“Thiên Linh Thương Đoàn? Chưa từng nghe qua.”
Se-ryeong nghiêng đầu thắc mắc. Cô có biết sơ qua về những thương đoàn lớn nổi tiếng, nhưng đây là lần đầu tiên nghe đến cái tên Thiên Linh Thương Đoàn. Cô quay sang nhìn Sun-ja. Sun-ja, người vẫn đang im lặng lắng nghe, suy nghĩ một chút rồi mới cất lời.
“Tôi đã tra cứu, đó là một thương đoàn nhỏ thuộc Ngân Hà An Huy. Có vẻ không có gì đặc biệt...”
“Ôi chao, cô vẫn chưa hiểu rồi. Cô nghĩ Cái Bang sẽ chỉ buôn bán những thông tin ai cũng có thể tra trên KanghoNet sao? Tất nhiên, tôi phải có lý do để nhắc đến nó rồi! Thiên Linh Thương Đoàn hiện tại chỉ có chưa đến ba mươi người, đúng là một thương đoàn nhỏ, nhưng lại có gốc gác danh môn, với lịch sử kéo dài hơn một nghìn năm...”
“Bỏ phần mở đầu đi, nói thẳng vào vấn đề chính.”
Se-ryeong cắt ngang lời Heun-tuga, kẻ có vẻ đang định thao thao bất tuyệt một tràng dài. Cô ghét mấy câu chuyện vòng vo không có giá trị, nhất là khi đối phương lại là Cái Bang Đồ, một streamer lắm lời.
“Haha, tiểu thư Se-ryeong thật nóng tính. Được rồi, tôi sẽ vào thẳng điểm mấu chốt. Danh tính thực sự của kẻ tội đồ bị Ma Giáo truy đuổi đó chính là... Tada! Thiếu đoàn chủ của Thiên Linh Thương Đoàn!”
“...Một thiếu đoàn chủ của một thương đoàn nhỏ bé mà dám động vào Ma Giáo? Hắn say rượu hay sao?”
Se-ryeong tròn mắt ngạc nhiên. Dù Ngân Hà An Huy nằm trong phạm vi thế lực của Nam Cung Thế Gia, nhưng không đời nào bọn họ lại che chở cho một thương đoàn dám làm ra hành động điên rồ như vậy. Đây không phải là chuyện mà một kẻ còn tỉnh táo có thể làm.
Heun-tuga chỉ nhún vai, không nói gì thêm.
“Chuyện cụ thể thì vẫn chưa rõ, nhưng có tin đồn rằng một tuần trước đã xảy ra xung đột giữa Giáo Khu số 32 của Ma Giáo và Thiên Linh Thương Đoàn. Khi đó, cả Đoàn chủ và Thiếu đoàn chủ của thương đoàn đều bị triệu tập đến giáo khu… Không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng có vẻ mọi thứ không suôn sẻ cho lắm.”
“Còn Đoàn chủ thì sao?”
“Không rõ. Từ khi tiến vào Giáo Khu số 32, không còn ai thấy tung tích của ông ta nữa. Có thể ông ta vẫn còn trong đó, hoặc là…”
Heun-tuga ngập ngừng, nhưng ai cũng hiểu phần còn lại của câu nói là gì. Dù thế giới võ lâm ngày càng phổ biến với người bình thường, nhưng bản chất của nó vẫn luôn tàn nhẫn. Robert nhăn mặt, khẽ rên lên một tiếng khó chịu.
“Một Đoàn chủ mất tích trong giáo khu của Ma Giáo, một Thiếu đoàn chủ bị Ma Giáo truy đuổi… Nghe qua cũng thấy có mùi chẳng lành. Hay đây lại chỉ là một vụ ‘Ma Giáo vẫn luôn là Ma Giáo’ mà thôi?”
