Tôi đã quay trở lại với bộ phận Assault, còn được gọi là bộ phận "không có ngày mai".
Tỷ lệ người sống sót trong bộ phận này tại thời điểm tốt nghiệp là 97,1%.
Nói cách khác, cứ một trăm sinh viên thì có khoảng ba người sẽ không sống sót để tốt nghiệp. Họ sẽ mất mạng khi đang làm nhiệm vụ hoặc trong quá trình huấn luyện.
Đây là sự thật.
Đó là cách mọi thứ diễn ra ở bộ phận Assault.
Đấy là phần về việc trở thành một Butei được giữ trong bóng tối. Tôi có thể nghe thấy tiếng súng và tiếng kiếm va vào nhau phát ra từ cơ sở của phân đoàn Assault.
Nhưng hôm nay, tôi đã đảm bảo rằng thiết bị của mình vẫn ổn và nộp đơn đăng ký lớp và những thứ tương tự, vì vậy tôi đã sử dụng phần lớn thời gian của mình cho mọi việc ngoại trừ việc thực sự tập luyện.
Tôi chỉ định xử lý một nhiệm vụ, nhưng ít nhất tôi muốn thực hành mục tiêu một chút. Trông không có vẻ như nó sẽ xảy ra.
Tuy nhiên, trong Assault, nơi học sinh luôn thành lập nhóm và hoạt động cùng nhau, mọi người tự nhiên trở nên khá niềm nở…
[Ô! Kinji! Tớ biết cậu sẽ quay lại mà! Hãy vào trong và kết liễu cuộc đời cậu càng nhanh càng tốt nào, dù chỉ là sớm hơn một giây!]
[Vậy là cậu vẫn chưa chết hả, Natsumi? Giúp tôi một việc và chết sớm hơn tôi 1/10 giây đi nhé.]
[Kinji! Cuối cùng thì cậu cũng quay lại để chết à?! Một tên ngốc như cậu có thể chết ngay thôi! Rốt cuộc thì chỉ có Butei ngố tàu mới là người chết đầu tiên mà.]
[Vậy tại sao cậu vẫn còn sống, Mikami?]
Nhập gia tùy tục.
Bảo người khác đi chết là cách chào hỏi mọi người ở đây, nhưng bằng việc đáp lại lời chào này tới tất cả những người đang vui mừng khi thấy tôi trở lại và bảo tôi đi chết, tôi chỉ lãng phí thêm thời gian thôi.
Sau khi thoát khỏi những kẻ sặc mùi thuốc súng này và rời khỏi cơ sở Assault, có một người lùn nhỏ bé tựa lưng vào cổng trước đang đợi tôi dưới bầu trời hoàng hôn.
Không cần phải nói, đó là Aria. Khi nhìn thấy tôi, Aria lao về phía tôi.
Sau đó cô ấy đi bên cạnh tôi khi tôi bước tiếp với vẻ mặt ủ rũ.
[...Ông khá nổi tiếng nhỉ ? Tôi có hơi ngạc nhiên.]
[Không phải là tôi muốn được mấy người này thích đâu.]
Tôi đã nói sự thật.
[Ông không phải là loại người hòa đồng cho lắm. Ông có khí chất 'đen tối và u ám' ở mình. Mọi người ở đây dường như...tôi nên nói thế nào nhỉ? Họ dường như đánh giá khá cao về ông.]
Đó có lẽ là vì họ nhớ tôi trông như thế nào trong kỳ thi tuyển sinh.
Họ nhớ tôi như thế nào trong Hysteria mode. Bài kiểm tra dành cho những người trong chúng tôi đăng ký tham gia Assault là một bài kiểm tra bao gồm chiến đấu thực tế, trong đó mục tiêu là phân tán chúng tôi bên trong một tòa nhà bỏ hoang mười bốn tầng trong khi trang bị vũ khí và phải bắt giữ mọi người tham gia khác.
Trong thời gian kỷ lục, tôi đã trói tất cả những người khác, những người đã bị tôi đánh bại hoặc mắc bẫy mà tôi đã giăng ra, bao gồm cả năm người hướng dẫn, những người, như một phần của "bài kiểm tra", đang ẩn nấp trong tòa nhà mà chúng tôi không hề hay biết.
Chết tiệt.
Tôi đi và nhớ lại một điều mà tôi muốn quên. Aria chắc hẳn đã nhận thấy tâm trạng của tôi trở nên tồi tệ hơn vì ánh mắt cô ấy nhìn xuống đất khi đi bên cạnh tôi.
[Ừm, Kinji?]
[Gì?]
[Cảm ơn ông.]
[Đột nhiên bà nói về chuyện gì thế?]
Tôi trả lời với giọng trầm nhưng khó chịu với Aria, người đang có vẻ mặt thực sự hạnh phúc.
Tôi cá là bà đang hạnh phúc lắm nhỉ. Theo đúng nghĩa đen, bà đã có được "nô lệ" sẽ chiến đấu thay mặt bà cơ mà.
[Đừng hiểu lầm. Tôi quay lại Assault vì không còn lựa chọn nào khác. Tôi sẽ quay lại Inquesta sau khi giải quyết xong một vụ thôi.]
[Tôi biết nhưng...]
[Gì?]
[Ông khá ngầu khi đi dạo quanh Assault với mọi người đang vây quanh ông đó.]
[...]
Tại sao bà lại nói với tôi những điều như vậy? Tôi khá chắc đó không phải là ý định của cô ấy, nhưng khi có một cô gái-một cô gái chỉ có vẻ ngoài dễ thương lại nói những điều như vậy với tôi, tôi không nói nên lời.
[Không ai đến gần tôi trong Assault. Có quá nhiều sự khác biệt về kỹ năng và không ai có thể theo kịp tôi... Chà, điều đó hoàn toàn ổn thôi. Dù sao thì tôi cũng là 'Aria' mà.]
["Aria"?] Bối rối, tôi nghiêng cổ sang một bên khi Aria nói tên cô ấy với giọng điệu khác với bình thường.
["Aria" còn có nghĩa là giọng solo trong một vở opera. Đó là phần do chính mình hát. Cô đơn - đó là điều tôi đang làm ở mọi trường cao trung Butei. Đó là điều đã xảy ra ở London và ở Rome cũng vậy.]
[Thế kế hoạch của bà là biến tôi thành nô lệ của bà và chuyển màn trình diễn thành một bản song ca sao?]
Aria cười khúc khích khi tôi đưa ra nhận xét mà không thèm nhìn cô ấy. Nhìn cô ấy từ khóe mắt, cô ấy thực sự có vẻ đang cười thật lòng.
[Rốt cuộc thì ông có thể nói một số điều khá hài hước nhỉ.]
[Không có gì hài hước cả đâu.]
[Có đó.]
[Tôi không hiểu được khiếu hài hước của bà là gì nữa.]
[Ngay giây phút ông quay trở lại Assault, ông thực sự đã trở nên sôi nổi hơn một chút đó. Cho đến ngày hôm qua, ônh chưa bao giờ có vẻ thành thật với chính mình. Cứ như thể ông đang đau đớn vậy. Bây giờ nhìn ông hấp dẫn hơn rất nhiều.]
[Không..đúng.]
Aria đưa ra một tuyên bố đáng xấu hổ khác. Tôi không muốn nghe nó. Tôi có cảm giác điều cô ấy nói có thể là sự thật.
[Tôi sẽ ghé qua VA. Bà tự về nhà đi. Giờ nghĩ lại thì, bắt đầu từ hôm nay, bà sẽ quay lại ký túc xá nữ nhỉ. Bà rời trường với tôi cũng chẳng ích gì.]
[Chúng ta sẽ đi cùng một hướng cho đến khi đến bến xe buýt,] Aria nói khi lè lưỡi với tôi với một nụ cười.
Cô ấy vẫn cay nghiệt như mọi khi, nhưng Aria có vẻ thực sự hạnh phúc khi cô có thể đưa tôi trở lại Assault.
Tôi có thể biết điều đó từ biểu cảm trên khuôn mặt cô. Cổ thật dễ dàng để nhận biết.
Aria chắc chắn không phù hợp với Inquesta.
[Nói xem, 'VA' là gì?]
[Đó là tên viết tắt của video arcade. Bà thậm chí còn không biết à?]
[Đó đâu phải lỗi của tôi. Tôi đã dành phần lớn cuộc đời mình ở Châu Âu mà. Hmm... Vậy thì tôi sẽ đi với ông. Hôm nay tôi sẽ cho ông một ngoại lệ được đi chơi cùng với tôi. Hãy coi đó như là một phần thưởng đi.]
[Không cần, đây không phải là phần thưởng, mà giống hình phạt hơn.]
Tôi bắt đầu tăng tốc và giữ khoảng cách với Aria.
Aria đáp lại bằng cách cười toe toét và sau khi bắt kịp, cô ấy tăng tốc độ bước đi để phù hợp với tốc độ của tôi.
Cô ấy bắt đầu làm tôi lo lắng nên tôi bước những bước dài hơn và thậm chí còn đi nhanh hơn.
Aria tiếp tục theo kịp, váy của cô ấy nhảy múa qua lại.
[Đừng theo tôi! Tôi thậm chí không muốn nhìn thấy mặt bà lúc này!]
[Vậy tôi nhất định sẽ theo ông!]
[Đừng!]
