Chương 2: Hôn Ước
Ngày hôm sau, tôi đến nhà hàng truyền thống cao cấp nơi buổi gặp mặt với vị hôn thê của mình diễn ra, chỉ để bị ép thay sang mặc haori và hakama.“Tại sao lại là haori và hakama?”
“Chẳng phải là hiển nhiên sao? Hôn thê của con sẽ mặc kimono. Hơn nữa, bố không muốn con làm gia tộc Ichijo hổ thẹn.”
Sau khi bằng cách nào đó hoàn tất việc thay đồ, bố tôi dẫn tôi đến căn phòng nơi vị hôn thê tương lai của tôi đang chờ.
“Này, con bé đang chờ con ở trong đó, vào nhanh lên.”
“Đợi con một chút.”
Lần gặp đầu tiên với người mà tôi có lẽ sẽ gắn bó suốt phần đời còn lại là đủ để ngay cả tôi cũng cảm thấy khá căng thẳng.
Cô ấy sẽ là người như thế nào đây…Tôi muốn tin rằng cô ấy là một người tử tế, vì bố tôi đã chấp thuận, nhưng… tôi vẫn lo lắng.
Không, không sao đâu. Chắc chắn sẽ ổn thôi. Tôi tự nhủ như vậy và mở cửa ra. Khoảnh khắc tôi nhìn vào bên trong, mắt tôi mở to.
…Đùa tôi à…
Ở trung tâm căn phòng rộng rãi là một chiếc bàn với những tấm đệm zabuton, và một người phụ nữ mặc kimono xinh đẹp đang ngồi đó. Bên cạnh cô là một người đàn ông có vẻ là bố của cô ấy.
Vấn đề là người phụ nữ mặc kimono đó trông vô cùng quen thuộc.
Người phụ nữ đó, với mái tóc đen được buộc gọn gàng và đôi mắt xanh trong vắt — Nanase Rei — cúi đầu chào tôi.
“Rất hân hạnh được gặp anh. Em là Nanase Rei, trưởng nữ của gia tộc Nanase. Em rất mong chờ tương lai của hai chúng ta , chồng yêu ♡.”
“…”
Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Nanase, tôi biết mình đã bị lừa.
Thì ra Nanase chính là hôn thê của tôi… Lúc đó cô ấy đã cố tình giữ im lặng về chuyện này.
Có cả triệu thứ tôi muốn nói, nhưng vì thanh danh của cả hai gia tộc đang bị đe dọa, tôi đành cúi đầu giống cô ấy và tự giới thiệu bản thân.
“Rất hân hạnh được gặp em. Anh là Ichijo Minato, trưởng nam của gia tộc Ichijo.”
“Em thấy rất hạnh phúc khi có một người đàn ông đẹp trai và đáng tin cậy như anh làm hôn phu.”
“Anh cũng rất hài lòng khi có một người phụ nữ xinh đẹp, với mái tóc đen tuyệt vời như em làm hôn thê.”
Khi tôi khen cô ấy, cô mỉm cười hạnh phúc, ve ve phần đuôi của mái tóc đen tuyệt đẹp buông thõng một chút bên cạnh.
"Anh ấy thích mái tóc này~" Tôi có cảm giác như nghe thấy suy nghĩ bên trong của cô ấy vậy.
“Thật mừng khi thấy hai đứa có vẻ đã hòa hợp với nhau rồi.”
“Tôi cũng thấy nhẹ nhõm khi Minato-kun có thiện cảm với con bé.”
“Vâng, con rất mong chờ được đồng hành cùng em ấy trong cuộc sống của mình.” Đáp lại lời của các bố, tôi nói những lời không xuất phát từ trái tim với một nụ cười.
Sau đó, chúng tôi thảo luận về các điều khoản của hôn ước một lúc, và sau khoảng một tiếng, buổi gặp mặt đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc.
“Vậy thì, Bọn ta sẽ ra ngoài một chút. Hai đứa hãy tranh thủ dùng thời gian này để hiểu nhau hơn nhé.”
“Vâng, con hiểu rồi.”
“Bố cứ từ từ ạ.”
Nói rồi, Bọn họ rời khỏi phòng, chỉ còn lại Nanase và tôi.
“…Được rồi, chuyện này xảy ra thế nào vậy?”
“Em cũng không biết nữa , chồng yêu.”
“Em thực sự nhập vai quá đấy! Và em biết anh sẽ là hôn phu của em và giữ im lặng về chuyện đó, phải không?”
“Hehe, em không biết anh đang nói gì hết trơn á.”
Khuôn mặt đó chắc chắn là biết. Trên thực tế, hôn ước này thậm chí có thể đã bắt đầu vì cô ấy yêu cầu bố mình.
Chà, bố của tôi đã nhiệt tình như vậy, nên việc hủy bỏ hôn ước bây giờ dường như là không thể. Làm vậy sẽ khiến cả hai gia tộc Ichijo và Nanase mất mặt. Vào thời điểm này, hôn nhân của tôi với Nanase gần như đã được quyết định.
“…Tuy em đã nói trước đây, nhưng em có thực sự thích anh không, Nanase?”
“Vâng, cảm xúc đó không hề thay đổi.” Nanase trả lời không do dự, nhìn thẳng vào mắt tôi bằng đôi mắt xanh tuyệt đẹp.
“…Anh hiểu rồi. Anh nghĩ anh đã nói điều này trước đây, rằng tuy anh không ghét em, Nanase, nhưng anh cũng không thích em. Em có hiểu điều đó không?”
Tôi phải xác nhận điều này, nếu không sau này sẽ trở thành một vấn đề lớn. Giờ chúng tôi đã đính hôn, tôi muốn hòa thuận với cô ấy càng nhiều càng tốt.
