What if the the Ugly Duckling Wasn’t a Swan But a Dragon?

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Oneshot - Oneshot

Mẹ tôi là một con vịt. Và quanh tôi đang có đến 8 chú vịt con.

Không biết thế nào, mà lúc tôi nở đã là em út trong 9 anh em nhà vịt.

Kể từ lúc tôi nở, nhiều mùa trôi qua rồi. 

Tám anh vịt của tôi đã lớn tới lúc biết nói, và họ cạc cạc với tôi khá nhiều điều.

"Trông mày xấu xí thật đấy!"

"Nhìn mày bẩn vãi."

"Mày không phải là vịt đúng không?"

Ah~a, thế đấy, bắt nạt á. 

Chẳng biết như nào, mà tôi có vẻ rất xấu xí. Tôi có giống với chú vịt con xấu xí không nhỉ?

Lại nhiều mùa nữa đi qua từ khi đó. 

Tôi đã cao lên đáng kể. Tôi còn phải cúi xuống để xem thấy các anh mình cơ.

"Trông mày xấu xí thật đấy!"

"Nhìn mày bẩn vãi."

"Mày không phải là vịt đúng không?"

Kể cả đã lớn rồi, nhưng mấy anh của tôi vẫn bắt nạt như thường. Hình như, tôi đúng là giống con vịt con xấu xí, tôi có vẻ chẳng phải một chú vịt.

Hay tôi là thiên nga?

Thiên nga sẽ phải lớn nhanh như mình. Tôi nghĩ vậy đó.

Lại kể từ lúc ấy, nhiều mùa đã trôi qua.

Tôi thậm chí còn lớn tới mức khổng lồ.

"Mày xấu thật đấy."

"Mày cực bẩn luôn."

"Mày không phải là vịt đúng không?"

Như thường lệ, mấy anh lại bắt nạt tôi kiểu thế, nhưng tôi cũng dần nghĩ mình chắc kèo là có vấn đề.

Hồi đầu, tôi chỉ phải cúi xuống một tí để nhìn các anh của mình, nhưng giờ thì tôi còn cần cúi xuống để nhìn mẹ nữa, mọi người bé hơn cả cái móng tay của tôi rồi.

Trông chân tôi nữa kìa, chúng có vẻ khác thường.

Chẳng có lớp màng, mà thay vào đó chúng có bộ móng vuốt sắc nhọn.

Người tôi cũng không mọc lông, mà lại có vảy.

Lúc nghĩ mình thật kỳ lạ, tôi đã soi mình trên mặt hồ.

*

Và suy nghĩ của tôi kiểu "Eh?..."

Hình như tôi có răng nanh này.

Có cả sừng nữa.

Tôi có đôi cánh hệt mấy con dơi. 

Đ-đây là… một con Rồng?

Sốc quá! 

Tôi chẳng phải là vịt hay thiên nga gì cả, mà là Rồng.

Con xin lỗi mẹ. Con không phải con của mẹ… 

Các anh, các anh đúng. Em không phải là vịt…

Nhiều mùa đã trôi qua từ lúc đó.

Mẹ tôi vẫn tốt bụng như mọi khi, mẹ đưa cho tôi mấy con chạch và giun. 

Không, thức tỉnh đi ạ!

Mẹ biết con không phải con của mẹ đúng không?

Mấy anh trai tôi vẫn đáp lại như thường lệ.

"Mày xấu thật đấy."

"Mày cực bẩn luôn."

"Mày không phải là vịt đúng không?"

Eh!?

Kinh khủng kiếp! Các anh của em ơi! Em to hơn các anh gấp 1000 lần đấy! Các anh không sợ à? Để bắt nạt địch thủ khổng lồ thế này, họ chắc phải rất dũng cảm. Em ngưỡng mộ các anh lắm!

Vì một lý do nào đó…

Nên có vẻ gia đình tôi chẳng có chuyện gì cả khi tôi là một con rồng.

Chỉ mình tôi thấy sốc.

Lại nhiều mùa đã qua kể từ lúc đó.

Các anh tôi tuy vẫn là vịt con, nhưng họ đã có thể bơi được. Họ biết bắt và ăn mấy con giun hay chạch.

Tôi vừa bắt cá sấu và cá pirarucus, tôi vừa sống một cuộc sống chỉ săn mực khổng lồ đại tây dương cùng cá núi khổng lồ rồi nhiều loài khác nữa.

Thật yên bình.

Cho đến một ngày, một tai ương ập đến, là lúc mà con rắn tám đầu "Yamata-no-orochi" xuất hiện.

Thậm chí nó còn khổng lồ hơn cả tôi.

Có vẻ hắn siêu siêu mạnh!

Đừng tới đây mà!

Hắn sẽ bị tiêu diệt bởi một anh hùng hay Heracles hoặc susanoo.

Tôi khẩn cầu như vậy.

