Chương 78: Bất ngờ có thể xảy ra bất cứ lúc nào
Bố Hà hỏi bốn câu, Hà Phương chỉ trả lời ba câu, vỏn vẹn bảy chữ: Lạc Thành, vẽ tranh, tôi thích.
Sau đó Bố Hà không trả lời nữa, chắc là có cuộc điện thoại khác gọi đến. Đặt mình vào hoàn cảnh đó mà nghĩ, Tần Quảng Lâm cảm thấy nếu anh đối mặt với chuyện này, chắc chắn cũng sẽ sốt ruột.
Ấn tượng đầu tiên lại là vẻ quê mùa trong mắt bố vợ tương lai, đây không phải chuyện tốt, Tần Quảng Lâm càng nghĩ càng thấy bực bội.
“Sao lại gửi tấm ảnh này, mấy hôm nay không phải đều rất đẹp sao?” Anh vừa lầm bầm vừa lướt điện thoại của mình, Hà Phương đã gửi cho anh một bản tất cả những bức ảnh chụp hai người ở Thúy Hoa Sơn, nhìn thế nào cũng thấy đẹp hơn tấm kia.
“Em thích.” Hà Phương lắc đầu, lấy lại điện thoại của mình, nhìn bức ảnh bật cười, “Trông ngốc nghếch thế mới đáng yêu.”
“Bố vợ tương lai của anh...”
“Hửm?” Hà Phương liếc nhìn anh.
“Bố vợ tương lai của anh mà không ưng anh, thì tất cả là tại em đấy.” Tần Quảng Lâm đổi lời, cầm một bức ảnh khá ưng ý trên điện thoại cho cô xem, “Gửi lại tấm này đi.”
Hà Phương nghiêm túc nhìn một lúc, gật đầu đồng ý, “Được thôi.”
Tìm ảnh rồi gửi lại lần nữa, cô mở bức ảnh mới trong tin nhắn xem một lát, không nhịn được lại bật cười, “Tấm này của anh cũng ngốc không kém.”
“Dù sao cũng hơn tấm kia.”
Tần Quảng Lâm cảm thấy là do mình không ăn ảnh, người thật chắc chắn trông đẹp hơn nhiều so với ảnh, “Anh thắng đủ mười vạn dou thì em sẽ dẫn anh về nhà ngay à?”
“Mơ đi nha, đợi lúc em về nhà sẽ tiện đường đưa anh theo.”
Đang nói chuyện thì món mì pào mò thịt cừu đã được dọn lên bàn, cả hai người mệt mỏi cả ngày nên ăn rất ngon miệng, cầm đũa lên là bắt đầu ăn.
Một tô pào mò lớn cùng một bánh guo kui vào bụng, Tần Quảng Lâm thoải mái thở dài một hơi, toàn thân ấm áp, cảm giác no bụng thật là dễ chịu.
Bên cạnh, Hà Phương vẫn đang ăn từng miếng nhỏ, cái bát lớn gần bằng mặt cô, trông có chút đáng yêu, anh lấy điện thoại mân mê vài cái rồi chĩa vào cô, một tiếng "cách" vang lên, đèn flash lóe sáng.
“...”
“...”
“Anh chụp cái gì đấy?!”
“Không có gì...”
“Xóa đi!”
“Được, xóa đây.”
Tần Quảng Lâm ỉu xìu bấm mấy cái trên điện thoại, rồi vẫy vẫy về phía cô, “Xóa rồi đây.”
“Dám chụp bậy nữa là em đánh chết anh đấy.”
Hà Phương cầm thìa uống thêm vài ngụm canh, rồi lau miệng xem như đã ăn no.
Thanh toán xong, hai người cùng ra khỏi cửa hàng, cảm thấy đã hồi phục phần lớn sức lực, sau khi ăn no thì trạng thái thật sự khác hẳn, đi bộ cũng thấy nhẹ nhàng hơn.