“Không sao đâu. Em sẽ khiến anh phải lòng em, em hứa đó,” Nanase tuyên bố với một nụ cười quyến rũ.
“…Anh không thể tưởng tượng được một tương lai như vậy, nhưng… mà thôi… cứ cố gắng đi.”
Trong đời, tôi chưa thực sự yêu ai bao giờ. Tôi đã được tỏ tình nhiều lần trước đây, nhưng tôi đã từ chối tất cả, vì vậy tôi có 0 điểm kinh nghiệm trong mấy việc như này.
Mối lo ngại duy nhất của tôi là liệu tôi có thể duy trì mối quan hệ đính hôn với Nanase hay không.
“Sẽ ổn thôi. Bởi vì từ giờ trở đi chúng ta sẽ luôn ở bên nhau mà.”
“Hả? 'Luôn ở bên nhau', ý em là sao?”
“Anh chưa nghe sao? Bố anh đã hỏi em liệu em có muốn chuyển đến sống cùng anh từ ngày mai hay không đó.”
“…”
Cái ông già đó…
“Anh chưa nghe.”
“Nhưng, em đã gửi hành lý rồi, nên em nghĩ nó sẽ đến vào lúc nào đó trong ngày hôm nay đó.”
“…”
Không hiểu sao hôm nay các lối thoát của tôi cứ liên tục bị chặn lại. Có phải cô ấy là người đang phá hủy chúng một cách có chủ đích không?
“Hehe, em rất mong chờ được chung sống với anh từ ngày mai đó, chồng yêu à.”
“…Đừng gọi anh như thế nữa.”
Và thế là, Nanase Rei và tôi đã chính thức đính hôn và sống chung với nhau.
◇ ◇ ◇
“…Đến thật kìa....”
Ngày hôm sau, tôi thở dài nhìn Nanase, người đã đến căn hộ của tôi.
“Ôi, anh chào đón vợ tương lai của anh bằng thái độ kinh khủng đó hả.”
“Chúng ta mới chỉ đính hôn. Em còn chưa phải là vợ anh. Và anh cũng chưa phải là chồng em.”
“Hehe, tạm thời vậy cũng được.”
Trời ạ. Tôi thực sự không biết người phụ nữ này đang nghĩ gì. Tôi lo lắng về cuộc sống chung của chúng tôi.
Sau khi vào nhà, Nanase bắt đầu quan sát toàn bộ ngôi nhà với vẻ tò mò. Đối với tôi, điều đó vô cùng bất an.
“Nhìn lại thì nó khá rộng rãi nhỉ. Đúng như mong đợi của ngôi nhà dành cho người đứng đầu tiếp theo của gia tộc Ichijo.”
“Nhà của người thừa kế mà là một căn hộ bình thường thì trông không được hay lắm.”
Tôi chắc chắn sẽ kế nhiệm vị trí gia trưởng của gia tộc Ichijo. Vì mục đích đó, việc khoe khoang sự giàu có ở những nơi như thế này là quan trọng.
Chà, nó quá rộng và khó sống, nên tôi sẽ ổn với một thứ gì đó nhỏ hơn một chút.
“À mà , hành lý của em đã đến chưa vậy anh?”
“Rồi, chúng đến hôm qua rồi. Giờ chúng đang trong phòng của em đấy.”
Nhờ ngôi nhà của tôi không cần thiết phải lớn, tôi đã có thể chuẩn bị một phòng cho Nanase.
Ngay cả khi chúng tôi sống chung với tư cách là vợ chồng sắp cưới, sẽ không ổn nếu cô ấy không có không gian riêng tư. Nghe vậy, Nanase trông có chút ngạc nhiên.
“Anh đã chuyển chúng cho em? Cảm ơn anh.”
“Đó là điều ít nhất mà anh có thể làm.”
“Em thích phần tử tế đó của anh.”
“…Anh hiểu rồi.”
Cô nhóc này có lẽ đang thực hiện kế hoạch "Em sẽ khiến anh phải lòng em" từ hôm qua rồi…
Nếu một cô gái xinh đẹp đến sững sờ như Nanase, một người thường rất ngầu, đột nhiên nói "Em thích anh", trái tim của một tên con trai bình thường có lẽ sẽ rung động.
“Dù sao thì, để anh đưa em đến phòng của em.”
“Vâng, cám ơn anh.”
Tôi đã làm phòng của Nanase cách phòng tôi một khoảng. Bằng cách đó, cô ấy sẽ có thể thư giãn thoải mái hơn.
Đó cũng là để đảm bảo không có sai sót nào xảy ra.
“Thế nào? Em có thích nó không?”
“Vâng, nó rất đẹp. Cái giường này trông cũng đắt tiền nữa.”
“Chà, nó không rẻ, nhưng em không phải lo đâu.”
Chiếc giường cô ấy đang ngồi là một món đồ đặt làm thủ công từ một cửa hàng nội thất phục vụ giới nhà giàu. Đương nhiên, giá cả cao ngất ngưởng.
Bố tôi là người mua nó, nên tôi không biết giá chính xác, nhưng nó chắc chắn là một món đồ xa xỉ.
Ông ấy đã thay đặc biệt quan tâm đến chiếc giường, không biết ông ấy đang định làm gì.
“Nó thực sự rất thoải mái… anh có muốn thử không?”
“…Anh xin kiếu.”
“Đừng nói thế. Rốt cuộc thì có khi đêm nay chúng ta sẽ ngủ chung trên này, phải không, chồng yêu?” Nanase nói như thể để quyến rũ tôi, nằm dài trên giường.
Cô nhóc này lại thế rồi… cô ấy đang lợi dụng việc tôi sẽ không phản kháng và khiêu khích tôi một cách điên cuồng.
