Đã một tháng trôi qua kể từ khi bố nói sẽ để lại căn nhà này cho tôi.
Cuối cùng, ngày bố mẹ tôi dọn đi đã đến.
Hôm nay, công ty vận chuyển sẽ đến để vận chuyển đồ đạc.
"Nhờ Takuya ở lại mà chúng ta có thể để nguyên nước và gas như cũ. Được ghê."
"Cha không để lại căn nhà này cho con với lý do đó chứ?"
"Thôi mà Takuya. Thế này cũng tốt so với việc bắt con tìm chỗ ở mới đúng không?"
Khi tôi nhìn bố mẹ tôi với ánh mắt nghi ngờ, Miyu ở bên cạnh cười khúc khích.
Việc đóng gói hành lý vẫn chưa xong nên em ấy đến phụ giúp.
Mặc dù tôi đã nói là không cần, nhưng em ấy khăng khăng vì giờ cũng đã là một thành viên của nhà Muramatsu nên tôi không còn cách nào khác ngoài đồng ý.
"Cái đó có vẻ đúng, nhưng mà……"
"Fufu, Miyu-chan cứ thế nhé. Cứ như thế mà nắm chặt dây cương của Takuya nhé."
Mẹ tôi lại bắt đầu chọc ghẹo.
Rốt cuộc mẹ hào hứng với chuyện tôi yếu thế hơn Miyu tới mức nào chứ?
Gần đây tôi toàn nghe mấy lời kiểu vậy.
"Cố lên. Nhé? Takuya?"
Sao vậy chứ? Thật không thể hiểu nổi luôn.
"Hai đứa vẫn luôn hòa thuận thật là tốt. Bắt đầu sống cùng nhau rồi thì Takuya đừng có mà gây phiền toái cho Miyu-chan nhé."
"Rồi, …con biết rồi."
Sở dĩ tôi ngập ngừng trong chốc lát là bởi đang phải nghĩ tới tương lai của mình.
Đàn ông cũng muốn phụ thuộc hay dựa dẫm vào người phụ nữ mình yêu.
Tôi cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà cũng không muốn phải như vậy.
"Bố mẹ đi đây. Hai đứa nhớ giữ gìn sức khỏe. Thỉnh thoảng bọn ta sẽ ghé thăm."
"Takuya, nhớ giữ gìn sức khỏe. Cả Miyu-chan nữa, nhờ con chăm sóc cho Takuya nhé."
"Xin mẹ yên tâm! Lúc nào rảnh hãy ghé thăm bọn con ạ."
"Bố mẹ đi đường cẩn thận nhé."
Tôi và Miyu đứng cạnh nhau tiễn bố mẹ lên xe.
Không phải là chia tay mãi mãi, đằng nào thì họ cũng sẽ sớm ghé chơi thôi.
Hai người họ vẫy tay rồi bước lên chiếc taxi đang chờ sẵn.
"Họ đi rồi nhỉ……"
"Ừm……"
Bố mẹ tôi chuyển đi rồi thì cũng đồng nghĩa với việc chúng tôi bắt đầu sống thử.
Lo chết đi được ấy.
Ngủ cùng dưới một mái nhà đó đã là chuyện xưa lắc xưa lơ từ hồi tiểu học hay hồi đi học ngoại khóa rồi.
"Em sẽ chuyển đến vào cuối tuần sau phải không?"
"Vâng. Em đang bắt đầu đóng gói đồ đạc dần rồi."
Vì là Miyu nên hẳn em ấy đang chuẩn bị rất có kế hoạch.
Tôi cũng nên học theo tính kỹ lưỡng đó.
Như mẹ đã nói, tôi cũng không muốn gây phiền toái nhiều cho Miyu.
"Nếu có gì cần giúp đỡ, cứ nói với anh. Anh sẽ làm bất cứ việc gì có thể."
"Fufu, cảm ơn anh. Vậy lúc đó, em sẽ trông cậy vào anh."
"Ừm. Bất cứ lúc nào cũng được."
Nếu Miyu mà nhờ thì vật nặng như thế nào tôi cũng có thể nâng được.
Chỉ cần nghe nói những lời như "nhờ anh nhé" thôi là đủ để tràn trề sức mạnh.
"Nhưng mà thật không ngờ là từ giờ anh có thể sống với Miyu…… trước đây anh còn không thể tưởng tượng nổi."
"Em cũng thế. Không ngờ lại được sống cùng Takuya trong căn nhà đầy ắp kỷ niệm này……"
Miyu nhìn chăm chú vào ngôi nhà với ánh mắt chứa đầy cảm xúc, nơi này càng thấy rộng lớn hơn khi giờ đây đã vắng bóng bố mẹ tôi.
Có lẽ trong tâm trí em ấy, hình ảnh những ngày thơ bé khi em ấy đến đây chơi đang ùa về.
"Anh còn nhớ không? Chúng ta đã thường chơi board game cùng nhau ở trong phòng anh nhỉ."
"Ừm. Anh mãi không chịu nhận thua nên đã giữ Miyu ở lại chơi đến tận khuya."
Hồi đó, tôi là kiểu người rất ghét thua cuộc nên đâu thể dễ dàng chấp nhận kết thúc như vậy được.
Miyu tuy có ngỡ ngàng nhưng vẫn chấp nhận ở lại chơi cùng.
"Xong hai đứa cứ thế mà ngủ quên luôn nên sáng ra bị mắng tơi tả."
"Haha! Đúng vậy nhỉ."
Sáng thức dậy, tôi thấy mình đã được đắp chăn từ lúc nào không biết.
Cũng có lúc vì buồn ngủ quá nên lười di chuyển, chúng tôi đành ngủ cùng trên một chiếc futon.
"Haa… Cuối cùng thì anh cũng cười rồi."
"Hửmm…?"
"Nãy giờ mặt anh căng lắm đó?"
Nghe vậy tôi mới nhận ra là suốt từ nãy đến giờ mình cứ giữ một nét mặt.
Thảo nào mà Miyu cứ luôn kể về những kỷ niệm vui vẻ ngày xưa.
"Có chuyện gì sao anh?"
"À thì… là vì sắp sống chung với Miyu nên anh hơi căng thẳng."
Dù hơi xấu hổ một chút, nhưng phải thành thật thú nhận.
Miyu là người đã quen biết với tôi từ lâu, sớm muộn gì em ấy cũng sẽ phát hiện ra thôi.
Nghe thấy lời thú nhận đường đột chợt em ấy mỉm cười rồi ôm chầm lấy tôi.
Đột ngột quá, tôi lắp bắp.
"S… sao vậy…?"
"Em cũng rất căng thẳng khi sắp sống cùng người em thích mà? Nghe kìa, anh có nghe gì không…?"
Miyu nói vậy, tôi cũng tập trung nghe thử.
Quả thật là tôi nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng. Rộn ràng đến mức không thể phân biệt được đó là nhịp tim của ai.
"Đúng vậy ha…. thình thịch kìa."
"Đúng không? Hai đứa đều căng thẳng mà, anh không cần nghĩ quá làm gì. Từ giờ và về sau, hãy cùng giúp đỡ nhau anh nhé?"
Miyu nở một nụ cười dịu dàng khích lệ.
Căng thẳng cũng dần không còn nữa.
Đúng là… Chẳng gì sánh được em…