Người ta thường nói những kẻ ngốc và khói luôn hướng về chốn cao xa. Vậy nên có lẽ vì thế mà với cái đầu nóng bừng vì những lời xúc phạm của thầy cô, tôi lại một lần nữa chuồn lên nơi gần bầu trời nhất. Giờ học đã kết thúc, chỉ còn tiết sinh hoạt cuối cùng trước khi được về nhà, nhưng có vẻ sự tự do ấy vẫn còn bị kìm kẹp bởi vài lời phàn nàn của thầy chủ nhiệm.
Các em có thể suy nghĩ thấu đáo hơn được không? Dừng việc lơ là lại đi! Rời khỏi các câu lạc bộ và tập trung học tập! Bỏ học hoặc phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Các em cần nghiêm túc hơn...Chỉ vậy thôi. Những ai chưa nộp bài tập, không được phép rời khỏi đây.
Giáo viên chủ nhiệm vừa rời đi, không khí chết chóc bao trùm căn phòng. Khuôn mặt các bạn cùng lớp tôi hệt như lũ xác sống trong phim kinh dị, cào cấu vào trang vở. Liếc nhìn họ với vẻ khinh bỉ, tôi lặng lẽ đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Với bài tập về nhà dang dở như gánh nặng vô vọng trong cặp, tôi bước ra khỏi lớp với gương mặt đầy chua chát. Thà chết còn hơn phải ở lại địa ngục trần gian này thêm một giây nào nữa.
Như bao học sinh khác, tôi giả vờ đi vệ sinh để đến nơi bí mật quen thuộc, tránh xa những ánh mắt giáo viên soi mó. Bước tới cuối hành lang, tôi leo lên những bậc thang tối om cho đến khi chạm tới tầng thượng. Một cánh cửa sắt vững chãi chào đón tôi, tôi phải dùng hết sức bình sinh để mở ra. Cơn gió nhẹ mơn man chào đón tôi, tầm nhìn trước mắt bỗng rộng mở. Cảnh đầu tiên đập vào mắt là bầu trời đầy màu sắc hoàng hôn cùng những đám mây trôi bồng bềnh. Cùng với đó là nền gạch trắng hơi cũ kĩ dưới chân. Giữa hai thứ ấy là hàng rào an toàn cao chót vót, cao hơn tôi cả một cái đầu.
Đây là sân thượng của trường. Nói chính xác, nơi này bị cấm đối với học sinh. Tuy nhiên, tôi không quan tâm nhiều đến điều đó, chỉ đóng cửa lại và ngồi dựa vào tường ngay cạnh cửa. Sau đó, tôi lấy một điếu thuốc lá từ trong túi, đưa lên miệng và châm lửa bằng bật lửa. Đầu thuốc bắt đầu hắt sáng đỏ, rồi đen, và cuối cùng biến thành khói trắng bay ra khỏi miệng tôi. Nhưng tôi đã đảm bảo nó không vào phổi, chỉ ngậm và nhả khói trong miệng.
“Phùuu...”
Hơi thở nhẹ nhàng phả ra, khói trắng tan biến vào bầu trời. Bầu trời đêm Halloween rực rỡ sắc đỏ và xanh như bị vấy bẩn bởi làn khói, khơi dậy trong tôi cảm giác vừa tội lỗi vừa sung sướng.
“Suu... Phùuuu...”
Những năm thời thơ ấu, tôi hiểu được cảm giác bị cô lập giữa đám đông. Thời trung học, tôi đồng cảm với những giấc ngủ gật giữa giờ học. Giờ đây, ở ngưỡng cửa trưởng thành, tôi khám phá thế giới của những người hút thuốc. Trên sân thượng lộng gió, từng điếu thuốc lá tôi lén lấy từ bố hòa tan vào khói mờ, một cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả. Biết việc mình đang làm là sai, có thể bị nhiều người có thể chê cười, thậm chí họ sẽ xúc phạm tôi. Nhưng đây lại là bí mật riêng, thứ mà Natsume Ren này - dù có trái luật - cũng chẳng thể nào buông bỏ.
