Welcome, to the Bad End Route ~ Looks like it's heading towards a bad end, so I'll take the harem end route instead ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

6 9

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7417

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 165

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 168

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

10 173

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2140

Volume 1 ~ Sự biến mất của con đường dẫn đến True End ~ - Chương 1

Ra về cùng bọn họ

-> Đi chơi với đám bạn

"Xin lỗi, tớ hứa hôm nay đi chơi với bạn rồi."

Lúc tôi, Jimichi Ikuto, nghe câu này từ đằng sau, nó như thể là tôi vừa thức dậy từ một giấc mơ

-- Nó lại xảy ra rồi. Nhưng mà cậu sẽ lại nghĩ nó như một giấc mơ thôi, đúng không?

Tôi không hiểu sao bản thân lại nghĩ như vậy. Tôi không biết nó đến từ đâu.

Đó là một cảm giác lạ lùng. Cứ như dejà vu, như thể rằng rồi đang trải qua một việc lặp đi lặp lại.

"Tớ hiểu rồi. Không có cách nào khác nhỉ"

"Tôi sẽ không quan tâm nếu cậu hối hận đâu đấy."

Hai giọng nói đáng yêu phát ra ngay sau đó.

Họ cố gắng cư xử như đó chẳng là gì, nhưng tôi nhận ra ngay sự thất vọng trong giọng của họ.

"Xin lỗi! Gặp hai cậu sau vậy."

Gã nam sinh nhanh chóng đưa ra câu trả lời rồi sủi khỏi lớp học là Tendou Susumu.

Vì một số lí do nào đó, tên này khá là nổi tiếng. Hắn không đặc biệt đẹp trai hay giỏi thể thao, chỉ là một nam sinh trung học bình thường.

Thế thì chắc là nhân cách của cậu ấy tốt. Bạn có thể đã nghĩ vậy đấy. Nhưng mà nhìn vẻ mặt của hai cô gái hắn bỏ lại đằng sau, tôi không chắc về điều đó.

Với một phần tiếc nuối trên khuôn mặt, bạn cùng lớp Harayama Hanae nhìn chằm chằm vào cái cửa mà Tendou đã rời khỏi.

Cô ấy có mái tóc hơi phai màu với độ dài vừa phải và nếu tôi nhớ không lầm, thì cô là bạn thuở nhỏ của Tendou

Kế bên cô là Azumi Reika của lớp kế bên, người đang mang vẻ mất hứng thú và u phiền.

Mái tóc vàng nhạt dài tới vai của cô ấy rất đẹp và có vẻ như được chăm sóc rất kỹ lưỡng.

Hai người họ nổi tiếng tới mức tôi, đứa không để ý tới người là mấy, còn biết.

Dễ hiểu hơn, bọn họ rất đẹp. Có thể nói là một trong những người đẹp nhất lớp, hoặc là nhất khối, có thể nói là nhất trường.

Đó là lí do khiến tôi bất ngờ khi hai bọn họ lúc nào cũng ở bên Tendou.

"Vậy, tớ về nhà đây."

"Ừ. Gặp cậu sau nhé, Reika-chan."

Hai người bọn họ có vẻ như là tách nhau ra. Hareyama ngồi xuống bàn của cô ấy còn Azumi thì đi ra khỏi lớp học.

Ngay sau khi sửa soạn xong, Hareyama cũng ra về, bỏ lại tôi là đứa cuối cùng ở lại.

Tôi quan sát Hareyama khi cô rời đi, nhưng cô ấy cứ đi mà không nói câu nào, cứ như thể là không để ý tới sự tồn tại của tôi vậy.

Ờ thì, cũng không có gì bất ngờ. Mặc dù bọn tôi là bạn học, bọn tôi chưa hề trao đổi với nhau câu nào. Kể cả khi là hai người duy nhất còn ở lớp học, bọn tôi cũng không đủ gần gũi để chào hỏi nhau.

 Mà, tôi cũng không có hứng thú với cổ. Tôi không có hứng thú với Hareyama, Azumi, hay là Tendou.

Không phải là tôi ghét phụ nữ hay là không muốn yêu đương. Chỉ là bình thường thôi khi nghĩ rằngcô gái nào dễ thương và tôi có muốn hẹn hò với cổ hay không, đại loại vậy.

