Chương 63: Màn thảm kịch thứ hai
"Ô..Ô" "Ẳng ẳng..."
Từng tiếng chó sủa đầy thảm thương vang ra từ nhà kho để dụng cụ, làm người chơi đi ngang qua đều cảm thấy lo lắng phải hướng ánh nhìn vào bên trong. Khung cảnh nơi Lý Hoài Lâm đang đứng thực sự vô cùng khủng bố, lúc này Lý Hoài Lâm cực kỳ hung ác một bàn tay banh miệng Lý Cẩu Đản ra, một tay thì ra sức nhét cái đĩa ném vào trong miệng Lý Cẩu Đản.
Rơm rạ trước đó cũng là liều mạng mới nuốt trôi được, có điều cái đĩa ném này thì Lý Cẩu Đản thật không nuốt trôi nổi, con hàng này nhưng mà là đồ nhựa mà, ăn thế quái nào được? Vì vậy Lý Cẩu Đản đang vì cái mạng mà chống cự lại, chân trước dốc sức ngăn cản Lý Hoài Lâm nhét cái đĩa ném tới, chân sau bạt mạng đạp đất muốn thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Lý Hoài Lâm. Nhưng mà hai tay Lý Hoài Lâm thật sự quá lực, Lý Cẩu Đản liều cái mạng chó vẫn không thoát ra được.
"Hơi lớn thì phải, nhét không vô." Cố nhét vào một hồi Lý Hoài Lâm phát hiện ra cái đĩa ném này có phần lớn quá, con chó ngoặm thì được chứ không nhét vô nổi.
"Xúc động quá, may mắn là chó ta miệng nhỏ." Bên này Lý Cẩu Đản thầm sủa mà lệ đã rơi đầy đất.
"À đúng rồi, đem giảm đi năm mươi phần trăm là nhét vào được mà." Lý Hoài Lâm nói xong liền cầm cái đĩa ném lên bẻ một phát, hiển nhiên là cái đĩa bị hỏng rồi, Lý Hoài Lâm thu được vật phẩm đĩa ném bị hỏng.
" Lần này lớn nhỏ mới vừa nè, Cẩu Đản, mày nhìn chủ nhân mày rất thân mật đấy, sợ mày nuốt không trôi, thế là bẻ nhỏ cho mày ăn nè." Lý Hoài Lâm nói xong lại một tay tóm lấy cái đầu chó.
"Nooooo......." Lý Cẩu Đản thật sự tuyệt vọng.
Vì vậy lại là một trận người chó đại chiến, tuy nhiên Lý Cẩu Đản giẫy thế nào cho nổi trước Lý Hoài Lâm, không đầy lát sau cái đĩa ném đã nhét vào được trong miệng Lý Cẩu Đản, có điều dù thế nào Lý Cẩu Đản làm sao nuốt nổi, tuy thế Lý Hoài Lâm vẫn ra sức ấn vào bên trong.
Tiếng chó kêu thảm thiết không ngừng vang lên, người đi đường bên cạnh không chịu nổi phải che mắt lại, không đành lòng nhìn màn thảm kịch lúc này.
"Rốt cuộc có bao nhiêu thù hận, chú chó này làm thế nào chọc hắn thế?" Một người chơi chiến binh cảm thán đồng thời nhìn vào chú chó sủng vật màu trắng bên cạnh mình.
"Thù giết cha cũng không hơn gì thế này."Một người chơi nói xong liền thở dài.
Tất cả mọi người đều đồng cảm nhìn Lý Cẩu Đản, nhưng bởi vì Lý Hoài Lâm phô bày vẻ cực kỳ hung ác, khiến không ai dám tiến lên trước ngăn lại.
Ngay khi Lý Cẩu Đản hết hi vọng, bất chợt một giọng nói thiên sứ đã đánh thức nó dậy.
"Này, cậu làm cái gì vậy?" Một giọng nữ tính từ sau lưng Lý Hoài Lâm truyền lại, ngắt đi động tác của Lý Hoài Lâm.
