Với sự tôn trọng đối với Hiến chương Liên Hợp Quốc, dù các nhân vật trong tiểu thuyết khiêu dâm của tôi có trông trẻ con đến đâu thì cũng đều trên 18 tuổi cả

Truyện tương tự

Tôi Đã Bị Bắt Cóc Bởi Hội Mạnh Nhất

(Đang ra)

Tôi Đã Bị Bắt Cóc Bởi Hội Mạnh Nhất

먼데용

Khi tôi mở mắt ra, tôi đã ở trong hang quái vật

114 367

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

128 162

Inou Appeal shinai Hou ga Kawaii Kanojo-tachi

(Đang ra)

Inou Appeal shinai Hou ga Kawaii Kanojo-tachi

Chihiro Haruna

Những cô gái với khả năng đặc biệt ấy lại mang trong lòng những nỗi lo thường tình của tuổi mới lớn. Liệu một người "bình thường" như tôi có thể làm gì cho họ đây.

1 8

Kowaresou na Kimi to, ano Yakusoku wo mou Ichido

(Đang ra)

Kowaresou na Kimi to, ano Yakusoku wo mou Ichido

Kujo Ren

Hai người bạn thuở nhỏ, dù gần gũi nhưng lại cách biệt, đang trên hành trình thay đổi và trưởng thành, lạc lối và tìm lại những điều quan trọng trong một trang nhật ký thanh xuân.

2 8

Dũng Sĩ Arya thi thoảng lại trêu ghẹo tôi bằng tiếng Nga

(Đang ra)

Dũng Sĩ Arya thi thoảng lại trêu ghẹo tôi bằng tiếng Nga

Sunsunsun

Mở mắt trước tiếng hối hả nhộn nhịp khác thường, Masachika nhận ra mình đã chuyển sinh sang một thế giới khác. Không chỉ mỗi cậu, mà còn có cả Alisa và Maria cùng các thành viên khác trong hội.

1 6

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

31 52

Tập 01 - 1. Nhà văn bệnh hoạn

Thế giới này đang thiếu vắng đạo đức.

Con người ta đang dần bị dục vọng nuốt chửng mà chẳng hề hay biết. Từ quảng cáo trên TV đến internet, nào là poster sản phẩm với hình ảnh bán khỏa thân, rồi các phương tiện truyền thông đua nhau lấy chủ đề giới tính làm trung tâm.

Bằng chứng ư?

Cứ nhìn những tin tức về quấy rối tình dục, hiếp dâm, hay thậm chí mại dâm tràn ngập trên các bản tin hàng ngày là đủ thấy. Đáng nói hơn, có những kẻ còn lợi dụng những chuyện này để kiếm cơm.

Những nhà văn, tác giả, họa sĩ, họ núp bóng nghệ thuật, lấy thân thể con người làm công cụ kiếm tiền. Ngực phụ nữ, cơ bụng sáu múi, mông, đùi, thậm chí cả… nách cũng bị họ khai thác triệt để.

Bọn họ chẳng khác gì những kẻ bệnh hoạn.

Bọn họ đáng bị trừng phạt.

Hãy tin tôi, tôi là Charlie, một người đàn ông có đạo đức cao thượng giữa thế giới đầy rẫy sự ô uế này. Tôi là một chiến binh đấu tranh vì đạo đức xã hội, sẵn sàng đối mặt với mọi thứ rác rưởi trên internet. Nếu không tin, cứ xem lịch sử bình luận Twitter của tôi mà xem.

Vì thế, tôi chắc chắn rằng mình không nên ngồi ở đây.

Trong căn phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát, với một viên cảnh sát mặc đồng phục đang nhìn tôi chằm chằm.

Trên bàn trước mặt tôi là một cuốn tiểu thuyết có bìa vẽ theo phong cách anime, hình nữ chính ướt át khoe nách. Cùng với đó là những hình ảnh từ camera an ninh, ghi lại cảnh tôi đang cưỡi lên một học sinh tiểu học đang cố gắng vùng vẫy chống cự.

Nhưng khoan đã! Đừng vội hiểu lầm! Tất cả chỉ là tai nạn thôi.

Tôi không phải kẻ bệnh hoạn, không phải loại dâm ô, không phải kẻ lén lút nhìn trộm, không phải kẻ trộm đồ lót của em gái, không phải kẻ ám ảnh với bạn thời thơ ấu, và quan trọng nhất, tôi tuyệt đối không phải lolicon!

Tôi chỉ là một người bình thường thôi.

Vậy tại sao một người bình thường như tôi lại ở đây?

Nào, hãy để tôi kể cho bạn nghe toàn bộ câu chuyện.

?

Quay ngược thời gian vài giờ trước.

Mọi chuyện bắt đầu khi tôi đứng trước một hiệu sách trong trung tâm thương mại gần Sân vận động Quốc gia.

"Lại đến đây nữa rồi."

Đây là một trong những nơi tôi chẳng bao giờ muốn đặt chân đến, nhưng vì một lý do nào đó, tôi buộc phải đến đây.

Tôi đứng nhìn cửa hàng với ánh mắt đầy khinh bỉ.

Cửa hàng được trang trí bằng những hình ảnh nhân vật nữ dễ thương một cách đáng ngờ, mặc những bộ đồ hở hang khoe da thịt. Nào là cô gái thần tượng nhỏ nhắn nhảy nhót trong bộ đồ mà ngực gần như trào ra, người phụ nữ trung niên trong bộ đồ thỏ casino tạo dáng quyến rũ khoe cánh tay trắng như hoa nhài (nhìn lâu còn tưởng ngửi thấy mùi thơm), cô bé tóc xoăn ngồi xoay người trong bộ đồ bơi để lộ đôi chân trắng mũm mĩm dưới đôi tất dài màu đen – một sự tương phản hoàn hảo như socola và sữa đặc. Thậm chí còn có nữ chiến binh trong bộ giáp bikini đỏ, mà tôi tự hỏi làm sao mấy miếng sắt đó có thể che được điểm nhạy cảm của cô ấy. Nó tràn ra đến mức phải có người đỡ, và chắc chắn bất kỳ người đàn ông nào cũng muốn nhận nhiệm vụ đó. Trời ơi, Robin, giữa bộ ngực trắng tinh khôi và cặp mông hình bình hoa, nên chọn cái nào đây?

