Vợ tôi là Hổ

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3882

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 10

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 3

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 31

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 10

Tập 01 - Chương mở đầu

Ai cũng đã từng trải qua cảm giác tim đập thình thịch mà. Chẳng hạn như khi định đưa bảng điểm tồi tệ kinh khủng cho bố mẹ xem, hoặc khi kẻ lãnh đạo đám người xấu mà mình tưởng là không quen biết lại nói rằng "Ta là cha của con", hoặc khi cô gái mình thích hóa ra lại là con trai.

Tôi cũng đang ở tình trạng tim đập thình thịch như thế. Vì tôi đang chuẩn bị nói ra lời tỏ tình quan trọng nhất đời mình. Tùy thuộc vào lời tỏ tình này mà cuộc đời tôi sẽ thay đổi.

Người mà tôi định tỏ tình là Seo Narae, một cô nàng trông hơi kiêu ngạo vì dáng đứng tự tin đến mức có vẻ hơi ngạo mạn. Cô ấy là lớp trưởng lớp tôi, bạn thời thơ ấu của tôi, và là cô gái tôi thích. Mái tóc xoăn sóng dài đến vai, lông mày xếch lên khiến ngoại hình trông hơi dữ dằn, phản ánh đúng tính cách của cô ấy.

Vậy nên,

"Rốt cuộc là có chuyện gì đây? Muốn nói thì nói nhanh lên!"

"À, xin lỗi."

Điều đó có nghĩa là cô ấy rất hay nổi giận. Tất nhiên, tôi hiểu tâm trạng của Narae. Vì chính tôi đây đã kéo cô ấy ra phía sau nhà thể dục vắng vẻ khi cô ấy đang định đi chơi với bạn bè sau lễ bế giảng. Cô ấy khoanh tay và nhìn tôi chằm chằm với vẻ cáu kỉnh, dường như đang có tâm trạng không được tốt.

Nhưng mà Narae này. Đừng đứng như vậy nữa được không. Ngực vốn đã to rồi mà giờ còn làm chúng nổi bật hơn nữa. So với bạn bè cùng lớp, cô ấy có thân hình "bùng nổ" đến mức khiến mấy đứa con gái khác trông thật đáng thương… Ấy, tôi đang nghĩ gì thế này. Tập trung nào, Kang Seonghun. Chẳng phải mày đang nhắm đến một sự thay đổi lớn trong mối quan hệ với Narae, người chỉ đơn thuần là bạn thời thơ ấu cho đến giờ sao?

Chính là bằng lời tỏ tình "Xin hãy hẹn hò với tôi"!

“Này, Narae.”

“Sao.”

Phản ứng lạnh lùng của cô ấy làm tôi hơi chùn bước, nhưng Narae vốn cũng hay nổi nóng mà nên đừng bỏ cuộc tôi ơi.

“…Ừm, điều tôi muốn nói là.”

Chỉ một bước nữa thôi. Chỉ một câu nữa thôi! Cố lên! Nếu không tỏ tình được ở đây thì mày không phải đàn ông! Thời gian cũng không còn nhiều nữa đâu. Nhìn kìa! Narae đang giận đến đỏ cả mặt rồi!

“Tôi…”

Ngay lúc đó.

[♪♩♬]

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc cắt ngang lời tôi.

“Đợi, đợi chút.”

Tôi định nguyền rủa tên nào lại gọi đến vào cái thời điểm chết tiệt này phải chịu cảnh bất lực đời đời kiếp kiếp, nhưng khi thấy người gọi là bố, tôi đành phải dừng lại. Rốt cuộc là có chuyện gì đây? Gọi về sớm dọn cơm hay sao vậy?

“Có chuyện gì vậy ạ…”

[Con phải về nhà ngay.]

“Không cần bố nói thì con cũng sắp về rồi mà.”

[Việc gấp lắm. Về ngay đi.]

Trước giọng điệu như thể chẳng quan tâm gì đến tình cảnh của con trai, tôi đã tức đến mức không kìm được mà buột miệng nói cả những lời không cần thiết.

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?! Đồ ăn thì trong tủ lạnh, cơm đã nấu xong, bát đĩa thì không cần rửa, đồ giặt cũng đã giặt, quần áo để mặc cũng đã là phẳng, rác hữu cơ thì con vứt lúc đi rồi, báo thì để trên bàn ăn đấy thôi!"

…Tôi quên mất là đang đứng trước mặt Narae. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt pha chút thương hại, như thể đang hỏi "Cậu vẫn còn sống kiểu đó à?". Cô ấy biết rõ hoàn cảnh nhà tôi. Mẹ tôi bận công việc nên hiếm khi về nhà, còn bố tôi thì mắc chứng lười kinh niên, nên mọi việc nhà đều đổ lên đầu tôi.

Thôi, trước tiên cứ kết thúc cái cuộc gọi chết tiệt của bố đã. Nhưng câu nói tiếp theo của ông đã khiến tôi quên sạch mọi thứ trong đầu.

[À, cũng không có gì to tát đâu, chỉ là bố của bố mất rồi thôi.]

Bố của bố. Tức là…ông nội?!

"…Cái gì cơ ạ?"

[Là vậy đấy, về ngay đi. Bố cúp máy đây.]

"Bố? Này, bố!!"

Chỉ còn tiếng tút tút của cuộc gọi bị ngắt.

"Nhà ông có chuyện gì à?"

"Không, à…chỉ là…"

Có chứ, có chuyện thật. Nhưng có nên kể cho Narae không đây? Trong lúc tôi còn đang lưỡng lự, Narae đã quay phắt đầu đi rồi nói với giọng cộc lốc.

"Thôi, kệ đi. Chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi."

Cô ấy nói thế, nhưng chắc chắn trong lòng đang lo cho tôi. Người khác thường hay hiểu lầm, nhưng trái ngược với vẻ ngoài dữ dằn của mình, Narae là người rất biết quan tâm đến mọi người, và chính điều đó làm tôi phải lòng cô ấy. Hôm nay, đúng vào dịp bế giảng thì tôi đã định tỏ tình…nhưng có vẻ bây giờ không phải lúc rồi.

“Narae, tôi phải đi ngay bây giờ, xin lỗi nhé. Bà đã dành thời gian cho tôi vậy mà, tôi thực sự xin lỗi.”

“Cái gì, đột nhiên thế?! Gọi người ta ra rồi giờ lại như này à!”

Ôi, cô ấy giận thật rồi. Nếu tôi bỏ đi mà không nói gì với Narae đang cáu kỉnh như này thì không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Sau cùng tôi đành phải giải thích hoàn cảnh cho cô ấy.

“Vừa nãy bố tôi có gọi bảo là ông nội mất rồi…Tôi phải đi ngay bây giờ.”

Mặc dù tôi chưa từng gặp ông nội lần nào trong đời.

“À.”

Narae dường như hiểu hoàn cảnh của tôi, gật đầu và nói bằng giọng trầm xuống.

“Được rồi, đi đi.”

“Xin lỗi nhé.”

“Thế giờ ông xuống quê à?”

Tớ cũng không chắc lắm, nhưng…

“Chắc vậy.”

“Thế khi nào về Seoul thì liên lạc với tôi nhé.”

“…Hả?”

Sao lại phải làm vậy? 

Narae hét lên với khuôn mặt đỏ bừng.

“Đồ ngốc! Ông nghĩ tôi sẽ để yên chuyện ông làm mất thời gian của tôi hôm nay à?!”

À, ra là vậy. 

Cô ấy định an ủi tôi sao?

“Ừ, thế thì đến lúc đó tôi sẽ xin lỗi đàng hoàng.”

“Và khi đến quê thì nhắn tin cho tôi nhé.”

“…Hả?”

“Đã bảo làm thì cứ làm đi, nhiều lời thế làm gì!”

Tôi chỉ nói mỗi “Ừ” thôi mà.

“Sao, không vừa ý à?!”

Trời ạ, chắc do đã đoán được suy nghĩ của tôi, Narae liền nổi giận hét lên. Quen nhau lâu quá nên chẳng cần nói gì thì cô ấy cũng biết ngay tôi đang nghĩ gì.

Tôi vội vã giơ tay lên nói.

“Không có ạ!”

“Vậy thì nhắn tin đi!”

“Dạ, vâng.”

Tôi chào tạm biệt Narae rồi đi về nhà.

***

“Con đi một mình nhé.”

Cứ làm như thể bố biết dọn nhà ấy.

À, mà trước tiên phải giải thích sơ qua hoàn cảnh nhà tôi để các bạn hiểu được cảm giác của tôi lúc này đã. 

Ngay sau khi vừa tốt nghiệp cấp ba, bố tôi đã cắt đứt liên lạc với gia đình và bỏ lên Seoul như để chạy trốn. 

Cũng vì thế mà tôi chưa từng gặp ai bên nội cả. Vậy mà giờ bố bảo ông nội mất rồi và bảo tôi đi viếng một mình. 

Bố à, bố nghĩ nói thế là con sẽ ngoan ngoãn nói “Vâng, con hiểu rồi” chắc?

“Thế còn bố thì sao ạ?”

“Ta không đi.”

“Bố đã năm mươi tuổi đầu rồi, đừng có bướng bỉnh như trẻ con nữa chứ.”

Cú đấm của người bố năm mươi tuổi vẫn còn thấm thật đấy.

“Ta đã vất vả lắm mới trốn ra được thì giờ làm sao quay lại bằng chính đôi chân này được. Nhưng con thì đi đi. Con là cháu đích tôn mà.”

“Nhưng bố mới là con trai trưởng.”

Bố tôi nhăn mặt, giọng đầy khó chịu.

“Từ bao giờ mà con dám cãi lại ta từng câu thế hả?”

“Bố không biết à? Đó là từ hôm nay đấy, thưa bố.”

Người lớn đôi khi cứ cố chấp không chịu thừa nhận con cái họ đã lớn. Thay vì thuyết phục đàng hoàng,

“Nếu không đi thì cút khỏi nhà.”

“Ai lại làm như vậy chứ?”

“Ta này.”

Họ thích dùng cách đe dọa hơn.

Giờ nghĩ lại, đáng lẽ tôi nên rời nhà ngay lúc đó. Đáng lẽ tôi đã phải nghĩ kỹ xem tại sao bố lại cắt đứt liên lạc với gia đình bên nội để lên Seoul. Thế nhưng tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ vì không chịu nổi lời đe dọa của bố mà lên xe buýt đi Sangcheon, với suy nghĩ rằng sẽ chỉ tạm rời Seoul một thời gian.

***

Sau hơn bốn tiếng ngồi xe, tôi bước xuống ở… không phải thế giới khác gì đâu, mà là núi Jiri. Đúng là Jiri, không khí ở đây khác hẳn Seoul.

…Ừ thì, phải nói là nóng. Nóng đến kinh người luôn. Thật sự, nóng đến phát điên ấy. Nhiệt độ không phải dạng vừa đâu. Độ ẩm thì không cao, nhưng đứng dưới bóng râm vẫn thấy nóng. Gió thổi qua cũng nóng nực. Trên xe có điều hòa nên tôi không để ý, nhưng trời ơi. Chẳng phải vùng núi thì không khí phải mát mẻ sao? 

Có lẽ vì cái thời tiết điên rồ này mà ở bến xe gần như chẳng có một bóng người. Thế nhưng ở đó lại có một cô gái nổi bật thu hút ánh nhìn.

Cô ấy cao gần bằng tôi, với vẻ ngoài lạnh lùng đầy ấn tượng, trạc tuổi tôi, và rất xinh. Tuy nhiên điều khiến tôi chú ý không phải nhan sắc mà là trang phục của cô ấy.

Cô ấy mặc một bộ hanbok cách tân. Loại hanbok giữ được nét đẹp truyền thống nhưng được thiết kế để dễ vận động. 

Ừ thì, đến đây vẫn ổn. Mặc hanbok cách tân, mặc vest, mặc kimono, mặc sườn xám hay trang phục truyền thống châu Phi gì đấy, đó là quyền tự do của mỗi người mà. Vấn đề ở đây là bộ hanbok này lại toàn màu đen.

Đúng thế, đen tuyền. 

Một màu đen như đêm tối không trăng sao, như khi bước vào một căn phòng trống và đóng cửa lại. 

À, nhìn kỹ thì thấy ở thắt lưng có đeo một chiếc dây trang trí, váy cũng có hoa văn, nhưng dù sao thì trong cái ngày nóng bức này, một cô gái mặc hanbok đen tuyền, mặt không chút biểu cảm, đứng dưới nắng mà không đổ một giọt mồ hôi nào, quả nhiên là vẫn sẽ khiến người ta sững sờ.

Nhìn thoáng qua, cứ ngỡ cô ấy là ma-nơ-canh vậy, chẳng có chút sức sống nào. Một cảm giác không giống người sống, như thể một cái xác được dựng lên bằng những sợi dây vô hình. Nhưng nhìn phần ngực đang phập phồng, chắc là cô ấy vẫn thở, và có lẽ suy nghĩ của tôi chỉ là mấy cái tưởng tượng vớ vẩn. 

Thôi, thay vì để ý mấy chuyện đó thì tôi nên tìm xe buýt đi đến nhà nội thì hơn. Không biết nó ở đâu nhỉ, tôi đảo mắt nhìn quanh.

Rồi ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Trong khoảnh khắc, tôi quên luôn cái nóng, lạnh toát. Cảm giác đó càng mạnh hơn khi cô ấy bước một bước về phía tôi. Quan trọng hơn, ánh mắt của cô ấy đang nhìn thẳng về phía tôi.

Có ai đứng sau lưng tôi à? Tôi ngoảnh lại, chỉ thấy một chiếc xe buýt không có tài xế. 

À, chắc cô ấy định lên xe này. Tôi khẽ lùi sang một bên để tránh đường. Nhưng rồi cô ấy đổi hướng, bước thẳng về phía tôi trong khi nhìn tôi chằm chằm.

Khoan đã. Chuyện gì thế này? Tôi có gì mà một cô gái kỳ lạ thế này lại để ý đến chứ? Áo phông ngắn tay, quần dài, giày thể thao. Chiếc balo đeo trên vai chỉ có vài bộ đồ thay. À, ra vậy. Chắc là vì khuôn mặt tôi. Dù sao thì tôi cũng tự nhận mình khá đẹp trai mà. Nhưng đấy là chỉ khi tôi soi gương trong nhà tắm thôi. Mà đây không phải nhà tắm.

Trong khi tôi còn đang mải nghĩ mấy thứ ngớ ngẩn như vậy thì cô ấy đã đứng ngay trước mặt tôi từ lúc nào. 

Nhanh vậy? Tôi lùi một bước để sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào rồi lên tiếng.

“Nhìn cái mặt ngốc nghếch của cậu là tôi biết ngay, thiếu gia Seonghun.”

Thế nhưng cô ấy đã nói trước, còn gọi tôi một cách kỳ lạ.

“Ừm…cô là ai vậy?”

Thiếu gia gì chứ. Cô gái này nói gì thế không biết.

“Tôi là Sehee, được nhà chính cử ra đón thiếu gia đây.”

“Nhà chính? Ý cô là nhà ông nội tôi à?”

Ơ? Có ai nói là nhà nội sẽ cử người ra đón tôi đâu?

“Tôi không nghe nói gì về chuyện có người ra đón cả.”

Đúng lúc đó, điện thoại của tôi reo lên.

“À, đợi chút.”

“Vâng.”

Tôi xin phép rồi nghe máy. Một giọng nói quen thuộc vang lên.

[Đến nơi chưa?]

“À, vâng, thưa bố.”

[Ta quên nói, nhưng khi ta báo là con sẽ đến, đứa em út có nói là sẽ ra đón con.]

Quên nói luôn à? Cơ mà bố nói gì cơ? Em út?

“Dạ?”

[Ý là cô út của con sẽ ra đón con đấy.]

Tôi chợt có một linh cảm chẳng lành.

“Tên cô ấy là gì ạ?”

[Sehee.]

“Bao nhiêu tuổi ạ?”

[Chắc cỡ 40. Hay là 39 ấy nhỉ?]

Tôi nhìn cô gái trước mặt. Dù nhìn thế nào cũng không ra dáng một bà cô 40 tuổi. Có khi nào là trùng tên chăng? Hay là con gái của cô út? Nhưng ai lại đặt tên con giống tên mình chứ?

[À, trông nó trẻ lắm. Mặt em bé mà.]

Trẻ á? Nếu cô gái trước mặt tôi mà là cô út thật thì “mặt em bé” đâu có giải thích nổi!

“Cô ấy trông thế nào ạ?”

[Mặt không cảm xúc, dễ thương, nói chuyện hơi thô, nhìn không giống người bình thường. Gặp là biết ngay ấy mà.]

Tôi nhìn cô gái, à không, cô út trước mặt. Ánh mắt cả hai chạm nhau, và tôi vội quay đi.

[Thôi, cố lên nhé con trai. Bố kỳ vọng ở con đấy.]

Điện thoại cúp cái rụp. Bố tôi từ đầu đã thế nên giờ cũng chẳng bất ngờ nữa rồi. Nhưng vấn đề lớn hơn là, dựa vào lời bố nói, cô gái này đúng là cô út của tôi thật.

“Vậy chúng ta đi chứ ạ?”

Thử xác nhận xem. Thành thật thì tôi vẫn không tin cô ấy là cô út đâu.

“Nhưng trước tiên… cô với bố tôi có quan hệ thế nào vậy ạ?”

“Tên cặn bã của nhân loại đó là anh cả của tôi.”

Bố tôi đã làm gì mà bị gọi là “tên cặn bã của nhân loại” thế không biết. Nhưng giờ tôi chỉ muốn có một thứ gì đó có thể giải thích tình huống hiện tại thôi.

“Đừng nói là cô thật sự là cô út của tôi nhé?”

“Theo vai vế thì đúng là như vậy.”

“Cô bao nhiêu tuổi vậy ạ?”

“Theo tuổi ở đây thì là 40.”

Trúng thưởng rồi. Phần thưởng là mất hết hồn vía, tâm trí tê liệt và vô vàn câu hỏi.

“Cái gì cơ?!”

“Thôi, trời nóng thế này, đi trước đã.”

Cô Sehee chẳng thèm nghe tôi trả lời mà cứ thế bước đi. Tôi chỉ đành lẽo đẽo theo sau rồi mở lời.

“Đúng là hôm nay nóng thật nhỉ?”