Về đến chỗ ở, Tần Quảng Lâm vừa mở cửa ra là Hà Phương đã chen vào, rồi trực tiếp ngã vật xuống giường.
“Aaa~” Cô nàng thoải mái rên lên một tiếng, cuối cùng cũng được nằm xuống.
“Chưa tắm mà đã trèo lên giường rồi.” Tần Quảng Lâm lay lay cô, “Mau đi tắm đi.”
“Anh tắm trước đi, em nằm một lát.” Hà Phương lười biếng không muốn động đậy, vùi đầu vào gối làu bàu.
“Thôi được.”
Tần Quảng Lâm cầm quần áo thay vào tắm, sau khi ra ngoài gọi Hà Phương hai tiếng mà cô không đáp lời, hóa ra là đã ngủ thiếp đi rồi.
Cái kiểu ngủ tức thì trong truyền thuyết đây mà...
Anh do dự một chút, không biết có nên đánh thức cô không, nghĩ bụng thấy tắm xong rồi nằm xuống vẫn thoải mái hơn, bèn đi tới cầm tay Hà Phương lay lay, “Dậy đi, đến giờ tắm rồi.”
“Đừng làm phiền, em nằm thêm chút nữa.”
Tần Quảng Lâm tiếp tục lay, “Tắm xong rồi hãy nằm, ngủ như vậy không thoải mái đâu.”
“Ưm, đợi chút.”
Hà Phương nằm đó cứ rên ư ử, nhất quyết không nhúc nhích, phải đến nửa ngày sau mới bị anh làm phiền đến mức không chịu nổi, ngồi dậy nhìn anh với vẻ giận dỗi phồng má.
“Đi tắm đi.” Tần Quảng Lâm chỉ tay vào nhà tắm.
“Phiền chết đi được!”
Hà Phương hai cái đá văng giày, xỏ dép lê lệt xệt bước vào nhà tắm, “Hôm nay em không gội đầu đâu, anh mau ngủ đi.”
“Được.”
Tần Quảng Lâm hoàn thành nhiệm vụ khó khăn là đánh thức bạn gái xong mới nằm xuống giường của mình, lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ngày hôm nay đủ mệt rồi.
Không chỉ quỳ lạy cả một ngày, mà còn cõng Hà Phương đi không ít đường, giờ phút này nằm trên giường, tất cả mệt mỏi bị dồn nén lập tức ùa về, đầu vừa chạm gối là không muốn nhúc nhích nữa.
Nghĩ rằng Hà Phương mệt đến vậy chắc sẽ không đợi anh ngủ rồi mới rúc sang, anh nhắm mắt lại là muốn ngủ ngay.
Vừa mới ngủ được một lát, Tần Quảng Lâm mơ mơ màng màng cảm thấy có người đang gọi mình, anh nhíu mày trở mình, rồi mới nhớ ra chắc là Hà Phương đang gọi.
Phía sau truyền đến tiếng dép lê lệt xệt, anh miễn cưỡng mở mắt quay đầu nhìn lại, “Gọi anh làm gì?”
“...”
“...”
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ngây người.
“Gọi anh lấy quần áo giúp em!” Hà Phương tức giận kêu lên một tiếng, kéo chăn trên giường mình ném sang, trùm kín cả người anh không cho nhìn nữa.
“Đừng có nhúc nhích!” Hà Phương vừa tìm quần áo sạch trong vali kéo vừa quay đầu nhìn anh, “Dám nhìn trộm là em móc mắt anh ra đấy!”
Tần Quảng Lâm nằm trên giường không dám động đậy, cảnh tượng vừa rồi khiến anh vẫn chưa hoàn hồn, sao lại có chuyện như vậy chứ?
À đúng rồi, vừa nãy cô ấy không mang theo gì cả mà đi tắm luôn, tắm xong mới ra tìm quần áo sạch.