Chưa hết, trên tường còn treo những bức tranh hoạt hình của các cô gái trông rõ ràng là chưa đủ 18 tuổi, rồi gối ôm, áo in hình nhân vật, và các phụ kiện khác được bày bán một cách không chút ngại ngùng. Tại sao một cửa hàng như thế này lại được phép mở ở trung tâm thủ đô chứ?

Và đừng quên, còn có cả tiểu thuyết, light novel, và truyện tranh được xếp ngăn nắp, với bìa sách in hình những nhân vật đã được mô tả từ đầu, không chút kiêng nể.

Hiệu sách này chính là một trong những trung tâm của sự biến thái trong xã hội.

Hiệu sách của dục vọng dành cho những chàng trai trẻ.

Hiệu sách màu xanh ANIMAID.

Nơi tập trung những thứ khiêu dâm không nơi nào sánh được.

Đặc biệt, thứ khiến tôi bận tâm nhất chính là tác phẩm của một nhà văn người Thái được đặt ngay trước cửa hàng.

Cái tên nhà văn điên dâm với bút danh 007H cực kỳ dâm đãng, nghe nói còn nổi tiếng đến tận Nhật Bản. Không thể tin được là cửa hàng dám trưng bày sản phẩm phụ từ sách của hắn ngay trước cửa.

"Niềm tự hào của người Thái, gặp gỡ cuốn sách bán chạy nhất, nổi tiếng đến mức được dịch ra hơn 15 ngôn ngữ, cùng bìa vẽ cực đẹp từ họa sĩ hàng đầu Nhật Bản, Thần Yeim. Tập mới đã bán từ hôm nay với số lượng giới hạn!!"

Văn học Thái Lan, được coi là bộ mặt của đất nước, lại là những tác phẩm khiêu dâm kiểu này sao?

Đừng có đùa chứ!!!

Chỉ nghĩ đến việc hình ảnh bộ đồng phục học sinh Thái bị mô tả theo hướng dục vọng rồi lan truyền khắp thế giới, tôi thực sự không thể chịu đựng nổi, nên vội vàng bước vào cửa hàng.

Lý do tôi đến đây không phải vì tôi là kẻ bệnh hoạn thích những nhân vật không thể chạm vào, mà vì hy vọng của nhân loại ẩn giấu trong những gai nhọn.

Đó chính là sách shounen.

Dù là tiểu thuyết hay truyện tranh, chúng đều mang lại hy vọng và cảm hứng cho mọi người ở mọi thời đại.

Shounen là tiếng Nhật, có nghĩa là thiếu niên.

Phần lớn được viết cho thanh thiếu niên, để tạo ra ước mơ và quyết tâm cho cuộc sống trong mười năm tới.

Từ câu chuyện về cậu bé không có sức mạnh, nhưng nhờ nỗ lực không ngừng mà được kế thừa sức mạnh mạnh mẽ nhất, trở thành anh hùng.

Hay cậu bé ninja bị khinh miệt vì con quỷ bên trong, nhưng nhờ sức mạnh của tình bạn và sự kiên nhẫn, cậu đã vươn lên vị trí cao nhất.

Thậm chí cả những cuốn sách isekai phổ biến, dù được tạo ra cho những người muốn trốn tránh thực tế, nhưng những câu chuyện thú vị về khám phá thế giới mới khiến độc giả không thể đặt sách xuống.

Tôi có ước mơ muốn tạo ra những tác phẩm như thế.

Nhưng đáng tiếc là tôi vẽ quá tệ, lại thêm bộ não chậm chạp này cũng không thể nghĩ ra những ý tưởng cốt truyện tuyệt vời như họ. Vì vậy, tôi chỉ có thể đọc và tích lũy kinh nghiệm từ chúng, với hy vọng một ngày nào đó sẽ viết được những tác phẩm ý nghĩa như vậy.

Phải là những tác phẩm có thể thay đổi con người chứ, không phải những thứ rác rưởi kiểu "Sensei ơi, liếm nách em đi" hay gọi ngắn gọn là series "Sensei ơi". Chỉ cần lỡ miệng nói tên này thôi cũng đủ ngượng chín mặt rồi. Có ai có nước súc miệng không?

Tiểu thuyết của cái tên sensei dâm đãng đó!!

Series tiểu thuyết khiêu dâm "Sensei ơi" đã được xuất bản liên tục trong suốt hai năm. Hai năm đấy! Bạn có tưởng tượng được không, tên nhà văn dâm đãng, thèm khát, vô đạo đức này đã dùng hai năm để viết 20 tập truyện khiêu dâm về cô gái trẻ và sensei của cô ấy như thế nào?

Phải đắm chìm đến mức nào mới có thể viết được trung bình một tập mỗi tháng chứ? Và đáng kinh ngạc hơn, nó lại bán chạy nữa. Danh tiếng dâm đãng của hắn đã giúp hắn viết những tác phẩm không giới hạn. Tiểu thuyết này đã được dịch sang tiếng Nhật, tiếng Anh, và tiếng Trung, với những fan hâm mộ trên khắp thế giới mua đủ 20 tập không ngừng nghỉ. Tôi không hiểu nổi tại sao thế giới này lại có thể vận hành bằng dục vọng bẩn thỉu của tên nhà văn này.

Viết được đến 20 tập mà không bị vướng mắc, chắc chắn bộ não của hắn phải đầy rẫy những thứ dâm dục mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.

Hắn chắc chắn không có công việc chính thức, chỉ ngồi trên tàu điện ngầm rình mò cánh tay trắng hồng của những cô gái công sở xui xẻo. Trong khi họ cố gắng đứng vịn để không ngã, họ lại phải chịu ánh mắt thú tính của tên nhà văn xấu xa nhìn chằm chằm suốt. Thái Lan nóng ẩm thế này, việc có những cô gái xinh đẹp ướt đẫm mồ hôi đến mức áo sơ mi trắng lộ ra đường cong quyến rũ là chuyện bình thường. Dù là đường cong cơ thể bị váy bó sát đến mức nhìn thấy cả đường viền đồ lót, hay mùi nước hoa pha lẫn mồ hôi, chắc hẳn đối với tên nhà văn điên này đều là một đặc ân cho mắt và mũi.

Dù tôi không biết "đặc ân cho mũi" là gì.

Khi nhìn vào kệ sách giới thiệu trước cửa hàng, toàn bộ kệ bị chiếm đóng bởi những cuốn tiểu thuyết mà tên 007H viết tràn lan, tôi cảm thấy thương cho cuốn tiểu thuyết "Tiền bối ơi, hãy nhận tình yêu của em" phải nằm cô đơn một mình.