Cho đến bây giờ, tôi đã nhịn, nghĩ rằng thật trẻ con, nhưng tôi nghĩ tôi nên để cô ấy hiểu một chút.
“Chồng yêu? Kyaa!”
Tôi đẩy Nanase, người đang có một nụ cười khiêu khích trên mặt, xuống giường. Biểu cảm đầy tự tin trước đó của cô giờ đây trở nên căng thẳng.
“Nếu em khiêu khích anh nhiều như vậy, em không thể phàn nàn nếu anh lao vào em đâu.” Khi tôi thì thầm nhẹ nhàng vào tai cô, mặt cô ấy lập tức đỏ bừng.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thấy một phản ứng dễ thương như vậy… Chà, hôm nay tôi sẽ cho cô ấy thoát.
Ngay khi tôi nghĩ vậy và định rút lui, tay áo tôi bị túm chặt.
“Em… đã sẵn sàng… ngay cả bây giờ, nhưng…” Cô ấy nói, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cô đã trở nên ngọt ngào và mềm mại một cách mê hoặc, theo một cách nào đó, rất gợi cảm.
Cái này…không ổn rồi…
Tôi không nghĩ mình có thể kiểm soát bản thân nếu ở lại đây thêm nữa, nên tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi giường.
“Anh Xin lỗi, vừa rồi anh chỉ đùa thôi, em cứ tự nhiên nhé.” Tôi nói với cô ấy và nhanh chóng hướng về phía cửa.
Khi tôi rời đi, cô ấy phùng má tỏ vẻ không hài lòng, nhưng tôi chỉ muốn ra khỏi căn phòng đó càng nhanh càng tốt. Và khi tôi rời đi, cô ấy lẩm bẩm với giọng nhỏ.
…Đồ chồng nhát cáy.
…Xin lỗi vì anh là kẻ nhát cáy nhé.
Tôi rời phòng của Nanase như thể đang chạy trốn.
◇ ◇ ◇
“…Mình làm hỏng mọi chuyện rồi...”
Ngồi xổm trên giường trong phòng, tôi hối hận dữ dội về những gì mình đã làm với Nanase.
Đẩy cô ấy xuống và nói câu đó Chẳng phải mình chỉ là một kẻ biến thái thôi sao…?
Aaa… mình thực sự đã làm hỏng mọi chuyện…
Không hiểu sao, khi ở bên Nanase, tôi không thể duy trì được sự bình tĩnh thường lệ. Cô ấy luôn tìm cách làm rối trí tôi.
Tôi liếc nhìn đồng hồ và thấy đã bảy giờ. Có vẻ như tôi đã co rúm người lại khá lâu.
…Có lẽ mình nên bắt đầu nấu bữa tối.
Với suy nghĩ đó, tôi đứng dậy khỏi giường và hướng ra phòng khách, cảm thấy ủ rũ.
Khi tôi mở cửa phòng khách, một mùi hương vô cùng kích thích vị giác tỏa ra.
Hả? Cái mùi gì thế…?
Tôi nhìn về phía nhà bếp và thấy Nanase, mặc một chiếc tạp dề đời thường, đang chăm chỉ nấu nướng.
“…Em đang nấu bữa tối à?”
“Vâng, em muốn anh thử món ăn của em.” Nanase trả lời, có phần hơi e thẹn.
“Anh sẽ giúp.”
“Cảm ơn anh, nhưng không sao đâu. Em Sắp xong rồi. Anh chỉ cần ngồi đợi thôi.”
Tôi cảm thấy có lỗi khi để mọi thứ cho cô ấy và đề nghị giúp đỡ, nhưng Nanase từ chối.
Tôi ngồi xuống như đã được bảo và xem cô ấy nấu ăn.
…Đây có phải là cảm giác của những người đàn ông đã kết hôn không?
Nanase, với mái tóc đen tuyệt đẹp được buộc cao và mặc tạp dề, thật là xinh đẹp.
Một lúc sau, một bữa ăn Nhật Bản lộng lẫy được đặt trước mặt tôi. Cơm trắng, súp miso, cá thu kho miso, và shirasu với rau chân vịt trong nước sốt mè — đó là một sự bày biện khá xa hoa, và sự thèm ăn của tôi bị khuấy động.
“Em nấu ăn giỏi thật đấy.”
“Chà, bình thường thôi mà.”
“Không, không đâu. Thật sự trông nó ngon lắm.”
"Em không thể dễ dàng chế biến một bữa ăn lộng lẫy như thế này. Đây hẳn là thành quả của sự nỗ lực của em."
“Hehe, hiếm khi anh khen em đó.” Nanase cười, thích thú.
“Nó thực sự ấn tượng. Em nên tự hào hơn.”
“Em cảm ơn anh. Nào, ta ăn nhanh trước khi nó nguội.”
Nanase đang cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng cô không thể che giấu được niềm hạnh phúc khi được khen trực tiếp, điều đó thực sự dễ thương.
Cả hai chúng tôi cùng chắp tay, nói “Itadakimasu,” và cầm đũa lên.
Tôi lấy súp miso và uống một ngụm.
Đó là một món súp miso đơn giản, nhưng có lẽ vì cách nấu dashi, hương vị tinh tế hơn bình thường. Cá thu kho miso cũng được nêm nếm vừa ăn, và thịt thì vô cùng mềm. Làm thế nào mà cô ấy có thể làm được như vậy?
“Ngon quá.” Những lời này tự nhiên thoát ra khỏi miệng tôi, vì nó quá ngon.
“Thật à anh?”
“Ừ, Ngon lắm luôn.”
“May quá. Em mừng là anh thích nó.”
