Cuộc đời của tôi không có gì nổi bật.
Chỉ là một thanh niên bình thường thích chơi game.
Một cuộc đời như bao cuộc đời ngoài kia, mãi loay hoay giữa trăm công nghìn việc và xoay sở để trả nợ tín dụng.
Cái kết của cuộc đời ấy cũng chẳng có gì to tát.
Nguyên nhân chỉ là say rượu.
Vào một đêm đông lạnh giá, tôi đã uống tới say khướt sau khi bị người tôi yêu suốt bao năm đá. Trên đường trở về nhà thì lại đụng phải lũ côn đồ, bị đánh tới ngất xỉu, rồi bị bỏ lại đó và chết cóng.
Kiếp sống đầu tiên của tôi đã kết thúc như vậy.
Khi lại một lần nữa mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trong nôi, thân quấn tã.
Vào lúc đó, một ngôn ngữ xa lạ mà trước nay tôi chưa từng được nghe bỗng vang lên bên tai.
“Alex, con là con trai của Công tước Gracia.”
Kỳ lạ thay, tôi đã hiểu được câu nói ấy ngay lập tức.
Một người phụ nữ xinh đẹp nở nụ cười dịu dàng và nói với một tôi giờ đây đã trở thành đứa trẻ.
Người phụ nữ ấy có mái tóc vàng, mặc một chiếc đầm cổ điển. Bà ấy là mẹ tôi, và tôi là một đứa bé sơ sinh.
Ngay khi nghe thấy những lời của bà ấy, nghiễm nhiên, trong đầu tôi hiện lên hai chữ ‘luân hồi’.
Thật khó tin, nhưng quả thực là tôi đã tái sinh, và hình như nơi này thậm chí còn không phải là Trái Đất.
Nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy ba mặt trăng treo song song với nhau, tôi nghĩ chuyện nơi đây là Trái Đất hoàn toàn là bất khả thi.
Chỉ một lát sau.
Tôi đã gác lại chuyện cũ và cảm thấy cuộc sống mới này có vẻ cũng khá tốt.
Không, không chỉ tốt thôi đâu.
Sống trong một căn phòng tuyệt đẹp mang phong cách thời trung cổ. Còn có cả người giúp việc.
Và như lời mẹ đã nói, rằng tôi là con trai của Công tước.
Hiển nhiên, tôi đã tái sinh thành con một nhà đại quý tộc.
Dù không thể chống chọi được với cơn buồn ngủ, nhưng tôi vẫn rất vui.
Nhưng đời quả thực không như mơ, chuyện tốt nào dễ xảy ra đến thế.
Khi tôi lại tỉnh dậy sau một lát chợp mắt, có một người đàn ông điển trai bước vào, nhìn liếc qua tôi trong hình hài một đứa bé, rồi dẫn mẹ ra ngoài.
Người đó rõ ràng là cha của tôi, ngài công tước.
Ông ấy có vẻ không vui lắm khi nhìn mặt thằng con này.
Thì ra, mẹ tôi là dân thường, còn bản thân tôi là một đứa con hoang không được gia tộc thừa nhận.
Không chỉ vậy, tôi chỉ là một cục nợ không hơn không kém vì cha còn có hai người vợ nữa, và phía trên tôi có hai người anh trai. Mỗi khi mẹ vắng mặt, tôi lại thấy cô hầu gái nhìn xuống mình mà tặc lưỡi khinh khỉnh.
Mối quan hệ giữa công tước và mẹ tôi hình như cũng không mặn mà như bao cặp tình nhân khác. Mọi chuyện có vẻ không được tốt cho lắm.
‘Khoan, sinh ra trong một gia đình quý tộc thì có gì mà vui! Cái cliche này lỗi mốt từ đời Tống nào rồi! Đã tái sinh làm con trai công tước, thì phải là cậu con út với con đường phía trước trải đầy hoa, không thì là đứa con cả mang sức mạnh vô song chứ! Hoặc chí ít cũng phải có cửa sổ hệ thống!’
