Làn gió mát lạnh thổi qua cánh đồng cỏ bát ngát, những đám mây bồng bềnh lững lờ trôi điểm xuyết cho bầu trời xanh thẳm, giữa khung cảnh thơ mộng ấy, từ đâu bỗng xuất hiện một nhóm mười kỵ sĩ dáng vẻ thô kệch đang phi nước kiệu. Trong số họ, hai người dẫn đầu có vẻ khác biệt hoàn toàn so với những kẻ còn lại, họ khoác những chiếc áo choàng da giống hệt nhau và cưỡi cùng một giống ngựa màu nâu sẫm, trên yên ngựa của một người có buộc chiếc túi trông có vẻ khá nặng, nhưng nhìn chung, trang bị của cả hai dường như đều tương tự nhau. Còn tám kẻ đang đuổi theo kia, ngược lại, trông thật thảm hại, họ cưỡi trên lưng đủ các giống ngựa khác nhau, trang phục trên người chẳng có gì khác ngoài chiếc áo giáp da ken với những mảnh vải rách rưới. Vũ khí của họ chỉ là những cây cung tự chế đơn giản, giáo đẽo từ xương, hay những thanh kiếm phủ đầy gỉ sét. Tuy trang bị nghèo nàn và thiếu đồng đều đến mức đáng thương, nhưng cả tám người bọn họ đều ánh lên một tia sáng thèm khát trong khóe mắt.
Khoảng cách giữa hai kỵ sĩ phía trước với những kẻ truy đuổi càng lúc càng ngắn dần lại.
“Đuổi theo! Đừng để chúng nó chạy thoát!”
“Bắt lấy nó!”
“Chặn đường chúng nó lại!”
Tám kỵ sĩ truy đuổi khua khoắng vũ khí, hét lên những tiếng chế giễu thô tục. Với trang bị và tính cách như vậy, có lẽ “lục lâm thảo khấu” chính là những từ thích hợp nhất để miêu tả bọn chúng. Tuy vậy, trái ngược với vẻ ngoài rách rưới, cách bọn họ phối hợp với nhau lại vô cùng ấn tượng, tám gã cướp tản ra theo hình cánh cung, giữ vững khoảng cách với nhau, từng chút, từng chút một dồn ép hai kỵ sĩ phía trước. Chẳng mấy chốc, gần một nửa vòng tròn xung quanh hai người họ đã bị bao vây bởi kẻ địch.
“Bắn!”
Thủ lĩnh nhóm cướp, một gã đàn ông mặc áo giáp da dẫn đầu đoàn người ngựa giơ giáo lên và hét lớn. Theo lệnh của hắn, cặp cung thủ ở hai bên tả hữu liền lắp mũi tên vào cây cung thô sơ của mình.
Một gã có hình xăm trên mặt bên cánh phải hét to lên:”Con mẹ chúng mày!”
Lấy đó làm tín hiệu, ba kẻ còn lại kéo căng dây cung và đồng loạt bắn tên. Những mũi tên rít nhẹ trong không khí. Không biết hai kỵ sĩ kia có nghe thấy không hay chỉ tình cờ ngoảnh lại, họ lập tức đổi hướng, khéo léo điều khiển ngựa né từng mũi tên một.
Kỹ năng cưỡi ngựa của những người bị truy đuổi khác biệt hoàn toàn so với trình độ bắn cung của lũ cướp cạn. Mục tiêu của họ rõ ràng là khiến cho lũ kia phí phạm hết số mũi tên của mình.
“…Tch. Nhắm vào đứa bên phải!”
Tên thủ lĩnh tặc lưỡi ra lệnh, và các cung thủ lập tức tập trung vào một kỵ sĩ bên phải. Ngay từ ban đầu, trên yên ngựa của người kỵ sĩ đó đã buộc một chiếc túi da lớn, khiến di chuyển của anh ta có phần chậm hơn so với người bên trái. Kỵ sĩ bị nhắm đến cố gắng né những mũi tên lao tới. Tuy nhiên, cơn bão tên ngày càng khốc liệt, và rồi, một mũi tên trúng đích.
