“Hinata~! Xong rồi thì đến đây giúp mẹ một tay được hông~?”
Hinata. Là tên của tôi được người mẹ thứ hai trao cho sau khi được tái sinh.
“Vâng, vâng—đợi một chút ạ.”
Tôi dừng sắp xếp mấy quyển sách tham khảo lại và đi đến căn phòng mà giọng nói đó phát ra. Ở đó, tôi thấy mẹ mình bị chôn bởi đống quần áo. Ouh, bà ấy đang làm gì vậy?
“Mẹ đang làm gì vậy?”
“Mẹ vô tình đá phải thùng các tông đựng đồ của chúng ta rồi cuối cùng thành ra thế này. Con giúp mẹ được zdới được hông?”
“Con phải làm sao với mẹ bây giờ…”
“Hinata, con thật tốt bụng~ Thế mới là con gái của mẹ~”
“Vâng vâng. Né qua bên giùm con.”
Tôi lượm lại đống quần áo văng vãi khắp nơi, cẩn thận gập chúng lại trước khi cất từng cái một vào tủ quần áo. Trong lúc đang gấp quần áo hè tôi phát hiện ra một chiếc áo thun có minh họa một nhân vật dễ thương trong một bộ anime mà tôi biết. Mặc dù trước đây tôi chưa từng nhìn thấy nó.
“…… Mẹ, cái này là của mẹ à?”
“Ôi trời. Mẹ đã mua nó cho con nhưng lại bị mất trước khi kịp đưa nó cho con.”
“…Ah! Nói gì thì nói, em nói là muốn có bộ đồ mới mà đúng không Saki? Chị cho em cái này đấy.”
“Em không có muốn cái áo đáng xấu hổ đó.”
Tôi đưa bộ đồ đó cho đứa em gái Saki của tôi nhưng em ấy thẳng thừng nhăn mặt mà từ chối nó.
“Vậy để mẹ mặc vào trước nhé?”
““Không””
Mẹ có một phong cách thời trang phải nói làm thảm họa. Đó là lí do tại sao chúng tôi lại tự mình đi mua đồ thay vì đi hỏi bà ấy. Có lúc tôi hỏi bà ấy mua cho mình một chiếc áo và rồi bà mấy đã chọn một cái áo aloha. Nhìn bà mẹ đang mặc cái quần lót bảy màu sặc sợ khiến tôi thàm thở dài.
“Oh, phải rồi. Hinata, nãy có người gọi đến đó. Hình như đồng phục của con ngày mai sẽ có đấy. Con tự nhận được không?”
“Vậy là đồng phục của con đã có rồi à.”
“Và đồng phục của Saki nữa, nhận hộ em ấy luôn nha.”
“Đã rõ.”
Xuân này, Saki sẽ lên năm hai trung học, trong khi tôi sẽ trở thành một học sinh cao trung năm nhất mới toanh. Sau nhiều lần cân nhắc, tôi đã làm bài kiểm tra đầu vào trường cấp ba, nơi mà tôi đã đăng ký trước đó.
Tôi chọn trường nào thì thực sự chẳng quan trọng lắm, vì tôi đã có lượng kiến thức đạt được tới trình độ đại học rồi. Nhưng cuối cùng, tôi đã quyết định chọn ngôi trường đó bởi vì nó ở gần nhà. Cảm xúc của tôi hỗn độn về việc học lại cùng ngôi trường lần nữa, nhưng thật khó cho tôi để mà phải từ bỏ đi sức hấp dẫn của việc được ngủ cho tới giây phút cuối cùng. Mặc dù vậy, tôi đã không nghĩ rằng mình sẽ phải đến trường học lại từ đầu lần nữa. Đó như là cảm giác như tôi đang học lưu ban vậy.
“Mình sẽ có một cuộc sống học đường mới khi kì nghỉ xuân kết thúc, huh~ Thiết nghĩ nghĩ mình cảm thấy có chút lo lắng.”
Tôi không cảm thấy thế bởi vì tôi sẽ nhập học với tư cách là một học sinh mới. Nhưng không giống tôi, em gái tôi sẽ ở đó như là một học sinh truyển trường. Có thể có chút khó khăn để gia nhập vào tập thể lớp đã được hình thành.
“Em sẽ ổn thôi mà, Saki! Em dễ thương mà, nên em sẽ trở nên siêu nổi tiếng luôn đấy!”
“Không thể nào. Em chỉ muốn là người bình thường thôi.”
“Sau cùng thì Saki bao giờ cũng được cả nam lẫn nữ yêu thích mà. Đó mới là con gái của mẹ chứ!”