“...Không nên vội vàng kết luận khi chưa rõ trắng đen. Chúng ta chỉ biết đã có xung đột, vậy cớ gì chỉ vì đó là Ma Giáo mà lập tức xem họ là kẻ ác?”
Mok-jin lên tiếng phản bác khi nghe Se-ryeong nói về Ma Giáo như thể tất cả bọn họ đều là kẻ xấu. Dù đã quyết định không để lộ mối quan hệ với Thiên Ma Thần Giáo, nhưng việc thấy tổ chức mà mình từng đứng đầu bị phỉ báng vẫn khiến hắn khó chịu.
“Ừ thì… Cũng không hẳn sai. Nhưng quan trọng không phải ai tốt ai xấu, mà là tiền.”
‘Không phải hắc đạo, nhưng một kẻ tự xưng là võ nhân mà lời nói và hành động chẳng khác gì bọn lang bạt cầm đao hay sao?’
Mok-jin khẽ cau mày khi nhìn thấy Se-ryeong chỉ quan tâm đến số tiền treo thưởng mà không hề bận tâm đến tình huống thực tế. Cộng thêm cách ăn mặc của Heun-tuga – kẻ tự xưng là "Huyền Đồ Kiếm" – hắn bắt đầu tự hỏi, phải chăng võ lâm thời đại này chỉ toàn những kẻ tham tiền?
Nhưng Mok-jin không để lộ suy nghĩ đó ra ngoài. Dù gì, hắn vẫn chưa hiểu rõ thế giới của tương lai này.
Khi mới gia nhập Thiên Ma Thần Giáo, hắn cũng từng nhiều lần gặp rắc rối vì bám víu vào lối suy nghĩ cũ. Trước khi phán xét những võ nhân của thời đại này, điều hắn cần làm là hiểu rõ về thế giới này trước đã.
Trong lúc Mok-jin đang cố gắng ép mình thông cảm cho Se-ryeong dù cảm thấy khó chịu, một ánh mắt âm thầm quan sát hắn đầy thích thú. Đó chính là Heun-tuga – kẻ luôn vồ lấy bất cứ thông tin nào có vẻ thú vị.
“Nhân tiện, Se-ryeong tiểu thư, vị huynh đài này là ai vậy? Ta không thấy có tên trong danh mục võ lâm nhân vật nổi bật. Mà… có phải đó là máy phiên dịch không? Nhìn khẩu hình miệng thì rõ ràng không phải đang nói tiếng Anh, mà cách nói chuyện cũng khá độc đáo.”
“...À, người này à? Không, ý ta là, vị bằng hữu này?”
Trước câu hỏi của Heun-tuga, Se-ryeong giật mình khẽ rung người. Cô chỉ định đối phó với Khai Phóng Đồ như thói quen, nhằm moi chút thông tin hữu ích. Nhưng nghĩ lại, bọn họ vẫn còn Mok-jin đi cùng.
Một võ nhân cổ đại đã ngủ yên suốt hàng nghìn năm. Có lẽ, đây là người duy nhất như vậy trong toàn bộ vũ trụ. Cô chưa nghĩ ra cách chính xác để kiếm tiền từ hắn, nhưng chắc chắn đây là một cơ hội kinh doanh béo bở hơn nhiều so với việc săn vài tên tội phạm bị truy nã. Dù thế nào, cô cũng không thể để hắn rơi vào tay bọn chính đạo đáng ghét kia được.
Se-ryeong nhanh chóng ứng biến và bịa ra một câu chuyện:
"… Cậu ta là người mà một người quen nhờ ta chăm sóc hộ. Trước đây sống cùng sư phụ ở một hệ tinh cầu hẻo lánh, mới bước chân ra thế giới bên ngoài lần đầu tiên."
"…?"
Mok-jin thầm băn khoăn trước sự thay đổi đột ngột trong thái độ của Se-ryeong. Tuy nhiên, hắn hiểu được ý định của cô: Tránh để vị đệ tử Cái Bang này phát hiện ra sự thật về hắn.
