Chương 299: Tiền Trần Như Mộng
Bạn thân kết hôn, lại còn là người bạn thân nhất kết hôn.
Tần Quảng Lâm có chút kích động.
Mặc dù không biết mình kích động điều gì, nhưng cứ thấy rạo rực, tối cũng không ngủ yên được, cứ tự mình ôn lại những việc và quy trình mà một phù rể phải làm trong đầu hết lần này đến lần khác.
Tiêu Vũ cái tên này không chỉ kết hôn, mà còn sắp làm bố nữa chứ…
Khác với cảm xúc khi tham dự đám cưới của Dư Phi, lúc này anh lại có phần nào đó cảm thấy an ủi.
Từng cảnh tượng thời đại học cứ như đèn kéo quân lướt qua trong tâm trí.
“Tìm bạn gái làm gì, để tôi vẽ cho cậu một người.”
“Lên mạng đi, hôm nay tôi phải lên Bạc.”
“Thằng kiếm sĩ chó điên rồi, tôi làm mù hắn, Lâm Tử chạy mau!”
“Hasagi… Vãi, cậu chạy cái quái gì, đồ phế vật!”
“Đánh bi-a chán phèo, đi, tôi dẫn cậu đi chơi trò thú vị hơn… Câu cá, mấy con cá lớn ở dưới nước, đang chờ chúng ta đến câu đó.”
Vẻ mặt dở hơi nháy mắt nháy mũi của Tiêu Vũ dường như vẫn còn là chuyện của ngày hôm qua, vậy mà giờ đây đột nhiên sắp làm bố rồi sao?
Thời gian trôi thật nhanh…
“Chưa ngủ à?” Hà Phương trở mình hỏi.
“Ừm, đang nghĩ vài chuyện.”
“Nghĩ gì thế?”
Tần Quảng Lâm mở mắt, mượn ánh sáng từ đèn ngủ nhỏ nhìn cô một cái, “Lại có một người bạn nữa kết hôn rồi, cứ tưởng chúng ta còn rất trẻ, vậy mà cậu ấy đến con cũng có rồi.”
“Trẻ sao?”
“Nghĩ kỹ thì cũng không trẻ nữa, còn chưa đầy bốn năm nữa là ba mươi rồi… Tâm lý vẫn chưa kịp chuyển đổi.” Tần Quảng Lâm ôm chặt cô hơn, cọ cọ, “Ngủ đi, mai anh có việc, em ở nhà tự ăn uống đầy đủ nhé.”
“Ừm, chúc ngủ ngon.” Hà Phương mỉm cười nhìn anh một cái, nhắm mắt vùi đầu vào lòng anh.
“Chúc ngủ ngon.”
Đêm dần sâu, ánh trăng mát lạnh len lỏi qua khe rèm cửa vào phòng, những người trên giường ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Khóe môi Hà Phương vương nụ cười, mơ về những ngày đầu quen biết.
“Cậu thấy phù rể kia thế nào?” Chu Nam nhẹ nhàng đẩy vai cô, ánh mắt chỉ về phía chàng trai trẻ đứng cạnh chú rể, “Nghe nhà tớ nói, là một họa sĩ lớn, kiểu người suốt ngày ru rú ở nhà vẽ tranh, cũng đang độc thân đấy, tớ thấy rất hợp với cậu.”
Cô liếc nhìn sang, người đó cũng vừa lúc đang nghe chú rể nói gì đó, ánh mắt hướng về phía này, hai người chạm mắt, rồi lại lơ đãng lướt đi chỗ khác.
“Cậu là cô dâu hay bà mối vậy?” Cô hỏi.
“Không phải thấy cậu cứ độc thân mà tớ sốt ruột sao… Bụng tớ đã nhô lên rồi mà cậu vẫn một mình.”
Chu Nam khoa trương xoa xoa cái bụng vừa nhú ra, ghé sát vào thì thầm: “Vừa hay cậu viết tiểu thuyết anh ấy vẽ tranh, ngày nghỉ hai người cứ ru rú ở nhà không ra khỏi cửa, hợp nhau hết sức – hơn nữa nghe nhà tớ nói, cái anh chàng đó còn khá… nói chung nếu không tốt thì tớ cũng sẽ không giới thiệu cho cậu quen đâu, thế nào, thử tiếp xúc một chút, không thích thì thôi, nhỡ đâu thành đôi thì sao?”