Truyện này cũng hay đấy, nhưng bán không thể so được.

Được rồi... Tóm lại điều tôi muốn nói là, tôi không đến hiệu sách kiểu này vì tâm hồn bẩn thỉu gì đâu, chỉ là để mua truyện tranh shounen thôi.

Có người hỏi rằng nếu không thích cửa hàng kiểu này thì sao không đặt online? Nói thẳng ra là vì chọn tập sách trực tiếp thú vị hơn nhiều. Tôi không muốn gặp trải nghiệm nhân viên gửi sách bị móp méo đến mức phải yêu cầu đổi trả.

Đến chọn trực tiếp vẫn tốt hơn.

Thôi được, chuyện này để sau, nói lạc đề rồi.

Tôi từ từ gom được ba đến bốn cuốn sách mới ra trong tuần này vào giỏ, rồi chuẩn bị quay lưng đi thanh toán.

Đột nhiên,

Mắt tôi thoáng thấy điều gì đó bất thường.

Ở kệ sách đầy ắp series "Sensei ơi" xấu xa kia, lại có một bé gái có lẽ không quá mười tuổi đang cầm cuốn sách khiêu dâm đó lên xem. Cô bé đang ngắm nghía bìa sách cực kỳ khiêu dâm, rồi cười khúc khích một mình như thể rất thích thú.

Đó là một bé gái có gương mặt dễ thương đáng yêu, cao chắc không tới 150 cm, mặc áo khoác có mũ trùm, nhưng chỉ cần nhìn cái váy tôi cũng biết đó là đồng phục tiểu học của trường tiểu học dành cho con nhà giàu ở khu vực Charoen Krung.

Dù có mặc áo khoác có mũ trùm và khẩu trang che mặt hay đang cố gắng nhón chân để cao hơn, nhưng nhìn thế nào cũng chắc chắn là học sinh tiểu học.

Mắt tôi mở to, miệng há hốc.

Thật quá vô đạo đức!

Chính vì sự quyến rũ của bìa cuốn tiểu thuyết này đã lừa dối cô bé ngây thơ đến mở ra xem.

Tác giả của loạt tiểu thuyết khiêu dâm này chắc không biết rằng tác phẩm của mình đang làm ô uế tương lai của đất nước.

Với lòng lo lắng chân thành cho tương lai đất nước, tôi tiến thẳng đến chỗ cô bé.

"Xin lỗi em nhé," tôi nói như vậy.

Nghe thấy thế, cô bé vội vàng giấu cuốn sách ra sau lưng, rồi lùi lại đề phòng với vẻ nghi ngại.

"Anh không có ý xấu đâu, nhưng mà thứ trong tay em ấy..."

"Em... em không có gì cả ạ."

Giọng nói của cô bé nhẹ nhàng, rõ ràng, như một đứa trẻ được dạy dỗ phép tắc.

Cô bé nhét nó vào dưới áo đồng phục.

"Vậy cái phồng phồng ở đó là gì vậy em?"

"Cái này à... là..."

Chắc đang nghĩ cách biện minh đây.

"Đó là ngực của em ạ!"

Ra là vậy... Là một đứa trẻ đang trong giai đoạn phát triển à. Ừm, là một lời biện minh thú vị đấy em à, nhưng mà... này em.

"Ngực nào lại hình vuông như thế chứ em!"

"Đây là xu hướng đang rất hot trong giới trẻ ạ. Em vừa mới phẫu thuật cách đây ba ngày, đây là da nhân tạo được làm từ vibranium chất lượng cao đấy ạ."

Nói dối trắng trợn hết sức.

"Ồ... Vậy có đau không?"

"Cũng không đau lắm đâu ạ. Nhưng bác sĩ nói rằng đối với người lớn 31 tuổi như em, có thể sẽ hơi đau đớn một chút, nhưng không nhiều đâu ạ. Bác sĩ cho em 200 vỉ thuốc giảm đau để uống sáng trưa tối ạ."

"Phẫu thuật như vậy chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ. Em tốn bao nhiêu vậy, có thể nói cho anh biết không?"

"Tình cờ là em thân với bác sĩ phẫu thuật tên Elon Musk. Chúng em làm việc cùng nhau ở công ty Apple, nên em được giá đặc biệt chỉ dành riêng cho em, 30 baht chữa tất cả các bệnh ạ!"

"Ra là vậy..."

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

"Nghe này em gái..."

Tôi từ từ bước đến gần cô bé.

"Đưa đây!!"

"Không không không không!"

Tôi cố giật lấy cuốn sách khiêu dâm từ phía sau lưng cô bé. Đương nhiên, cô ấy chống cự hết mức, ôm chặt cuốn sách và không chịu buông ra. Tôi kéo hết sức, nhưng cuốn sách vẫn không chịu rời tay cô bé.

Nhưng có vẻ như thứ sắp tuột ra lại là bộ đồng phục học sinh của cô bé.

Có lẽ do bị cọ xát với sàn nhà và cánh tay của tôi, mũ trùm của cô bé bị bung ra, để lộ mái tóc dài màu sáng phủ xuống lưng mỏng manh. Váy và áo đồng phục bị xô lệch, lộ ra chiếc quần lót in hình gấu và áo lót màu hồng dành cho trẻ em. Không chỉ vậy, bụng và rốn của cô bé cũng thu hút ánh mắt tôi một cách không ngờ. Nếu tôi là một kẻ biến thái, có lẽ tôi đã nghĩ đến việc úp mặt vào đó mà không cần biết ngày mai ra sao.

Tôi cố gắng dùng tay còn lại đẩy người cô bé ra, nhưng thay vào đó, bàn tay lại vô tình chạm vào những chỗ không nên chạm. Dù sao thì, cơ thể cô bé mềm mại và mỏng manh hơn tôi tưởng rất nhiều, mang theo mùi thơm tươi mát của một cô gái trẻ, đủ để khiến bất kỳ kẻ ấu dâm nào ngất ngây trong chớp mắt. Nhưng tôi đã kịp thời kìm chế bản thân.

“Buông ra ngay!”

“Không đời nào!”

“Làm ơn đừng làm vậy nữa, em xin anh!”

“Đừng có mặc cả!”

“Đây là thứ rất quan trọng với em, anh không được lấy nó đi!”

Cô bé cố giật cuốn tiểu thuyết khiêu dâm khỏi tay tôi, nhưng không thành công.