Dù Se-ryeong rõ ràng đang lợi dụng mình, nhưng chỉ cần có chút đầu óc cũng có thể nhận ra điều đó. Hắn không quá bận tâm. Dù gì đi nữa, hắn cũng nợ cô và nhóm của cô một món ân tình. Nếu bản thân cũng đang lợi dụng họ, thì việc bị lợi dụng đôi chút cũng chẳng thành vấn đề.
Hơn nữa, với tư cách là một võ giả đã chinh chiến trong giang hồ, hắn cũng có chút ý định giúp đỡ hậu bối trẻ tuổi này. Đồng thời, hắn không muốn để một thành viên của Cái Bang – một trong Cửu Đại Môn Phái – phát hiện ra sự tồn tại của mình.
Chỉ có một điều duy nhất khiến hắn khó chịu. Dù đã trải qua quá trình thoát thai hoán cốt, khiến bề ngoài trẻ lại, nhưng việc bị một cô gái trẻ đáng tuổi cháu mình xem như vãn bối thật khiến hắn có chút không thoải mái. Dù vậy, hắn cũng chẳng thể lật ngược tình thế ngay lúc này, nên đành cố gắng dằn lại cảm giác kỳ lạ đó.
"À, vậy sao? Mới bước chân vào giang hồ à? Khà khà, những tân binh mới lúc nào cũng được hoan nghênh."
May mắn thay, Heun-tuga không tỏ ra nghi ngờ lời nói của Se-ryeong. Dù sao thì, với tư cách là một thợ săn tiền thưởng, hắn đã quá quen với những lời nói dối rồi.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là sự tò mò của hắn hoàn toàn biến mất.
"Nhưng mà, tiểu huynh đệ, danh tính của ngươi là gì?"
“Ta là Mok-jin.”
“Hmm, Mok-jin. Cái tên này có một nét cổ điển khá thú vị đấy. Còn tên tôi thì lại là một sự pha trộn Đông-Tây chẳng ra sao cả. Cứ gọi tôi là Heun-tuga đi. Nếu có thời gian, hãy tìm ‘Heun-tuga’ trên KanghoNet rồi nhớ bấm theo dõi và thích nhé. Hiểu chứ?”
Cái quái gì mà nói nhiều thế? Chỉ mới nói một câu mà hắn đã xổ ra cả tràng dài. Mok-jin nhăn mặt vì sự lắm lời của Heun-tuga. Việc đối phương là một đệ tử Cái Bang đã đủ khiến hắn khó chịu, đằng này lại còn là một tên lẻo mép nữa. Quả thực là một kẻ mà hắn không thể nào muốn thân cận được.
Nhưng điều tiếp theo mà gã nói ra mới thực sự là đỉnh điểm.
“Gặp nhau thế này cũng là duyên phận mà! Nếu sau này có dịp, tôi sẽ mời cậu một chén rượu, với tư cách là một tiền bối trong võ lâm. Tôi là đệ tử Cái Bang, nên tất nhiên là rất giàu! Hahaha!”
“……Ha.”
Một thằng nhóc mới lớn mà dám huênh hoang tự nhận là tiền bối võ lâm đã đủ nực cười rồi, nhưng việc một đệ tử Cái Bang khoe khoang rằng mình giàu có thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn. Mok-jin chết lặng trước cú sốc văn hóa này.
Điều càng làm hắn thêm bàng hoàng hơn chính là thái độ của nhóm Se-ryeong. Dù họ có bĩu môi như thể biết thừa đó chỉ là lời nói suông, nhưng nhìn dáng vẻ của họ, có vẻ họ thực sự chấp nhận chuyện đệ tử Cái Bang là người giàu có như một lẽ đương nhiên.
‘Người xưa có câu "thương hải biến vi tang điền"*, nhưng không ngờ đến mức giờ lũ ăn mày cũng thành đại gia thế này. Thật đúng là loạn hết cả rồi.’