Tuy nhưng, Yamata-no-orochi đã để ý về chỗ tôi. Đó là sai lầm của tôi bởi tôi vừa to xác vừa nổi bật.

Mẹ, con xin lỗi. Các anh, em xin lỗi.

Mẹ tôi sợ hú vía, run lẩy bẩy rồi cứng đờ.

Không tính mấy thằng anh hay bắt nạt kia, thì tôi chẳng làm được gì ngoài gây phiền phức cho mẹ cả. 

Mình phải làm gì đó.

Để giữ chân con Yamata-no-orochi này ra xa khỏi cái hồ chỗ nhà tôi sống, tôi quyết định rời khỏi đây. 

Đập cánh rồi nhảy, trong nháy mắt tôi đã phóng qua mặt hồ.

Tôi hạ cánh bằng đôi chân, làm mặt đất rung chuyển.

Không chỉ vậy, tôi không để tâm đến từ bấy đến giờ, nhưng mà tôi có thể phun lửa.

Mình làm được này! Nếu như vậy, mình có thể thắng!

Thoáng nghĩ vậy, rồi tôi quyết đấu với Yamata-no-orochi.

*

Và kết quả là…

Tôi thua.

Và bị giã tơi tả.

Yamata-no-orochi mạnh y như vẻ ngoài của mình.

Lúc tôi đã nằm xuống và bất tỉnh, phản chiếu trong mắt tôi, là bóng dáng của Yamata-no-orochi, hắn hết hứng thú với tôi rồi quay về đằng cái hồ chỗ mẹ và những người khác ở.

Chờ đã! Đừng tới đó!

Tôi… tôi vẫn…

*

Người ta nói rằng, trước khi chết các bạn sẽ được xem một ảo giác.

Tôi, cái khoảnh khắc trước cái chết, tôi đã xem một ảo giác về 8 chú vịt con. 

"Lên-!"

"Cùng bảo vệ em út của chúng ta nào!"

"Đánh bại con rắắắn!"

"Kết liễu nó đêêê!"

"Pi-pikachuuu!"

"Xé nó raaaa!"

"Tiến cônggg!"

"Oooops!"

Những anh vịt con của tôi đang đối đầu với con Yamata-no-orochi.

C-chờ đã! Không thể nào! Mấy anh chẳng có cách nào mà thắng được! Vô lý dã man! Mà dũng cảm đấy!

Tôi hét không tới. Và mỗi anh vịt của tôi đã bị ăn thịt bởi 8 cái đầu của Yamata-no-orochi.

… hoặc họ vẫn, tôi ló ra.

"Chính là lúc nàyyy!"

"Chạy nàoooo"

"Đến đâyyyy!"

"Chạyyyy!"

"Pi-pikachuuuu!"

"Xé nó raaaa!"

"Tiến côngggg!"

"Oooooops!"

Đúng cái lúc họ sắp bị ăn thịt, các anh đã chuyển hướng ngay!

Cả 8 đều chạy dần theo 8 hướng khác nhau.

Và con Yamata-no-orochi đang đuổi theo họ!

Tuy nhưng, bởi mỗi người chạy theo một phía khác nhau, thế nên những cái đầu của Yamata-no-orochi bị buộc chặt vào rồi cứng đờ.

*

Đây là… cơ hội à?

Chuyển động đi, cơ thể của tôi!

Chẳng biết thế nào, mà tôi điều khiển được cái cơ thể bất di bất dịch này chuyển động và bay bằng tất cả sức lực của mình!

Tôi bay cao trên bầu trời xanh, rồi vừa rơi xuống vừa quay tít!

Và trên hết, tôi phun ra lửa và tôi tung một cú cước lên con Yamata-no-orochi trong lúc bao bọc mình trong lửa. 

"Quả cầu lửa tấn cônggg!"

Cú đá của tôi bổ trúng đầu con Yamata-no-orochi. Hình như đó là điểm yếu của Yamata-no-orochi, 8 cái đầu của hắn xì khói và chết.

Tôi… Chúng ta thắng rồi!

"Chúng ta làm được rồi!"

"Booyah!" (?)

"Chiến thắng!"

"Chiến thắng của chúng ta!"

"Pi-pikachuuu!"

"Chúng ta hạ gục nó rồi!"

"Vãi, đánh bại nó rồi!"

"OMAE MA MOU SHINDERUI…"

Đó là sự phối hợp giữa các anh vịt và tôi. 

Từ lúc đó, đã nhiều mùa mùa trôi qua rồi.

Như mọi khi, mẹ tôi lại đem cho tôi mấy con giun và chạch.

"Mày xấu thật đấy."

"Mày cực bẩn luôn."

"Mày không phải là vịt đúng không?"

Và thế đấy, các anh của tôi lại bắt nạt tôi như thường lệ rồi.

Ok, ok. Em không thể nào thắng được các Nii-chan. 

Tôi thoáng nghĩ.