Until Two Competitive Girls Bloom Into Lilies

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1325

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Oneshot - Chính văn

【Tóm tắt】

Một câu chuyện về hai người bạn nữ thân quen từ bé luôn ganh đua với nhau.

==================================

【Nhân vật】

Nishinari Touka: Cao trung năm 2. Sống cạnh nhà Seika. Hai người họ luôn ganh đua với nhau từ khi còn bé. Ghét thua cuộc.

Shinonome Seika: Bạn thuở nhỏ của Touka. Học cùng với với cô ấy. Ghét thua cuộc.

===================================

Tôi, Nishinari Touka và Shinonome Seika là địch thủ của nhau.

Bởi vài sự trùng hợp nào đó, bọn tôi đều chào đời cùng ngày và nhà hai đứa lại ở sát vách, nên bọn tôi đã lớn lên bên nhau giống như là chị em ruột thịt trong nhà vậy. Song, giữa chúng tôi không thể cứ hòa thuận mà làm bạn với nhau được, bởi bọn tôi luôn cố gắng hết sức mình để có thể vượt qua đối phương.

Lý do rất đơn giản. Cả hai đều ghét thua cuộc.

Vì bọn tôi không những cùng tuổi mà lại còn cùng giới tính, nên như một điều hiển nhiên, chúng tôi không thể nào thôi so sánh bản thân với người kia được. Từ lúc học mẫu giáo, bọn tôi sớm đã bắt đầu ý thức được rằng mình không muốn thua đối phương, và vì thế, bọn tôi đã ganh đua trong các cuộc thi chạy nước rút, hội họa, ca hát và nhiều thứ khác nữa. 

Khi dần lớn lên, những trận đấu đã phát triển theo hướng giúp dễ đánh giá hơn.

Học lực và khả năng thể chất. 

Kết quả kiểm tra và số điểm tại các hội thao đã giúp việc cạnh tranh giữa bọn tôi trở nên dễ dàng hơn vì những con số chính là thước đo có thể phân định rõ kẻ thắng người thua. Kết quả là, học lực của bọn tôi đã tăng lên và đồng thời cả hai có một thể lực tốt, nên tôi thực sự rất trân trọng mối quan hệ này. 

Và dù hiện tại chúng tôi đã là học sinh Cao trung, nhưng nỗi ám ảnh về những trận đấu của cả hai đứa vẫn không thay đổi chút nào.

–Hah, Hah — Oops — Ném!」

Trong khi di chuyển cả cơ thể, tôi luồn qua người Seika và ném quả bóng rổ thẳng vào rổ.

「Ngon!」

Aaaa, khỉ thật!!」

Trái ngược với tôi, người đang giơ nắm đấm lên trời, Seika rên rỉ trong cay đắng.

「Một lần nữa! Lần này tớ chắc chắn sẽ chặn được cậu!」

Seika chuyền bóng lại cho tôi, rồi hạ thấp hông và vào vị trí phòng thủ.

Vì cả hai đứa đều nhập học vào cùng một trường Cao trung, nên tự nhiên bọn tôi đều tham gia CLB bóng rổ, và vào những ngày không có hoạt động trên CLB, cả hai sẽ luôn tới công viên lớn này để đấu tập theo kiểu 1 vs 1. Điểm số hiện tại của chúng tôi là khoảng 50-50. Và tỉ lệ này không chỉ giới hạn ở bóng rổ mà còn ở cả những lĩnh vực khác của hai đứa, tỷ như là học lực hay thể chất của bọn tôi, đều tương đối ngang bằng. Chính vì thế mà cho đến tận bây giờ, những trận đấu giữa bọn tôi vẫn chưa bao giờ có hồi kết.

「– Giải lao!」

Sau khi chơi được một lúc, bọn tôi đã quyết định nghỉ giải lao. Tôi ngồi xuống băng ghế dài đặt cạnh sân bóng rổ, lấy cái bình cách nhiệt ra khỏi túi rồi rót cho mình một cốc trà. Nhấp môi uống một ngụm, và tôi cảm thấy như nước trà đang thanh lọc toàn bộ cơ thể mình vậy. Ở bên cạnh, Seika cũng đang uống nước của nhỏ.

Tiếng lá cây xào xạc trong công viên lọt vào tai tôi. Cơn gió chiều tà làm dịu mát làn da ướt đẫm mồ hôi, cảm giác rất tuyệt. Hầu hết những dấu hiệu của mùa hạ đã biến mất và tiết trời gần như đã chuyển sang thu. Nhiệt độ mát mẻ như thế này thật sự rất hoàn hảo để chơi thể thao.

Tôi rướn người một cái rồi bắt chuyện với Seika.

「Thật tốt vì dạo gần đây thời tiết đã trở nên mát mẻ hơn rất nhiều nhỉ. Nếu là trước kia thì người tớ đã ướt đẫm mồ hôi chỉ sau 30 phút rồi.」

「Đúng vậy. Thật tuyệt vì tớ không cần phải mang theo một đống đồ để thay nữa.」

「Sẽ thật tuyệt nếu một năm chỉ có xuân và thu thôi ha~」

「Đấy không phải là những lời mà tớ muốn được nghe từ một nhỏ nào đó đã từng hét lên『Vào một ngày nóng nực thì ăn kem là tuyệt nhất!』trong khi ăn kem dưa hấu với cái bộ mặt ngu ngốc giữa mùa hè đâu.」 

「Không được gọi là bộ mặt ngu ngốc!」

Trong khi chúng tôi đang nói chuyện với nhau, một tốp thiếu nữ đã đi tới từ đằng sau. Có lẽ vì họ đang mải chuyện trò nên đã không chú ý tiết chế âm lượng, do vậy tôi đã có thể nghe rõ mồn một nội dung cuộc trò chuyện rôm rả ấy.

