Về chuyện đệ tử của tôi, lúc nào không hay, đã trở thành kẻ mạnh nhất nhân loại, còn tôi, sư phụ không có tài năng nào, bị hiểu nhầm là kẻ mạnh nhất vũ trụ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

55 60

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 783

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 24

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 13

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 113

Phần 04: Chương 04 - Chuyện thứ một trăm hai mươi tám: Một ngày lộng lẫy của Kuon Takumi

“Buổi sáng của Kuon Takumi luôn đến muộn.

Vì nghiện anime đêm khuya, cậu ta luôn thức dậy sau buổi trưa.

Cậu ta không ăn sáng, và ăn mì ly vào buổi trưa. Có lẽ vì quá thích, cậu ta luôn chỉ ăn loại của cùng một hãng.

Sau đó, cậu ta miệt mài chơi game đến tận đêm khuya, khi mệt thì nghỉ ngơi, vừa ăn vặt vừa đọc manga.

Và rồi, cậu ta xem anime từ khuya đến sáng và đi ngủ.

Đó là thói quen hàng ngày của Kuon Takumi”.

“Cái gì thế này, cuộc sống như một NEET vô dụng”.

Báo cáo định kỳ mỗi tháng một lần.

Hai người đang ngồi ở cùng một quán cà phê, cùng một sân hiên ngoài trời như mọi khi.

Nagisa, người đã đọc bản báo cáo, đang vừa uống cà phê nóng vừa tỏ ra chán ngán.

Để báo cáo tình hình hiện tại của Takumi cho Azathoth, Nagisa mỗi lần đều đi đi lại lại giữa bên kia và bên này.

Bị cho xem thứ như thế này, cô ấy chắc cũng muốn phàn nàn một hai câu.

“Trong báo cáo đầu tiên, không phải cậu ta đã nói điều gì đó ngầu ngầu sao? Kiểu như sẽ đánh bại cô rồi đến Terminal”.

“Ừ, cậu ta có nói vậy. Sau đó khoảng ba ngày, cậu ta cũng đã cố gắng tự luyện tập”.

Ở thế giới bên kia, do ảnh hưởng của Chén Thánh, dù có luyện tập bao nhiêu, Takumi cũng không thể trở nên mạnh hơn.

Tuy nhiên, ở đây, càng luyện tập, Takumi càng có thể trở nên mạnh mẽ hơn.

“Dù có luyện tập, tôi không nghĩ cậu ta có thể đánh bại được tôi, nhưng để đề phòng, tôi đã mua cho cậu ta đủ mọi loại hình giải trí. Chẳng mất bao lâu để cậu ta sa ngã”.

“Hừm. Dễ dãi nhỉ. Không cần phải giám sát hay báo cáo định kỳ nữa đâu nhỉ?”.

“Đó không phải là việc chúng ta quyết định. Đó là việc của người đó quyết định”.

“Haizz, phiền phức quá. Chỉ vì là con mình mà đánh giá quá cao rồi”.

Nagisa vừa pha sữa vào ly cà phê nóng vừa khuấy với vẻ mặt không hài lòng.

Thực ra, tôi cũng nghĩ là cứ để mặc cậu ta cũng không sao.

Ban đầu, tôi đã cảnh giác và giám sát cuộc sống của Takumi mỗi ngày, nhưng vì sự lười biếng quá mức của cậu ta, tôi đã bắt đầu chán ngán việc theo dõi.

Bây giờ, cậu ta hiếm khi ra khỏi nhà và đã hoàn toàn chìm đắm trong con đường NEET vô dụng.

“...Cô nghĩ rằng tôi có thể bị đánh bại sao?”.

“Hiểu rõ rồi nhỉ. Đúng như vậy”.

Khi Takumi nhìn thẳng vào tôi và nói như vậy, tôi gần như bị choáng ngợp bởi sự nồng nhiệt trái ngược với giọng điệu ôn hòa của cậu ta.

Cậu ta sẽ thực sự đánh bại tôi.

Lúc đó, một cách ngu ngốc, tôi đã cảm thấy như vậy.

“...Để đề phòng, mỗi tuần một lần, tôi có đến trực tiếp xem tình hình nhân tiện đi mua thực phẩm. Nếu được thì cô đi cùng không?”.

“Tôi xin kiếu. Tôi cũng đã nhận được hình ảnh từ camera giám sát rồi. Đánh bại cô ư, dù có trôi qua bao nhiêu trăm năm cũng không thể nào”.

Những gì Nagisa nói là đúng.

Takumi đã từ bỏ tất cả và đang sống một cuộc sống buông thả. Cậu ta luôn mặc cùng một bộ đồ nỉ, và vóc dáng đã trở nên luộm thuộm.

“Vậy nhé. Hy vọng đây là lần cuối cùng”.

Uống xong ly cà phê nóng còn lại, Nagisa đứng dậy.

“Thật sự, tôi đã chán ngấy việc trông trẻ rồi”.

Tôi nhắm mắt trái lại, và chiếu hình ảnh căn phòng của Takumi.

Quả nhiên, như mọi khi, Takumi đang nằm ườn ra và lười biếng chơi game.

Tôi uống cạn ly cà phê nóng đã nguội ngắt và rời khỏi quán.

Trên đường đến khu chung cư nơi Takumi sống, tôi ghé vào một cửa hàng tiện lợi.

Để mua thực phẩm cho một tuần.

Tôi không cần phải đắn đo nên mua gì.

Takumi chỉ yêu cầu những thứ giống nhau của cùng một hãng sản xuất.

Có lần, khi không có mì ly màu xanh lá, tôi đã mua loại màu đỏ, và bị cậu ta trả lại với lý do không muốn ăn.

