Chương 167: Lương tâm em đâu rồi?
Đêm khuya thanh vắng.
Trong căn hộ của Hà Phương đèn vẫn sáng trưng.
Cô xào một bát cơm rang với cà rốt thái hạt lựu và trứng gà ăn tạm bợ, sau đó xuống siêu thị dưới lầu mua một lọ mật ong nhỏ. Mang lên nhà, cô pha với nước ấm đã để nguội, bưng vào phòng ngủ định cho Tần Quảng Lâm uống.
Người say rượu không chỉ thức dậy giữa đêm sẽ khô miệng, khát nước khó chịu vô cùng, mà sáng hôm sau dậy còn hay bị đau đầu, cồn cào ruột gan, ăn uống không vào. Thật khổ sở, mà những triệu chứng này chỉ cần một cốc nước mật ong là có thể giảm nhẹ rất tốt.
Nhìn Tần Quảng Lâm nằm dang tay dang chân trên giường, Hà Phương nghĩ ngợi một lát, lại ra ngoài rót một cốc nước ấm mang vào phòng ngủ, đỡ anh ta ngồi dậy: “Nào, súc miệng đi.”
Tần Quảng Lâm ngơ ngơ ngác ngác uống một ngụm lớn, phần thừa chảy ra khóe miệng. Hà Phương vội vàng lấy khăn giấy bên cạnh giúp anh ta lau: “Súc miệng, súc súc rồi nhổ ra.”
“…”
“Ơ, sao anh lại nuốt vào rồi…”
Loay hoay một hồi súc miệng không thành, ngược lại còn uống hết nửa cốc nước ấm, nước chảy ướt khắp cổ. Hà Phương bất lực thở dài, lại đi lấy khăn giúp Tần Quảng Lâm lót ở cổ, bưng cốc nước mật ong cho anh ta uống.
Tần Quảng Lâm đã uống no rồi, theo bản năng né tránh, nhất quyết không chịu ghé miệng vào thành cốc để uống một ngụm nào.
“Hôi chết đi được.” Hà Phương ghét bỏ nhìn chằm chằm anh ta, ngần ngừ một lát, đành tự mình uống trước một ngụm rồi mới đút cho anh ta.
Ai ngờ tên này say rượu còn chẳng chịu ngoan, mùi rượu xộc vào mũi khiến Hà Phương nhăn tít lông mày. Mãi mới cho anh ta uống được gần nửa cốc, cô đành bỏ ý định tiếp tục cho anh ta uống, tự mình ực ực một hơi uống cạn.
May mắn cả ngày chỉ ra ngoài mua mật ong, tóc tai vẫn còn sạch sẽ không cần gội. Hà Phương ra ban công phơi hết quần áo đã giặt sạch, rồi đi tắm, tắt đèn phòng khách chuẩn bị đi ngủ.
Cảm nhận được Hà Phương nằm xuống bên cạnh, Tần Quảng Lâm theo bản năng lật người ôm cô vào lòng, rúc đầu vào cổ cô cọ xát vài cái rồi tiếp tục ngủ.
“Anh buông ra chút đi…” Hà Phương bất mãn lầm bầm, xoay người quay lưng lại với anh ta nhích ra phía sau để tránh bị mùi rượu của anh ta xông vào người.
Đưa tay cầm con búp bê Doremon bên cạnh bóp bóp, cô cầm lên hôn một cái rồi đặt xuống, quay đầu hôn lên trán Tần Quảng Lâm: “Ngủ ngon nhé.”
“Vợ ngủ ngon…”
“Ơ?” Hà Phương ngạc nhiên quay người nhìn anh ta: “Nói lại lần nữa xem.”
“Vợ ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Cô vui vẻ rúc sâu vào lòng Tần Quảng Lâm, đưa tay đặt lên lưng anh ta nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Ngủ nhanh đi.”
Thật ra say rượu cũng không đáng ghét đến thế.
Phòng ngủ trở nên yên tĩnh, ánh trăng ngoài cửa sổ lọt qua khe rèm, lấp lánh rải trên gương mặt hai người. Khóe môi Hà Phương vương ý cười, hơi thở dần trở nên nhẹ nhàng, sâu lắng.
Khi hai người ngủ cùng nhau, tư thế ngủ rất quan trọng. Có vài người… à mà đúng hơn là đa số, đa số mọi người khi ôm nhau ngủ sẽ cảm thấy tay bị đè tê dại, đau nhức, người còn lại cũng bị cấn khó chịu. Vì vậy họ chỉ ôm nhau trước khi ngủ, lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì lại mỗi người một kiểu.
Đó là do tư thế ngủ không đúng.
Mỗi người có vóc dáng và thể trạng khác nhau, tư thế ngủ cũng cần điều chỉnh khác nhau. Chỉ cần tìm được vị trí phù hợp, không những có thể ngủ thoải mái, mà tay còn có thể đặt đúng chỗ… khụ.
Tần Quảng Lâm bị buồn tiểu đánh thức.
Mở mắt mơ màng, một con bạch tuộc rất lớn đang siết chặt lấy người anh ta, khiến anh ta giật mình sửng sốt. Định thần lại mới phát hiện con bạch tuộc này họ Hà.
Chuyện gì thế này?
Đây là đâu?
Khi nào?
Anh ta ngơ ngẩn nhìn trần nhà, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tham gia đám cưới… uống rượu… ra ngoài…
Ký ức cuối cùng dừng lại ở cảnh anh ta và Tiêu Vũ hai người đứng ở cửa nói chuyện.
Rồi sau đó…
Tần Quảng Lâm nghiêng đầu nhìn Hà Phương đang ngủ say, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn còn vương ý cười.
