Welcome to the N.H.K

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Toàn tập - Chương 2 : Thánh chiến

Vài tháng sau hôm tôi quyết tâm chống lại tổ chức N.H.K, tôi nhìn qua cửa sổ căn hộ mình xuống công viên bên kia đường. Anh đào đang nở rộ - một cảnh tượng tươi vui đẹp đẽ phơi bày trước mắt tôi.

Nhưng tôi không thấy dấu hiệu nào là tôi sẽ thắng trận chiến này.

Bắt đầu thì, tôi không biết kẻ thù của mình đang ẩn náo ở đâu.

Tôi nghĩ tôi nên nổ tung tổng bộ của N.H.K lên.

Không, nếu tôi làm vậy, tôi sẽ bị cảnh sát bắn chết.

Tôi từ chối phương án đó.

Quan trọng hơn, tôi biết được rằng kẻ thù của tôi là N.H.K. Tôi phải tin như thế - hay ít nhất giả vờ như mình tin. Phải là như thế. Tôi không được hành động khinh suất.

Nếu cứ thế này, tình trạng của tôi sẽ không bao giờ khá khẩm lên được.

Gần đây, tôi càng lúc càng trầm cảm với những dấu hiệu của mùa xuân đang tràn tới tận ngóc ngách trong căn phòng u ám sáu chiếu của mình.

Một sinh viên khác đã dọn tới thế chỗ cho người vừa chuyển ra khỏi căn hộ kế bên. Bây giờ, học sinh mới đang bước đến trường, nụ cười sáng bừng gương mặt. Mở cửa ra, cơn gió mát lạnh của mùa xuân tràn vào cùng với những cánh hoa anh đào, hay giọng nói rộn ràng của mọi người.

Tại sao lại trở thành thế này? Tôi đã bị mùa xuân bỏ lại. Không, còn hơn thế, cả thế giới đang chủ động cười nhạo tôi, tất cả đang trong tinh thần phấn chấn vì mùa xuân bắt đầu. Ít nhất, tôi đã nhận được thông tin như thế.

Tôi đã không giao tiếp với người khác trong một năm rồi.

Tôi cảm thấy cứ cái đà này mình sẽ quên cách nói tiếng Nhật mất. Linh tính mách bảo rằng tôi đang trượt xa hơn và xa hơn con đường trở lại xã hội. Không tốt, rất tệ hại. Nếu tôi không thoát khỏi kiếp hikikomori này, tôi sẽ là kẻ sống bên lề xã hội đến cuối cuộc đời.

Đầu tiên, tôi phải coi lại sự độc lập của mình. Tôi cần phải kiếm việc làm. Vì thế gần đây tôi đã mua một tạp chí việc làm ở cửa hiệu tạp hóa. Sau khi đọc qua nó, mọi việc gần như không thể.

Ôi, không thể. Tuyệt đối không thể. Tôi là một kẻ bỏ học từ một trường đại học hạng ba, không bằng cấp. Đó là tôi. Nếu tôi là quản lý nhân sự ở một công ti nào đó, tôi sẽ không bao giờ thuê một hikikomori như tôi cả. Vào thời đại này – khi việc làm càng lúc càng khó kiếm – làm gì có công ti nào sẵn lòng thuê một người vô dụng như tôi.

Dần dần thi, đến một lúc nào đó, ai chẳng cần làm việc. Đời là thế.

Tôi không thể sống bám vào hai ông bà già mãi.

Và tôi không thể tiếp tục nói dối họ bằng những lời nói dối tệ hại nhất như: “Ổn cả thôi! Mặc dù con bỏ học đại học mà không có bằng cấp gì, con sẽ không gặp vấn đề khi kiếm việc đâu! Hiện giờ con đang học đủ loại chứng chỉ, bao gồm quản trị IT, bằng TOEFT, xử lý văn bản, máy tính và hành chính, đủ loại hết. Làm ơn cho con chút trợ cấp đi!”

Đúng vậy, giới hạn thời gian của tôi đang tới, chắc chỉ vài tháng nữa thôi.

Trước khi cha mẹ cắt tiền trợ cấp của tôi, tôi phải thoát khỏi nhân cách lười nhát và cuộc đời hikikomori thối rữa này.