「Nên ___chan đã nói rằng cô ấy vừa có buổi hẹn hò đầu tiên vào hôm nọ đó」

, không đời nào~」

「Vậy chuyện thế nào rồi?」

Sau đấy, tôi nghe thêm vài tiếng tíu tít và theo sau là một tiếng hét ré lên khi bọn họ dần rời xa. Cuộc trò chuyện sôi nổi của bọn họ cuối cùng cũng từ từ nhỏ dần.

Thật sự rất ồn ào luôn. Gượng cười, tôi đã làu bàu với Seika「Thực sự tràn đầy năng lượng nhỉ ?」. Cái loại chủ đề đó không hợp với chúng tôi. Tôi chắc chắn rằng Seika cũng bị bọn họ làm cho sửng sốt.

「Này, Touka. Cậu đã từng hẹn hò bao giờ chưa?」

Nhưng phản ứng của cậu ấy thật bất ngờ.

Hả, hẹn hò?」

「Ừ, hẹn hò.」

Trước kia Seika chưa từng nói về mấy chuyện yêu đương với tôi cho tới khi này. Tại sao lại là lúc này cơ chứ?

— Đừng nói với tôi.

Trong đầu tôi, hiệu ứng dấu chấm kết nối mà thường hay xuất hiện trong các anime thể loại bí ẩn, hiện lên. Bởi vì tôi biết rất rõ mạch suy nghĩ và tính cách của Seika, nên tôi hiểu cậu ấy đang cố truyền đạt cái gì. 

Cậu ấy đang cố giải quyết chuyện cạnh tranh bằng yêu đương hả!?

Đúng là đối với những thiếu nữ đang ở độ tuổi mới lớn như bọn tôi, những trải nghiệm yêu đương thậm chí còn có thể gây ảnh hưởng đến thứ bậc trong cuộc sống học đường.

“Nếu chúng ta không thể giải quyết bằng kết quả học tập hay thể thao, thì chúng ta sẽ đấu với nhau trong chuyện tình cảm!” có lẽ không phải là điều không thể xảy ra.

Nói cách khác, Seika đã có vài—kinh nghiệm hẹn hò.

Nếu bây giờ tôi thành thật trả lời 『Không』, tôi có thể dễ dàng hình dung ra cái cảnh cậu ấy vui sướng nhìn xuống tôi một cách khinh thường, giống như cách bác thợ săn nhìn con mồi đã lọt vào bẫy của mình vậy. 

「….. Tớ có đấy, thì sao nè?」

Như thể đấy là chuyện hiển nhiên, tôi nói với một ánh mắt dửng dưng không quan tâm. “Còn cậu thì sao, Seika? Tất nhiên là cậu có, phải không?” Tôi cũng chắc chắn là mình đang ném cho cậu ấy một ánh mắt châm chọc.

「Ừ- Ừ thì tớ cũng có. Tớ chỉ nghĩ rằng Touka vẫn còn là một đứa con nít, nên có lẽ vẫn chưa có nổi một cuộc hẹn hò thôi.」

Hảaa? Ở đây ai là con nít chứ?」

「Tớ cao hơn cậu đó.」

「Chỉ có vài cm thôi nhé! Bộ cậu không biết việc tự mãn về cái điều đó mới khiến cậu trông trẻ con tới mức nào á?」

「Việc cậu không chấp nhận sự thất bại của mình mới khiến cậu trở thành một đứa con nít ở đây.」

「Tớ mới là người nói câu đó.」

Sau một lúc lườm nhau, chúng tôi uống ực một ngụm lớn và ngừng nói một hồi. Vì quá hiểu rõ đối phương bởi chúng tôi luôn ở bên nhau, nên hai đứa thừa biết những cuộc cãi vã như thế này chẳng đem lại tích sự gì. 

Rồi thì Seika đã hỏi tôi.

「……Vậy? Touka người lớn của chúng ta đã làm gì vào buổi đi chơi của mình nào?」

Vậy là cuối cùng cũng nói tới chuyện này, tôi thầm cắn môi trong đầu. Vì thực sự trước giờ chưa bao giờ hẹn hò, nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lừa cậu ấy bằng những kiến thức mà tôi có được từ mớ ảo tưởng của bản thân, các chương trình truyền hình, và truyện tranh.

「Không có gì thực sự đặc biệt cả, bọn tớ chỉ đi chơi ở một công viên giải trí à.」

「Công viên giải trí nào vậy?」

「Ừm thì, cậu chắc là biết ‘Vùng đất của những giấc mơ’ chứ? Nơi đó khá là rập khuôn, nhưng tớ thực sự rất vui」

「Cậu có phải chờ lâu không? Cậu có chuyện trò nhiều không?」

「Bọn tớ đã nói về trường học, sở thích và những thứ khác nữa, cả hai ngay lập tức hợp rơ luôn ấy」

Hừm! Tôi thầm mỉm cười một cách đắc thắng, nhưng thành thật mà nói, tôi không biết tiếp theo phải đáp ra sao nữa. Nếu cậu ấy hỏi thêm vài câu, thì tôi sẽ có nguy cơ bị phát hiện là đang nói dối mất. 