“Bỏ học hay xuống thẳng địa ngục à?”
Cái nhả khói tựa như giải phóng mọi căng thẳng tích tụ trong tôi. Tôi nhìn những đám mây trắng tan biến hòa vào trời cao, giống như những phiền muộn đang dần trôi đi. Thật tuyệt vời nếu tôi có thể biến mất cùng làn khói ấy, thoát khỏi tất cả. Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu tôi khi một mẩu thuốc rơi xuống, tôi đưa điếu thuốc trở lại môi, hít một hơi thật sâu—Khi mọi chuyện đang diễn ra thuận buồm xuôi gió thì bỗng nhiên.
Tiếng gió lướt qua mang theo tiếng cửa sắt khẽ khàng mở ra. Bầu không khí yên ắng bỗng chốc tan biến, nhường chỗ cho sự tò mò xen lẫn lo lắng. Khung cảnh ma mị khiến tôi rùng mình. Đây là điều không tốt vì hai lý do. Đầu tiên, lỗ tai tội nghiệp của tôi. Và thứ hai, có ai đó đã lên sân thượng.
“craps...”
Tâm trí hỗn loạn khiến tôi lầm bầm chửi rủa một tiếng. Tôi cố thu nhỏ mình lại, nhưng làn khói mỏng như kẻ phản bội. Và điều đầu tiên tôi có thể làm là bắt đầu một cuộc trò chuyện vô nghĩa với người đã chứng kiến tất cả.
“A, um... Sup.”
“Nữ sinh nhìn tôi, cười khẩy: "Chào hỏi kiểu gì vậy? Chỗ này mà chào"Sup" là sao? Cứ tưởng ngôi trường danh giá này toàn học sinh ngoan, ai ngờ cũng có loại hư hỏng như cậu. Thật bất ngờ,” cô ấy nói với vẻ mặt đầy khinh miệt.
Với đôi giày màu đỏ nổi bật, cho thấy cô là sinh viên năm nhất. Hàng mi cong vút, đôi mắt đen to tròn long lanh như thủy tinh, đôi môi hồng nhẹ, khuôn mặt bầu bĩnh vẫn giữ được nét trẻ thơ, mái tóc đen được cắt ngắn gọn gàng. Dáng người nhỏ nhắn, gương mặt mộc mạc nhưng toát lên vẻ dễ thương ngây thơ. Dù ăn mặc đơn giản, cô ấy khá dễ thương… chẳng biết có phải do ấn tượng cá nhân không mà cô bé khiến tôi liên tưởng đến hình ảnh em gái nếu tôi có em.
Sao lại thế này?! Tôi không nghĩ sẽ có ai đó lên đây. Sao tôi lại sơ hở thế này! Biết thế phải cẩn thận hơn rồi. Hình như cô ấy cũng rất nghiêm túc. Chắc lên đây tìm gì đó nhỉ? May không phải giáo viên, nhưng... phải giải thích sao đây?
“...Xin lỗi.”
Chìm đắm trong suy tư, tôi không nhận ra ánh mắt của cô gái đang đánh giá tôi từ trên xuống dưới và cất tiếng nói.
“Có thể em hơi tò mò, nhưng anh có thể chia sẻ lý do anh hút thuốc được không?”
“Hả, Sao cơ,Um... Lí do á?”
"Có lẽ em hoa mắt, nhưng anh vừa hút thuốc lá phải không?”
“...Chắc là vậy, ừ.”
Ngơ ngác gật đầu, tôi bối rối trước vẻ mặt nghiêm túc đến thái quá của cô ấy.
"Anh cũng ở đây một mình. Điều đó có nghĩa là anh không cố khoe khoang, nhưng lại chấp nhận nguy cơ bị giáo viên phát hiện. Em nghĩ rằng chắc hẳn anh có lý do riêng khi hút thuốc trong trường. Anh có thể cho tôi biết được không?"