Tôi phải đánh bại tổ chức N.H.K.

Tôi có làm đuợc không? Tôi có làm được một việc liều lĩnh đến thế không?

Thế giới bên ngoài căn hộ của tôi đầy rẫy nguy hiểm. Xe hơi phóng vù vù, đường phố đầy phấn thông gây dị ứng, và những kẻ giết người ngẫu nhiên đôi lúc ám ảnh thành phố. Tôi có thể thật sự phóng mình vào thế giới nguy hiểm đó không? Tôi rồi có ổn không?

Trung thực mà nói, tôi rất tò mò về điều đó.

Thực ra, đó là điều không thể.

Một kẻ thua cuộc như tôi không bao giờ có thể sống cuộc đời bình thường trong xã hội. Xã hội sẽ không chấp nhận một người mà, chỉ hôm qua thôi, thức dậy sớm sủa vào bảy giờ sáng lần đầu tiên đã lâu lắm rồi, chỉ để nằm trên giường, suy nghĩ vẩn vơ đến tận chiều tối. Phải, một xã hội bình thường sẽ không thể chấp nhận một người, mà chỉ ngay sau đó, quyết định ngủ một giấc ngắn để rồi thức dậy vào năm giờ sáng ngày mai.

Một cuộc sống trong xã hội bình thường sẽ là không thể với ai đó như tôi, luôn cố gắng một cách không thành công áp dụng phân tâm học của Freud với giấc mơ đêm qua. Trong giấc mơ đêm qua tôi chìm đắm vào quan hệ tình dục trong một căn phòng nhỏ với một nữ sinh lớp trên ở trường trung học, và sự phân tích của tôi nói rằng điều đó chỉ ra ẩn ức tình dục để chìm đắm vào quan hệ trong một căn phòng nhỏ với cô nữ sinh lớp trên ở trường trung học. Kết luận cuối cùng của tôi: “Cái quái này cũng gọi là phân tích giấc mơ à? Mày chỉ lặp lại mọi thứ thôi.”

Là không thể với tôi, một kẻ đến giờ ăn sáng mở tủ lạnh ra và không thấy chút thức ăn nào bên trong. Không thể với tôi, một kẻ quyết định bỏ mặc cái dạ dày đói khát và đi tắm, chỉ để phát hiện đã hết sạch xà bông và dầu gội đầu.

Và không thể với tôi, một kẻ đáp lại quẻ tử vi hàng sáng trên TV - Xử nữ sẽ gặp may mắn trong tình yêu hôm nay. Một người không ngờ tới sẽ tỏ tình với bạn – với lời bình luận hèn nhát thế này: “Làm thế quái nào họ tỏ tình với tôi được nếu tôi không rời khỏi phòng cả ngày? Hừ? Để xem họ làm thế nào?”

Cuộc sống bình thường là hoàn toàn bất khả với tôi.

Argh.

Chắc tôi nên chết đi là hơn!

Có lẽ tôi nên chết đi thì hơn. Không, tôi sẽ không chết, vì tôi là một chiến binh quả cảm.

Tôi quyết tâm sẽ sống tới ngày đánh bại được N.H.K mặc dù điều đó có nghĩa là phải bò lê trên sàn.

Thắng hay thua, tôi cũng khôngg chắc nữa. Đằng nào thì, thứ tôi cần là lòng dũng cảm, vì thế tôi cần thu nhặt hết những mảnh gan dạ trong người. Tuy nhiên bây giờ đây, tôi cần ăn sáng đã.

Sau khi chầm chậm rời khỏi giường, tôi mở tủ và lấy ra cúp mì tôm mà tôi đã để dành cho trường hợp nguy cấp. Tôi rót nước nóng từ bình ủ ở trên tủ lạnh. Và rồi tôi chờ đợi – trong khi nghe văng vẳng tiếng bài hát anime phát ra từ phòng 202 kế bên tôi. Tôi chờ đợi kiên nhẫn trong ba phút. Chuyện này chẳng đáng nói gì, nhưng hàng xóm kế bên tôi, người mới chuyển vào trong mùa xuân này, hình như rất mê anime. Có phải hắn chưa rời khỏi nhà ư? Tôi cảm thấy muốn cảnh cáo hắn: “Buổi sáng đâu phải là lúc vùi đầu nghe nhạc nền của Ojamajo Doremi? Cậu sẽ trễ đó.” Đương nhiên là tôi không làm thế. Hàng xóm của tôi sống kiểu gì thì có việc gì đến tôi đâu.