Hm~m nhân tiện, có phải anh chàng đó học cùng lớp bọn mình không?」

「Nói nhiêu đó về tớ là đủ rồi. Quan trọng hơn Seika, cậu thì sao?」

「Tớ á? À thì, bọn tớ đã xem phim và mua sắm, và đi vài nơi nữa」

「Cậu đã đi xem phim gì vậy?」

Ưmm, cậu biết cái bộ được chuyển thể từ truyện tranh có nhân vật chính là phản diện mà đang được bàn tán gần đây không.」

「Thiệt á!? Tớ rất tò mò về phim đó nha. Tớ cũng muốn xem nữa~ 」

À, nếu cậu thực sự muốn xem, thì có muốn đi với tớ không?」

「Cậu đã xem nó rồi đúng chứ? Tớ không muốn bị tiết lộ nội dung giữa chừng đâu, vậy nên tớ sẽ đi xem một mình.」

Ò, phải rồi…」

「Nhưng quan trọng hơn nè, tớ nghe nói bộ phim khá nặng đô đó. Có ổn không khi xem nó vào buổi hẹn hò?」

À, ừm thì, anh ấy thích những bộ phim có nội dung kiểu thế và tớ cũng không thực sự bận tâm cho lắm.」

Hm~m……」

Chết tiệt, tôi thực sự hơi ghen tị rồi đó. Cứ đà này thì tôi sẽ thua mất. Cơ mà tôi cũng không thể nói điều gì đó bất cẩn. Có lẽ tốt hơn hết là học hỏi thêm họ đã làm những gì.

「…… Cậu đã đi mua sắm ở đâu?」

Ưmm, bọn tớ đã có một bữa ăn nhẹ và dạo quanh các cửa hàng ở Harajuku, và ……」

Đáng ghét mà, càng nghe cậu ấy nói, tôi càng cảm thấy mình là kẻ thua cuộc. Nghĩ tới cảnh Seika đi dạo trên phố Takeshita cùng thằng con trai nào đó trong khi uống một ly trà sữa làm tôi cảm thấy có chút buồn vô cớ. Tất cả những chuyện mà tôi làm cùng Seika chỉ là luyện tập và tham gia các hoạt động của câu lạc bộ; tôi thực sự chưa bao giờ đi tới những nơi như thế để chơi với cậu ấy, thành ra tôi có hơi ghen xíu. 

Giữ cái cảm giác này trong lòng, tôi gật đầu trước những lời của cậu ấy.

「Nghe tuyệt thật đấy. Lần tới tớ cũng sẽ hẹn hò ở đấy.」

Seika nhìn tôi với vẻ hơi ngạc nhiên.

「Touka, cậu đang hẹn hò với anh chàng đó à?」

「Ể!?」

— Khỉ thật. Tôi đã không nghĩ kỹ về chuyện này nhiều lắm, nhưng nếu tôi đang lên kế hoạch cho một buổi hẹn hò khác, thì tất nhiên cậu ấy sẽ nghĩ rằng chúng tôi đang yêu nhau rồi. Tuy nhiên, nếu tôi trả lời là 『Ừm』thì nhất định cậu ấy sẽ tiếp tục truy hỏi tôi với câu『Thế anh ấy là ai?』. Rồi nếu cậu ấy cứ hỏi về vấn đề đó, sẽ rất khó để tôi có thể giữ kín bí mật của mình. Mặt khác, tôi cũng không thể nói là 『Bọn tớ thực sự chưa hẹn hò, thì sao?』được, tôi không muốn cậu ấy nói mấy thứ kiểu như『Ể? Vậy là cậu đang chơi đùa với cảm xúc của người khác à?』rồi ghét tôi. Do đó, tôi nên diễn như thể chúng tôi vẫn còn đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau.

「……Ừm thì, tớ nghĩ rằng anh ý là một chàng trai khá tốt, lại còn rất tử tế nữa, nên tớ rất thích ảnh, và tớ đang đợi anh ấy khiến mối quan hệ giữa hai đứa trở nên chính thức? Còn vấn đề gì nữa không?」

Nói cái gì vậy! Cái thái độ 『Tớ sẽ hẹn hò với anh ý nếu ảnh tỏ tình.』này! Đừng có gọi thế này là ngốc, mà hãy gọi đây là một chiến thuật khả thi nhé.

「Còn cậu thì sao, Seika? Cậu cũng đang hẹn hò với anh chàng đó à?」

Và bằng cách hỏi ngược lại cậu ấy, tôi có thể chắc chắn rằng cậu ấy sẽ không thể hỏi thêm điều nào nữa. Hoàn hảo.

「…………」

「Seika?」

「Ahh, umm, tớ cũng như thế.」

Cảm ơn thần linh. Về việc này, có vẻ cậu ấy chả hơn tôi được chút nào cả.

Khi tôi lặng lẽ thờ phào nhẹ nhõm, thì một điều không tưởng đã phát ra ra từ đôi môi của Seika.

「Touka với anh ta đã tiến xa tới mức nào rồi? Nếu tính bằng bậc thang A B C, thì là đến đâu ?」

Cậu đang nghiêm túc hỏi đó hả!? Thôi nào, ngay cả khi chúng ta thực sự hẹn hò với ai đó, thì cái loại chủ đề này thực sự vẫn rất xấu hổ và nhảm nhí đấy. Cơ mà, vì tôi đã từng cố nghe mọi người trong lớp nói về chuyện ai đã hôn ai, nên tôi có thể hiểu được câu hỏi kỳ lạ này.

Vậy thì, tôi nên trả lời như thế nào đây? Trước hết, chắc chắn không phải là C rồi. Chúng tôi không có yêu nhau, đi xa đến vậy thì thực là điên rồ. Và cũng không thể trả lời bất cứ câu gì sẽ tạo cơ hội cho cậu ấy nói『Hm~m, vậy là cậu chỉ đi chơi thôi à thôi à?』và làm cậu ấy khinh thường tôi. Nên giờ chỉ còn lại A hoặc B, nhưng bởi tôi là người trả lời trước, nên mạnh miệng chút có lẽ sẽ giúp tôi dễ giành được thế chủ động hơn.

「……. B. Tớ đoán là B.」

Kế hoạch của tôi là cố biến lời nói của mình trở nên mông lung nhằm khiến cậu ấy không thể nắm bắt được nội dung của lời tuyên bố. Và đương nhiên tôi không muốn cậu ấy hỏi chi tiết hơn nữa, nên tôi lập tức hỏi lại cậu ấy.