“!!”
Con ngựa bị trúng tên vào mông, hí vang và ngã lăn ra đất, chiếc túi da buộc vào yên bung ra, và những chai chứa chất lỏng màu xanh bên trong văng tung tóe trên mặt đất. Người kỵ sĩ dường như đã nhảy ra khỏi yên ngựa vừa kịp lúc, anh ta duỗi chân, thực hiện một động tác tiếp đất đúng cách và gần như không phải chịu một thương tích nào cả.
“Một thằng ngã rồi!”
“Hyaaaa!!! Giết nó!!”
Lũ cướp thúc ngựa, hung hãn lao tới.
“Hahahahah, chết đi!”
Nụ cười tàn độc hiện trên mặt tên thủ lĩnh băng cướp khi hắn chĩa giáo và lao thẳng vào con mồi đang lúng túng, mũi giáo sắc bén lóe lên ánh độc ác.
Đối mặt với mũi giáo đang lao tới, người kỵ sĩ ngã ngựa bật dậy và ném chiếc áo choàng lên không trung, rồi anh quay lưng lại với bọn cướp và bắt đầu chạy hết tốc lực. Thấy vậy, tên tướng cướp cười khẩy, rõ ràng nghĩ rằng anh ta hẳn là một gã ngốc. Dù có chạy nhanh đến đâu thì cũng không thể nhanh hơn ngựa được.
Khoảng cách giữa họ nhanh chóng bị thu hẹp trong chớp mắt. Gã cướp cạn không thương tiếc đâm thẳng vào tấm lưng không phòng bị của con mồi đang chạy trốn. Đầu mũi giáo sắc bén dễ dàng chạm đến và đâm xuyên qua chiếc áo choàng.
Tuy nhiên, nó lại nhẹ. Quá nhẹ! Chiếc áo choàng quấn lấy ngọn giáo vì không gặp phải lực cản nào. Đến khi hắn nhận thì ra quá muộn. Đúng lúc đó, con ngựa mà tên tướng cướp đang cưỡi hí lên đau đớn trước khi ngã nhào về phía trước, hất hắn ta văng ra, đập lưng xuống mặt đất.
“Aghhhh—!!”, hắn hét lên đầy đau đớn sau cú va chạm. Không để ý đến cây giáo đã văng khỏi tay, hắn nhanh chóng đứng dậy, rút thanh kiếm đeo bên hông ra.
Con ngựa gã cướp vừa cưỡi giờ đang nằm quằn quại đau đớn với chân trước bên trái đã bị chém đứt. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một bóng đen bao trùm lấy hắn, tên thủ lĩnh băng cướp, mở to mắt vì kinh hoàng khi nhìn thấy hình dạng thực sự của kẻ thù.
“M–Mày ….!!!”
Hắn run rẩy khi bóng đen lặng lẽ phớt lờ hắn, thanh saber vẫn đeo bên hông. Suốt thời gian đó, đôi mắt xanh của bóng đen đó chỉ khẽ nheo lại, đó là một chàng trai tóc vàng mắt xanh. Với dáng người nhỏ nhắn, anh dễ bị nhận nhầm là con gái. Đôi mắt xanh của anh sắc lạnh, không chút sợ hãi. Mái tóc vàng dài được buộc đuôi ngựa phía sau đầu để tránh vướng víu, nắm chặt trong tay phải là một thanh saber đơn giản và thô kệch. Có lẽ, những từ có thể miêu anh chính xác nhất sẽ là ….
Đen từ đầu đến chân!!!
Một miếng chắn bằng sắt đen được đeo trước trán, khuôn mặt từ mũi trở xuống được che bằng chiếc khăn quàng đen, anh đeo găng tay và những miếng lót bảo vệ ống chân bằng da đen. Cơ thể anh ta bao bọc hoàn toàn trong những lớp vải đen. Một con dao găm đen giắt ở thắt lưng, và đằng sau lưng là vỏ kiếm đen tuyền của một thanh saber. Vẻ ngoài đó, không còn nghi ngờ gì nữa, là của một …..