Khi suy nghĩ vẩn vơ như thế, ba phút trôi qua tựa một vài giây.

Mì tôm chín rồi.

Chính lúc đó, thì việc đó xảy ra.

Lúc tôi vừa định thọc đũa dùng một lần vào mì tôm, thì chuông cửa vang lên “ding dong ding dong” làm gián đoạn cả một quá trình.

Đó có thể là ai chứ?

Tôi chẳng thấy hoảng sợ hay bối rối gì. Vị khách không mời quấy rầy bữa sáng của tôi chắc chỉ là nhân viên thu tiền điện. Nếu bị cắt điện thì sẽ rắc rối lắm, nên tôi ngoan ngoãn buông đũa xuống và đi đến cửa, vẫn còn mặc đồ ngủ.

Tôi mở toang cửa và nói nhanh: “Ôi trời, tiền điện! Tiền điện, phải không? Tôi sẽ trả bây giờ. Ừ, tôi sẽ trả...”

Từ ngữ của tôi đông cứng. Giật mình trước nụ cười trên gương mặt người khách và một hào quang ấm áp từ người bà ta, tôi nhận ra người đàn bà trung niên này chẳng thể nào là nhân viên thu tiền điện được.

“Xin vui lòng thứ lỗi cho chúng tôi vì quấy rầy anh giữa lúc đang bận bịu” Vị khách của tôi nói. Ánh mặt trời làm gương mặt bà sáng bừng. “Chúng tôi đang đưa những tờ rơi này”, bà ta nói, chuyền cho tôi hai tờ rơi.

Trên bìa là dòng chữ: “Hãy trỗi dậy! Tháp Druaga.”

Một cơn gió mát lành thổi vào cánh cửa đang mở. Bên ngoài, buổi sáng tháng tư dịu mát thật thanh bình và tươi vui.

Ở nhà trọ Mita cửa phòng số 201, cánh cửa ngăn cách bên trong căn hộ của tôi với thế giới đang mở rộng. Người đàn bà đi truyền giáo và tôi – không còn gì chia cắt chúng tôi cả.

Và tôi nhìn thấy nó. Đứng chếch bên trái, phía sau người đàn bà với nụ cười thánh thiện vô bờ là một phụ nữ khác.

Họ định dùng hai người này để dụ tôi cải đạo ư? Họ định chơi hai chọi một ư? Hèn kém quá!

Rồi tôi chợt nhận ra người đi truyền giáo thứ hai trẻ đến thế nào.

Vì lý do nào đó, mặc dù trong buổi sáng tháng tư thanh bình, dưới ánh mặt trời quá đỗi dịu dàng này, cô ta che mình bằng chiếc dù trắng thanh khiết. Mặc dù tôi không thể thấy mặt cô sau chiếc dù, tôi có thể đoán cô còn rất trẻ so với người phụ nữ trung niên. Thực ra, có lẽ cô còn trẻ hơn tôi.

Tay cầm dù, mặc bộ váy dài tay đơn giản, sáng màu, bầu không khí quanh cô thật thanh khiết và thánh thiện. Như hộ vệ người đàn bà lớn tuổi, cô đứng đó bình thản và yên lặng. Tôi không kịp nhận ra, thì nước mắt đã ứ đầy. Cô gái trẻ này, chỉ mới mười bảy hay mười tám theo ước đoán của tôi, đã bị cái giáo phái điên khùng nào đó lợi dụng ư? Nghĩ đến đó tôi không thể không thấy cảm thông. Ý tôi là, thôi nào, cái gì thế này?

Tôi chắc rằng cô ta đang ở cái tuổi thích bay nhảy hơn. Ở tuổi đó hẳn cô ta thích mặc quần áo đẹp đi lòng vòng ở Shibuya và thử tán tỉnh vài anh chàng. Nhưng tôn giáo thì hà khắc lắm, như là: “Con không được quan hệ ngoài hôn nhân.” Chắc cô ta khốn khổ lắm. Chắc là đau đớn, đau đớn, đan đớn lắm.

