Chương 322: Sứ giả lan truyền tình yêu và hòa bình
Cuộc đời giống như một con đường, đến một giai đoạn tuổi nào đó, sẽ phát hiện bạn bè xung quanh lần lượt vượt lên, để mình lại phía sau.
Có người đã sinh con rồi, có người thì vừa mới kết hôn, thậm chí có người vẫn còn độc thân.
Từ tiệc đầy tháng tháng 11 đến cuối năm, Tần Quảng Lâm lại tham gia hai đám cưới của bạn học, may mà đã thống nhất với Hà Phương sẽ kết hôn vào năm sau, nếu không thì anh ta sốt ruột chết mất.
“Phù… cậu nói xem người ta tại sao phải kết hôn?”
Trần Thụy cùng Tần Quảng Lâm đi trên vỉa hè, tuyết đọng vừa rơi không lâu giẫm lên kêu lạo xạo, cậu ta kéo cao cổ áo, phun ra hơi lạnh hỏi.
Mùa đông Lạc Thành cơ bản đều được tuyết bao phủ, khi tuyết cũ chưa tan, tuyết mới lại bay lất phất, ngoài đường lớn được xe dọn tuyết dọn dẹp ra, thì chỉ những nơi có người đi mới được dọn sạch thành lối đi.
Tần Quảng Lâm quấn khăn quàng cổ dày cộp, vẫn là Hà Phương tự tay đan, ấm áp vô cùng, hai tay đút túi thong dong đi bên cạnh, kỳ lạ hỏi: “Đây không phải chuyện rất bình thường sao? Không kết hôn làm sao sinh con, không sinh con văn minh nhân loại làm sao tiếp nối?”
“Hủy diệt cũng được thôi.”
“Tôi phát hiện cậu có khuynh hướng phản nhân loại, hủy diệt rồi ai còn xem truyện tranh của cậu?”
“Nhân loại đều hủy diệt rồi, truyện tranh tính cái thá gì, cậu mới phản nhân loại.”
Trần Thụy vừa nói đã đi đến ngân hàng, đẩy cửa kính dày cộp đi vào, lập tức một luồng hơi ấm ập tới, không kìm được rùng mình một cái, thoải mái hơn hẳn.
Cuối năm rồi, lại phải phát thưởng cuối năm và tiền thưởng, cậu ta và Tần Quảng Lâm chính là ra ngoài để rút tiền.
“Phần của tôi trực tiếp chuyển vào thẻ được không?” Tần Quảng Lâm thật sự không muốn bây giờ đi theo cậu ta rút tiền, ngày mai lại xách tiền mặt đi ngân hàng gửi, phiền phức chết đi được.
Trần Thụy lấy số rồi cùng Tần Quảng Lâm ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, nói: “Không thể làm điều đặc biệt chứ, tiền mặt sờ vào sướng tay biết bao.”
“Cậu trực tiếp chuyển vào thẻ, mọi người cũng sảng khoái như thường.”
“Cái này cậu không hiểu rồi, tiền mặt trông ấn tượng, có sức lay động, hơn nữa bây giờ trong công ty người kết hôn cũng không ít, để bọn họ xách một túi tiền mặt về cho vợ xem, không phải rất oai sao? Cho dù độc thân, sờ vào cũng khác với cảm giác nhìn con số trên điện thoại.”
“Hoa hòe hoa sói.”
Tần Quảng Lâm không nói nên lời, lắc đầu nói: “Cậu tự mình không kết hôn, còn ngày nào cũng lo lắng cho mấy người đã kết hôn.”
“Lan truyền tình yêu và hòa bình.” Trần Thụy cười toe toét, “Vì sự tiếp nối của văn minh nhân loại, xin làm phiền các cậu rồi, tôi lười biếng một chút thôi, đương nhiên phải vì các cậu mà nghĩ nhiều hơn.”
“Thế thì tôi cảm ơn anh quá rồi!”
……
……
Tối xách một túi tiền về nhà, Tần Quảng Lâm ngồi ườn ra ghế sofa như ông chủ, quăng túi ni lông lên bàn.
“Gì vậy?” Hà Phương cầm cái xẻng thò đầu ra.
“Xem xem, mở ra xem.”
“Xì…”
Hà Phương mở ra nhìn một cái, bĩu môi quay về bếp, “Cứ tưởng là cái gì, ông chủ thần kinh của các cậu lại phát tiền mặt à?”
“Hây, thấy tiền còn không vui à?”
Tần Quảng Lâm ngả lưng ngồi dậy, từ bên trong lấy ra một xấp, xào xạc lật qua một lượt, “Trước kia em không phải thích sờ sao? Vừa hay cuối năm rồi, sờ cho đã, em nghe tiếng này… xào xạc hay biết mấy.”
Đàn ông ở nhà lúc ngẩng mặt lên được nhất, chính là ở trên giường… phì, khi mang tiền về.
Làm gì cũng phải tốn tiền.
“Số tiền này không gửi nữa, hôm khác mua một cái két sắt để ở nhà, tiền mặt để vào một xấp như vậy, đợi năm sau xem có thể để được mười mấy vạn không, lúc đến nhà em dạm hỏi thì cầm tiền mặt――bùm! Đập thẳng lên bàn nhà em như vậy, là mua em về rồi.”