(*Thương hải biến vi tang điền: Biển xanh biến thành ruộng dâu, ý chỉ sự thay đổi khôn lường của thế gian.)
Không biết có phải nhận ra sự hoang mang của Mok-jin hay không, nhưng Heun-tuga, kẻ luôn tuân thủ bổn phận của một đệ tử Cái Bang, cuối cùng cũng để lộ ý định thực sự của mình.
“Nhân tiện, có thể hỏi huynh thuộc môn phái nào không? À, nếu thấy khó nói thì không cần trả lời đâu. Tôi chỉ tò mò thôi. Nhưng mà biết tên môn phái của một người sẽ sớm vang danh khắp vũ trụ giang hồ như huynh đây thì cũng hay đấy chứ. Xét cho cùng, nâng cao danh dự cho môn phái chính là vận mệnh của một võ lâm nhân sĩ vừa mới bước chân vào giang hồ. Không phải sao?”
Hắn ta nói là không cần trả lời nếu thấy khó xử, nhưng lại khéo léo kích động bằng cách nhắc đến danh dự môn phái. Một chiêu trò rẻ tiền đến mức khiến người ta bật cười, nhưng với những võ giả trẻ tuổi, đầy nhiệt huyết và mới xuất đạo, thì đó lại là một lời nịnh nọt hiệu quả.
Dĩ nhiên, với Mok-jin—một kẻ chẳng hề non nớt mà còn thuộc hàng lão luyện—thì trò khích tướng này chẳng đáng bận tâm chút nào.
‘Môn phái sao.’
Hắn thoáng nhớ về sư phụ, người từng truyền thụ võ công cho mình từ rất lâu trước đây. Một bậc cao thủ của Thiên Ma Thần Giáo, người đã cứu vớt hắn khỏi sự điên cuồng của thù hận sau khi mất đi cả gia tộc, và đã dạy hắn cách sống như một võ giả thực thụ. Nếu phải nhắc đến môn phái, lẽ ra hắn nên xưng danh Thiên Ma Thần Giáo, cũng như nêu tên sư phụ mình.
Thế nhưng, cho đến tận tương lai xa xôi này mà vẫn cứ mãi vướng mắc vào quá khứ, vẫn cố chấp giữ chặt lấy nó, chắc chắn không phải điều mà sư phụ hắn mong muốn.
Hắn đã đưa Thiên Ma Thần Giáo lên đỉnh cao, kế thừa danh hiệu Thiên Ma và thống lĩnh thiên hạ. Chỉ riêng điều đó đã đủ để báo đáp sư môn và sư phụ rồi.
Thay vì trả lời bằng cái tên “Thiên Ma Thần Giáo”, Mok-jin lựa chọn một câu trả lời khác.
“Ta chỉ là kẻ truyền thừa đơn độc, không có môn phái gì để nói. Nhưng ta từng học võ công ‘Mặc Lôi Thiên La Công’ từ sư phụ ta.”
“Truyền thừa đơn độc... A, xin lỗi huynh.”
“…Hửm? Xin lỗi? Ý ngươi là sao?”
Mok-jin nhướng một bên mày trước phản ứng bất ngờ của Heun-tuga khi hắn ta đột nhiên xin lỗi. Chẳng lẽ có vấn đề gì với việc truyền thừa đơn độc sao? Đối với hắn, bầu không khí đột ngột trở nên trang nghiêm này thật khó hiểu.
Có lẽ Heun-tuga nghĩ rằng sự bối rối của Mok-jin xuất phát từ việc hắn là một kẻ mới bước chân vào giang hồ. Vì vậy, với nụ cười có phần gượng gạo, gã liền giải thích:
“À, chắc vì là truyền thừa đơn độc nên huynh không biết. Ừm… chuyện là thế này. Huynh cũng biết rồi đấy? Nếu là truyền thừa đơn độc, thì thông thường người ta sẽ trích xuất ‘ổ nội công’ ra để thực hiện cấy ghép tái sinh. Mà như vậy thì sư phụ của huynh sẽ mất hết võ công, đúng không nào…?”
