Tên tôi là Senji Shishino. Con gái thứ hai của nhà Senji, nhánh chính gia.
Từ thời Edo, nhà Senji đã luôn là một gia tộc có địa vị trong xã hội. Thuở ban đầu, cơ ngơi của nhà Senji được gây dựng dựa vào ngành công nghiệp dệt may. Ngay cả sau này, khi gia tộc gặp phải những sóng gió trong thời kỳ hậu chiến tranh, nhà Senji vẫn vượt qua mọi gian truân thử thách, và không ngừng củng cố vị thế của mình cho tới tận đời con cháu bây giờ. Một danh gia vọng tộc với truyền thống lâu đời. Dẫu vậy.
──Những cuộc tranh chấp gia sản hay quyền thừa kế trưởng họ của gia tộc này lại thật quá sức phiền toái đối với tôi.
“Kyaaa!! Xe cứu thương! Gọi xe cứu thương đi!!”
Tiếng la thất thanh của Oba-sama khiến cho những nhân viên phục vụ của khách sạn được một phen hốt hoảng. Vừa dè dặt ngắm nhìn những con người đang trong cơn náo loạn ấy, tôi vừa thưởng thức phần bánh kem còn sót lại của mình.
“Máu! Là máu kìa!!”
Một chiếc dĩa cắm thẳng vào vầng trán của Oji-sama , khiến cho những tia máu piu piu phụt ra bên ngoài như thể đang được bắn từ một khẩu súng nước.
Còn hung thủ gây nên sự tình này, Ōoji-sama , sau khi lãnh phải cú đấm trời giáng vào cằm từ Oji-sama thì đã lăn ra bất tỉnh. Cùng lúc đó, Ōoba-sama lại đang đôi co với một Oji-sama khác bằng nắm đấm, tới nỗi mà lớp vải ren cao cấp trên người cũng đã tả tơi thành miếng rẻ rách. Cuộc hỗn chiến này không chỉ bao gồm người lớn, mà ngay cả năm người anh chị họ hàng của tôi cũng đang lớn tiếng quát tháo lẫn nhau. Khu đại sảnh thanh lịch hồi nào, lúc này đây lại chẳng khác gì chốn địa ngục. ──Nguyên nhân của cuộc ẩu đả này không ai khác ngoài chính chị hai của tôi.
Cũng bởi vì chị hai, người thừa kế hợp pháp khối tài sản của gia tộc, chỉ để lại một dòng thư ‘Thôi thì mọi người cứ hòa thuận với nhau mà tự quyết định nhé?’ rồi biệt tăm từ đó.
(Bà chị tắc trách, dở hơi đấy!)
Mà nói vậy thôi, chứ kỳ thực, tôi cũng phần nào hiểu được tâm trạng của chị. Khối tài sản do Ojii-sama để lại chắc cũng phải có tổng giá trị không dưới 500 tỷ yên. Ai mà đi thừa hưởng khối tài sản kếch xù đó thì chỉ tổ rước họa vào thân. Không ngoa khi nói rằng, tẩu thoát trước khi bị cuốn vào cuộc nội chiến này là một quyết định khôn ngoan của chị hai.
“À đúng rồi! Hay ta cứ chia đều cho tất cả mọi người ở đây đi!”
“…Tức là, nếu có ai đó trong này chết đi, thì phần chia của mỗi người sẽ tăng lên phải không?”
Ánh mắt của những kẻ đang bị nhấn chìm vào cơn điên loạn nơi đây lóe sáng, họ thở hổn hển trong khi lăm lăm con dao ở trên tay. Nguy thật rồi.
“C, cháu có chút việc cần giải quyết ngay ạ…”
Tôi hớt hơ hớt hải tẩu thoát khỏi cái khách sạn đó để trở về dinh cơ của nhà Senji.
Nhưng rắc rối không vì thế mà chấm dứt, cụ thể là sự việc diễn ra 3 ngày sau đó.