Cô ấy trông vô cùng hạnh phúc khi nhìn tôi ăn một cách ngon lành.
Chẳng mấy chốc, tôi đã ăn hết sạch mọi món ăn.
“Cảm ơn em vì bữa ăn. Đó thực sự là một bữa tối tuyệt vời.”
“Em rất vui lòng. Em có thể làm nó mỗi ngày, nếu anh muốn.”
“Không, như vậy thì phiền em quá, chi bằng ta hãy thay phiên nhau nấu ăn đi.”
Làm bữa tối cho hai người mỗi ngày sau khi đi học về sẽ là rất nhiều việc. Để duy trì một mối quan hệ đính hôn tốt đẹp, tôi không thể để cô ấy chịu mọi gánh nặng.
“Anh biết nấu ăn ư?”
“Anh có thể không giỏi bằng em, Nanase, nhưng anh làm tốt hơn mức trung bình. Ngạc nhiên chứ?”
“Một chút.”
“Chà, nó đủ tử tế, nên em đừng lo.”
“Hehe, em rất mong chờ đấy.” Nanase cười vui vẻ.
“Anh cũng mong chờ lần sau được ăn đồ em nấu, Nanase.”
“Hehe, cảm ơn anh.”
Bữa tối đầu tiên cùng nhau của chúng tôi là một khoảng thời gian hạnh phúc thổi bay mọi lo lắng của tôi. Không ngờ tôi lại bắt đầu mong chờ những bữa ăn với Nanase.
“Dù sao… hôm nay là một ngày căng thẳng…”
Sau bữa tối, sau khi tắm xong, tôi đánh răng và suy ngẫm về các sự kiện trong ngày.
Cuộc sống với Nanase của tôi, đã bắt đầu đột ngột hôm nay. Lúc đầu, một phần vì tôi không có kinh nghiệm với phụ nữ, tôi hơi kháng cự lại ý tưởng sống chung với một hôn thê, nhưng một khi bắt đầu, hóa ra nó không tệ chút nào.
Trước đây, vì chỉ có một mình, tôi sẽ nấu đại thứ gì đó hoặc chỉ ăn đồ ăn liền hoặc mì ly, nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến bữa ăn là thú vui. Nhưng bữa tối Nanase làm là món ngon nhất tôi từng ăn. Và trên hết, ăn với Nanase rất vui.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng lại có sự khác biệt lớn như vậy giữa việc ăn một mình và ăn với người khác… Đây có phải là… cảm giác sống chung với một hôn thê…?
Tất nhiên, sẽ không phải tất cả đều vui vẻ. Sẽ có lúc chúng tôi không hợp ý nhau khi sống chung, và những chuyện như vụ tai nạn trên giường có thể xảy ra. Nhưng ngay cả như vậy, tôi vẫn có cảm giác rằng tôi có thể bằng cách nào đó khiến hôn ước này thành công từ bây giờ.
“Oáp… Buồn ngủ quá… Lần đầu sống chung với người khác giới hơi mệt mỏi một chút… Nanase nói hôm nay cô ấy cũng sẽ đi ngủ sớm. Mình nghĩ mình cũng sẽ nghỉ ngơi.”
Sau khi đánh răng và chuẩn bị đi ngủ xong, tôi hướng về phòng mình.
Rồi tôi nhận thấy ánh đèn trong phòng tôi, thứ mà tôi chắc chắn mình đã tắt, lại sáng.
—Hửm? Mình chắc chắn đã tắt đèn trong phòng rồi mà…, thôi kệ đi.
Nhưng tôi không nghĩ nhiều về nó và mở cửa phòng.
“Ồ, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Cô gái với mái tóc đen huyền tuyệt đẹp và đôi mắt xanh lam nhận thấy tôi và mỉm cười dịu dàng.
Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ mình đã vào nhầm phòng và định rời đi, nhưng cách trang trí nội thất khiến rõ ràng đây là phòng tôi, điều đó càng làm bộ não tôi thêm rối bời.
Không, việc cô ấy ở trong phòng tôi là một chuyện. Nhưng quan trọng hơn—
“…Tại sao em lại mặc áo của anh?”
Nanase, ngồi trên giường và nhìn tôi, không hiểu sao lại đang mặc một trong những chiếc áo của tôi.
“Em thấy cô đơn quá, nên em mặc nó để được bao bọc trong hương thơm của anh… Đây có phải là cái gọi là 'áo bạn trai' mà người ta hay nói không?”
Bộ trang phục của cô, kết hợp với cách cô trả lời một cách ngại ngùng, có hiệu quả tàn khốc.
“…Trước mắt… em hãy thay đồ lại đi.”
“Không. Em rất thích cái này.”
“Không, ý anh không phải vậy— Ừm, sao cũng được…”
Sự thật là, tôi chỉ muốn cô ấy thay sang thứ khác vì khe hở trên áo để lộ một chút đường cong và đồ lót, và tôi không biết nhìn vào đâu.
Có phải cô ấy đang cố tình làm vậy? Hay cô ấy không nhận thức được?
Với Nanase, khả năng đầu tiên có vẻ cao hơn, nhưng tôi không thể đọc được ý định thực sự của cô từ biểu cảm của cô.
“Em có thể mặc nó… nhưng chỉ cần làm ơn quay lại phòng của em đi.”
“Anh đang nói gì vậy? Em sẽ ở đây cả đêm.” Nanase nói, nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
Đợi đã… “ở đây cả đêm” có nghĩa là…
“Bởi vì đêm nay, em sẽ ngủ cùng anh,” Nanase thì thầm, nghe có vẻ hạnh phúc.