"Hả? Cô làm sao tới rồi?" Lý Hoài Lâm quay đầu lại, người tới chính là Hồng Trần Yên Vũ, dĩ nhiên sau lưng còn là Hồng Nhan Hát Thủy. Hồng Nhan Hát Thủy thì đang nâng Khoai Tây Nhỏ trong tay, đang dùng một cái bàn chải xoát lông cho Khoai Tây Nhỏ, mà ngoài ra cũng có một con dê núi màu trắng bên cạnh người Hồng Trần Yên Vũ, nhìn giống như là sủng vật cô lãnh được.
"Mới vừa dậy Thủy nhi liền kêu tôi tới chỗ này xem, tôi vừa mới dẫn sủng vật đi thì thấy một đám người xúm lại ở chỗ này, tôi tới đây nhìn xem, rốt cuộc đúng là gặp được cậu." Hồng Trần Yên Vũ kể lại.
"Cô vừa nói "đúng là" là có ý gì, sao tôi nghe có chút kì quặc thế." Lý Hoài Lâm nói.
"Không biết nữa, cứ như cậu thường làm chuyện gì đó khiến toàn bộ người chú ý tới, tôi ngẫu nhiên tìm một nơi có đám người vây xem là có thể thấy cậu."
"Tôi sẽ coi đó là một lời khen nha." Lý Hoài Lâm bật cười lên.
"Cùng đi chứ? Tôi phải đi tắm cho sủng vật."
Hồng Trần Yên Vũ đột nhiên nói.
"Hả? Ừm...cũng được." Lý Hoài Lâm suy nghĩ chút rồi cũng đồng ý.
"Trời ạ, ông trời có mắt mà." Lý Cẩu Đản bên cạnh đã đem Hồng Trần Yên Vũ thành thiên sứ xuống trần cứu nó rồi.
"Ẳng..ẳng..." Lý Cẩu Đản tranh thủ thời gian vội cầu cứu với Hồng Trần Yên Vũ hi vọng có thể ngăn cản Lý Hoài Lâm lại, một cặp mắt cún con nhìn chăm chú vào Hồng Trần Yên Vũ, dáng vẻ đầy cầu khẩn.
"Cậu đút nó ăn cái gì thế, hình như nó không phải không đồng ý sao." Bởi vì Hồng Trần Yên Vũ không thấy được Lý Hoài Lâm cầm thứ gì sau lưng, chỉ thấy chỗ này có Lý Cẩu Đản hình như kháng cự lại nó, liền hỏi.
"Cái này cũng không phải là tôi muốn đút cho nó, chính nó tha tôi đến đây để tôi cho nó ăn, lúc này mà còn làm loạn, mau nuốt xuống ngay tao không có rảnh chơi bời với mày." Lý Hoài Lâm vừa nói vừa gia tăng vài phần lực vào tay, đem toàn bộ đĩa ném nhét vào miệng Lý Cẩu Đản.
"Anh rể anh rể, em cảm thấy trên tay anh hình như không quá giống đồ ăn thì phải, giống cái đĩa ném đồ chơi của sủng vật hơn đấy." Hồng Nhan Hát Thủy đột nhiên nói.
"Hả? Tôi cũng nhìn ra cái đĩa ném, thứ này ăn sao được." Hồng Trần Yên Vũ cuối cùng thấy rõ đồ mà Lý Hoài Lâm định nhét, lập tức nói.
"Rốt cuộc có người phát hiện rồi sao? Ông trời có mắt." Lý Cẩu Đản mặt đầy nước mắt, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc được cứu rồi.
Có điều Lý Cẩu Đản mới vừa buông lỏng tinh thần một chút, Lý Hoài Lâm bất chợt dùng sức, đem toàn bộ cái đĩa ném vào trong cổ họng Lý Cẩu Đản.
"Cái gì? Không phải là đồ ăn á?" Lý Hoài Lâm thốt lên đầy ngạc nhiên,"Tôi đã nói rồi, tôi còn đang cảm thấy kì quái đây chó lại có thể ăn con hàng này, khiến người ta không tin được mà, hóa ra thật sự không ăn được, tôi...ế, Cẩu Đản, làm sao mày ăn được thứ này rồi?"
