Chương 125: Bỗng nhiên trở thành người ngoài
Với sự chỉ đạo của Hà Phương, các món ăn rõ ràng đã lên một tầm cao mới. Đặt lên bàn vẫn còn bốc khói nghi ngút, dù vẫn không thể sánh bằng món ăn hai người phụ nữ kia làm, nhưng ít ra cũng khiến người ta nhìn vào có thể có cảm giác thèm ăn.
Tần Quảng Lâm nhanh nhảu từ tủ lạnh lấy ra nước cam hôm qua chưa uống hết, rót cho mỗi người một ly, "Chúc mừng tay nghề Tần đại đầu bếp lại lên một tầm cao mới."
Hai người kia tự mình cầm ly lên uống, chẳng ai chạm ly với anh ta. Anh ta cũng chẳng để tâm, vui vẻ tự mình uống cạn một hơi, rồi nhìn mẹ Tần gắp thức ăn, ghé đầu lại hỏi: "Ngon không ạ?"
"Cũng được, tốt hơn trước nhiều rồi." Mẹ Tần gật đầu, chẳng thèm nhìn Tần Quảng Lâm, quay đầu sang Hà Phương khen ngợi: "Dạy giỏi thật đấy, vẫn là con giỏi hơn."
"Đâu có, con chỉ đứng bên cạnh nói vài câu thôi." Hà Phương khiêm tốn một chút, "Bản thân anh ấy cũng học nhanh mà."
"Dạy vài lần nữa chắc là có thể ra nghề rồi, chỉ biết xào rau không được, món khó cũng phải dạy anh ấy vài món, đến lúc đó để anh ấy tự mình làm." Mẹ Tần vừa ăn vừa nói.
Hà Phương mím môi cười, "Vâng, con sẽ dạy anh ấy hết."
Tần Quảng Lâm ngồi một bên lầm lì ăn vài miếng cơm, phồng má nhìn trái nhìn phải hai người kia một cái.
Hai người phụ nữ này sao vậy?
Hai người cứ cô một câu tôi một câu, sau này sẽ là một mình anh ta nấu cơm mất... Chẳng lẽ cách mình bước vào cửa không đúng sao? Tại sao lại cảm thấy mẹ ruột bỗng nhiên biến thành mẹ vợ rồi?
Ban đầu anh ta nghĩ đến việc Hà Phương mỗi tháng đều đến kì, việc nấu nướng gì đó đều bất tiện, nên mới muốn học vài món, đến lúc đó mấy ngày ấy anh ta sẽ lo liệu hết việc nấu cơm, rửa bát và những việc lặt vặt khác---dù cho có thể ngày nào cũng nấu cơm cho Hà Phương thì cũng rất tốt, nhưng anh ta vẫn muốn ăn món Hà Phương nấu chứ.
"Nghe thấy chưa?" Mẹ Tần vừa nói chuyện với Hà Phương, thấy Tần Quảng Lâm cắm đầu ăn cơm không biết đang nghĩ gì, liền không khỏi hỏi anh ta.
"Hả?" Tần Quảng Lâm ngây người ra, không biết hai người kia nói đến đâu rồi, "Gì cơ?"
"Không có gì, ăn tiếp đi." Hà Phương gắp cho anh ta một miếng rau, rồi lại mỉm cười với mẹ Tần, "Đến lúc đó cứ giao thẳng cho anh ấy là được."
"Hề hề."
Mẹ Tần vui vẻ nhìn Tần Quảng Lâm một cái, "Cũng phải, đến lúc đó cứ giao thẳng cho nó. Nếu nó dám có ý kiến thì con cứ nói với mẹ, xem mẹ không đánh nó mới lạ."
Tần Quảng Lâm trong lòng hơi sởn gai ốc, "Hai người đang nói gì vậy?"
Dường như đang bàn bạc ra thứ gì đó kỳ lạ, cảm giác không giống chuyện tốt lành gì.
"Không có gì, ăn của con đi."
"Đúng vậy, ăn của con đi."
"..."
Ăn cơm xong trong lòng đầy lo lắng, Tần Quảng Lâm dọn dẹp bát đũa mang vào bếp, bóp nước rửa chén vào rồi bắt đầu rửa bát.