Cuối cùng, chúng tôi cùng nhau chạy cạnh nhau cho đến khi tới được khu trò chơi điện tử.
Có chuyện gì với cô gái này vậy? Cô ấy nhanh một cách bất thường.
[Hộc, hộc, hộc, đây là cái gì?] Aria hỏi, người đang đứng gần đến nỗi bím tóc đôi của cô ấy chạm vào tôi.
Đôi mắt đỏ của cô ấy đang dán chặt vào trò chơi cần cẩu nằm ở phía trước khu trò chơi điện tử.
[Hộc...hộc. Cái này á? Đó là UFO Catcher.]
[UFO catcher? Đúng là một cái tên trẻ con.]
Chà, đó là một trò chơi có sẵn ở mọi khu arcade game, vì vậy nó chắc chắn sẽ rất nực cười. Aria nhìn vào bên trong trò chơi gắp thú với vẻ mặt mỉa mai.
Đằng sau lớp kính là vô số thú nhồi bông nhỏ trông có vẻ là sự kết hợp kỳ lạ giữa sư tử và báo.
[...Ah...!] Aria thốt lên khi ép mình vào vỏ kính.
Sự kết hợp giữa chiều cao của cô ấy và bối cảnh đầy thú nhồi bông khiến cô ấy trông giống như một học sinh tiểu học.
Nếu một viên cảnh sát nhìn thấy điều này, có lẽ cô ấy sẽ bị bắt đi và khiển trách.
[Gì? Bà chưa bao giờ nhìn thấy mấy cái này à?]
[...]
[Bà có bị sao không đấy?]
[...]
[Bà thấy đói bụng hay sao?]
[.………Bọn chúng dễ thương quá……]
Hửm?
Nghe cô thì thầm câu nói đó thật không giống cô ấy chút nào, đầu gối tôi nhất thời mềm nhũn.
Chắc chắn, những con thú nhồi bông phía sau lớp vỏ kính rất dễ thương...nhưng đó không phải là thứ bạn có thể nghe được phát ra từ miệng của Quadra Aria, Butei, người luôn tự hào về sức mạnh như quỷ dữ của mình và tàn sát mọi kẻ thù trong tầm mắt.
Tôi nghĩ tôi sẽ chỉ ra rằng tính cách của cô ấy vừa chuyển sang tính cách của một người khác, nhưng khi đến cạnh cô ấy, tôi thấy nước dãi chảy ra từ miệng cô ,có hình tam giác lộn ngược.
Chúng ta không thể có cái này. Đây không phải là kiểu khuôn mặt nên được phơi bày trước công chúng.
[Muốn thử không?]
[Tôi không biết cách.]
[Ngay cả một đứa trẻ mẫu giáo cũng có thể chơi được đấy.]
[Thật sao?]
[Tất nhiên. Muốn tôi chỉ cho bà cách nó hoạt động không?"
Aria quay về phía tôi và liên tục gật đầu lên xuống.
Cô ấy bị sao vậy?
Cô ấy đang hoàn toàn làm tôi mất thăng bằng.
Các quy tắc không phức tạp đến mức thực sự cần phải giải thích, nhưng sau khi tôi bảo cô ấy nhấn các nút dọc và ngang theo thứ tự, Aria lấy ra một túi đựng tiền xu được trang trí bằng các biểu tượng từ một bộ bài và tìm thấy một đồng xu.
Sau đó, cô ấy đứng thẳng trước máy, nhét đồng xu vào và bắt đầu vận hành cần cẩu với vẻ mặt nghiêm túc mà bạn thường thấy khi cô ấy tham gia lớp học bắn tỉa.
Tuy nhiên, mục tiêu của cô ấy không chính xác lắm. Con sếu chỉ nhấc nhẹ một chân của con sư tử lai báo; bản thân con thú nhồi bông không hề nhúc nhích.
[Đ-Đó chỉ là luyện tập thôi. Giờ tôi biết nó hoạt động như thế nào rồi.]
[À, ừ, ngay cả một tên ngốc cũng sẽ hiểu nó hoạt động như thế nào sau khi thử nó một lần.]
[Tôi sẽ thử thêm một lần nữa.]
Aria lấy một đồng xu một trăm yên khác ra khỏi túi đựng tiền xu của mình, và sau khi cho nó vào máy, một lần nữa cô bắt đầu nhấn bốn nút điều khiển.
Lần này cô chỉ thành công trong việc nhấc được đuôi của một trong những con thú nhồi bông.
Cô ấy chơi trò này không giỏi lắm.
[Nhân tiện, nếu bà bỏ vào 500 yên, bạn sẽ có sáu lần kéo đấy.]
[Im lặng đi! Lần sau tôi sẽ lấy được nó! Bây giờ tôi đã hiểu rõ rồi!]
Đó chính xác là những gì những người không hiểu rõ về nó nói.
Đúng như tôi dự đoán, con sếu tiếp tục sượt qua con thú nhồi bông.
[Nggggggh!]
[Đừng suy sụp tinh thần nữa, Aria.]
[Lần này tôi chắc chắn kéo được nó rồi! Tôi nghiêm túc đấy!]
Sau hai lần thất bại nữa, Aria đến máy đổi tiền và rút ra tờ tiền 1000 yên, chỉ để tiếp tục chuỗi thua của mình.
[Lần này tôi thực sự nghiêm túc! Thực sự, thực sự, thực sự, thực sự nghiêm túc!]
Cô ấy thật vô vọng.
Tốt nhất tôi nên làm gì đó nhanh chóng. Aria không chỉ có ngoại hình mà còn có tâm hồn của một học sinh tiểu học.
Cô ấy là kiểu người sẽ hủy hoại bản thân nếu nghiện cờ bạc.
[Tránh ra.]
Sau khi nhìn Aria phung phí khoảng ba nghìn yên, tôi không thể chịu đựng được nữa và bất đắc dĩ rút ví ra.
Người phụ nữ quý tộc kiêu hãnh đã rưng rưng nước mắt và không chịu rời tay khỏi những chiếc cúc áo, nhưng tôi đã đẩy cô ấy ra khỏi đường.
Xem nào. Hmm... Cái lỗ này là một mục tiêu tốt đấy.
Tôi để mắt đến một con vật giống mèo bí ẩn được chôn bên dưới nhiều con khác và thoạt nhìn có vẻ như nó đang ở một vị trí khó tiếp cận.
Mọi con thú nhồi bông trong vỏ đều giống hệt nhau nên dù tôi có chọn con nào thì chắc chắn cô ấy cũng sẽ không phàn nàn.
Cần cẩu hạ xuống mục tiêu của tôi và nắm lấy thân con thú nhồi bông một cách hoàn hảo.
[Ngh...!]
Tôi có thể nghe thấy Aria phát ra âm thanh trong cổ họng khi cô ấy nuốt khan.
[Chúng ta có gì đây?]
Tôi nhanh chóng nhận ra rằng thẻ của một con thú nhồi bông khác đã bị mắc vào đuôi của con thú nhồi bông mà tôi bắt được.
Con sếu đã nâng con mà tôi nhắm ban đầu lên, và con thú nhồi bông đó mang theo một con khác lủng lẳng ở đuôi của nó.
[Kinji, nhìn này! Ông đã câu được hai con lận đó!]
Tôi có thể thấy rõ như ban ngày mà không cần bà phải nói với tôi đâu. Và câu không phải là thuật ngữ chính xác.
[Kinji, ông sẽ gặp rắc rối lớn nếu để chúng rớt đi đấy!]
[Tại thời điểm này, nó đã vượt khỏi tầm tay của tôi rồi!]
[Ồ...ồ, nó gần đến rồi! Nó gần đến rồi! Vào trong đi!]
Mặc dù không nhiều như Aria nhưng tôi cũng thấy mình khá lo lắng. Một là một thỏa thuận được thực hiện.
Nhưng cái còn lại...tôi không chắc lắm.
Liệu nó có rớt xuống không?
Liệu nó có rớt không?
Cần cẩu đã thả tay cầm của nó ra.
Con thú nhồi bông đầu tiên rơi xuống hố...và con còn lại cũng làm theo, bị kéo theo đuôi của con đầu tiên.
[Ông làm được rồi!]
[Ngon lành!]
Đó là một kết quả khá hài lòng.
Và trước khi tôi kịp nhận ra thì điều đó thực sự đã diễn ra một cách tự động - Aria và tôi đã đập tay với nhau với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
[Ah.] chúng tôi nói cùng lúc và chớp mắt.
[Hừm.] Chúng tôi cũng nói điều này cùng lúc khi chúng tôi trở nên kích động và quay lưng lại với nhau.
Chết tiệt.
Tôi tức giận với chính mình.
Tại sao tôi lại thân thiết với một người như thế này? Aria là...
[Đ-Đối với một tên ngốc như ông thì cũng khá đó!]
Aria thọc tay mạnh vào khe giải thưởng, tôi nghĩ cô ấy sẽ tự mình nhảy vào trong máy, nhưng thay vào đó, cô ấy chỉ tóm lấy hai con thú nhồi bông và kéo chúng ra.
Nhìn kỹ hơn, tôi thấy thẻ của chúng có tên "Leopon" được viết trên đó.
Tên kiểu gì thế?
[Chúng thật dễ thương!]
Aria siết chặt chúng trong tay và ôm chúng thật chặt. Leopon trông như sắp nổ tung.