「Còn cậu thì sao, Seika?」

「Tớ thì…………là B, hiện đang tiến triển lên C.」

「B-B tiến triển lên C!?」

Câu trả lời như vầy thậm chí có tồn tại nữa hả!? Nhiều hơn mức B nhưng ít hơn C, nói cách khác, là B+. B + là cái củ lạc gì? Điểm số của bài kiểm tra à ? Mà hơn nữa, cậu ấy đã tiến bao xa với anh ấy rồi? Nếu làm chuyện ấy là C, vậy nói cách khác ……Tôi định tưởng tượng hành động đó chính xác là gì, nhưng tôi đã ngay lập tức xóa nó ra khỏi đầu. Không nên nghĩ về nó trước mặt cậu ấy. Bằng không tôi sẽ không thể nhìn thẳng vào mắt Seika được nữa mất.

…………

Tôi có thể nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa ở xa xa. Tôi cảm thấy như tiếng lá xào xạc còn to hơn so với hồi nãy. Nó cho thấy cả hai bọn tôi đã im lặng tới mức nào trong khi mắt của cả hai đứa ghim chặt xuống đất.

「…… Ta nên chơi tiếp. 」

「…… Được thôi.」

Và dù bọn tôi tiếp tục luyện tập, nhưng cả hai đều cảm thấy bồn chồn trong người và rốt cuộc không tài nào tập trung chơi bóng được.

*

Mọi chuyện vẫn ổn khi tôi vẫn còn thức. Sau cùng, khi cơ thể tôi hoạt động hoặc làm việc gì đó, tôi sẽ không thể nghĩ quá nhiều được.

Nhưng mà vào lúc tôi vừa nằm trên giường và nhắm mắt lại, những mộng tưởng không đâu vào đâu như『Có lẽ Seika đã ngủ chung giường với ai đó』hay『Có lẽ ngay lúc này cậu ấy đang bận rộn với bạn trai B+ của mình 』cứ hết lần này tới lần khác làm phiền và khiến tôi cảm thấy không tài nào ngủ thêm được nữa.

Không phải vì tôi bị kích thích bởi chuyện đó hay gì cả. Tôi nên nói thế nào đây; tôi cảm thấy buồn, cô đơn, giống như vừa đánh mất thứ gì đó vậy.

Ít nhất cậu ấy có thể kể với tôi mà, phải không? Chà, ý tôi là, cho tới tận bây giờ, tôi với Seika hoàn toàn chả có tí cuộc nói chuyện về tình yêu nào với nhau cả, nhưng nếu cậu ấy có người trong lòng, thì tôi sẽ ủng hộ cho cậu ấy. Tôi tự hỏi người đó là ai? Có lẽ là bạn cùng lớp hoặc là một trong những chàng trai chơi bóng rổ.

Trong đầu tôi, hình bóng mờ nhạt của một cậu trai đang nắm tay Seika trong khi đang cười trôi nổi trong đầu tôi. Nụ cười của cậu ấy giống với nụ cười mà tôi biết, nhưng lại có vẻ gì đó hơi khác một chút.

Càng tưởng tượng Seika đang tận hưởng việc cuộc hẹn hò với ai đó, tôi càng cảm thấy lồng ngực mình căng cứng. Chỉ là, tôi chắc chắn rằng khi Seika bắt đầu chính thức hẹn hò với cậu ta, thời gian cậu ấy ganh đua với tôi có thể sẽ giảm. Khi thời điểm đó đến, tôi không thể cứ nói với cậu ấy『Tớ không muốn thế.』và cản trở cậu ấy đến với tình yêu vì vài lý do trẻ con như thế được. Là bạn thân của cậu ấy, điều gì là đúng? Không phải điều Seika muốn mới là điều quan trọng nhất sao?

— Được rồi, tôi sẽ ủng hộ tình yêu của cậu ấy hết mình. Khi tôi đi đến kết luận đó, mặt trời đã bắt đầu mọc mất rồi.

Trong cơn đau đầu vì thiếu ngủ, tôi đi tới nơi gặp gỡ của hai đứa để cùng Seika tới trường. Khi tôi tới nơi, Seika đã đứng đợi sẵn rồi, cậu ấy chào tôi.

「Buổi sáng tốt lành Touka.」

Vì lý do nào đó, giọng của Seika hơi vô hồn và cậu ấy dường như đang buồn ngủ.

「Chào buổi sáng~…… Hửm? Seika, hôm nay cậu trông hơi ngái ngủ đó.」

Àaa, tớ đã không ngủ nhiều.」

「Cậu cũng vậy à? Tớ cũng không ngủ được~」

「Cậu cũng vậy? Cậu đã làm gì vào tối qua?」

Àaa……」

Không đời nào tôi có thể nói với cậu ấy rằng tôi không thể ngủ được bởi vì tôi đang tưởng tượng về Seiko và bạn trai của cậu ấy (tạm thời). Vì vậy, tôi đã kịp thời trả treo.

「Tớ chỉ dành hơi quá nhiều thời gian để nghe điện thoại thôi.」

…… Với anh chàng mà cậu nói tới hôm qua hả?」

「Yup Yup.」

「Thật là trùng hợp, tớ cũng vậy.」

「—-」

Vậy là, Seika và bạn trai nhỏ đã thân mật tới nỗi gọi điện thoại cho đến tận đêm khuya. Tôi chắc chắn rằng họ đã tán tỉnh nhau bằng mấy câu kiểu như『Đếm tới 3, rồi mình cùng cúp máy nhé. Một, hai…… Jeez Anh đã nói với em cúp máy mà, phải không~?』hoặc gì đó gần gần thế, không còn nghi ngờ gì nữa.