“Sao mọi chuyện lại đến mức này…”
“Bởi vì hôm nay là đêm đầu tiên chúng ta sống chung, phải không? Chúng ta phải biến nó thành một đêm đặc biệt, đáng nhớ cho cả hai chúng ta chứ.” Nói rồi, Nanase mỉm cười quyến rũ, biểu cảm đầy ẩn ý.
Ý cô ấy là gì… Cô ấy chỉ muốn ngủ cùng nhau một cách bình thường? Hay…
“…Anh nói ra chỉ để xác nhận thôi, chúng ta thực sự chỉ ngủ thôi, phải không?”
“Tất nhiên. Ít nhất tối nay là vậy… anh biết đấy.”
Cô ấy nói điều gì đó khiến tôi cảm thấy vô cùng bất an, nhưng ít nhất tôi cũng khiến cô ấy nói ra điều đó.
Thành thật mà nói, ngay cả việc chỉ ngủ cùng nhau cũng là một rào cản khá cao, nhưng xét về tương lai của chúng tôi, nếu tâm trí tôi không thể xử lý được một việc như thế này, chúng tôi sẽ không thể sống chung.
Điều đó cũng sẽ mang lại bất lợi cho gia tộc Ichijo.
…Tôi đoán mình sẽ phải cắn răng chịu đựng rồi.
“…Rồi rồi. Tối nay chúng ta sẽ ngủ chung, được chưa?.”
“Hehe, đúng như mong đợi từ chồng em… Em biết anh sẽ nói vậy mà.”
Nanase dọn chỗ cho tôi và vỗ nhẹ vào chỗ trên giường.
Tôi nằm xuống, cố gắng giữ khoảng cách với cô ấy nhiều nhất có thể, và dùng điều khiển để tắt đèn.
“Chúc em ngủ ngon.”
“Vâng, Anh cũng ngủ ngon nhé.”
Chúng tôi chúc nhau ngủ ngon và chui vào chăn.
Sẽ thực sự thảm họa nếu tôi mắc sai lầm, nếu cô ấy cám dỗ tôi, vì vậy tôi nhắm mắt lại và bắt đầu suy nghĩ mọi thứ trong đầu như thường lệ để ngủ nhanh hơn. Làm điều này luôn khiến tôi buồn ngủ.
Tôi nên làm gì từ bây giờ? Tôi nên duy trì mối quan hệ hiện tại của chúng tôi, hay… hay…
Nhưng kế hoạch đó chắc chắn thất bại, và tiếng ồn cứ can thiệp vào suy nghĩ của tôi.
Tôi đang làm gì vậy…
Sau khi bình tĩnh lại bản thân rõ ràng đang bối rối vì có Nanase bên cạnh, tôi định thử suy nghĩ lại thì Nanase, bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi.
“Anh ngủ rồi à?”
“…Không, anh vẫn còn thức.”
“Em cũng vậy… Tim em đập thình thịch, và em dường như không thể ngủ được…Tim anh có đập vì em không?”
“…Ai mà biết.” Tôi trả lời bình tĩnh, cố gắng không để cô ấy biết tim tôi đang đập to hơn bình thường một chút.
Nghe vậy, Nanase, có lẽ thất vọng vì chỉ có mình cô là tim đập nhanh, phùng má.
“Mmmph… Em cảm thấy như mình đang thua…”
“Nếu em phấn khích đến mức không thể ngủ, anh có nên hát cho em nghe một bài hát ru không?”
“K-Không, không sao đâu. Em có thể tự ngủ… và với lại…” Nanase quay đi hờn dỗi và lẩm bẩm điều gì đó với giọng nhỏ.
'…Nếu anh hát ru cho em… tim em sẽ đập nhanh hơn nữa, và em sẽ không bao giờ ngủ được mất…'
Tôi không thể nghe thấy tất cả, nhưng nghe có vẻ như nó sẽ khiến cô ấy thêm mất ngủ, nên tôi quyết định ngừng suy nghĩ về nó.
Phù… Không hiểu sao, Nanase thực sự biết cách làm rối trí tôi…
Ngay cả với tư cách là người thừa kế gia tộc Ichijo, tôi đoán tôi vẫn còn non nớt… Tôi cần cẩn thận hơn để không để lộ cảm xúc trên mặt. Khi tôi đang nghĩ điều đó, tôi tập trung sự chú ý, mong đợi Nanase sẽ thử điều gì đó khác.
Nhưng sau một lúc, không có gì xảy ra, nên tôi định đi ngủ thì bàn tay đang nắm lấy Nanase bị siết chặt.
Và sau đó, tôi nghe thấy tiếng thì thầm của Nanase trong tai mình.
…Nè anh thực sự sẽ không làm gì sao…?
◇ ◇ ◇
Ngày hôm sau, tôi đang ngồi tại bàn học ở trường, lục lọi điện thoại với tâm trạng thiếu ngủ, thì một đàn ông diêm dúa tiến đến.
“Này, Minato.”
“…Kanata.”
Đây là Kiryu Kanata, người mà tôi có trò chuyện một chút ở trường. Cậu ta có vẻ ngoài như một tên ăn chơi, nhưng gia đình cậu ta cũng là một gia tộc đáng kính và nổi tiếng.
“Nay trông cậu vui vậy.”
“…Vậy sao?”
“Ừ, miệng cậu nhếch hơn bình thường. Bộ có chuyện gì vui à?”
“…Không có gì đặc biệt.”
Nhận xét của Kanata khiến tôi nhận ra miệng mình hơi nhếch lên, và tôi sửa lại biểu cảm.
Lý do có lẽ là ngày hôm qua. Rất nhiều chuyện đã xảy ra với Nanase, nhưng nhìn chung, nó rất vui. Nhớ lại nó chắc hẳn đã khiến tôi mỉm cười.
Lời thì thầm cuối cùng trước khi đi ngủ thực sự là một cái gì đó. Tôi muốn khen ngợi bản thân vì đã bằng cách nào đó giữ được bình tĩnh.
“Yui-chan đâu?” Tôi hỏi Kanata.
“Đang nói chuyện với bạn bè trong lớp cô ấy. Không như tớ, cô ấy nổi tiếng.”
“Cô ấy tử tế với mọi người. Đương nhiên rồi.”
“Gì? Cậu thích Yui?”
“Đương nhiên là không.”
“Ừ, phải rồi. Tớ không thể tưởng tượng được cậu thích bất kỳ cô gái nào.” Kanata cười như thể điều đó thật buồn cười.
Đúng là vậy, nhưng nghe lời đó phát ra từ mồm cậu ta thật khó chịu.
“Dù sao thì, chẳng phẽ cậu nên chú ý đến Yui-chan hơn là chỉ bạn gái của cậu sao?”
“Hừmm? Tại sao?”
“Tại sao?… Bởi vì cậu thay bạn gái như thay áo, đó là lý do.”
“Cô ấy cũng được tỏ tình nhiều mà. Như nhau cả thôi.”
Tên này…
Yui-chan là người hầu riêng của Kanata.Tuy là cô ấy được rất nhiều người tỏ tình, nhưng cô ấy từ chối tất cả. Đó là bởi vì cô ấy thích Kanata.
Thế mà tên này… hắn ta hẹn hò và chia tay hết cô gái này đến cô gái khác. Phải chứng kiến người mình yêu đi với những cô gái khác hết lần này đến lần khác… Tôi không thể không thấy thương hại cho Yui-chan tội nghiệp.
“Dù sao thì, lớp của cậu thật may mắn, có Công chúa Lạnh Lùng.”
“Người ta cũng hay nói Yui-chan là một thiên thần mà, phải không?”
“Tớ chán ngắm Yui rồi. Tớ ở với cô ấy mỗi ngày, cậu biết không? So với cô ấy, Nanase-san khác bọt hẳn. Tớ nên làm gì? Tỏ tình với cô ấy chăng.”
“Đừng.”
“Ể?”
“À…”
'Đừng?' Cái gì thế! Tại sao mình lại nói thế!
Tôi đang hoảng loạn bên trong, nhưng tôi cố gắng hết sức để che giấu nó.
“K-Không có gì đâu.”
“Này, đừng có mà đánh trống lảng. Tại sao cậu lại nói 'đừng' vậy?”
“Tớ chỉ nghĩ cậu nên dừng lại vì kiểu gì cậu cũng sẽ bị từ chối thôi.”
“…Có gì đó sai sai… nhưng mà cậu nói đúng. Tớ có lẽ sẽ bị từ chối thẳng thần, nên tớ bỏ qua vậy.”
Kanata có vẻ thấy lời bào chữa nhanh chóng của tôi là kỳ lạ, nhưng cậu ta không ép vấn đề. Tôi liếc nhìn giờ trên điện thoại và thấy sắp đến giờ vào lớp.
“Này, sắp vào tiết rồi đó.”
“Hừm? Vầy à. Chà, gặp cậu sau nhé, Minato.”
“Ừ.”
Tôi nhìn lưng Kanata quay trở lại lớp học của cậu ta.
Tôi cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, và khi tôi nhìn về hướng đó, Nanase đang nhìn tôi, mỉm cười mãn nguyện.
Tiết học thứ hai, Thể dục.
Lớp chúng tôi đã tập trung trên sân tennis.
“Được rồi, mọi người phân cặp ra để tập nào.”
Theo hướng dẫn của giáo viên, các bạn cùng lớp của tôi bắt đầu cặp với những người bạn thân của họ.
…Cái này tệ rồi. Tôi không có bạn nào trong lớp này. Trên hết, vì mọi người đều sợ tôi, nên không ai muốn làm cặp với tôi.
Phù…Tôi Đoán là tôi sẽ phải ngồi trên băng ghế và nhìn mọi người tập
Ngay khi tôi nghĩ vậy và bắt đầu hướng về phía chỗ ngồi của khán giả, ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi. Khi tôi quay lại, Nanase đang đứng đó.
“Ichijo-kun, có muốn cặp với tôi không?”
Khuôn mặt của Nanase khi gọi tôi rất lạnh lùng, không giống như khi cô ấy ở nhà — một Công chúa lạnh lùng thực thụ.
“…Ừ, phiền cậu rồi.”
Cô ấy khác xa so với khi ở nhà đến mức tôi suýt không nhận ra…Cứ như thể cô ấy ở nhà mới là con người thật của cô ấy vậy. Bầu không khí của cô ấy tỏa khác xa với cô gái ở nhà.
“N-Này, Công chúa lạnh lùng và Ichijo cặp với nhau kìa.”
“Thật á…Hai gương mặt tiêu biểu của lớp đang hợp tác ư.”
“Tớ cũng muốn được là cặp với Công chúa lạnh lùng quá! Nhưng tôi dám nói với Ichijo…”
Từ khi nào tôi trở thành “gương mặt tiêu biểu” vậy…
Khi tôi đang nghe các cuộc trò chuyện của bạn cùng lớp, giáo viên Thể dục mang một số bóng đến.
“Có vẻ như các em đã bắt cặp hết rồi nhỉ. Được rồi, giờ hãy khởi động bằng một trận đấu tập Các em cứ việc chọn đối thủ và đấu với nhau.”
Đối thủ, hử…
Tôi có thể chơi tennis, nhưng tôi không thực sự muốn đấu với ai đó thực sự giỏi.