Gì chứ? Em ấy rất thẳng thắn mặc dù đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
"Sao vậy? Tại sao em lại hỏi tôi chuyện này?"
“Em chỉ muốn thử tài suy luận của mình thôi, nên anh cứ nói đi." Vẻ mặt em ấy vẫn bình thản, không chút lưỡng lự.
Thật không thể tin được! Cô ấy không hề lo lắng à? Xem ra cô ấy nhất quyết muốn tôi trả lời. Thôi thì, trả lời cho xong rồi về nhà còn hơn bị mắng hay bị báo cáo.
“Học sinh chưa làm bài tập sẽ bị giáo viên "bắt" ở tủ giày và "xử đẹp" tại chỗ, đúng không? Để tránh tai nạn đó, tôi đành trốn ở đây đợi đến khi trường đóng cửa."
"Em nghĩ rằng đó không phải là lý do chính đáng để anh hút thuốc ở đây."
“...”
Cố giả lơ nhưng trong đầu tôi đang thở dài bất lực. Đúng như dự đoán, tôi bị một cô nàng lạ hoắc tọc mạch. Cô ta đang bày trò gì thế? Phiền phức thật! Để tôi yên!...Thôi được, đành nói cho cô ta biết vậy. Nếu phớt lờ thì chắc chắn còn rắc rối hơn. Hít thêm một hơi thuốc lá, tôi bắt đầu trình bày.
"Hít một hơi thuốc nơi đây…giúp tôi tìm thấy sự thanh thản. Nó mang lại cảm giác mới mẻ, tràn đầy năng lượng."
"Có thể chờ về nhà rồi hút thuốc không? Hay do anh không thể kiềm chế được cơn nghiện?"
"Không phải như vậy. Tôi chỉ hít một chút thôi."
Ánh mắt đầy ẩn ý của em ấy như muốn hỏi "Lý do là gì?" dù em ấy không nói lời nào.
"Tôi thực sự căm ghét ngôi trường này."
“...Oh?”
"Mặc dù mới học năm nhất, nhưng em chắc cũng đã nhận ra. Ngôi trường này chỉ quan tâm đến điểm số và thành tích. "Học sinh không đạt điểm cao thường bị giáo viên chỉ trích, và học sinh ở các lớp thấp hơn thường bị phân biệt đối xử bởi học sinh ở các lớp cao hơn. Ngôi trường này đánh giá giá trị của một con người chỉ dựa trên khả năng học tập và điểm số, và tôi hoàn toàn ghét điều đó.”
“Hm. Hiểu rồi, hay đấy. Tiếp tục đi.”
" Có lẽ đây là hành động sai trái, nhưng ở môi trường học tập đầy áp lực này, việc hút thuốc như một cách để tôi giải tỏa căng thẳng và tìm kiếm chút bình yên trong tâm hồn. Cảm giác nó mang lại giống như việc tôi đang cười nhạo vào mặt tất cả các giáo viên xúc phạm chúng tôi vì thi rớt hoặc không nộp bài tập. Cảm giác như tôi đang cười vào sự phân biệt ngớ ngẩn của trường dựa trên điểm số. Đó là lý do tại sao nó giúp tôi thoải mái."
“Tôi nói thật đấy. Hút thuốc ở trường vì một lý do ngớ ngẩn và vô nghĩa như vậy thật không thể chấp nhận được. Trốn trên này đến hết giờ chỉ là trốn tránh vấn đề. Đó là lý do thứ hai của tôi. Hút thuốc ở đây khiến tôi cảm thấy thoả mãn vì tôi đang ngầm chống lại áp lực từ giáo viên. Dù biết hút thuốc vì lý do đó không đúng, nhưng tôi cần giải tỏa căng thẳng tích tụ lâu nay. Không chỉ vậy, tôi còn giả vờ ốm để nghỉ học, thi rớt liên tục và có nguy cơ phải học lại. Cuộc sống của tôi đang rối tung lên. Ít nhất, hãy cho tôi được hút thuốc để tìm chút bình yên.”