Nhìn Aria như vậy, cô ấy trông giống một cô gái "bình thường" đến mức tôi cảm thấy nên nói sao cho một cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong tôi.
Có lẽ... có thể nào...rằng Aria thực sự chỉ là một cô gái bình thường như bao người khác?
Điều đó có nghĩa là những gì Aria nói với tôi vừa rồi thực sự có thể được áp dụng cho cô ấy... Aria là người luôn không thành thật với bản thân và cố gắng quá sức.
Phải chăng có điều gì đó đang hạn chế con người thật của cô ấy và buộc cô ấy trở thành một người khác?
[Kinji.]
Đối mặt với Aria, tôi nhận thấy cánh tay của cô ấy đang dang rộng về phía tôi, đưa ra một trong hai con thú nhồi bông.
[Tôi sẽ cho ông một cái. Ông đã thắng chúng, vì thế đây là phần thưởng của ông.]
Tôi hơi ngạc nhiên trước đôi mắt xếch của Aria, điều này làm nổi bật nụ cười trên khuôn mặt cô ấy.
Bạn biết gì không?...Cô ấy có thể làm những biểu cảm như thế. Chết tiệt. Cô ấy trông thật dễ thương.
[Ư-ừ.] Tôi đã nhận Leopon và lần đầu tiên nhận ra rằng nó thực sự là một dây đeo cho điện thoại di động.
Giờ nghĩ lại, tôi chưa bao giờ đeo dây đeo vào điện thoại di động của mình. Đoán tôi sẽ thử gắn nó.
Tôi lấy điện thoại di động ra và luồn dây đeo vào lỗ ở phía dưới.
Thấy vậy, Aria lấy ra một chiếc điện thoại di động màu hồng ngọc trai và gặp khó khăn.
Thật trùng hợp, có vẻ như cô ấy cũng không có dây đeo điện thoại. Sợi dây nhô ra từ phía sau của Leopon khá dày và không dễ dàng lọt vào lỗ.
Tại sao các nhà thiết kế của con thú nhồi bông này lại đặt một sợi dây ở một vị trí khác thường thế nhỉ?
[Kinji, ai đeo được dây đeo đầu tiên sẽ là người chiến thắng.]
[Bà đang nói gì vậy? Bà là trẻ con chắc?]
[Tôi biết rồi. Tôi nghĩ nó sắp xuyên qua được rồi.]
[Của tôi...cũng đang sắp xong đây. Tôi sẽ không thua bà đâu.]
Tôi chợt nhận ra rằng đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nhận được thứ gì đó từ một cô nàng.
Shirayuki luôn tặng tôi một món quà nào đó, nhưng cô ấy là bạn thời thơ ấu của tôi nên không được tính.
Hai chúng tôi đứng đó càu nhàu khi cuộc chiến buộc Leopon vào điện thoại di động của chúng tôi diễn ra. Tôi phải thừa nhận, nó khá nhỏ nhặt.
Khi kẻ ăn bám không còn nữa, căn hộ của tôi đã trở lại trạng thái yên tĩnh và tĩnh lặng ban đầu.
Sáng nay tôi thức dậy một mình trong phòng ngủ yên bình của mình trước tiếng chuông báo thức của điện thoại di động.
Tôi cố nắm lấy nó nhưng thay vào đó tay tôi lại tóm lấy Leopon.
[...]
Sau khi nhìn Leopon một lúc, tôi uể oải chuẩn bị đến trường. Ăn xong phần còn lại từ bữa ăn tôi mua ở cửa hàng tiện lợi, tôi nhìn đồng hồ đeo tay mà Riko đã trả lại cho tôi ngày hôm qua.
[?]
Tôi vẫn còn chút thời gian. Tôi có thể thề rằng tôi đã lười biếng nhiều hơn thế một chút. Chắc tôi sẽ pha chút trà.
Thật kỳ quặc.
Tôi đã rời khỏi căn hộ của mình sớm hơn một chút như dự định.
Tuy nhiên, chiếc xe buýt số bảy năm mươi tám đã đến bến xe buýt, nơi những hạt mưa lớn, ấm áp bắt đầu rơi xuống từ bầu trời.
Những học sinh khác đang xô đẩy và cố gắng lên tàu. Khi đến bến xe buýt này, nằm trong khu học chánh, ngay trước khi tiết đầu tiên sắp bắt đầu, xe buýt sẽ luôn đông đúc.
Nếu bạn không may mắn, nó có thể bị lấp đầy trước khi bạn có cơ hội tiếp tục.
[Ngon! Mình lên được rồi! Một chiến thắng ngọt ngào! Này, Kinjil chào buổi sáng!]
Khi tôi chạy đến cạnh xe buýt, Muto từ Logi đang ở trên đoạn đường giơ tay lên trời để ăn mừng. Phía sau cậu, học sinh đang chen chúc đông đúc. Không xong rồi.
Có vẻ như do trời mưa nên tất cả học sinh đi học bằng xe đạp đều quyết định sử dụng xe buýt.
[M-Muto! Để tôi lên!]
[Tôi thực sự rất muốn, nhưng không thể được! Nơi này đã đầy rồi! Hãy đến trường bằng xe đạp của ông đi!]
Tôi đưa tay ra hiệu cho Muto tiến sâu hơn và tạo khoảng trống nhưng thực tế vấn đề là cậu ta đang cố gắng không bị đẩy ra ngoài.
[Xe đạp của tôi hư rồi! Nếu tôi không lên xe buýt này, tôi sẽ bị trễ mất!]
[Việc gì không thể làm thì không thể làm được! Kinji, điều quan trọng là một chàng trai phải biết khi nào nên từ bỏ! Hãy bỏ tiết đầu tiên đi! Đã nói thế, tôi đoán tôi sẽ gặp lại ông trong tiết thứ hai!]
[Hẹn gặp lại vào tiết thứ hai] cái mông tao ấy!
Cánh cửa xe buýt đóng sầm lại trước mặt tôi không để lại gì ngoài lời nói của người "người bạn" nhẫn tâm của tôi, Muto.
Tiếng trò chuyện và tiếng cười tôi nghe thấy từ bên trong khiến tôi ghen tị.
Chết tiệt. Tôi phải bước đi dưới cơn mưa tầm tã này sao? Không chỉ thế, tôi chắc chắn sẽ bị muộn mất.
Tôi bước dọc theo con đường đến trường với cơn mưa trút xuống vai, và mắt tôi dán chặt vào con đường thẳng tắp kéo dài đến tận Đảo Học viện mà tôi có thể nhìn thấy.
Một trong những lý do khiến Mega-Floats bắt đầu được phát triển là để đường băng cho sân bay có thể được chế tạo tương đối rẻ. Không có gì ngạc nhiên khi ngôi trường này có hình dạng dài và vụng về đến vậy.
Bản thân điều đó đã khó chịu rồi, nhưng bây giờ tôi cũng phải đối mặt với cơn mưa ấm áp khó chịu này.
Khó chịu đến sức mạnh thứ một nghìn.
Có lẽ tôi nên bỏ tiết đầu tiên như Muto đã nói. Không, tôi không thể làm thế được.
Tiết đầu tiên là tiếng Nhật. Tôi cần tham gia các khóa học giáo dục phổ thông để có thể theo kịp lớp học khi chuyển sang trường cao trung bình thường. Tôi không muốn bỏ lớp.
Tôi đang đi ngang qua phòng tập thể dục màu đen của khu Assault với những suy nghĩ này trong đầu thì điện thoại di động của tôi reo lên.
Kéo dây đeo Leopon, tôi lấy điện thoại di động ra và trả lời.
[Alo?]
[Kinji, hiện giờ ông đang ở đâu?]
Đó là Aria.
Gọi làm gì? Đã tám giờ hai mươi rồi. Lớp học đáng lẽ đã bắt đầu, vậy tại sao cô ấy lại gọi tôi?
[Uhh, tôi đang ở cạnh Khu Assault.]
[Thật hoàn hảo. Vào trong và trang bị cho mình những thiết bị hạng C và lên nóc ký túc xá nữ. Nhanh lên.]
[Gì thế? Lớp Assault phải đến tiết thứ năm mới bắt đầu mà.]
Tôi phàn nàn và Aria cao giọng giận dữ.
[Không phải dành cho lớp học; đã có một sự cố xảy ra! Khi tôi nói 'nhanh lên', có nghĩa là phải hành động đi ấy!]
Tôi chán ghét nhìn mình.
Áo chống đạn TNK. Mũ bảo hiểm có tấm bảo vệ mặt bằng nhựa nâng cao. Tai nghe không dây có in biểu tượng của cao trung Butei. Găng tay cụt ngón.
Trên thắt lưng chật đến nỗi thắt chặt vào thắt lưng của tôi có treo một bao súng và bốn băng đạn dự phòng.
Thiết bị hạng C này, giống như thiết bị của sĩ quan SAT hoặc SWAT, là thiết bị mạnh mẽ mà Butei mặc khi họ bước vào cuộc chiến.
Nhiều trường hợp mà sư đoàn xung kích tham gia khá nguy hiểm và tôi thường được hướng dẫn trang bị cho mình theo cách này.
Một sự cố.
Về cái gì?
Chuyện gì đã xảy ra?
Lạy Chúa, hãy để nó là một việc tầm thường.
Với lời cầu nguyện đó trong lòng, tôi bước lên mái nhà, và có Aria, đang bị mưa đánh và mặc bộ trang phục Cequipment giống hệt tôi đang mặc.
Cô ấy đang hét vào một chiếc máy thu phát cầm tay và có một biểu cảm kinh hoàng trên khuôn mặt.
[...?]
Tôi đột nhiên nhận thấy Reki từ Snipe đang ngồi dưới mái hiên cạnh cầu thang với đầu gối co lên và bàn chân đặt phẳng trên mặt đất.
Aria là một người khôn ngoan.
Cổ là học sinh chuyển trường nhưng cô biết ai là tuyển thủ hàng đầu ở đây.
Giống như tôi, Reki được xếp hạng S khi vào trường này. Nhưng không giống tôi, cô ấy vẫn là cấp S trực thuộc phân đoàn Snipe. Reki chính là thứ mà bạn có thể gọi là thần đồng.
Cô ấy có dáng người gầy và cao hơn Aria nửa cái đầu. Kỹ năng của cô là không thể bàn cãi, và cô là một cô gái xinh đẹp với mái tóc cắt ngắn, nhưng cô ấy không nổi bật lắm vì tính cách vô cảm, giống người máy của mình.
Xin lưu ý thêm, không ai biết họ của cô ấy là gì. Rõ ràng, ngay cả cô cũng không biết.
[Reki.]
Tôi gọi cô gái đang ngồi im như một món đồ nội thất nhưng cô ấy không đáp lại. Tuy nhiên, đó là điều có thể dự đoán.
Cô ấy đeo tai nghe lớn và đang nghe gì đó. Khi tham gia Assault năm ngoái, thỉnh thoảng tôi cũng bắt cặp với cô ấy để hoàn thành một số công việc, nhưng có vẻ như cô ấy vẫn chưa bỏ được thói quen xấu đó của mình.
Sau khi dùng ngón tay tôi chọc vào đầu cô ấy vài lần, cuối cùng cô cũng tháo tai nghe ra và ngước lên nhìn tôi.
Như mọi khi, cô ấy có những đường nét hoàn hảo đến mức bạn có thể nghi ngờ khuôn mặt của cô ấy là sản phẩm của đồ họa máy tính hay không.
[Có phải cậu cũng được Aria gọi tới đây không?]
[Ừ,] Reki trả lời bằng giọng đều đều.
[Thật ra, điều tớ thực sự muốn biết là chiếc tai nghe đó. Cậu thường nghe thể loại nhạc gì?]
[Không phải là âm nhạc.]
[Thế là gì?]
[Tiếng gió,] Reki nói rõ ràng và đặt lại khẩu súng bắn tỉa - một khẩu súng bán tự động mỏng được gọi là Dragunov - tựa trên vai cô một cách tự nhiên như thể nó là một cây vợt tennis hay thứ gì đó tương tự.
[Chúng ta đã hết thời gian rồi.] Aria đã kết thúc cuộc trò chuyện và quay mặt về phía chúng tôi.
[Tôi muốn có thêm ít nhất một học sinh hạng S đi cùng chúng ta, nhưng họ đều đang giải quyết các vụ khác rồi.]
Rõ ràng, trong suy nghĩ của Aria, cấp bậc của tôi đã được thăng cấp cao hơn nhiều so với thực tế.
[Chúng ta sẽ truy đuổi chúng với tư cách một nhóm ba người. Tôi sẽ bù đắp cho những gì chúng ta thiếu về hỏa lực.]
[Theo đuổi cái gì? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ít nhất thì đưa ra tóm tắt ngắn gọn đi chứ.]
[Đó là một vụ cướp xe buýt.]
[...Xe buýt?]
[Xe buýt dành cho học sinh trường cao trung Butei. Đó là chiếc dừng trước ký túc xá của ông lúc bảy giờ năm mươi tám.]
Nói gì cơ?! Ý bà là chiếc xe buýt đó đã bị cướp? Muto và rất nhiều học sinh trường Butei khác chen chúc nhau như cá mòi trên chiếc xe buýt đó.
[... Thủ phạm có ở trên xe buýt không?]
[Tôi không chắc, nhưng rất có thể, tôi sẽ nói không. Chiếc xe buýt đã được gài bom.]
Một quả bom. Khi nghe đến từ đó, vụ cướp xe đạp xảy ra cách đây vài ngày lại vụt qua tâm trí tôi. Aria chắc hẳn đã hiểu được điều tôi đang nghĩ vì cô ấy liếc nhìn tôi.
[Kinji, đây là 'Sát thủ Butei.' Đó là hành động của chính tên tội phạm đã phá xe đạp của ông.]
...Sát thủ Butei?
Tôi nhíu mày khi nghe những lời quen thuộc đó.
Đó là thuật ngữ được sử dụng rộng rãi cho những vụ giết người hàng loạt mà Shirayuki đã nói đến hôm nọ.
[Butei đầu tiên là nạn nhân đã bị cướp xe máy. Tiếp theo là một vụ cướp ô tô. Sau đó là xe đạp của ông. Lần này là một chiếc xe buýt...Trong mọi trường hợp, thủ phạm đã cài đặt một quả bom được thiết kế để phát nổ khi tốc độ chạy giảm bớt, giam cầm nạn nhân bên trong xe một cách hiệu quả. Quả bom cũng có thể được kích hoạt bằng điều khiển từ xa. Nhưng có một dạng tần số vô tuyến mà thủ phạm sử dụng để điều khiển chiếc xe. Tôi đã tìm ra dạng thức đó khi cứu anh lần trước. lần này cũng vậy.]
[Nhưng tên tội phạm đằng sau vụ 'sát thủ Butei' đã bị bắt rồi mà.]
[Tên đó không phải là thủ phạm thực sự.]
[Gì cơ? Đợi một chút. Bà đang nói gì thế?]
Nó không hợp lý tí nào cả.
Có quá nhiều lỗ hổng trong cuộc trò chuyện mà chúng tôi đang có.
Tuy nhiên, Aria quay về phía tôi và ném cho tôi một cái nhìn mãnh liệt với một chút khó chịu trong mắt cô ấy.
[Không có thời gian để giải thích tất cả tình hình cơ bản và cũng không cần để ông biết. Tôi là người lãnh đạo của nhóm này.]
Aria đặt tay lên eo và ưỡn ngực ra. Reki, đứng gần đó như một bức tượng, liếc nhìn Aria một cái.
[Đợi đã... Đợi đã, Aria! Bà-]
[Vụ án này đang được tiến hành! Chiếc xe buýt có thể phát nổ ngay lúc này! Nhiệm vụ của chúng ta là giải cứu mọi người trên xe! Chỉ có vậy thôi!]
"Nếu ông muốn trở thành người lãnh đạo, cứ làm đi! Nhưng nếu ông là người lãnh đạo, hãy đưa ra lời giải thích hợp lý cho các thành viên trong nhóm của ông! Butei sẽ liều mạng khi họ thực hiện bất kỳ loại nhiệm vụ nào!]
[Luật Butei, Điều một, 'Hãy tin tưởng vào đồng đội và giúp đỡ lẫn nhau'! Nạn nhân là đồng chí của trường cao trung Butei chúng ta! Không cần phải giải thích gì khác!]
Phía trên chúng tôi, một âm thanh lớn khác có thể được nghe thấy giữa cơn mưa như trút nước.
Đó là âm thanh của một chiếc trực thăng. Nhìn lên, chúng tôi thấy một chiếc trực thăng một cánh quạt Logi có đèn xoay màu xanh lam đang hạ cánh trên sân thượng của ký túc xá nữ.
Aria...Cô ấy đã bao quát tất cả các căn cứ và thậm chí còn sắp xếp những việc như thế này. Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy thì chắc chắn không còn thời gian để nghe lời giải thích nữa.
[...Chết tiệt. Được rồi, tôi đồng ý! Đó là điều bà muốn nghe, phải không!]
Nó sao?
Aria nhìn tôi khi tôi hét lên, và với hai bím tóc ướt đẫm bay bay trong gió do trực thăng tạo ra...cô ấy mỉm cười.
[Kinji, có vẻ như đây sẽ là vụ đầu tiên chúng ta hứa đấy.]
[Chuyện đó khá là nghiêm trọng. Tôi chắc hẳn là người kém may mắn nhất thế giới này rồi.]
[Hãy giữ đúng thỏa thuận. Tôi rất mong được nhìn thấy kỹ năng thực sự của ông.]
[Tôi báo trước cho mà biết, tôi không có năng lực như bà nghĩ đâu. Cũng đã lâu rồi tôi chưa làm loại chuyện này. Bà có thực sự chắc chắn muốn mang theo một Butei hạng E cùng với bà trong một nhiệm vụ khó khăn như thế này không?]
[Nếu chẳng may ông gặp nguy hiểm...tôi sẽ bảo vệ ông. Yên tâm đi."
Theo những gì chúng tôi được Connect (Bộ phận Truyền thông) cho biết qua tai nghe, chiếc xe buýt của trường Trung học Butei là chiếc Isuzu Erga Mio.
Nó bắt đầu di chuyển thất thường sau khi rời khỏi ký túc xá nam nơi Muto và những người khác lên xe và không dừng ở bất kỳ trạm xe buýt nào khác kể từ đó.
Vào thời điểm đó, có một cuộc gọi khẩn cấp từ các học sinh bên trong xe buýt thông báo cho chúng tôi về vụ cướp xe buýt.
Chiếc xe buýt chở sáu mươi học sinh và vượt quá sức chứa hành khách, đã vòng quanh Đảo Học viện một lần và hướng về Odaiba qua cây cầu ở Nam Aomi.
[Sở Cảnh sát Thủ đô và Cục Butei ở Tokyo vẫn chưa có hành động gì à?]
Bị bao quanh bởi tiếng gầm rú của chiếc trực thăng khi nó tăng độ cao, tôi nói chuyện với Aria qua tai nghe.
[Họ có. Nhưng mục tiêu của chúng ta là một chiếc xe buýt đang di chuyển. Cần phải có sự chuẩn bị nhất định.]
[Thế nên chúng talà những người đầu tiên sẽ giải quyết vấn đề này.]
[Tất nhiên. Tôi đã nắm bắt được tần số vô tuyến của thủ phạm và chuẩn bị trước khi báo cáo.]
Aria khịt mũi và kiểm tra hai khẩu súng lục mà cô luôn sử dụng.
Theo những gì tôi thấy, khẩu súng ngắn màu xám và đen của cô ấy chỉ khác nhau về màu sắc và cùng kiểu dáng.
Chúng dường như là những khẩu súng được chế tạo riêng với Colt Government làm căn bản. Đó là khẩu súng thương hiệu của Công ty Sản xuất Colt và tất cả các bằng sáng chế khác nhau đã hết hạn nên việc tùy chỉnh chúng theo ý muốn khá dễ dàng.
Điều đặc biệt nổi bật là chiếc ốc xà cừ được gắn vào báng cầm, được chạm nổi hình dáng của một người phụ nữ xinh đẹp có nét giống Aria
[Nó đang trong tầm ngắm.]
Nghe thấy giọng của Reki, cả Aria và tôi đều đưa mặt về phía cửa sổ chống đạn.
Nhìn ra cửa sổ bên phải, tôi có thể nhìn thấy các tòa nhà và con đường ven biển Odaiba và Đường sắt Rinkai.
Nhưng ở khoảng cách này những chiếc xe quá nhỏ và tôi không thể nhìn thấy chúng.
[Tớ không thấy gì cả, Reki.]
[Đó là chiếc xe buýt rẽ phải trước khách sạn Nikko. Tôi có thể nhìn thấy các học sinh trường Butei đằng sau cửa sổ.]
[Tôi-tôi ngạc nhiên là cậu có thể nhìn thấy tất cả những thứ đó đấy. Thị lực của cậu thế nào?] Aria hỏi.
[Cả mắt trái và mắt phải của tôi đều có thị lực 20/3,3.]
Aria và tôi nhìn nhau kinh ngạc khi Reki thờ ơ trả lời bằng một con số khó tin.
Phi công trực thăng đã hạ cánh xuống địa điểm mà Reki đã đề cập, và thực tế ở đó có chiếc xe buýt của trường trung học Butei đang chạy quá tốc độ. Nó đang di chuyển nhanh một cách đáng kinh ngạc.
Chiếc xe buýt đang vượt hết chiếc xe này đến chiếc xe khác khi chạy ngang qua đài truyền hình.
Tôi có thể thấy mọi người tràn ra khỏi nhà ga với máy ảnh và điện thoại di động chụp ảnh chúng tôi khi chúng tôi đuổi theo xe buýt.
[Chúng ta sẽ di chuyển lên nóc xe buýt từ giữa không trung. Tôi sẽ kiểm tra bên ngoài xe buýt. Kinji, ôngvào trong và liên lạc với tôi sau khi đánh giá tình hình. Reki, chờ bên trong trực thăng và tiếp tục đi theo xe buýt.]
Aria đưa ra hướng dẫn một cách nhanh chóng và hiệu quả, bắt đầu tháo chiếc ba lô chứa dù chiến thuật đột kích khỏi trần nhà.
[Vào trong...? Nếu thủ phạm ở trong đó, tôi sẽ gây nguy hiểm cho con tin mất.]
[Nếu đây là vụ ‘sát thủ Butei’, thủ phạm sẽ không ở bên trong đâu.]
[Đây thậm chí có thể còn không phải là một vụ giết Butei!]
[Nếu không, hãy xử lý tình huống khi nó trở nên tệ hơn. Tôi biết, ông có thể làm được.]
Cô nàng này...
Butei thường bị công chúng chỉ trích vì điều đó, nhưng chúng tôi coi việc giải quyết vấn đề bằng đoàn thám hiểm là một nguyên tắc, vì vậy chúng tôi có xu hướng giải quyết các tình huống bằng cách dựa vào những phán đoán tự phát mà chúng tôi đưa ra trong bất kỳ tình huống nào.
Nhưng kế hoạch của Aria không chỉ đơn giản là bỏ qua lý thuyết. Bạn thậm chí có thể gọi nó là vô lý. Về cơ bản, cô ấy muốn là người đầu tiên có mặt tại hiện trường mà không trao đổi với bất kỳ ai khác, và ngay lập tức giải quyết vấn đề bằng khả năng chiến đấu áp đảo.
Có thể là đang đặt quá nhiều niềm tin vào các thành viên của đội này. Tôi nghĩ tôi hiểu tại sao Aria lại biểu diễn “giọng hát solo” ở mọi quốc gia cô ấy đặt chân đến.
Sử dụng dù chiến thuật đột kích, Aria và tôi rơi về phía xe buýt với tốc độ gần như không khác gì rơi tự do và lăn dọc theo mái nhà khi chúng tôi hạ cánh.
Đã lâu rồi kể từ lần nhảy dù cuối cùng của tôi và tôi suýt trượt khỏi xe buýt. May mắn thay, Aria đã nắm lấy tay tôi kịp thời.
[Nào! Hãy nghiêm túc đi!] Aria hét lên cáu kỉnh.
[Tôi đang nghiêm túc đây...! Vào lúc này...] Tôi nói nhỏ khi tôi buộc sợi dây ở thắt lưng vào nóc xe buýt để không bị văng ra ngoài.
Aria cũng làm như vậy và lao xuống phía sau xe buýt.
Tôi dùng một chiếc gương trên một thanh có thể kéo dài ra để kiểm tra bên trong xe buýt phòng trường hợp hung thủ có mặt trên xe. Các học sinh đang chen lấn bên trong, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy có ai đó có thể là thủ phạm.
Tôi đã nhờ một học sinh mở cửa sổ và lẻn vào trong sau khi thả dây.
Các học sinh trên tàu vốn đã hỗn loạn, nhưng khi nhìn thấy tôi bước vào, họ càng ồn ào hơn. Tất cả họ đều đang nói chuyện với nhau và tôi không thể hiểu họ đang nói gì với tôi.
[Kinji!]
Quay về phía có giọng nói quen thuộc, tôi tìm thấy Muto, cậu ta đã nói gì đó về việc gặp tôi ở tiết hai và bỏ rơi tôi.
[Muto. Chưa tới tiết thứ hai đâu, nhưng có vẻ như chúng ta gặp lại nhau rồi nhỉ.]
[Ư-Ừ. Chết tiệt. Tại sao tôi phải lên xe buýt này?" “Hình phạt cho việc bỏ rơi một người bạn sao ?]
[Kinji, cô gái đằng kia.]
Cô gái mà Muto chỉ vào đang đeo kính và đứng cạnh ghế lái.
[T-T-T-Tohyama! Giúp chúng tôi với!]
Đôi mắt cô ngập tràn nước mắt. Nếu tôi nhớ lại, cô ấy học ở trường cấp hai.
[Sao thế ? Chuyện gì đã xảy ra ?]
[Tôi-tôi-tôi không biết khi nào, nhưng điện thoại di động của tôi đã được thay thế bằng một chiếc khác. Nó đột nhiên bắt đầu nói chuyện...]
[Nếu ngươi giảm tốc độ, quả bom sẽ nổ tung.]
Thì ra là vậy.
Có lẽ chính người đó đứng sau chuyện này, đúng như Aria đã nói. Thủ phạm chính là người đã cướp xe đạp của tôi!
[Kinji, chuyện gì đang xảy ra?! Báo cáo tình hình cho tôi!] Đó là giọng của Aria.
[Đúng như bà nói. Xe buýt đang được điều khiển từ xa. Bà có tìm thấy gì không?]
[Ở đây có thứ gì đó trông giống như một quả bom!]
Tôi vươn cổ ra để nhìn qua đầu những học sinh khác, và bên ngoài cửa sổ phía sau, tôi có thể nhìn thấy một sợi dây và chân của Aria. Cô ấy đang treo ngược nhìn xuống bên dưới xe buýt.
[Kaczynski Beta loại Thành phần C-4. Đó là đặc sản của 'Sát thủ Butei'. Từ những gì tôi thấy... Vụ nổ có thể tích đến 350 phân khối!]
Tôi tưởng mình sắp ngất đi.
Cái quái gì vậy?
"Quá mức" thậm chí không thể mô tả được lượng hỏa lực đó. Nếu thứ gì đó như thế phát nổ, không chỉ một chiếc xe buýt mà thậm chí cả một đoàn tàu cũng sẽ bay lên không trung.
[Tôi sẽ xuống bên dưới và cố gắng tháo nó ra...ah!]
Đúng lúc Aria hét lên, chiếc xe buýt bị rung lắc mạnh.
Mất thăng bằng, các học sinh ngã đè lên nhau và tiếng la hét tràn ngập không khí.
Trong cơn hoảng loạn, tôi nhìn về phía cửa sổ phía sau và thấy một chiếc xe mui trần đã va chạm với xe buýt từ phía sau và hiện đang lùi lại, tránh xa chúng tôi.
[Aria, bà ổn chứ?!]
Không phản hồi. Vụ va chạm đó dường như đã đưa cô ấy ra ngoài.
Tôi thò nửa thân trên ra ngoài cửa sổ để có thể trèo lên nóc và tìm đường ra phía sau xe buýt.
Tiếng động cơ tăng tốc khiến tôi quay lại.
Chiếc xe lẽ ra ở phía sau chúng tôi là chiếc Renault Sport Spider-màu đỏ sẫm đã lao tới cạnh chiếc xe buýt. Trên ghế lái trống của nó là một khẩu Uzi được đặt trên đầu một bệ súng và nó nhắm về hướng này.
[Mọi người, cúi xuống đi!" Tôi hét lên, cảnh báo các học sinh trên xe buýt, và ngay sau khi họ cúi đầu xuống...]
Bratatatatat!!
Vô số viên đạn xé toạc cửa sổ xe buýt từ phía sau ra phía trước trong một cú rơi.
Tôi cũng lãnh một viên đạn vào ngực và bị văng trở lại xe buýt. Nhờ áo chống đạn nên tôi không bị thương, nhưng cú va chạm giống như bị một cú bay vào đầu gối.
Đó là một cảm giác mà tôi không thể quen được dù đã trải qua bao nhiêu lần đi chăng nữa.
Chiếc xe buýt lắc lư một cách khó xử nên tôi nhìn về phía ghế lái.
[!]
Tài xế gục xuống trên vô lăng. Anh ta có một vết đạn ở vai.
Rất có thể anh ta không thể cúi xuống vì đang lái xe. Chiếc xe buýt bắt đầu rẽ mạnh vào làn đường đối diện.
Một chiếc ô tô chạy về phía chúng tôi từ phía trước đã tránh được xe buýt nhưng lại va vào lan can, bắn tia lửa lên không trung.
Mọi chuyện đang thực sự vượt quá tầm tay!
Tôi nên làm gì đây? Tôi không biết.
Chỉ là tôi không biết! Với tình trạng hiện tại, tôi không biết làm cách nào để kiểm soát được tình trạng này!
[Rẽ phải ở Ariake Coliseum.]
Tôi nghe thấy giọng nói tổng hợp của Vocaloid phát ra từ chiếc điện thoại di động mà cô gái đánh rơi khi ngã.
Chuyện còn tệ hơn nữa khi chiếc xe buýt bắt đầu giảm tốc độ!
[M-Muto! Thay tài xế! Đừng để xe buýt chậm lại!]
Sau khi cởi mũ bảo hiểm chống đạn và ném nó cho Muto, tôi lại đặt tay lên cửa sổ.
[K-Không thành vấn đề, nhưng...]
Muto đội mũ bảo hiểm ngay khi bắt được nó và với sự giúp đỡ của một số học sinh khác, đặt người lái xe bị thương xuống sàn trước khi ngồi vào ghế lái.
[Hôm nọ, họ phát hiện ra xe của tớ đã được độ lại. Tớ không thể có thêm bất kỳ vi phạm nào trong hồ sơ của mình nữa!]
Quay lưng lại với Muto, người có vẻ khá tuyệt vọng, tôi tiếp tục leo lên nóc xe buýt.
[Chiếc xe buýt này đã vi phạm luật lái xe trên làn đường vượt. Điều đó không tuyệt sao Muto? Giấy phép của ông chính thức bị thu hồi.]
[Tôi hy vọng ông sẽ ngã! Tôi sẽ cán qua ông trong khi tôi làm điều đó!]
Tăng tốc trong cơn mưa lớn, chiếc xe buýt lao tới cầu Rainbow.
[Thủ phạm có ý định mang chất nổ này vào thành phố à?!]
Với nửa người bên ngoài xe buýt, tôi cố gắng hết sức để không bị văng ra ngoài.
Khi xe buýt đi vào khúc cua gấp gần lối vào cầu, nó nghiêng sang phải và trong chốc lát, các bánh xe bên trái của xe buýt mất tiếp xúc với mặt đất nhưng vẫn xoay sở để rẽ được.
Muto đã hướng dẫn mọi người tập trung ở phía bên trái của xe buýt, làm tốt việc duy trì trọng tâm và giữ cho xe không bị lật.
Đó chính là Muto dành cho bạn. Đúng như những gì bạn mong đợi từ một học sinh danh dự của Logi. Khi xe buýt chạy xuống cầu Rainbow, không thấy một chiếc ô tô nào cả.
Có vẻ như Sở Cảnh sát Thủ đô đã thực hiện các biện pháp phòng ngừa. Con đường đã bị chặn lại.
[Này, Aria, bà ổn chứ?!] Tôi hét lên từ trên nóc xe buýt.
[Kinji!] Aria leo lên dây điện từ phía sau xe buýt và ngước nhìn tôi.
[Aria! Mũ bảo hiểm của bà đâu?!]
[Nó vỡ tung khi chiếc Renault đâm vào xe buýt! Mũ bảo hiểm của ông đâu?!] Aria chỉ vào đầu tôi.
[Người lái xe bị thương! Tôi cho Muto mượn mũ bảo hiểm và bảo anh ta lái xe rồi!]
[Nguy hiểm quá! Tại sao ông lại đi ra đây mà không có đồ bảo vệ?! Sao ông có thể đưa ra phán đoán sai lầm như vậy?! Nhanh lên và vào trong--Đằng sau ông! Nằm xuống! ông đang làm gì thế, đồ ngốc?!]
Mặt Aria tái nhợt khi cô ấy đột nhiên rút hai khẩu súng lục ra và lao vào tôi.
Chuyện gì đã xảy ra thế?
Không nắm bắt được tình hình, tôi quay lại nhìn phía sau.
Những gì tôi nhìn thấy là chiếc Renault Sport Spider, đã chiếm vị trí phía trước xe buýt, nổ súng... với khẩu Uzi chĩa vào mặt tôi.
Đạn bay về phía tôi.
Tôi là một kẻ đã chết.
Đó là điều tôi thực sự tin. Mọi thứ dường như đang diễn ra như một thước phim quay chậm.
Trong khi bắn trả chiếc Renault, Aria chạy tới và xử lý tôi bằng cơ thể nhỏ bé của cô ấy. Tiếng đạn xé toạc da thịt vang lên hai lần, máu tươi bay vào tầm nhìn của tôi.
Tuy nhiên tôi không cảm thấy đau đớn chút nào.
[Aria!]
Aria lăn trên mái nhà và văng ra khỏi thành xe buýt. Cô để lại một vệt máu đã bị mưa cuốn trôi.
[Aria! Ariaaaaa!]
Tôi kéo sợi dây của Aria bằng hết sức lực mình có. Chiếc Renault giảm tốc độ và lao về phía bên hông xe buýt.
Không ổn. Nếu thứ đó bắn vào chúng ta lúc này thì mọi chuyện sẽ kết thúc!
Đó là những gì tôi đang nghĩ trong đầu nhưng… Uzi vẫn im lặng. Khi nhìn kỹ hơn, tôi thấy cái bệ súng đã bị gãy. Trong cuộc đọ súng ngắn ngủi đó, Aria đã phá hủy vũ khí của chiếc Renault.
Nếu ông gặp nguy hiểm, tôi sẽ bảo vệ ông. Giọng nói anime của Aria lặp lại trong đầu tôi.
[Ariaaaaaa!!]
Hét hết cả phổi, tôi lôi Aria, người hoàn toàn bất động, lên nóc xe buýt. Tôi cảm thấy máu đông lại trong huyết quản khi nhìn thấy cô ấy ở khoảng cách gần, và vào lúc đó...
Bằng!
Âm thanh của thứ gì đó vỡ tung tràn ngập không khí.
Bằng!
Lại một lần nữa.
[?!]
Tiếp theo những âm thanh đó là chiếc Renault nhanh chóng mất kiểm soát và đâm vào lan can.
Chiếc xe buýt đã bỏ lại chiếc Renault phía sau khi nó phát nổ và bốc cháy. Tôi nhìn về phía trước và thấy chiếc trực thăng của trường Butei đang bay song song với chúng tôi ở bên kia Cầu Rainbow.
Cửa sập của nó mở rộng và tôi có thể thấy Reki đang quỳ một gối chĩa súng bắn tỉa về phía chúng tôi.
Có rất nhiều tòa nhà nằm ở Odaiba, ngăn cản mọi khả năng bắn tỉa, nhưng ở đây, trên cây cầu lớn này, giờ đây nó là một lựa chọn hợp lệ.
[…Tôi là viên đạn đơn độc.]
Tôi nghe thấy giọng Reki qua tai nghe. Nhìn cô ấy kỹ hơn, tôi nhận thấy cô ấy đang nhắm vào chiếc xe buýt.
[Một viên đạn không có trái tim con người. Vì vậy, tôi không nghĩ...] Cô đang thì thầm với chính mình điều gì đó dường như là một câu thơ.
[…Tôi chỉ bay về phía mục tiêu của mình, không có gì hơn.”