Tần Quảng Lâm một mình ngồi ở phòng khách tự lẩm bẩm, cầm tiền trên bàn ném tới ném lui, không nghe thấy tiếng đáp lại từ bếp cũng không sao, vui vẻ tự chơi một mình, như một thằng ngốc.
Hiện tại những thứ nên có cơ bản đều có rồi, cảm giác cấp bách trước kia lập tức biến mất hoàn toàn, chỉ chờ kết hôn sinh con, đợi con chuẩn bị chào đời thì lại tích góp của hồi môn cho cô ấy, bây giờ có thể thư giãn một chút.
“Mau đi rửa tay đi, bẩn thế không biết.” Hà Phương bưng món ăn ra thấy anh ta vẫn còn chơi, khinh bỉ “í” một tiếng.
“Đến rồi đến rồi… em ngày kia về đúng không?”
Tần Quảng Lâm vừa đến gần rửa tay vừa hỏi.
“Ừm, hôm qua không phải vừa nói rồi sao.”
“Hãy trân trọng lần đón Tết này đi, qua năm nay, năm sau em phải cùng anh ở đây đón Tết rồi.” Anh ta cười hềnh hệch ngốc nghếch, càng gần năm mới, tâm trạng càng tốt hơn, năm Mậu Tuất sắp đến rồi, khi đó lần đầu tiên cùng Hà Phương đi chơi còn cảm thấy ba năm rất dài, bây giờ chớp mắt cái đã đến rồi.
Bước vào hàng ngũ những người đã có gia đình, chính là năm nay.
“Xem anh tài giỏi chưa kìa.”
Hà Phương lườm một cái, bày chén đũa xong quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ban công, trong khu dân cư đã giăng đèn kết hoa, treo cờ nhỏ, hai bên đường cũng dùng dây thừng mắc thành một dây dài màu đỏ, bên trên treo đèn huỳnh quang đủ màu.
Không biết từ lúc nào, đã ba năm rồi.
Đặt trong cả cuộc đời mà nói, ba năm chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng ba năm hiện tại này lại là giai đoạn thay đổi lớn nhất.
Tốt nghiệp, làm việc, quen biết, kết hôn, tất cả mọi thứ đều chất chồng trong mấy năm này.
“Em có nguyện vọng năm mới gì không?” Tần Quảng Lâm rửa tay xong lau qua loa một cái, rồi ngồi vững xuống hỏi, “Thầy Tần quyền năng có thể thử giúp em thực hiện một chút.”
“Không có.”
“Người sao mà không có nguyện vọng chứ? Nói đi.”
“Anh thì sao? Anh có nguyện vọng gì?” Hà Phương hỏi ngược lại.
“Anh? Anh…” Tần Quảng Lâm ngẩng đầu suy nghĩ.
Chuyện kết hôn đã định rồi, cái này không thể coi là nguyện vọng; con cái đợi kết hôn rồi tự nhiên sẽ có, cũng không thể gọi là nguyện vọng hay không nguyện vọng; ngoài ra hình như thật sự không có gì đặc biệt muốn có.
Cá muối đến nỗi ngay cả nguyện vọng cũng không có mấy…
Hà Phương đợi một lát thấy anh ta không nói ra được, nói: “Thấy chưa, anh cũng không có.”
“Có, ừm… hy vọng truyện tranh bán chạy.” Tần Quảng Lâm rốt cuộc cũng nghĩ ra được một cái.
Nếu bán chạy thì không chỉ kho tiền dồi dào, danh tiếng cũng có thể nâng lên một chút, còn Tiêu Vũ bên đó cũng có thể chia một khoản, đây là một việc tốt nhiều mặt.
Đến lúc đó ngồi ở nhà bố vợ, có thân bằng cố hữu ghé chơi, có thể giới thiệu: vị này là họa sĩ truyện tranh nổi tiếng, ông Tần――
Hừ, có mặt mũi!
“Cái này em không giúp được anh, anh đối diện Táo quân đi cầu nguyện đi.”
Hà Phương nhún vai, ngừng một chút cười nói: “Em cũng có nguyện vọng rồi.”
“Nguyện vọng gì?”
“Hy vọng truyện tranh của anh bán không được.” Cô ấy hớn hở lắc đầu với Tần Quảng Lâm, “Sau đó công ty của các anh phá sản đóng cửa, anh lủi thủi quay về để em bao nuôi anh.”
“Cứ mơ đi nhé, đợi anh bán được mười vạn.”
“Xì, bây giờ một cuốn của em còn chưa đến mười vạn, anh mới là đang mơ.”
“Chắc chắn hơn em… ừm, cánh gà tối nay rất thấm vị, thơm.”
Tần Quảng Lâm mi mia gặm cánh gà, nhổ xương ra một bên, nói: “Ê, đúng rồi, đợi sau Tết mùng… mùng sáu, bảy anh đi nhà em chúc Tết phải mang gì? Hè năm trước mang nhiều như vậy, lần này mà keo kiệt thì không hay nhỉ?”
“Vác một cái đùi heo sau là được rồi.”
“……”
Cái đùi heo sau này mãi không dứt được.