“Em hiểu ý anh rồi. Có lẽ em đã hiểu vấn đề. Cảm ơn anh rất nhiều. Đồ hèn nhát.”
“...Hả, này, chờ đã?!”
Em ấy định bỏ đi, nhưng lại quay lại khi nghe tiếng tôi gọi.
"Sao nào? Anh còn muốn gì nữa?"
Chết tiệt. Lời cuối cùng của cô ấy đã đánh trúng tim đen của tôi, dù tôi không hiểu tại sao. Vậy nên tôi đã gọi cô ấy mà không hề nhận ra.
“À... thì... Em có ý gì?”
"Chính xác như em đã nói. Anh ghét trường học này, vì vậy theo cách chống đối riêng của anh, anh đã hút thuốc lá ở đây. Nhưng vì không muốn đối đầu với giáo viên, anh đã làm hành động đó một cách lén lút. Đúng chứ."
"Ờm ... ý anh là, em nói đúng.”
"Em đồng cảm với sự căm ghét của anh đối với ngôi trường này. Em hiểu nỗi thất vọng của anh về cách đối xử bất công và sự thiếu tôn trọng giữa giáo viên và học sinh. Nhưng..." Giọng cô ấy trở nên nghiêm nghị. "Việc lén lút hút thuốc lá không giải quyết được gì. Nó giống như tự đánh lừa bản thân anh đang chống lại cái ác, trong khi thực tế anh chẳng làm gì cả. Anh chỉ đang trốn tránh vấn đề bằng cách chán nản ở đây. Và đó là lý do tại sao em gọi anh là hèn nhát.”
“Hửuuuu?”
Lời cáo buộc gay gắt đó khiến tôi sững sờ. Cũng phải thừa nhận, em ấy nói không sai. Hiện tại, tôi chỉ đang đấu tranh theo cách riêng. Nhưng, điều đó không có nghĩa là một người hoàn toàn xa lạ có thể tùy tiện gọi tôi là hèn nhát. Tôi đang đấu tranh theo cách của mình. Tôi đang chống lại những điều bất công.
"Đừng vội vàng phán xét khi bạn không nắm rõ đầu đuôi câu chuyện. Đúng là tôi đang trút giận và sự chán ghét với ngôi trường này bằng cách hút thuốc ở đây. Nhưng không phải là tôi chưa từng làm gì cả."
“...Là sao?”
"Tôi đã cố gắng lên tiếng chống lại nhà trường. Tôi nói với giáo viên rằng việc bị xúc phạm và đối xử như một con người vô giá trị chỉ vì điểm số không cao là điều không thể chấp nhận được.”
Ánh mắt em ấy có chút thay đổi. Không phải là mở to hay ngạc nhiên, mà như thể nhìn nhận tôi như một con người, không còn như một thứ vô giá trị.
“Ồ, thật không? Vậy... chuyện gì xảy ra tiếp theo?”
"Có vẻ như họ đã đồng ý với đề nghị của tôi và cam kết sẽ trao đổi với các giáo viên khác."
“Và sau đó thì?”
"Kể từ hôm đó, những lời miệt thị và thái độ coi thường của giáo viên đã không còn xảy ra nữa."
Cô ấy vô cùng ngạc nhiên, đến mức mở to mắt nhìn chằm chằm.
"Chờ đã, thật ư? Ở trường này á? Gần như là chuyện không tưởng ấy. Chúc mừng anh!”
"Chẳng có gì tốt đẹp trong chuyện này cả, đồ ngốc."
Tôi không muốn nói chuyện với một thái độ khó chịu như vậy, nhưng tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình. Tôi lại hút một hơi thuốc và nhả ra làn khói trắng để lấy lại bình tĩnh.
"Đúng vậy, họ đã thay đổi cách cư xử - Nhưng chỉ với tôi thôi."
Cô gái im lặng sau khi nghe tôi trả lời. Sau một lúc, cô ấy lẩm bẩm "À, ra là vậy" và nở một nụ cười gượng gạo.