“『Ninja』!” tên thủ lĩnh băng cướp rên rỉ.
“Ninja!!”
Mặc dù không phải là một Ninja Nhật Bổn thực thụ, anh giống như một phiên bản phóng đại của người ngoại quốc về khái niệm『Ninja』vậy.
“Ninja! là Ninja Andrei!?”
“Chết tiệt!!! Là hắn ta thật sao!?”
“Chỉ trong thoáng chốc mà hắn đã đổi vị trí bản thân với chiếc áo choàng….!”
Những gã cướp còn lại cũng bắt đầu run rẩy.
Ninja Andrei.
Trong thế giới này, anh ta là một trong những nhân vật nổi tiếng nhất, và kỹ năng cùng ngoại hình của anh luôn cân xứng với danh tiếng ấy.
Lũ thuộc hạ run rẩy sợ hãi trước sức mạnh của Andrei, nhưng tên thủ lĩnh băng cướp phớt lờ chúng. Cơn sốc ban đầu dần qua đi, thay vào đó là một cảm giác sục sôi khát máu và tinh thần chiến đấu mạnh mẽ dâng lên trong hắn. Hắn có một khát khao thuần túy, đó là ham muốn thử sức mình, giao chiến với những kẻ mạnh mẽ.
“ ….Mày biết không, tao đã luôn muốn đấu với mày một lần ….!”
Vẻ mặt hoảng sợ biến mất, thay vào đó là một nụ cười dữ tợn, hắn giương cao thanh trường kiếm, chĩa thẳng vào đầu Andrei. Đúng lúc đó, Andrei bỗng hóa thành một vệt đen mờ, và rồi, một tia sáng bạc lóe lên cùng tiếng âm thanh xé gió. Hắn biết bản thân đã trúng đòn của Andrei!
Tên thủ lĩnh cướp định thốt lên một tiếng "Hả-?" đầy ngơ ngác. Nhưng rồi hắn chợt nhận ra một điều.
Hắn hoàn toàn không thể thốt lên lời, từ khóe mắt, gã cướp có thể nhìn thấy máu đỏ đang phun ra từ cổ mình. Dây thanh quản của gã đã nát bấy, động mạch cảnh thì bị cắt đứt.
Đó là một đòn tấn công chớp nhoáng và chính xác, một đòn kết liễu chí mạng.
Tên thủ lĩnh băng cướp dường như vẫn còn đang ngơ ngác, biểu cảm kinh ngạc lộ rõ trên khuôn mặt. Hắn nhận được thông báo『Chảy máu đến chết』rồi ngã xuống đất như một con rối, cứ như thế mà lặng lẽ trở thành một『Xác chết』.
“Đ—đại ca!!”
“Thằng khốn kiếp, sao mày dám …!?”
Thay vì run lên sợ hãi, hai gã cướp nổi cơn thịnh nộ, chúng thúc ngựa lao vào Andrei. Hai tên này dùng những vũ khí cán dài như giáo và chùy, chúng lao tới với tốc độ tối đa, cố gắng bao vây lấy anh.
Andrei giơ cao thanh saber bằng tay trái, đồng thời rút con dao găm đen bằng tay còn lại.
“Nếm thử đòn này của tao….!”
“Chết mẹ mày điiiii…..!”
Hai gã thuộc hạ vừa lao tới vừa giơ vũ khí lên. Thoạt nhìn, có vẻ như Andrei đang trong tình thế nguy hiểm, tuy nhiên, bản thân anh lại hoàn toàn bình tĩnh. Anh biết bản thân mình không hề đơn độc.
Crắc!!
Vang vọng trong không gian một âm thanh giống như tiếng cành cây bị bẻ gãy.
