Vì tôi tự do! Kỹ sư ma thuật Fey thách thức các nền văn minh cổ đại.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

118 1161

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

56 7514

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

179 5048

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

38 50

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

(Đang ra)

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

_172

Nhưng vợ tôi, ngay cả khi đã qua đời, vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

42 1949

Tập 01 - Chương 01- Kẻ dị thường trở về.

Chương 1: Kẻ dị thường trở về.

"Thưa phụ thân. Con - Fey Lionheart, đã trở về sau chuyến tu luyện võ giả suốt ba năm qua!"

17b7b25c-3fa4-4775-bcb1-97657b943551.jpg

Tôi ưỡn thẳng ngực, cúi đầu kính cẩn trước người cha đáng kính của mình.

Đây là khu vườn trong dinh thự chính của Công tước Lionheart ở vương quốc Highland.

Một nơi nghiêm trang, phía sau là căn nhà chính mang vẻ uy nghiêm, bao quanh là cây xanh và hoa cỏ rực rỡ.

Ở một nơi trang trọng như vậy, tôi đối diện với Công tước Lionheart – cha của tôi.

Cha nhìn tôi với ánh mắt nghiêm nghị.

Mặc dù đã gần đến tuổi già, nhưng khuôn mặt ông vẫn còn đầy những vết sẹo danh dự, và đôi mắt ông sáng ngời, sắc bén như chim ưng đang rình mồi, như thể ông có thể nhìn thấu tôi đến tận sâu thẳm con người tôi.

Tôi tưởng tượng mình trông như thế nào trong mắt cha.

Khoác trên mình bộ đồ rách rưới lữ hành, vũ khí cũng đã cũ kỹ. Tóc dài và rối bù, buộc hờ sau gáy. Trên lưng là hành lý bọc vải cẩu thả, trên tay là chiếc va-li to tướng.

Trang phục của tôi thô kệch đến mức khó có thể tin rằng tôi là một cô gái 17 tuổi.

Mặc dù là con gái ruột của ông, nhưng việc tôi ăn mặc như vậy trước mặt cha mình, kiếm sĩ mạnh nhất vương quốc và là một quý tộc vĩ đại ủng hộ vương quốc, là quá bất lịch sự.

Nhưng tôi không hối hận. Vẻ ngoài này chính là minh chứng cho ba năm rèn luyện của tôi.

"...Con đã làm được rồi, Fey."

Đúng như dự đoán, cha tôi dường như không hề bận tâm đến vẻ ngoài của tôi, và chỉ nói một lời khen ngợi bản chất thật của tôi.

"Gia tộc Lionheart là gia tộc đứng đầu quân đội của Vương quốc Highland, là lá chắn bảo vệ vương quốc, người đứng đầu gia tộc là con phải trở thành kiếm sĩ mạnh nhất thiên hạ. Đó là lý do ta gửi con đi khắp đất nước này để rèn luyện. Ngay cả ta cũng thấy buồn khi giao cho con, một người phụ nữ, một nhiệm vụ như vậy, nhưng..."

"Phụ thân không cần phải lo lắng cho con đâu ạ."

Tôi trả lời cha tôi với nụ cười rạng rỡ trên môi.

"Người ta nói rằng một con sư tử sẽ quẳng con của nó xuống vực thẳm để nó tự mình leo lên. Đây là nghi lễ trưởng thành mà mọi người thừa kế của gia tộc Lionheart đều phải trải qua. Dù là đàn ông hay phụ nữ thì cũng không quan trọng."

Cha tôi nhìn tôi như vậy và mỉm cười nhẹ. Nếu người cha cứng rắn như đá kia mỉm cười, thì sẽ không có gì ngạc nhiên nếu thế giới này kết thúc vào ngày mai.

"Ta thấy rõ điều đó trong mắt con. Ba năm qua... con hẳn đã được ban phước với một chiến trường rộng lớn và một kẻ thù hùng mạnh. Nhưng... con hiểu chứ, phải không?"

Cha nhìn thẳng vào tôi rồi từ từ rút kiếm ra.

"Fey… để trở thành người thừa kế của gia tộc Lionheart, con phải vượt qua bức tường cuối cùng này."

Nói rồi, ông vung kiếm lên cao, khí thế như muốn làm chấn động cả thế giới.

Cảm giác sự hiện diện của ông bùng nổ dữ dội, áp lực đè nặng lên vai, như bị một gã khổng lồ đứng trước mặt.

Đây chính là người mạnh nhất vương quốc Highland, kiếm sĩ được truyền thừa qua nhiều thế hệ gia tộc Lionheart, bậc thầy hiện tại của phái kiếm Thiên Dực Kỵ Công.

Trong mắt tôi hình bóng cha như một người khổng lồ xuyên thủng cả tầng mây.

"… Con đã mong chờ điều này..."

Tôi đặt chiếc va-li xuống đất, nhìn cha không chút sợ hãi.

"Từ nhỏ con đã luôn dõi theo bóng lưng Người. Nhưng hôm nay sẽ khác."

"Heh… Fey. Vậy thì để ta chứng kiến sự trưởng thành của con."

Cha tôi nở nụ cười, tận đáy lòng vui mừng trước sự ra đời của một sư tử trẻ tuổi mới và sẽ nuốt chửng ông.

Cha tôi cười rất to, nhưng giống như một đứa trẻ vừa được tặng một món đồ chơi mà ông mong đợi từ lâu.

"Nào, hãy cho ta xem! Ba năm của con! Cho ta xem mọi thứ mà con có đi!" 

"Vâng ạ!"

Tôi đáp lại một cách mạnh mẽ. Tôi cầm lấy thanh kiếm đeo bên hông và---

Không kéo nó ra.

Tôi nhanh chóng lấy chiếc túi vải đang đeo trên lưng và đặt xuống.

Sau đó, trước mặt cha, tôi xé toạc lớp vải bọc.

Thứ chui ra từ bên trong là một khẩu súng. Một khẩu súng máy hạng nặng nòng dài.

"Hãy chiến đấu công bằng nào, thưa phụ thân!"

Nói rồi, tôi liền rút súng ra và dùng đôi tay thành thạo mở chốt an toàn, móc ngón tay vào cò súng và xoay nó một vòng tổng cộng 1800 mm, hướng nòng súng về phía cha tôi và bắt đầu bắn tự động bằng một tay.

Nòng súng bắt đầu bắn từng đợt, những viên đạn rỗng văng ra từ lỗ thoát đạn bên hông với tiếng kêu loảng xoảng. Rồi một loạt đạn, với tốc độ khoảng 800 viên/phút và vận tốc đầu nòng khoảng 900 mét/giây, bắn xối xả vào toàn bộ cơ thể cha tôi.

Cha bị thổi bay và lăn tròn trên đất.

"Đừng lo, cha. Đây chỉ là đạn cao su. Nhưng vẫn là chiến thắng của con."

Tôi giơ súng lên trước mặt, chĩa lên trời và cúi chào, giống như người ta vẫn làm trong một cuộc đấu kiếm.

"Con đã vượt qua Người rồi... Cuối cùng con cũng đã vượt qua được phụ thân rồi! Con đã làm được rồi...!"

"Mày đã làm được gì thế, chết tiệt!"

Cha tôi, người đầy thương tích, tiến lại gần tôi.

"Fey! Con khốn này!?! Cái gì thế kia!??"

"Hả? Ý Người là sao... khẩu súng này á? Đây là một vũ khí được chế tạo bằng công nghệ cổ xưa đã được nghiên cứu trên toàn thế giới trong những năm gần đây."

Tôi trả lời với cha với vẻ mặt hơi hoang mang. 

"Người không biết sao !? Ôi chao! Người đã ở nơi hẻo lánh này lâu quá rồi nên Người không theo kịp thời đại được! "

"Không phải điều đó! Ý ta là tại sao con, một kiếm sĩ, một thành viên đầy tự hào của nhà Lionheart, lại dùng súng chứ!?"

"Thưa phụ thân, con đã nhận ra điều này trong ba năm qua... thành thật mà nói, kiếm đã lỗi thời rồi, phải không?"

"Con đang bôi nhọ lịch sử của gia tộc Lionheart mà tổ tiên của con và ta đang dốc toàn lực vào đó đấy."

"Nhưng nếu so sánh kiếm và súng thì rõ ràng súng mạnh hơn! Ngay cả trẻ con cũng có thể hiểu được điều đó, hahaha!"

"Điều đó không đúng! Kiếm thuật mà Lionheart đã truyền lại cho thời hiện đại, kiếm thuật của phái Thiên Dực Kỵ Công. Nếu con sử dụng nó, con có thể đánh bại súng và ma thuật chỉ bằng một thanh kiếm, thanh kiếm mạnh nhất trên thế giới--"

"Nhưng chẳng phải sẽ tốt hơn nếu chỉ sử dụng súng thay vì phải khổ công luyện tập và mài giũa kỹ năng kiếm thuật sao? Như vậy sẽ hiệu quả hơn."

"Hiệu quả...?! Có thể đúng, nhưng...?!"

"Phụ thân à, súng chính là 'thanh kiếm' của kiếm sĩ thời đại mới!"

"Hãy tra lại từ điển nghĩa của từ 'kiếm sĩ' một triệu lần đi, đồ ngốc!"

"Nhân tiện, khẩu súng này - Phase Sword - là sản phẩm của riêng con!"

"Cho dù có tên gọi giống như thanh kiếm, súng vẫn là súng! Đồ ngốc!"

Không hiểu sao, cha tôi lại có vẻ rất tức giận vì tôi cười quá lộ liễu.

"Chết tiệt! Con đã từng là một kiếm sĩ mẫu mực, người đã từng nói rằng, 'Thanh kiếm là linh hồn và niềm tự hào của con...' nhưng chuyện gì đã xảy ra với con vậy? Con đã đi đâu ? Chuyện quái gì đã xảy ra trong ba năm qua vậy?!"

"Sự thật là... Con đã có một cuộc gặp gỡ định mệnh tuyệt vời khi đi tu luyện."

Tôi hồi tưởng lại một cách trìu mến.

"Thực ra con đã thách đấu với con rồng mạnh nhất thế giới, Thiên Niên Long Diablos, để rèn luyện kỹ năng kiếm thuật của con."

"Con bị ngốc à !? Bộ con tính đi tự tử hay sao thế !?"

"Con đã cận kề cái chết... nhưng rồi một nhà nghiên cứu công nghệ cổ đại đã cứu sống con. Và rồi... sau đó, con đã đi du lịch cùng anh ấy một thời gian."

"Anh ấy ??? Đó là một đứa con trai phải không?!? Fey...con đang hẹn hò với một thằng con trai sao? Tên khốn đó là ai ? Nói ngay cho ta, ta nhất định phải chém chết hắn. Ta ko bao giờ chấp nhận chuyện này !"

"Không phải lo đâu phụ thân. Đó không phải là kiểu quan hệ mà bọn con có." 

Tôi tiếp tục nhớ lại những ngày tháng hỗn loạn trong chuyến hành trình cùng nhau của riêng 2 chúng tôi.

"Và trong chuyến hành trình đó, con đã được học về công nghệ cổ đại từ anh ấy. Công nghệ cổ đại là công nghệ tối thượng kết hợp giữa khoa học và ma thuật... đỉnh cao của nền văn minh cổ đại. Giờ đây, nghiên cứu về nó đã lan rộng khắp thế giới, và con người đã bắt đầu được hưởng lợi theo nhiều cách khác nhau. Kỷ nguyên công nghệ cổ đại chắc chắn đã đến! Kiếm bây giờ là vũ khí vô tri, lỗi thời! Chúng chỉ là đồ bỏ đi! Đúng thế, chúng lỗi thời rồi! Chúng là rác rưởi! Chúng là cặn bã!"

"Con đang nói cái quái gì trong một gia đình tự hào về kiếm thuật qua nhiều thế hệ vậy!?" Cha tôi nói khi gãi đầu.

Và rồi tôi tuyên bố với cha tôi bằng một nụ cười.

"Thưa phụ thân! Con sẽ bảo vệ Vương quốc Highland bằng sức mạnh của công nghệ cổ đại! Kiếm thuật của Người đã lỗi thời rồi, vậy nên xin hãy nghỉ hưu nhanh chóng và trao lại vị trí công tước Lionheart cho con."

Thế nhưng ngay sau đó, ông ấy đột nhiên hét vào mặt tôi:

"Ta từ mặt ngươi! Ngươi có thể rời khỏi ngôi nhà này ngay! Kể từ giờ, nhà ngươi ko còn là 1 thành viên của nhà Lionheart này nữa !"

"Ể...tại sao chứ ?"