Nghe thấy ba chữ Nam Giang Loan, Giang Niên đang ngồi trên ghế liền giật mí mắt. Một bộ phận học sinh trong lớp là người ở huyện, nghe vậy không khỏi kêu lên~~~!!
"Vãi ò, Nam Giang Loan, căn hộ duplex ven sông!"
"Á đù má, đại tiểu thư nào bước ra đời thực thế này!"
Nam Giang Loan là khu bất động sản đắt nhất huyện, không nằm cạnh sông nhưng lại có thể trông ra bờ sông Nam Giang. Giá nhà thô lúc đỉnh điểm là 80 vạn, nội thất tùy người, nhưng bèo nhèo cũng 20 vạn.
Tuy mức giá này không mua nổi một cái nhà vệ sinh ở Ma Đô, nhưng ở huyện Trấn Nam đã là hàng cao cấp nhất rồi. Country Garden cũng chỉ hơn 5000/m2, còn Nam Giang Loan đã gần 8000. (Phú bà, kệ mẹ thằng Niên đi, nuôi em này)
Người mua được nhà ở Nam Giang Loan không phải là ít, nhưng trong một lớp học thì chắc chắn là của hiếm.
Trương Ninh Chi đỏ mặt trước sự trêu chọc của bạn học. Cô vội vàng cúi đầu đi xuống, lấy sách tiếng Anh ra, tay cầm bút không dám ngẩng đầu.
Hai người được xếp vào vị trí giữa của tổ 3, bù vào hai nhóm nhỏ khác nhau. Trùng hợp là Giang Niên ngồi ngay sau Trương Ninh Chi, ở vị trí chéo bên phải cạnh lối đi.
Rất tiếc, không phải là quê hương của vua ngồi bàn cuối cạnh cửa sổ.
Được lên lớp đã là may rồi, còn đòi hỏi gì nữa.
Giang Niên vươn tay, chọc vào lưng Trương Ninh Chi ngồi phía trước bên trái. Cô khựng người lại, sau đó ngẩng đầu lên một chút, từ góc của cậu có thể thấy vành tai đỏ ửng của cô.
Cô gái dường như đã lấy hết can đảm, lúc này mới co người lại, cẩn thận quay đầu.
Giang Niên chống tay lên bàn, ra vẻ tự do phóng khoáng. Ngón áp út và ngón út kẹp một cây bút, cậu cười nhìn cô, làm khẩu hình miệng "bút".
Trương Ninh Chi đỏ bừng mặt, vội vàng quay đầu đi. Cô bắt đầu lục tìm trong hộc bàn một chiếc túi đựng bút, lấy ra một ruột bút rồi khựng lại, cuối cùng đưa cho cậu hai ruột.
Cậu bạn cùng bàn bên cạnh nhìn Giang Niên rồi lại nhìn đại tiểu thư bàn trên, miệng há thành hình chữ O. Cậu ta hạ thấp giọng, tò mò hỏi Giang Niên.
"Hai người quen nhau à?"
"Cũng coi như là vậy."
Buổi trưa tan học, Trương Ninh Chi vô thức quay đầu tìm Giang Niên thì phát hiện người đã biến đâu mất tiêu. Chỗ ngồi trống không, nhìn ra cửa thì thấy cậu đã ra ngoài rồi.
Ừm. Cô đột nhiên phồng má.
Giang Niên cũng không biết có người tìm mình, bởi ngay giây phút giáo viên trên bục giảng vừa nói tan học là cậu đã đứng phắc dậy rồi, kẻo đến căn tin muộn một chút là hết cơm. Trưa nào cậu và Từ Thiển Thiển cũng giải quyết ở căn tin.
Hai người cũng không hẹn ăn chung. Hẹn làm đếch gì, đợi hẹn xong khéo còn cái nịt để ăn quá.
Thanh mai vốn là chim chung rừng, đến giờ cơm ai nấy tự bay đi.
Căn tin người đông như biển. Học sinh lớp 10, 11 uể oải trong việc học, duy chỉ có việc chén cơm là hăng hái hết mức. Phì, đúng là cái đám ham chơi nhác học.