“Cái gì thế?”, một tên cướp râu ria lởm chởm, tay nắm thanh giáo, nói. Vẻ mặt bối rối, hắn quay lại nhìn về phía sau, dường như nhận ra có một thứ gì đó đang xé toạc không khí lao đến. Bỗng, trong chớp mắt, đầu của gã cướp râu ria lởm chởm bay vụt đi, máu phun ra từ trên cổ gã như một đài phun nước. Đó là một『Cái chết tức thời』. Tên cướp mất hết sinh lực và trở thành một『Xác chết』, từ từ đổ gục về phía trước rồi lăn ra khỏi lưng ngựa.
Chỉ những ai có thị lực động được tăng cường mới có thể chứng kiến rõ sự việc, một mũi tên từ xa bay tới đã xuyên qua và xé toạc cổ họng của tên cướp.
“Cái đéo gì?!?”
Tên cướp còn lại, đang giơ cao cây chùy và phi nước đại về phía Andrei, không thể không dừng ngựa sau khi chứng kiến cái chết của đồng bọn. Hắn nhìn lại phía sau, cố gắng tìm hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Trước mắt hắn, một kỵ sĩ hiện ra với chiếc áo choàng tung bay trước gió, đó là người đã chạy trốn cùng Andrei.
Anh ta mặc áo giáp da được trang trí tinh tế, một chiếc lông vũ được cắm trên mũ giáp sắt. Nửa dưới khuôn mặt bị che khuất bởi một tấm khăn, khiến tên cướp chỉ có thể nhận thấy đôi mắt đen láy của anh. Bên hông chỉ đeo một thanh saber duy nhất, nhưng, thứ nổi bật nhất chính cây cung màu đỏ thẫm bên cánh tay trái.
Cây cung trợ lực này lớn hơn một chút so với những loại thường dùng khi cưỡi ngựa, đồng thời cũng tỏa ra một luồng khí chất kỳ lạ.
Màu đỏ thẫm của cây cung nổi bật giữa thảo nguyên đầy cỏ xanh, ánh nắng chiếu xuống lấp lánh trên đường cong đầy thanh lịch của nó.
Bỗng tiếng của một trong những tên cướp hét lên “......Giết nó!!!!”, và những kẻ đang kinh ngạc còn lại cuối cùng cũng nhanh chóng lấy được bình tĩnh …… Nhưng đã quá muộn, chàng kỵ sĩ mắt đen lại giương cung lần nữa. Chỉ trong một nhịp thở, anh đã kéo cung và bắn ra một mũi tên từ trên lưng ngựa đang phi nước đại.
Crắc!!!
Mũi tên vút đi như một tia bạc sáng lóe lên lao thẳng về phía một tên cướp, khiến hắn chỉ kịp rên lên một tiếng. Âm thanh trầm của mũi tên cắm vào da thịt vang lên từ sâu tận trong xương tủy của hắn.
Tên cướp cầm chùy đối mặt với Andrei bị thổi bay khỏi lưng ngựa như thể bị thứ gì hất mạnh ra, một mũi tên lông trắng cắm sâu vào ngực, khiến hắn đổ gục xuống mặt đất. Mũi tên chí mạng xuyên qua tim hắn một cách vô cùng chính xác, hắn chỉ có cúi nhìn xuống dưới, sửng sốt trước mũi tên dễ dàng xuyên qua lớp áo giáp da của mình.
“Chết tiệt…!”
Gã lẩm bẩm trước khi thanh HP của gã cuối cùng cũng cạn kiệt và biến thành một『Xác chết』.
“Thằng chó kia kỹ năng khủng quá!!”
“Không chỉ kỹ năng đâu, cây cung đó cũng nguy hiểm lắm!”
Trong khí đám cướp còn đang bồn chồn, bỗng vang lên tiếng một tên mặc áo giáp da bọc kim loại nặng nề hét lên đầy khí thế “Được rồi, cứ để tao!” rồi giơ tấm khiên gỗ lên, thúc ngựa lao tới trước, gào lên, “Lên đi, thằng cung thủ chết tiệt…!!”
Hắn liên tục đập chụy vào chiếc khiên như thể đang thách thức ‘Giỏi thì cứ thử xem!!’
“..........”
Ánh mắt chàng cung thủ mắt đen hơi nheo lại, anh kéo căng dây cung đến mức tối đa.