“Cái gì?”
Mok-jin vô thức bật ra một âm thanh cao vút. Truyền thụ võ công mà lại khiến sư phụ mất hết võ công sao? Chuyện này còn hoang đường hơn cả cái gọi là “truyền lực cách thể”. Rốt cuộc là cái quái gì thế này?
“Ngươi vừa nói cái quái gì thế? ‘Ổ nội công’—cái đó là cái gì?”
Vẻ mặt của Mok-jin không che giấu nổi sự bối rối. Hắn lập tức quay sang Se-ryeong như muốn tìm kiếm lời giải thích.
Chính lúc này, Se-ryeong mới sực nhớ ra rằng người đàn ông trước mặt mình là một ‘cổ nhân’ đến từ thời đại trước khi công nghệ ‘ổ nội công’ ra đời. Cô thoáng lộ vẻ bối rối, nhưng nhanh chóng chen vào cuộc đối thoại để ngăn tình hình trở nên rắc rối hơn.
“Đừng có nói mấy chuyện vớ vẩn với cậu ấy. Ổ nội công của cậu ấy là loại đặt hàng riêng, đã được tinh chỉnh theo ý muốn rồi.”
“À… cũng có cách đó nhỉ. Xin lỗi.”
Nghe vậy, Heun-tuga vỗ trán như chợt nhớ ra điều gì. Hắn ta đã quá vội kết luận. Thường thì những người có võ công truyền thừa đơn độc đều là những võ giả nghèo khó, không có đủ tiền để sáng lập môn phái hay đặt hàng một ‘ổ nội công’ tùy chỉnh. Nhưng nếu là một người đủ giàu để đặt hàng riêng như Mok-jin, thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Đôi mắt của Heun-tuga sáng rực lên một bậc. Bạn có tiền thì lúc nào cũng đáng hoan nghênh mà. Hắn lập tức ra vẻ háo hức hơn, dính sát vào Mok-jin hơn nữa.
“Ồ! Vậy thì vị thiếu hiệp này vẫn còn là ‘Natural’ à? Để xem nào… Nếu vậy thì nhân dịp xuống núi, huynh định tháo bỏ ổ nội công ngoài và cấy ghép ổ nội công trong sao? Wow, cuối cùng cũng thực sự trở thành một võ lâm nhân chính hiệu rồi. Chúc mừng chúc mừng! Cái này, với tư cách là sư huynh đi trước, ta cũng nên tặng quà cho huynh, nhưng đáng tiếc là chẳng có gì trong tay cả. Thật xin lỗi nha.”
‘Tên này rốt cuộc đang nói cái quái gì thế?’
Natural, ổ nội công, gì gì đó… Hắn cứ huyên thuyên liên tục, nhưng Mok-jin nghe mà chẳng hiểu nổi một chữ. Đã thế, khi hắn còn đang rối tung lên vì những lời vô nghĩa đó, thì cái gã Heun-tuga này lại thản nhiên đổi sang cách nói trống không lúc nào chẳng hay.
Đời mới, kiếp mới gì cũng mặc kệ, chứ ngay khoảnh khắc đó, Mok-jin bỗng có một cơn thôi thúc dữ dội muốn đấm vỡ mồm thằng ăn mày trước mặt. Đôi mắt hắn ánh lên một tia nguy hiểm.
Và may mắn thay, Se-ryeong không phải loại phụ nữ kém tinh ý đến mức ngồi yên nhìn cảnh này.
“Này thằng kia, không bảo chắc chẳng ai nhận ra ngươi là dân Cái Bang hả? Dám giở trò giả vờ thân thiết rồi nói trống không luôn à? Lá gan ngươi to quá nhỉ? Đừng có tỏ vẻ vồ vập thế nữa, nói xong rồi thì biến đi. Chúng ta còn có lịch trình tiếp theo, đừng bám dính lấy người ta mãi thế?”