"Ý anh là những lời lăng mạ bạo lực và hung hăng của họ vẫn tiếp tục nhắm vào những người bạn cùng lớp của anh?"
"Chính xác! Các bạn học sinh ngồi trước, sau và bên cạnh tôi vẫn bị xúc phạm. Họ bị tước đi quyền làm người... nhưng họ lại im lặng khi tôi lên tiếng. Cậu đang đùa tôi à? Đây không phải là điều mà tôi mong muốn.”
Tôi nhận ra điều này hai tháng trước, và chỉ trong một thời gian ngắn, tôi đã cảm thấy vô cùng thất vọng.
"Những giáo viên đó không thay đổi suy nghĩ sau khi nghe lời cầu xin của tôi. Họ chỉ coi tôi như một đứa trẻ phiền phức và bắt đầu xa lánh tôi để tôi không làm phiền họ nữa."
"Ôi chao... Vâng, em hiểu điều đó, hẳn là rất khó khăn cho anh.”
Em ấy nở một nụ cười tinh nghịch. Nhưng, không phải là nụ cười chế giễu, mà như một cách khen ngợi tôi theo kiểu riêng của em ấy. Tôi nhắm mắt và tiếp tục
"Kể từ đó, mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Các bạn cùng lớp nhìn tôi với ánh mắt hằn học, ghen tị vì tôi được miễn trừ khỏi sự đối xử bất công đó. Do đó, họ đã gần như hắt hủi tôi khỏi lớp học."
"Ôi chao, chuyện này thật tệ hại. Tưởng chừng như đã tiến lên được một bước, nhưng lại lùi lại đến ba bước. Chắc hẳn họ đã trở nên gắn bó hơn sau khi cùng nhau chống lại kẻ thù chung. Điều này thật đáng lo ngại."
"Có lẽ vậy. Nhưng tôi không chắc chắn lắm.”
Khó có thể đoán được những người tán thành quan điểm sai trái của giáo viên sẽ cảm nhận như thế nào trong hoàn cảnh này.
"Và việc tôi ngồi đây hút thuốc là biểu hiện cho sự phản kháng yếu ớt của tôi. Tôi không thể thay đổi thực tế theo ý mình, vì vậy tôi đã đầu hàng và chìm đắm trong những điếu thuốc lá. Bây giờ em đã hiểu chưa?”
"Vâng, đã hiểu. Cám ơn anh rất nhiều. Em xin lỗi vì cách cư xử trước đây của mình, Senpai." Nụ cười nham hiểm vẫn nở trên môi cô khi cô cúi đầu thật sâu.
"À, ừ, không sao đâu. Anh cũng xin lỗi. Lòng kiêu hãnh của anh đã khiến anh nói những lời không hay. “
Sự xin lỗi đột ngột của em ấy khiến tôi hoang mang. Biểu cảm vẫn như cũ, nhưng em ấy lại nở nụ cười và cư xử lịch sự. Chuyện gì đã xảy ra trong vài phút ngắn ngủi đó? Cảm xúc của em ấy như một ẩn đố. Ban đầu, tôi nghĩ em ấy đang hả hê trước nỗi bất hạnh của người khác, nhưng lời nói của em ấy lại cho thấy một điều gì đó khác.
"Trực tiếp phản khảng là vô nghĩa...hay sao? Chắc hẳn nơi này đã mục nát từ trong ra ngoài..."
Bằng một động tác dứt khoát, em ấy tiến đến sát hàng rào bên cạnh tôi. Nắm chặt những thanh sắt, cô ấy nhìn xuống sân vận động với ánh mắt u sầu. Một điều gì đó bên trong tôi thúc giục tôi phải hỏi cô ấy.
“Em này.”
Cô gái quay về phía tôi và nghiêng đầu.
“Vâng, chuyện gì thế?”
“Tại sao em lại lên đây? Việc lên sân thượng là chuyện bị cấm và nếu em gọi anh là kẻ hư hỏng, thì bản thân em cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.”
"Làm ơn, đừng coi em như đồng phạm, em không đến đây để hút thuốc."
