Vì sao và đom đóm.

Truyện tương tự

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 451

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 304

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 476

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 313

Lẫy

(Hoàn thành)

Lẫy

langsat

Một bi kịch kéo dài từ đời này qua đời khác, cuốn những số phận lạ lùng về chung một mối. Có sự bình an hay một tương lai tươi sáng nào cho một thế giới mục rỗng đã đến nước điêu tàn?

15 1347

Sự đồng điệu

(Hoàn thành)

Sự đồng điệu

Beelicon

Tôi đã bắt cóc một cô gái!

1 331

Oneshot - Oneshot

Mỗi lần thức trắng, con mắt tôi cơ hồ lại dõi lên trời cao ngắm nhìn những đốm nhỏ lập lòe như đom đóm phát quang trong màn đêm. Chúng yên lặng, không động đậy mà chỉ chân phương tỏa ra ánh vàng kim êm dịu, xua tan đi bao mệt nhọc và căng thẳng. Cho dù có thèm khát, có muốn đưa tay vớt lấy những vệt sáng đó thế nào đi chăng nữa, thì vĩnh viễn cái sự xa vời đấy cũng đủ để làm nản lòng đi bao khao khát ích kỷ tràn ngập trong con người.

Câu chuyện về tình yêu đơn phương của tôi vốn dĩ cũng là một đốm nhỏ như thế. Nó tồn tại leo lét quanh nền trời để rồi thu hút cái tôi mơ mộng. Ngày trở về nhà cũng là ngày tôi nhận ra rằng, dù có chạy theo riết hoài đến hàng vạn dặm, tôi cũng không bao giờ có thể với tới được cái vết chói ấy nơi cuối con đường.

Trưa hè oi bức, nắng phủ vàng chanh hắt lên mọi ngóc ngách của đường phố Hà Nội. Bóng người tôi vạm vỡ, đội mũ cối tiến tới nơi mà bản thân chôn giấu biết bao kỷ niệm, chầm chậm mở ra cánh cửa gỗ nhỏ.

Bước vào quán cà phê Trịnh, tôi ngồi xuống ghế, thở dài mệt nhọc. Đặt ngay cái balo xanh lục cũ kỹ qua một bên, tôi gọi một cốc bạc xỉu đá nhằm xua tan đi sự bức bối của thời tiết.

Không gian nơi đây y hệt như hai năm về trước. Tiếng nhạc êm dịu luồn lách qua các dãy bàn gỗ xiêu vẹo, chất đống và chật chội choán hết căn phòng và cả trong lòng người. Chúng như thứ xúc tác làm nguôi đi phần nào cơn khát khô và dai dẳng đã đeo bám cổ họng tôi suốt từ lúc đặt chân xuống ga.

Nhưng rõ ràng không phải mọi thứ đều nguyên vẹn giống với những ký ức mà tôi gìn giữ. Tôi thấy thiếu vắng bóng dáng quen thuộc mà mình đã khắc ghi vào tâm trí không biết bao nhiêu lần. Hình hài khi xưa hay ngồi đằng kia, uống trà hồng đào, bàn tay tao nhã lật giở từng trang sách. Cái bóng thân thương ấy còn nói về đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, còn chu du tới khắp những gầm trời bí mật, còn biết nghẹn ngào nước mắt nói lời chia ly. Không còn dáng hình đó thì dù tôi có lại vào đây thêm một, hay cả hàng ngàn lần sau này nữa, cũng chẳng bao giờ có thể lấy lại được đúng cái cảm giác thổn thức thuở nào.

Tôi mệt mỏi nhắm nghiền con mắt. Lòng tự dặn bản thân hãy thôi mơ mộng và nhìn về tương lai. Phải rồi, tôi có đọc được rằng, những kẻ nội tâm là nhóm người luôn muốn được sống trong quá khứ nhiều nhất. Chính vì thế, tôi mới dũng cảm đăng ký đi lính tới một nơi thật xa xôi. Chuyến hành trình khắc nghiệt đó trui rèn tôi trở thành một người đàn ông rắn rỏi và mạnh mẽ. Để rồi giúp tôi quên đi những năm tháng dài nhút nhát, những kỷ niệm cô độc của tuổi trẻ và cả hình hài thân thuộc ấy. Chắc chắn tôi sẽ chẳng còn giây phút nào dành cho sự ủy mị, yếu ớt nhen nhóm lên tri giác một lần nữa. Bởi trong cả thể xác lẫn tâm hồn tôi giờ đây, đã thật sự trưởng thành.

Nhiều giờ yên lặng trôi qua, nắng chiều đỏ lòm hằn lên mặt bàn đồng thời khiến tạo vật trở thành mờ ảo. Tôi bây giờ mới mở mắt ra, ngẩng đầu lên cảm nhận không gian, thời gian xung quanh.