"Hai người vừa nói gì vậy?" Anh ta thấy Hà Phương đi theo vào đứng một bên nhìn, không nhịn được hỏi.
"Có nói gì đâu."
Hà Phương giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tựa sát vào anh ta, dùng thân người che đi hành động của mình, lén lút đưa tay ra sờ bụng anh ta, "Em xem anh no chưa, lát nữa đi chạy bộ với em."
Ừm, không tròn vo như buổi trưa, chỉ hơi phình ra một chút thôi.
Tần Quảng Lâm né tránh hai cái không thoát, dứt khoát không thèm để ý nữa. Đằng nào tay nhỏ của cô ấy cũng mềm mại, sờ vào lại còn thấy lạ là thoải mái. "Hai người chắc chắn đã nói gì đó rồi."
"Chỉ là nói chuyện về việc để anh lao động thôi." Hà Phương càng dán càng gần, hơi ngẩng đầu lên thổi nhẹ vào tai anh ta một hơi, "Anh thích lao động không?"
"Ưm..." Tần Quảng Lâm cứng đờ người, "Mẹ anh còn đang ở ngoài nhìn kìa."
"Anh nói trước xem có thích hay không đã." Hà Phương ghé sát lại gần anh ta thì thầm bên tai hỏi, "Thích không?"
"Thích, thích." Tần Quảng Lâm bị cô ấy làm cho nhột nhạt, không nhịn được lùi về sau, "Mau tránh ra, làm chậm trễ việc lao động của anh rồi."
"Hề hề hề."
Hà Phương cười xấu xa lùi lại hai bước, dựa vào khung cửa, khôi phục âm lượng bình thường giả vờ thúc giục: "Nhanh tay lên, rửa cái bát cũng lề mề thế!"
"Giục gì mà giục, phải rửa sạch chứ!" Tần Quảng Lâm tức giận nhìn cô ấy một cái. Đụng thì không cho đụng, lại còn cứ thích trêu chọc bậy bạ.
Thấy mẹ Tần đi ngang qua cửa bếp trở về phòng ngủ, truyền đến tiếng cửa kẽo kẹt, anh ta vẫy vẫy đầu về phía Hà Phương, "Lại đây."
"Em không." Hà Phương khoanh tay đứng đó từ chối.
"Cho em sờ bụng đó."
"Không sờ nữa."
"Được rồi." Tần Quảng Lâm không nói thêm nữa, tăng tốc rửa xong bát, rửa sạch bọt xà phòng trên tay rồi lau hai cái vào người, sau đó nở một nụ cười thật tươi với Hà Phương.
Hà Phương cảm thấy không ổn, lập tức xoay người định đi ra ngoài, nhưng còn chưa kịp hành động đã bị anh ta bước một bước tới kéo vào lòng.
"Em chạy đi này." Tần Quảng Lâm hừ hừ cười.
"Đừng nghịch chứ." Hà Phương biết mình giãy không thoát, dứt khoát từ bỏ giãy giụa, "Mẹ anh lát nữa ra bây giờ đấy."
"Không đâu."
"Buông em ra, không thì em kêu lên bây giờ."
"Em muốn kêu gì?" Tần Quảng Lâm lấy ngón tay gảy gảy đôi môi cô ấy, "Cứu mạng à?"
"..."
Hà Phương đột nhiên há miệng cắn ngón tay anh ta, nhưng không cắn trúng, tức đến mức ngẩng đầu lườm anh ta một cái, "Anh muốn làm gì?"
"Hề hề hề, quay đầu sang bên đi."
Tần Quảng Lâm ra lệnh cô ấy quay đầu, muốn lấy gậy ông đập lưng ông.
Cả ngày cứ thích thổi hơi linh tinh, anh ta phải thổi lại, để cô ấy cũng nếm thử mùi vị này.
"Vậy anh thổi đi." Hà Phương vừa nhìn đã biết anh ta muốn làm gì, rất dứt khoát để lộ tai mình ra.
Đằng nào cũng chỉ hơi nhột một chút thôi, lại không nhạy cảm như anh ta.