Đó là những gì tôi đang nghĩ, nhưng hy vọng của tôi bị dập tắt bởi một cặp nữ từ đội tennis nữ tiếp cận chúng tôi.
“Nanase-san, Ichijo-kun, hai cậu có muốn có một trận đấu với bọn tớ không?”
Những người nói chuyện với chúng tôi là Todo và Ando từ đội tennis nữ. Cả hai đều là những người chơi chủ chốt trong đội hiện tại và khá mạnh.
Tôi muốn tránh chơi với hai người này… Tôi liếc nhìn Nanase, và cô ấy dường như chia sẻ quan điểm của tôi, gật đầu nhẹ.
“Xin lỗi, chúng tôi không phải là đối thủ của hai cậu.”
Trong thực tế, chúng tôi có lẽ không thể thắng được hai người chơi tennis như một hoạt động câu lạc bộ.
“Gì, bạn sợ à?” Khi Todo khiêu khích cô ấy, lông mày Nanase giật giật.
Ôi, không ổn rồi…
“M-Miku-chan! Cậu không thể nói vậy được!” Ando ngay lập tức cố gắng trấn tĩnh Todo, nhưng đã quá muộn.
“…Được thôi.”
“Hả?”
“Tôi sẽ đấu với hai cậu. Hãy chuẩn bị đi.”
Nanase chấp nhận lời thách thức.
“Phải vậy chứ. Như vậy mới vui.”
“Này, Nanase. Đấu với đội tennis là—”
Tôi cố gắng thuyết phục cô ấy, nhưng Nanase hoàn toàn bỏ ngoài tai, và cảm giác như nếu tôi cố gắng ngăn cô ấy, cô ấy cũng có thể giết tôi.
Phù, tại sao nó luôn kết thúc như thế này…
“Được rồi, chúng ta đã sẵn sàng rồi, bắt đầu đi chứ nhể?”
Khi Todo tuyên bố to, bàn tay Nanase nắm chặt chiếc vợt.
Cả lớp đang theo dõi trận đấu đột nhiên bắt đầu giữa cặp đội tennis và cặp “gương mặt tiêu biểu” của lớp.
“Vậy bên nào giao bóng trước đây, hay quyết định bằng cách tung vợt nhé, cho cậu chọn đó Nanasei-san?”
“Trên.” Nanase trả lời ngay lập tức.
Đúng như tính cách hơn thua của Nanase, người không bao giờ muốn thua kém đối thủ trong bất cứ điều gì.
“Vậy thì bọn tớ là dưới. bắt đầu đây.”
Ngay khi cô ấy nói vậy, Todo xoay vợt của mình.
Khi ánh mắt của học sinh tập trung, logo trên núm vợt đã dừng lại hướng lên trên.
Trận đấu sẽ bắt đầu với cú giao bóng của chúng tôi.
“Nanase, cậu có kinh nghiệm chơi tennis không?”
“Tôi đã từng ở trong đội tennis một thời gian cách đây khá lâu. Tôi nghĩ tôi có thể chơi một chút.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy thì tốt.”
Nếu cô ấy nói với tôi cô ấy là người mới bắt đầu, tôi sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc cười gượng mất.
“Còn cậu thì sao?”
“Chơi được chút chút.”
"Vậy cũng được, nhưng đừng có mà cản đường tôi đó.”
“Em nghĩ em đang nói chuyện với ai vậy?”
Nanase mỉm cười như thể nói, “Em đang trông cậy vào anh,” và tung bóng lên không.
Bây giờ, Nanase sẽ đánh nó thế nào—
Khoảnh khắc tiếp theo, Nanase bật nhảy cao lên không và, sử dụng toàn bộ cơ thể, đập mạnh bóng vào sân đối thủ.
Cái gì?! Ngay từ đầu đã là một cú giao bóng nhảy?!
Đó là một cú giao bóng rõ ràng nhằm mục đích ghi điểm trực tiếp, nhưng đây là một người chơi chủ chốt trong đội tennis, cô ấy phản ứng ngay lập tức và bắt đầu di chuyển đến nơi bóng sẽ rơi.
“Whoa!”
Cô ấy chỉ có thể chạm vào nó bằng đầu vợt, nhưng bằng cách nào đó cô ấy đã trả lại bóng.
Tuy nhiên, tư thế không ổn định của cô khiến bóng bay về phía chúng tôi theo một quỹ đạo cao, lơ lửng.
“Chết tiệt!”
“Miku-chan, lùi lại—”
Không đời nào Nanase bỏ lỡ cơ hội đó. Cô ấy lại nhanh nhẹn bật nhảy lên và đập một cú mạnh vào khoảng trống mà Todo đã bỏ lại.
Quả bóng lao vào sân của họ như một mũi tên, thậm chí không cho Todo và cặp của cô ấy thời gian để phản ứng.
“Điểm đầu tiên, 15-love.”
“Không tệ… Lần sau đây sẽ không để cho các cậu có cơ hội nữa đâu.”
Khi Todo nói vậy, nụ cười tự tin thường lệ của cô biến mất, thay vào đó là một biểu cảm nghiêm túc.
Tôi hiểu rồi, vậy từ bây giờ, Todo và cặp của cô sẽ chơi thật.
“Nanase, chúng ta hãy thận trọng hơn từ bây giờ. Và làm ơn, đừng thực hiện thêm những cú giao bóng nhảy hào nhoáng như vậy nữa, vì nó khiến cậu bị trống sân đấy.”
“T-Tôi biết rồi.”
Nanase hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh và sau đó giao bóng nhẹ nhàng hơn trước.
Tất nhiên, Todo đuổi kịp bóng và chuẩn bị trả lại.