Chúng tôi lăn lộn trên sàn đến nỗi quần áo bám đầy bụi như tôm tẩm bột chiên. Cô bé vừa cắn tay tôi, vừa dùng móng tay cào khắp người, và đấm vào tay đang cầm cuốn tiểu thuyết của tôi. Nhưng cũng không có tác dụng vì tôi cũng chống cự lại, dùng tay kia kéo cánh tay đang ôm chặt lấy tôi, đẩy người cô bé ra mà cố gắng không dùng quá nhiều sức. Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy có gì đó mềm mại trong tay.

Mà nói thật, ngực của học sinh tiểu học cũng lạ thật. Dù cảm giác như không có gì, nhưng lại có. Cảm giác cứng của xương sườn qua lớp mỡ mỏng là như thế này đây.

Cuối cùng, tình hình hiện tại là tôi đang cưỡi lên người cô bé, giơ cao cuốn tiểu thuyết lên khỏi tầm với. Tôi liên tục đổi tay cầm cuốn sách để không bị giật mất.

"Cuốn sách này còn quá sớm với em!"

"Em không phải em của anh đâu! Em 31 tuổi rồi! Phải uống thuốc tê sáng trưa tối để hết đau ngực sau khi phẫu thuật đấy!"

"31 tuổi cái gì chứ, nhìn thế nào cũng chưa đến 10 tuổi! Mà uống thuốc tê sáng trưa tối thì chắc được lên gặp Đế Thích sớm đấy!"

"Em có ngực rồi nhé! Làm bằng vibranium hạng nhất luôn!"

"Vibranium làm gì có thật! Mà ai lại dùng kim loại đó làm ngực chứ! Có mà ngực cứng thành ung thư chết sớm mất!"

"Em đã nói rồi, bạn em là Elon Musk! Bọn em làm việc cùng nhau ở Apple!"

"Em nói lung tung hết rồi!"

"Chi phí phẫu thuật tận 30 baht đấy! Đắt thế này thì phẫu thuật ở đâu được chứ!"

"30 baht làm được gì! Chỉ là lời nói dối của chính phủ thôi, đến lúc điều trị thật sự thì toàn bị cộng thêm tiền thuốc!"

"Huhu~ Trả lại tiểu thuyết của ngài 007H cho em đi mà~"

"Không được, em không thể dính vào những chuyện xấu xa thế này."

"Không mà! Đừng lấy đồ của em đi..."

Cô bé bắt đầu khóc òa lên.

Khuôn mặt dễ thương dưới lớp nước mắt, mái tóc màu sáng dài đến lưng, đôi má hồng ửng vì sắp khóc, đôi mắt tròn như chim non. Điều tệ hơn là chúng có màu đỏ, với nước mắt đang trào ra. Đôi khi cảm thấy có gì đó bên trong sắp thức tỉnh.

Tôi không phải kẻ bệnh hoạn nên không hề muốn thử làm gì cả.

Nhưng mà, vừa rồi đã làm rồi... Không, đó chỉ là tai nạn thôi.

"Xin anh đi mà... Em thực sự muốn đọc tập tiếp theo. Huhu~"

"Không được, anh không thể để cuốn sách này hủy hoại tương lai của em được!"

"Nhưng em muốn bị hủy hoại mà! Em muốn 007H sensei hủy hoại cả thân thể và trái tim em! Em muốn sensei ấy vuốt ve em, làm em tan chảy luôn! Huhu~ Huhu~"

Cô bé khóc lóc, thậm chí còn thốt ra những lời không nên xuất phát từ miệng một bé gái. Em bị tẩy não rồi sao em!!

"Không được đâu, dù thế nào anh cũng không thể để em mang cuốn sách này về nhà!"

"Tại sao! Tại sao vậy ạ! Tại sao anh lại đối xử với em như thế này~"

Cô bé gào khóc thảm thiết, tiếng khóc vang khắp cửa hàng, như một chú cún con rơi xuống nước không ai cứu vậy.

Dù trong thâm tâm không muốn làm vậy lắm, nhưng để bảo vệ tương lai đất nước, có lẽ tôi phải miễn cưỡng dùng biện pháp cứng rắn.

Đúng vậy, điều tôi đang làm là cứng rắn, là điều đúng đắn.

Tôi ném cuốn sách đáng ghét đi xa khỏi cô bé nhất có thể. Nó bay vút qua kệ sách.

"Khônggggggg!"

Cô bé cố gắng đuổi theo lấy nó, nhưng tôi ôm chặt cô bé lại không cho làm vậy.

"Anh xin lỗi, nhưng đây là điều cần thiết."

Chạm chạm.

Có gì đó chạm vào vai tôi.

"Huhu~"

Cô bé bắt đầu vùng vẫy, đá chân lung tung như đang đau đớn tột cùng. Đôi chân trắng nõn có da thịt nảy lên xuống như bánh mochi. Tôi đoán chắc có nhiều người sẵn sàng trả hết tiền để được chui đầu vào giữa hai chân đó. Rồi còn cái rốn được chăm sóc kỹ lưỡng nữa chứ. Trời ơi, cái bụng phẳng lì nhưng lại đầy đặn thịt da làm sao. Nếu tôi là loại cặn bã của xã hội, chắc đã cắn một hai miếng rồi.

Chạm chạm.

"Anh cũng đau lòng khi phải làm vậy, nhưng anh thấy em rồi không thể bỏ qua được."

"Huhu~ Huhu~"

Chạm chạm chạm.

"Anh thật tàn nhẫn. Huhu~"

"Đôi khi thế giới này tàn nhẫn vậy đó, nhưng là vì bản thân em đấy."

Chạm chạm chạm chạm.

"Ối! Cứ chọc hoài! Phiền quá! Người ta đang dạy dỗ trẻ con mà không thấy... hay... sao..."

Tôi quay lại thì thấy nữ nhân viên và quản lý cửa hàng sách ANIMAID đang đứng đó.

Họ nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt rợn người.

Ở đó, là một thanh niên đang giằng co cuốn sách khiêu dâm từ một học sinh tiểu học, thậm chí còn đánh đấm với đứa trẻ nhỏ tuổi hơn, để giành lấy thứ trong tay với vẻ mặt hung ác. Dùng cả hai tay luân phiên sờ soạng những đường cong không mấy rõ ràng của đứa trẻ một cách vô tư, khiến cô bé ở trong tình trạng gần như khỏa thân, quần áo xộc xệch, khóc lóc không ngừng. Rồi còn nhảy lên cưỡi như sắp sửa làm điều tồi tệ với thứ trước mặt, và ôm chặt cô bé không cho chạy thoát đến nỗi khóc thét.