Dù đang trong lúc tang lễ nhưng mặc bộ đồ như thế mà cô không thấy nóng sao, tôi định nói thế, nhưng…

“Tôi thì không sao. Chỉ là trông thiếu gia cứ như một con chó giữa ngày nóng nhất mùa hè ấy.”

Cô Sehee hiểu theo một cách hoàn toàn khác luôn rồi. Nhìn thế nào thì rõ ràng bộ đồ cô ấy đang mặc đáng lẽ phải nóng chết hơn tôi chứ. Mà thôi, đúng như bố nói, cô này nói chuyện đúng là kỳ cục. Cũng không phải chửi thẳng mặt nhưng nghe lâu chắc tôi điên mất.

“Này, cô…”

Cô ấy đột nhiên dừng bước khiến tôi suýt nữa đã đâm sầm vào lưng cô. Khi tôi đang định hỏi sao tự nhiên dừng lại thì cô ấy quay người, nhìn tôi bằng đôi mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc và nói.

“Từ giờ hãy gọi tôi là Sehee thôi, thiếu gia. Và không cần phải nói kính ngữ với tôi đâu.”

“…Nhưng cô là cô út mà?”

“Tôi là con nuôi, không có chút máu mủ gì với thiếu gia cả. Vậy nên không cần gọi tôi là cô đâu.”

Tôi chỉ biết câm như hến khi cô ấy đột nhiên kể chuyện đó ra như vậy.

“Nhưng mà, tuổi tác thì…”

“Tuổi của phụ nữ chỉ là thứ trang trí thôi. Cậu hiểu rồi chứ, thưa thiếu gia?”

Nụ cười đầu tiên của cô ấy… thật sự rùng rợn.

“Tuổi của phụ nữ chỉ là để trang trí thôi. Vậy nên cứ nói chuyện thoải mái đi và gọi tôi là Sehee.”

“À…ừm.”

Trước cái khí thế khó hiểu đó, tôi chỉ biết im lặng gật đầu theo lời cô…à không, theo lời Sehee.

“Nhưng mà, bình thường cô nói chuyện kiểu đó à?”

“Giọng điệu của tôi có vấn đề gì sao, thiếu gia?”

Nói thẳng thừng thế thì người yếu tim như tôi chỉ biết cụp đuôi thôi.

***

Đang chờ tôi ngoài bến xe là một chiếc xe hơi sang trọng, nhìn thôi đã thấy đắt tiền.

“Thiếu gia lên xe đi.”

Sehee mở cửa sau, ra hiệu cho tôi. Tôi gật đầu cảm ơn rồi chui vào xe. Định nhích mông sang để cô ấy lên cùng, nhưng cửa đóng sập lại. Cô ấy vòng sang cửa bên kia và lên xe. Tự dưng tôi thấy mình như thằng ngốc.

Xe bắt đầu lăn bánh, và Sehee lên tiếng.

“Trước khi đến nơi, tôi cần nói với thiếu gia vài chuyện. Được chứ?”

“Vâng…”

Cô ấy lườm tôi một cái.

“À, ừm.”

“Trước tiên, chuyện đám tang của ông nội cậu là giả.”

Cảm giác như vừa có sét đánh ngang tai tôi vậy.

“Cái gì cơ?”

“Đó là lời nói dối của tên cặn bã của nhân loại để lừa thiếu gia ngốc nghếch xuống quê.”

Thôi, bỏ qua mấy từ xúc phạm đi. Bình tĩnh nào, tôi ơi.

“Ý cô là sao?”

“Chính ông nội đã ra lệnh thế.”

…Bố ơi, con bắt đầu hiểu vì sao bố bỏ nhà đi rồi đấy.

“Thế còn bộ đồ tang đó là gì?”

“Không phải đồ tang, đây là đồ thường ngày của tôi.”

Gu thời trang của cô này méo mó y hệt tính cách vậy.

“Thế ông nội đang ở nhà à?”

“Không, nghe tin thiếu gia đến thì ông ấy đi du lịch nước ngoài rồi.”

Nguy rồi. Giờ con càng hiểu vì sao bố lại cắt đứt quan hệ với nhà nội rồi. 

Muốn về nhà quá đi. Nhưng tôi đã lên xe rồi, giờ mà nói “Rất vui được gặp, tôi về đây nhé~” thì chắc không được đâu. Họ đã dựng cả chuyện người chết để gọi tôi đến, chắc chắn phải có lý do gì đó.

“Gọi tôi đến làm gì thế?”

Sehee trả lời câu hỏi của tôi một cách khó hiểu.

“Để thực hiện lời hứa từ xa xưa với chủ nhân.”

“Lời hứa gì? Chủ nhân là ai?”

“Tạm thời tôi không thể nói.”

Tôi hỏi đi hỏi lại mấy lần, nhưng cô ấy vẫn chỉ im lặng. Thôi, đành chịu vậy.

“…Đợi chút.”

Tôi lôi điện thoại ra từ balo và gọi cho bố.

[Điện thoại đang tắt, sẽ chuyển đến hộp thư thoại.]

Chắc chắn là cố ý! Ông già đó đã cố tình tắt máy! Được thôi, tôi cũng tắt luôn. 

Tôi nhấn giữ nút nguồn, quăng điện thoại vào balo.

“Thế tôi phải làm gì?”

“Chỉ cần ở lại dinh thự vài ngày thôi.”

“Ơ…”

“Mọi thứ cần thiết đã được chuẩn bị sẵn, thiếu gia không cần lo gì cả.”

“Câu đó mới chính là thứ khiến tôi lo đấy!”

“Cứ nghĩ là như về quê là được.”

“Quê tôi là Seoul!”

“Tôi nói hết rồi. Giờ cứ đợi đến nhà đã nhé.”

Dinh thự giờ thành “nhà” luôn rồi à? Chốt hạ rồi hả? 

Tôi cố bắt chuyện thêm, nhưng cô ấy cứ im như tượng.

Sau khoảng ba mươi phút chạy trên con đường núi gập ghềnh, chúng tôi đến một nơi sâu trong núi. 

Bước xuống xe, tôi được chào đón bởi không khí mát mẻ và một bức tường dài mà tôi không thể tưởng tượng nổi ở chốn núi non thế này, cùng với đó là một cánh cổng lớn. 

Nhà cổ kính thì cũng không có vấn đề gì, nhưng quy mô thì đúng là to thật. Nhà nội giàu thế sao?

Nhìn cánh cổng gỗ kiểu như trong phim cổ trang hay làng dân tộc, tôi bất giác muốn hét lên.

“Lại đây nào!”

Hét lên. Thật sự đã hét lên. Nhưng không phải tôi, mà là Sehee. Tiếng hét của cô ấy vang vọng khắp núi rừng, và ngay khi cánh cổng mở ra từ bên trong, tôi liền nhìn thấy thứ chào đón mình…

“Chào mừng thiếu gia!!”

Tôi quăng balo, quay đầu chạy bán sống bán chết.

Bố ơi, con hiểu rồi. Hiểu vì sao bố bỏ nhà đi. Hiểu vì sao bố không muốn quay lại. Cái nhà này, con cũng sắp sợ đến chết rồi. Không, là sợ thật rồi!

Bố ơi, con đã hiểu lầm bố. Con cứ nghĩ bố là kẻ lập dị. Nhưng con sai rồi. Bố thực ra là người cực kỳ bình thường, cực kỳ tốt tính, lớn lên quá xuất sắc luôn!

Trong một cái nhà mà con chó to bằng cái xe buýt ra đón khách ấy hả!

Một con chó màu vàng khổng lồ, lớn đến mức không thể tin nổi, mở cổng bằng chân trước, vẫy đuôi tạo gió, và nói tiếng người trong cái nhà quái dị này. Lớn lên được như bố trong hoàn cảnh thế này, chẳng phải là vượt lên số phận sao? Haha!

Cái gì thế này!!

“Thiếu gia quên gì sao?”

Giọng nói khô khan vang lên từ bên cạnh làm tôi giật mình nhìn sang. Tôi đang chạy hết sức, vậy mà Sehee ung dung bước đi vẫn theo kịp tôi.

Cái gì vậy? Kỳ cục quá!

“Đừng nói là thiếu gia sợ nhé?”

Sợ chứ, đang sợ lắm luôn ấy!

“Không sợ sao nổi? Hộc, cái gì thế kia? Cô là cái gì?! Tôi, hộc, đang chạy, hộc, thế này, vậy mà cô vẫn?!”

“Là phép ảnh bộ ạ.”

Tên cô là Hong Gildong chắc?!

“Con chó đó, hộc, là gì?!”

“Yêu quái.”

“Yêu quái?!”

Ranh giới giữa hiện thực và ảo tưởng cảm giác như đã sụp đổ. Tôi đang mơ à?

“Nhân tiện, trong ngày nóng thế này, đột ngột vận động mà không khởi động trước thì không tốt cho người thiếu vận động như thiếu gia đâu. Cho tôi xin phép.”

Xin phép cái gì? Khi còn chưa kịp hỏi…

“Ơ?”

Tôi bị bàn tay lạnh bất thường của cô ấy nắm lấy, ôm ngang hông, rồi bay vèo lên không trung, trở lại ngay trước con chó quái dị vừa nãy. Trong tình huống điên rồ đó, Sehee nói với tôi đang ngơ ngác.

“Chào mừng về nhà, thiếu gia.”

Muốn ngất đi quá.

***

Tôi ngồi trên đại sảnh, lót một tấm đệm tre, lắng nghe lời giải thích của Sehee, người đang quỳ ngay ngắn trước mặt tôi.

Theo cô ấy, từ thuở hỗn mang ban đầu, yêu quái đã được sinh ra. 

Yêu quái sống tự do với sức mạnh kỳ diệu của mình. Với con người, chúng vừa là bạn, vừa là con mồi, lại vừa là kẻ thù. Thời kỳ ấy kết thúc khi Hwanung, với lý tưởng lợi ích cho con người, đã giáng xuống trần gian.

“…Tự nhiên kể chuyện thần thoại Dangun à?”

“Không phải thần thoại mà là sự thật. Và nghe người khác nói hết câu là phép lịch sự tối thiểu đấy ạ.”

Sehee cằn nhằn tôi rồi tiếp tục giải thích.

Để mở ra một thế giới cho con người, Hwanung quyết định ngăn yêu quái làm hại họ. Ông đưa ra một quyết định, chọn một trong hai yêu quái mạnh nhất, Hổ hoặc Gấu, làm vợ mình.

Nhưng Hổ do bỏ trốn nên đã không được chọn.

“Chủ nhân của chúng tôi là Hổ. Vì không được chọn, chủ nhân bị Hwanung và Gấu phong ấn.”

“Thế thì quá đáng thật.”

Không được chọn thì bị phong ấn, đúng là tùy tiện quá đi mà…

“Tôi cũng nghĩ vậy. Chủ nhân chỉ vì định xé tan cả núi sông mà bị phong ấn.”

Ý là đang nói Hổ sao?

Dù sao thì, do mất đi trụ cột, yêu quái phải ẩn mình để tránh ánh mắt con người. Thỉnh thoảng, vài yêu quái mất lý trí, nổi loạn, nhưng bị con người mượn sức Hwanung tiêu diệt. Dần dần, yêu quái biến mất khỏi mặt đất này. 

Trong khoảnh khắc cuối cùng phong ấn Hổ, Hwanung dường như động lòng trắc ẩn, đã lập một lời hứa. 

Tôi giơ tay hỏi.

“Lời hứa đó là gì?”

Sehee không trả lời.

Hổ tin vào lời hứa ấy và ngủ yên cho đến nay. Sau đó, Hwanung chọn một gia đình để trông coi phong ấn của Hổ, và họ đời đời kiếp kiếp giữ gìn nó.

“Và thiếu gia chính là người giữ phong ấn của thế hệ này.”

Dù tâm trí đang thật sự rối bời, nhưng tôi vẫn phải hỏi.

“Thế còn bố tôi?”

“Ông ta cắt đứt quan hệ với gia đình để trốn tránh trách nhiệm. Nếu tên cặn bã của nhân loại đó chịu giữ lời hứa thì thiếu gia đã không phải đến đây rồi.”

Bố ơi, con hiểu lầm bố rồi. Bố đúng là… à, thôi, dù sao cũng là bố, không chửi nữa. Dù gì thì cũng đã trải qua những chuyện khó tin nên tôi đành giả vờ tin một chút.

“Giữ phong ấn là làm gì? Tôi chẳng biết gì về mấy thứ kỳ quặc này.”

“Không sao cả. Người giữ phong ấn được chọn bởi dòng máu chứ không phải năng lực.”

“Nếu là người giữ phong ấn, chẳng phải mấy người sẽ thấy phiền sao?”

“Không đâu.”

“Sao lại không?”

“Vì đó chỉ là một danh xưng thôi.”

“Cái gì cơ?”

“Chúng tôi gọi là ‘người giữ’ cho tiện. Thực ra, tổ tiên chỉ đứng bên cạnh quan sát phong ấn. Chỉ là những người bình thường vô dụng như thiếu gia thôi.”

Trong một khoảnh khắc, tôi đã ngây thơ nghĩ mình có năng lực đặc biệt gì đó, còn giờ thì thấy xấu hổ thật đấy.

“Cậu còn thắc mắc điều gì nữa không?”

“Yêu quái đều ẩn mình hết rồi nhỉ?”

“Đúng vậy.”

Tôi gật gù, rồi chỉ tay vào con chó đang thè lưỡi, vẫy đuôi ngồi trong sân sau lưng Sehee, thứ mà tôi cố tình phớt lờ nãy giờ, và hỏi.

“Thế còn con đó là gì?!”

Đúng, đó là một con chó. Đúng là một con chó thật đấy, nhưng là một con chó to đùng.

“Là một con chó.”

“Ừ, đúng là một con chó. Nhưng mà là con chó bự kinh khủng.”

“Thiếu gia hiểu biết thật.”

“Không phải thế! Rốt cuộc nó là cái gì? Con chó đó cũng là yêu quái à?!”

“Đúng thế.”

“Chẳng phải yêu quái đều ẩn mình sao?”

“Nó vẫn đang ẩn mình đấy.”

“Ẩn kiểu gì?”

Con chó đó đang ngồi gãi người bằng chân sau ngay trước mắt tôi đây này?

“Người thường không thấy được đâu.”

“Cô đừng phủ nhận 17 năm cuộc đời bình thường của tôi chứ?”

“Thiếu gia còn bình thường hơn cả giun đất.”

Ồ, cảm ơn lời khen nhé.

“Thế sao tôi lại thấy được?”

“Dòng dõi người giữ phong ấn dù vô dụng, nhưng từ nhỏ đã được mở nhãn quan thông qua một nghi thức.”

Nhãn quan, đại khái là khả năng thấy yêu quái đúng không? Nhưng nghi thức là cái gì?

“Nghi thức đó là gì?”

“Tạm thời tôi không thể nói.”

“Cứ chờ đi, giờ chưa nói được” là câu cửa miệng của cô à? Tôi ôm đầu, nghĩ cách moi thông tin từ cô nàng này, người giờ đây tôi không còn coi là cô út nữa. Chắc chắn cô ta cũng là yêu quái. Trong khi tôi đang mải nghĩ như vậy thì Sehee quay sang con chó khổng lồ rồi nói.

“Thiếu gia đã biết về chúng ta rồi, hóa thành người đi.”

“Vâng!”

Một làn khói phừng lên!

 À không, thật ra chẳng có tiếng gì cả, chỉ là cảm giác thôi. 

Khi làn khói tan đi, tại nơi con chó vừa đứng khi nãy là một cô bé với mái tóc ngắn màu vàng nâu, đôi tai chó dựng đứng trên đầu, mặc hanbok lấm bẩn với áo ngắn và quần màu bí ngô, vẫy tay nói với tôi. Trông cô bé như vừa mới vào tiểu học, đôi mắt long lanh đúng kiểu trẻ con. 

Cô bé, hay đúng hơn là con chó biến hình, nói tiếp.

“Em là Baduk đây! Rất vui được gặp anh, thiếu gia!”

Bị cuốn theo năng lượng sôi nổi của cô bé, tôi gật đầu, nhưng vẫn phải hỏi lại.

“Em là… con chó lúc nãy?”

“Vâng!”

Và thêm một câu nữa.

“…Ai đặt tên cho em vậy?”

“Ông nội ạ!”

Gu đặt tên của ông nội đỉnh thật đấy.

“Nhưng mà, thiếu gia, em có một thỉnh cầu, được không ạ?”

Baduk trèo lên đại sảnh với đôi mắt lấp lánh. Tôi không nỡ làm cô bé thất vọng nên chỉ đành gật đầu.

“Ừm.”

“Xoa đầu em đi ạ~!”

Baduk đột nhiên duỗi chân tay, đặt cằm lên đùi tôi mà nói. 

Cái gì thế này? Vừa nãy cô bé còn đứng sau Sehee cơ mà?

“Làm đi mà~.”

Tôi đang thực sự hoảng loạn, nhưng Baduk dường như chẳng để ý, cứ không ngừng vẫy cái đuôi mọc sau mông và năn nỉ. Tôi lên tiếng, cố giữ dáng vẻ bình tĩnh. 

“Anh biết tên em là Baduk, biết em là yêu quái rồi… nhưng làm sao từ đó mà nhảy sang chuyện đòi xoa đầu được vậy? Giải thích xem nào?”

Dù nói thế, tay tôi đã vô thức xoa đầu cô bé.

Hả? Từ bao giờ thế này?

“Hauuu~.”

Baduk nhắm mắt, má ửng hồng, cơ thể thả lỏng hoàn toàn. 

Nhìn cô bé, tôi chợt thấy mọi thứ trên đời này chẳng còn gì quan trọng… 

Không được, mau tỉnh lại đi. 

Dù nghĩ thế, tôi vẫn khẽ chạm vào đôi tai trên đầu cô bé. Chúng giật giật. 

Tôi thử nắm lấy tai cô bé. Ấm thật đấy. Không phải đồ chơi mà là tai thật.

“Auuu~! Tai em nhạy cảm lắm, thiếu gia~.”

Baduk quằn quại, lăn lộn trên đùi tôi với đôi má đỏ bừng. 

Nhìn cô bé như vậy, tôi cảm thấy lòng mình thật bình yên, muốn thời gian dừng lại quá đi… 

Không được! Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Suýt nữa bị Baduk hút hồn rồi.

“Giờ tiếp tục câu chuyện nhé.”

Sehee bắt đầu lại như chẳng có gì xảy ra. Nếu đây là chiêu của cô ta để tôi thả lỏng thì chắc chắn cô này là yêu quái rắn tinh.

“Tất cả chúng tôi đều là thuộc hạ của chủ nhân và đã ở lại đây.”

Để chắc chắn, tôi hỏi lại điều mình đã thắc mắc từ đầu.

“Chủ nhân đó là con hổ bị phong ấn nhỉ?”

“Đúng vậy.”

“Và tôi đến đây vì chuyện làm người giữ phong ấn?”

“Đúng vậy.”

“Rồi tôi còn phải thực hiện cái lời hứa đó?”

“Thiếu gia thông minh bất ngờ đấy.”

“Bất ngờ cái gì mà bất ngờ. Nếu không có màn giới thiệu kỳ quặc lúc nãy, ai mà chẳng hiểu được. Thế lời hứa đó là gì? Giờ nói được rồi chứ?”

Tôi lặp lại câu hỏi từ trên xe, nhưng Sehee bất ngờ đáp:

“Thiếu gia thích leo núi không?”

“Sao đột nhiên lại leo núi gì thế? Nhưng, ừ, cũng không ghét. Sao vậy?”

“Để trả lời câu hỏi đó, chúng ta cần đổi địa điểm.”

“…Đi đâu?”

“Vào trong núi.”

…Thôi được. Đã đến nước này, tôi muốn biết tại sao mình bị lôi đến đây, tại sao mình lại phải gặp yêu quái. Bị dẫn dắt mà chẳng biết gì không phải kiểu của tôi.

Nghĩ vậy, tôi đứng bật dậy.

“Đi thôi.”

***

Có những chuyện trên đời, không nên biết thì hơn.

“Hộc…hộc…hộc…”

“Thiếu gia nên tập thể dục đi.”

Cô có thấy mình kỳ quái không hả?

Được Sehee và Baduk dẫn đi để “đổi địa điểm”, tôi đã leo núi được bốn mươi phút. Không phải tôi yếu đâu, mà cái đường dốc liên tục toàn kiểu đường mòn tự nhiên này cộng với việc Sehee ung dung bước đi và Baduk bò bằng bốn chân đầy năng lượng mới bất thường ấy!

“Thiếu gia, mệt thì để em cõng nhé?”

Tôi lắc đầu trước lời đề nghị của Baduk. Dù bản chất thế nào, vẻ ngoài cô bé vẫn nhỏ hơn tôi, leo lên lưng cô bé là chuyện không thể tưởng tượng nổi mà.

“Cứ… hộc…nghỉ chút, hộc…rồi đi tiếp.”

Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi, chân run rẩy, hơi thở nghẹn đến tận cằm. Từ đâu đến giờ tôi toàn cắn răng vì sĩ diện đàn ông, nhưng giờ thì hết chịu nổi. Không đi được nữa!

“Không được đâu.”

Nhưng Sehee đã cắt ngang lời tôi không thương tiếc.

“Với tốc độ chậm hơn rùa của thiếu gia, phải đi liên tục sáu tiếng nữa mới đến trước khi mặt trời lặn. Mà trời tối thì sẽ còn khó khăn hơn.”

Sáu tiếng nữa á? Tôi chịu thua.

“Không đi nổi nữa đâu. Tôi là người bình thường mà!”

“Bố thiếu gia, một người bình thường, vẫn đi được ba tiếng không nghỉ đấy.”

Liên quan gì đến tôi đâu. Chắc ông nội cũng học cái phép ảnh bộ gì đó chứ gì?

À! Đột nhiên tôi nghĩ ra một cách để thoát khỏi tình cảnh này. Tuy hơi xấu hổ và không muốn làm lại lần nào nữa, nhưng thà xấu hổ còn hơn phải đi bộ sáu tiếng. Đúng thế, thà vậy còn hơn.

“Này.”

“Gì?”

“Cô… cô có thể bế tôi rồi dùng ảnh bộ để đi được không?”

“Được chứ.”

Một câu trả lời tỉnh bơ.

“Như vậy có được không thế? Lúc nãy chẳng phải thiếu gia hùng hổ đòi đi bộ lên núi sao?”

Giờ tôi mới nhận ra. Cái người này thật sự ghét tôi.

“Thà thế còn hơn mệt.”

“Vậy thì dù hơi khó chịu nhưng cho tôi được xin phép.”

Sehee ôm ngang hông tôi và nhấc bổng lên.

“Ơ? Thiếu gia, để em cõng được không?” 

Baduk bên cạnh chạm chạm vào chân tôi. Bị Sehee đối xử như bao tải hay leo lên lưng Baduk để thành tên biến thái? Chẳng cần nghĩ cũng biết chọn cái nào. Dù cô bé có hóa về hình dạng chó thì tôi cũng từ chối.

Đoạn đường mà tôi phải đi bộ sáu tiếng, Sehee đi chỉ mất chưa tới mười phút. Bế một người mà không đổ giọt mồ hôi nào, cô ấy phi như bay qua núi rừng, còn Baduk thì tung tăng vẫy đuôi như đi dạo. Nhìn họ, tôi thực sự cảm nhận được rằng cả hai không phải con người. 

Tôi tò mò hỏi Sehee.

“Này, cô là yêu quái gì vậy?”

“Không trả lời được.”

Cô là quản trị viên game online à? Thôi bỏ đi không hỏi nữa.

“Đến nơi rồi.”

Sehee đặt tôi xuống trước một cái hang khổng lồ. 

Nhìn sơ cũng thấy nó cao gấp ba lần tôi, rộng chắc cả chục mét. Tôi há hốc mồm. Trời ơi, Hàn Quốc có cái hang lớn thế này sao?

“Vào thôi.”

Sehee đi trước. Tôi lẽo đẽo theo sau, nhưng…

“Khoan đã. Tối quá.”

Chỉ đi được vài bước thì tôi đã phải dừng lại. Càng vào sâu càng tối, đến chân mình còn chẳng thấy. Làm sao đi tiếp được? Lấy điện thoại ra chăng? Tôi lục túi, nhưng chết tiệt, để quên trong balo rồi. Đang lúng túng thì Baduk bỗng dính chặt vào tôi, nói:

“Hì hì, lần này để em giúp nhé.”

Giúp kiểu gì cơ? Khi tôi còn chưa kịp hỏi thì…

“Á!”

Baduk đã ném tôi lên trời. 

Cái quái gì thế này?!

“Hợp thể!”

Cô bé nhảy nhẹ, chui xuống dưới, luồn cổ giữa hai chân tôi, cõng tôi kiểu cưỡi ngựa rồi hạ xuống đất.

Tôi muốn chết quách cho xong.

“Khoan, này! Thế này không được đâu!!”

Một thằng con trai bị một cô bé nhỏ hơn cõng kiểu cưỡi ngựa. Người ngoài nhìn vào thì thấy buồn cười, còn người trong cuộc đây thì xấu hổ muốn chết.

“Ơ? Thế để em đi bằng bốn chân, anh cưỡi lưng em nhé?”

“Càng không!”

Đó là biến thái kiểu gì chứ?! Mà tình cảnh hiện tại của tôi cũng đủ biến thái rồi!

“Thế em đi kiểu này nhé.”

Baduk ngửa cổ ra sau, lắc đầu qua lại để nhìn tôi.

“Này! Này!! Đừng, đừng cử động cổ!!”

“Hả?”

Cô bé nghiêng đầu, ngơ ngác. Tôi không đủ mặt dày để giải thích rằng con trai tuổi mới lớn nhạy cảm thế nào đâu! Làm sao nói được chứ!

“Cứ đi như này đi!”

“Vâng~!”

Cuối cùng, tôi quyết định từ bỏ mọi thứ.

Không biết đã bao lâu kể từ khi tôi bị Baduk cõng kiểu cưỡi ngựa vào sâu trong hang động.

“Phong ấn của chủ nhân sẽ được giải phóng trong vài năm tới,” Sehee bất ngờ lên tiếng.

Tiếng nói vang lên giữa không gian trống rỗng làm tôi giật mình, nhưng nội dung còn đáng sợ hơn.

“Cái gì cơ?”

Một con yêu quái từng nổi điên chỉ vì bị từ chối giờ sắp được thả ra sao?

“Đã qua rất lâu rồi, nên phong ấn cũng đến giới hạn.”

“Nếu phong ấn được giải, chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Chắc thiếu gia sẽ là người bị ăn thịt đầu tiên?”

Baduk nói với giọng ngây thơ, nhưng nội dung thì thật sự kinh khủng.

“Đừng lo. Chủ nhân không ăn đồ ăn dễ gây đau bụng đâu,” Sehee nói.

“Ai là đồ ăn hả?”

“Nhưng nếu thiếu gia giữ đúng lời hứa, chủ nhân sẽ không làm thế.”

Cái lời hứa mà họ cứ nhắc hoài làm tôi tò mò. Nhưng…

“Lời hứa tôi phải giữ là gì, giờ nói được chưa?”

“Tôi không thể nói.”

Sehee lại ngậm miệng.

Sau một lúc đi trong bóng tối, tôi thấy ánh sáng mờ nhạt phía trước.

“Gần đến rồi,” Sehee nói.

Tôi vỗ vỗ đầu Baduk.

“Thả anh xuống.”

“Đi thêm chút nữa thôi mà.”

“Không, vì sự trong sáng của anh, làm ơn thả xuống đi.”

“Vâng?”

Baduk ngơ ngác nhưng vẫn thả tôi xuống.

“Cảm ơn.”

Dù sao, đến được đây mà không bị thương là nhờ Baduk, nên tôi bày tỏ lòng biết ơn.

“Hì hì~.”

Baduk cười tươi, chìa đầu ra, vẫy đuôi. Hiểu rồi, muốn cái đó chứ gì? 

Tôi xoa đầu cô bé.

“Hauuuu~.”

Tai cô bé dựng đứng lên, dễ thương thật.

Tôi theo Sehee về phía ánh sáng. 

Khi ánh sáng ngày càng mạnh và thấy được thứ đang ở giữa đó, tôi đã phải dừng bước và há hốc mồm không nói nên lời.

Một con hổ to bằng cả ngọn núi đang ngủ say ở đó.

Bộ lông trắng bạc lấp lánh dưới ánh sáng từ những lá bùa dán trong hang, những sọc đen như nuốt chửng cả ánh sáng. Con bạch hổ, dù chỉ nằm đó, vẫn tỏa ra khí thế áp đảo mọi thứ.

“…Không thể tin nổi.”

Chuyện phi thực tế thế này… À, mà thôi. Có con chó to bằng xe buýt, thì hổ to bằng núi cũng chẳng có gì lạ, đúng không? Thế giới rộng lớn mà, haha… Nhưng tôi không đủ độ lượng để cười trừ cho qua. Hai chân tôi như mọc rễ, không nhúc nhích, mắt chỉ biết dán vào con bạch hổ. Hổ á? To bằng núi á? Nếu đứng lên thì có khi nó còn cao bằng cả tòa chung cư ấy!

“Đây là chủ nhân của chúng tôi. Đừng mất hồn nữa, đi tiếp nào, thiếu gia.”

Nhưng Sehee đã nắm tay kéo tôi đi, còn Baduk thì ở sau đẩy lưng tôi.

“Khoan, khoan đã! Tôi cần thời gian để chuẩn bị tinh thần!”

“Cậu muốn bao lâu?”

Tôi vắt óc suy nghĩ.

“Chừng 70 năm?”

“Tôi cho cậu 7 giây.”

“Ơ, ngắn thế!”

“Hết giờ.”

“Uwaaa?!”

Bị hai yêu quái lôi đi, tôi đến gần con hổ. 

Nó lớn không tưởng, uy nghiêm, và đẹp tuyệt trần. Bộ lông bạc lấp lánh, đường nét cơ thể như một món đồ sứ Goryeo được chế tác tinh xảo. Và rồi…

“…”

“…”

Đôi mắt to như quả bí ngô với đồng tử hẹp của con hổ dường như toát ra sức hút mê hoặc, không, khoan đã, nó vừa mở mắt sao? Nó mở mắt thật kìa!!

“Thiếu gia đã được đưa đến, thưa chủ nhân,” Sehee quỳ xuống cung kính nói, còn Baduk thì nằm ngửa ra phơi bụng, tỏ ý quy phục.

“Em đến rồi đây, chủ nhân.” Baduk nói.

“Đã đến rồi sao.” con hổ đáp, nhưng mắt nó chỉ nhìn tôi.

Tôi nên tè ra quần, run chân, hay phát điên đây? Nhưng giữa tất cả lựa chọn đó, tôi lại làm một việc mà chính tôi cũng thấy ngớ ngẩn, chỉ tay vào con hổ và hét lên.

“Hổ nói chuyện kìa!!”

Con hổ nhe răng cười. Mong rằng đó không phải nụ cười kiểu “Trưa nay ăn thịt người được đấy”.

“Sao lại ngạc nhiên thế? Ta nói chuyện thì có gì lạ lắm sao?”

Thành thật thì sự tồn tại của ngươi mới là điều kỳ lạ đây.

“Ừm.”

Sao tự nhiên tôi lại nói trống không thế này? Vì đối phương quá phi nhân loại à? Hay tại có tiền lệ từ Baduk?

“Cậu can đảm và thẳng thắn đấy,” con hổ nói.

Bỏ đi lý trí thì cũng chẳng còn khái niệm gì nữa.

“Này, cậu trai, cậu có biết tại sao mình đến đây không?”

“Nghe bảo là để giữ một lời hứa, nhưng tôi chẳng biết lời hứa đó là gì.”

Ánh mắt con hổ chuyển sang Sehee.

“Chưa nói cho cậu ta biết sao?”

“Tôi nghĩ chủ nhân tự nói sẽ tốt hơn,” Sehee đáp.

“Vậy sao,” con hổ quay lại nhìn tôi. 

“Không biết lý do mà vẫn đến, trông cậu cũng không tệ.”

“Do bị sốc quá nên trông ổn thôi. Chúng ta nói lại từ đầu đi.”

“Vậy nghĩa là sao?”

Thay vì trả lời, tôi hít một hơi thật sâu và hét lớn.

“Cứu tôi với!”

Tôi quay đầu, chạy bán sống bán chết.

…Rồi bị lôi lại.

“Cậu lớn lên thành một thằng nhóc thú vị đấy,” con hổ nói.

Tôi ngồi xếp bằng trước mặt con hổ, chán nản than thở.

“Tôi lớn lên bình thường mà.”

Con hổ khổng lồ nhe răng cười, trông cứ như đang mơ.

“Ừ. Thế mà cậu vẫn đến để giữ lời hứa từ xa xưa, đúng không?”

Lời hứa gì chứ, tôi chẳng biết gì hết, con hổ này.

“Nói rõ ra trước đi? Như tôi nói rồi, tôi không biết gì về lời hứa đó cả.”

Con hổ thoáng nhìn đi chỗ khác. Ah, chắc chắn nó đã quên mất lời tôi vừa nói.

“Vậy ta sẽ nói cho cậu biết.”

Con hổ khẽ gầm gừ như thể hắng giọng rồi nói.

“Kẻ phong ấn ta đã để lại một lời tiên tri. Khi phong ấn này không thể kìm nổi sức mạnh của ta và sắp sửa tan vỡ, một người sẽ được gửi đến để làm chồng ta.”

“…Cái gì?”

“Và nếu ta yêu người đó, dù phong ấn có được giải, hắn sẽ không bao giờ làm phiền ta nữa. Đó là lời hứa.”

“…Hả?”

Tôi nhìn Sehee đòi thêm giải thích, nhưng cô ta chỉ nói có đúng một câu.

“Đó là suy nghĩ của chủ nhân.”

Nhìn cái cách cô ta khéo léo lảng tránh câu hỏi kìa. 

Dù muốn hỏi thêm, nhưng con hổ lại lên tiếng, nên tôi chỉ đành lắng nghe.

“Phong ấn trên ta giờ đã yếu đi, chỉ vài năm nữa sẽ tự tan vỡ. Và người giữ phong ấn của thế hệ này là một cậu trai mà ta đã để mắt từ nhỏ. Đó chính là định mệnh.”

“Khoan, ý gì đây?”

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

Không nghe thấy gì hết, không nghe thấy gì hết.

“Ôi, ta đã chờ ngày này biết bao. Cuối cùng ta cũng được yêu!”

“Này, tôi không hiểu cô đang nói gì đâu…?”

“Đừng lo. Dù sống lâu thế nào, ta chưa từng để bất kỳ người đàn ông nào chạm vào cơ thể mình đâu.”

Tôi đang ở tình thế để quan tâm chuyện đó à?

“Vậy nên, hãy cùng ta làm lễ cưới đi.”

“Cưới ai cơ?”

“Còn ai ngoài cậu?”

“…Hả?”

“Cậu là một người đàn ông tuyệt vời, xứng làm chồng ta. Ngoại hình ưa nhìn, tâm tính cũng tốt. Quả là được trời cao yêu thương mà lớn lên.”

Đánh giá về tôi hào phóng quá đấy.

“Lễ cưới tổ chức khi nào thì tốt?”

Đằng ấy chưa gì đã cầm đèn chạy trước ô tô rồi.

“Này, tôi chưa từng nói sẽ cưới cô đâu nhé?”

Ngay khi tôi vừa thốt ra câu đó, bầu không khí trong hang động liền thay đổi. 

Kiểu như không khí trong đám tang ấy. Vai tôi nặng trĩu.

“Cậu nói không muốn ta sao?!”

“À, ừm, xin lỗi, nhưng giữa chúng ta có một bức tường không thể vượt qua gọi là khác loài đấy?”

“Ý cậu là vì ta mang hình dáng thú vật nên cậu không chấp nhận được?”

Hóa ra con hổ này cũng biết nói chuyện hợp lý?

“Đúng thế! Khác biệt về chủng tộc, văn hóa, tuổi tác, giới tính thì còn có thể vượt qua, nhưng khác loài thì chịu! Tôi là con người mà…”

Đang hăng hái nói, tôi chợt nhận ra một điều. 

Cô bé tên Baduk đang lăn lộn dưới chân con hổ kia, thực chất là…một con chó khổng lồ!

“Vậy sao? Vậy nếu ta hóa thành người thì được chứ gì?”

“Không, không phải!”

Muộn mất rồi. Khói trắng bao phủ cơ thể con hổ to bằng ngọn núi, và ở đó xuất hiện một cô bé… 

Khoan đã, có gì đó sai sai?

“Thế này được chưa?”

Chưa kịp định thần, tôi giật mình trở lại thực tại khi một cô bé, rõ ràng là do hổ hóa thành, ngước nhìn tôi. Đúng thế, ngước nhìn tôi. Cái kích thước to như núi đâu mất rồi? Trước mặt tôi là một cô bé chỉ trông như học sinh lớp ba, dễ thương vô cùng!

Đôi tai hổ dựng đứng, chiếc đuôi nhẹ nhàng vẫy, mái tóc trắng bạc xen lẫn vài lọn đen huyền bí. Mái tóc ấy khéo léo che đi vòng một khiêm tốn và chỗ kín, ngoài ra thì…cô bé đứng đó, hoàn toàn tự nhiên, như vừa mới sinh ra. Đúng thế, trần như nhộng.

Sao tôi lại bình tĩnh phân tích thế này chứ?! Trần truồng đấy! Không mặc gì hết! Baduk hóa người còn mặc hanbok, sao cô bé này lại trần như nhộng vậy hả?!

“Hắt xì! Cơ thể con người quả thật yếu ớt. Có lạnh mỗi thế này mà…Hắt xì! Ui, lạnh quá.”

Tất nhiên là lạnh rồi! Dù đang là mùa hè nhưng trong hang động sâu thế này mà không mặc gì thì không lạnh mới lạ!

“Cô… quần áo cô đâu?”

“Quần áo? Thứ phiền phức đó ta mặc làm gì? Mà giờ cậu nói làm gì chứ? Từ nãy ta đã chẳng mặc gì rồi mà.”

Lại thêm một thành viên bộ lạc khỏa thân nữa đây.

Tất nhiên, tôi hiểu lời con hổ. Động vật đâu cần mặc quần áo. Nhưng đã hóa thành người thì phải mặc đồ như người chứ!

“Con người sẽ bị kích thích khi thấy cơ thể trần trụi, thưa chủ nhân,” Sehee, người nãy giờ chỉ đứng nhìn, đột nhiên nói ra điều không cần thiết.

Con hổ nở nụ cười rạng rỡ, bước một bước về phía tôi.

“Vậy sao?!”

Lại một bước nữa. Làn da trắng muốt làm tôi chói mắt.

“Cậu…”

Lại một bước.

“…bị ta làm cho động dục rồi đúng không?!”

8576dfb4-8abc-434b-a3ec-259d9b9bdc9f.jpg

Con hổ… à không, cô bé do hổ hóa thành, tiến sát đến trước mặt tôi và ôm chầm lấy eo tôi. 

Qua lớp áo, tôi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô bé và vòng ngực phẳng lì. 

Tôi có bị kích thích không…? Xin lỗi, không hề. Dù một cô bé trần truồng đang bám lấy tôi, tôi lại bình tĩnh lạ thường. 

Vì trông cô ấy như một đứa trẻ con hơn là một người phụ nữ? Hay vì bản chất của cô ấy là một con hổ? Hay là vì tôi thích kiểu chị gái ngực khủng?

“Không, chỉ là tôi thấy xấu hổ thay thôi.”

Tôi cởi áo phông của mình ra.

“Cậu muốn làm chuyện ấy ngay tại đây sao? Ta thì không ngại, nhưng cần chuẩn bị tâm lý một chút…” 

Con hổ đỏ mặt lung tung nói.

Tôi hô lớn.

“Hoan hô.”

“Hoan hô?”

Trong lúc cô bé giơ hai tay lên, tôi nhanh chóng trùm áo lên người cô ấy. Áo của tôi hơi rộng, nên để lộ một bên vai cô bé, nhưng may sao nó dài tới tận đùi, che kín mít. Ừm, tốt lắm. Thế là tôi đã cải tạo được một kẻ thích phô diễn cho thiên hạ xem rồi. Dù giờ lại có thêm một cô bé nửa kín nửa hở, nhưng thôi, tạm chấp nhận vậy đi. 

Nhưng dường như không hiểu lòng tốt của tôi, con hổ phồng má tỏ vẻ bất mãn.

“Sao lại bắt ta mặc thứ này?”

“Trong sở thích của con người, đôi khi mặc gì đó còn hấp dẫn hơn là để trần…”, Sehee xen vào.

“Này, đừng nói mấy thứ kỳ lạ!”

“Thiếu gia thích kiểu đó à?” Baduk hỏi.

“Không phải!”

Cô ta nghĩ tôi là cái gì chứ!

“Nếu người sẽ thành chồng ta có sở thích như vậy thì người làm vợ phải chiều theo chứ,” con hổ nói.

“Tôi đã bảo là không phải rồi mà!”

Cô ta nghĩ tôi là loại người gì vậy!

“Dù sao thì ta đã hóa thành người rồi. Giờ cậu thấy thích hơn chưa?”

Con hổ nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy kỳ vọng, ngang ngửa với ánh mắt của Baduk đứng cạnh Sehee, nhưng trong mắt cô ấy có gì đó khác biệt. 

Tôi không rõ đó là gì, thật sự không rõ. Nhưng tôi biết một điều, cô ấy đang bất an.

Thay vì từ chối thẳng, tôi thử đánh trống lảng.

“Cho tôi hỏi một chuyện.”

Con hổ gật đầu.

“Sao lại là tôi? Nói ra thì hơi ngại, nhưng tôi thấy cô xinh lắm. Nếu lớn thêm chút nữa, chắc chắn sẽ có khối anh theo…”

“Cậu nói ta xinh?! Lần đầu tiên ta được nghe thế đấy!” 

Con hổ đỏ bừng mặt, ngại ngùng.

“Cậu định làm ta xấu hổ sao?”

Này, này, cô đang làm lạc đề rồi đấy. Mà xét về xấu hổ, để trần truồng chẳng phải đáng xấu hổ hơn sao?

“Trả lời câu hỏi của tôi đi.”

Con hổ, rõ ràng là đang phấn khích, đáp lại.

“Ta đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, khi cậu còn bé.”

“Hôm nay tôi mới gặp cô mà.”

“Có lẽ cậu không nhớ, nhưng khi còn là một đứa trẻ sơ sinh, cậu đã thấy ta trong nghi thức mở nhãn quan.”

…Nghi thức đó à? 

Con hổ nhìn xa xăm như đang nhớ lại rồi tiếp tục nói.

“Những đứa trẻ thấy ta đều khóc òa lên vì sợ hãi theo bản năng, nhưng cậu thì khác. Cậu cười tươi, dang tay ôm ta, bú sữa ta, ngủ trong lòng ta.”

Tôi không nhớ gì hết. Tôi can đảm thế từ bao giờ vậy?

“Lúc đó, ta cảm nhận được định mệnh. Đứa trẻ này chính là người chồng hoàn hảo của ta, người ta chờ đợi bấy lâu. Nhìn xem, giờ cậu vẫn đứng hiên ngang trước mặt ta. Ở nơi mà khí thế của ta mạnh mẽ thế này, không một con người nào làm được như ngươi.”

Tôi liếc sang Sehee.

“Thật đấy, thiếu gia. Bố thiếu gia đến giờ vẫn không dám ngẩng mặt nhìn chủ nhân, tên cặn bã nhân loại đó còn ngất xỉu khi thấy chủ nhân nữa. Chỉ có mẹ thiếu gia là ngoại lệ.”

À, mẹ tôi thì tôi hiểu. Bà vốn thế mà. Người ta hay bảo tôi giống mẹ. Nhưng thôi, chuyện đó để sau.

“Nhưng tôi mới chỉ gặp cô hôm nay. Tự dưng bảo cưới thì không được đâu.”

Con hổ hiện rõ một dấu chấm hỏi trên đầu. Không phải ví von đâu mà là thật đấy. Cô ấy dùng mấy lọn tóc đen dựng lên thành dấu chấm hỏi trên đầu. Điều khiển tóc tự do thế này dù mang hình hài trẻ con, đúng là yêu quái!

“Sao lại thế? Chẳng phải trong thế giới của cậu, việc kết đôi với người chưa từng gặp mặt do cha mẹ sắp đặt là chuyện bình thường sao?”

Cô là người nước nào vậy?

“À, ý đó hả? Đừng lo. Mẹ cậu khi thực hiện nghi thức cho cậu đã đồng ý cho ta đính hôn với cậu rồi. Theo cách hiểu của mấy người, ta đã là vị hôn thê được gia đình chấp thuận. Vậy nên, làm lễ cưới là chuyện đương nhiên.”

Mẹ ơi, mẹ nghĩ gì mà gả con cho một con yêu quái thế này? Quá đáng lắm!

“Đó có thể là chuyện bình thường thời Joseon, nhưng giờ thời đại khác rồi. Hơn nữa, tôi không có ý định cưới người mà mình không thích.”

Tôi đã có người mình thích rồi, dù chưa tỏ tình. Nhưng cưới một con yêu quái mới gặp? Vô lý!

“...Cậu không thích ta sao?”

Con hổ nhìn tôi, ánh mắt đầy ngỡ ngàng. Lông mày cô ấy rũ xuống thành hình chữ bát, môi trễ ra, làm tôi cảm thấy như mình mới là kẻ xấu. Nhìn cô ấy như sắp khóc, tôi bất giác yếu lòng, quay mặt đi rồi đáp.

“Mới gặp hôm nay thôi thì làm sao mà thích hay yêu được chứ.”

“…Vậy sao.”

Con hổ bị sốc nặng, mặt cứng đờ, cúi đầu ủ rũ. Đôi tai trên đầu cũng rũ xuống. 

Tôi chỉ hành xử theo lẽ thường thôi mà, nhưng sao lại thấy tội lỗi thế nhỉ. Nhưng tôi không thể nhượng bộ. Ánh mắt của cô ấy cho thấy cô ấy thật lòng muốn cưới tôi. 

Cưới yêu quái ở tuổi 17? Mà còn là một con hổ to bằng quả núi? Hổ đấy! Có hợp lý không vậy?

…Nhưng trước mặt tôi giờ là một cô bé ủ rũ, dù bản chất là gì đi nữa. Thế nên, dù biết là lời an ủi sáo rỗng, tôi vẫn nói.

“Dù sao thì, rồi cô cũng sẽ tìm được người phù hợp thôi, đừng buồn quá.”

“Không có chuyện đó đâu.”

Câu trả lời của tôi đã bị lạnh lùng phủ định.

“Bị cậu từ chối thì ta sẽ từ bỏ luôn luyến lưu với tình yêu.”

Cô muốn biến tôi thành tội đồ thiên cổ à?

“Không, không cần đến mức đó…”

Tôi ngậm miệng lại.

Lạnh sống lưng. Một luồng khí như muốn giết sạch mọi thứ bùng nổ. Ở trung tâm là con hổ, à không, cô bé.

“Nếu không phải cậu, người định mệnh của ta, thì chẳng ai chấp nhận ta cả. Vậy thì ta sẽ đợi đến khi phong ấn tự giải.”

Tôi nhớ lại lời kể trước đó, miệng tự động hỏi.

“Phong ấn giải thì… cô định làm gì?”

“Ta sẽ thiêu rụi mảnh đất này.”

Lời nói rợn người. Tóc cô bé dựng đứng, khí thế bùng lên như ngọn lửa, toát ra sự đáng sợ không tả nổi.

“Ta sẽ khiến mặt trời rụng đất, nuốt chửng mặt trăng. Ta sẽ chứng minh thế giới của con người đã đến hồi kết. Cùng với thuộc hạ, ta sẽ giết sạch mọi con người ở đất nước này.”

Từng lời nói đầy sức mạnh. Rõ ràng là cô ấy đang nói thật.

“Nếu chủ nhân đã quyết, trước khi mặt trời lặn, con người ở đất nước này sẽ chẳng còn ai sống sót,” Sehee bình thản nói thêm.

“Chủ nhân nổi giận thì đáng sợ lắm,” Baduk run rẩy trốn sau Sehee.

Chắc không phải nói quá đâu.

“Cậu…” 

Con hổ nhìn tôi. Ánh mắt sâu thẳm, chứa đựng sự thù hận, nhưng tôi điên rồi chăng, lại thấy trong đó một nỗi buồn bao trùm, như một cô gái bị gã sở khanh làm tổn thương.

…Ví dụ gì mà tệ thế nhỉ.

“Hãy rời khỏi mảnh đất này. Ta không muốn tự tay giết người mà ta định chọn làm chồng, cũng không muốn vấy máu cậu. Sehee.”

“Vâng, thưa chủ nhân.”

“Chuyện còn lại ngươi lo liệu. Ta muốn ở một mình. Đừng để ai vào đây cho đến khi ta gọi.”

“Vâng, tuân lệnh.”

Sehee cúi đầu cung kính. Con hổ quay đi, vai rũ xuống, chậm rãi bước ra xa dần.

“Đi thôi,” Sehee nắm tay kéo tôi đi.

Cứ thế này mà để tôi về sao? Về nhà, chạy trốn khỏi đất nước này? Rồi khi phong ấn giải, con hổ sẽ tàn phá mọi thứ? Vô lý quá.

Cái gì thế này? Toàn chuyện vô lý! Yêu quái tồn tại đã vô lý, yêu quái bị tổn thương vì lời tôi nói cũng vô lý, và một lựa chọn của tôi có thể khiến con người bị tàn sát bởi yêu quái càng vô lý hơn. Quan trọng hơn, việc tôi giằng tay khỏi Sehee, chạy theo giữ con hổ lại, cũng là chuyện vô lý!

Đúng thế! Không phải vì dáng vẻ con hổ trông đáng thương hay buồn bã! Cũng không phải vì cô ấy gợi nhớ hình ảnh tôi lúc nhỏ! Chỉ là tôi sợ nếu để cô ấy lại, sau này cô ấy sẽ gây ra chuyện gì đó thôi!

“Này!”

Con hổ ngạc nhiên nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ, rồi khi nhận ra mình đang khóc, cô ấy liền vội lấy tay áo lau mắt.

“Không, không phải! Ta không có khóc!”

Lời biện minh đúng là chẳng có tác dụng gì. Ừ, không khóc. Chắc bụi bay vào mắt thôi, hổ à. Nhưng mà, giọng điệu sao trẻ con thế? Dù trẻ con hơn thì hợp hơn thật.

“Cô không biết phải nghe người khác nói hết sao?”

“Hử?”

Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt ướt át, nghiêng đầu.

“Tôi chắc chắn không thể cưới một cô gái mình không thích dù có là hôn thê. Nhưng tôi cũng không muốn để cô ở lại đây một mình.”

“Ý…ý cậu là sao?”

Giọng điệu của cô ấy lại trở về như trước, nhưng đó không phải vấn đề.

“Tôi không thể bỏ mặc cô.”

Narae à, xin lỗi. Tôi thích bà, nhưng chuyện này là vì bà và vì hòa bình của đất nước, tha thứ cho tôi nhé.

“Đi cùng tôi đi. Tôi không muốn để cô ở lại đây một mình.”

Tai con hổ dựng đứng. Mặt cô ấy sáng bừng, như mặt trời mặt trăng, nắm chặt tay tôi và nói.

“Thật không?”

“Ừm.”

“Ý là cậu sẽ làm chồng ta, yêu thương ta đúng không?!”

“Này, này, tôi nói đến thế bao giờ! Chuyện đó phải là khi cả hai hiểu nhau, yêu nhau đã.”

Và khi cô lớn hơn một chút. Ở tuổi này, cô hợp với việc học bảng cửu chương hơn là nói đến kết hôn. 

…Dù tuổi thật của cô thì bỏ qua.

“Ta vui lắm! Vui lắm! Cậu không bỏ rơi ta! Cậu chọn ta!”

“May mà thiếu gia là lolicon,” Sehee nói xen vào.

“Này, ai là lolicon!”

“Lolicon là gì?” Con hổ mắt tròn xoe hỏi.

Làm sao giải thích đây…

“Đó là từ dùng để chỉ những người có hứng thú với trẻ vị thành niên ạ,” Sehee giải thích.

“Đừng có mà nói linh tinh!”

Nhưng con hổ lại mừng rỡ vì lời Sehee.

“Thật sao? Ý là cậu thích ta thế này nên mới động dục đúng không? Mắt ta đúng là không nhìn lầm mà!”

Cô nghĩ lolicon là từ gì đấy tốt đẹp lắm chắc? Tôi phải từ bỏ việc thuyết phục lũ yêu quái đừng gán tôi là lolicon sao?

“Vậy thiếu gia là lolicon nên cũng thích em đúng không?” Baduk ngây thơ hỏi.

Không, phải nói rõ. Nhìn Baduk hỏi hồn nhiên thế này, tôi không thể để yên được.

“Tôi chỉ nói là không thể bỏ cô ấy ở đây thôi, không phải lolicon gì hết!”

“Người đời gọi đó là lolicon, hay là ấu dâm đấy,” Sehee nói.

Im đi! Sở thích của tôi là chị gái ngực bự cơ! Về nhà phải lên mạng xem ảnh chị gái ngực bự để khẳng định bản chất của mình mới được.

À…mà khoan.

“Cô bị phong ấn ở đây đúng không?”

“Đúng thế,” con hổ gật đầu.

May mà hết chuyện lolicon rồi.

“Vậy làm sao đây? Cô có ra khỏi đây được không vậy?”

“Đừng lo. Phong ấn này chỉ đủ để kìm bản thể của ta, đi theo cậu thì chẳng vấn đề gì. Ta ở đây chỉ vì trời nóng thôi.”

…Khoan đã.

“Bản thể? Cái hình hổ ban nãy không phải bản thể của cô sao?”

Con hổ mỉm cười, nói:

“Hình dạng này chỉ là linh thể. Bản thể của ta là cả ngọn núi Jiri này.”

“…Cái gì?”

“Ý là cả ngọn núi Jiri chính là bản thể của ta.”

Tôi câm nín trước quy mô khó tin đó.

“Giờ cậu hiểu sự vĩ đại của ta chưa?”

Nhìn con hổ ưỡn ngực tự hào, tôi chỉ nói được một lời.

“Vậy mà nhỏ xíu thế này.”

Tôi đặt tay lên đầu cô ấy. Có lẽ để dưới nách khi khoác tay sẽ tiện hơn đấy.

“Ư! Ta sẽ lớn lên mà! Chỉ cần thêm chút thời gian thì ta sẽ lớn lên thôi!!”

Nhìn con hổ giơ tay đấm đấm tôi, tôi suýt quên thực chất cô ấy là một con hổ. À, cơ mà tôi vẫn chưa hỏi chuyện quan trọng.

“Cô tên gì? Tôi là Kang Seonghun.”

“Tên ta là Hổ.”

“…Hả?”

Sau Baduk là Hổ à? Tôi ngớ người nhìn thì con hổ bực mình hét lên.

“Ta có tên riêng do trời ban đấy! Nhưng ta sẽ nói khi cậu sẵn sàng nghe sau. Tên của chúng ta là thế đấy! Hay là cậu muốn nghe tên ta ngay bây giờ?”

Tôi từ chối thẳng thừng.

“Tên hay đấy, Hổ.”

“Ư…”

Sao đột nhiên lại tiếc nuối thế.

“Thôi, đi nào, Rangi.”

Hổ thì gọi là Rangi. Nghe cũng ổn. Nếu đặt tên con gái là Rangi…Kang Rangi. Thôi, bỏ đi. Narae sẽ giết tôi mất. Vợ tôi phải là Narae. À, phải nhắn tin cho Narae khi xuống núi mới được.

Tôi chìa tay ra, và Rangi liền nắm lấy.

“Ừm!”

Vậy là tôi dẫn con hổ ra khỏi hang hổ. Người ta bảo trong hang hổ mà giữ được bình tĩnh thì sẽ sống, nhưng tôi không muốn trải nghiệm câu tục ngữ đó theo cách này đâu.

“À, mà thức ăn chính của cô là CornflakesX à?”

“Đó là cái gì vậy?”

***

Sau khi xuống núi, tắm rửa qua loa, thay quần áo xong, tôi liền mở điện thoại để nhắn tin cho Narae. Ngay lập tức, tin nhắn ùa về như đang chờ sẵn. 

Tổng cộng là…13 tin. Tất cả đều từ Narae, bạn thân kiêm người tôi thầm thích. 

Ban đầu chỉ là những tin như [Tới nơi chưa?], [Sao không trả lời?], rồi dần chuyển thành [Muốn chết à?!], [Cứ ở yên đó, tôi đến bắt ông ngay đây!].

Mới ngày đầu nghỉ hè mà bên nào cũng có vấn đề rồi. Trong khi tôi đang thảm thương thế này, Rangi lại chẳng biết gì mà vẫn nhõng nhẽo.

“Tại sao ta phải mặc thứ phiền phức này?! Cái áo Seonghun cho ta là đủ rồi!”

Cô nàng đang mè nheo với Sehee.

“Để sống trong thế giới con người thì đây là việc bắt buộc, thưa chủ nhân.”

Còn Baduk ấy hả? Cô bé đang nằm dài dưới bóng hiên, cuộn tròn ngủ ngon lành trong hình người. 

Đúng là vô tư thật đấy. Tôi cũng muốn quay về thời thơ ấu vô lo, chạy nhảy với anh em họ… 

Không, không, giờ không phải lúc nghĩ chuyện đó. Tôi bấm gọi cho Narae. Chưa kịp hết một đoạn nhạc chuông, cô ấy đã bắt máy.

“Alo…”

[Cái gì?! Ông bị làm sao thế?! Sao điện thoại lại tắt nguồn hả?! Gọi thì phải nghe chứ, đồ ngốc! Không biết điện thoại để làm gì à?!]

Giọng Narae giận dữ như súng liên thanh làm tôi nuốt lại lời. Đáng sợ quá. Nhưng so với Rangi trần truồng chỉ mặc áo phông, nhõng nhẽo không mặc thêm đồ, hay Sehee mặt lạnh giảng giải tầm quan trọng của quần áo, thì cuộc nói chuyện bình thường này làm tôi xúc động muốn khóc.

“Ừm, ừm. Do là phải leo núi nên tôi quên mang điện thoại. Xin lỗi.”

[Có mang mà không cầm theo thì mang làm gì!]

Đúng như cô ấy nói.

“Xin lỗi vì đã làm bà lo.”

[Lo cái gì mà lo?! Ai lo cho ông chứ?!]

“Vì chúng ta là bạn mà?”

[Thời buổi này ai rảnh mà lo cho bạn suốt kỳ nghỉ hè chứ?!]

“Bà.”

[......]

Alo, Narae? Sao tự nhiên im lặng thế?

“Narae?”

[Tôi không cúp máy đâu! Ừ, đúng như ông nói, vì cả hai là bạn nên tôi lo đấy. Có chuyện gì không?]

Narae mở miệng hỏi thăm. Tôi muốn nói không sao, nhưng thật ra tôi sắp chết rồi. Chỗ này là thiên đường yêu quái mà. À, Narae vẫn nghĩ tôi về vì đám tang, đúng không? Tôi cũng nghĩ thế trước khi đến đây. Ai ngờ họ bịa chuyện người chết để lừa tôi vào bẫy.

“À, cũng tạm ổn…”

Đúng lúc đó.

“Seonghun! Cậu cũng nói gì với Sehee đi! Sao ta phải mặc cái mớ vải phiền phức này chứ? Ta thích ở trần hơn!”

Giọng Rangi vang khắp nhà.

“Khoan, tôi đang gọi điện mà.”

[Vừa rồi là ai?]

Cổ tôi lạnh toát. Giọng Narae đã lạnh lùng thế này bao giờ chưa nhỉ? 

…Không, chưa bao giờ.

“Không, cái đó…”

“Thiếu gia lolicon cũng thuyết phục chủ nhân đi. Chủ nhân đi trần truồng thì chẳng phải thiếu gia sẽ động dục mọi lúc sao?” Sehee xen vào.

Cô mới là người khiến tôi phải khổ sở đấy!

[Chủ nhân? Trần truồng? Động dục?!]

Cả người tôi nổi da gà. Narae, từ bao giờ tai cậu thính thế?

“Không, không phải thế. Có một câu chuyện dài hơn biển sâu, rộng hơn trời xanh đằng sau đó, nên tuyệt đối không phải chuyện kỳ lạ…”

“Xưa nay, khi nam nữ giao phối, quần áo…” Rangi tiếp lời.

“Uwaaa!!”

Tôi vội bịt miệng Rangi bằng một tay, hét vào điện thoại,

“Ý là, chuyện là!!”

Nhưng chỉ nghe thấy tiếng tút tút tút ngắt kết nối. Tôi bàng hoàng, rồi một tin nhắn được gửi đến. 

[Chết đi. Cứ chết ở đó đi.]

…Cái này giải thích thế nào đây? 

Đúng lúc đó…

*Liếm.*

Rangi lè lưỡi liếm lòng bàn tay tôi.

“Uwaa?! Bẩn thế, làm gì vậy?!”

“Sao lại bịt miệng ta? Ta đâu nói gì sai!” Rangi ngẩng cao đầu, tức giận nhìn tôi.

Tôi hết chịu nổi, bùng nổ.

“Sai cái gì mà không sai! Con người mặc quần áo là bình thường! Cô gái nào lại đi nói chuyện giao phối hay thích ở truồng chứ?! Biết xấu hổ đi!!”

Tôi nắm tay, gõ một cái lên đầu Rangi.

“Aya!”

Rangi ôm đầu, tai rũ xuống, làm áo phông phất lên, suýt lộ chỗ nguy hiểm.

“Cậu, cậu đánh ta! Seonghun đánh ta!”

Cô bé rưng rưng, chạy đến ôm Sehee, làm tôi cảm thấy mình như kẻ đáng chết. Nhưng này! Cô sai trước mà!

Sehee, chẳng biết gì về việc giáo dục trẻ con, vỗ về Rangi.

“Không sao, chủ nhân. Hành động vừa nãy là thể hiện sự quan tâm và yêu thương của thiếu gia đấy.”

“Cô nói gì thế?!”

“Do thiếu gia chưa trưởng thành về mặt tinh thần nên thể hiện tình cảm với chủ nhân bằng cách nghịch ngợm. Đặc biệt, hành động bạo lực vừa rồi là biểu hiện của tình yêu.”

“Đừng biến tôi thành thằng nhóc tiểu học chỉ biết thể hiện tình cảm kiểu đó! Vừa nãy là phạt vì cô ấy sai!”

Rangi dựng tai, đuôi thẳng đứng, phản bác lại.

“Ta sai gì chứ!”

“Cô la hét lung tung khi tôi đang gọi điện!”

Đuôi Rangi rũ xuống, tóc dựng lên thành dấu chấm hỏi. Thật là một cơ thể tiện lợi.

“…Gọi điện là gì?”

Phải giải thích từ đó sao?

“Gọi điện là một hình thức viễn thông, chuyển âm thanh thành dòng điện hoặc sóng điện từ, truyền đến nơi xa, rồi chuyển lại thành âm thanh để trò chuyện. Ở đây là nói chuyện qua điện thoại,” Sehee giải thích.

Tôi đã phải há hốc mồm. Cô là bách khoa toàn thư sống à?

“Giỏi quá!” Rangi trầm trồ, tóc xòe ra.

“Con người làm được cả chuyện đó sao?!”

Tôi thấy cô còn giỏi hơn nhiều đó.

“Nhưng ý là ta làm phiền cậu nói chuyện với người khác sao?” Rangi hỏi.

Hiểu nhanh đấy, hổ.

“Đúng thế, đồ ngốc.”

“Xin lỗi.”

Hả? Tôi ngỡ ngàng khi Rangi cúi đầu xin lỗi, đuôi rũ xuống, trông thật sự hối lỗi. Ai ngờ cô ấy lại xin lỗi dễ dàng thế chứ.

“À, không sao. Cũng không phải chuyện lớn gì.”

Lớn lắm chứ! Narae nhắn tin bảo tôi chết đi kìa. À, nhân cơ hội này, nhắn tin xin lỗi cái đã. Khi tôi vừa gửi tin nhắn, Rangi lên tiếng.

“Vậy thì tốt. Ta không thể làm phiền người sẽ là chồng ta được.”

Nghe câu đó, mắt Sehee đột nhiên lóe lên. Không, chắc tôi tưởng tượng thôi. Làm gì có chuyện mắt người lóe sáng được.

“Thưa chủ nhân, nếu chủ nhân không mặc quần áo con người thì sẽ gây phiền hà cho thiếu gia đó,” Sehee nói.

Không phải tưởng tượng đâu. Mà nghĩ lại, tiền đề đã sai rồi. Bọn họ đâu phải con người.

“…Vậy sao?” Rangi thận trọng hỏi tôi.

Ánh mắt cô ấy như van xin tôi nói không, nhưng mà, đi lại với mỗi cái áo phông thì đúng là gây phiền thật. Nghĩ mà xem, nếu tôi đang nằm mà cô ấy đi ngang đầu tôi…

“Ừ, phiền lắm. Phiền kinh khủng luôn.”

“…Vậy thì ta đành chịu.”

Rangi rầu rĩ cúi đầu. Nhân cơ hội, Sehee nhanh nhẹn mặc quần áo cho Rangi với kỹ năng của một thợ may. Một bộ hanbok trắng với quần ngắn màu xanh…

“Này, phải cởi áo của tôi ra trước đã chứ.”

Sao lại mặc thêm lên áo của tôi?

“Phải thế sao?” Rangi hỏi Sehee.

“Không cần,” Sehee đáp.

Không cần cái gì! Có gì thì hỏi tôi trước đi.

“Đó là áo của tôi, cởi ra đi.”

“Ta nghe nói vợ chồng chia sẻ với nhau từng hạt gạo mà.”

Thời nay vợ chồng quản lý tài sản riêng đấy.

“Tôi sẽ chuẩn bị một bộ đồ rẻ tiền tương tự cho thiếu gia,” Sehee nói.

Không phải vấn đề đó! 

Dù tôi bỏ qua từ đầu đến giờ, nhưng việc một cô gái mặc cái áo tôi đã mặc nửa ngày, lại còn ướt đẫm mồ hôi sau khi leo núi, dù bản chất là yêu quái hay trông như trẻ con, thì vẫn thấy ngại chứ. Tôi định nói gì đó, nhưng vội quay đi.

“Này, này! Đừng thay đồ trước mặt con trai! Không, tại sao lại thay ở đây?!”

Vì cô ấy nhấc chân mặc quần lót nên tôi đã thoáng thấy cái gì đó! Cô không biết đến khái niệm xấu hổ à?

“Mặc quần áo là xấu hổ sao?” Rangi hỏi.

“Không phải,” Sehee đáp.

“Vậy thì có sao đâu?” Rangi nói.

“Sao mà không!”

Tôi hoảng hốt hét lên, và Rangi đáp.

“Seonghun nghĩ mặc quần áo là xấu hổ đúng không? Vậy ta không mặc nữa.”

Cô ấy định cởi quần lót ra. Trước khi tay Rangi kéo xuống, tôi liền quỳ sụp xuống rồi nói như đang van xin.

“Mặc quần áo không xấu hổ đâu, làm ơn mặc đồ vào đi!”

Bỏ qua lẽ thường đi. Ừ, Rangi là một đứa trẻ chẳng biết gì. Già mà thiếu hiểu biết như trẻ sơ sinh. Nghĩ thế đi. Nghĩ thế đi. Nhưng sao tôi lại có cảm giác muốn khóc vậy nhỉ? 

Xa xa, Baduk ngáp dài. 

…Thật là, kiếp chó sướng hơn kiếp người mà.

***

Sau khi cởi áo phông của tôi ra, tôi thật sự đã cố gắng hết sức theo cách của mình, Rangi mặc bộ đồ Sehee chuẩn bị, nhưng khi ấy tôi lại khó mà nhìn thẳng vào cô bé theo một cách khác.

Mái tóc trắng xen đen được để xõa phía trước, phần sau buộc gọn thành bím tóc với dải ruy băng đen ở cuối. Cô mặc một áo kiểu như đạo bào nhưng hở hai bên, kết hợp với quần ngắn màu xanh chỉ dài như quần ngắn bó sát, khiến từ phía trước trông như không mặc quần.

Ôi, trí tưởng tượng của con người thật vĩ đại. Rõ ràng có mặc quần, nhưng lại khiến người ta tưởng tượng lung tung rằng có thể không mặc… 

Sao tôi lại nghĩ thế với một cô bé chứ?

“Lần đầu mặc quần áo, quả nhiên là bất tiện mà,” Rangi càu nhàu.

Sehee đáp lại.

“Chủ nhân sẽ quen thôi. Quan trọng là, thiếu gia biến thái sẽ thích, đúng không?”

“Vậy sao? Seonghun thích ta mặc mấy thứ phiền phức này à?”

Tôi thích các chị gái ngực lớn mặc đồ hở hang cơ, nhưng không thể nói thế khi Sehee đang nhìn tôi chằm chằm với khuôn mặt vô cảm từ phía sau được. Tôi cũng không muốn làm Rangi đang hào hứng phải thất vọng vì sở thích của mình.

“Ừ, hợp lắm. Trông xinh hơn lúc nãy nhiều.”

Tai Rangi vểnh lên, đuôi vẫy tít. Từ nãy giờ tôi muốn nói rồi, cô là hổ thật à? Trông như chó hay mèo ấy.

“Vui quá! Yay yay yay!”

Rangi nhảy nhót khắp phòng để bày tỏ niềm vui, trông chẳng khác gì một đứa trẻ bình thường. Thật khó tin cô bé hồn nhiên này lại là con hổ từng tuyên bố sẽ thiêu rụi mảnh đất này và giết hết con người. Nhưng…

“Seonghun! Ta thật sự rất vui khi gặp cậu!”

Rangi nhảy vào lòng tôi. Quả nhiên không phải sức bật của con người… 

Khoan, cô nhảy cao quá! Trước mắt tôi, cặp đùi mảnh khảnh của Rangi hiện ra. May mà cô ấy mặc quần tử tế, cái quần ngắn bị áo che lộ rõ mồn một. Không, khoan đã! Cái gì thế này?!

Hai chân Rangi quấn quanh cổ tôi, ôm đầu tôi vào ngực. Mùi trẻ con, hay đúng hơn là hương thơm của một cô gái, tỏa ra từ người Rangi. Vòng ngực nhỏ xíu nhưng không phải không có, như muốn nhấn mạnh sự tồn tại, ép vào đầu tôi.

“Này! Làm gì thế!”

“Thể hiện niềm vui!”

Thể hiện niềm vui của cô là quấn chân quanh cổ người ta à? Định thi triển kỹ thuật đấu vật sao?

“Không thấy đường! Xuống đi!”

“Vậy thì thế này!”

Rangi khéo léo trượt ra sau, cưỡi lên cổ tôi. Cái đuôi dài quấn quanh ngực tôi. Cô hợp làm khỉ hơn mèo đấy, chuyển nghề đi. Xin làm đệ tử Tôn Ngộ Không chắc được hoan nghênh lắm.

“…Nặng đấy.”

Dù là trẻ con, một cô bé 20-30kg ngồi trên vai mà không nặng mới lạ. Nhưng người trong cuộc lại phủ nhận.

“Sao mà nặng! Người yêu thương ngồi trên vai mà nặng sao nổi?”

Rồi cô ấy đấm bôm bốp lên đầu tôi. Đau đấy! Sao lại đánh? Tôi nói gì sai à? Chẳng phải tiền đề của cô đã sai rồi sao, hổ à? Nếu là Narae ngồi trên vai tôi, tôi sẽ chứng minh lời cô đúng, nhưng thực tế là một cô bé họ hàng nhà mèo kiêm khỉ, sao không nặng được!

“Hình như cậu đang nghĩ gì không hay nhỉ.”

Nhạy bén đấy. Để đánh lạc hướng, tôi nắm cổ chân Rangi đang đấm đầu mình…

“Sao thế?”

Và xoay vòng hết tốc lực.

“Gì thế này?” Rangi la lên, nhưng ngay sau đó.

“Kya haha! Vui quá!!”

Cô ấy nằm ngửa ra, hét lên thích thú. Tôi bắt đầu chóng mặt, nên chậm lại và dừng hẳn. Trời ơi, quay mòng mòng. 

Xác nhận Rangi ngồi dậy, ôm chặt đầu tôi, tôi ngồi phịch xuống. Cô bé này lưng khỏe thật.

“Vui không?”

“Ừ! Cơ thể con người yếu thật, quay thế mà chóng mặt. Nhưng vui lắm!”

“Thiếu gia không giống kiểu người biết chăm trẻ con đấy,” Sehee nói.

“Không giống là sao? Hồi nhỏ tôi hay trông em ở nhà ngoại, quen rồi.”

“Nhìn thế nào cũng không thấy thiếu gia là kiểu người đó.”

“Cảm ơn vì lời khen.”

Tôi vỗ vỗ chân Rangi, vẫn đang làm tổ trên đầu tôi.

“Này, xuống đi. Như cô nói, tôi chỉ là con người yếu đuối, mệt rồi.”

“Được thôi.”

Rangi thả chân khỏi cổ tôi, ngã ra sau… 

Cái gì?! Tôi giật mình quay lại, thấy Rangi nằm bẹp dưới sàn bằng bốn chân, tóc dựng thành dấu chấm hỏi, nhìn tôi.

“Sao ngạc nhiên thế?”

À, cô thuộc họ mèo mà.

“Thiếu gia không biết thân biết phận mà lo cho chủ nhân,” Sehee nói.

“Lo xong tôi thấy mình ngu thật.”

“Ta thích được yêu thương hơn là được lo lắng,” Rangi nói.

“Cái đó thì khó.”

Tình yêu đâu phải nói yêu là yêu được. Có trường hợp yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng tôi đã dành cái đó cho Narae, chẳng còn gì cho cô đâu.

“Cô gái đáng yêu như ta đây đâu dễ tìm?”

Rangi ưỡn ngực (không có), ngẩng cao đầu tự hào. Đúng là đáng yêu, nhưng không phải kiểu con gái. Mà là…tình cha con. Gợi lên tình cha con quá xuất sắc luôn. Với giọng tràn đầy tình cha con, tôi nói.

“Đúng thế. Rangi nhà ta đáng yêu lắm, đáng yêu.”

Tôi xoa đầu cô bé. Rangi cười tươi, trông thật sự hồn nhiên.

“Thật không?”

“Ừm.”

Vì là một cô bé đáng yêu mà. Rangi rạng rỡ, nhưng đột nhiên ủ rũ, lẩm bẩm.

“Vậy sao… ta lại…”

Sao thế? Khen mà lại buồn, lần đầu tôi thấy đứa trẻ như này. À, cô ấy là con hổ trong thần thoại Dangun mà. Lẽ nào lời nói hay hành động của tôi gợi lại chuyện gì khiến cô ấy buồn?

Tôi không biết. Nếu cô ấy không nói, tôi chẳng biết gì về những chuyện này. 

Bực mình, tôi nằm vật ra phòng. Đúng lúc đó, bụng tôi réo lên.

*Ùng ục…*

Bụng tôi đấy. Nghĩ lại thì từ khi đến đây tôi vẫn chưa ăn gì cả.

“Ôi, thất lễ rồi. Tôi sẽ chuẩn bị ngay bữa ăn cho thiếu gia như heo,” Sehee nói.

Sau khi lọc qua bộ lọc não, câu này đã trở thành lời hay nhất của Sehee hôm nay đấy.

“Cơm?” Baduk tỉnh ngủ vì từ “cơm”.

“Ngài có ăn hết mọi thứ chứ?” Sehee hỏi.

Ý là có kén chọn món không ấy hả, tôi nghĩ tích cực như vậy.

“Ừm.”

“Rõ rồi.”

Tôi đã thật sự phải hối hận vì câu trả lời này.

Chốc sau, Sehee mang ra một mâm cơm hoành tráng. Nhìn qua đã thấy hơn chục món. Đồ tư sản. Không ghen tị đâu! Không ghen với cái mâm sang trọng này đâu! Chỉ là cảm ơn và ăn thôi!

Nhưng nhìn mâm cơm thịnh soạn, tôi không cầm thìa mà chỉ tay hỏi Sehee.

“…Cái này là gì?”

“Thằn lằn nướng. Thằn lằn tẩm gia vị, nướng trực tiếp trên lửa.”

“Còn cái này?”

“Rắn hấp. Rắn mới bắt, bỏ nội tạng, hấp chín, giữ nguyên vị, dinh dưỡng và hình dáng.”

“Cái này?”

“Sừng hươu.”

“Cái kia?”

“Mật gấu.”

“Còn cái đó?”

“Ve sầu chiên.”

“Cái này?”

“Bọ cạp luộc, bọc trong kim chi ủ ba năm, làm thành bọ cạp bọc kim chi.”

Tôi thật sự muốn lật tung mâm cơm lên ngay bây giờ đấy.

“Món gì thế này! Bảo tôi chỉ ăn cơm thôi à!!”

Cóc chiên còn ngon hơn thế này!!

“Kén ăn là không tốt đâu” Sehee nói.

“Ừ, kén ăn là xấu! Nhưng tôi không kén ăn!”

Sống với bố nghiêm khắc và mẹ hiếm khi ở nhà, tôi mà kén chọn thì làm sao sống sót được. Nhưng ai ăn nổi mấy thứ này?! Chẳng lẽ tôi lại là cái người trên TV, kiểu “Loài này khá nguy hiểm, nhưng là một nguồn protein quan trọng” à? 

Hay là quay “Người và Yêu quái” sao? 

Làm sao ăn nổi!

“Ai ăn mấy thứ này chứ!”

“Ngon lắm đấy,” Baduk nói.

“Khá là sang trọng,” Rangi thêm vào.

Xin lỗi, tôi quên mấy người là yêu quái. Nhìn Baduk hau háu thằn lằn nướng và Rangi dán mắt vào mật gấu, tôi cảm giác mình như Alice ở xứ sở thần tiên.

“Này, Sehee.”

“Vâng, thiếu gia.”

“Tôi là người, hôm qua còn là người bình thường.”

Và tôi nghĩ mắt mình đã đình công hoàn toàn hôm nay. Vì sao ấy hả? Vì mắt tôi đang truyền thông tin méo mó rằng Sehee đang tròn mắt lấy tay che miệng!

“Vậy sao?” Sehee lắp bắp.

Cô còn nói lắp à?!

“Tôi tưởng thiếu gia là một người ngốc nghếch, vô tư chứ.”

“…Dù ngốc nghếch, vô tư thì cũng không ăn mấy thứ này đâu.”

“Vậy à. Rõ rồi. Tôi sẽ dọn mâm khác vậy.”

Tôi giơ tay ngăn Sehee đứng dậy.

“Không cần. Lần này tôi ăn vậy.”

Dù mấy món kinh dị che lấp, nhìn kỹ vẫn có món rau trộn ăn được. Tôi cầm thìa, định ăn, thì nhận ra trên mâm chỉ có một bát cơm và một bộ thìa đũa cho tôi.

“Mấy người không ăn à?”

Rangi đáp: “Bọn ta sẽ ăn ở bếp, đừng lo.”

“Sao thế?”

“Vì đó là phép lịch sự.”

Cô là người nước nào vậy?

“Thời nay ai làm thế? Ăn chung đi.”

Rangi bối rối: “Không, đó là phép tắc. Không được.”

Giờ mới nói đến phép tắc à.

“Ăn một mình chán lắm. Sehee.”

“Vâng, thiếu gia.”

“Chuẩn bị cho Rangi, Baduk, và cả cô nữa.”

“Hả? Cả em?” Baduk ngạc nhiên.

Sao thế?

“Em ăn đồ thừa cũng được mà?”

À, cô là chó.

Ừ?

…À.

Mẹ ơi, cuối cùng con trai mẹ đã coi một yêu quái to như ngôi nhà, hóa thành người, như một con chó bình thường. Nếu thấy Baduk trộn đồ thừa trong bát chó, tôi sẽ mất đi thứ gì đó quan trọng của con người, nên phải ăn cùng.

“Thôi, ăn chung đi.”

“Vâng, thiếu gia.”

Baduk gật đầu, vẫy đuôi, chắc chỉ vì được ăn sớm. Sehee ra ngoài, lát sau mang khay cơm, thìa đũa, và thêm vài món tôi ăn được, đặt lên mâm. Có món thế này thì mang ra từ đầu đi! Tôi thở dài, cầm thìa.

“Ăn thôi.”

“Ừ.”

“Vâng.”

“Ăn ngon nhé~.”

Mỗi người một kiểu trả lời. Tôi cầm thìa… rồi đặt xuống, gõ lên đầu Rangi.

“Aya?! Sao đánh ta? Ngay cả Baduk cũng không bị đụng khi ăn!”

Cô là hổ mà.

“Ai ăn cơm bằng tay?”

Đây là Ấn Độ à? Nhìn bên cạnh đi, Baduk còn dùng thìa như yêu quái văn minh! Tuy ăn nhanh quá cũng là cái tội. Hổ mà thua cả chó à?

“Ăn bằng tay thì sao? Ta là hổ mà!”

“Ừ, hổ hóa người. Ăn thế thì về làm hổ đi.”

“…Thật sự không được sao?” 

Tôi nói thẳng luôn trước một Rangi đang dè dặt nhìn tôi, bím tóc dựng thành dấu chấm hỏi.

“Thế thì về hang hổ đi.”

“Ư… Đùa ác thế. Nói thế mà được à, Seonghun!”

Nhìn Rangi ủ rũ, tôi thấy mình như kẻ xấu, nhưng tôi có làm gì sai đâu?

“Quả nhiên thiếu gia là con của ông anh ngốc nghếch mà.” Sehee nói.

Tôi không làm gì sai mà!

“Không thích thì dùng thìa mà ăn.”

Nghe tôi nói, Rangi rũ vai, đuôi chạm đất, vụng về cầm thìa, không, đúng hơn là nắm chặt như nắm đấm, tư thế như trẻ mẫu giáo, bắt đầu xúc cơm. Khi ăn món phụ, cô bé cầm đũa, đâm mạnh vào món ăn rồi đưa lên miệng một cách chật vật. Cơm vương vãi, món ăn rơi lả tả, và mắt Rangi bắt đầu rưng rưng, mặt mếu máo.

…Không nhìn nổi nữa.

“Này, Rangi.”

“Hức, sao thế? Seonghun chỉ thích bắt nạt ta!”

Tên tôi đâu dài thế.

“Cầm bát và thìa, qua đây ăn.”

“Hả?”

“Qua đây ăn đi.”

Tôi vỗ vỗ chỗ bên cạnh. Rangi rón rén tiến lại, chắc vẫn còn tủi vì bị gõ đầu. Khi cô bé ngồi xuống, tôi lặng lẽ vòng ra sau.

“Ơ? Sao tự nhiên thế?”

Tôi nhấc Rangi lên, đặt lên đùi mình đang ngồi khoanh chân. Nặng thật.

“Hở?!”

Cái đuôi duỗi thẳng chọc vào cằm tôi. Để tránh hiểu lầm, tôi nói trước.

“Đừng nghĩ linh tinh.”

Tôi cầm tay Rangi, chỉnh lại cách cầm thìa.

“Thìa cầm thế này. Hiểu chưa?”

“Ừm, ừm. Hiểu rồi.”

“Ăn thử đi.”

Rangi vụng về xúc cơm, nhưng tư thế tốt hơn lúc nãy nhiều, đưa cơm vào miệng. Nhóp nhép, trông khá đáng yêu.

“Còn đũa thì cầm thế này. Lúc đầu khó, nhưng quen rồi sẽ thấy tiện. Nhớ cầm thế này nhé, hiểu không?”

Tôi đặt đũa vào tay Rangi. Vì cách cầm đũa phức tạp, tôi mò mẫm tay cô bé, rồi nhận ra. Tay Rangi nhỏ xíu, mềm mại, và ngay bên cạnh là khuôn mặt đỏ bừng của cô bé.

…Tôi đang làm gì mà trông đáng xấu hổ thế này. Thực ra chỉ là dạy trẻ con cầm thìa đũa, nhưng mẹ tôi cũng hay bế tôi lên đùi ăn cùng như thế này hồi tôi học lớp 6! Tôi không làm gì lạ đâu!

“Thiếu gia làm chuyện đáng xấu hổ mà bình thản thật.” Sehee nói.

Mặt tôi nóng bừng.

“Không, không! Đây là dạy phép lịch sự!”

“Vâng, nếu thiếu gia nói thế thì chắc là như vậy rồi.”

Vẫn là khuôn mặt vô cảm đó, tôi chẳng biết cô ta đang trêu hay nói thật nữa.

“Dù sao thì! Giờ hiểu rồi chứ?”

“Ừm, ừm. Hiểu rồi. Cảm ơn, Seonghun.”

Xấu hổ quá, tôi đặt Rangi xuống bên cạnh, tiếp tục ăn. Đưa đũa gắp rau, tôi thấy Rangi với tay định lấy món bọ cạp bọc kim chi.

…Tay ngắn quá, không với tới. Thật đáng thương. Có lẽ cô bé nghĩ đứng dậy khi ăn là không được, mông dính chặt xuống sàn, rên rỉ.

“Ư… Không với tới. Muốn ăn mà…Hức…”

Mắt rưng rưng. Tôi liếc Baduk, định ra hiệu bảo chăm chủ nhân, nhưng cô ta bận ăn, mông nhấp nhổm, đuôi vẫy. Sehee thì nhìn vô định, chẳng giao tiếp bằng mắt.

…Thôi thì đành vậy. Tôi dùng đũa gắp món bọ cạp bọc kim chi, chấp nhận để nó chạm đũa mình.

“A…”

Rangi thốt lên. Nếu tôi đặt món này lên bát mình và ăn, chắc là khoe khoang trắng trợn, nhưng không, tôi không ăn nổi bọ cạp. Tôi đặt nó lên bát Rangi và nói.

“Muốn ăn món nào cứ nói, tôi gắp cho.”

“…Quả nhiên mắt ta không lầm!”

Rangi cười rạng rỡ nhìn tôi, làm tôi cảm thấy tội lỗi không rõ lý do.

Xin lỗi. Tôi không biết mình đã làm gì sai cả, nhưng xin lỗi.

***

Sau bữa tối, trời đã tối mịt.

Tay nghề nấu ăn của Sehee tuyệt đến mức tôi nghĩ ngay cả mấy món kỳ quái cũng có thể ngon. Tôi vô tình ăn hơi nhiều, nhưng Rangi còn ăn nhiều hơn. Không hiểu cái cơ thể bé xíu đó chứa nổi bao nhiêu đồ ăn nữa.

Trong khi tôi đang ngẩn ngơ tiêu hóa, chuông điện thoại bất ngờ reo lên. Narae à? Chắc là Narae, tha thứ cho tôi rồi? Tôi vội nhảy lên kiểm tra.

Là bố.

Tôi nổi giận, mở điện thoại hét.

“Cảm ơn bố đã gọi! Cha mẹ nào lại lừa con trai đưa vào hang yêu quái chứ?!”

Đầu bên kia im lặng. Hả? Sao thế? Nếu là bố, giờ chắc đã cười ha hả, “Bố mày là như thế đấy, bất mãn thì làm bố đi!”, nhưng rồi một giọng nói vang lên.

[Hô…Con trai mẹ. Biết quát cả mẹ cơ à? Lớn thật rồi!]

Xong đời tôi rồi. Là mẹ. Tay tôi run bần bật, mồ hôi lạnh chảy sau lưng.

“Ơ, ơ, mẹ ạ?”

[Sao thế, con trai yêu dấu dám đâm dao vào tim mẹ? Đừng nói là không biết mẹ vì gọi từ số bố nhé?]

“…Đúng thế thật.”

[Mẹ buồn lắm. Con trai mẹ vất vả nuôi lớn lại dám cãi mẹ. Mẹ lo cho con, từ Trung Quốc chạy về Hàn, đánh chồng gần chết để gọi cho con, vậy mà con dám quát mẹ…]

Mẹ cố ý ngắt lời, hít sâu.

[Mẹ buồn lắm.]

“A, ha, ha.”

Miệng tôi, dù mạnh bạo trước hổ, giờ cứng lại.

[Định giơ móng vuốt với mẹ à? Muốn mẹ bẻ gãy luôn không, thằng con trời đánh?]

Hí!

“Xin lỗi! Con sai rồi! Tha cho con đi!”

[Mẹ nào nỡ giết đứa con mình đau đẻ sinh ra chứ?]

Không, mẹ giết được đấy. Tay run cầm cập cố không làm rơi điện thoại, tôi nghe mẹ thở dài.

[Thôi, chuyện xong chưa?]

May quá, mẹ đã nhân từ quyết định bỏ qua lỗi lầm của tôi rồi.

“Dạ.”

[Thật. Bố con chẳng giải thích gì—rắc—gửi con đi—ááá!—làm mẹ lo muốn chết— bốp!—biết không?—kíu!]

Đừng để ý tiếng động phía sau.

[Đúng là không biết bao giờ mới lớn—Chết mất! Chết mất!—phải chết mới tỉnh ra à?—Tôi chết thật đấy!!]

Đúng là cặp vợ chồng hạnh phúc. Tôi phải cưới một cô gái dịu dàng, xa rời bạo lực mới được.

[Thế, con với Rangi thế nào rồi?]

“Ơ? Mẹ cũng biết Rangi à?”

[Đương nhiên. Ai là người đã đưa con còn chưa cai sữa đến đó chứ?]

À, đúng rồi. Mẹ đưa tôi đến gặp Rangi…và đính hôn.

Thủ phạm chính là mẹ, tôi quên mất.

[Thật, con bé đáng yêu đến mức mẹ muốn nhận làm con gái, nên mới hứa gì đó kỳ lạ, nhưng mẹ không nhớ rõ. Chắc không quan trọng.]

Xung quanh tôi toàn người thiếu lẽ thường à?

“…Mẹ gặp Rangi mà không thấy sao?”

[Yêu quái hổ thì có gì? Chỉ là linh thể thôi mà?]

Mẹ quá rộng lượng, tầm cỡ khủng khiếp luôn. Tôi câm nín.

[Ngày mai lên Seoul đi.]

“Dạ? Sao cơ ạ?”

Tôi định đưa Rangi lên Seoul, nhưng mai? Nhanh quá. Tôi định dạy Rangi chút thường thức ở nhà ông trước đã. Nhưng mẹ…

[Sao? Dám hỏi mẹ “sao cơ” à?]

Chỉ một câu đó đủ khiến tôi đổi ý.

“Con tuyệt đối tuân lệnh!”

[Vậy mai ăn tối ở Seoul nhé. Rõ chưa?]

“…Dạ.”

Không thì ăn ở địa ngục đấy, mẹ nói thế rồi cúp máy. Trời ơi, Chúa ơi, cứu con với.

“Gọi điện xong chưa thế?”

Chưa phải lúc tìm Chúa rồi. 

Nhìn Rangi xuất hiện khi cánh cửa trượt mở xoẹt, tôi thấy 12 thử thách của mình còn lâu mới xong. Khoan, cô ấy vừa nói gì cơ?

“Ừm, cô đã đợi à?”

Rangi hắng giọng, tỏ vẻ kiêu ngạo.

“Đương nhiên. Làm phiền cuộc gọi của người sẽ là chồng ta là không đúng.”

Nếu không có từ “chồng” thì tôi đã khen thật lòng rồi.

“Ừm, cảm ơn.”