“Được rồi, được rồi. Mẹ ơi, giúp con dọn dẹp đống đồ này này với. Vả lại Saki, nếu em rảnh…”
“Ấy chết, em chưa dọn xong đồ của mình nữa, nên em đi đây!”
Trước khi tôi kịp nói xong, Saki trở lại phòng của em ấy.
“Con bé trốn rồi.”
Sheesh, em gái mình giỏi chạy trốn thật.
“Nói đi, nói đi, Hinata. Nhìn nè, hợp với mẹ hông nè? Trông mẹ có sexy hông nè?”
Khi quay lại nhìn, mẹ tôi đang mặc đồng phục thủy thủ của trường trung học của tôi và xoay vòng.
“Cởi. Ra. Ngay!!”
“Eeeh~ Mặc vào mẹ nhìn vẫn siêu sexy mà, đúng hông~?”
“Thế thì mẹ đặt tay lên ngực mình và nói lại tuổi của mình xem?!”
“37… yub, mẹ nghĩ mình vẫn còn dư để được dung thứ mà.”
“Đó chắc chắn là quá đủ để vượt quá giới hạn đấy.”
Mẹ thì pha trò, còn tôi thì quở trách—Dọn dẹp chỗ này tốn nhiều thời gian hơn tôi nghĩ, nhưng cuối cùng chúng tôi cũng đã hoàn thành.
*
“Bfwoh!!”
“Kyaah! Bẩn quá!”
Tôi tỉnh dậy vào buổi sáng và nhìn thấy sữa đang chảy trên bàn. Tôi đã nhìn thấy mẹ... đang mặc chiếc áo đáng xấu hổ mà tôi đã tìm thấy hôm qua khi đang uống sữa. Theo phản xạ, tôi đã phun hết ra toàn bộ số chất lỏng trong miệng mình.
“Hinata, sheesh~ Con đang làm tràn hết mấy thứ màu trắng ra sàn rồi kìa.”
“Mẹ dừng ngay việc nói những từ kì lạ vậy mới sáng sớm được không?! Và cởi cái áo đó ra ngay! Con còn dùng nó để lau sàn nhà nữa.”
“C-Con nói, cởi ra á… Hổng phải sáng nay con hơi táo bạo quá sao…”
“Dừng đỏ mặt lại! Và dừng cởi phần dưới bộ đồ của mẹ lại nữa đi! Sao lúc nào mẹ cũng đưa mọi thứ đến cái vị trí đó vậy hả?!”
“Trời, đây là sự kết nối giữa mẹ và con gái, con biết chứ?”
Mẹ phải bị nhầm lẫn cái từ kết nối với cái gì đó hoàn toàn khác rồi! Ôi mẹ của tôi, thay vì tác động lẫn nhau như cha mẹ và con cái, con nghĩ mẹ cuối cùng sẽ xây dựng nên một mối quan hệ cấm đoán giữa chúng ta đấy!
“Gee~ Hai người ồn ào quá—”
Chùi mắt, em tôi xuất hiện trong khi đang bực mình.
“”Xin lỗi.””
“Con đói quá, con muốn ăn sáng.”
Em ấy kêu lên một tiếng lớn khi ngồi xuống, sau đó gõ bàn bằng ngón trỏ, phô cơn buồn bực của mình.
“Xong ngay thôi. Con đợi một chút được không?”
Mẹ luống cuống khi quay lại vào nhà bếp trong khi tôi ngồi xuống trước Saki. Tôi mở tờ báo đang được đặt trên bàn, tôi đại khái nhìn qua hàng mục kinh doanh. Tôi phát hiện ra từ [suy thoái] được viết nhiều lần trên tờ báo. Nó khiến tôi lo lắng liệu tôi sẽ có thể kiếm được việc làm trong vài năm tới đây không. Tôi hi vọng sau này sẽ có một chút triển vọng. Sự suy thoái thật tệ.
“… Onee-chan, hiếm khi thấy chị dậy sớm thế này đó.”
Tôi kì thực là một người hay buồn ngủ, nên thường tôi hay đến trường muộn. Vào ngày lễ, tôi ở yên trên dường cho đến quá trưa là điều rất bình thường. Em ấy chắc chắn sẽ thấy lạ khi một người chị gái vô kỷ luật như tôi lại thức dậy sớm vào buổi sáng.
“Hôm qua chị không ngủ được nhiều cho lắm. Chị chưa từng ngủ trong phòng mới của mình bao giờ cả mà.”
“Hmm~”
“Thấy không, chị là một người tẻ nhạt mà.”