Sau khi say rượu, mình đã ngủ lại ở đây sao?
Anh ta lập tức hí hửng, chụt một cái lên Hà Phương rồi định đứng dậy, sau đó lại ngẩn người ra.
Quần áo của mình đâu?
Tần Quảng Lâm ngây người một lúc lâu, mới cẩn thận đẩy Hà Phương sang một bên, lén lút chuồn xuống giường, bước đi như con lật đật và lén lút như một tên trộm vào phòng khách tìm quần áo.
Ngủ thì cứ ngủ thôi, mắc gì phải vậy chứ?
Anh ta nhìn thấy quần áo treo trên ban công, lời oán giận càng tăng.
Rượu làm hỏng việc mà… Đấm đấm cái đầu đang đau âm ỉ, Tần Quảng Lâm thở dài, trước tiên lẻn vào nhà vệ sinh xả cho đã, rồi lại lảo đảo mò vào phòng ngủ, nhìn trái nhìn phải, mở tủ quần áo lục lọi.
Ban công là nơi lộ thiên, phải mặc một bộ quần áo mới có thể ra ngoài, mà quần áo của anh ta lại treo ở ban công, điều này thật mâu thuẫn.
Làm sao có thể lấy quần áo từ ban công vào?
Cái bộ dạng này không thể để người khác nhìn thấy, cũng không thể để cô Hà nhìn thấy – mặc dù đã bị thấy rồi, nhưng đó là lúc anh ta say, giờ tỉnh rồi thì xấu hổ biết bao.
Tần Quảng Lâm nhìn tủ quần áo của Hà Phương do dự hồi lâu, cắn răng mặc váy ngủ của Hà Phương vào, nhẹ nhàng mở cửa chạy ra ngoài, đến ban công nhanh chóng cất quần áo.
Ôm quần áo vào phòng ngủ, anh ta còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy Hà Phương chớp chớp mắt nhìn mình.
“…”
“Phụt ha ha ha ha ha…” Hà Phương cười lăn lộn trên giường, đưa tay mò khắp nơi tìm điện thoại: “Anh đừng động đậy, em phải chụp lại!”
Tần Quảng Lâm xấu hổ tức giận, kéo cửa sập lại chạy vào nhà vệ sinh thay quần áo.
“Đừng chạy mà, đẹp trai quá trời.”
Hà Phương đi dép lê loẹt xoẹt theo ra ngoài, dùng tay đập cửa nhà vệ sinh: “Nhanh lên, cho em nhìn lại cái nữa.”
“…”
“Mở cửa nhanh đi, em không chụp ảnh đâu.”
“…”
Cạch.
Tần Quảng Lâm đã thay quần áo xong mở cửa, ném váy ngủ vào lòng cô: “Tối qua em đã làm gì anh hả?”
“Thay nhanh thế.” Hà Phương có chút tiếc nuối nhìn anh ta: “Em có thể làm gì anh chứ?”
“…”
Tần Quảng Lâm nghẹn lời, nghĩ lại đúng là không thể, anh ta say đến mức đó cơ mà.
“Còn nói nữa, hôm qua anh dắt một cô gái đến chỗ em đấy.” Hà Phương ôm váy ngủ đi vào phòng ngủ: “Đến đây, giải thích đi.”
“Làm sao có thể?”
“Sao lại không thể? Anh không phải đi dự đám cưới bạn học sao?” Cô khoanh chân ngồi trên giường, thấy Tần Quảng Lâm đi vào thì đưa tay chỉ vào chiếc ghế trước bàn học: “Ngồi xuống đó.”
“Đúng là đi dự đám cưới mà, sau đó em không phải ngồi taxi về, rồi…” Tần Quảng Lâm ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, nói đến đây có chút nghi ngờ: “Sao em lại đến chỗ cô rồi?”
“Hừ, hôm qua anh dắt một cô gái siêu~ cấp xinh đẹp đến gõ cửa…”
“Không thể nào!”
Tần Quảng Lâm trợn to mắt vẻ mặt không tin: “Bàn của em toàn là đàn ông con trai mà, đâu ra… À đúng rồi, em nhớ ra rồi, em định về chạy bộ cùng cô, rồi sau đó cô… đã vấy bẩn em rồi sao?”
“Xì, ai thèm vấy bẩn anh.” Hà Phương vẻ mặt ghét bỏ, ánh mắt lướt qua chiếc váy ngủ bên cạnh lại bật cười: “Anh mặc cái này vào lần nữa, nói không chừng em sẽ có chút hứng thú đấy…”
“Em còn nói!” Tần Quảng Lâm vẻ mặt tức giận đứng dậy: “Em đi làm đây.”
Lịch sử đen tối, đúng là lịch sử đen tối mà.
Biết thế lúc nãy trốn trong chăn gọi cô dậy, bảo cô đi lấy – dù sao cũng đã nhìn thấy rồi, dù không trốn trong chăn cũng tốt hơn là để cô nhìn thấy mình mặc cái thứ đó.
Rượu làm hại não mà.
“Đợi tối về em sẽ tiếp tục tra hỏi anh.” Hà Phương ngả phịch xuống giường, nghĩ đến bộ dạng của Tần Quảng Lâm lúc nãy lại ha ha ha cười phá lên.
Động tác ra ngoài của Tần Quảng Lâm dừng lại, quay đầu nhìn cô cười đang vui vẻ, lại bước về phía giường.
“Sao anh lại quay lại?”
“Anh thấy ra ngoài muộn hơn mười phút cũng không sao cả.” Anh ta nằm úp sấp xuống giường vươn móng vuốt ra: “Cười vui vẻ như thế, phải kiểm tra xem lương tâm em có bị hỏng rồi không.”
“…”