Tôi hình dung cô ta không biết làm gì với cơ thể mình mỗi đêm. Chúa đang nhòm xuống mà, nên chúng ta không nên làm thế này “...Nhưng con...con không thể kiềm nén khát khao của mình. Ôi ôi ôi, tại sao con lại là một cô gái hư hỏng thế này? Và mặc dù Chúa đang trông xuống,...con thú tội!”

Những thứ đó chắc hẳn đã làm cô ta đau khổ. Vì mấy cuốn khiêu dâm về nữ tu tôi đọc thường hay nói mấy chuyện đó, nên chắc chắn tôi suy luận đúng rồi.

Một ý tưởng chợt đến với tôi. Nếu mọi thứ tôi suy đoán là chính xác, thì chắc chắn sự tồn tại của tôn giáo không phải là một thứ xấu xa. Thực ra, đáng ngạc nhiên là, nếu nói điều đó thật tuyệt vời thì có gì sai đâu.

Ví dụ như, một hình ảnh đập vào tôi là một cô gái bị kèm cặp bởi một bà nữ tu già nghiêm khắc. Hình ảnh này kèm theo là các vụ xử án phù thủy tiếp theo. Và cuối cùng một cuộc tra tấn đầy bạo lực sẽ diễn ra dưới một tầng hầm đá. Công tố viên sẽ nói: “Tao sẽ tìm ra mày có phải là phù thủy không.” Và rồi hắn tiếp tục chuẩn bị hình cụ. “Dùng roi chứ?” Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! “Chưa hả? Chưa hả? Chưa hả!” Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! “Á, xin ngày tha tội, tha cho tôi, tha thứ cho tôi!” Nhưng chẳng ai nghe tiếng cô ta kêu la cả, và vũ hội cứ tiếp tục, tiếp tục mãi.

Tuyệt vời!

Thỏa mãn quá!

Thật phi thường...

“Ơ..”

Đột nhiên tôi nhận ra người phụ nữ lớn tuổi hơn đang nhìn tôi chằm chằm. Bà ta lo lắng hỏi: “Cậu có sao không?”

Những mộng tưởng thoát ly của tôi về cô gái theo đạo đã cuốn đầu óc tôi đi đâu mất, đừng nói đến cảm xúc. Chỉ trong một lúc, cả những người quan sát bình thường cũng nhận ra tôi lơ đãng và kì quặc thế nào.

Cái quái gì thế này?

Tôi cố gắng chuyển sang một thái độ phù hợp.

“A hèm, a hèm...” Tôi hắng giọng.

Và như một thanh niên cực kì, cực kì bình thường, và không để mắt tôi nhìn sai hướng nữa, tôi nhìn người đàn bà bằng ánh mắt thông minh tỉnh táo nhất tôi có thể có.

Chắc chắn là tôi sợ run luôn. Điều này tôi phải thừa nhận.

Tuy nhiên đã lấy lại được sự điều khiển cảm xúc, tôi không còn để bộ giáp mình xuất hiện một khe hở nào nữa. Dẫu sao thì có lý do gì khiến tôi bối rối chứ. Tôi chỉ cần đáp lại: “Vâng, tôi khỏe”, và dúi hai tờ truyền đơn vào tay bà ta, thì mọi chuyện sẽ qua đi.

Nhưng vì cuộc đời hikikomori quá dài của tôi, khả năng giao tiếp của tôi đã rữa xuống đến mức thấp nhất có thể, đó là lý do tại sao tôi sợ run.

Bình tĩnh. Bình tĩnh. Nói đi. Chỉ cần nói ra một câu: “Vâng, tôi khỏe.” Phải. Tôi sẽ nói nó ngay trong giây tiếp theo. Đúng, lần này tôi sẽ nói ngay đây.

Có lẽ, vì đã lâu rồi tôi mới nói chuyện với ai đó, nên giọng tôi sẽ nghe kì cục lắm. Những từ ngữ rơi ra khỏi miệng tôi, chắc chắc sẽ rất ngu ngốc. Có lẽ tôi sẽ đông cứng bất thình lình. Nhưng như thế thì sao chứ?

Dẫu sao thì, tôi có gặp lại bà ta và cô gái này nữa đâu. Họ nghĩ gì về tôi thì có việc gì nào. Ai thèm quan tâm nếu họ thấy tôi kì lạ hay điên rồ. Vậy nên tôi cần phải nói đây. Tôi phải từ chối nói chuyện với họ ngay lúc này đây!

Chỉ cần nói: “Vâng, tôi khỏe.”

Tôi sẽ nói: “Vâng, tôi khỏe.”

“Vâng, tôi...”

Lúc đó, tôi chợt thoáng thấy ở trên cùng bìa truyền đơn, bằng font chữ gothic màu đen, là dòng chữ: “Lối sống Hikikomori đang tấn công lớp trẻ. Bạn có an toàn không?”

Người đàn bà chú ý ánh mắt của tôi, tiếp tục cười rạng rỡ: “Đây là báo cáo đặc biệt của chúng tôi cho tháng này. Chúng tôi đang điều tra về chủ đề hikikomori từ điểm nhìn Kinh thánh. Anh có hứng thú không?”

Không từ nào có thể diễn tả được nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng tôi lúc đó.

Liệu họ đã phát hiện chân tướng của tôi rồi chăng? Liệu có phải người đàn bà này đã biết rằng, tôi thực tế là một hikikomori? Có phải đó là lý do bà ta cố công tới đây để đưa truyền đơn cho tôi không? Thật là một ý tưởng đáng sợ.

Suy nghĩ rằng tôi đã bị cho là một hikikomori vô dụng bởi những người tôi còn không biết làm tôi sợ hãi cực độ, lạnh toát người và run rẩy – rơi vào một trạng thái rối loạn tưởng không chịu đựng nổi. Dẫu sao thì, tôi cần bình tĩnh lại.

Tôi phải đánh lừa họ - đánh lừa họ thật thông minh và nhanh chóng.

“Hikikomori? Ha ha, làm sao một người như tôi lại là hikikomori được?”

Tôi có bị ngu không vậy? Nói những lời như thế chỉ khiến tôi đáng ngờ hơn. Tôi phải đánh lừa họ thuyết phục hơn – và thật nhanh chóng. Tôi cần đánh lừa họ bây giờ hoặc tìm ra lý do biện hộ nào đó... Cái gì cũng được. Cố lên, Satou, tao cầu xin mày đấy.

“Không...không thể nào tôi là một trong số đó, phải không? Đúng, không thể nào một người như tôi lại không nói chuyện với ai trong gần cả năm. Hay sống hikikomori cực độ đến nỗi tôi bị đuổi khỏi trường mà không có việc làm, không hy vọng vào tương lai và không còn gì cả. Hay là lâm vào trạng thái tuyệt vọng cực độ. Hay tất cả những thứ như thế đúng không?”

Người đàn bà lùi lại. Tự nhiên thôi, đầu óc tôi càng trôi nổi đâu đâu. Ai đó, ai đó cũng được, làm ơn ngừng tôi lại đi.

“Đúng vậy! Qúy bà à, bà ngu lắm, cực kì ngu. Và thật thô lỗ! Bà nói gì chứ, cái gì như mà “Lối sống Hikikomori đang tấn công lớp trẻ. Bạn có an toàn không?” cơ chứ? Ngoài ra, nếu cầu nguyện chữa được bệnh hikikomori, thì có ai phải khốn khổ thế không? Và bây giờ các người biết gì chứ? Nếu tôi còn không hiểu được, thì làm sao các người hiểu được chứ?”

Thế là đủ rồi. Bây giờ tôi đã nói xong. Người đàn bà truyền giáo hoảng sợ tột độ. Bà ta có vẻ sẵn sàng hét toáng lên và gọi cảnh sát: “Có một thằng điên trong căn hộ đằng kia! Hắn rất nguy hiểm!”

À, chắc chắn tôi là một người nguy hiểm. Nguy hiểm lắm. Tôi còn ngạc nhiên nữa là! Thực ra, tôi hoàn toàn choáng váng vì sự ngu đần của tôi, đã khiến tôi phản ứng thái quá khủng khiếp đến thế với một người đàn bà bình thường đưa truyền đơn. Tôi không chịu nổi nữa.

Đã đến lúc tôi phải chết rồi. Ai đó như tôi, đã sỉ nhục chính mình tệ hại đến thế trước một người theo đạo, phải chết đi thì hơn.

“Thưa bà, giờ thì ổn rồi. Bà làm ơn về nhà nhanh đi. Dẫn cô gái rời khỏi đây mau.”

Ôi, không có ích gì. Qua rồi. Qua rồi. Tất cả mọi chuyện với tôi thế là tiêu tán. Phải, mai tôi sẽ mua một thanh kiếm katana. Rồi tôi sẽ thực hiện nghi thức mổ bụng tự sát của võ sĩ đạo. Nếu như phải hứng chịu thêm nỗi nhục nhã nào nữa, tôi thà moi hết gan ruột ra chết quách như một chiến binh thì hơn. Đúng, tôi sẽ làm thế...Chả biết họ bán katana ở đâu nhỉ?

Tôi nghĩ đến việc hỏi: “Này, thư bà, bà có biết mua ở đâu không? Bà không biết? Không, không sao. Đó đâu phải là việc bà nên biết. Không sao, nên làm ơn đi nhanh đi. Đúng thế, đúng thế, tôi rất xin lỗi. Tôi là một hikikomori. Một hikikomori hạng nhất. Không mấy hikikomori ngoài kia có thể vô dụng đến như tôi đâu. Tôi thất nghiệp. Tôi là rác rưởi. Tôi là đồ khùng. Nhưng tôi không muốn mọi người giúp đâu. Tôi ổn, nên đi mau đi. Hiểu cả chưa? Xem này, tôi đưa bà lại cái này. Tôi đưa lại bà hai cái truyền đơn. Vì vậy, làm ơn đi nhanh đi, ngay bây giờ!”

“Được...được rồi...Vậy xin thứ lỗi cho tôi đã đường đột.”

Vội vã né tránh ánh mắt của tôi, người đàn bà già hơn quay đi thật nhanh và giục cô gái đằng sau: “Chúng ta đi thôi, Misaki. Hãy về hội trường thôi, được không?”

Đúng, về đi, về đi. Về ngay đi. Cô cũng thế, Misaki, biến đi! Hử? Cái gì đấy, Misaki? Biểu cảm đó là sao? Mặc dù người đàn bà đã đi rồi, sao cô còn nâng dù để nhìn vào mặt tôi làm gì? Hử? Cô có vấn đề gì à? Này? Ánh mắt đó nghĩa là sao? Cô đang nhìn cái quái quỷ gì thế? Cô đang cười cái gì đấy? Cô đang cười nhạo tôi phải không? Cô đang mang tôi ra làm trò đùa phải không?...

Có vẻ là tôi đã bị một cô gái theo đạo tôi không quen biết cười nhạo.

Trong một giây, cô nâng dù nhìn thẳng vào mặt tôi. Cô ta cười rực rỡ. Đó là một nụ cười chế nhạo quá đáng yêu. Và tôi chỉ muốn chết thôi.

Bởi vì tôi đang bị một kẻ điên rồ như một cô gái mộ đạo cười nhạo, vì tôi bị người khác khinh bỉ, và hơn hết, nụ cười của cô ta, dẫu vì lý do gì, thì cũng quá dễ thương...

Tôi không thể tiếp tục. Tôi chỉ muốn chết thôi, nghiêm túc đấy.

Bái bai.

Bái bai, tôn giáo, người đàn bà trung niên.

Bái bai, Misaki, trên tay cầm dù.

Bái bai, bái bai, bái bai tất cả.

Tôi bắt đầu khởi hành đây. Tôi đóng sầm cửa, khóa trong, kéo rèm, và bắt đầu chuyến du hành. Ngồi trên giường, tôi cố nhịn thở đến chết. Tôi siết chặt cổ mình bằng cả hai tay cho chết ngạt. Đau quá. Đau quá. Đau quá. Nhưng rồi tôi sẽ chết thôi. Tôi đã nhịn thở được bao mươi giây rồi. Đúng, tôi sẽ chết đây.

Tuy nhiên, tôi không có chết. Lý do đơn giản là hơi thở vẫn tràn qua mũi tôi. Trên đời không có cái gì được như ý mình muốn. Có ai đó làm ơn làm gì đi.