Cậu nhanh chóng đến gần, chọn một hàng ngắn hơn để xếp. Vừa ngẩng đầu lên, cậu dường như thấy một bóng dáng quen thuộc, nói chính xác hơn là một cặp kính quen thuộc.
Chu Hải Phi? Chu Hải Phỉ!
Chẳng phải chị Phỉ Phỉ của mình đây sao? Chị T dũng cảm , cô nàng bốn mắt tóc dài nội tâm đây mà.
Nhìn Chu Hải Phỉ có vẻ đi về phía quầy bán bánh bao, bánh màn thầu, bánh nướng các kiểu. Giữa trưa chẳng có mấy ai đến đó, bóng lưng cô nhanh chóng chìm vào đám đông.
Giang Niên thu lại ánh mắt, vừa quay đầu thì đồng tử chợt co rút.
Ụ á! Có con chó lợn chen hàng!
Con mẹ mày!
Cậu tức đến mức da đầu muốn nổ tung, nhưng vì đứng quá xa nên không tiện chỉ trích thẳng mặt. Cậu học sinh bị chen hàng cũng nhẫn nhịn cho qua, coi như không thấy gì.
Thôi bỏ đi, Giang Niên cũng không muốn cãi nhau với kẻ ngốc trước bữa ăn.
Hết cứu, thế này mà không dùng chỏ thúc vào bụng.
Nhân lúc xếp hàng, cậu lấy điện thoại ra xem sơ qua số dư tài khoản ngân hàng. Kiếm được 3 vạn, đưa bố mẹ 2 vạn, tiêu 6000 mua khóa học, giờ còn lại...
27000.
Một con số khổng lồ, đối với một học sinh lớp 12 mà nói thì đây đã là một số tiền rất lớn rồi.
Hàng người chầm chậm nhích về phía trước, Giang Niên theo thói quen xem căn tin có món gì. Liếc mắt một cái, suất ăn 6 tệ hai mặn hai chay, trường học ngoài cơm ra thì cái gì cũng đắt.
Cậu lấy một suất cơm 6 tệ, tìm một chỗ trống vừa ăn cơm đùi gà vừa lướt điện thoại.
Ăn xong, cậu ra ngoài trường mua cho Từ Thiển Thiển một ly trà hoa quả để ở nhiệt độ thường, tiện thể lấy thêm một ly tặng Tống Tế Vân.
Đương nhiên là lấy danh nghĩa của Từ Thiển Thiển.
Bạn thân mà, không duy trì tốt thì cũng dễ toang lắm.
Nhưng Tống Tế Vân có vẻ không mấy cảm kích. Nhân lúc không có ai, cô cúi gằm mặt kéo Giang Niên đến một góc cầu thang vắng vẻ. Cô nhìn trái nhìn phải không thấy ai, hạ giọng, đỏ mắt chất vấn.
"Sao ông lại mua khóa học của mẹ tui nữa rồi! Có phải ông..."
"Xí khoan." Giang Niên ngắt lời trước khi cô kịp tung chiêu, "Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bừa, mẹ bà có biết bà đang chất vấn khách hàng VIP của bả không đấy?"
"Đừng mà anh, em chỉ gọi bừa thôi." Tống Tế Vân vẻ mặt đau khổ, vò đầu, "Ông thật sự muốn làm bố tui đấy à? Đã tặng quà cho mẹ tui lên top 1 luôn rồi."
"Bà hiểu lầm rồi, tui chỉ muốn tập thể hình thôi." Giang Niên nói với vẻ mặt quang minh chính đại.
Tống Tế Vân tức thì nghẹn họng, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
"Thế tại sao ông lại mua khóa học của mẹ tui, một lần mua tận chín mươi buổi?"
"Tại tui tốt."
"Đi chết đi! Ông đúng là!!" Tống Tế Vân lập tức vỡ phòng tuyến, hận không thể lao lên cắn chết cậu, "Giang Niên, rốt cuộc ông muốn thế nào mới..."