Ồ, đó chính là tôi.

Xong rồi.

"Kh-không phải vậy đâu ạ! Tức là nó không phải như các bạn thấy đâu ạ!"

"Vậy thì, anh có thể giải thích tình hình cho tôi nghe ở phía sau cửa hàng được không?"

Cô nhân viên lên tiếng với giọng cứng rắn, đôi mắt nhìn tôi như nhìn rác rưởi.

Rõ ràng tôi định vào nhắc nhở cô bé tiểu học đang đi sai đường khi mua tiểu thuyết khiêu dâm 18+, vậy mà sao lại kết thúc thế này được chứ. Tôi đang bị hiểu lầm nghiêm trọng.

Không.

Rõ ràng tôi đã từng nguyền rủa những kẻ bệnh hoạn đáng chết.

Nhưng giờ đây.

Có lẽ tôi cũng đáng chết như vậy, phải không?

Và đây là khởi đầu của toàn bộ câu chuyện, câu chuyện về việc tôi tình cờ quen biết cô bé yêu thích tiểu thuyết khiêu dâm một cách cuồng nhiệt.

?

Tôi bị nhân viên cửa hàng ANIMAID dẫn ra phía sau để hỏi về chuyện vừa xảy ra.

Đối diện tôi là cô nhân viên đã từng đến nhắc nhở chúng tôi lúc đầu. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, như thể tôi là thứ gì đó còn thấp kém hơn cả một con gián.

Phải giải thích cho họ hiểu rằng tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!

"Anh là Charlie phải không?" Cô ấy đọc tên tôi từ chứng minh thư tôi vừa đưa, rồi trả lại với vẻ mặt đầy ghê tởm.

"Gây ồn ào, làm hỏng sách của cửa hàng, và quấy rối trẻ em... Thông thường, tôi đã phải gọi cảnh sát rồi đấy..." cô nhân viên ANIMAID nói.

"Khoan đã, khoan đã!" Tôi vội ngăn lại. "Đó thực sự chỉ là hiểu lầm thôi."

Cô nhân viên ANIMAID là một cô gái trẻ với mái tóc ngang vai, ánh mắt sắc lạnh như dao, nhìn tôi như thể tôi là thứ bỏ đi.

"Ít nhất hãy nghe tôi giải thích trước đã!!"

"Tôi hiểu rồi. Vậy thì hãy khai báo toàn bộ sự thật đi."

Cô ấy hạ thấp ánh đèn phía sau cửa hàng, nơi chất đầy những cuốn sách dự trữ, khiến không gian trở nên giống hệt một phòng thẩm vấn trong phim cảnh sát.

"Anh có thể giải thích rõ hơn về những câu nói của mình không?"

"Dạ?"

"Nếu tôi nhớ không nhầm, khi đang cố gắng cưỡng ép em gái, anh đã nói 'Anh xin lỗi, nhưng đây là điều cần thiết', đúng không?"

Cô nhân viên này nhớ từng lời tôi nói một cách kỳ lạ, nhưng vấn đề là tất cả chỉ là hiểu lầm.

"Tôi đã nói vậy thật, nhưng không phải là cố gắng cưỡng ép. Tôi đang cố gắng giúp—"

"Tiếp theo là 'Anh cũng đau lòng khi phải làm vậy, nhưng anh thấy em rồi không thể bỏ qua được.' Anh đã nói như vậy, đúng không?"

Tôi chợt nhận ra trong tay cô ấy có giấu một mảnh giấy nhỏ. Cô ấy đã ghi chép lại tất cả những gì tôi nói sao?

"Vâng, tôi đã nói vậy. Nhưng không phải như cô nghĩ đâu."

"Rồi 'Đôi khi thế giới này tàn nhẫn lắm, nhưng là vì bản thân em đấy.' Anh đang cố làm gì vì em gái vậy? Theo như tôi thấy, đó chỉ là cố gắng quấy rối thôi, phải không?"

"Tôi đã nói rồi, đây chỉ là hiểu lầm thôi. Dù tất cả những gì tôi nói có vẻ hướng đến điều đó."

Tại sao mình lại nói ra những lời như vậy chứ?

Làm sao để họ tin rằng tôi không hề có ý định làm điều đó với cô bé? Hay tôi phải nói thẳng với cô nhân viên rằng sở thích của tôi không phải là những cô bé phẳng lì như tấm ván thế này?

Quay sang nhìn bên cạnh, tôi thấy cô bé đang cười khúc khích như một con quỷ nhỏ.

"Hê hê, anh chắc chắn bị rồi."

"Im đi, nhóc."

"Huhu~ Không những anh làm vậy với em, mà còn mắng em nữa~ Chị ơi cứu em với~"

Cô bé đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chạy đến ôm chầm lấy cô nhân viên. Đúng là đồ quỷ nhỏ ranh mãnh.

"Tội danh quấy rối tình dục và đe dọa phải không ạ?"

"Sao lại thêm một tội nữa vậy chứ!"

Cô nhân viên vẫn giữ vẻ bình tĩnh, dắt tay cô bé về chỗ ngồi, rồi quay lại vị trí cũ.

Cô ấy móc túi lấy ra một chiếc điện thoại hiện đại, dùng ngón tay vuốt màn hình qua lại rồi đưa nó cho chúng tôi xem.

"Huhu~ Trả lại tiểu thuyết của 007H sensei cho em đi mà~"

"Không được, em không thể dính vào những thứ xấu xa như thế này."

Đó là một đoạn video quay lại cảnh một chàng trai mặc đồng phục sinh viên đang giơ cao cuốn tiểu thuyết khiêu dâm, trong khi đang cưỡi lên một cô bé tóc dài màu sáng.

Hừm, khoan đã.

"Ừm... Cô quay lại hết rồi sao?"

Cô nhân viên gật đầu lạnh lùng.

"Từ đầu luôn sao?"

"Từ đầu luôn ạ, thậm chí trước cả khi hai người lăn lộn dưới sàn nữa."

"Vậy còn tất cả những câu hỏi thẩm vấn vừa rồi thì sao ạ?"

"Vì nó vui mà."

Cô nói gì vậy chứ, "Vì nó vui mà." Bên này chẳng thấy vui chút nào cả.

Cô nhân viên cười khúc khích một cách hài lòng, trong khi vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng như một hồn ma tuyết. Không biết cô ấy có đang thích thú khi chơi đùa với trái tim ngây thơ của tôi không.

"Tôi đã hiểu toàn bộ câu chuyện rồi. Người sai là em gái phải không?"

Cô nhân viên đặt cuốn sách đã nhặt lên bàn và hỏi cô bé giống như đã hỏi tôi.

"Từ giờ, em hãy khai báo sự thật toàn bộ nhé."

"...Vâng."

Cô bé gật đầu miễn cưỡng.

"Em bao nhiêu tuổi?"

"Ba-ba mươi... mốt ạ."

Vẫn còn nói dối nữa! Nói dối kiểu này ai mà tin chứ.

Cô nhân viên gật đầu. "Ra vậy..."

Cô ấy tin thật à!

"Vậy thì, cho chị xem chứng minh thư nhân dân được không?"

May quá, tôi cứ tưởng cô ấy sẽ tin dễ dàng như vậy.

Cô bé giật mình ngay khi nghe đến từ "chứng minh thư nhân dân", tỏ ra lúng túng.

"Dạ... em... quên... mang ạ."

"Không được đâu. Nghĩa vụ của công dân nước này là phải mang theo chứng minh thư đấy. Nếu không có chứng minh thư, em sẽ trở thành người nước ngoài ngay lập tức đấy."

Tình trạng công dân Thái mong manh đến thế sao? Chỉ vì không có chứng minh thư thôi à?

"Dạ... dạ... em thực sự quên mang ạ."

"Nếu muốn mua cuốn sách này, em cần phải dùng chứng minh thư đấy. Ở đây có số 18 được viết, em có thấy không?"

Cô nhân viên chỉ vào góc bìa sách có dấu 18+ rõ ràng to tướng.

"...Vâng."

"Vì vậy, nếu em chưa đủ 18 tuổi, chị không thể bán cuốn sách này cho em được."

"..."

Cô bé bắt đầu ủ rũ, mặt nhăn nhó như sắp khóc.

Thấy vậy, cô nhân viên thở dài, rồi cúi xuống nói chuyện gần gũi hơn.

"Em gái tên gì vậy?"

"Tên Miyu... ạ."

"Miu?"

"Miyu ạ."

Ban đầu tôi cũng nghe như vậy, nhưng tên của em bé này nghe lạ và dễ thương thật. Có khi nào không phải người Thái không nhỉ.

"Em Miyu, đợi em lớn hơn một chút rồi hãy đến mua nhé. Chị sẽ bán cuốn tiểu thuyết này cho em như một đặc ân. Nhưng bây giờ... cả hai người đã làm hỏng cuốn sách này, nên phải trả tiền bồi thường, hiểu chứ?"

"..."

"..."

Cô nhân viên cầm cuốn sách lên xem bìa, lật qua lật lại mặt sau như đang kiểm tra vết xước. Mặc dù bị ném, nhưng cuốn sách này vẫn không có dấu hiệu hư hỏng rõ ràng, như thể được bắt lấy bởi thứ gì đó. Chỉ có lớp nhựa bọc bị rách một chút.

"Nhưng cuốn sách đó không bị hư hại nhiều lắm..."

"Hả, anh không tiếc sao?"

"Thì nó..."

"Anh nói gì cơ?"

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt như nhìn rác rưởi. Có vẻ đang tức giận.

"Trả ạ/Trả ạ."

"Tốt lắm."

Sau khi tôi và cô bé mỗi người trả một nửa tiền.

"Theo luật, dù không thể bán cho trẻ em, nhưng có thể bán cho anh. Anh có muốn mang cuốn sách này về không?"

"Thôi, tôi ngại lắm."

Ai lại mang cuốn tiểu thuyết kiểu này về chứ.

"Tôi hiểu rồi. Vậy là không ai lấy nhỉ. Chắc phải..."

Cô ấy cẩn thận mở nó ra và lướt qua, không hề lộ vẻ mặt ngạc nhiên nào.

Chẳng bao lâu sau, cô nhân viên đóng cuốn tiểu thuyết khiêu dâm lại rồi vung tay như một cầu thủ ném bóng chày. Mặt đỏ bừng vì lý do nào đó.

"Chết tiệt, đồ tác giả khốn kiếppppppppppppppppppp!!"

Cuốn tiểu thuyết khiêu dâm bay vút khỏi tay cô ấy, đập vào tường và rơi xuống thùng rác một cách hoàn hảo.

Ném đẹp quá!

"Không mà~!!"

Cô bé kêu than, rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lao về phía cuốn tiểu thuyết khiêu dâm như một người mẹ sắp mất đứa con yêu quý, thậm chí còn khóc nữa chứ.

"Tác giả cuốn tiểu thuyết này nghĩ thế nào mà lại viết về việc lấy cháu gái làm vợ chứ? Mỗi thứ họ làm đều quái đản nhất. Rồi cô cháu gái còn để cho bị làm như vậy suốt ngày từ sáng đến tối. Nó sẽ biến thái đến mức nào nữa! Không thể tin được là cuốn tiểu thuyết này đã được in đến 20 tập. Đây đúng là giáo trình để trở thành kẻ thù của những nhà nữ quyền bình đẳng trên toàn thế giới. Không thể tin được, không thể tin được!"

Đúng rồi, cứ hét lên và trút hết tâm trạng đi.

Hãy mô tả hết sự tàn nhẫn và điên rồ của tác giả xấu xa này ra.

Dù có bình tĩnh đến đâu, nhân viên này vẫn là phụ nữ. Chừng nào còn cảm thấy giới tính nữ đang gặp nguy hiểm, cô ấy sẽ phải đứng lên chiến đấu hết mình.

"Tôi hiểu cảm giác của cô. Kẻ vô liêm sỉ dám viết những chuyện ngu ngốc và tồi tệ như thế này chắc chắn phải có suy nghĩ đen tối đáng ghê tởm. Chắc không ai muốn kết bạn với họ đâu. Những người như thế này không nên sinh ra trên đời này!"

"Đúng vậy! Tôi cũng nghĩ như thế!"

Tôi tiếp lời, trong khi cô nhân viên bộc lộ tâm tư qua ánh mắt như trong truyện tranh shounen.

Thật không ngờ lại tìm thấy đồng chí cùng chí hướng ở một nơi kỳ lạ và thời điểm như thế này. Dù cô nhân viên có vẻ chống đối xã hội kiểu những người nữ quyền trên mạng xã hội, luôn tìm cách đòi quyền lợi cho phụ nữ và chỉ trích mọi thứ là quấy rối tình dục, nhưng tôi lại thích cách suy nghĩ đó. Phụ nữ nên được hưởng quyền bình đẳng và phù hợp một cách nhất quán. Còn tiểu thuyết của 007H này thì toàn những câu chuyện ngược lại.

Tôi hiểu rằng cô nhân viên này đã đứng về phía tôi từ đầu. Không, phải nói là đứng về phía nhân loại và hòa bình thế giới mới đúng.

Ánh mắt của tôi và cô nhân viên giao nhau một cách tình cờ.

Cô ấy gật đầu với tôi.

Tôi cũng gật đầu đáp lại.

"Tôi đã nhìn nhận anh sai rồi. Anh là người tốt."

"Tuyệt vời, chúng ta có cùng lý tưởng."

Tôi và cô nhân viên bắt tay nhau.

"Chúng ta hãy lập nhóm chống lại 007H đi."

"Rất sẵn lòng. Tôi sẽ là một trong những người đứng đầu. Chúng ta sẽ đi biểu tình trước nhà xuất bản lúc 8 giờ sáng mai."

"Tôi hiểu rồi."

"Tôi sẽ dẫn các nhà nữ quyền đi đánh tác giả 007H tại nhà xuất bản."

Hóa ra là người nữ quyền thật.

"Nếu gặp mặt hắn, chúng ta phải đánh cho chết tại chỗ. Tất cả phải kết thúc ở thế hệ chúng ta."

"Phải kết thúc ở thế hệ chúng ta."

Cô gái nắm chặt tay tôi, thể hiện sự đồng chí hoàn toàn. Lúc này, chúng tôi có thể có mối quan hệ gắn bó hơn cả ba anh em Lưu Bị, Quan Vũ và Trương Phi.

"Xuống địa ngục đi, đồ tác giả dâm dục!"

Có vẻ như cô nhân viên vẫn chưa hả dạ, còn thêm một loạt chửi rủa: "Cầu cho không được đầu thai! Đồ bệnh hoạn!"

"Đúng vậy! Chết đi..."

Nhưng ở góc phòng bên kia, cô bé nhỏ đang nức nở khóc, mắt đỏ hoe, thân hình mảnh mai run rẩy.

"Đừng nói... hức... sensei yêu quý... của em... như vậy... huhu~"

Nước mắt tuôn rơi không ngừng, tay vươn ra tìm kiếm cuốn sách đã bay mất, nhưng rồi kiệt sức ngã xuống giữa vũng nước mắt.

Tôi và cô nhân viên im lặng, rồi nhìn nhau.

Dù không nói gì, nhưng chúng tôi đều biết rằng những gì đã nói và làm quá mạnh mẽ đối với một cô bé nhỏ như vậy.

Chúng tôi đều biết mình đã làm sai.

Khi có người khinh miệt thứ mà mình yêu quý từ tận đáy lòng, nó đau đớn và dằn vặt đến mức nào. Chắc không khác gì việc món đồ chơi yêu thích của chúng ta bị đánh cắp và phá hủy tan tành.

"Giờ phải làm sao đây? Em ấy khóc rồi."

"Chính cô đã quá đáng đấy."

"Anh cũng ủng hộ như vậy mà."

"Giờ phải làm sao đây?"

"Chắc phải an ủi em ấy thôi."

Tôi nhìn mặt cô nhân viên trước khi chịu bước đến an ủi cô bé đang khóc nức nở một cách thảm hại, với cảm giác muốn an ủi em ấy.

"Này em, không sao đâu—"

Cửa sau cửa hàng lại mở ra.

"Xin chào~ Hôm nay cũng mang bộ sách mới đến giao như thường lệ nha~"

Một cô gái trong bộ vest với váy ngắn màu đen kiểu nhân viên văn phòng, dáng vẻ thoải mái, mang thùng giấy vào bên trong mà không quan tâm đến ai.

Cô ấy nhìn quanh.

Rồi dừng lại ở tôi.

"Ồ! Không phải 007H sensei sao?"

?

Đó là khởi đầu của sự thảm họa tột cùng.

Khi đã bắt đầu xui xẻo, thì sự xui xẻo cứ ập đến không ngừng.

Người phụ nữ đó là biên tập viên Wanee, người phụ trách bản thảo của một nhà xuất bản.

Tôi không nghĩ mình sẽ gặp cô ấy ở đây, và lại gặp trong tình huống thế này.

Lời nói của cô ấy khiến cả cô nhân viên lẫn cô bé đang ngồi khóc đều quay phắt về phía tôi.

Tôi cố gắng vẫy tay phủ nhận.

Tỏ ra vẻ mặt ngạc nhiên hoàn toàn như thể chuyện gì đang xảy ra vậy.

Cô gái ban nãy tiếp tục nói mà không quan tâm đến bầu không khí:

"Lạ thật, bình thường sensei còn chẳng muốn xuất hiện. Sensei có tâm trạng đến xem doanh số bán của mình rồi à, 007H sensei?"

Gọi, gọi, gọi... ai cơ?

"007H sensei ạ?" Cô nhân viên cửa hàng ANIMAID hỏi lại như thể không hiểu.

"007H sensei?" Cô bé nhỏ nhìn về phía tôi.

Mọi người đều nhìn về phía tôi.

"Hả?"

Tôi vội quay lại nhìn phía sau, chẳng thấy ai cả...

"Ơ, thấy các bạn ngồi nói chuyện ở sau cửa hàng, tưởng đã quen nhau rồi... Để tôi giới thiệu nhé, đây là 007H sensei, tác giả của series light novel 'Sensei ơi' đấy ạ."

Cả Miyu và cô nhân viên cửa hàng ANIMAID đều đứng bật dậy với vẻ kinh ngạc khi nghe vậy.

Những lời nói của người phụ nữ đó khiến cả hai người nhìn tôi với những biểu cảm hoàn toàn khác nhau.

"Sensei, là 007H sensei thật sao ạ?!" Miyu hỏi với vẻ phấn khích như fan gặp thần tượng Hàn Quốc.

"Không phải, đã hiểu lầm rồi. Làm sao tôi có thể là cái ông sensei đó được chứ. Nhận nhầm người rồi."

Tôi nói và cố gắng ra hiệu cho biên tập viên đừng gọi tôi như vậy ở đây. Nhưng cô biên tập viên lại tỏ vẻ như không hiểu vậy.