Tia sáng bạc lóe lên từ mũi tên khi nó bay thẳng với tốc độ kinh hồn về phía gã cướp đang cầm khiên. Dù mũi tên quá nhanh để có thể nhìn thấy, hắn vẫn biết rằng nó đang lao tới nhắm thẳng vào mình. Nhe răng cười độc ác, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để đỡ phát bắn bằng chiếc khiên gỗ của mình.
Crắc!!!
Mũi tên đập vỡ chiếc khiên thành từng mảnh, không hề giảm lực mà tiếp tục xuyên thẳng về phía trước. Bộ giáp da bọc kim loại của gã cướp thủng một lỗ cứ như nó được làm bằng giấy vậy.
“Ah….!”
Lực kết hợp của mũi tên và tên cướp đang lao tới khiến hắn bị hất văng ra như quả bóng. Máu phun ra thành một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, hắn đập xuống đất, còn chẳng kịp giãy giụa, đó là một『Cái chết tức thời』. Con ngựa không người cưỡi vẫn tiếp tục phi nước đại, tiếng vó ngựa vang lên khi nó lao qua chàng kỵ sĩ mắt đen.
“....Nó giết được James rồi …!”
“Chết tiệt, thằng cung thủ đó khủng quá!!!”
“Đéo ổn rồi, té thôi anh em…!”
Giữa sức mạnh vô hạn của cây cung và người chủ nhân cứ như không còn là con người của nó, lũ cướp hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu. Chúng thúc ngựa hết tốc lực và bắt đầu bỏ chạy tán loạn.
Cung thủ mắt đen thúc ngựa phi nước đại và bắt đầu tấn công một cách thong thả. Bọn cướp cố gắng chạy theo những đường zíc zắc ngẫu nhiên để tránh bị nhắm đến …. Nhưng tất cả đều vô ích.
Tiếng dây cung lại vang lên hai lần, rồi ba lần. Ánh sáng bạc của mũi tên lóe lên, và từng tên cướp bị bắn hạ. Cứ như vậy, ba tên cướp đã bị bắn chết. Tuy nhiên, gã cuối cùng đã may mắn hơn một chút, hắn trúng một tên vào vai, không phải là đòn chí mạng. Hình bóng tên cướp dần biến mất về phía những ngọn đồi.
“......”
Chàng trai dừng ngựa trên một ngọn đồi nhỏ, không muốn truy đuổi tên cướp quá xa. Với mũi tên đã lắp sẵn, anh cảnh giác nhìn xung quanh.
…..
Phía đông là những ngọn đồi xanh trải dài bất tận, thỉnh thoảng vang lên tiếng gió lay động cành lá xào xạc.
Ở phía tây là một dãy núi hùng vĩ, cao đến mức có phần hơi huyền ảo, dưới chân núi là một cánh rừng trải dài. Ngay trước bìa rừng, có thể thấy bóng dáng nhỏ bé của tên cướp bị bắn trúng vai đang chạy trốn một cách tuyệt vọng. Cái bóng của hắn ngày càng nhỏ dần trong tầm mắt sắc bén của chàng kỵ sĩ khi tiếp tục chạy mãi về phía xa.
Chàng trai mắt đen vẫn cảnh giác và đợi thêm khoảng mười giây nữa. Sau khi xác định không còn kẻ địch nào và không có ai đang phục kích, anh quay trở lại chỗ Andrei đang đợi.
“........”
Andrei đang cúi đầu, quỳ bên cạnh chú ngựa nâu sẫm của mình. Con ngựa đang rên rỉ đau đớn vì chiếc mũi tên cắm vào mông khi nãy.
“.... Cậu có ổn không?”, chàng trai thì thầm bằng âm điệu tiếng Anh trôi chảy và hoàn hảo, đặt cây cung xuống ngang đùi và cắm mũi tên trở lại vào ống.
Andrei ngẩng đầu lên, kêu lên đầy cay đắng:”Ổn ổn cái con mẹ!!!”, cũng trả lời bằng tiếng Anh, nhưng đặc sệt chất giọng Nga khi anh gặp khó khăn với âm “R”.