Lý Cẩu Đản đúng là đem thứ này nuốt vào, dĩ nhiên hoàn toàn là do Lý Hoài Lâm miễn cưỡng nhét xuống. Bây giờ thì cái đĩa ném cắm vào trong cổ họng Lý Cẩu Đản khiến Lý Cẩu Đản muốn kêu cũng không được.
"Anh rể à, nó nghẹt thở rồi!" Hồng Nhan Hát Thủy nhìn toàn thân Lý Cẩu Đản không đúng lắm, vội vàng hô lên.
"Giúp nó lấy ra." Hồng Trần Yên Vũ cũng lập tức nói.
"Không sao không sao." Lý Hoài Lâm phất tay,"Về đối với phương diện này tôi rất có tâm đắc, để cho tôi tìm một món đồ..."
Lý Hoài Lâm nhìn chung quanh một chút, liền thấy trên tay Hồng Trần Yên Vũ lúc này là cây pháp trượng bằng gỗ Thanh đồng cấp 15.
"Kia, cô đưa tôi cái pháp trượng mượn một chút." Lý Hoài Lâm giơ tay ra nói.
"Cậu mượn pháp trượng làm gì?" Hồng Trần Yên Vũ mặc dù thấy kỳ quái, nhưng vừa nói vừa đem pháp trượng giao dịch qua.
"Đương nhiên dùng để hỗ trợ rồi." Lý Hoài Lâm nhận lấy pháp trượng, tiếp theo dùng cái đầu chuôi gỗ dốc xuống, sau đó nhìn vào miệng Lý Cẩu Đản mà cắm thẳng vào.
"Này này, cái này là giết người mà." Hồng Trần Yên Vũ vội vàng la lên.
"Nào có nào có, tôi đây đang giúp nó đấy." Lý Hoài Lâm vừa nói thì động tác tay không hề chậm lại, mãnh liệt đâm vào cổ họng Lý Cẩu Đản.
Lý Cẩu Đản muốn kêu cũng kêu không được, hơn nữa đã bị Lý Hoài Lâm đâm vào gần như đã mất đi ý thức, cơ bắp toàn thân co rút lại, con mắt trắng dã ra.
"Chết mất chết mất thôi!" Hồng Trần Yên Vũ vội la lên.
"Đây là tôi dùng không đủ sức, xem tôi tất sát đây." Lý Hoài Lâm nói xong liền đứng lên, một chân dẵm cố định lên người Lý Cẩu Đản, hay tay nắm lấy pháp trượng, toàn thân dùng sức giống như lúc thông bồn cầu vậy.
"Nó sắp chết mất!" Hồng Trần Yên Vũ kêu lên.
"Ặc ặc...." Hồng Trần Yên Vũ vừa mới kêu xong, thì từ trong bụng Lý Cẩu Đản phát ra một âm thanh không bình thường, đồng thời Lý Hoài Lâm cũng dừng động tác lại.
"Cô xem, xong rồi đấy." Lý Hoài Lâm nói một cách đầy tự hào, rồi rút cái pháp trượng ra.
"Chuyện này...nó chết thật rồi...." Hồng Trần Yên Vũ nhìn Lý Cẩu Đản duỗi cẳng trợn mắt nằm trên đất, thốt lên theo bản năng.
"Ư...ư....." Lý Cẩu Đản trên mặt đất lại phát ra một âm thanh yếu ớt đầy thảm thiết, rõ ràng vẫn chưa chết.
"Cô xem, đây là tôi cứu sống nó đây, nhìn lại kỹ thuật của chính mình, nghiêm túc mà nói đến tôi còn phải sợ." Lý Hoài Lâm nói đầy tự hào.
"Con chó này rốt cuộc kiếp trước gây ra cái nghiệp gì, kiếp này gặp phải người chủ như cậu." Hồng Trần Yên Vũ nâng trán.
"Ai da, lúc này cô đừng có nghiêm túc như vậy mà, tôi là lần đầu nuôi động vật nhỏ cơ mà, lại chưa từng nuôi qua thứ gì, dù sao cô cũng phải cho tôi một hai cái cơ hội phạm sai lầm chứ." Lý Hoài Lâm phất tay mà nói,"Phải rồi không phải là muốn cho sủng vật tắm sao? Nhanh bắt đầu thôi."