Nếu là tôi của ngày hôm qua, có lẽ tôi sẽ bị sốc một chút bởi chuyện này, nhưng tôi của bây giờ đã khác xưa rồi. Vì tôi đã quyết định sẽ ủng hộ chuyện tình cảm của Seika, Trái lại, tôi còn rất vui khi thấy họ đã thân mật như vậy.

「Gọi điện thoại cho tới tận khuya, không phải là hai người quá thân thiết sao.」

Trong khi tôi cười khúc khích, Seika xua tay.

「Dừng lại coi. Nếu nói như thế, thì không phải cậu cũng như vậy à?」

「Này này, cậu đã nói chuyện gì vào tối qua thế?」

「Không có gì thực sự đặc biệt hết. Cậu thì sao, Touka?」

「Cũng không có gì đặc biệt hết~」

Trong khi trả lời kiểu cho qua chuyện, chúng tôi bắt đầu đi đến trường. Đây có thể là một trong những lần cuối cùng tôi có thể đến trường với Seika như thế này. Mặc dù cảm thấy cô đơn, nhưng có lẽ mọi người đều trải qua những điều như thế này khi họ đã trưởng thành. —Chà, tôi đoán tôi đã trưởng thành một chút rồi. 

Mặc dù đầu vẫn còn đang nặng trĩu do buồn ngủ, nhưng ngực tôi lại cảm thấy nhẹ hơn so với trước đây. Hôm nay cũng là một ngày bình thường như bao ngày khác vậy.

....

Vài tuần trôi qua, một ý nghĩ đã bất chợt xuất hiện trong đầu tôi.

— Seika lấy thời gian ở đâu ra để đi hẹn hò nhỉ?

Đúng vậy. Tôi nhận thấy rằng tôi đã ở bên Seika gần như mỗi ngày và hầu như chả có thời gian riêng tư cho bản thân. 

Chúng tôi thực hiện hoạt động của câu lạc bộ ngay khi tiết học kết thúc từ thứ hai đến thứ sáu, luyện tập tại câu lạc bộ hoặc ở công viên vào cuối tuần; và chúng tôi cũng không bao giờ quên làm bài tập về nhà và tự học ở nhà. Cũng có thể chỉ mình tôi thôi, nhưng tôi chắc chắn rằng cậu ấy có bất kỳ thời gian rảnh nào để đi hẹn hò.

Điều đó làm tôi lo lắng, nên tôi đã hỏi cậu ấy lúc chúng tôi đang nghỉ giải lao tại công viên.

「Seika, cậu vẫn đang hẹn hò chứ?」

Àaa, ừm thì, đúng vậy.」

「Tớ không bận tâm nếu cậu ưu tiên hẹn hò lên đầu. Đây là buổi luyện tập cá nhân của hai ta, nên chúng ta thực sự không cần thiết phải làm chuyện này.」

「……Cậu nói với tớ như thế là vì cậu muốn đi hẹn hò phải không?」

!? Ý-Ý của tớ không phải như vậy! Tớ chỉ đang nghĩ cho cậu thôi mà!」

Hm~m, nghe đáng ngờ thật nha.」

「Tớ nghiêm túc đấy!」

Từ ánh mắt nghi ngờ của Seika, tôi cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Không đời nào tôi lại đi hẹn hò cả vì tôi thậm chí còn chẳng có bạn trai, nhưng nếu tôi nói 『Chỉ đùa thôi~』vào lúc hạ màn thì đã quá muộn, ai biết được lúc đó cậu ấy sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt như thế nào. Tôi đã quyết định mình sẽ thành thật với cậu ấy khi bọn họ đã công khai và đang có tâm trạng tốt. 

「Này, Touka. Nói cho tớ biết anh ta là ai đi.」

「Chà, ưm, tớ không thể nói với cậu mà không xin phép…….」

「Tại sao chứ? Cậu nghĩ rằng tớ không thể giữ bí mật?」

「Ừ thì, không, nhưng…」

「Vậy thì ổn đúng không? Nói với tớ đi」

「V-Vậy cậu nói trước đi, Seika. Nếu cậu nói cho tớ biết, tớ sẽ nói anh ấy là ai.」

Không đời nào mà tôi có thể nói tên bạn trai của mình trong khi tôi còn chẳng có. Trong trường hợp tôi không còn sự lựa chọn nào khác, thì tôi sẽ dùng tên của mấy ông anh hay em họ của mình hoặc tự biên ra. Tôi đã muốn dẫn dắt cuộc trò chuyện này tránh xa khỏi tôi nhưng Seika lại bướng hơn tôi nghĩ.

「Tớ là người hỏi, nên cậu nói trả lời trước đi. Rồi tới sẽ nói sau.」

「Cậu không được dạy là phải giới thiệu bản thân trước khi hỏi tên người nào đó à? Vậy nên không phải là tớ nói sau sẽ hợp lý hơn hay sao?」

「Đấy là khi cậu hỏi trực tiếp mà?…… Vậy ra, tớ không đáng tin đến thế cơ à? Tớ tưởng chúng mình là bạn thân...」

Nhìn thấy khuôn mặt chán nản của Seika, tôi cảm thấy cắn rứt lương tâm. Chính xác là bởi tôi nghĩ cậu ấy là bạn thân của mình nên tôi đang làm những gì có thể để hỗ trợ cậu ấy.

Rồi Seika đột nhiên che miệng lại như thể cậu ấy nhận ra điều gì đó. 

「Một người nào đó mà cậu thậm chí không thể nói với tớ…… Đừng nói với tớ là, một người nào đó trong gia đình cậu đó?」

「Điều chết tiệt đó sẽ không xảy ra !」

「Vậy thì có lẽ là một ông chú siêu già hay là một nhóc tiểu học chăng?」

「Không phải thế!」

「Vậy là senpai hay kouhai của chúng ta?」

「Tớ đang nói cậu……」

Nhận thấy cậu ấy đang cố lừa tôi nói ra, tôi dừng lại. Trong khi nhìn Seika tặc lưỡi, tôi cười toe toét.