"Ơ, anh nói gì vậy. Đây chẳng phải là 007H sensei sao?"

"Không phải, đã bảo không phải mà."

Cô ấy chẳng có ý định giúp tôi gì cả.

Cô nhân viên đang nhìn về phía tôi với ánh mắt sát khí ngùn ngụt như đang phóng ra luồng nước vậy.

Tôi sẽ không quay lưng lại con đường mà mình đã đi quá nửa chặng đường. Nếu đã nói dối thì phải nói đến cùng.

Tôi sẽ kiên định với những gì mình tin tưởng, như lời sư phụ đã nói "Hãy làm những gì mình tin" và "Tin vào những gì mình làm".

Nếu phải chết thì cũng phải chết ngay bây giờ!

"Cô nhớ nhầm rồi, sao lại nói vậy chứ! Hay đây là chương trình chơi khăm vậy? Tôi không phải là sensei—"

"Không chịu thừa nhận à? Nếu không tin, tôi có cả ảnh lúc anh này đang viết bản thảo trong tình trạng say xỉn không mặc gì đấy!"

Cô biên tập viên đưa ra chiếc điện thoại có hình tôi đang ngồi khỏa thân gõ gì đó trước máy tính, với vẻ mặt dâm đãng khó tả.

Tôi trượt chân ngã xuống sàn theo nhịp điệu hài hước.

"Ôi trời..."

"Mặt giống hệt thật đấy ạ."

Cô nhân viên và cô bé nhìn qua nhìn lại giữa tôi và bức ảnh như để chắc chắn.

Dừng lại... dừng lại đi... đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó...

Thế này vẫn chưa đủ sao? Vẫn chưa đủ để lấy đi sự bình yên suốt hai năm qua của tôi sao?

Nếu Chúa có thật thì xin hãy bảo họ dừng lại đi.

Tôi muốn chết.

Tôi nằm xuống sàn, co người lại như con sâu ngay tại chỗ.

"Nếu vẫn không tin, tôi còn có cả video lúc anh này cởi trần làm động tác Prana Sấm Sét và nói rằng 'Ta sẽ làm cho tất cả các loli mê mẩn bằng Prana loli' trong buổi tiệc năm mới nữa."

"Giết nhau đi, gặp chuyện thế này thì giết nhau luôn đi."

Không còn gì nữa rồi, tất cả những gì tôi đã xây dựng, bí mật mà tôi đã cố gắng giữ một mình suốt nhiều năm.

Tất cả sụp đổ trong nháy mắt.

Nếu Chúa có thật, xin hãy gửi ai đó đến giết tôi đi. Gửi sứ giả của thần chết đến kéo linh hồn tôi xuống địa ngục đi. Và đừng cho tôi được đầu thai nữa, cứ để tôi nằm như một hồn ma vô giá trị ở thế giới bên kia đi.

Một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai tôi.

"Không sao đâu ạ..."

Mở mắt ra, tôi thấy một thiên thần nhỏ.

Em ấy có mái tóc màu sáng, buông dài với những lọn tóc đáng yêu ở đuôi, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, miệng nhỏ mũi xinh. Đặc biệt khi mặc đồng phục tiểu học càng tăng thêm sức mạnh phá hoại gấp nhiều lần.

"Dù thế nào, em vẫn thích 007H sensei."

Cô bé nói, nụ cười của em thật quý giá. Nếu có thể, tôi muốn chụp lại và in ra để mang theo trong ví suốt.

Thật khó tin rằng chúng tôi đã từng cãi nhau với cô bé tiểu học này cả tiếng đồng hồ. Từ một đứa trẻ đáng ghét bỗng chốc biến thành thiên thần từ tầng trời Đao Lợi. Và quan trọng hơn, là một thiên thần nhỏ với nụ cười rạng rỡ khiến tôi muốn cắn má tròn trắng đó một cái.

"Miyu-tan!!"

Tôi lao đến ôm cô bé đang ở gần, nước mắt tuôn rơi không ngừng vì cảm giác tội lỗi, rồi vùi mặt vào bụng cô bé.

Hít hà hít hà.

Mùi học sinh tiểu học thật thơm. Mùi này chắc là dầu gội đắt tiền pha với nước xả vải dành cho trẻ em. Rồi còn mùi mồ hôi thoang thoảng thấm qua lỗ chân lông, như thể đang ở cánh đồng hoa hướng dương đầy ắp học sinh tiểu học vậy.

Bàn tay nhỏ mềm mại như bánh mochi, thơm như muôn hoa đua nở, nhẹ nhàng vuốt ve trán tôi.

"Không sao đâu ạ. Dù thế nào em cũng đứng về phía sensei."

"Miyu-tan là thiên thần phải không! Là thiên thần thật sự phải không! Miyu-tan tuyệt vời quá, Miyu-tan dễ thương nhất! Vuốt đầu sensei nữa đi! Vuốt đầu sensei nữa!"

"Được ạ. Đây ạ, vuốt vuốt. Nín đi nào, đừng khóc."

Bàn tay của thiên thần chạm vào đầu tôi.

Đã nhận được phước lành từ thiên thần rồi, thế này thì tôi sẽ không chết nữa. Thế này thì tôi có thể tiếp tục sống và thở rồi. Dù có gặp phải điều gì tàn nhẫn đến đâu đi nữa.

"Eo ôi! Đồ bệnh hoạn..."

Cô nhân viên nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn rác rưởi, rồi lấy điện thoại ra, bấm ba số.

"Khoan đã, cô định làm gì vậy, đồng chí?"

"Ai là đồng chí của anh chứ, đồ bệnh hoạn chỉ nghĩ chuyện xấu xa với trẻ con. Loại như anh phải xuống địa ngục."

"Chúng ta đã không hẹn nhau đi biểu tình cùng nhau sao?"

"Không cần nữa. Tôi đứng đây chửi anh cũng chẳng khác gì."

Ánh mắt lạnh lùng vẫn nhìn chằm chằm. Dù không nhìn thấy nhưng tôi có thể cảm nhận được sự căm hận to lớn ẩn chứa trong đó. Đó là ánh mắt của sứ giả thần chết. Chúa đã gửi sứ giả thần chết đến giết tôi rồi. Cô nhân viên này chắc chắn là sứ giả thần chết mà Chúa gửi đến để giết tôi.

"Để kết thúc ở thế hệ chúng ta đây, đồ tác giả bệnh hoạn chính hiệu."

Cô ấy nói, rồi bấm nút gọi.