Vậy thì em cũng phải chịu trách nhiệm một phần.
Cô gái nheo mắt lại, nở nụ cười tinh nghịch và nói: "Có thể là vậy."
"Nói sao nhỉ..... Nếu tội lỗi của chúng ta giống nhau, thì em đoán có thể lý do của chúng ta cũng giống nhau."
"Nói vòng vo mãi, rốt cuộc là ý em là gì?"
"Em đã bỏ trốn vì không thể chịu đựng được ngôi trường này nữa."
"Haha... Ừ. Vậy là cùng hội cùng thuyền rồi nhỉ?”
Bài kiểm tra suy luận mà cô ấy nói đến bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau khi cơn gió mạnh lướt qua.
“Muốn hút một điếu không?” Tôi đưa cho em ấy hộp thuốc lá màu xanh, nhưng em ấy lắc đầu “Thôi khỏi.” có vẻ như ẻm chả thèm quan tâm gì cả.
Nghe vậy, tâm trạng tôi hỗn độn, vừa thất vọng, vừa nhẹ nhõm. Tôi gõ đầu điếu thuốc vào ngón tay để gạt tàn và thầm nghĩ.
"...Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi đoán là em đang gặp khó khăn.”
"Có thể nói là vậy, nhưng không đúng hoàn toàn."
"Đừng đi theo con đường như tôi...Mong rằng em sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi thử thách trong ba năm tới."
Tôi mong muốn gửi lời chúc tốt đẹp đến em ấy, hy vọng em ấy sẽ không bị ảnh hưởng bởi môi trường tồi tệ của trường học này, nhưng em ấy đã xuất sắc vượt qua mọi khó khăn một cách dễ dàng.
"Anh không cần phải lo lắng. Em đã quyết định bỏ học."
“Phụt! Aaaa... Khụ...Khụ! Ôi trời..!”
Tôi ho sặc sụa, suýt nôn mửa khói thuốc ra ngoài vì quá bất ngờ. Lời nói của em ấy như sét đánh ngang tai, khiến tôi hoàn toàn mất bình tĩnh.
"Anh có sao không?" Em ấy lo lắng hỏi, nhưng tôi giữ khoảng cách với em ấy và cố gắng kiểm soát lại cảm xúc của mình.
“Bỏ học sao? Em nghiêm túc hả?”
"Đúng vậy. Muốn xem bằng chứng không?"
Em ấy nói vậy và lấy ra một phong bì màu nâu từ túi xách - loại túi tương tự như nơi tôi cất giữ thuốc lá. Bên trong là một văn bản được gấp làm ba. Nhìn vào phần đầu trang, tôi nhận ra đây là 'Đơn xin rút học'.
"...Đây là lần đầu tiên tôi thấy một văn bản như vậy. Liệu nó có phải là hàng thật không?"
"Cứ yên tâm đi, em có thể nhận ra đâu là thật đâu là giả, không cần phải tốn công tìm kiếm."
Em ấy thản nhiên cất tờ giấy đi, trông như chẳng có chuyện gì xảy ra. Có vẻ như việc bỏ học chẳng mảy may ảnh hưởng đến em ấy. Nhưng đối với tôi, nó chẳng khác gì sự sụp đổ của một tượng đài. Chẳng trách em ấy gọi tôi là trẻ con.
“Giáo viên ở đây sẵn sàng dùng những lời lẽ tàn nhẫn và phân biệt đối xử với học sinh. Họ chẳng xứng đáng làm giáo viên! Chỉ là những kẻ vô cảm, coi thường nhân phẩm. Dù họ có tài năng gì thì cũng không thể dạy em những giá trị đạo đức cơ bản.”
Tôi phải tỏ ra đồng tình với câu nói đó... hay đúng hơn là buộc phải đồng ý. Thật tình, những giáo viên ở trường này... Tôi không biết họ còn chút tình người nào không nữa. Nhưng khi biết có người cùng quan điểm, tôi thật sự nhẹ nhõm.