Không có tinh linh lấp lánh nào trước mắt tôi, và dù tôi có gọi hết từ cửa sổ hệ thống, cửa sổ cài đặt cho tới cửa sổ chỉ số, cũng không có gì hiện lên cả. Không có phước lành từ thần linh. Mà chẳng cần nói đến thần linh, đến cả một mống thiên thần bay lượn xung quanh tôi cũng không có nữa.
Tôi mở to đôi mắt ngái ngủ và cố gắng thử mọi cách, nhưng vẫn không thể gắng gượng được quá vài phút.
Là một đứa bé sơ sinh vừa lọt lòng mẹ, tôi luôn ngủ quên đi mất lúc nào không hay.
Có lẽ vì thuộc gia đình đại quý tộc, nên tôi và mẹ ở hai phòng cách biệt nhau. Tôi chỉ cần bú sữa mẹ mỗi ngày mà chẳng phải lo nghĩ gì cả.
Rồi một đêm nọ, tôi bỗng choàng thức giấc.
Trong căn phòng ngập ánh trăng, có một cô hầu gái đang đứng đó.
‘À, là Kanna. Tối nay đến cô ấy trực sao?’
Đó là một trong những hầu gái đang giúp mẹ chăm sóc tôi.
‘Nhưng sao mình lại tỉnh giấc? Bụng không đói, tã cũng có ướt đâu…’
Tôi hồi thần, rồi ngơ ngác nhìn Kanna. Cô hầu gái Kanna cũng buồn bã nhìn lại tôi.
“Cứ ngủ đi chứ, sao ngài lại thức dậy…?’
Cô lẩm bẩm gì đó với một giọng đầy tội lỗi, rồi lặng lẽ đến bên cạnh chiếc nôi.
Có gì đó không đúng.
Tôi sửng sốt mở miệng, nhưng chưa kịp thốt lên tiếng nào thì một chiếc gối lớn đã rơi thẳng xuống đầu tôi.
Tay Kanna giữ chặt lấy chiếc gối, chụp kín mặt tôi trước khi tôi kịp khóc.
“Tôi xin lỗi. Thiếu gia đã sinh ra quá sớm rồi.”
Âm thanh lọt vào tai tôi cứ càng lúc càng phiêu đi.
‘Khoan, cái thể loại K-drama rẻ tiền gì thế này? Không công bằng! Mới sinh ra được vài tháng đã bị ám sát ư! Mình đã kịp làm cái quái gì đâu!’
Trong lòng, tôi điên cuồng gào thét, nhưng cái miệng bị gối bịt kín thậm chí còn không thể rên lên một tiếng.
Tôi dần mất đi ý thức.
Thật không may, đến tận phút cuối cùng vẫn không có một ai tới cứu tôi.
Hơi thở của tôi ngừng lại.
‘Khốn nạn, sao kiếp nào cũng chó má thế chứ.’
Và thế là, chỉ kịp nghĩ tới lời phàn nàn vô nghĩa ấy trong đầu, cuộc sống thứ hai của tôi đã kết thúc.
Bóng tối đen kịt ập tới. Linh hồn tôi tan chảy. Cái chết đã đến.
Cuối cùng, một ánh sáng rực rỡ bỗng xuất hiện trước mắt tôi.
Là thiên đường đó ư?
……
Không biết qua bao nhiêu thời gian.
Xẹt!
Ánh sáng lại ập đến, khỏa lấp đi bóng tối.
Và.
“Oe oe oe!”
Tôi lại mở mắt ra.
Trước mắt tôi, lại là một người phụ nữ xinh đẹp.
“Alex, con là con trai của công tước Gracia.”
Bà ấy, người mà tôi đã gặp hàng ngày, lại nói với tôi bằng khuôn mặt giống như lần đầu tiên tôi gặp cách đây vài tháng.
Và.
Có một dòng chữ hiện lên trước tầm mắt.
[Bạn đã chết. Bắt đầu lại từ thời điểm lưu tự động.]