Đang đợi đối thủ đáng bóng lại, Nanase chuẩn bị tinh thần. Tuy nhiên, thứ Todo đánh là một cú rơi ngay trên lưới, như thể chế nhạo Nanase.
Một cú đánh lừa ư… Chà, tất nhiên cô ấy sẽ làm điều gì đó như vậy, nhưng tôi đã lường trước được nó.
Tôi nhanh chóng di chuyển đến quả bóng và đánh trả lại.
“Cảm ơn, cậu đã cứu tôi đó.”
“Hãy để phần hỗ trợ cho tôi. Còn cậu tập trung vào ghi điểm đi, Nanase.”
“Đã hiểu.”
Đối thủ dường như vẫn đang thăm dò, chỉ trả lại bóng theo cách thăm dò chúng tôi, mà không tấn công. Chúng tôi cũng trả lại bóng, phù hợp với nhịp độ của họ trong thời gian tới.
Sẽ là tốt nhất và yên bình nhất nếu nó chỉ kết thúc nhẹ nhàng…
Mong ước của tôi là vô ích, và thời gian cho tennis vui vẻ đã kết thúc. Đột nhiên, ánh mắt của Todo thay đổi, và cô ấy đánh bóng với một lực lớn.
Tốc độ của quả bóng đó là thứ mà ngay cả một thành viên câu lạc bộ tennis cũng hiếm khi thấy bên ngoài một giải đấu lớn.
Tuy nhiên, ngay cả với một cú nhanh mạnh mẽ như vậy, Nanase vẫn xoay xở được.
“Hê, không tệ.”
“Đừng đánh giá thấp tôi.”
Tiếp theo, đến lượt Nanase đánh bóng mạnh mẽ vào sân đối thủ. Todo xoay xở trả lại nó, nhưng mặt cô nhăn lại.
Từ đó, nó là một trận chiến ở một cấp độ hoàn toàn khác.
Một cuộc tấn công và phòng thủ qua lại với sự trao đổi của những cú đánh nhanh, sắc bén.
Ando và tôi cũng đang hỗ trợ, nhưng chủ yếu là một trận đấu giữa hai người họ.
Nhưng trận chiến đó cuối cùng đã đến điểm trận đấu, và trò chơi bước vào giai đoạn cuối.
“Đã đến lúc…chúng ta kết thúc trận đấu này rồi…!”
“Thật trùng hợp, tôi cũng vừa nghĩ như vậy.”
Cả hai hẳn đã phán đoán rằng thể lực của họ sẽ không chịu nổi nếu cuộc trao đổi bóng tiếp tục, vì vậy họ tăng cường hơn nữa để quyết định trận đấu.
Todo tập trung nhìn vào quả bóng khi nó bay lên và sau đó nhảy lên đúng thời điểm hoàn hảo.
Nhắm mục tiêu, cô ấy đánh bóng trên không với một cú vung mạnh mẽ.
Cái này…không ổn!
Quả bóng, nhắm vào rìa sân, bay với tốc độ đáng kinh ngạc.
“Thắng rồi.” Cô ấy lẩm bẩm với một nụ cười, như thể đã chắc chắn chiến thắng.
Nanase không thể với tới nó từ khoảng cách này. Trong trường hợp đó—
Tôi doán là tôi sẽ phải toàn lực một lần vậy!
Tôi bắt đầu chạy về phía điểm rơi, và ngay trước khi bóng chạm sân, tôi trượt trên thân trên, luồn vợt của mình giữa sân và bóng vào giây cuối cùng để đánh trả lại.
Tôi đã kịp…!
Quả bóng bay yếu ớt về phía sân đối thủ.
“Hah… hah… Tớ không ngờ cậu trả lại được đó, nhưng một cú đánh như thế này…! Ah—”
Nhìn thấy Todo thực hiện một cú đánh mạnh khác, tôi nghĩ đây chắc chắn là kết thúc, nhưng bóng chạm lưới và nảy lên, mất đà.
Nanase, không bỏ lỡ cơ hội đó, dốc sức chạy đến. Và cuối cùng, trận đấu kết thúc bởi cú đánh khủng khiếp của Nanase.
“Hộc!”
“Oái—?!”
Nanase, sau khi thành công đập một quả bóng nhanh mạnh mẽ vào sân đối thủ, trông rất hài lòng.
“Chúng tôi thắng rồi.”
“Hộc, hộc… Bọn mình thua rồi. cậu mạnh thật…”
“Nhưng cậu cũng mạnh đấy. Đó là một trận đấu hay.”
“Tớ cũng vậy.”
Hai người họ trao nhau một cái bắt tay chắc chắn và mỉm cười với nhau.
Thật là một cảnh tượng tuyệt vời.
“Em Làm tốt lắm, Nanase.” Tôi đưa cho Nanase, người đang nghỉ ngơi trên băng ghế, một chai nước tôi đã mua.
“Cảm ơn anh.”
Sau khi lấy nước từ tôi, Nanase uống nó với một cử chỉ thanh lịch.
Tại sao cảnh một cô gái xinh đẹp uống nước lại đẹp như tranh vậy?
Khi tôi ngồi xuống bên cạnh cô, Nanase di chuyển một khoảng cách xa tôi một chút.
“Xin lỗi, em không muốn anh ngồi gần em à?”
“Không, không phải vậy… Chỉ là… Em đã di chuyển nhiều và đổ mồ hôi.”
“Ồ, anh hiểu rồi. Được thôi.”
“Nhưng… không phải là em không muốn ở gần anh… Em có thể đến gần hơn khi chúng ta về nhà không?”
“…Hôm nay em đã làm việc chăm chỉ rồi. Nên là được.”
“Hehe, cảm ơn anh.” Nanase mỉm cười hạnh phúc.