"Vậy thì phải xem biểu hiện của bà rồi."
"Ý gì?"
"Ây da, vai tui hơi mỏi à nghen, haiz, bao nhiêu cái khổ của việc học tui đều gánh hết rồi." Giang Niên đứng ở đầu cầu thang, giả vờ cử động vai, vừa nhìn phản ứng của Tống Tế Vân.
Cô sao có thể không hiểu được, chỉ đành cắn răng nói.
"Được, để tui bóp vai cho ông."
Nói rồi, Tống Tế Vân không tình nguyện đi ra sau lưng cậu, nhón chân lên bắt đầu xoa bóp vai. Thấy lực tay không đủ, cô bèn chuyển sang đấm vai.
"Này, sao bà không cười?"
Tống Tế Vân cười lạnh.
"Chẳng đáng yêu chút nào, còn không bằng..."
Tống Tế Vân miễn cưỡng nặn ra một nụ cười thiếu nữ xinh đẹp.
Giang Niên bỏ đi, trước khi đi còn để lại một câu.
"Quốc khánh bà có rảnh thì chép giúp tui bài tập tiếng Anh, tui không muốn viết lắm."
Tống Tế Vân: "..."
Sau giờ nghỉ trưa, Giang Niên trả lại hai ruột bút cho Trương Ninh Chi, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đại tiểu thư có gì đó không ổn. Ánh mắt nhìn cậu có chút oán giận.
????
Cái quái gì vậy?
Buổi chiều, Trương Ninh Chi cứ cắm cúi làm bài tập, trông như một con đà điểu nhỏ. Cô không dám ngẩng đầu, có người gần đó nói chuyện, cô cũng chỉ vểnh tai lên nghe.
Giang Niên vốn quen phóng khoáng, học hành tàng tàng chớ mà kỹ năng xã giao lại max điểm. Chỉ trong một buổi chiều, cậu đã nói cười vui vẻ với các bạn bàn trên dưới trái phải.
"Vãi nồi! Cậu học thuộc hết 3500 từ vựng rồi á?"
"Ừm."
"Cậu đúng là đáng chết mà, tim tui đau quá man." Cậu bạn cùng bàn tên Lý Hoa, ngoại hình trung bình, da ngăm đen, là học bá trong bài văn tiếng Anh, nhưng ngoài đời lại là một con gà ngáo ngơ.
Giang Niên đang trò chuyện vui vẻ, định quay người nói gì đó thì chợt bắt gặp ánh mắt tủi thân của đại tiểu thư bàn trên đang ngoảnh lại.
"????"
Hình như mình không đắc tội gì với cô ấy mà? Rốt cuộc đã sai ở khâu nào vậy?
Buổi chiều, có lẽ là vô tình hoặc hữu ý, Giang Niên lại gặp chị T Chu Hải Phỉ ở căn tin. Cô dường như cũng có ấn tượng với Giang Niên, ánh mắt dừng trên mặt cậu một giây rồi cúi đầu rời đi.
Hôm nay là vòng thử nghiệm đầu tiên, xin ít vé tháng để sống qua ngày.
_(ωゝ∠)_
Da mặt phú bà mỏng dính vậy Này hơi khó hiểu, T chắc là Transgender nhỉ? Bên Qidian cũng có người hỏi, bảo là nu tong, hoặc top les Ae đọc số tiền thông cảm em W không đồng nhất hé. Tỉ như số chẵn 1-2 vạn thì em W gõ chữ vạn nhanh hơn, còn mà số nó lẻ thì tay kia gõ số nhanh hơn, nên khi chữ khi số là vậy Cái này đúng ra là khuê mật, bạn thân giữa mấy đứa con gái ý Một dạng tiếng lóng internet. Hiểu nôm na là dùng để trả lời vô nghĩa vô tri cho bất kỳ câu hỏi nào Đọc mỗi chương này thằng này chắc chắn là phản diện truyện học đường. Xin ít đánh giá, ừm không sống qua ngày nhưng mà nó vui á