Tôi ngừng khóc khi thấy những ký tự bằng tiếng Hàn hiện ra.
Sau vài ngày bối rối, tôi đành phải thừa nhận một điều rằng.
Tôi chưa chết. Tôi đã được tái sinh, trở lại kiếp trước.
Vừa mới được sinh ra vài tháng mà đã chết thì cũng thật không công bằng. Tôi rất hạnh phúc, nhưng đồng thời cũng kinh ngạc khi thấy mình lại trở lại bình thường.
Hơn thế nữa.
[Bạn đã chết. Bắt đầu lại từ thời điểm lưu tự động.]
Tập trung suy nghĩ, những ký tự xuất hiện giữa không trung đó cho tôi cảm giác rằng sự trùng sinh này sẽ không chỉ diễn ra một lần.
‘Thời điểm lưu tự động…’
Đây khá chắc là cụm từ tôi thường thấy trong console game mà kiếp trước từng chơi.
Có một tính năng mà trong đó người chơi không cần lưu thủ công. Game sẽ tự động lưu tại những điểm nhất định. Khi người chơi chết, họ sẽ được hồi sinh tại điểm lưu trước đó.
Cụm từ hay xuất hiện vào những lúc như vậy chính là ‘Điểm lưu tự động’.
‘Là thời điểm lưu tự động chứ không phải điểm lưu tự động, vậy có nghĩa đó không phải là một địa điểm cụ thể, mà là một mốc thời gian?’
Cảm ơn cái người vô danh đã đưa tôi tới thế giới này.
Suy cho cùng, tôi không phải là bị ném vào một thế giới xa lạ với hai bàn tay trắng.
Nhưng ngay cả khi tôi có thể sống lại, đó cũng không phải một chuyện tốt.
‘Mình cần phải tìm cách để không chết trong tương lai.’
Cho dù có thể sống lại đi nữa, cũng chẳng có nghĩa lý gì nếu cứ sống dậy thì lại chết.
Không có gì đảm bảo tôi sẽ luôn tái sinh, mà kể cả có tái sinh vô hạn, cũng chưa chắc tôi có thể chịu được cuộc sống cứ chết đi sống lại.
Nếu là vậy thì khả năng sống lại này của tôi sẽ là họa chứ không phải phúc.
Nhưng, việc tìm ra cách để không chết cũng không phải dễ dàng.
Thời điểm tôi chết chỉ là vài tháng sau khi được sinh ra. Tôi còn chưa biết bò, chứ khỏi cần phải đề cập tới chuyện mở miệng nói.
‘Vừa vào game đã khó thế này rồi…’
Nhưng tôi không thể chết thêm lần nữa. Nghĩ đến cái cảnh phải một lần nữa trải qua cuộc sống khổ sở của một đứa trẻ sơ sinh, và cả những ký ức khủng khiếp về cái chết, tôi đã quyết tâm phải sống sót.
May mắn thay, tôi đã biết thủ phạm là ai.
Tất nhiên, kẻ đã đứng đằng sau giật dây là người khác. Nhưng vì tôi biết ai đã trực tiếp động thủ nên chỉ cần phải loại bỏ người đó mà thôi.
Hầu gái đã giết tôi là Kanna.
Là một người phụ nữ không có gì nổi bật.
Trong số những người giúp việc của mẹ, cô là một cô gái quá đỗi tầm thường và mộc mạc.
Dù tôi có nghĩ lại kiếp trước thế nào đi nữa, trông cô ấy cũng không giống như người sẽ ra tay sát hại người khác.
‘Chà, thời thế giờ đây chắc hẳn đã khác với kiếp đầu tiên của mình.’
Chỉ cần nhìn thôi cũng biết, đây là thời trung cổ man rợ. Rõ ràng, dù tôi có xuất thân từ gia đình quý tộc giàu có thì cũng không khác gì cả.
Tôi cố chống chọi với cơn buồn ngủ và tiếp tục quan sát Kanna.
Những người giúp việc và mẹ đều lấy làm lạ khi thấy đứa trẻ sơ sinh không quấy cũng không chịu ngủ.
Nhưng tôi không có tâm tư đi để ý tới họ.
Một khoảng thời gian như trước lại lần nữa trôi qua.
Ngài công tước, cha tôi thỉnh thoảng lại mang vẻ mặt nghiêm khắc ấy tới gặp tôi. Dần dà, giấc ngủ của tôi giảm đi, và thời gian có thể quan sát cũng tăng lên.
Thời gian trôi qua, khuôn mặt của cô hầu gái Kanna càng lúc càng trở nên u ám.
‘Sao trước đó mình lại không nhận ra nhỉ?’
Lúc này đây, tôi đã có thể nhận ra sự thay đổi ngay khi nhìn vào khuôn mặt ấy.
Những người giúp việc khác cũng nhìn cô ra chiều lo lắng.
‘Với một kẻ chuẩn bị phải đi giết người, thậm chí mục tiêu còn là con trai công tước, thì tâm trạng làm sao có thể bình thường được. Cô ta còn không nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo ư?’
Dù có ngụy tạo thành một cái chết tự nhiên do chiếc gối vô tình che mặt đứa bé, thì cũng không có nghĩa là hầu gái không phải chịu trách nhiệm. Theo lẽ tự nhiên, cô ta sẽ bị khép vào tội chết.
Nhưng thấy vẻ mặt Kanna như vậy, tôi lại chỉ cười khẩy. Không có lý do gì phải thấy tội nghiệp cho một kẻ giết người.
“A! Thiếu gia cười kìa.”
“Ngài ấy rất ít khi cười, thấy ngài ấy cười như vậy thật mừng.”
“Nhưng nụ cười của ngài ấy cứ có gì đó là lạ ấy nhỉ?”
“Mấy cái cô này! Đây là đâu mà dám nói năng như thế?”
Những hầu gái nhìn thấy mặt tôi và bàn tán đã bị hầu gái trưởng mắng.
À, hình như tôi đủ tuổi để cười khẩy.
Ngày chết đã đến gần.
Lúc đầu, mỗi đêm đều có những người giúp việc thay phiên nhau tới trông nom, giống như lính canh trong quân đội vậy. Nhưng nhiều tháng trôi qua, số người giúp việc gác đêm chỉ còn lại một.
Trừ khi tôi khóc, họ sẽ chỉ ngồi trên chiếc ghế trong góc phòng mà gật gà gật gù.
So với lần đầu thì sự chăm sóc của họ đã kém đi, nhưng so với kiếp trước của tôi thì vẫn thật kỹ lưỡng. Suy cho cùng, đây vẫn là một gia đình đại quý tộc.
Có vẻ như Kanna đang chờ thời điểm được một mình trông nôi cho tôi vào ban đêm.
Và vào đêm Kanna trực một mình.
“Cô vào đi.”
“Chúc may mắn.”
“Thiếu gia rất ngoan nên sẽ không vất vả lắm đâu.”
Kanna vẫy tay chào những người giúp việc khác chuẩn bị rời đi.
Sau đó, cô ấy nhìn sang tôi với ánh mắt đầy tội lỗi.
Nhưng tôi không quan tâm đến sắc mặt của cô ấy.
Vài giờ sau, khi màn đêm buông xuống, chuyện giống như lần trước sẽ lại xảy ra.
Tôi không thể để yên như vậy được.
Thay vì chờ chết, tôi mở miệng.
Và khóc.
“Oa oa!”
Tiếng khóc hiếm hoi của đứa bé vang lên khắp dinh thự.
Và dĩ nhiên, mọi người nhốn nháo hết cả lên.
“Chuyện gì thế!”
“Là tiếng thiếu gia khóc!”
Những người giúp việc vừa rời khỏi phòng nhanh chân tiến lại, cả mẹ tôi đang nghỉ ngơi trong phòng cũng phải chạy tới.