「Đừng lại đi.」

「……. Được rồi, tốt, tớ hiểu rồi.」

「Vậy cậu có muốn nói không?」

「Không, hãy mặt đối mặt và làm cho rõ ràng đi. 1 vs 1, người thua kèo sẽ phải nói mình đang hẹn hò với ai. Cậu nghĩ sao?」

Vậy cậu ấy muốn giải quyết chuyện này bằng một trận đấu. Đúng vậy, thay vì cứ tiếp tục cuộc cãi vã không có kết quả như này, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu giải quyết theo cách trên, giống như bọn tôi thường làm.

「Được thôi. Chỉ một vòng?」

「Chơi trong một vòng thì khá là chán, vậy nên người đầu tiên ghi được ba bàn là thắng nhé.」

「Vậy ta chơi nào. Không lý do lý trấu và rút lại nha, được chứ??」

「Tớ mới là người nói câu đó.」

Sau khi đứng dậy với một nụ cười tự tin, Seika tiến tới vị trí của mình cùng một quả bóng trong một tay. Và trên khuôn mặt nhỏ, nụ cười khi nãy đã biến mất. Từ bầu không khí toát ra quanh người nhỏ, tôi có thể cảm thấy nhỏ đang nghiêm túc và căng thẳng hơn cả lúc nhỏ đang trong trận chung kết.

Tôi hiểu rồi, vậy ra cậu ấy thực sự không muốn nói điều đó với đến mức đó ư. Thế thì tôi sẽ hạ gục cậu ấy bằng tất cả khả năng của mình và chắc chắn lấy được tên của anh chàng đó bất kể như thế nào. 

Sau khi vỗ má để xốc lại tinh thần, trận chiến quyết định của chúng tôi đã bắt đầu.

— Kết quả là 3-2 với tôi là người chiến thắng.

Có lẽ đã lâu lắm rồi tôi mới có một trận đấu nghiêm túc như thế này với Seika. Va chạm cả thân người vào đối thủ, chặn từng cú ném của nhau với lối chơi hầu như phạm lỗi, liều lĩnh ném bóng bất kể hình thức nào. Thế nên, trận đấu của chúng tôi diễn ra lâu hơn bình thường. Và bởi vì tôi lạm dụng quá đà tinh thần và thể xác của bản thân, tôi ngay lập tức đổ sụp xuống ngay khi trận đấu kết thúc.

「Thế nào……Tớ thắng.」

Với nụ cười toe toét trên khuôn mặt, tôi hướng mắt về phía Seika - người đang lau cái trán nhễ nhại mồ hôi bằng gấu áo trong khi vẫn đang đứng đó. 

「……Tại sao cậu không di chuyển như thế trong một trận đấu thực sự hả?」

「Đừng nói chuyện vô lý thế chớ. Nếu tớ di chuyển như ban nãy, chưa chắc tớ sẽ trụ được đến vòng cuối nữa.」

「Ừm thật vậy. Tớ cũng đến giới hạn của mình rồi.」

Seika ngồi bên cạnh tôi.

「Quan trọng hơn, tớ đã thắng, cậu biết chứ?」

「…………」

「Sei~ka?」

「…… Được rồi được rồi. Tớ sẽ nói. Tớ chỉ cần nói thôi là được chứ gì. Nhưng tớ có thể xác nhận lại một chuyện được không?」

「Chuyện gì?」

「Tớ chỉ cần nói tên của người mà tớ yêu, phải không?」

Hửm? Chà, đó là người mà cậu hẹn hò, vậy nên tớ nghĩ kết thúc như thế là được rồi. Cậu yêu người đó mà, phải không?」

「Đúng.」

「Vậy chỉ cần nói tên là được rồi.」

「Touka.」

「Gì?」

「Tớ đã nói với cậu rồi, là Touka.」

「Tớ nói với cậu rồi, là sao cơ? Đừng nói với tớ rằng cậu định giữ bí mật sau tất cả mọi chuyện –]

「Tớ nói với cậu, tên của người tớ thích là Touka.」

? …………Có một gã cùng tên với tớ à? Lớp nào vậy?」

「…… Cậu bị ngu hay gì?」

「Ngu? Đừng có nói tớ ngu, tớ nghiêm túc đấy.」

「Tớ cũng đang trả lời cậu một cách nghiêm túc.」

Seika đang nhìn tôi với ánh mắt đầy chân thành. Trong một khắc ngắn ngủi, tôi nghĩ lại về những từ đó trong khi tôi nhìn lại cậu ấy.

「…… Ể? Hể?

Khi tôi dần hiểu ý của cậu ấy là gì, tôi cũng có thể cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng lên. Hai cụm từ『Đừng nói là』và『Ý cậu là』nhanh chóng lướt qua tâm trí tôi.

「S-eika, đ-đây không phải là một trò đùa hay cái gì đó, phải không?」

「Nếu cậu vẫn chưa hiểu, thì để tớ đánh vần cho cậu. Người mà tớ yêu… chính là cô gái tên Nishinari Touka đang đứng trước mặt tớ.」

「…………」

Tôi sững người lại vì tâm trí không thể theo kịp những gì vừa xảy ra, và rồi Seika đột nhiên cất cao giọng.

Aaa mồ! Tại sao tớ phải thú nhận khi chắc chắn sẽ bị từ chối chứ!! Tất cả đều là lỗi của cậu chỉ vì giữ bí mật chuyện cậu hẹn hò và có bạn trai, Touka!!」

Trong khi mặt tôi đỏ như quả cà chua, Touka bắt đầu đổ lỗi cho tôi. Mặc dù tâm trí tôi vẫn còn nửa đóng băng, nhưng khi nhận ra rằng tôi cần phải sửa chữa cái hiểu lầm này, tôi hé môi.