“Nhỡ đâu thành đôi ư?”
“Đúng vậy, phù rể phù dâu trong đám cưới của tớ thành đôi, năm nay cậu làm phù dâu cho tớ, sang năm hoặc năm kia tớ tham dự đám cưới của cậu, nghĩ thôi đã thấy kỳ diệu rồi, còn gì bằng…”
Nghe Chu Nam lẩm bẩm thì thầm, cô lén nhìn sang bên kia một cái, vừa hay thấy người đó cũng đang lén nhìn về phía này, đột nhiên trong lòng cảm thấy buồn cười, hỏi Chu Nam: “Hai vợ chồng cậu bàn bạc trước à?”
“Haha, anh ấy đề nghị đó, tớ nghĩ lại thấy hay ghê, thế là nói với cậu xem sao, thật sự không muốn thì thôi…”
“Anh ấy tên gì?”
“À? Tên… Tần, Tần Quảng Lâm, trông dáng vẻ cũng được, làm nghệ thuật nên không giỏi giao tiếp lắm, vì thế mới độc thân đến giờ – cậu đi đâu đấy?”
“Đi làm quen một chút, để không phụ tấm lòng tốt của cậu… Dù sao cũng chỉ là làm quen thôi mà, đúng không?”
“Đúng, chỉ làm quen thôi.”
Chú rể thấy cô đi tới thì ngớ người ra, vỗ vai người kia rồi né sang một bên, người tên Tần Quảng Lâm kia tỏ vẻ có chút lúng túng, hai chân khép lại, tay đặt lên đùi, nhìn cô một cái rồi lại dời tầm mắt, sau đó lại chuyển về.
“Tôi tên Hà Phương, là phù dâu ngày mai của cô ấy.” Hà Phương chỉ về phía Chu Nam đằng sau, “Rất vui được gặp anh.”
“Chào cô, chào cô, tôi cũng rất vui được gặp cô.” Tần Quảng Lâm vội vàng đứng dậy, phát hiện ra sự chênh lệch chiều cao giữa hai người, lại vô thức hạ thấp người xuống một chút, để trông mình không quá cao.
“Vui đến mức nào?” Hà Phương cười nhướn mày.
“Ưm…” Tần Quảng Lâm bất ngờ không kịp phản ứng, nhìn Hà Phương với đôi mắt cong cong, thấp hơn mình cả một cái đầu, lắp bắp một lúc, “Vui như khi cô gặp tôi vậy.”
Hà Phương hơi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông có chút ngây ngây trước mặt, thầm nghĩ, như vậy chắc là đã quen biết rồi nhỉ?
“Ngày mai đón dâu, anh có thể nương tay cho chúng tôi được không?” Tần Quảng Lâm thấy cô nhìn mình không nói gì, lấy tay khoa tay múa chân: “Tôi lần đầu làm phù rể, nghe nói các cô sẽ chặn cửa không cho chúng tôi vào, đặt nhiều thử thách làm khó chúng tôi…”
“Pffft…”
Hà Phương cúi đầu cười, “Tôi cũng lần đầu làm phù dâu, không biết mấy trò đó đâu.”
“Ồ…”
Thấy Tần Quảng Lâm thở phào nhẹ nhõm, Hà Phương thích thú nhìn anh, “Chú rể vừa nãy nói với anh chuyện này sao? Bảo anh nói lời hay ý đẹp với phù dâu à?”
“Không, bảo chúng tôi làm quen một chút.”
“Vậy bây giờ coi như đã quen rồi chứ?”
“Chắc là… phải thêm WeChat mới tính chứ?” Tim Tần Quảng Lâm không khỏi đập thình thịch nhanh hơn, ánh mắt dao động, thấy Tiêu Vũ ở xa đang siết nắm đấm động viên anh.
Cô gái này giọng nói rất hay, trong trẻo, mềm mại, không biết lúc giảng bài sẽ như thế nào.
Thấy Hà Phương lấy điện thoại ra quét mã và lưu ghi chú, anh mới nhớ ra mình chưa tự giới thiệu, vội vàng nói: “Tần Quảng Lâm, Tần trong Tần Thủy Hoàng, Quảng trong Lý Quảng, Lâm trong rừng (sâm lâm).”
“Biết rồi.” Hà Phương gõ tên anh vào, rồi cầm điện thoại đưa trước mặt anh khẽ rung rung, “Rất vui được gặp anh, anh Tần.”
“Vừa nãy cô đã vui rồi mà.”
“Vậy thì vui thêm lần nữa.”
Hà Phương cười cười, “Nhiệm vụ hoàn thành, tôi về đây.”
Tần Quảng Lâm nhìn cô chắp tay sau lưng đi về phía cô dâu, cúi đầu nhìn cái tên được ghi chú trên điện thoại.
Hà Phương.
Cái tên này thật hay.
“Thế nào rồi?” Tiêu Vũ hớn hở xán lại gần.
“Thế nào là thế nào?” Tần Quảng Lâm mở ảnh đại diện của cô, là một Doraemon, hai tay gối sau đầu trông rất thảnh thơi.
“Có cần tôi giúp một tay nữa không? Nếu cậu nói thích, anh em giúp cậu sắp xếp!”
“À?”
Tần Quảng Lâm ngây người, “Không phải chỉ là làm quen thôi sao?”
“Chậc… Tôi đến con cũng có rồi, đáng đời cậu vẫn độc thân đến giờ, làm quen thì làm quen rồi, thế là hết à?” Tiêu Vũ hoàn toàn cạn lời với thằng bạn thân này, “Cậu cứ nói là có thích hay không, mấy chuyện khác đừng bận tâm.”
“Ừm… Mới gặp có một lần, làm sao mà nói thích hay không thích được…” Tần Quảng Lâm lén liếc sang bên kia, thấy Hà Phương đang nói chuyện với cô dâu và nhìn sang, liền vội vàng dời tầm mắt.
“Vậy thôi…”
“Khoan đã… hình như… không ghét.”
“Ổn rồi.” Tiêu Vũ mày nở mắt cười, “Nghe Chu Nam nói cô ấy là giáo viên đó, cậu lời to rồi… Đợi tôi hỏi Chu Nam trước, xem cô ấy nói sao – phải xem thái độ của cô gái ấy đã, nếu cô ấy không vừa mắt cậu thì tôi cũng chịu thua… Nhưng xem ra có triển vọng, cứ để tôi lo.”
Tần Quảng Lâm không hỏi “cứ để tôi lo” là gì, quy trình đám cưới phức tạp, không có thời gian để anh nghĩ mấy chuyện linh tinh này, hoàn thành đám cưới một cách hoàn hảo, không để xảy ra bất kỳ sự cố nào là nhiệm vụ quan trọng nhất của anh lúc này, mọi thứ khác đều phải xếp sau.
Đời người, chỉ cưới một lần, phải giúp thằng này xử lý đâu ra đó.
Ngày cưới, khi bó hoa bay vút theo một đường cong đẹp mắt đến trước mặt Tần Quảng Lâm, anh theo bản năng đón lấy, ngơ ngác nhìn về phía lễ đài, vẻ mặt Tiêu Vũ nháy mắt nháy mũi trêu chọc làm anh sững sờ một lúc, mới nhận ra thằng bạn này cố tình.
Cô dâu đã luyện tập, nhắm mắt cũng có thể ném hoa đến nơi mình muốn, quay lưng lại càng là chuyện nhỏ.
“Bó hoa vậy mà lại rơi vào tay đàn ông… Xem kìa một đám con gái đang sốt ruột kia, biết làm sao đây?”
Người dẫn chương trình thấy vẻ mặt chú rể và cô dâu, lập tức nhận ra đây là một màn trình diễn, cầm micro bên cạnh cổ vũ.
Tim Tần Quảng Lâm đập thình thịch nhanh hơn, nhìn về phía những cô gái đang kinh ngạc hay khúc khích cười, Hà Phương chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, nhìn cô dâu trên lễ đài một cái, rồi mím môi khẽ cười, cũng nhìn về phía anh.
Hai người chạm mắt, Tần Quảng Lâm hít một hơi thật sâu, sải bước đi tới, đưa tay cầm hoa đưa đến trước mặt Hà Phương.
“Cái này hình như chỉ con gái mới được cầm… Tặng cô đấy.”
Đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho người khác đấy.