Khi tôi bắt đầu nghĩ rằng mình nên tính đến kế hoạch khác trong lúc nhìn khuôn mặt Kyan ngày càng tái đi, cô ta khẽ cất tiếng.
"... Thật, không thể tin được... Không hề hay biết, tôi đã, đối với cậu, không, cả với Kusu-san nữa, đã làm rất nhiều điều kinh khủng..."
Kyan cúi gằm mặt một lúc, rồi đột nhiên nhặt mũi tên rơi dưới đất lên. Kusu vội vã nắm lấy cánh tay đang định vung lên của cô ta.
"Cậu đang làm cái gì vậy!"
"Buông ra Kusu-san! Tôi phải chuộc lỗi! Tôi đã tự suy diễn rồi dùng bạo lực với hai người, nói rất nhiều lời tồi tệ! Dù chẳng giải quyết được gì, nhưng ít nhất tôi có nghĩa vụ phải chịu đựng nỗi đau tương tự như đã gây ra cho hai người!"
"Đúng thế, chẳng giải quyết được gì đâu! Nếu đã biết vậy thì chọn cách xin lỗi có ý nghĩa hơn đi! Kyan-san, cái tính đó của cậu chính là vấn đề đấy!"
"... Vậy thì..."
Đánh rơi mũi tên, Kyan lấy điện thoại từ túi váy ra. Cô ta rút một chiếc thẻ từ bao da dạng sổ tay, rồi đưa nó về phía chúng tôi bằng một cử chỉ cung kính như đang trao danh thiếp.
"... Đây là thẻ ngân hàng của tôi. Trong đó có tiền tiết kiệm mừng tuổi. Tôi muốn dùng nó làm tiền bồi thường. Mã pin là..."
"Bảo là bỏ cái trò đó đi mà, con ngốc này!"
Kusu thẳng tay gạt phăng bàn tay đó đi.
Vì cô ấy lại túm lấy cổ áo Kyan một cách thô bạo, nên Ishibashi liền diễn đúng theo kịch bản vừa dựng, yếu ớt can ngăn.
"Này Kusu-san, bạo lực là —"
"Im đi Ishibashi! ... Này Kyan-san, cậu nghĩ trên đời này có bao nhiêu vấn đề có thể giải quyết bằng một lời 'xin lỗi'? Thứ mà bọn tớ muốn, là lời hứa rằng Kyan-san sẽ không bao giờ gây hại cho bọn tớ nữa. Cũng đừng có tự tiện suy diễn nữa. Tớ không phải là thánh nhân quân tử như cậu nghĩ đâu. Tớ cũng không thể yêu cậu theo phương diện tình dục được. Còn Ishibashi, kun thì..."
Kusu nhìn Ishibashi, và nhận lại một cái nháy mắt đầy giả tạo. Bằng một giọng chán nản, Kusu tiếp tục.
"Ishibashi-kun là... à... một người đồng tính nữ có chút vô duyên, tuy hay bắt gặp bí mật của người khác nhưng không lạm dụng nó. Cậu hiểu chưa?"
"Hiểu, hiểu rồi! Ishibashi-kun đã nói chuyện thẳng thắn với Koinishi-san, và cũng đã tâm sự bí mật với tôi, còn Kusu-san thì..."
Nước mắt rơm rớm, Kyan lặp lại như đang hét lên trong đau đớn.
"Kusu-san... không, yêu tôi, theo nghĩa đó..."
Đối với cô ta, đó chắc hẳn là điều mà cô ta không muốn hiểu hơn bất cứ thứ gì.
Ishibashi cảm thấy, có lẽ tất cả những hành vi bạo lực của Kyan từ trước đến nay, là do cô ta đã biết điều đó và muốn thừa nhận nó, là một cách vùng vẫy trong tuyệt vọng của riêng cô ta.
Kyan đã muốn nghĩ rằng, lý do Kusu không yêu mình, là tại tên con trai từ đâu xuất hiện chẳng biết là ai này.
"Ok, ngoan lắm. Vậy thì tiệc tàn nhé."
Kusu, một người dù tốt dù xấu cũng không mấy tinh tế, nhanh chóng thay đổi tâm trạng và đưa tay về phía Kyan.
Đó là một sự quan tâm của một học sinh bình thường muốn giúp bạn cùng lớp đứng dậy, nhưng lại là một hành động có phần tàn nhẫn đối với người mà mình vừa mới làm cho thất tình.
Dù vậy, việc Kyan rụt rè nắm lấy bàn tay đó, có lẽ là vì cô ta vẫn còn bị tính cách ấy của Kusu thu hút.