“Hehe, chúng ta đã có duyên gặp nhau như thế này, chia tay thì tiếc quá. Nhưng nếu tiểu thư Se-ryeong đã lên tiếng thì ta cũng không thể làm hỏng tâm trạng của cô được. Vậy xin cáo từ. Thiếu hiệp, nhớ đăng ký kênh của ta và nhắn tin cho ta sau nhé. Được chứ? Ha ha ha.”
Mặc kệ sự lạnh lùng của Se-ryeong, Heun Tuga vẫn cười cợt đầy mặt dày, rồi đứng dậy rời đi. Đúng là cái loại mặt dày còn hơn thép nguội mà.
Mok-jin lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Heun Tuga đang khuất dần, rồi quay sang nói với Se-ryeong.
"Cảm ơn nhé. Đúng lúc đang thấy khó xử đây."
"Thôi nghĩ như có một con gián vừa bay qua là được. Đám Cái Bang vốn thế đấy, vừa vô duyên vừa mất dạy."
"Đại hiệp, nhưng cũng không phải tất cả người Cái Bang đều như vậy đâu. Sau này tôi sẽ giới thiệu cho ngài mấy kênh hay ho hơn."
"Mày có bị ngu không đấy?"
Se-ryeong trừng mắt lườm Robert, kẻ vẫn chưa nhận ra bầu không khí hiện tại. Bên cạnh, Sun-ja lập tức tung đòn hỗ trợ.
Hơn cả đòn hỗ trợ, nó là đòn chí mạng.
"Toàn bộ mấy kênh mà anh Robert hay xem đều là kênh của mấy cô gái còn gì."
"Haa..."
Se-ryeong chỉ biết thở dài. Trong khi đó, Robert đỏ bừng mặt, vung vẩy hai tay loạn xạ, cố gắng giải thích.
"Không phải như thế! Ý tôi là nội dung của họ hay nên tôi mới xem! Thật đấy! Với lại, này, Sun-ja, sao cô lại xem lịch sử truy cập của tôi hả?!"
"Thì anh suốt ngày kêu tiếc tiền mạng, cứ bám vào mạng công cộng trên phi thuyền dùng còn gì. Có ý kiến gì thì tự mà dùng data của anh đi."
"…Này, hôn phu của anh có biết anh đang làm mấy chuyện này không hả?"
Ánh mắt của Se-ryeong chùng xuống lạnh lẽo. Không chỉ đơn thuần là chán ghét, mà còn có chút khinh thường.
Mặc dù không hiểu hết nội tình, nhưng Mok-jin cũng đủ thông minh để nhận ra tình hình, nên chỉ tặc lưỡi một cái.
"…Chết tiệt, sao cứ nhằm vào tôi không vậy chứ…"
Robert lầm bầm, ánh mắt lảng tránh. Chính hắn cũng biết bản thân không hoàn toàn trong sạch để mà phản bác.
"Về phi thuyền rồi nói tiếp đi. Tôi không biết thời đại của ông thế nào, nhưng ở thời đại này, có Cái Bang xung quanh thì đừng hòng bàn chuyện quan trọng."
Sau khi bị Se-ryeong chặn họng, Robert chỉ có thể ngậm miệng. Cô một hơi uống cạn phần rượu trúc diệp thanh còn lại.
Chứng kiến một cổ nhân hai ngàn năm trước hồi sinh đã đủ đau đầu rồi, lại còn thêm vụ phá vỡ sinh tử cảnh kinh thiên động địa kia nữa. Dù vậy, giờ không phải lúc để bị cuốn theo suy nghĩ. Đã đến lúc bàn chuyện nghiêm túc.