“Chị cứ nói mơ khi đang ngủ đi.”
“Ah, em thật độc ác. Dù chị có lẽ không giống, nhưng thực ra chị là một thiếu nữ mỏng manh dễ bị tổn thương đấy…”
“Vậy luôn? Sao cũng được, đưa em tờ báo, em muốn xem mục giải trí.”
Saki đã kích hoạt kĩ năng phớt lờ của em ấy rồi… Tôi thấy tổn thương quá.
“… Của em đây.”
Tôi đóng lại tờ báo mà tôi đã mở ra trước khi truyền nó qua cho Saki. Sau đó em ấy trải nó lên bàn. Con bé đang nhìn từ báo như em ấy sẽ ăn tươi nuốt sống nó vậy. Tôi tự mình nhìn lấy; có một ca sĩ nổi tiếng và một diễn viên đang li dị được viết bằng chữ cỡ lớn. Là một người chẳng biết gì về mốt nhất thời, tôi chẳng hiểu gì cả.
Chúng tôi đang cùng nhau xem tờ báo, và sau một khoảng thời gian, mẹ mang bữa sáng của chúng tôi đến. Chúng tôi dừng đọc báo lại rồi bắt đầu thưởng thức bữa ăn của mình. Tôi nhấm nháp miếng bánh mì được phết với mứt dầu.
“Tối qua hàng xóm của chúng ta đã đến chào hỏi đó.”
Mẹ đột nhiên bắt đầu cuộc trò truyện, nên tôi tạm thời đặt miếng bánh mì của mình đang ăn dở xuống dĩa, rồi uống một ít sữa.
“Lúc nào cơ? Sao cũng được, người đó là người như thế nào ạ?”
Từ giờ trở đi chúng tôi sẽ quen biết với nhau, nên tôi có chút hứng thú.
“Người đó là một cô bé dễ thương, Hinata, cùng tuổi với con đấy. Cô bé đó nói chuyện rất lễ phép, và cư xử cũng rất lịch sự nữa. Mẹ đã bất ngờ nhắm đó.”
“Rất nhiều thứ con muốn Onee-chan học hỏi từ chị ta. Nhưng điều đó là không thể rồi.”
“… Ah, phải rồi. Saki cũng đã ở đó luôn.”
“Em tự nguyện nhé.”
“Cô bé ấy đang sống cùng với mẹ mình. Mặc dù mẹ của con bé hôm qua đã đi làm.”
“Hmm~”
Cùng tuổi với tôi… huh. Tôi lại nhấm nháp miếng bánh mì của mình, ngạc nhiên về cô gái cạnh nhà từ câu truyện của mẹ. Nếu có thời gian, tôi có nên qua đó chào hỏi không nhỉ?
“Thật là một bữa thỏa thuê.”
Tôi vỗ hai tay lại với nhau để thông báo mình đã hoàn tất bữa ăn của mình. Sau đó, tôi cầm bộ chén dĩa giờ đang trống rỗng về phía nhà bếp. Đối mặt với mẹ và em gái mình đang ăn bữa sáng của họ, tôi làm một cú ngáp thật lớn.
“Được rồi, vậy thì, chúc ngủ ngon.”
“Haah?! Chị đi ngủ tiếp đấy hả Onee-chan?!”
“Đợi chút nào, Hinata. Con định đi ngủ trong khi vừa mới ngủ dậy sao? Nếu con đi ngủ ngay sau khi vừa mới ăn xong, con sẽ thành con cá voi đó, biết hông nà.”
Không phải là bò ư?
“Hôm qua con không ngủ được nhiều lắm, nên con đang buồn ngủ lắm. Fuaah, cho con ngủ tới chiều luôn nhé~”
Với hai con người trông có vẻ đã bỏ cuộc, tôi vung tay tới lui. Tôi trở lại phòng mình ngay lập tức và nhào xuống giường một cách đầy mãnh liệt. Uuhm, giường gối mịn màng quá.
“Được rồi.”
Tôi thay đổi tư thế của mình từ úp mặt thành ngửa mặt lên, rồi bàng hoàng nhìn lên trần nhà tuyệt đẹp.
“Fuaah…”
Vì thiếu ngủ, và có thể bởi sự mệt mỏi của việc dọn dẹp ngày hôm qua vẫn còn đọng lại, cơn buồn ngủ đến với tôi vừa đủ sớm. Trong khi cảm thấy lạc lõng bởi thứ mùi lạ của căn phòng mới của tôi, tôi dần dần chia tay với ý thức của mình.