Tôi đã nghe điều này vài lần trước đây ở Assault. Reki có thói quen đọc những dòng đó khi cô chuẩn bị bắn vào mục tiêu của mình. Ngay giây phút cô ấy hoàn thành câu thần chú của mình...
Bằng!Bằng!Bằng!
Đầu súng của cô lóe sáng ba lần. Với mỗi tia sáng là tác động của một viên đạn lên xe buýt, và sau mỗi âm thanh trong số ba âm thanh đó là âm thanh chậm lại của tiếng súng.
Cạch, cạch, cạch!
Tôi nghe thấy âm thanh của một bộ phận nào đó rơi ra từ gầm xe buýt và lăn xuống con phố phía sau chúng tôi. Chính quả bom cũng như các bộ phận đã kết nối nó với chiếc xe buýt.
[...Tôi là viên đạn đơn độc...]
Tiếp theo giọng của Reki là một tiếng súng khác.
Bang!
Tia lửa phát ra từ các bộ phận gắn quả bom và toàn bộ bộ phận bay lên không trung như một quả bóng đá. Sau đó, nó tiến đến dải phân cách và từ đó tiếp tục đi xuống đại dương bên dưới.
Bùm!
Tôi không chắc quả bom có được kích hoạt từ xa hay không, nhưng một cột nước khổng lồ dâng lên từ bề mặt đại dương. Xe buýt từ từ giảm tốc độ...và dừng lại.
Trên nóc xe buýt, Aria, người đang bất động như chết…và tôi, người không thể giúp ích được gì cho đến tận cùng, tiếp tục bị cơn mưa tầm tã trút xuống.
Aria được đưa vào Bệnh viện Butei để điều trị những vết thương nhỏ. Chúng tôi đã may mắn. Đó là tất cả những gì có trong đó.
Hai viên đạn bắn trúng Aria chỉ sượt qua trán cô và không gây thương tích nghiêm trọng. Aria đã được chụp MRI trong khi cô ấy đang bị chấn động, nhưng không có xuất huyết não nên cô ấy chỉ bị thương bên ngoài.
Ngày hôm sau, sau khi nộp báo cáo cho phòng giáo vụ, tôi đến Bệnh viện Butei để tìm Aria trong phòng bệnh VIP riêng. Riko đã đề cập rằng Aria là con gái của một gia đình quý tộc hay gì đó tương tự.
Bên trong phòng bệnh của cô là một căn phòng riêng nhỏ được trang trí bằng hoa huệ trắng. Nổi lên giữa những bông hoa là một tấm thiệp có dòng chữ "Từ Reki".
Cô gái robot đó mang theo những thứ này à? Thật bất ngờ.
Tôi chợt nghe thấy một âm thanh kỳ lạ phát ra từ phía sau cánh cửa hướng về phía phòng cô ấy, vừa mở ra một chút. Tôi thấy nghi ngờ và lén nhìn vào trong thì phát hiện ra Aria đang ngồi trên một chiếc giường lớn.
Cô đang cầm một chiếc gương cầm tay và nhìn vào vết thương trên trán.
[...]
Vết sưng tấy trên trán cô vẫn chưa thuyên giảm và một cục đỏ thẫm đang lồi ra. Những viên đạn đã để lại hai vết sẹo thẳng cắt nhau trên đầu cô, làm hỏng vầng trán đẹp mà cô luôn kiêu hãnh khoe ra.
Hôm qua tôi đã nghe bác sĩ nói rằng họ không thể làm gì được với những vết sẹo và chúng sẽ là những vết sẹo vĩnh viễn sẽ theo cô đến hết cuộc đời.
Tôi lại nghe thấy tiếng động lạ đó. Aria đang nhìn vào gương với đôi mắt ươn ướt, cô ấy liên tục buộc và tháo chiếc kẹp tóc mà cô luôn sử dụng. Nhìn thấy vậy, lòng tôi đau như bị hàng chục mũi kim đâm.
Aria...rất thích trán của cô. Chắc hẳn cô đã rất khổ sở khi có một vết sẹo như thế trên đó.
[...Aria.] Tôi giả vờ như vừa đến và gõ cửa sau khi hơi tránh xa khỏi cửa.
[À, ch-chờ một chút.]
Tôi có thể nghe thấy âm thanh xào xạc chuyển động vội vã phát ra từ bên trong phòng.
[...Mời vào.]
Tôi bước vào phòng đúng lúc thấy Aria quấn lại miếng băng quanh đầu với tốc độ đáng kinh ngạc và bắt đầu mày mò khẩu súng của mình bằng một loại công cụ nào đó.
Nó hơi giả tạo một chút, nhưng rõ ràng là cô đang giả vờ bảo dưỡng khẩu súng của mình.
[Ông đến thăm tôi à?] Khi cô ấy nhìn tôi, trong mắt cô có một vẻ ác cảm mà cô không hề cố gắng che giấu.
[Đừng đối xử với tôi như thể tôi là một bệnh nhân vậy. Tôi không thể tin được mình phải nhập viện chỉ vì một vết xước nhỏ thế này. Các bác sĩ ở đây toàn làm quá lên không à.]
[Bà đúng là một bệnh nhân mà. Vết thương trên trán bà-]
[Sao thế? Đừng trố mắt nhìn nữa.]
[Ý tôi là nó sẽ để lại sẹo phải không?]
[Thế thì sao? Tôi không quan tâm đến nó đâu. Ông cũng không cần phải lo lắng để làm gì. Cuối cùng cũng bảo dưỡng xong.]
Aria đặt khẩu súng của mình lên bàn bên cạnh và khoanh tay lại.
[Luật Butei, Điều một, 'Hãy tin tưởng vào đồng đội và giúp đỡ lẫn nhau. Tôi chỉ tuân theo điều luật của chúng ta thôi. Tôi không đưa ra bất kỳ ngoại lệ đặc biệt nào khi tôi cứu ông chỉ vì đó là ông. "Luật Butei...? Đó chỉ là một đống lý tưởng ngu ngốc thôi. Đừng có cứ mãi làm theo nó như một tên ngốc thế.]
[..Ông đang nói tôi là một tên ngốc? Tôi không muốn nghe điều đó từ một người như ông. Nhưng...ông có thể đúng. Có lẽ tôi thật ngu ngốc khi cứu một kẻ ngố tàu như ông."
Aria quay lưng lại với tôi, và tôi không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa nên tôi chỉ đưa túi đồ tôi mang từ cửa hàng tiện lợi ra. Sau một lúc im lặng, lỗ mũi của Aria run lên khi cô hít thở không khí.
[…Bánh đào?]
Tôi thậm chí còn chưa mở túi ra, nhưng cô ấy đã biết qua mùi hương. Aria quay về phía tôi và đôi mắt đỏ giận dữ của cô ấy mở to.
[Cứ tự nhiên đi. Chính xác là tôi đã mua tất cả, họ có năm cái. Chúng là món bà thích nhất phải không?]
Trong một lúc, Aria chỉ ngồi đó lặng lẽ nhìn chiếc túi, nhưng chẳng bao lâu sau, cô ấy giật nó khỏi tay tôi và đút túi của mình vào trong.
Sau đó cô ấy bắt đầu. tham lam ngấu nghiến những chiếc bánh đào đã bắt đầu nguội. Nó giống như việc cho một con vật man rợ bị thương ăn vậy.
[Từ từ thôi. Không ai dành ăn với bà đâu.]
[Im mồm. Tôi ăn sao thì kệ tôi .]
Aria ngừng ăn chỉ đủ lâu để nói điều gì đó cay độc với cái miệng dính đầy bột đậu của cô ấy và tiếp tục ngấu nghiến chiếc bánh đào của mình trong im lặng.
Bệnh viện Butei nổi tiếng vì phục vụ những món ăn có mùi vị khó chịu. Có lẽ cô ấy đã không ăn quá nhiều kể từ khi đến đây.
[Được rồi, Nghe trong khi ăn này. Sau sự việc đó, họ đã tìm ra căn phòng khách sạn mà hung thủ đang sử dụng.]
[… Còn sổ đăng ký khách sạn thì sao?]
[Không hề có. Đúng hơn, tôi nên nói rằng hồ sơ đã bị giả mạo. Nó được thực hiện từ bên ngoài.]
Tôi lấy ra một tập hồ sơ trong suốt từ trong túi của mình và đặt nó lên đầu gối của Aria.
[Chúng tôi đã nhờ Mine Riko và các thành viên khác của Inquesta và Repier kiểm tra căn phòng. Kết quả cuối cùng...không tìm thấy một dấu vết nào có thể giúp xác định thủ phạm.]
[Tôi không ngạc nhiên đâu. “Sát thủ Butei” của chúng ta là kẻ cực kỳ xảo quyệt mà. Không đời nào kẻ đấy để lại bất kỳ dấu chân nào đâu.]
["Sát thủ Butei' à? Tôi tin rằng cả vụ cướp xe đạp và vụ cướp xe buýt của tôi đều là tội ác bắt chước 'vụ sát thủ Butei' thôi. Dù sao thì hung thủ cũng đã bị bắt rồi.]
[Không phải tôi đã nói với ông sao? Họ đã bắt nhầm người.]
Tôi không thể bác bỏ lý thuyết của Aria.
Chắc chắn rồi, những vụ án này dường như không phải do một tên tội phạm bắt chước nhỏ mọn nào đó thực hiện.
[Ngoài ra...kết quả điều tra vụ cướp xe đạp cũng được bao gồm trong hồ sơ đó. Nhưng thành thật mà nói, vụ việc đó cũng chẳng thu được gì nhiều. Cả Segways và Uzis đều là hàng ăn cắp.]
[Mấy người đấy thật vô dụng. Đọc mấy tài liệu đó chỉ phí thời gian thôi.]
[Nếu đó là điều bà nghĩ thì cứ vứt chúng vào thùng rác đi.]
Tôi không thực sự nghiêm túc đâu, nhưng rồi Aria thực sự đã làm điều đó, khiến tôi hơi tức giận.
Mặc dù họ không tìm ra bất kỳ manh mối nào nhưng Riko và những người khác đã làm việc suốt đêm để tiến hành cuộc điều tra.
[Bây giờ ông có thể rời đi. Mọi chuyện đã kết thúc rồi phải không?]
[?]
[Ông sẽ giúp giải quyết nhiệm vụ đầu tiên xuất hiện sau khi quay trở lại Assault. Vụ án đó đã kết thúc nên hợp đồng của ông đã hết hạn. Bây giờ ông có thể quay lại Inquesta. Tạm biệt.]
Aria đã ăn xong chiếc bánh đào của mình và nói với vẻ bực tức.
[Cái quái gì vậy? Bà thực sự đúng là là một người ích kỷ. Bà đã ép tôi khi kéo tôi vào chuyện này, và bây giờ bà đã xong việc với tôi, bà định như thế này hay sao?]
[Ông muốn tôi phải xin lỗi à? Ông có cảm thấy tốt hơn nếu tôi trả tiền cho ông không?]
[...Bà muốn tôi phải giận à?" "Tôi muốn ông nhanh chóng cuốn gói khỏi đây ngay. Để tôi một mình đi.]
[Tôi hiểu rồi. Tôi đi đây.]
Tôi có thể cảm thấy mình đang tức giận hơn từng phút. Tôi không chắc tại sao mình lại buồn bã như vậy, nhưng mỗi lời nói của Aria đều khiến tôi như ong chích.
[Hừm!" Tôi cũng quay lưng lại với Aria và bắt đầu đi ra khỏi phòng bệnh.
[Tôi không thể tin được ông...]
Tôi nghe thấy Aria nói thầm điều gì đó khi tôi nắm lấy tay nắm cửa.
[Tôi đã trông cậy vào ông... Tôi đã nghĩ ông sẽ cho tôi thấy những kỹ năng mà ông đã thể hiện vào lần trước nếu tôi đưa ông đi làm nhiệm vụ cùng tôi!]
[Không ai bảo bà phải đặt kỳ vọng lớn vào tôi như vậy cả! Bà đã tự đưa ra kết luận mình thôi! Tôi không có loại kỹ năng đó! Và hơn nữa...tôi đã quyết định từ bỏ làm Butei lâu rồi! Tại sao bà lại luôn tự ý quyết định như thế! Mọi thứ đều phải theo ý muốn của bà mới được sao?!]
Không thể kiềm chế được bản thân, tôi cao giọng khi quay người lại đối mặt với cô ấy. Vì lý do nào đó, khi Aria là người mà tôi phải đối mặt, tôi không thể giữ được bình tĩnh.
Chết tiệt. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không giống tôi mọi khi chút nào.
[Tôi phải tự mình quyết định mọi việc ! Tôi không còn nhiều thời gian nữa!]
[Thế là sao?! Tôi chẳng hiểu gì cả!]
[Nếu ông là Butei, tại sao ông không tự mình xem xét lại đi?! So với... so với hoàn cảnh của tôi, lý do ông muốn từ bỏ làm Butei thật tầm thường! Tôi biết điều đó!]
Tầm thường.
Nghe những lời đấy, trước khi kịp nhận ra, tôi đã hấp tấp tiếp cận Aria và quên mất cô ấy là con gái, tôi gần như tóm lấy cổ áo cô. Tuy nhiên, tôi đã kiềm chế bản thân và thay vào đó, nắm đấm của tôi tự khép lại - đủ chặt để để lại dấu móng trên tay.
[G-gì thế ?]
Ngay cả Aria cũng mất cảnh giác trước thái độ đe dọa mà tôi chưa từng thể hiện trước đây. Tôi đặt cả hai tay lên giường và vùi mặt vào ga trải giường.
Chắc hẳn bây giờ tôi đang có một vẻ mặt gớm ghiếc - khuôn mặt mà tôi không muốn cho ai thấy.
Shirayuki đã đề cập đến điều này với tôi trước đây, nhưng gia đình tôi, gia đình Tohyama, đã là những anh hùng công lý qua nhiều thế hệ.
Nghề nghiệp có thể thay đổi tùy theo thời đại, nhưng trong hàng trăm năm, chúng tôi đã chiến đấu thay mặt cho kẻ yếu bằng cách sử dụng sức mạnh cấu tạo di truyền độc nhất của mình được gọi là hysteria mode.
Cha tôi, người đã chết khi đang thi hành công vụ khi tôi còn nhỏ, đang hoạt động với tư cách là một công tố viên có vũ trang, và anh trai tôi cũng là một Butei.
Đối với tôi, họ là những anh hùng mà tôi muốn noi gương cho cuộc đời mình. Đó là lý do tại sao tôi vào cao trung Butei bằng ý chí tự nguyện của mình mà không hề do dự.
Hysteria mode của tôi có thể là nguyên nhân gây ra một số trải nghiệm tồi tệ mà tôi đã trải qua ở trường sơ trung, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng cuối cùng tôi sẽ có thể kiểm soát nó giống như cha và anh trai tôi.
Tôi đã lạc quan như thế đấy. Nhưng vào mùa đông năm ngoái, một chuyện đã xảy ra khiến toàn bộ cuộc đời tôi bị đảo lộn sau thảm họa chèo thuyền ngoài khơi bờ biển Uraga.
Embellir, một tàu du lịch đăng ký tại Nhật Bản, đã bị chìm và một hành khách mất tích.
Đó là một tai nạn đáng tiếc khi việc tìm kiếm bị đình chỉ mà thi thể không được tìm thấy.
Người chết là một Butei tình cờ có mặt trên thuyền - Kinichi Tohyama, anh trai tôi.
Theo những gì cảnh sát nói, anh trai tôi, một người luôn chiến đấu vì kẻ yếu chỉ vì một chút thù lao và không bao giờ thua trước những kẻ hung ác đáng gờm nhất, đã giúp sơ tán phi hành đoàn và hành khách và không thể thoát ra ngoài. kết quả là kịp thời.
Nhưng lo sợ bị hành khách kiện, công ty cung cấp dịch vụ du lịch cũng như một số hành khách bị hãng kích động đã chỉ trích gay gắt anh tôi sau vụ tai nạn.
Họ cho rằng anh trai tôi là một Butei bất tài vì đã không thể ngăn chặn vụ tai nạn dù đang ở trên tàu.
Tất cả những lời công kích bằng lời nói được đăng trên Internet và trên các tạp chí hàng tuần nhằm vào tôi, gia đình còn sống sót cho đến tận bây giờ, chúng vẫn ám ảnh tôi trong giấc mơ.
Tại sao anh trai tôi lại chết sau khi cứu người khác?
Tại sao anh lại bị biến thành vật tế thần?
Đó là do hysteria mode trong gen của chúng tôi...và đó là vì anh ấy là một Butei!
Đúng rồi. Butei.
Anh hùng của công lý.
Họ cứ chiến đấu và chiến đấu cho đến khi kiệt sức, thậm chí có chết thì người ta vẫn ném đá vào họ.
Chúng là những vai trò vô giá trị, và bất cứ ai lấp đầy chúng sẽ chỉ là kẻ thua cuộc mà thôi! Đó là lý do tại sao tôi từ bỏ việc trở thành một thứ gì đó lố bịch như vậy.
Từ nay trở đi tôi sẽ là một người bình thường. Tôi đang gia nhập phe chỉ sống cuộc sống của họ nói những điều vô trách nhiệm và trải qua những ngày vô tư và bình yên.
Đó là điều tôi đã quyết định. Tôi ngẩng đầu lên. Aria...không nói một lời. Khi mắt tôi chạm vào đôi mắt màu hoa trà của cô ấy, tôi nhận ra cảm giác đen tối trong tôi đối với Aria là gì.
Cô ấy và tôi giống nhau. Aria gánh trên vai một gánh nặng mà không ai khác có thể hiểu được và đang chạy hết tốc lực một cách bi thảm trên con đường của một Butei theo hướng đối diện trực tiếp với nơi tôi đang hướng tới.
Tôi đang cố gắng chạy trốn khỏi những vấn đề của mình, trong khi cô ấy đang cố gắng đối mặt với những vấn đề của mình. Đó là lý do tại sao tôi không thể giữ bình tĩnh khi có Aria tham gia.
[Dù thế nào đi nữa, tôi đã từ bỏ việc trở thành Butei. Bắt đầu từ năm sau, tôi thậm chí còn sẽ đi học ở một trường học bình thường.]
[...]
[Bà có nghe không?]
[Được rồi...được rồi... ông...] Aria nhìn đi nơi khác và nhắm mắt lại một lúc trước khi mở lại.
Nó giống như đặt dấu chấm ở cuối một câu không nên viết.
[...không phải là người tôi đang tìm.]