Cậu ta dường như có những chấp niệm kỳ lạ.

“...Lúc đầu thì đòi ăn đủ thứ, thế mà”.

Bây giờ, có lẽ cậu ta nghĩ rằng ngay cả việc ăn uống cũng thật phiền phức.

Cậu ta bắt đầu cực kỳ ghét việc thay đổi thực đơn.

Mua sắm xong, khi tôi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, tôi chợt để ý.

Camera giám sát trong cửa hàng đang hướng về phía tôi.

Là ngẫu nhiên sao?

Một cảm giác khác thường nhỏ.

Nhưng, nó dần biến thành một sự lo lắng lớn.

Một lần nữa, tôi nhắm mắt trái và kiểm tra phòng của Takumi.

Không có gì thay đổi.

Hình ảnh hoàn toàn giống hệt như mọi khi đang ở đó.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Tôi vội vàng phát lại hình ảnh của ngày hôm qua, chia thành hai phần và so sánh với hình ảnh hiện tại.

“...Takumi!!”.

Tại sao cho đến bây giờ tôi lại không nhận ra.

Chúng giống hệt nhau, không sai một ly.

Cả thời điểm ngáp, động tác vươn vai, và lúc ăn, cậu ta đều làm những việc giống hệt nhau vào cùng một thời điểm.

“Camera đã bị chiếm quyền kiểm soát!?”.

Khi tôi nhận ra, tôi đã bắt đầu chạy.

Tôi có thể đến nơi nhanh hơn cả tàu điện hay taxi.

Hình ảnh Takumi mà tôi đang xem qua camera đều là giả.

Bây giờ, Takumi đang làm gì, tôi phải biết!

Vô số camera được lắp đặt khắp thành phố đang đuổi theo tôi đang chạy.

Tôi cứ ngỡ mình đang giám sát Takumi, nhưng không biết từ lúc nào, tôi lại bị giám sát.

Tôi đã không nên lơ là cảnh giác.

Kuon Takumi, chính là con trai của người đó, của Azathoth.

Khi tôi mở cửa và bước vào phòng, đó không còn là căn phòng của Takumi như mọi khi.

Chiếc nệm thường được trải sẵn đã được gấp gọn gàng, và cũng không thấy những ly mì hay túi bánh kẹo vương vãi.

Takumi, người lẽ ra đang nằm giữa phòng chơi game, lại đang đứng giữa sàn nhà gỗ, chơi đấm bốc thực tế ảo và di chuyển tay chân một cách dữ dội.

Cậu ta đã làm như vậy trong bao lâu rồi?

Mồ hôi chảy xuống sàn, văng tung tóe khắp nơi và làm ướt sũng.

“Mừng cô trở về, Makie. Nhanh thật đấy”.

Takumi tháo thiết bị VR khỏi đầu và nói vậy.

Tôi không hề mua cho cậu ta phần mềm đấm bốc nào.

Có lẽ cậu ta đã bán phần mềm tôi mua và tự mình mua nó.

Cơ thể của Takumi đang ở trần, đã được rèn luyện kỹ lưỡng, và cơ bụng đã chia thành sáu múi.

Có lẽ cậu ta đã mặc nhiều lớp áo bên trong để trông như một cơ thể luộm thuộm.

“Tôi đã bị lừa rồi. Cậu đã chiếm quyền kiểm soát camera từ khi nào?”.

“Chắc là ngay sau khi được cô mua cho máy tính. Hacking giống như một trò chơi xếp hình, vui lắm đấy”.

Ở đó, Takumi của trước đây đã không còn.

Một con người lớn lên ở một thế giới khác, chỉ trong vài ngày đã nắm được kỹ thuật hacking cao cấp, ai mà tin được chứ.

Một con quái vật không thể chối cãi đang đứng trước mặt tôi.

“Nếu đã có thể điều khiển camera, tại sao cậu không đến Terminal?”.

“Một mình đi cũng vô ích thôi. Chìa khóa là do cô giữ đúng không?”.

“...Cậu thực sự định đánh bại tôi sao?”.

Dù có lén lút luyện tập bao nhiêu, cậu ta cũng không thể thắng được tôi.

Tôi nắm chặt nắm đấm bên trái, vào tư thế chiến đấu...

Chỉ có một tiếng “két” như cót két vang lên, và các ngón tay trái của tôi không cử động được.

“Hả?”.

“Nó sẽ không cử động một lúc đâu. Tôi đã gửi thông tin bảo trì đến”.

Nửa người bên trái của tôi được kết nối với mạng lưới của trụ sở chính.

Đó là vì cơ thể sẽ được cập nhật và bảo trì liên tục để phù hợp với sự phát triển của cơ thể hoặc các vết thương.

Takumi không chỉ chiếm quyền kiểm soát camera giám sát mà còn cả mạng lưới đó sao!

“Chế độ tự động kết thúc. Từ bây giờ sẽ chuyển sang chế độ thủ công”.

Tôi nhấn công tắc khẩn cấp trên vai trái và ngắt kết nối mạng.

Cơ thể bên trái của tôi bắt đầu cử động từ từ.

Sự truyền đạt từ não bộ bị trễ, và có sự sai lệch trong chuyển động, nhưng dù vậy tôi cũng không thể thua một con người bình thường được.

“...Điều này cũng nằm trong dự tính của cậu sao? Kuon Takumi”.

Takumi không trả lời.

Cậu ta chỉ nhìn tôi với vẻ mặt của một cậu bé vừa tìm thấy một món đồ chơi mới.

Mồ hôi túa ra từ nửa người phải của tôi.

Đó là nỗi sợ hãi đầu tiên mà tôi chưa từng cảm thấy ngay cả khi đối mặt với Alice.