Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

252 4530

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

28 115

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

292 1320

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

18 43

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

543 1437

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Kubou Tadashi

Vì là một Thủy Ma Đạo Sĩ, nên câu chuyện sẽ bắt đầu với "Liên kết hydro"!

86 325

[201-300] - Chương 292: Chẳng làm gì được cả đâu

Chương 292: Chẳng làm gì được cả đâu

Buổi tối.

Triệu Thanh nằm trong chăn, tựa nghiêng vào gối, ôm điện thoại khúc khích cười.

“Đừng nói nhé, cũng thú vị phết đấy.” Cô dùng khuỷu tay huých Hà Thiện một cái, trên điện thoại là truyện tranh công chúng của Tần Quảng Lâm.

Lúc ăn tối Hà Phương đã gửi tài khoản công chúng này vào nhóm rồi, giờ cô mới rảnh rỗi tìm ra xem, xem một hồi, không biết từ lúc nào đã hơn một tiếng trôi qua.

Hà Thiện không có tâm trạng xem thứ đó, vẫn đang suy nghĩ vẩn vơ, “Anh nói Tiểu Phương viết tiểu thuyết kiếm tám vạn…”

“Hai người họ sống chung gần hai năm rồi, chuyện tiền bạc không phân minh rõ ràng như thế, tám vạn lén lút quyên góp, có chút mâu thuẫn cũng là bình thường.”

“Không, anh không nói chuyện này, chuyện đó qua rồi.” Hà Thiện tặc lưỡi, quay người vòng tay ôm eo cô xoa nhẹ hai cái, nói: “Hèn chi năm ngoái ngay cả hai mươi vạn cũng không cần, kiên quyết tống người ta vào tù… Đúng là kiếm được thật nhiều tiền, mà cũng tiêu được thật nhiều, anh sống ba mươi mấy năm nay tổng số tiền quyên góp cộng lại còn chưa tới tám ngàn nữa.”

“Những công đức anh tích lũy được khi hàng ngày giúp người khác ly hôn, còn nhiều hơn quyên góp tiền nhiều.” Triệu Thanh hừ một tiếng, rồi nhìn truyện tranh tiếp tục cười vui vẻ.

Lật xuống khu vực bình luận, thấy một đống tin nhắn giục cưới, cô mới dừng động tác lướt ngón tay, nói: “Xem truyện tranh này thấy đa số là hai người họ, thỉnh thoảng có cả mẹ của Tần Quảng Lâm, chỉ nhìn vào đó thôi thì cảm giác cô ấy ở bên đó sống khá tốt.”

“Cái thứ này ai mà chẳng chọn những cái tốt để vẽ, lúc cãi nhau thật thì cậu ta cũng sẽ không vẽ ra rồi đăng lên tài khoản công chúng cho người ta thấy.” Hà Thiện không để ý.

Anh ta cứ cảm thấy hơi khó chịu, mới gặp Tần Quảng Lâm vài lần, còn chưa tìm hiểu kỹ, mà bên Hà Phương đã nói họ sắp kết hôn rồi?

Quá đột ngột.

Ngay cả chuẩn bị tâm lý cũng chưa xong… Có lẽ là do đã xử lý quá nhiều vụ ly hôn, bây giờ anh ta nhìn đôi nào cũng thấy không đáng tin, còn muốn tiếp xúc tìm hiểu thêm, từ từ thôi.

“Nhìn bình thường thì sẽ biết thôi, người mà có thể ở bên nhau tốt như thế, cãi vã thì có thể cãi đến mức nào? Anh không nghe Tiểu Phương nói chỉ cãi nhau vài câu, rồi cô ấy đã đánh cậu ta một trận sao…”

Triệu Thanh đặt điện thoại sang một bên, vuốt tóc nằm ngay ngắn, thở dài nói: “Người lớn rồi, không cần anh lo nhiều đến thế, anh ở cái nơi nhỏ bé này sống nửa đời người, suy nghĩ các thứ khác biệt quá nhiều so với Tiểu Phương đã từng ở thành phố lớn, cũng không lo nổi đâu, người ta tùy tiện quyên góp tám vạn đi, anh còn không hiểu sao? Người với người không giống nhau, cô ấy có suy nghĩ và cuộc sống của riêng mình, quản nhiều làm gì.”

“Cũng đúng…”

Hà Thiện suy nghĩ một lúc, đành phải gật đầu, “Ngày xưa nếu lúc chúng ta chuẩn bị mua nhà, em dám ném nhiều tiền như thế ra ngoài, anh kiểu gì cũng phải…”

“Kiểu gì cũng phải làm sao?” Triệu Thanh liếc xéo anh ta.

“Kiểu gì cũng… kiểu gì cũng… chẳng làm gì cả đâu.” Hà Thiện cũng không ngốc, đây chỉ là một giả thuyết, không cần thiết phải tự chuốc lấy phiền phức.

Đặt mình vào hoàn cảnh mà nghĩ, nếu thật sự đặt tình huống này vào giữa hai người họ, đừng nói là cãi nhau, ngay cả TV điện thoại có giữ được không còn phải xem xét.

Nếu là trước khi kết hôn, trực tiếp chia tay cũng có thể xảy ra – cưới một người đàn bà tiêu hoang như thế về, sau này sẽ phá hoại gia đình đến mức nào?

Anh ta lo lắng chính là chuyện này, chuyện mà em gái mình đã làm… Mặc dù tiền mình kiếm mình tiêu, không có gì sai, nhưng tính cách và phong cách làm việc này, sau này kết hôn e rằng sẽ khó mà hòa hợp.

Nhìn kiểu này, thằng nhóc Tần Quảng Lâm đó cũng không tệ, đang chuẩn bị mua nhà kết hôn, vậy mà căn bản không coi là chuyện gì to tát.

“Năm nay Tần Quảng Lâm chắc vẫn sẽ qua chứ?” Triệu Thanh đột nhiên hỏi.

“Chắc sẽ… Năm ngoái đã đến rồi, năm nay không có lý do gì để không đến.”

“Vậy là đã thành em rể tương lai rồi sao?”

Hà Thiện nghe cái cách xưng hô này hơi ê răng, “Em rể tương lai… thì đúng là em rể tương lai mà.”

Lần đầu tiên Tần Quảng Lâm đến xách theo một con cá diếc, dáng vẻ ngốc nghếch lại hiện lên trước mắt anh ta.

Thằng nhóc này… thật ra cũng khá là thật thà.

Bố Hà ngồi khoanh chân trên giường, vai gù xuống cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đặt trên giường, ngón tay lướt qua lướt lại, chăm chú xem tài khoản công chúng mà Hà Phương chia sẻ trong nhóm.

Không biết xem đến đoạn nào, ông ấy cười khúc khích ngây ngô, ngón tay lướt xuống, lướt đến khu vực bình luận cuối cùng, vừa nhìn đã thấy những lời nhắn giục hai người kết hôn, lập tức thu lại nụ cười, vô cảm lật sang bài tiếp theo.

Một lát sau, ông lại tiếp tục cười khúc khích ngây ngô.

…Con bé này, dường như ở Lạc Thành sống khá tốt.

Mãi đến hơn hai giờ sáng, Hà Thiện dậy đi tiểu, thấy phòng bố Hà vẫn còn sáng đèn, không kìm được bèn đến gõ cửa.

“Bố, bố chưa ngủ sao?”

“Ồ, sắp ngủ rồi.”

“Ăn Tết mà, đừng thức khuya thế.” Hà Thiện thò đầu nhìn một cái, “Bố đang xem gì vậy?”

“Không có gì, chơi điện thoại ấy mà…”

Bố Hà lấy tay che điện thoại lại, giả vờ nằm xuống, “Giúp bố tắt đèn đi.”

“Ồ.”

Tần Quảng Lâm đến Hà Thành vào mùng sáu.

Sáng sớm trời còn tờ mờ sáng đã bắt đầu lên đường, đến khi mặt trời chưa lặn vào buổi chiều đã đến dưới lầu nhà Hà Phương.

Hà Phương đã đợi sẵn ở đó, mặc áo khoác lông dày, hai tay đút túi không ngừng giậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn đông cứng đỏ bừng, hơi thở lạnh lẽo từ miệng phả ra, bay xa.

“Không phải đã nói là đến nơi sẽ gọi điện cho em sao?” Tần Quảng Lâm còn chưa tháo dây an toàn, Hà Phương đã chui vào xe, xoa tay hà hơi.

“Hôn một cái.”

“Nóng lòng vậy sao?” Tần Quảng Lâm nhìn ra ngoài không thấy người nhà họ Hà, ghé sát lại hôn chụt một cái, “Đợi bao lâu rồi?”

“Đợi rất lâu rồi, anh cũng phải hôn rất lâu mới được.”

Sau khi yêu cầu của Hà Phương được đáp ứng, ở trong xe cũng ấm lên đáng kể, cái lạnh toàn thân đã dịu bớt, cô mới mở cửa xe xuống, định dẫn Tần Quảng Lâm lên nhà.

“Khoan đã, anh đi đặt phòng trước đã, không thì tối không có phòng là xong đời.”

Tần Quảng Lâm kéo cô lại, lái xe đến khách sạn đặt phòng xong xuôi, rồi lại chở Hà Phương quay về, mặt trời vừa lặn, anh mở cốp xe bắt đầu lấy quà cáp.

“Cái gì thế này?” Hà Phương đứng một bên nhìn mà nhăn tít mày.

“Em đoán xem.”

Tần Quảng Lâm từ khi phát hiện bí mật của cô, luôn muốn xem rốt cuộc nó kỳ diệu đến mức nào, anh chỉ vào cái bao tải trong cốp xe hỏi cô, ngừng một chút mới nhớ ra đây là Hà Thành, tài năng tiên gia không dùng được, trước khi Hà Phương mở miệng lại nhún vai, nói: “Phần đùi sau của con heo.”

Trước Tết anh ta đã chứng kiến một buổi hội chém heo ở chợ, ngoài việc chuẩn bị một ít thịt cho gia đình, còn mua thêm hơn nửa cái đùi sau heo, hơn bốn mươi cân, định mang đến nhà bố vợ tương lai.

Món quà này vừa có ý nghĩa vừa thực tế, tốt hơn nhiều so với thuốc lá, rượu hay trà – trước khi ăn hết, mỗi lần cả nhà họ ăn thịt đều sẽ nhớ đến chàng rể tương lai này, tuyệt vời ông mặt trời.

“Không làm mấy thứ lòe loẹt đó, cái này tốt biết mấy.” Tần Quảng Lâm xách cái bao tải ra vác lên vai, hướng Hà Phương hất cằm, “Còn ít trái cây với một thùng sữa, giao cho em đấy.”

“…”

Hà Phương há miệng không nói gì, xách trái cây và sữa ra, đóng cốp xe lại rồi theo anh ta lên lầu.