Kể cả khi tôi có nghĩ về nó, đâu phải là tôi sẽ theo đuổi hay gì bởi vì tôi còn có việc khác để làm.

Nhưng mà kể cả thế, tôi cũng không có mấy hứng thú về những cô gái vây quanh Tendou.

"-- Ủa? Ikuto-kun, ông còn ở đây à?"

"Ai.... à, Riku."

Bỗng dưng, cánh cửa mở ra và một gương mặt quên thuộc gọi tôi.

Nakajima Riku. Một trong số ít bạn của tôi, bước vào lớp học với bộ đồng phục của câu lạc bộ bóng rổ.

"Vẫn chưa có ý định về hả?"

"Không, tôi dịnh về rồi đây."

Riku bắt đầu lục lọi bàn của cậu ta, tìm kiếm thứ gì đó. Trong lúc tôi đang quan sát, Riku nói.

"À đúng rồi ,Ikuto, ông rảnh mà đúng không? Muốn làm một trận với tôi không?"

"Ông vẫn chưa xong hoạt động câu lạc bộ à?"

"Tôi sắp phải thi nên không có nhiều thời gian. Ông thì thông minh mà còn không có câu lạc bộ nữa, nên lát ông rảnh mà đúng không?"

"Ừ thì hôm nay tôi không có gì làm...... À mà thôi, hôm nay không được."

"OK. Vậy mai thì sao? Được nghỉ đó."

"Không chắc nữa. Có gì tôi nhắn ông sau."

Sau khi xác minh với tôi và tìm được thứ cậu ấy cần, Riku nhanh chóng rời khỏi lớp.

Mặc dù từ chối lời mời của Riku, tôi thật sự không có gì phải làm hôm nay cả. Ít nhất thì không nên có.

Bình thường thì tôi chỉ về nhà và học. Rất hiếm khi tôi từ chối lời mời của bạn bè, và đáng lẽ tôi đã chấp nhận lời mời ban nãy.

Nhưng tôi chợt hiểu ra. Như được khai sáng, như thể được ai đó kêu phải làm như vậy nên phải tuân theo.

Cứ như thế, tôi có hứng thú với họ.

Họ ở đây là Hareyama và Azumi.

Nó không như kiểu tôi phải làm gì đó trước khi chết, nhưng ít nhất tôi quyết định thay đổi bản thân.

Tôi không biết tại sao tôi lại nghĩ như vậy. Nhưng vì lí do nào đấy, tôi có cảm giác tôi đã nghĩ về thứ gì đó tương tự trước đây.

".... Cái này phải dejà vu không nhỉ?"

Một trải nghiệm tương tự như dejà vu. Một cảm giác như thể bạn đã làm một thứ gì đó như vậy trước đây.

Mà, lắc não nghĩ về thứ rắc rối như vậy cũng vô dụng. Tốt hơn là nên xác định thay đổi bản thân như thế nào.

"Bắt đầu với ngoại hình...."

Mái tóc bù xù với cái mái đủ để che đi đôi mắt nếu như không được quan tâm. Cận thì không nặng nhưng tôi vẫn đeo kính như thể tôi đang trốn ở đằng chúng vậy.

Tôi không muốn tiếp tục cái ý nghĩ 'vậy là đủ rồi' nữa. Một khởi đầu mới, thay đổi cách sống.... một thứ gì đó khác.

"Vâng, mẹ ạ? Con muốn nhờ--"

Tôi lấy điện thoại ra rồi gọi mẹ tôi trong lớp học chìm trong ánh hoàng hôn.

Vào khoảng thời gian này, rất khó để đi làm tóc mà không có hẹn trước. Tôi còn không có sẵn tiền trên người để đi và đổi kính.

Nhưng mà không có thời điểm nào tốt hơn hiện tại. Tôi muốn bắt đầu thay đổi từ hôm nay, bằng bất cứ giá nào.

Đó là lí do tôi quyết định sử dụng mối quan hệ của nhị vị phụ huynh hết mức có thể, thứ mà tôi không thật sự để tâm mấy trước nay.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage