Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

Truyện tương tự

The Villainess Who Was Dumped Got Married into My Family, a Mob Noble from the Frontier, and Turns Out, She’s an Amazing Capable Wife?

(Đang ra)

The Villainess Who Was Dumped Got Married into My Family, a Mob Noble from the Frontier, and Turns Out, She’s an Amazing Capable Wife?

Tera

Giờ đây, khi phải chia sẻ cuộc sống với người đã được số phận an bài cho bi kịch, Ragna bị cuốn vào bánh xe số phận đầy trớ trêu Liệu anh có thể viết lại những kết quả đã được định sẵn của thế giới nà

6 9

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

(Đang ra)

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Hikaru Sugii

Câu chuyện về chàng trai giao nhau với những cô gái, tình yêu, tuổi trẻ và ban nhạc!

56 414

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

11 48

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

400 1041

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

210 1716

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

2 3

Vol 1 - Mở Đầu

Cuộc đời của một người làm công ăn lương như tôi đã kết thúc, và với những ký ức nguyên vẹn, tôi được tái sinh ở một thế giới khác.

Vương quốc Leith, một quốc gia hùng mạnh nằm ở phía đông của Lục địa Almira.

Cuộc sống thứ hai của tôi bắt đầu trong một gia tộc nam tước khiêm tốn ở biên cương phía đông bắc của vương quốc này. Được bao bọc giữa núi non và cây xanh, tôi lớn lên trong chốn bình yên thôn dã này, được bao bọc trong tình yêu thương của cha mẹ.

Khi còn là một đứa trẻ, tôi tự do đi lại qua những cánh đồng và những ngọn núi. Khi còn là một cậu bé, tôi đã chăm chỉ học hành để chuẩn bị cho vai trò là người lãnh chúa tiếp theo và không ngừng luyện tập kiếm thuật. Rồi ngày sinh nhật thứ mười lăm của tôi đã đến.

Ở thế giới này, mười lăm tuổi có một ý nghĩa sâu sắc.

Đầu tiên, nó đánh dấu tuổi trưởng thành. Ở tuổi mười lăm, một người được công nhận là một người trưởng thành hoàn toàn, được tự do uống rượu và kết hôn.

Thứ hai, đó là độ tuổi mà các thần linh ban cho mỗi con người một kỹ năng—dù họ là con người, elf, dwarf hay bất cứ cá thể khác. Những kỹ năng này rất đa dạng. Chẳng hạn, cha tôi đã nhận được kỹ năng 〈Thợ Săn〉. Nó cho phép ông ấy nhìn thấy dấu vết của động vật phát sáng mờ ảo và ban cho ông ấy sự chính xác của một cung thủ bậc thầy khi nhắm mục tiêu vào các loài thú.

Mẹ tôi, ngược lại, sở hữu kỹ năng 〈Đầu Bếp〉. Đúng như tên gọi, tài nấu ăn của bà ấy rất phi thường, mỗi món ăn là một kiệt tác. Người ta kể rằng bà ấy từng điều hành một nhà hàng ở vương đô, nơi cha tôi đã phải lòng những sáng tạo ẩm thực của bà. Sau một thời gian theo đuổi không ngừng, ông đã chiếm được trái tim bà ấy.

Ngay cả bây giờ, với tư cách là một nữ quý tộc, mẹ tôi vẫn tiếp tục hiện diện trong nhà bếp của chúng tôi. Những món ăn bà ấy làm từ những con thú mà cha tôi săn được không có gì ngoài sự tuyệt vời.

“Cuối cùng thì cũng đến lúc rồi, Hugh,” cha tôi nói.

“Vâng, thưa cha,” tôi đáp.

Ngày hôm đó, tôi cùng cha đến nhà thờ ở ngôi làng trù phú nhất trong lãnh địa của chúng tôi. Ở đó, tôi sẽ dâng lời cầu nguyện lên thần linh và nhận được kỹ năng của mình.

Trong suốt chuyến đi trên xe ngựa, cha tôi nhận ra sự căng thẳng của tôi. Với một nụ cười trấn an, ông vỗ nhẹ vào lưng tôi. “Không cần phải lo lắng như vậy. Như con thấy đấy, lãnh địa Pnocis của chúng ta ở một nơi hẻo lánh. Và gia tộc Pnocis nhà ta ư? Một quý tộc nghèo, ở một vùng xa xôi nhất của biên giới. Ngay cả khi con nhận được một kỹ năng vô dụng, nó cũng sẽ không gây ra bất cứ rắc rối nào!”

“…Cha, nói vậy cha có thấy buồn không?”

“Buồn hay không thì nó vẫn là sự thật, vậy chúng ta có thể làm gì? Thành thật mà nói, sẽ rắc rối hơn nếu con nhận được một kỹ năng quá vĩ đại. Một kỹ năng bình thường là đủ tốt rồi.”

“Dù cha nói vậy…”

Tôi đã tìm hiểu vì tò mò, và hóa ra kỹ năng của thần linh là hoàn toàn ngẫu nhiên. Có những câu chuyện về những người chưa bao giờ nhìn thấy biển lại nhận được kỹ năng thở dưới nước hoặc những người yếu ớt chỉ có thể di chuyển bằng cách chật vật được ban cho 〈Thông Thạo Giáo〉.

Cha tôi cũng vậy, ông không có kinh nghiệm săn bắn và chưa bao giờ chạm vào một cây cung nào trước khi nhận được kỹ năng 〈Thợ săn〉 của mình.

Vì vậy, ngay cả khi cha thúc giục tôi hy vọng vào một thứ gì đó bình thường, tất cả những gì tôi có thể làm là cầu nguyện cho một kỹ năng an toàn, không có gì nổi bật.

“…Nhân tiện, có bất kỳ kỹ năng nào tệ khi nhận được không ạ?”

“Hừm? À… một kỹ năng quá mạnh sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý. Nếu vương tộc hoặc các quý tộc cấp cao chú ý, nó có thể gây ra rắc rối. Trong trường hợp xấu nhất, việc bị xử tử hoặc ám sát là điều không thể nghĩ tới.”

“X-xử tử…!?”

Tôi nuốt nước bọt, nhưng cha tôi cười và vỗ mạnh vào lưng tôi. “Không cần phải lo lắng! Trừ khi đó là một kỹ năng phi thường đến mức đe dọa vương tộc, thì con sẽ ổn thôi. Ý là, không đời nào con trai ta lại nhận được một thứ như thế!”

“V-Vâng, cha nói đúng…”

Tôi gượng cười trước tiếng cười lớn của cha. Chắc chắn, con trai của người đàn ông này sẽ không nhận được một kỹ năng kỳ lạ như vậy…

Tuy nhiên, vì tôi mang theo ký ức của kiếp trước, đôi khi tôi không thể không cảm thấy mình đặc biệt. Tôi luôn tự hỏi liệu, giống như trong các tiểu thuyết chuyển sinh từ kiếp trước, tôi có thể nhận được một kỹ năng mạnh mẽ và trở nên vĩ đại hay sử dụng một khả năng cheat nào đó không.

…Thật nực cười. Tôi không cần bất kỳ kỹ năng cheat nào. Tôi đã đủ may mắn rồi.

Sinh ra là con trai duy nhất của một gia đình quý tộc nhỏ, cách xa những cuộc đấu đá chính trị của vương đô, được nuôi dưỡng với tình yêu thương vô bờ bến từ cha mẹ, và được bao quanh bởi vẻ đẹp thanh bình của thiên nhiên—vùng đất này là hoàn hảo cho một cuộc sống chậm rãi, nhàn nhã. Đó là quyết tâm của tôi: sống vô tư và không bị gánh nặng ở đây.

Vì vậy, làm ơn, các thần linh ơi, hãy ban cho tôi một kỹ năng không có gì nổi bật!

Tôi cầu nguyện một cách sốt sắng trên xe ngựa cho đến khi chúng tôi đến nhà thờ. Cha tôi, bực bội, lẩm bẩm, “Con không cần phải cầu nguyện nhiều đến thế…” nhưng đối với tôi, đây là một vấn đề sẽ định hình toàn bộ cuộc đời tôi. Ngay cả khi biết kỹ năng là ngẫu nhiên, tôi cũng không thể ngừng cầu nguyện.

Cuối cùng xe ngựa dừng lại trước nhà thờ. Cha tôi đợi bên trong trong khi một linh mục lớn tuổi dẫn tôi vào nhà nguyện và sau đó đến một căn phòng nhỏ được gọi là Phòng Thánh Ban Ân, chỉ dành riêng để nhận kỹ năng.

“Tôi sẽ để cậu lại đây,” vị linh mục nói.

Một mình trong một căn phòng không lớn hơn một buồng tắm, tôi làm theo những hướng dẫn đã được đưa cho. Tôi quỳ xuống, chắp tay, và đặt chúng lên trán.

Không cần những câu thần chú đặc biệt.

Chỉ cần cầu nguyện với thần linh.

“Xin hãy ban cho tôi một kỹ năng,” tôi thì thầm.

“—Ta sẽ ban cho cậu một kỹ năng.”

Giọng nói của thần linh vang lên từ hư không, cộng hưởng trực tiếp trong tâm trí tôi.

Làm ơn, hãy để nó là một kỹ năng không có gì nổi bật!

“Kỹ năng ta ban cho cậu được gọi là Tẩy Não.”

…Hả?

Thần linh vừa nói gì vậy? Tẩy Trắng?

“Kỹ năng này ban cho cậu sức mạnh để điều khiển ý chí của bất kỳ sinh vật nào cậu chạm mắt.”

Điều khiển ý chí của họ?

Tẩy Trắn… Tẩy Não!?

Khoan đã, đó không phải là thứ mà ta thấy trong doujinshi người lớn, nơi mình thay đổi nhận thức thông thường của một cô gái để làm những điều nghịch ngợm hoặc xây dựng harem sao!?

Nghiêm túc chứ!? Một sức mạnh như thế… nếu ai đó phát hiện ra tôi có nó, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao!?

Tôi có thể điều khiển vương tộc hoặc quý tộc tùy ý phải không? Nếu tin tức lộ ra rằng tôi có một kỹ năng như vậy, đó sẽ là một tấm vé một chiều để chuyển sinh lần hai!

Khoan đã, đợi một chút! Tôi không cần nó! Tôi không muốn một kỹ năng cheat như thế này! Một thứ gì đó như 〈Những đầu ngón tay hơi ấm〉 hoặc 〈Không còn mồ hôi nách〉 cũng quá đủ đối với tôi rồi!

“Cậu giờ đã thức tỉnh với kỹ năng Tẩy Não.”

Này, thần linh, hãy lắng nghe tôi đi!?

“Cầu mong cuộc đời cậu được ban phước.”

Cuộc đời tôi vừa trở nên bị nguyền rủa! …Này, thần linh ơi!?

…Giọng nói của thần linh im lặng.

Không thể nào…

“T-Trạng thái…”

Do dự, tôi kiểm tra kỹ năng của mình. Bằng cách nói “Trạng thái”, người ta có thể xem kỹ năng được ban bởi thần linh.

Một bảng điều khiển trong suốt xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.

Và ở đó, nó được viết:

Hugh Pnocis

Kỹ năng: 〈Tẩy Não〉 Lv 1… Điều khiển ý chí của mục tiêu giao mắt với bản thân (Số mục tiêu tối đa: 1)

Tin juẩn? Juẩn chưa thế…?

Dù tôi có chớp mắt hay dụi mắt bao nhiêu lần, những từ trên bảng trạng thái vẫn không thay đổi. Tôi lại cầu nguyện trong tuyệt vọng, nhưng giọng nói của thần linh không quay lại.

“Cuộc đời mình đã kết thúc rồi…”

Kỹ năng 〈Tẩy Não〉.

Nếu ai đó phát hiện ra tôi đã được ban kỹ năng này, tôi sẽ bị xử tử ngay lập tức. Ngay cả khi điều đó không xảy ra, cha và mẹ tôi có thể sẽ từ bỏ tôi. Không ai sẽ tình nguyện mạo hiểm đến gần một người có thể Tẩy Não họ.

Cùng lắm, tôi sẽ bị kết án phải sống một cuộc đời cô độc. Tôi có thể thử chấp nhận nó và xây dựng một harem như trong những doujinshi người lớn đó, nhưng mô tả của kỹ năng bao gồm giới hạn “Số mục tiêu tối đa: 1.”

Điều đó có thể có nghĩa là tôi chỉ có thể Tẩy Não của một người tại một thời điểm. Kỹ năng có một hệ thống cấp độ, vì vậy có lẽ tôi có thể điều khiển nhiều người hơn nếu tôi tăng cấp, nhưng…

Ngay cả khi tôi có thể điều khiển một vài người, thì có ích gì chứ?

Chắc chắn, nó có thể hữu ích cho một niềm vui thoáng qua. Nhưng mục tiêu của tôi, sinh ra từ những ham muốn chưa được thỏa mãn của tiền kiếp, là sống một cuộc sống vô tư, nhàn nhã. Tôi không có mong muốn hủy hoại bản thân bằng cách sử dụng một cách liều lĩnh một kỹ năng như 〈Tẩy Não〉.

Tôi cần phải tìm ra cách để làm gì từ giờ…

“Cậu đã nhận được kỹ năng của mình chưa?”

“Waaa!?”

Một giọng nói bất ngờ làm tôi giật mình, và tôi thốt lên một tiếng kêu đáng xấu hổ. Quay lại, tôi thấy vị linh mục lớn tuổi đang đứng ở cửa, vẻ mặt ông ấy có chút lo lắng. Chắc hẳn tôi đã nán lại quá lâu, làm dấy lên sự nghi ngờ của ông ấy.

“V-Vâng, thì…”

“Thật tuyệt vời. Cha của cậu đang đợi. Nào, đi lối này.”

“V-Vâng…”

Bị vị linh mục thúc giục, tôi bắt đầu đi. Tôi khá chắc chắn không ai có thể nhìn thấy kỹ năng của tôi trừ khi họ sử dụng một thiết bị ma thuật đặc biệt. Vị linh mục không nên biết tôi đã nhận được gì, nhưng… vì một lý do nào đó, tôi cảm thấy căng thẳng khi phải che giấu một tội ác. Dù tôi chưa làm gì sai!

“Đừng nhìn buồn bã như vậy,” vị linh mục nói.

“Hả?”

“Thần linh không bao giờ ban những thử thách mà không thể vượt qua. Dù cậu đã nhận được kỹ năng nào, nó chắc chắn sẽ phục vụ cậu tốt.”

“Ờm…”

“Vâng. Ngay cả khi đó là một thứ gì đó như 〈Những cơn xì hơi cực kỳ hôi thối〉.”

“Ông đang nói một điều sâu sắc, nhưng ví dụ đó tệ hại quá!?”

Vị linh mục cười khúc khích, khăng khăng đó chỉ là một trò đùa. Ông ấy chắc hẳn đã cảm nhận được sự thất vọng của tôi với kỹ năng của mình và đang cố gắng vực dậy tinh thần của tôi, nhưng ví dụ đó tệ quá

Tuy nhiên, nó cũng làm tâm trạng tôi nhẹ nhõm hơn một chút.

Khi tôi bước ra ngoài nhà thờ, cha tôi đang trò chuyện với người quản gia lớn tuổi đã lái xe ngựa. Nhìn thấy tôi, ông vội vã đi tới. “Con mất nhiều thời gian quá, Hugh. Con đã nhận được kỹ năng của mình chưa?”

“V-Vâng, bằng cách nào đó.”

“Hừm? Phản ứng do dự đó làm tôi tò mò. Cậu đã nhận được kỹ năng gì?”

“A-À, thì…”

Ôi không, vị linh mục đã thúc giục tôi, và tôi đã không chuẩn bị một lời bào chữa…!

Nếu tôi nói thẳng 〈Tẩy Não〉, cuộc đời tôi sẽ kết thúc. Tôi có thể thử sử dụng kỹ năng để né tránh câu hỏi, nhưng nó chỉ hoạt động trên một người tại một thời điểm, và có cha tôi, người quản gia, và vị linh mục ở đây. Kỹ năng này thật bất tiện!

Tôi phải nghĩ ra một cái gì đó…!

“Ờ, thì… một cái gì đó như… lửa phát ra từ tay ấy…?”

Một lời nói dối tồi tệ quá, tôi ơi!

Lửa từ tay!? Tôi không thể nghĩ ra một kỹ năng nào đáng tin hơn sao!?

“Gì cơ, 〈Phát Hoả〉!? Đó là một kỹ năng đáng kinh ngạc mà con đã được ban…”

“Đúng là con trai của lãnh chúa!”

“Đủ rồi, Linh mục. …Hừm. Ta luôn nghĩ con trai mình là phi thường, nhưng đến mức này…”

“À, Cha…? Có chuyện gì không ạ…?”

Tôi đã thốt ra một lời nói dối ngẫu nhiên, nhưng phản ứng của cha tôi làm tôi lo lắng. Liệu 〈Phát Hoả〉 có phải là một kỹ năng có thể thu hút sự chú ý từ vương tộc hoặc các quý tộc cấp cao…?

“Không, không phải vậy. Nó chỉ là một kỹ năng thiên về chiến đấu, vì vậy sẽ cần một số báo cáo. 〈Phát Hoả〉 không quá hiếm, vì vậy đừng lo lắng.”

“C-Con hiểu rồi.”

Nếu cha nói không phải lo lắng, thì có lẽ là ổn. Tôi đoán là tôi đã tránh được một viên đạn…

Dường như tôi sẽ cần phải báo cáo nó, nhưng một kỹ năng có thể tạo ra lửa có thể được coi là phần nào nguy hiểm. Trong kiếp trước của tôi, nó sẽ giống như cần một giấy phép cho một chiếc xe hơi hoặc xử lý chất nổ.

Sự thật là, 〈Tẩy Não〉 nguy hiểm hơn 〈Phát Hoả〉 nhiều…

“Chúng ta hãy quay về. Hugh, khi về nhà, hãy cho mẹ con xem kỹ năng của con.”

“K-Không, chuyện đó…! Hôm nay con hơi mệt…!”

“Vậy sao? Chà, sáng nay con căng thẳng như một tấm ván. Được rồi, hôm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt.”

“Cảm ơn cha…!”

Phù, suýt nữa thì toi. Tôi suýt nữa đã kích hoạt một màn tiết lộ kỹ năng chạy tốc độ.

Tôi đã vượt qua được chuyện này tạm thời, nhưng sống với một quả bom hẹn giờ như kỹ năng 〈Tẩy Não〉 này chỉ khiến tôi tràn ngập sự lo lắng.

Vị linh mục nói thần linh không ban những thử thách mà không thể vượt qua, nhưng tôi có thể thực sự vượt qua thử thách này không…?

Ngay khi chúng tôi quay trở lại trang viên bằng xe ngựa, tôi đã trốn trong phòng mình.

Hiện tại, tốt nhất là nên tránh mặt cha và mẹ. Chủ đề về kỹ năng của tôi chắc chắn sẽ được nhắc đến, và tôi có khả năng sẽ lỡ miệng nói ra điều gì đó tố cáo bản thân.

Tôi tuyệt đối phải giữ bí mật về việc mình đã nhận được kỹ năng 〈Tẩy Não〉.

Đó chính xác là lý do tại sao tôi cần phải hiểu nó. Tôi cần biết chính xác loại sức mạnh mà kỹ năng này sở hữu.

“Thiếu gia, người cảm thấy thế nào?”

Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên ba lần, tiếp theo là một giọng nói từ phía bên kia cánh cửa.

…Thời điểm hoàn hảo. Đây là người lý tưởng để kiểm tra kỹ năng 〈Tẩy Não〉.

“Vào đi,” tôi gọi.

Cánh cửa từ từ mở ra, và người nói bước vào phòng.

“Tôi đã mang cho người một thứ để uống, thiếu gia.”

“Cảm ơn, Servas.”

Cúi đầu một cách kính cẩn là Servas, người quản gia đã phục vụ gia tộc Pnocis từ thời ông nội tôi. Ông ấy gần đây đã kỷ niệm sinh nhật thứ năm mươi tám của mình, khiến ông ấy trở thành một người đàn ông lớn tuổi theo tiêu chuẩn của thế giới này. Ông ấy là ứng cử viên hoàn hảo cho thí nghiệm Tẩy Não đầu tiên của tôi.

Gia tộc Pnocis của chúng tôi là một gia tộc quý tộc nghèo, ở một nơi hẻo lánh. Không có những cô hầu gái trẻ, dễ thương nào ở đây. Thật tệ, đúng không, tôi ơi!

“Servas, ông có thể ở lại bầu bạn với tôi một chút không?”

“Tất nhiên rồi. Lão già này rất vui lòng.”

Servas đặt một bình nước lên bàn và ngồi đối diện với tôi trên ghế sofa.

“Thiếu gia muốn nói về điều gì?”

“À… về kỹ năng 〈Tẩy Não〉.”

Khoảnh khắc mắt chúng tôi chạm nhau, tôi đã kích hoạt kỹ năng.

…Vậy ra đây là cảm giác khi sử dụng nó.

Nhìn kỹ, các từ 〈Tẩy Não đang hoạt động〉 trôi nổi trên đầu Servas. Đây hẳn là thứ chỉ mình tôi có thể nhìn thấy trong khi kỹ năng đang hoạt động.

“Xin lỗi vì đã làm ông bất ngờ, Servas. Chỉ để xác nhận, ông có đang bị Tẩy Não không?”

“Vâng. Tôi hiện đang bị Tẩy Não.”

Servas trả lời với một giọng điệu phẳng lặng, vô cảm. Không có dấu hiệu nào cho thấy ông ấy đang diễn kịch hay trêu chọc tôi.

“Ông sẽ tuân theo bất kỳ mệnh lệnh nào tôi đưa ra chứ?”

“Vâng. Tôi sẽ thực hiện bất kỳ mệnh lệnh nào từ thiếu gia Hugh.”

“Đứng dậy, xoay ba vòng, và sủa như một con chó.”

Servas đứng dậy từ ghế sofa, xoay ba vòng sang phải, và—

“Gâu!”

Ông ấy sủa.

…Tôi đang bắt ông già này làm gì thế này?

“Ngồi xuống, Servas…”

Nhìn cảnh tượng đáng thương đó làm tâm trạng tôi chùng xuống. Tôi cần phải chọn các mệnh lệnh của mình cẩn thận hơn.

Nói vậy, sức mạnh của kỹ năng 〈Tẩy Não〉 dường như là thật. Nếu Servas đang trong trạng thái tỉnh táo, ông ấy sẽ không tuân theo một mệnh lệnh lố bịch như vậy. Ngay cả khi ông ấy làm, ông ấy có thể sẽ tỏ ra do dự hoặc xấu hổ.

Tôi không cảm nhận được điều đó từ ông ấy bây giờ. Cảm giác như ông ấy sẽ thực hiện bất kỳ mệnh lệnh nào, ngay cả một thứ cực đoan như tự hủy hoại bản thân, mà không do dự.

…Thật đáng sợ.

Tôi theo bản năng lấy tay che miệng. Nếu kỹ năng này vô tình được kích hoạt, ai biết được nó có thể gây ra loại thảm họa nào? Ngay bây giờ, về cơ bản tôi đang nắm giữ cuộc sống của Servas trong tay mình.

Thật là một kỹ năng rắc rối mà tôi đã bị gán cho…

“Servas, chúng ta vừa nói về tuổi trẻ của cha tôi, hiểu chứ?”

“Vâng. Tôi đang thảo luận về tuổi trẻ của lãnh chúa với thiếu gia Hugh.”

“Tốt. 〈Tẩy Não〉 vô hiệu hóa. —Cảm ơn ông, Servas. Đó là một cuộc nói chuyện hiệu quả.”

“Không có gì. Nếu người muốn nghe thêm về những ngày còn trẻ của lãnh chúa, tôi rất vui lòng chia sẻ bất cứ lúc nào. Có thể sẽ rất vui nếu cả phu nhân cũng tham gia nữa.”

“Đó là một ý hay. Tôi sẽ hỏi lại vào lúc khác.”

“Tất nhiên rồi. Xin phép, Thiếu gia.”

Servas đứng dậy, cúi đầu và rời khỏi phòng. Ông ấy không có dấu hiệu nghi ngờ hay hoài nghi nào. Việc làm cho có vẻ như chúng tôi đang nói về quá khứ của cha hẳn đã thành công.

Kỹ năng 〈Tẩy Não〉 này thật điên rồ. Đánh giá qua phản ứng của Servas, hiệu quả của nó không gì khác ngoài sự tuân phục tuyệt đối. Nó chính xác giống như những doujinshi người lớn đó, nơi mình có thể trêu chọc các cô gái theo ý muốn. Với thứ này, bất kỳ cô gái nào cũng sẽ nằm trong lòng bàn tay tôi.

…Không phải là có bất kỳ cô gái xinh đẹp, dễ thương nào ở quanh đây.

Nếu tôi phải chọn, mẹ tôi rất lộng lẫy, ngay cả từ góc nhìn của con trai bà. Bà ấy ở tuổi bốn mươi nhưng có thể dễ dàng trông như ai đó ở tuổi hai mươi. Trong kiếp trước của tôi, bà ấy sẽ được gọi là một “người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp.”

Nhưng, đương nhiên, tôi không đồi bại hay điên rồ đến mức Tẩy Não mẹ mình vì một điều gì đó bệnh hoạn.

Tôi đứng trước gương để kiểm tra ngoại hình của mình.

Mái tóc đen thừa hưởng từ mẹ, một khuôn mặt cân đối, và một vóc dáng bắt đầu giống với vóc dáng vững chãi của cha. Tôi cũng đang cao lên nữa.

So với kiếp trước, tôi được ban cho vẻ ngoài tuyệt vời. Và dù chúng tôi là một gia đình quý tộc nghèo ở vùng hẻo lánh, tôi vẫn là người thừa kế của gia tộc nam tước. Tôi sẽ không gặp khó khăn trong việc tìm vợ, ngay cả khi tôi không thể chọn và lựa chọn một cách tự do.

…Đúng vậy, tôi không cần kỹ năng 〈Tẩy Não〉!

Nếu tôi vẫn là người đàn ông u ám, làm công ăn lương, còn trinh từ tiền kiếp, tôi có thể đã sử dụng kỹ năng này để làm bất cứ điều gì tôi muốn. Nhưng tôi hiện tại được ban phước với vẻ ngoài và địa vị tốt.

Tôi có chỗ trong trái tim mình.

Một kỹ năng nguy hiểm như 〈Tẩy Não〉 không gì khác ngoài một gánh nặng.

Tôi cần phải tìm ra một cách để giữ bí mật kỹ năng này… Nhưng không có ý tưởng hay nào xuất hiện trong đầu. Khi tôi đang suy nghĩ về nó, đã đến lúc ăn tối.

Tôi không muốn đối mặt với cha hay mẹ để tránh nói chuyện liên quan đến kỹ năng, nhưng bỏ bữa tối sẽ chỉ làm dấy lên sự nghi ngờ.

Điều quan trọng là không hành động đáng ngờ.

Giả vờ bình tĩnh, tôi bước vào phòng ăn và ngồi vào chỗ của mình. Cha tôi, ngồi ở đầu bàn, nhìn tôi và nói.

“Hugh, ngày mai con sẽ đến vương đô. Con sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh vào Học viện Hoàng gia.”

“…Thứ lỗi, gì cơ ạ?”