Welcome, to the Bad End Route

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

6 9

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7417

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 165

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 167

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

10 173

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2140

Volume 1 ~Sự biến mất của route kết thúc thực sự~ - Chương 05: Làm bài tập về nhà ngay tại trường học

Đề nghị giúp đỡ

è Không đề nghị giúp đỡ

“Thả lỏng cái lưng của cháu ra nữa! Ikuto!”

“Dạ!”

Tên già thối này.

“Quá nửa vời! Bấy lâu nay cháu đã làm cái gì vậy?!”

“Cháu xin lỗi!”

Thằng già khốn khiếp này.

“Quá chậm! Cháu chả thể giết được cả một con muỗi trong một đòn!!”

“Lão già tệ hại này.”

“… Cháu vừa nói gì cơ?”

“C-Cháu xin lỗi… chỉ là…”

Đó là một buổi sáng chủ nhật, tôi đi thăm võ đường được quản lí bởi ông nội tôi.

Ổng bảo tôi phải đến mỗi cuối tuần trừ khi tôi có một lí do nào đó thật hợp lí để xin nghỉ.

Ông già này, người mà luôn nghiêm túc huấn luyện tôi như kiểu tôi không phải là cháu ổng, là Jimichi Gouto.

Là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty dược phẩm Earth Road và cũng là thầy hướng dẫn của trường võ Karate. Không phải lần đầu tôi đã nghĩ rằng ông lão này năng động đến như nào.

“Tiếp theo, một trăm cú đấm liên tiếp!”

“Ể…”

“150 đấm.”

“Dạ, rõ!”

Tất nhiên là có nhiều lúc tôi nghĩ ổng đang tỏ ra phi lí. Nhưng mà nếu chống đối loại người như này thì chỉ nhận lại trái đắng thôi.

Ông nghiêm khắc, nhưng mà chỉ cần ra khỏi võ đường thì ổng cũng chỉ là một lão già bình thường. Hơn nữa, tôi cũng là người đã chủ động đến để xin được học Karate.

Sau đấy, chúng tôi được nghỉ một lúc khi mà tôi đã hoàn thành các nhiệm vụ mà ông nội đã giao.

Trong lúc tôi đang giải nhiệt và lướt qua điện thoại, ông già ồn ào này, người chẳng có một tý mệt mỏi nào, tiếp cận tôi.

“Ikuto, cháu còn học Akido không đấy?”

“Còn một chút. Được cái là cháu không còn tệ như trước đây.”

Một phần là bởi sự ảnh hưởng từ cha tôi, nên lựa chọn về môn võ đầu tiên lại là Aikido.

Thay vì hướng đến thông thạo Aikido, tôi đơn giản là chỉ muốn rèn luyện thân thể.

“Ông hiểu rồi. Ông nghĩ ông sẽ không làm phiền cháu về nó nữa. Nhưng ông không chấp nhận sự nửa chừng đâu đấy hiểu chứ?”

“Cháu biết mà.”

Khi mà tôi mới bắt đầu tập luyện Aikido, ông nội rất không đồng ý về điều đó. Ông cố gắng để thuyết phục tôi gia nhập võ đường Karate của ổng, và rồi chúng tôi đã cãi nhau về vấn đề đó.

Tôi nghe được rằng cha chưa bao giờ có hứng thú với Karate, nên tôi có thể hiểu được tại sao ông ấy muốn tôi, cháu của ổng, học nó.

“Nhớ lại thì. Ikuto, bà nội muốn gặp cháu đó.”

“Bà nội à… Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi cháu chưa gặp bà.”

“Bà ấy muốn cháu giúp bả với cái điện thoại. Ông chả hiểu gì về nó cả.”

“… À, chắc là mẫu mới nhất.”

Ông ngoại và bà ngoại ở bên gia đình mẹ sống rất xa đây và ít khi chúng tôi có dịp gặp nhau, nhưng ông Gouto lại sống gần đây, nên tôi gặp họ khá nhiều.

Mặc dù đó là một khoảng thời gian dài kể từ khi tôi gặp họ, chúng tôi vẫn thường nhắn tin cho nhau.

“Lần trước bà gọi cháu, bà không nói gì về vấn đề đấy cả.”

Thường thì, bà nội muốn gặp tôi vì vài lí do khác cơ. Nhưng mà tôi chả bận tâm đâu. Tôi quý cả bà nội và ông nội mà.

“… 2 người, thường liên lạc cho nhau à?”

“Thường thì bọn cháu chỉ nhắn tin thôi mà.”

“Nhắn tin à… Nếu ông mua một cái điện thoại, ông có thể nói chuyện với Ikuto mỗi ngày nhỉ?”

“Đó là mục đích của những cái điện thoại mà.”

Tôi rời mắt khỏi ông nội, người đang suy nghĩ về cái gì đó, và hướng sự tập trung về chiếc điện thoại.

Ai đó đã nhắn tin cho tôi. Trông có vẻ là Riku, không phải bà nội.

“Hừm… Thôi thì Ikuto! Đến lúc tiếp tục tập luyện rồi!”

“Xin lỗi ông nội, cháu lại có việc rồi.”

“Ư… Không phải bà nội cháu chứ?”

“Tại sao lại là bà nội? Không phải đâu, là bạn cháu.”

“Vậy được thôi. Đi xử lí với bạn cháu đi.”

Tôi không hiểu tại sao ổng đồng ý, nhưng phải nhanh chân thôi, nên chắc đây sẽ là kết thúc cho buổi tập ngày hôm nay.

Sau khi nghỉ ngơi, tôi chào ông nội và rời võ đường

-----

----

---

“—Tệ thật đấy.”

Tin nhắn mà tôi nhận được từ Riku có một thứ rất đáng sợ.

Riku: Sáng thứ hai cho tớ mượn bài tập về nhà được không?

Bài tập về nhà? Tôi nghiêng đầu và ngẫm lại, và rồi nhớ ra.

Bài tập cần phải nộp lại vào thứ hai, tôi đã bỏ nó lại trên bàn của mình ở trường.

Ngày hôm kia, thứ mà Riku tìm trong ngăn bàn chính là bài tập của cậu ta.

“Cậu nên nói điều đó từ lúc ấy…”

Có giận cậu ta cũng chả có ích lợi gì. Đó cũng là lỗi của tôi khi quên béng đi nó ngay từ đầu. Tôi thở dài và lấy tập giấy ra khỏi bàn.

Nó cũng chả dài lắm, nhưng tôi nghi ngờ rằng cậu ta có thể hoàn thành kịp thời khi mà bắt đầu làm việc vào sáng thứ hai.

“… Chắc là mình nên làm nó ở đây.”

Tôi không rõ tại sao, nhưng tôi cảm nhận được là mình nên làm thế.

Mặc dù trường học là nơi để học tập, nhưng mà mấy cuốn sách tham khảo tôi bỏ nhà hết rồi. Suy nghĩ về sự hiệu quả, nó sẽ cực kì tốt nếu tôi làm việc khi khi trở về nhà.

Ừ thì, bài tập cũng chỉ toàn mấy câu toán học và tính toán, nên tôi cũng chả cần tý nào sách tham khảo. Không phải khoe khoang đâu nhưng tôi cũng được gọi là một đứa giỏi phết đấy.

Được một khoảng thời gian từ lúc tôi làm bài tập trong cái lớp học yên ắng trống rỗng này trong ngày chủ nhật.

Ban đầu, tôi nghĩ rằng tôi đang chậm chạp hơn bình thường, nhưng tình huống này lại khiến tôi hiệu quả hơn bằng một cách nào đó.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tập trung như thế. Có phải bởi vì những chiếc ghế, những cái bàn và không khí học tập khiến nó như thế? Tôi đã hoàn thành chỗ bài tập sớm hơn dự định.

“Mình cũng nên quay về thôi…”

Khi mà xong được bài tập về nhà, tôi chả còn việc gì ở đây nữa. Tôi kiểm tra lại hai lần để chắc chắn rằng đã cất bài tập và ngăn bàn mà không phải chỗ khác.

“--Ồ , cậu khá là chăm chỉ nhỉ?”

Một giọng nói tuyệt đẹp vang lên từ cái cửa đã được mở từ đầu.

Khi tôi quay lại, một học sinh nữ trong bộ đồng phục đang nhìn chằm chằm vào tôi.

“Xin lỗi vì đến muộn. Bắt đầu thôi… mà khoan, cậu là ai?”

“Dạ… Chào, Yukinaga-senpai.”

Tiền bối, người trông có vẻ vừa nhầm lẫn tôi với một ai đó, đã chuyển từ khuôn mặt hạnh phúc sang nghi ngờ.

Với một người mà tôi chỉ có thể miêu tả là xinh đẹp trong tâm trạng đó, có vẻ như là cổ không biết tôi.

Nhưng ngược lại, thì tôi biết cô ấy. Ý tôi là, cô ấy nổi tiếng đến nỗi mà làm gì có ai ở trường mà không biết đến.

Yukinaga Mutsuki, chủ tịch hội học sinh xinh đẹp tuyệt vời.

Đây là lần đầu mà tôi và chủ tịch hội học sinh giao tiếp.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage