Dịch thuật: Yggdramona (Ngân Ngổ Ngáo)
------------------------------
“-------Ugetsu Akira kể từ ngày hôm nay sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc Ugetsu.”
Giọng nói băng lãnh của Ugetsu Tenzen, gia chủ của dòng tộc Ugetsu, vang lên khắp đại sảnh, trên gương mặt không mảy may hiện lên chút cảm xúc nào.
Ugetsu Akira, người mang dòng máu chính của gia tộc Ugetsu và đáng lẽ phải trở thành người kế vị, giờ đây chỉ còn là Akira, không còn gì cả, không còn mang họ Ugetsu. Giờ đây cậu chẳng khác gì một kẻ lang thang không quê hương, không nơi nương tựa.
Akira, người đang phải quỳ rạp giữa sảnh lớn, trán cạ sát vào tấm chiếu tatami, móng tay cậu cắm chặt vào chiếu, đôi mắt đăm đăm nhìn vào một điểm vô hình, như thể đang cố trấn an cảm xúc của mình, rằng mọi thứ rồi cũng sẽ ổn thôi.
……..Vì dù thế nào đi nữa, cậu cũng không được phép ngẩng đầu lên.
Sinh ra mang trong mình dòng máu gia tộc Ugetsu, nhưng địa vị của Akira còn thấp hơn một tên nô lệ, một tù binh, một gia nô, trên chính vùng đất đáng lẽ phải là ngôi nhà, là quê hương chôn rau cắt rốn của mình.
Kinh tởm, ghê sợ, nhạo báng. Từng ánh mắt nhìn cậu như thể cậu đã phạm phải một tội ác tày trời. Tội vì đã sinh ra trên đời này.
Tất cả ánh mắt đổ dồn vào thân thể của một đứa bé chỉ mới vừa tròn mười tuổi được vài tháng, không một chút xót thương.
Chúng như những cây kim sắc nhọn hành hạ thân thể nhỏ bé yếu ớt, tuy không mang đến bất kỳ tiếng động nào nhưng lại âm thầm giày xéo tâm hồn Akira.
……. Cậu biết ngày này thế nào rồi cũng sẽ tới.
Cậu vốn đã chuẩn bị trước cho ngày này. Đã sẵn sàng để bị gọi tên, không phải vài lần, mà bất kỳ lúc nào cũng trong tâm thế bị vứt bỏ.
—----Như thể, cậu đã định sẵn ngày này từ lâu rồi vậy.
Nhưng kể cả khi như thế, dẫu đã chuẩn bị từ lâu, cơ thể bé nhỏ của Akira cũng không thể chống nổi mà trở nên run rẩy lên như đang bị sốt từng cơn.
Bọn họ đã vứt bỏ Akira, vứt bỏ cậu bé như một con búp bê rách rưới và dơ bẩn, đã hỏng hóc đến mức không còn dùng được nữa. Sâu trong tiềm thức, Akira không chịu đựng được thực tế phũ phàng ấy.
Giữa ban trưa, lúc ánh nắng mùa hạ còn đang chiếu dài gay gắt, khi mồ hôi vẫn còn nhễ nhại trên trán của những con người có mặt nơi đó. Vậy mà Akira lại chỉ cảm thấy từng cơn gió lạnh căm giá buốt lướt qua cơ thể mình, như thể cả cơ thể cậu bé bị quăng vào giữa cánh đồng tuyết giữa mùa đông lạnh lẽo. Đơn côi, hiu quạnh.
Không một ai lên tiếng phản đối, không một ai tỏ lòng tiếc thương, cũng chẳng một ai, kể cả gia chủ của dòng tộc Ugetsu nghĩ rằng đây là một hình phạt hà khắc ra sao. Ai nấy cũng đều gật đầu, tán đồng với phán quyết ấy, như thể đó là lẽ đương nhiên, rằng nó vốn dĩ nên là như vậy. Không thể nào khác đi được nữa.