Không chỉ các hầu gái, mà cả mẹ tôi cũng tới tấp gặng hỏi Kanna. Cô sửng sốt, không biết phải nói gì nên chỉ lắc đầu.
“Tự nhiên ngài ấy khóc đấy ạ.”
“Thằng bé rất ngoan, không thể có chuyện tự nhiên nó lại khóc được!”
Mẹ nổi giận với Kanna. Bà ấy hiếm khi tức giận, nên có vẻ như lần này mẹ đã rất bối rối.
Nhưng Kanna không nói sai.
Một người giúp việc khác cẩn thận ôm lấy tôi đang khóc.
“Chắc là ngài ấy gặp ác mộng, cũng có thể là bị giật mình tỉnh giấc. Ngài ấy sẽ sớm ngủ lại thôi.”
Còn lâu. Tôi mà ngủ quên thì sẽ xong đời mất.
“Oaaaaaa!”
Một lần nữa, dốc hết sức lực mà khóc nào!
Tôi khóc lớn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng cả lên, làm cô hầu gái đang bế suýt nữa thì giật mình đánh rơi tôi.
“Gọi linh mục và bác sĩ tới đây ngay!”
Mẹ tôi hét vào mặt những người giúp việc.
Gì cơ? Bác sĩ thì tôi hiểu, nhưng linh mục là sao? Là sao vậy?
Mặc kệ mọi người luống cuống chạy tới chạy lui, tôi vẫn tiếp tục khóc.
Mệt quá. Tôi kiệt sức rồi.
Nghe nói là bọn trẻ con hay khóc suốt cả ngày, sao mà chúng nó làm được thế nhỉ? Điên thật rồi.
Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu thôi. Phải cố chịu thì mới có thể sống sót được.
Tôi không ngừng khóc.
“Oa, oa, oa, oa.”
Khóc suốt cả đêm hôm đó.
Tới sáng hôm sau.
Tôi nằm dài trong nôi mà thở hổn hển.
“Hình như ngoại trừ cái cổ bị sưng vì khóc nhiều thì ngài ấy không bị bệnh gì cả. Thiếu gia sẽ sớm khỏe lại thôi.”
Bên tai tôi có tiếng bác sĩ nói, nhưng tôi không nghe rõ lắm vì mải chú tâm vào chuyện khác.
Có một ánh sáng chói lòa đang cản trở tầm nhìn của tôi.
Một ông lão mặc áo choàng trắng đang đặt ngón tay lên chiếc cổ nhỏ bé của tôi, và từ ngón tay đó, có một luồng ánh sáng rực rỡ tỏa ra.
Tôi đã ngờ ngợ từ lúc nghe mọi người hô hào gọi linh mục rồi, nhưng chưa tình nghĩ chuyện này lại là thật. Đây không phải thế giới thời trung cổ bình thường như Trái Đất ở kiếp trước của tôi.
Các linh mục ở đây có thể sử dụng sức mạnh của thần linh.
Vậy thì, có thể sẽ có cả pháp sư và hiệp sĩ biết sử dụng kiếm kỹ.
Có phải chuyện tốt không đây? Tôi vẫn chưa biết liệu việc này có mang lại lợi ích cho mình hay không.
Không, đó không phải là chuyện quan trọng vào lúc này.
Tôi đã an toàn vượt qua đêm hôm qua nhưng vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.
Không có thông báo mới cho thấy mối nguy hiểm đã qua hay gì cả, và Kanna vẫn đứng đó như bình thường.
Không chỉ vậy, mẹ tôi còn tới gần Kanna và xin lỗi nữa.
“Hôm qua tôi bối rối quá nên mới xử sự như vậy. Mong cô đừng để tâm.”
“Dạ không sao đâu, thưa phu nhân.”
Vì Kanna vẫn ổn, nên cơn nguy khốn của tôi vẫn chưa qua.
Thật tiếc, nhưng tôi đã dự liệu được rồi.
Cô chưa xong với tôi đâu.