Tần Quảng Lâm học theo cô ấy thổi hai hơi, thấy Hà Phương vì bị nhột mà né tránh thì trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu, "Lần sau còn thổi nữa không?"
"Không thổi nữa, không thổi nữa." Hà Phương vừa cười vừa vặn vẹo, "Thôi được rồi, đủ rồi, mau buông em ra."
"Hừ." Tần Quảng Lâm vừa định buông ra, đột nhiên chú ý đến dái tai nhỏ nhắn của cô ấy, hồng hào mềm mại, nhìn có vẻ hơi đáng yêu...
"Á!"
Hà Phương đột nhiên kêu lên một tiếng, làm Tần Quảng Lâm giật mình vội vàng buông tay, chột dạ tránh ánh mắt lườm của cô ấy, "Xem em lần sau còn dám không."
"Cũng không chê bẩn, chỗ nào cũng hôn." Hà Phương đưa tay véo véo tai mình, đột nhiên quay đầu nhìn cánh cửa phòng mẹ Tần, "Chắc không bị nghe thấy đâu nhỉ?"
"Chắc không đâu, cũng không to lắm..." Tần Quảng Lâm cũng hơi không chắc chắn.
"Tại anh hết!"
"Ai bảo em gây sự trước chứ..." Anh ta lẩm bẩm tắt đèn bếp, đi ra ngoài rồi lại nhìn về phía tai cô ấy, "Sao em không bấm lỗ tai?"
Hà Phương chú ý động tĩnh từ cánh cửa phòng mẹ Tần, hỏi ngược lại: "Tại sao em phải bấm lỗ tai?"
"Không phải sẽ đẹp hơn sao? Mấy cái khuyên tai, bông tai gì đó, anh thấy rất nhiều người đeo mà."
Nói chính xác thì không phải nhiều người, mà phải là gần như ai cũng đeo. Ngay cả mẹ Tần cũng từng đeo bông tai vàng lấp lánh, suýt nữa làm anh ta lóa mắt.
"Anh thích à?"
"Ưm... thật ra cũng không thích lắm, sạch sẽ là được rồi."
"Em cũng không thích." Hà Phương nhăn mũi, "Với lại còn đau lắm."
"Em chính là vì sợ đau đúng không?" Tần Quảng Lâm đột nhiên cảm thấy đây mới là nguyên nhân chính.
"Không phải đâu, thân thể tóc tai da dẻ đều từ cha mẹ mà ra, vì yêu cái đẹp mà tùy ý phá hoại..."
"Chính là sợ đau." Anh ta gật đầu khẳng định.
"..."
"Nhưng mà rất đẹp." Tần Quảng Lâm hề hề cười, lại đưa tay muốn sờ dái tai nhỏ nhắn đáng yêu của cô ấy một chút, "Bấm một cái lỗ ngược lại không đẹp nữa."
Thật sự càng nhìn càng đáng yêu, anh ta chưa từng nghĩ tai lại có thể mọc ra tinh tế như vậy, vừa nãy lúc hôn hình như còn nhúc nhích.
"Tránh ra, không được sờ." Hà Phương hất tay anh ta ra, "Anh chính là háo sắc."
"Anh hôn bạn gái anh sao có thể gọi là háo sắc chứ?" Tần Quảng Lâm không cảm thấy mình háo sắc... Thôi được rồi, là có một chút thật.
Nhưng chỉ háo sắc với em thì không thể coi là háo sắc được.
"Không phải anh nói muốn công bằng sao?" Hà Phương nhìn anh ta với vẻ không có ý tốt, "Lại đây, để em cắn tai anh một cái."
"Không được, em không thể háo sắc."
Tần Quảng Lâm lắc đầu nhanh chân đi ra ngoài cửa, thật sự sợ Hà Phương nhảy tới cắn tai anh ta một cái, "Nhanh ra ngoài đi dạo một chút, tiêu hóa bớt rồi hẵng chạy bộ."
Hà Phương hừ hừ theo kịp bước chân anh ta, "Trốn được mùng một không trốn được ngày rằm, em ghi nhớ đấy."