Tôi khen cộc lốc.

“Sao cô lại đến đây? Trời tối rồi, trẻ ngoan thì đi ngủ đi.”

“Ta đến vì thế đấy.”

Tôi có một linh cảm chẳng lành, phải đuổi cô ấy ngay.

“Chào trước khi ngủ à? Ừm, ngủ ngon. Ra ngoài đi, ngay.”

“Cùng ngủ chung đi.”

“Hả?!”

Cô phớt lờ tôi à.

“Không sao. Dù tuổi trẻ sôi sục, cậu có nhào vào ta, ta cũng sẵn lòng đón nhận.”

Cô biết mình đang nói gì không vậy? Dù tuổi trẻ có sục sôi thì tôi cũng tự xử lý chứ nhào vào đứa trẻ như cô à?

Trong khi tôi đang nghĩ cách đuổi cô ấy đi thì…

“Cho tôi xin phép.”

Cánh cửa mở toang ra, Sehee bước vào với chăn gối. 

…Cửa mở kiểu gì vậy? Cổ không dùng chân còn tay thì cầm chăn mà.

“Tôi xin phép lui, thưa thiếu gia.”

“Ai cho phép?”

“Đêm núi lạnh, coi thường sẽ gặp rắc rối đấy ạ.”

“Đánh trống lảng à?”

Sehee không định trả lời thẳng.

“Không lui là sẽ có đổ máu đấy ạ.”

“Sao lại như vậy?”

“Do tôi.”

“Do cô làm à?!”

Nhìn Sehee thành thạo trải chăn, tôi chẳng muốn ngăn nữa. 

Tự bỏ cuộc thôi. 

Nhưng sau khi trải xong, Sehee định đi, và tôi đã phải giữ cô ấy lại.

“Này, sao chăn có một cái mà gối thì lại có hai vậy?”

“À, thiếu gia định làm gối tay à?”

“Không phải! Và hộp khăn giấy ở đầu giường là gì?!”

Học đâu ra mấy thứ này vậy?!

“Trên mạng nói vợ chồng ngủ chung thì cần.”

“…Ở đây có mạng à?”

“Có Wifi đấy.”

Có chút cảm động khi ở vùng núi này lại có Wifi đấy, không phải!

“Chúng tôi vẫn chưa phải vợ chồng đâu, Sehee.”

“Ngày mai sẽ là vợ chồng thôi. Vì thiếu gia là lolicon mà.”

“Lại cái đó!”

“Tôi xin phép lui.”

“Này! Này!!”

Sehee biến mất như sương, đóng cửa lại.

Tôi nhìn chằm chằm cánh cửa, nhưng tình hình vẫn chẳng thay đổi. Ai nhấn nút tua lại cuộc đời tôi dùm cái, hai phút thôi cũng được.

“Không ngủ à?”

“…Cô chui vào đó từ bao giờ vậy?”

Rangi đã chui vào chăn từ lúc nào, chỉ thò đầu ra. 

Ai cho phép cô vào thế? Tôi muốn ngủ một mình, ra ngoài đi! Tôi định hét lên, nhưng nhìn thấy đống quần áo được xếp gọn bên cạnh chăn, tôi chỉ biết ngậm miệng. 

Áo ngoài của Rangi và…quần lót con gái. Là cái đó, đúng không?

“Này.”

“Sao thế?”

“Cô cởi cả quần lót à?”

“Nghe nói ngủ không mặc quần lót thì tốt cho sức khỏe mà.”

Đúng là có lời đó, nhưng cô nghe từ ai…Sehee, đúng không? Chỉ có Sehee thôi. Tôi thở dài, lấy quần đùi làm đồ ngủ, đứng dậy.

“Cô ngủ đây đi. Tôi ngủ phòng khác.”

“Sao thế?” Rangi ngồi dậy, chăn tuột xuống, lộ làn da trắng…mà không phải.

“Này.”

“Tên ta là Hổ.”

“Không, bỏ qua chuyện lặt vặt đi. Sao cô mặc cái đó?”

“Cái đó” ở đây là cái áo phông của tôi, cái mà chiều nay cô ấy cướp rồi nhét vào túi. 

Cô ấy đã cởi hết quần áo ra mà lại mặc cái áo đó.

“Sehee đưa ta.”

Nên làm gì với Sehee đây? 

Rangi tiếp tục.

“Mặc cái áo này, ta cảm nhận được mùi của cậu khắp người nên là thấy yên tâm lắm.”

Rangi cười rạng rỡ. Mặt tôi đỏ bừng. Đừng biến tôi thành một tên không hay tắm chứ! Hôm nay nóng rồi lại leo núi nên mới như vậy, bình thường tôi sạch sẽ lắm!

“Nhìn này, hít hít, mùi của cậu.”

“Đừng mà!!”

Nhìn Rangi úp mũi vào áo phông ngửi, tôi xấu hổ tột độ lao tới. 

Rangi ngã ngửa ra, còn tôi thì ngồi lên trên, một tay nâng mặt cô, tay kia kéo áo xuống.

Mắt tôi chạm mắt Rangi. Đôi mắt ngây thơ nhìn tôi chằm chằm như hỏi sao thế. Tôi không dám nhìn đi chỗ khác, cũng chẳng thở nổi. Tim đột nhiên đập mạnh… 

Không, không phải! Tôi đang làm gì thế này?! Đối phương là Rangi! Là một con hổ!

Con hổ đó đưa tay chạm má tôi rồi nói. 

“Mặt cậu đỏ rồi.”

“Cô nói gì vớ vẩn thế!”

Hoảng loạn, tôi hét lên, lùi sang bên cạnh. Hừ, tôi vừa làm gì? Sao lại nghĩ thế với một cô bé chứ? Tôi xấu hổ vì tim mình đã đập mạnh dù chỉ một khoảnh khắc.

…Trốn thôi. Ở đây thêm nữa, tôi sợ sẽ phát hiện ra sở thích tình dục ẩn giấu của mình mất. Bỏ cái áo đi, ngủ thôi.

“Thích thì làm gì thì làm. Mặc hay không tùy cô.”

Tôi đứng dậy, kéo cửa trượt. Không nhúc nhích. 

…Hả? 

Tôi dùng cả hai tay đẩy mạnh, nhưng cánh cửa gỗ và giấy vẫn bất động.

“Sao cửa không mở?”

Tôi lẩm bẩm ngớ ngẩn, thì…

“Để đảm bảo thời gian riêng tư cho thiếu gia và chủ nhân, tôi đã dùng yêu thuật. Đến khi gà gáy lần đầu, ngay cả tôi cũng không mở được, nên dù chơi mạnh bạo đến thế nào thì cũng không có vấn đề gì đâu ạ.” Sehee đáp.

Này, cô ở đó à?!

“Mở cửa ngay!”

Không một câu trả lời. Ngoài cửa cũng không có động tĩnh. Biến mất rồi à?! Tôi thử đẩy cửa lần nữa, vẫn không mở.

“Cậu làm gì đó?” Rangi hỏi.

…Nhờ Rangi thử xem? Không, chắc cô ấy không giúp đâu. 

Chắc sẽ chỉ nói “Ngủ đây chẳng được sao?” thôi, nhưng tôi vẫn thử hỏi.

“Này, mở cửa giúp tôi.”

“Ta không biết yêu thuật đó.”

“Sao thế?”

“Yêu thuật lặt vặt thế này có Sehee lo, ta không học. Dùng sức phá thì được, phá không?”

“Thôi.”

Thôi, kệ. Hôm nay ngủ đây vậy. Coi như ngủ với em họ đi. Chuyện vừa nãy là do bất ngờ nên hoảng thôi. Không sao. Rangi còn là trẻ con. Nếu là Narae hay chị gái ngực bự, tôi đã tìm cách thoát…ý là thoát thân rồi, nhưng là Rangi, nên không sao.

“Ngủ thôi.”

Quyết định rồi thì cũng hành động nhanh thôi. Tôi chui vào cạnh Rangi. Chăn to nên vẫn còn chỗ trống.

“Ồ, cuối cùng cậu cũng đã sẵn sàng cho đêm tân hôn…”

Tôi đã sẵn sàng gõ đầu từ lâu rồi.

“Aya! Cậu nghĩ đầu ta là gì hả?!”

“Nói bậy thì ăn đòn.”

“Ư…Từ khi sinh ra trên đất này, chỉ có cậu dám đánh đầu ta.”

“Coi như trải nghiệm hay đi.”

Mà chăn này mỏng, tốt thật. Thoáng mát, dễ chịu. Hè mà chu đáo thế à?

“Tôi ngủ đây. Cô cũng ngủ đi.”

“Nhưng đêm đầu tiên là thế này à?”

Đừng hỏi tôi.

“Nghe nói trước khi ngủ, người yêu nhau sẽ làm gì đó, lạ thật.”

“Sao cô cứ ám ảnh mấy chuyện đó thế?”

Rangi ngập ngừng, nắm tay tôi trong chăn, nói.

“Đây là một câu chuyện xưa cũ, cậu muốn nghe không?”

“Tôi thích nghe chuyện cổ tích bà kể, nên cứ kể đi.”

“Ta giống bà chỗ nào hả?”

Rangi véo hông tôi.

“Ah đau đau!”

Rangi giật chăn, cuộn tròn, giấu đuôi chăn dưới người rồi nói.

“Dù ta không hiểu gì cả, nhưng đùa về tuổi tác thì phải phạt.”

Này, hơi muộn để bắt bẻ rồi đấy, nhưng cô hơn 4000 tuổi, giọng điệu cũng thế, tôi đâu nói sai? Dù là mùa hè, không có chăn dễ cảm lắm. Baduk còn không bị cảm hè, tôi mà bị thì mất mặt người. Tôi vỗ vỗ đầu Rangi, dù trong bóng tối vẫn sáng rực, nói.

“Đùa thôi, đồ ngốc. Đừng giận.”

“…Ta không giận.”

Rangi đẩy mép chăn về phía tôi. Tôi kéo chăn, Rangi cuộn tròn lăn vào lòng tôi. Định bảo dính vào nóng lắm, tránh ra thì…

“Đây là một câu chuyện từ rất xưa.”

Rangi nằm trong lòng tôi, bắt đầu kể.

“Ta quan sát bọn trẻ ăn thịt người. Các linh thú như ta, đại yêu quái, không cần ăn người, nhưng lũ tầm thường thì ăn linh hồn con người để tăng sức mạnh.”

Hồi ấy, đó là chuyện thường ngày. Yêu quái ăn con người, con người sống trong sợ hãi, ngày qua ngày.

“Rồi một ngày, ta đã thấy một cảnh tượng kỳ lạ.”

Một người mẹ và đứa con. Và một yêu quái. Yêu quái định ăn hai mẹ con đó, và…

“Ta không hiểu. Với bất kỳ sinh vật nào, bản thân nó đáng lẽ phải chính là điều quan trọng nhất. Đó là lý lẽ của những sinh vật có sự sống. Nhưng người mẹ ấy đến khoảnh khắc bị ăn thịt vẫn cố gắng cứu con mình.”

Ban đầu, cô nghĩ đó chỉ là hành động bản năng để duy trì giống loài.

“Nhưng không phải. Không chỉ là giao phối hay sinh con. Khi thấy một cặp đôi không cùng huyết thống, run rẩy trong sợ hãi nhưng vẫn sẵn sàng hy sinh vì nhau, ta nhận ra mình đã sai. Điều gì khiến họ, dù đối mặt với cái chết, vẫn đặt người kia lên trên?”

Vì thế, một ngày nọ, cô hỏi người thông thái nhất trong số con người, “Tại sao con người có thể hy sinh vì người khác?”. 

Ông trả lời, “Hỡi Vua Núi, đó là tình yêu.”

Vua Núi, tức Rangi, sững sờ trước câu trả lời.

“Nếu được nhận tình yêu đó…ta sẽ vui đến nhường nào đây. Cuộc sống của ta, nhàm chán, tẻ nhạt, không có lý do, chỉ tồn tại. Ta nghĩ tình yêu là cách duy nhất mang lại ý nghĩa. Làm sao mà ta không khao khát nó được?”

Nghe vậy, Rangi trong lòng tôi bỗng trở nên xa cách.

“Ta nghe nói những người yêu nhau sẽ kết hôn. Vì thế, ta muốn cưới cậu, muốn được cậu yêu.”

Tình yêu mà Rangi nghĩ sai rồi. Đó không phải là tình yêu. Yêu chỉ vì thú vị, vì niềm vui của bản thân, không phải tình yêu, mà giống như trò chơi hơn.

Nhưng tôi không nỡ nói Rangi sai. Cô ấy tin đó là tình yêu, và đã bị phong ấn suốt thời gian dài không tưởng. Tôi có thể chỉ trích suy nghĩ đó sao? Có thể giải thích cho cô ấy biết tình yêu là gì không?

Chắc là không. Tôi đâu phải người có thể nói với cô ấy về chuyện đó. Nên tôi chỉ đáp, “Vậy à.”

Tôi đồng tình với Rangi, vuốt ve đầu cô bé, người đang cười rạng rỡ với niềm tin mãnh liệt rằng sẽ được tôi yêu.

“Hử~.”

Rangi cụp tai, cười ngây ngô, trông thật vui vẻ. Tôi chỉ mong sớm có ai đó dạy cô yêu quái ngây thơ như trẻ sơ sinh này về tình yêu thực sự.

Vì đó không thể là tôi.

Chắc vì những chuyện hôm nay, tôi vuốt đầu Rangi và chìm vào giấc ngủ như mất ý thức.

“…Ngủ rồi à?” Giọng Rangi hoảng hốt là âm thanh cuối cùng tôi nghe được.

Lạnh quá. Dù đắp chăn vẫn thấy lạnh. Lạnh đến mức tỉnh giấc. Tôi co người, nhưng không phải côn trùng để cuộn tròn được. Tôi mò mẫm tìm thứ gì đắp thêm. Túi của tôi ở đâu đó… À, hình như tôi có chạm được cái gì đấy ấm áp. Tôi ôm lấy thứ ấm áp, lý tưởng thay lò sưởi. Vừa khít trong lòng, ấm áp, còn thoang thoảng mùi thơm nữa, rất tuyệt để ôm ngủ.

“Ư…Cái gì…Seonghun?”

Hả? Lò sưởi động đậy rồi còn biết nói nữa. 

Ừ, chó hay hổ còn nói được, lò sưởi nói được có gì lạ. Nhưng để chắc chắn, tôi hé mắt nhìn. Rangi ngẩng đầu nhìn tôi. À, lò sưởi là Rangi. Chắc là không sao đâu.

“Lạnh quá…Cứ thế này ngủ đi…”

“Ừm, được.”

Dù cô có không muốn, tôi cũng ngủ thế này. Nhưng sao giờ thấy bớt ấm hơn trước rồi? À, lúc nãy cô ấy động đậy xoay người. Cái đồ nghịch ngợm này. Tôi xoay Rangi lại, để lưng cô đối diện tôi, rồi ôm chặt từ phía sau.

“Thế này…ấm hơn.”

“Ư…”

Tôi áp mặt vào tóc Rangi, luồn tay dưới cổ làm gối, tay kia ôm eo cô ấy, chìm vào hơi ấm và mùi hương, ngủ thiếp đi.

“Thế, thế này…làm sao ngủ được đây.”

Tôi thì ngủ ngon lắm.

“…Cảm giác dễ chịu đến mức khó chịu.”

Đúng là khó chịu thật. Da cô bé mềm mại, ôm thích lắm. Tôi sờ bụng Rangi. Mềm mại. 

“Ưa?! Ưa!” 

Sờ sờ. Bụng trẻ con đúng là mềm và mũm mĩm. Dễ nghiện thật đấy. Còn chỗ khác thế nào? Tôi mơn trớn khắp cơ thể mềm mại của Rangi, rồi ngủ thiếp đi.

“Ư…ahn—”

***

Khó xử quá. Khi tỉnh dậy sáng nay và lấy lại tinh thần, tôi không biết phải xử lý tình huống chưa từng có này thế nào, thật sự quá khó xử. 

Bình tĩnh, bình tĩnh nào. Hãy nhìn nhận tình hình một cách khách quan.

Giờ tôi đang nằm trong chăn, cuộn tròn như con tôm. Và Rangi đang ngủ, lưng áp vào ngực tôi. Tay trái tôi ở dưới cổ cô bé, làm gối cho Rangi, còn tay phải…đang sờ bụng cô bé. Không, đã sờ thì đúng hơn, vừa tỉnh dậy là tôi đã rút tay ra ngay.

Cô bé này bụng lại mềm hơn ngực, đúng là kỳ lạ thật đấy… 

Không, không phải! Giờ tôi nhìn thế nào cũng hoàn toàn là một tên biến thái. Lolicon. 

Phải làm sao đây? Vì cánh tay trái, tôi không thể đổi tư thế. Nếu rút tay mà làm Rangi tỉnh thì đúng là đảo lộn mọi chuyện. 

Đang tiến thoái lưỡng nan thì…

Ò ó o!

Tiếng gà gáy chẳng có gì đặc biệt vang lên. À, gà gáy lần đầu? Trời vừa hửng sáng, tôi dậy sớm thật. Không, may mà dậy sớm. Vì tôi tỉnh trước Rangi.

Đúng lúc đó, xoẹt.

Cửa mở.

“Đến giờ dậy rồi.”

Người bước vào là Sehee, như hôm qua, mặc hanbok đen cải tiến, giữ vẻ mặt vô cảm. Chỉ cần nói “Sehee” là đủ, nhưng tôi cố kéo dài câu chữ cũng chẳng làm thời gian chậm lại.

“…”

“…”

Mắt tôi chạm mắt Sehee. Một lúc sau, khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên.

“Lolicon. Biến thái. Tên cặn bã rác rưởi. Thiếu gia thích danh xưng nào?”

“Sai rồi! Chuyện cô đang nghĩ không có xảy ra đâu!”

“Có vẻ thiếu gia vẫn chưa hết mệt mỏi từ đêm qua, tôi sẽ quay lại sau.”

Cô ta chẳng thèm nghe tôi.

“Không phải thế!”

“Ưm…Cái gì…không phải?”

Hỏng rồi. Rangi tỉnh rồi.

Cô bé dụi mắt, giọng ngái ngủ,

“Há…Vì Seong-hun mà ta không ngủ đủ…Muốn ngủ thêm.”

Nói xong câu dễ gây hiểu lầm, Rangi xoay người đối diện tôi, rồi…

“Khò…”

Ngủ tiếp.

Xoẹt.

Cửa đóng lại.

***

Bỏ cuộc việc giải thích với Sehee, người dường như hiểu hết mọi chuyện, tôi ăn xong bữa sáng toàn món bổ dưỡng kỳ lạ và bắt đầu thu dọn hành lý. Mẹ bảo hôm nay lên Seoul nên chuẩn bị trước vậy. 

Trong khi tôi đang loay hoay, Rangi ngồi xổm bên cạnh liền hỏi.

“Cậu định đi đâu à?”

“Về nhà chứ. Không thể ở đây mãi được.”

“Nhà?”

“Nhà tôi.”

“…Seoul?!”

Rangi ngẫm nghĩ rồi giật mình nhảy dựng. Sao thế?

“Thế, thế còn ta? Cậu bỏ ta ở đây à?”

Cô là chó con nhặt ngoài đường à? Bỏ sao nổi? Đương nhiên là đi cùng, tôi định nói thế, nhưng Rangi đã ném ra một quả bom.

“Vậy chuyện đêm qua là gì? Trò đùa đêm hè à?!”

“Đừng nói dễ gây hiểu lầm như vậy chứ!!”

Đêm qua có gì đâu! Chỉ ôm nhau ngủ thôi! 

Trước khi cô ấy có thể nói thêm gì kỳ cục, tôi nhanh chóng đổi chủ đề.

“Và cô cũng đi cùng, bỏ cái gì?”

“…Hả?”

Tóc Rangi dựng thành dấu chấm hỏi.

“Không đi à? Cô muốn ở lại một mình sao?”

“Ta, ta được đi cùng sao?”

Rangi mếu máo. Mặt đó không hợp với trẻ con. Tôi nói với giọng có chút bực.

“Trong hang tôi đã nói rồi còn gì, rằng cô sẽ đi cùng tôi. Cô bị đãng trí à?”

Đuôi Rangi dựng thẳng.

“Seonghun nói như vậy là xấu!”

Kệ đi.

“Thế, đi cùng có vấn đề gì không?”

Rangi nghĩ ngợi rồi lắc đầu.

“…Không có vấn đề lớn.”

Ý là có vấn đề nhỏ à?

“Nhưng nếu ta đi theo, chắc chắn sẽ gây phiền cho cậu.”

“Rồi sao?”

“Cậu ở lại đây không được à?”

“Không.”

“Sao thế?”

“Mẹ tôi bảo hôm nay phải lên ngay.”

Và gặp Narae để giải thích càng sớm càng tốt. Nhưng Rangi, nghe đến mẹ tôi, cúi đầu, đuôi vẫy qua lại, trông rầu rĩ.

“Sao thế?”

“Nếu là lệnh của mẹ chồng thì ta đành chịu…”

“Ai là mẹ chồng cơ?”

“Mẹ của chồng không phải mẹ chồng à?”

Tiền đề sai bét rồi.

“Thôi, bỏ qua đi.”

Nhưng giờ tôi đã quen, như kiểu con gái nhỏ nói “Lớn lên con sẽ cưới bố” thôi. Tôi trưởng thành rồi.

“Nhưng sao cô lại phản ứng lạ như vậy khi nghe đến mẹ tôi thế?”

“À, chuyện đó.”

Rangi nghịch đuôi nói. 

“Mẹ chồng khó đối phó lắm, ta không làm gì được.”

“Nghĩa là sao?”

“Bà ấy tin chỉ cần muốn là có thể xử lý linh thể như ta.”

“…Đúng là không nên có ảo tưởng đó.”

Đối phó với con hổ to bằng núi, dù là linh thể, thì đúng là khó.

“Nhưng bà ấy thật sự làm được…”

“Hả?”

Nói gì vô lý thế? Mẹ tôi tuy hơi đặc biệt, nhưng rõ ràng là người thường. Làm sao đối phó với yêu quái như cô?

“Cậu nhớ kỹ nhé. Với yêu quái chúng ta, con người đáng sợ nhất là người tin mình làm được mọi thứ. Loại người đó, dù là đại yêu quái như ta, nếu không có thực thể, không thể làm hại trực tiếp.”

“Ý là mẹ tôi thuộc loại đó?”

Rangi gật đầu. Trời ơi, mẹ, mẹ được hổ trong thần thoại Dangun công nhận luôn kìa.

“Ừ, thế à.”

Tôi không rõ chuyện khác, nhưng mẹ cưới bố để “cải tạo” ông ấy. Nói sao nhỉ, mẹ còn lập dị hơn bố. Sức mạnh của mẹ là niềm tin kỳ lạ rằng có thể thay đổi tính cách bố. Tôi thừa hưởng nhiều từ mẹ, cứ tin vào điều mình muốn, bất chấp mọi người nói gì. Dù biết rõ đó là thói quen xấu, nhưng tính cách thì khó sửa rồi.

Nhưng giờ không phải lúc nghĩ về tính cách của tôi mà là làm sao để đưa Rangi lên Seoul. Mẹ bảo đi cùng, không đi là tôi chết chắc. 

Tôi thử thăm dò.

“Thế, không đi cùng thật à?”

“Nhưng nếu ta lên Seoul…”

Rangi vẫy đuôi, đắn đo. 

Dù không biết cô ấy lo gì, nhưng nếu cô ấy không đi, mẹ sẽ đánh chết tôi mất, vậy nên tôi lên tiếng.

Tôi sẽ bảo vệ cô.”

“…Hả?”

“Dù mẹ có nói gì, có chuyện gì, tôi sẽ bảo vệ cô, nên đi cùng đi.”

Không đi cùng là chết, đi cùng có chuyện gì còn hơn. Chọn cái sau.

“Seonghun…” 

Rangi run rẩy. 

“Cậu nói thật chứ?”

“Chắc chắn.”

Không thì mẹ giết tôi mất.

Hoàn toàn không biết gì về tình cảnh của tôi, Rangi co người hét lớn. 

“Quả nhiên cậu là định mệnh của ta mà!”

Rangi nhảy bổ đến làm tôi ngã nhào, cọ má vào mặt tôi. Cảm giác mềm mại, ấm áp đó làm tôi giật mình định đẩy ra, nhưng khi tay chạm eo cô…

“Nghe nói con trai tuổi mới lớn giống chó động dục, quả nhiên không sai mà.” Sehee, không biết từ đâu xuất hiện, nói trong khi ngồi cung kính ngoài cửa.

Tôi đẩy Rangi ra, đứng dậy. 

“Đừng nói bậy, cái người này!”

“Tôi không phải người.”

Giờ tôi chẳng tò mò cô là yêu quái gì nữa rồi.

“Quan trọng hơn, tôi sẽ đưa Rangi lên Seoul, có xe buýt đến đây không?”

Sehee phớt lờ tôi, nhìn Rangi. 

“Chủ nhân định lên kinh thành?”

Rangi gật đầu. 

Vẻ mặt vô cảm của Sehee thoáng vỡ, nhưng nhanh chóng trở lại, tôi không kịp thấy biểu cảm đó.

“Vậy à. Tôi sẽ chuẩn bị xe.”

“Còn cô thì sao?”

“Tôi đương nhiên sẽ theo hầu chủ nhân.”

Cô ở lại không được à? Vì sức khỏe tinh thần của tôi. Nhưng nghĩ lại, nếu chỉ đưa Rangi đi, tôi sẽ phải tự lo. Mẹ bận, bố thì…như thế. Có Sehee có lẽ tốt hơn. Tôi vẫn hỏi thêm.

“Nhà thì sao?”

“Có Baduk.”

Baduk thành chó giữ nhà rồi.

“…Để Baduk một mình không sao à?”

“Đừng lo. Khi thiếu gia hôi hám rời đi thì lũ trẻ sẽ quay lại chơi với Baduk.”

Đừng bắt bẻ, bắt bẻ là thua đấy. 

Tôi bỏ qua từ ngữ cố ý của Sehee và hỏi.

“Lũ trẻ đó là yêu quái đúng không?”

“Đúng vậy.”

Vậy đây sẽ thành đại biệt thự yêu quái à.

“Tôi đi thu dọn hành lý.”

Sehee biến mất không tiếng động như lúc đến. Đúng là không có chút dấu vết. Nếu cô ta bất ngờ nói chuyện lúc ban đêm trên đường thì chắc tôi sẽ đứng tim mất.

“Tôi gói đồ đây, cô có gì cần mang thì lấy đi.”

Nghe thế, Rangi từ phía sau ôm cổ tôi.

“…Gì thế?”

“Thứ ta muốn mang theo.”

Tôi là đồ vật à?

“Thứ khác?”

“Không có. Có cậu là đủ.”

…Hơi cảm động. Cô bé này lớn lên chắc xấu hổ không dám nói thế đâu, ngây thơ thật. Đáng yêu, đáng yêu lắm. Muốn cắn cho một phát.

“Ừm. Cảm ơn.”

Không cắn được, tôi đan tay vào tay Rangi.

***

Khi tôi thu dọn hành lý xong và bước ra hiên, Baduk đã đang đợi tôi.

“Thiếu gia, ở lại thêm chút nữa không được sao?”

Nhìn Baduk cụp đuôi, mắt rưng rưng như sắp khóc, tôi thấy buồn khi phải để lại em ấy, nhưng…

“Xin lỗi nhé. Anh có việc gấp.”

Chẳng có gì quý hơn mạng sống của mình cả.

“Hí…híc.”

Trời ơi?! Em ấy khóc thật! Nhìn Baduk lau mắt bằng mu bàn tay, nước mắt tuôn như thác, tôi thoáng nghĩ có lẽ trên đời này, nước mắt của một cô bé chó còn quý hơn cả mạng sống.

Không, không được. Mủi lòng bây giờ thì tối nay tôi ăn cơm ở địa ngục mất. Với mẹ tôi, việc lên núi Jiri bắt thằng con trai không nghe lời chỉ là chuyện nhỏ. Tôi xoa đầu Baduk và nói.

“Xong việc anh sẽ quay lại. Đừng khóc, đồ ngốc này. Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng chúng ta chia tay mãi mãi đấy.”

“Thật sự sẽ quay lại chứ?”

“Ừm.”

“Khi nào?”

Ừm… Trước khi hết hè, ở lại một tuần chắc ổn?

“Khoảng 20 ngày nữa? Nên Baduk phải trông nhà cẩn thận nhé.”

Baduk gật đầu, mắt đầy quyết tâm, khó tin vừa khóc, nói. 

“Vâng! Em nhất định sẽ giữ nhà!”

“Giỏi lắm.”

Trong khi tôi đang xoa đầu Baduk, đột nhiên…

“Quả nhiên thiếu gia là lolicon.”

“Hí?!”

Giọng Sehee từ sau lưng làm tôi giật mình. (Tôi đã bỏ cuộc để ý việc cô ta gọi tôi là lolicon.) Cô hợp làm ma quỷ hơn yêu quái đấy? Giữa ban ngày mà Sehee như hút hết ánh sáng, chẳng giống người chút nào. À, cô ta đâu phải người. Dù sao đi nữa, cô ta đang cầm hai cái vali đen.

Hả?

“…Không phải bó vải à?”

“Thời này gói đồ trong bó vải là không bình thường,” Sehee đáp.

…Xin lỗi. Tôi thực sự nghĩ cô sẽ gói trong bó vải. Nhưng mà…

“Thế bộ đồ đó không kỳ à?”

“Đây là sở thích của tôi ạ.”

“…Còn Rangi thì sao?”

“Cũng là sở thích của tôi.”

Ừ, sở thích của cô, tôi tôn trọng.

“Thế Rangi đâu rồi?”

Sehee quay người, nhìn lên mái nhà. Tôi cũng nhìn theo.

Lưng tôi lạnh toát.

Trên đó, Rangi đứng hiên ngang, dáng vẻ uy nghiêm mà tôi chưa từng thấy, như thể là hình dạng nguyên bản. Dù vẫn là cô bé nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng khí thế rộng lớn hơn trời, nặng nề hơn núi, sâu thẳm hơn biển, như nhân vật trong thần thoại.

…Tôi đang nghĩ gì về Rangi thế này?

Mà cô ấy làm gì trên đó? Ngã đau thì sao? Tôi định mở miệng nhắc nhở, nhưng…

“Xin phép một chút,” Sehee nói, bịt tai tôi.

Rồi… 

[――――――――――――――!!]

Tiếng gầm dữ dội của hổ vang vọng trời đất. Tôi có thể thấy rõ mặt đất rung chuyển trước mắt mình. Tôi không ngã vì Baduk đỡ phía sau, không ngất vì Sehee đã giúp bịt tai lại.

Gì, gì thế? Chuyện gì vừa xảy ra vậy? 

Sehee thả tay khỏi tai tôi. 

Tôi cố nói với đôi môi khô khốc.

“Vừa rồi…là cái gì thế?”

“Lời chào theo kiểu của chủ nhân. Thiếu gia không cần biết,” Sehee đáp.

Chào? Cái đó là chào? Tôi thấy như đe dọa cái gì đó hơn đấy. Tôi đã nghe nhầm à? Tiếng hổ gầm vốn thế sao? Trong khi tôi đang nghĩ ngợi, Rangi đã từ mái nhà xuống bên cạnh, nắm lấy tay tôi.

“Đợi lâu chưa?”

“…Không.”

Nhìn vẻ hồn nhiên của cô, chắc tôi nghĩ sai. Tiếng hổ gầm chắc vốn thế. Rangi gật đầu, nhìn Baduk, người vừa làm “chân” cho tôi và nói.

“Vậy, Shina, trông nhà nhé.”

“Vâng, chủ nhân.”

“Shina?”

Tên em ấy không phải Baduk sao? 

Khi tôi đang nghĩ thế, Sehee tốt bụng liền giải thích.

“Đó là tên trời ban cho Baduk. Nói đơn giản thì là chân danh.”

“Cái đó quan trọng lắm à?”

Sehee gật đầu. 

“Quan trọng hơn mạng sống. Gọi bừa chân danh thì bị giết cũng không oan. Dù mới chỉ gặp nhau trong một thời gian ngắn, chúc thiếu gia đi bình an ạ.”

“…Tôi sẽ bị giết sao?”

Vậy là Baduk sẽ hiện nguyên hình cắn đầu tôi luôn à?

“Không sao đâu, thiếu gia,” Baduk nói, bước ra trước với vẻ vô tư. 

“Thiếu gia là chồng tương lai của chủ nhân, nên không sao. Nếu là người thường nói thế, tôi đã cắn, lăn qua lăn lại trong miệng rồi.”

Chồng, từ này nghe hay thế sao?

“Ừ, may quá.”

“Chẹp.”

Em vừa chép miệng đúng không? Thôi, kệ. Có những chuyện giả vờ không biết sẽ tốt hơn. Đúng lúc đó, tiếng xe hơi vang đến từ ngoài cổng.

“Ta đi đây.”

“Dạ, đi nhé, chủ nhân. Thiếu gia, quay lại sớm nhé. Sehee cũng giữ sức khỏe!”

Baduk tiễn chúng tôi.

Tôi bước ra cổng, Sehee theo sau, còn Rangi…dừng lại, trầm ngâm. Cô ấy không muốn rời nơi này à? Dù bị phong ấn thì đây cũng là nơi cô ấy đã sống hơn 4000 năm mà.

…Thôi thì, không giống tôi, nhưng đẩy lưng cô ấy một chút vậy.

Để tôi được sống.

“Rangi.”

“Hự?!”

Rangi giật mình, giọng non nớt, lông dựng đứng. 

…Cô là mèo à? 

Tôi chìa tay ra.

“Đi nào.”

“…Ừm!”

Rangi do dự một chút, nhưng rồi mỉm cười rạng rỡ, nắm lấy tay tôi. 

Tôi mở cửa xe, đẩy Rangi lên trước, rồi theo sau. Nhưng Sehee không có ý định lên xe.

Cô ấy định ngồi ghế trước à? Tôi định hỏi, nhưng thấy Sehee nhìn về một hướng, khóe miệng hai bên nhếch lên với nụ cười rùng rợn, miệng tôi cứng đơ. 

Sao cô ấy lại làm cái mặt đáng sợ đó thế? Tôi thò đầu ra nhìn theo hướng Sehee, nhưng mắt tôi chỉ thấy bóng cây lay động trong gió, chẳng có gì khác.

“…Sao thế?”

“Có mấy thứ dễ thương đang xem chúng ta đi và trò chuyện với nhau ấy mà.”

Rangi đã ngồi trong xe rồi mà. 

…Trò đùa chán thật đấy.

“Là gì vậy?”

“Ba con gấu.”

Trong đầu tôi tự động vang lên bài hát thiếu nhi.

“Có lẽ là đến để báo thù cho gấu bố chăng.”

“Gấu bố chết rồi à?!”

“Không sao. Gấu mẹ vẫn còn sống mà.”

…Để bảo vệ hệ sinh thái, phải đi nhanh thôi. Ở đây lâu hơn nữa thì gia đình gấu lưỡi liềm ở Jiri sẽ biến mất vào bụng yêu quái mất.

“Ôi, thật thất lễ. Nếu thiếu gia muốn ăn, tôi sẽ chuẩn bị trong thời gian ngắn ạ.”

“Thôi, cảm ơn.”

“Chúng có lẽ sẽ theo lên Seoul báo thù, nên dọn lên bàn ăn là chuyện đơn giản thôi.”

Trò đùa của Sehee trông chẳng giống đùa chút nào, đáng sợ thật.

Đạo bào là một loại trang phục truyền thống của các đạo sĩ Đạo giáo. Đồ sứ Goryeo là loại gốm sứ cao cấp được sản xuất tại Triều Tiên trong thời kỳ vương triều Cao Ly (Goryeo, 918–1392). Đây là một trong những dòng gốm sứ nổi tiếng và tinh xảo nhất châu Á thời trung đại, đặc biệt là với men ngọc màu xanh ngọc đặc trưng. Thần thoại Dangun là truyền thuyết lập quốc quan trọng bậc nhất trong văn hóa Hàn Quốc, kể về sự ra đời của Dangun Wanggeom, người sáng lập ra vương quốc Gojoseon vào năm 2333 trước Công nguyên, theo truyền thống Hàn Quốc. Hong Gildong (홍길동) là một nhân vật huyền thoại và biểu tượng văn hóa nổi tiếng trong văn học Hàn Quốc. Ông rất thông minh, tinh thông võ nghệ và pháp thuật. Có thể hiểu là dịch chuyển tức thời Tên thường dùng cho chó ở Hàn Quốc, giống như Mực hay Vàng ở Việt Nam