Kinh ngạc thay, dáng người quen thuộc thực sự vẫn đang ngồi đó, miệng thư thái nhấp nhẹ một tách trà nóng hổi. Cô ấy hoàn toàn không hề chú ý đến sự có mặt của tôi. Có cảm giác đến tận giây phút này, tôi mới bừng tỉnh sau một cơn mê dài.

Tròng mắt soi liên hồi lên hình ảnh ảo vọng ấy, trái tim tôi không khỏi xao xuyến trước vẻ đẹp đã in sâu vào tâm trí từ rất lâu rồi. Hàng lông mày cao ráo gọn gàng được vẽ cong như đường chỉ. Đôi mắt nâu khói tự nhiên vô tự lự cùng mái tóc dài tới tận đáy lưng ôm trọn lấy cơ thể. Bộ đầm sơ mi chấm bi trắng được phối đồng điệu với đôi cao gót chích mũi đen tuyền làm tôn hình bóng ấy trở nên thanh tao, hút hồn đến kỳ lạ. Không hiểu có phải là bây giờ, cái thằng ngốc tôi đây mới có thể tỉnh táo mà định thần thực tại hay không, mà cái sự thật hữu hình rành rành ngay trước mắt nãy giờ mới trở nên rõ nét và chân phương đến nhường vậy.

Cả gian phòng trở nên đông đặc, tôi hồi hộp bước tới ngay trước mặt bóng hình quen thuộc để mở lời.

“Thục Anh… là Thục Anh đúng không? Mình là Thanh Nam đây! Là cái thằng gầy còm hay tới quán chém gió với cậu ngày xưa này!”

“Ơ… “

Cô nàng đứng bật dậy, con ngươi mở to nhìn tôi. Dáng vóc của tôi chắc hẳn làm cô ấy phải bất ngờ lắm. Thay vì một tên con trai ốm yếu ngày nào, tôi đã lột xác để trở thành một chàng trai cao lớn, có làn da sạm đen cùng một bờ vai vạm vỡ. Cái tôi bây giờ và cái tôi ngày trước là một quá trình trưởng thành đáng kinh ngạc mà từ lâu tôi đã luôn muốn được khoe khoang với cô nàng.

“... Thanh.. Nam thật đấy ư? Là Thanh Nam thật đấy ư?”

“Cậu thay đổi nhiều quá…”

“Còn cậu thì vẫn chẳng thay đổi gì cả.”

Tôi mỉm cười hiền hậu, nhìn tận sâu vào đáy mắt Thục Anh.

“Ý tớ là… vẻ đẹp của cậu nhé. Nó vẫn giữ vững phong độ như ngày nào.”

Cô nàng ngập ngừng e thẹn, con mắt lấp lánh sôi sục như viên đá đang tan chảy.

“... Thanh Nam thì… thì lại phong trần quá mức tưởng tượng!”

Lời khen ngợi của cô ấy khiến tôi nóng bừng cả mang tai, miệng cất lên tắp lự nhằm tảng tránh.

“Rồi! Rồi, ta ra kia ngồi nói chuyện cho nó đàng hoàng tý nhỉ?”

Hai chúng tôi kéo tay đến cái bàn gỗ rộng hơn và gọi thêm đồ uống. Thục Anh cùng tôi lại ngồi đối diện nhau, trò chuyện đủ thứ trên đời y như những tháng ngày xưa cũ.

“... và giờ cậu thấy đấy, tập tạ nhiều nên vai tớ rộng ra như thế này này.”

Tôi dang hai cánh tay mình lên, gập chúng lại đầy dũng mãnh.

“Ha ha ha!”

Âm thanh trong vắt của Thục Anh ngân vang bấy giờ mới khiến lòng tôi thật sự nhẹ nhõm. Nó không phải tiếng thở mệt nhọc lúc thao luyện, tiếng bì bõm hành quân qua đầm lầy hay tiếng nổ tanh tách của súng trường làm tai người nhói đau nữa. Rốt cuộc nó chỉ là tiếng cười của một thiếu nữ hiền hậu, bằng xương bằng thịt và hoàn toàn không phải là giấc mơ mộng mị đã ám ảnh tôi suốt bao đêm dài.

“Đi lính quả nhiên giúp cho cái cậu bé ngày nào trở thành một người đàn ông đúng nghĩa. Thể hình của cậu thậm chí còn làm tớ phải đỏ mặt này.”

“Ha ha ha, vậy thì nhan sắc của cậu cũng khiến cho mình có cái cảm giác tương tự đấy.”

Tôi nóng bừng mang tai, không biết mình đang nói cái gì nữa. Đã đi tới con đường này rồi mà vẫn còn vụng về, hấp tấp như vậy là không thể được. Ngay bây giờ, tôi cần nói ra điều mà từ hai năm về trước đã uổng phí không dám ngỏ lời.

“Thục Anh này, ngày xưa tớ đã thầm yêu cậu đấy!”