Ban đầu, cô chỉ định kích hoạt bộ nhiễu âm thanh rồi nói chuyện ngay tại đây, nhưng nếu có Cái Bang xuất hiện thì lại là chuyện khác. Dù có dùng thủ đoạn gì đi nữa, đám đó vẫn sẽ tìm cách nghe lén. Đó vốn là nghề kiếm cơm của chúng mà.
Dưới sự dẫn đầu của Se-ryeong, cả nhóm, bao gồm Mok-jin, cũng đứng dậy.
"Cảm ơn nhé, chủ quán."
"Mời các vị ghé lại lần sau, nữ hiệp!"
Một tiểu nhị android cúi đầu chào sau lưng Se-ryeong. Không phải con android vừa nãy lén lút buôn chuyện về cô.
Sau khi Se-ryeong thanh toán bằng số credit mà Sun-ja kiếm được, cả nhóm chuẩn bị rời khỏi quán Hỏa Nhất.
Nhưng đúng lúc ấy—
"Khoan đã."
Một giọng nói vang lên từ cửa khách điếm, gọi bọn họ đứng lại.
Mọi ánh mắt lập tức hướng về phía người vừa lên tiếng—Sanzhen Wuyue, Đội trưởng Xích Lang Đội của Ma Giáo.
Hắn vốn đang đứng canh ở lối vào trong khi những thành viên Xích Lang còn lại lục soát khách điếm. Và bây giờ, hắn chặn đường nhóm Se-ryeong rồi mở miệng.
"Vị thiếu hiệp kia, xin hãy dừng chân một lát."
Ngón tay hắn chỉ thẳng vào một người—Thiên Ma, Lee Mok-jin.
.
.
(Thông tin)
-Sanzhen Wuyue có trực giác cực kỳ nhạy bén. Bình thường, với cảnh giới Bán Bách Quỷ Chân của Mok-jin, gần như không ai có thể nhận ra thân phận thật của hắn.
-Giáo chủ Ma Giáo luôn có người kế nhiệm mà không bị gián đoạn. Nhưng Thiên Ma thì khác. Nếu không có ai đủ tư cách, vị trí này có thể bị bỏ trống trong thời gian dài. Khi một người được công nhận với danh hiệu Thiên Ma, hắn lập tức trở thành giáo chủ Ma Giáo, còn giáo chủ đương nhiệm sẽ bị giáng xuống Phó giáo chủ.
-Trước Thiên Ma hiện tại, danh hiệu này đã không xuất hiện trong hơn một trăm năm.
-Wi So-ha, Thiên Ma và giáo chủ Ma Giáo hiện thời, là một thiên tài ngàn năm có một. Một năm trước, khi mới mười bảy tuổi, hắn một mình đánh bại cả Hộ Pháp Đường và giành được danh hiệu Thiên Ma.
-Lee Mok-jin không quá để tâm đến chính-tà. Bất kể là chính đạo hay tà đạo, chỉ cần kẻ đó có tài và nỗ lực để trở nên mạnh mẽ, hắn đều nhìn nhận một cách tích cực. Bản thân hắn cũng từng có quãng thời gian làm một võ lâm nhân bình thường, nên không có nhiều ác cảm với chính đạo.
-Võ lâm nhân thường mang theo scouter với nhiều loại khác nhau, chủ yếu để tra cứu thông tin về đối thủ.
-Sanzhen Wuyue tuy thô lỗ và dữ tợn, nhưng lại rất có nghĩa khí, nhờ đó mà được đồng đội tin tưởng. (=Tsundere)
-Mok-jin có bản tính bốc đồng. Thậm chí khi bị rơi vào trạng thái "giác ngộ lý trí", hắn còn tự phong ấn bản thân. Nhờ vậy mà từng dính vào vô số rắc rối.
-Khi Mok-jin tung một chưởng mà không vận nội công, Sanzhen Wuyue thậm chí còn không nhìn thấy nổi chiêu thức đó.
truyền công mà không cần tiếp xúc trực tiếp