À...Xin lỗi, tất cả đều là nói dối」

Lần này, đến lượt Seika đơ người.

Hể–」

「Tớ tưởng là cậu đang khoe khoang về chuyện cậu đang hẹn hò với ai đó, vì vậy tớ đã làm bộ tớ cũng có và, umm...」

Với một tiếng uỵch, Seika ngã xuống đất. 

「Chuyện đó thật khó hiểu! Tớ đã tự hỏi làm thế nào mà cậu có thời gian để hẹn hò trong khi chúng ta luôn ở bên nhau! Aaa mồ! Đây là lời tỏ tình tệ nhất trên đời! Giết tớ đi! Làm ơn hãy giết tớ đi! Đập vào đầu tớ thật mạnh và đưa những ký ức này ra khỏi tâm trí tớ!!」

「S-Seika, bình tĩnh……」

「Làm sao tớ có thể nhìn mặt cậu sau khi chịu sự sỉ nhục này!?」

Ừm, ngay cả khi cậu hỏi tớ thì…… Tôi nghĩ cứ như bình thường là được.」

「…………」

Seika chầm chầm ngồi dậy. 

「…… Touka, cậu có thấy kỳ không?」

Hả? Nó làm tớ thấy ngạc nhiên hơn là thấy kỳ nhưng, ý tớ là, vậy thì sao?…… Thành thật mà nói, tớ cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi biết rằng đó không phải là tên của một thằng nào đó mà tớ biết ……」

Mặc dù tôi đã quyết định cổ vũ Seika, nhưng nếu cô ấy thực sự nói với tôi rằng đó là bạn XX cùng lớp của chúng tôi hay gì đó, chắc chắn tôi vẫn sốc. Nếu tôi biết tên của người đó, tôi có lẽ sẽ kết thúc bằng việc tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh sống động trong đầu. Hơn nữa, một phần trong tôi rất vui khi nhận ra rằng tất cả những gì Seika đã nói cho đến giờ cũng đều chỉ là lời nói dối.

Sau khi nghe những lời của tôi, Seika đã quay mặt đi một chốc nhưng rồi đột nhiên cậu ấy đứng dậy và quay sang tôi với ánh mắt lấp lánh.

「Được rồi, trận nữa nào.」

「G-Gì?」

「Chúng ta sẽ đấu một trận và nếu cậu thua, hãy hẹn hò với tớ.」

Hảaa!?

「Tớ nên làm như vậy ngay từ đầu. Giải quyết những chuyện như thế bằng một trận đấu là cách đơn giản nhất và hơn hết, nó y hệt như chúng ta..」

「Và tớ được gì khi chấp nhận chuyện này!?」

「Cậu sẽ chạy trốn khỏi một trận đấu với tớ à? Vì vậy, tớ mặc định chiến thắng, được chứ?」

「Khiêu khích tớ bằng chuyện hiển nhiên như…」

「Nếu cậu nói vậy có nghĩa là cậu không muốn đấu với tớ bởi vì cậu hoàn toàn không thể thắng, chà, không còn cách nào khác nữa rồi nên tớ có thể cho phép cậu rời đi ngay bây giờ.」

「Khiêu khích tớ bằng chuyện hiển nhiên như…!」

Aaa, rồi rồi, cậu không tự tin, phải không? Vậy, hãy thành thực đi. Như『Ôi Seika, tớ thua rồi, xin hãy tha cho tớ!』」

Khỉ thật. Tôi cảm thấy khó chịu rồi đó nha. Tớ không hiền đến độ để cậu hạ thấp tớ như thế này, cậu biết chứ?

「Ai không thể thắng ai……?」

「Touka không thể thắng tớ.」

「Đối với một người vừa mới thua, cậu chắc chắn là biết cách gáy to đấy.」

「Chà, trước đó tớ đã giữ sức lại.」

「Giữ sức-!? Cậu vừa nói thế đúng không!? Vậy lần này tớ sẽ làm cho cậu tâm phục khẩu phục! Nếu cậu thua, cậu sẽ bị phạt!!」

「Không quan trọng, dù sao tớ sẽ không thua.」

Ồ! Tớ! Hiểu! Rồi! Vậy hình phạt là, người thua sẽ ôm cái thành rổ và giả bộ làm một con ve sầu thì sao? Chắc hẳn tiếng ve kêu trái mùa sẽ rất là hay vào lúc này đấy, dám chơi không!」

Với khoảng thời gian nghỉ ngắn, cơ thể tôi đã trở lại bình thường. Và bởi lời khiêu khích của Seika, tinh thần tôi lên khá là cao. Tôi đã thắng một lần rồi, vì vậy lần này tôi chắc chắn sẽ chiến thắng.

Với một kiểu nghiêm túc khác hoàn toàn với khi nãy, một trận đấu đặt thể diện của chúng tôi lên chuẩn bị bắt đầu.

— Kết quả là 0-3 với việc tôi thua không ngừng…….

Khuỵu gối trên mặt đất, tôi điều chỉnh hơi thở rối loạn của mình.

「Không công bằng……」

「Cái gì không công bằng cơ?」

Khi cậu ấy nhìn tôi với tư thế bệ vệ, tôi lườm Seika.

「Thì thầm câu cậu yêu tớ và mấy cái tương tự thế mỗi lần tớ cố vượt qua cậu, đó là cái gì!」

Đúng vậy. Trong suốt trận đấu cực kỳ nghiêm túc của chúng tôi, cậu ấy cứ thì thầm『Tớ thích cậu 』hoặc『Tớ yêu cậu 』và『Tớ đã thích cậu từ hồi Sơ trung』khiến cho tâm trí tôi bị đánh động. Nếu cậu làm chuyện như vậy, đương nhiên là tớ sẽ trượt tay rồi.