Lời tỏ tình nhẹ nhàng tựa lông hồng được tôi thốt ra như thể bước tới từ thinh không. Cô nàng đón nhận tấm lòng của tôi với một nụ cười nặng trĩu.

“Tớ biết điều đó từ lâu rồi.”

“Cậu biết?”

“...”

“Nhưng những tháng năm chúng ta xa cách nhau đâu có phí hoài, đúng chứ? Ý mình là… nhìn vào cánh tay cuồn cuộn này xem.”

“Ừm, phải ha.”

Tôi gượng cười trong khi lòng đau nhói.

“...Nhưng Thanh Nam phải tiến về phía trước đi thôi, mình đâu thể còn mãi ở đây được?”

Tim tôi quặn thắt, bàn tay run rẩy gõ nhẹ lên trán.

“Phải ha! Cậu nói đúng. Mình cần tiến lên phía trước và bỏ quá khứ lại.”

“Đúng rồi! Đúng rồi! Đúng rồi. Ý mình đúng là như vậy đó.”

Thục Anh đỏ mặt, gật đầu lia lịa mấy cái liền rồi nốc cạn cốc trà hồng đào nóng hổi vừa đặt trên bàn.

“...”

Cuộc nói chuyện cứ thế được tiếp diễn cho đến khi màn đêm dày đặc giăng góc xung quanh. Đối với tôi, từ khoảnh khắc tiếp nhận lời khước từ của Thục Anh, mọi thứ về sau đều vô nghĩa. Có cảm tưởng trời đất lại đổ sập xuống như vào cái ngày mà tôi phải hứng chịu nỗi mất mát hai năm về trước. Giờ đây, những kỷ niệm về cô nàng sẽ mãi mãi chỉ là hoa giấy lưu giữ trên cái quán cà phê Trịnh nhỏ bé này thôi. Chẳng còn gì trong góc trời kia mang đến cho tôi vẻ thuần khiết của mối tình đầu trong trẻo nên thơ ngày xưa nữa.

Tôi chào tạm biệt Thục Anh để ra về. Chẳng biết phải đi đâu, về đâu. Có lẽ cái tôi cần chỉ là muốn lao bước nhanh ra khỏi đó, che chắn đi cái cảm giác đau đớn, cô độc đã lộ rõ hết trên khuôn mặt. Tôi đã mất hai năm trời đằng đẵng chuẩn bị và rồi đón lấy thất bại nên giờ, dù cho có mất thêm hai năm, hay bốn năm nữa, cũng sẽ chẳng mang lại thêm được ý nghĩa gì cả.

Đi bộ được một quãng dài, tôi không khỏi giật mình khi nghe thấy tiếng bước chân lọc cọc vội vã của ai đuổi theo từ phía sau. Quay đầu lại định thần sự việc, tôi kinh ngạc nhìn Thục Anh đang cúi mặt xuống thấp, tay phải chống vào thành tường, miệng thở dốc hổn hển. Sau khi biết chắc chắn tôi đã đứng lại, cô nàng mới ngẩng lên. Con ngươi Thục Anh nhìn xoáy sâu vào hai tròng mắt tôi, miệng hét to dõng dạc.

“Tớ cũng yêu cậu.”

Người tôi cứng đờ, nhìn cô nàng không chớp.

Thục Anh đỏ hoe cả hai mắt, bàn tay trái giơ ra đập mạnh vào ngực một cách đầy quyết tâm.

“...Nhưng cậu vẫn phải tiến về phía trước...”

“Dù cho cuộc sống có khó khăn như thế nào…”

“Dù cho cậu có yêu tớ mãnh liệt ra sao…”

“Dù cho tớ đã không còn trên cõi đời này nữa…”

“... Thì cậu cũng vẫn phải tiến về phía trước…”

“... Đừng lãng phí tuổi trẻ để níu giữ quá khứ mãi như vậy.”

“Hãy hứa với tớ là cậu sẽ làm như thế đi.”

Những giọt nước mắt đã lăn trên má tôi lúc nào không hay. Dẫu biết từ lâu cần phải gạt bỏ nỗi mất mát này lại phía sau, song vĩnh viễn tôi không thể ngăn mình quay trở lại đó. Tự tưởng tượng lên dáng vẻ thân thuộc, để rồi tôi lại chìm đắm vào trong nỗi cay đắng kéo dài không thể đảo ngược.

Nhưng giờ đã khác, tôi đã là một người trưởng thành thực thụ. Tôi cần biết chấp nhận thực tế buồn thảm này để cho linh hồn của cô nàng được thanh thản mãi mãi.

“Mình hứa!”

Tôi cúi gập đầu xuống còn Thục Anh thì mỉm cười hạnh phúc. Thế rồi cơ thể cô ấy dần dần tan biến thành các đốm vàng óng li ti. Chúng lan tỏa rồi cùng nhau bay vút lên cao, hòa quyện vào ánh sáng lấp lánh của những vì sao trên bầu trời.