“Nhìn này! Nhìn đây này! Thật là chết tiệt mà!”, anh đứng dậy trong cơn giận dữ, chỉ tay về phía những lọ thuốc đã vỡ tan nát.
“Cả đống『High potion』này đều thành đồ bỏ đi cả rồi!!! Gần như…. gần như toàn bộ, cậu biết không!! Dù tôi đã mua được với giá rẻ như thế!『Urvan』thậm chí chẳng còn xa lắm nữa! Chết tiệt, chết tiệt!!..... Giờ—giờ thì lỗ nặng rồi, có phải không…”
Vừa nói, Andrei dần mất hết sức lực cho đến khi quỳ sụp xuống và bắt đầu nức nở.
“.... Tôi thậm chí đã bảo cậu là đừng quá tham lam. Mọi chuyện ra nông nỗi này chính là do cậu đã ôm hết cả đống thuốc đó cùng một lúc!”
“Nhưng mà, nhưng mà!!!”
“Ít nhất, nếu cậu không bắt con ngựa làm việc quá sức thì chúng ta đã có thể dễ dàng trốn thoát rồi. Tôi có nói sai ở đâu không?”
“Urg…..”
Andrei không có cách nào phản bác những sự thật mà người kia liệt kê. Người đã từ chối lời cảnh báo của anh ta và ép bản thân mang hết số thuốc kia chính là Andrei.
“….Nhưng mà, nếu cậu dùng cung ngay từ đầu, chúng có thể đã rút lui! Sao cậu không tấn công sớm hơn?!”
Andrei đứng dậy, biết mình đang ở thế yếu, anh làm những cử chỉ khoa trương và cố gắng đổi chủ đề.
“Này, này, ai là người được thuê để trở thành vệ sĩ chứ hả?”
“Urg…..”
“Nghĩ thử xem, câu đã bao giờ nghe thấy chuyện khách hàng phải bảo vệ cho vệ sĩ chưa?”
“Gu…..”
“Cậu nên biết ơn vì tôi đã không bỏ cậu lại ngay từ đầu. Nếu làm thế, thì tôi đã có thể dễ dàng chạy thoát mà không gặp bất cứ rủi ro nào rồi.”
“Gununu …..”
Sau khi nghe lời đáp trả đó, Andrei chỉ còn biết rên rỉ với vẻ mặt khó chịu. Anh mở miệng như muốn đáp trả lại, nhưng vì bản thân hoàn toàn không có tư cách để trách cứ, anh chỉ biết quỳ gục xuống.
“Thật lòng mà nói, người yêu cầu vệ sĩ là tôi, nhưng đã biết bao nhiêu lần tôi nghĩ đến việc bỏ lại cậu rồi hả? Bản thân tôi cũng đang mang theo vật phẩm quý giá kia mà….”, chàng trai mắt đen lẩm bẩm một mình trong khi vuốt nhẹ cây cung đặt trên đùi.
“Kuh… chết tiệt, Kei, đây là lỗi của cậu! Tất cả là vì cậu đòi thuê một vệ sĩ! Tôi đã nghĩ rằng đó là một cơ hội hiếm có, nhưng mà thật sai lầm khi nhận lời! Nếu từ chối ngay từ đầu thì tôi chẳng phải động đến những lọ thuốc chết tiệt này rồi! Chết tiệt! Chết tiệt…”
Andrei dường như xổ ra một tràng với sự cam chịu khi cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, sức lực của anh cạn kiệt rồi ngã xuống đất phịch một cái, bắt đầu lặng lẽ vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất bằng đầu ngón tay.
Cậu ta chỉ đang giận dỗi thôi, chàng trai mắt đen tên Kei thở dài. Trong khi nhìn ra xa về phía sau đến tận dãy núi hùng vĩ, Kei lẩm bẩm bằng tiếng Nhật.
“Đây đếch quan tâm….”
Kiếm lưỡi cong, xem thêm phần tài liệu tham khảo Kinetic vision Compound bow