「Nói thì thầm là một chiến thuật hợp lệ, cậu biết mà nhỉ?」

「Trong khúc côn cầu trên băng!」

「Ngay cả trong bóng rổ, cũng có những đội phát ngôn tục tĩu trong suốt trận đấu. Cậu sẽ dùng nó như một cái cớ cho việc bị phân tâm và thua sao? Tớ nghĩ tốt nhất là chỉ cần đánh bại đối thủ trong trận đấu, cậu đồng ý chứ?」

「Trong tình huống này thì nó đúng thật…….!」 

Khi tôi đang tức tối, Seika cúi người xuống ngay trước mặt tôi. Thái độ phấn khởi của cậu ấy giờ đã tắt và, cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy bất an và mở miệng.

「…… Tớ đã nói mấy lời đó mà không suy nghĩ, nhưng cậu có thực sự ổn không?」

Cậu có thực sự ổn với việc đi chơi với tớ không? Với vẻ ngoài rụt rè của cậu ấy khi nói ra điều đó, bạn sẽ không bao giờ nghĩ rằng cậu ấy là người đã hăng hái thách đấu tôi trận vừa rồi. Thì, như cậu ấy đã nói, mọi chuyện từ lúc cậu ấy tỏ tình cho đến bây giờ đều có cảm giác như được làm mà không có chút suy nghĩ nào cả, song ngay cả thế, tôi hoàn toàn không cảm thấy khó chịu với chuyện đó. Bởi vì chúng tôi đã lớn lên cùng nhau giống như là gia đình vậy, nên tôi không có bất kỳ khó chịu nào với câu 『Tớ yêu cậu』.

Tôi không chắc là có ổn không khi vấp phải cảm giác ấy với『Tình yêu』 của Seika, nhưng ít nhất lúc này không có một lý do nào để tôi từ chối lời đề nghị của Seika cả.

「……Ngay cả khi cậu nói rằng chúng ta hẹn hò, thì thực sự sẽ không khác mấy những gì chúng ta thường làm, cậu biết chứ?」

Cùng nhau đến trường, cùng nhau hoạt động câu lạc bộ, cùng nhau luyện tập vào lúc rảnh rỗi — Cho tới tận bây giờ, không phải chúng ta đã làm những điều khá giống như những cặp đôi rồi hay sao? Sự khác biệt duy nhất là liệu cảm xúc của cậu có đến được với nửa kia hay không thôi.

「Cảm ơn cậu, Touka.」

Cô gái luôn cạnh tranh với tôi - người giờ đây đang đứng cạnh bên nắm lấy tay tôi trong khi nở một nụ cười cực kỳ hạnh phúc, như thể niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời cô ấy giờ đây đang nằm ngay trong vòng tay này vậy.

「– Vậy, đi thôi nào」

「Ể?」

Seika kéo tôi dậy.

「Đi hẹn hò nào. Tớ đã luôn mơ ước được đi bộ xung quanh và nhìn những thứ khác nhau với cậu.」

「Cậu biết là cậu có thể bình thường hỏi tớ bất cứ lúc nào mà?」

「Nhưng cậu thích vận động hơn là đi xem quần áo phải không?」

Ừm, đúng vậy, nhưng……」

「Đừng lo lắng về điều đó, chúng ta sẽ có rất nhiều buổi hẹn hò kể từ bây giờ.」

「Tớ thậm chí còn không có lo lắng.」

「À mà tớ cũng muốn đi xem bộ phim đó.」

「A, ừ đúng nhỉ! Tớ hiểu rồi, vì cậu chưa thực sự xem nó, nên ta hãy xem cùng nhau nhé.」

「Chắc chắn.」

「…… Nụ cười toe toét trên khuôn mặt của cậu là sao thế?」

「Tớ chỉ đang nghĩ, đi học, hoạt động câu lạc bộ và tình yêu —Tớ thực sự đang ở đỉnh cao của tuổi trẻ, hoặc cái gì đó đại loại thế.」

「Tốt cho cậu rồi. Nào, nếu chúng ta hẹn hò, chúng ta cần phải về nhà trước khi trời tối. Cậu có sẵn nơi nào để đi trong đầu chưa?」

「Rồi nhé. Có một cửa hàng tại ga tàu điện ngầm bán quần áo trông có vẻ hợp với cậu, nên ta đến đó đi.」

「Tớ sẽ không mua gì cả, được chứ?」

「Được thôi. Chỉ cần được đi dạo với cậu là tớ vui rồi」

「Đừng nói mấy điều đáng xấu hổ như thế ở nơi công cộng chứ.」

「Vậy, tớ sẽ làm điều đó thật nhiều khi chúng ta ở một mình」

「…… Cứ làm những gì cậu muốn」

Xách túi đồ lên, chúng tôi rời sân bóng rổ.

Cuối tuần là lúc cuộc sống nhộn nhịp nhất. Làn gió mùa thu lạnh lẽo mang theo giọng nói tràn đầy năng lượng của con nít cùng với tiếng xào xạc của lá cây. Dù đây là cảnh tượng bình thường, nhưng tôi lại cảm thấy một cái gì đó hoàn toàn khác so với mọi hôm. Cảnh giác rực rỡ và ấm áp hơn nhiều, tôi không thực sự chắc lắm. Mặt trời và nhiệt độ thực sự không có gì khác mấy, nên đây là một điều thực sự kỳ lạ. 

Nhưng có lẽ là bởi bàn tay của ai đó mà tôi đang nắm lúc này—Nghĩ vậy, tôi bất giác nhoẻn miệng cười.

______Hết______

==============================================

Translator: Haru. 

Editor: Nhd.

P/s: Còn 1 đoạn bonus sẽ đăng riêng.

Cảm ơn mn đã đọc oneshot này.