Tiêu rồi... không biết cô ấy sẽ giận đến mức nào, lúc này giả vờ ngủ có tốt hơn không nhỉ?
Hà Phương thay quần áo xong mới kéo chăn ra khỏi đầu Tần Quảng Lâm, nắm cổ tay anh cắn một cái, “Có phải anh cố tình không?!”
“Cố tình cái gì?” Tần Quảng Lâm ngơ ngác nhìn cô, “Anh vừa mới tỉnh, chẳng biết gì hết.”
“Hừ.” Hà Phương hậm hực lườm anh một cái, “Coi như anh thông minh.”
“Tối nay còn thiếu một cái nữa đấy.” Tần Quảng Lâm chuyển đề tài, “Lại đây thơm một cái.”
“Hết rồi!” Hà Phương kéo kéo áo, quay người nằm lại giường của mình, “Coi chừng lại chảy máu đấy.”
“Không đâu mà.”
Tần Quảng Lâm trở người nhắm mắt lại, “Thôi được rồi, anh phải ngủ tiếp đây.”
May mà phản ứng kịp thời.
Thật thông minh.
Lần thứ hai đi ngủ không nhanh như vừa nãy, Hà Phương ở bên kia đã ngủ rồi mà anh vẫn chưa ngủ được, đành phải ép mình nhẩm lại số pi, nhẩm xong số pi lại nhẩm thơ ca, cũng không biết nhẩm đến đâu thì vô thức ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy đã là hơn mười giờ sáng, cả hai người đều nướng khét lẹt trên giường, sự mệt mỏi của ngày hôm qua bùng phát vào ngày hôm nay, toàn thân đều cảm thấy đau nhức ê ẩm.
Việc quỳ lạy hết cả ngọn núi này đúng là không phải chuyện người thường có thể làm được, Tần Quảng Lâm quay đầu nhìn Hà Phương, “Chân em có đau không?”
“Toàn thân em đều đau nhức.” Hà Phương nằm trên giường cử động tay chân một chút, “Hôm nay không đi chơi nữa, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai về đi.”
Thể chất cô yếu, tuy lúc xuống núi được Tần Quảng Lâm cõng rất lâu, nhưng riêng việc quỳ lạy cả ngày cũng có chút không chịu nổi, giờ ngay cả việc đứng dậy cũng hơi khó khăn.
“Được thôi, lần sau chúng ta lại đến chơi.” Tần Quảng Lâm gật đầu đồng ý, đã là thứ Ba rồi, đúng là nên về.
Hà Phương nhìn anh một lát rồi hỏi: “Anh có thấy tiếc không, khi chỉ thực sự chơi được có một ngày?”
“Không, cùng lắm thì lần sau lại đến chơi.” Tần Quảng Lâm hờ hững đáp, chỉ cần ở bên cô ấy, thì có gì mà phải tiếc nuối chứ.
Hơn nữa ba ngày này trôi qua khá đầy đủ, một ngày chơi, một ngày bái lạy, một ngày nghỉ ngơi, tình hình hiện tại dù có cố gắng chơi tiếp cũng sẽ không thoải mái lắm, chi bằng lần sau lại đến.
“Vậy thì tốt rồi, đợi chiều chúng ta lại ra ngoài đi dạo.” Hà Phương ngáp một cái, “Em vẫn muốn nằm thêm chút nữa.”
“Mệt lử rồi à.” Tần Quảng Lâm bò dậy khỏi giường, ghé sát lại hôn cô một cái, “Bây giờ em có đói không? Anh xuống mua đồ ăn mang lên nhé.”
Mở mắt ra thấy cô, thế là coi như lần đầu tiên gặp mặt trong ngày, phải tuân thủ quy định.
“Bây giờ không đói, lát nữa đi.”
Hà Phương nằm trên giường bỗng nhiên có chút vui vẻ, thấy anh quay người định nằm lại, bèn vươn tay kéo anh một cái, “Tối qua còn thiếu một cái nữa đấy.”