[Senji Yumehisa cùng chồng của bà, tử vong.]
Ngay tức khắc, tôi nhận ra những dòng chữ trong tiêu đề trên bài báo chính là tên của vợ chồng nhà Oba-sama . Như vậy là cuộc nội chiến của nhà Senji đã thực sự bắt đầu. Cứ đà này thì có khi tôi cũng sẽ bị cuốn vào màn hỗn chiến lúc nào chẳng hay mất.
Những hoạt động ám muội như thế này không phải là thứ mà một nữ sinh sơ trung có thể đối phó lại được. Vì thế, tôi đành gọi điện cho chị hai.
“Onee-sama!? Bây giờ, rốt cuộc chị đang ở đâu đấy!?”
[Ế? Giờ á? Ở Tochigi . Mà chỗ này chẳng có gì đáng xem cả. À ha ha.]
Trời ạ! Cái bà chị này, thở ra câu nào là khiến người ta ngứa ngáy khó chịu câu ấy!
“…Thực ra là tình hình bây giờ rối ren lắm rồi.”
[Sặc.]
“Em đánh chị thật đó.”
Dù gì thì gây ra vụ này cũng có phân nửa là lỗi của chị đấy.
“Dạo gần đây, camera giám sát ở biệt thự bắt đầu ghi lại được hình ảnh của mấy kẻ khả nghi. Nếu cứ để như thế này thì nguy cho em lắm.”
[Chị thấy em nên trốn đi thì hơn, nhất định luôn đấy.]
“…Nhưng mà, em làm gì có chỗ nào để lánh nạn đâu.”
Vì tôi mới là học sinh sơ trung năm ba thôi. Đây là độ tuổi mà thậm chí, phần lớn các khách sạn đều không cho phép tôi ở một mình được. Người thân thích thì chẳng còn ai đáng tin, đã thế, tầm vóc của tập đoàn Senji là quá lớn, rất có thể tôi sẽ bị ai đó để mắt đến mà bản thân không hề hay biết.
[Ưmm. Thế nhờ chồng của chị nhé?]
“…………..”
Vừa rồi, bà chị này mới nói gì thế nhỉ?
“Chồng? Hả? Cái gì cơ?”
[Chị được ghi tên vào sổ hộ tịch rồi đấy, cũng mới đây thôi. Anh ấy coi bộ cũng đáng tin.]
Cái gì vậy, chưa nghe qua vụ này bao giờ luôn. Ế, chị hai của tôi, kết hôn rồi á? Từ khi nào? Dù gì tôi cũng là người duy nhất chung cha chung mẹ với chị hai, thế mà tại sao tôi lại chẳng hay biết gì hết?
“Mà khoan đã, chị vẫn còn là học s…!”
[À, vụ tuổi tác thì phiền em giữ bí mật với chồng của chị nhé. Cứ bảo vờ là chị mới 23 tuổi đi.]
Tôi cạn lời luôn.
“Sao chị chẳng nói gì với em hết vậy trời, cái đồ lén la lén lút này ~~?”
[X, xin lỗi mừ. Chị cũng không ngờ là lại thành ra như thế~~?]
Tôi thậm chí còn chưa từng nghĩ đến viễn cảnh người chị vốn mắc chứng ghê sợ đàn ông này lại đi cặp kè với ai đó. Thế mà đùng một cái, bả lại tuyên bố là đã kết hôn. Bản tính nay đây mai đó của bà chị này đúng là chả thay đổi tẹo nào.
[Vừa hay hôm nay chị lại có hẹn với anh ấy. Để chị báo trước với người ta sự tình của Shiishii nhé.]
“Th, thế á. Chắc là em đành phải làm phiền anh ấy vậy.”
[Để tẹo chị nhắn vị trí với thông tin nhà hàng cho nhé.]
“Đã rõ. Onee-sama có đến cùng không?”
[Thoạt đầu chị định đi thật.]
“Ừm.”
[C, cơ mà. Tinh thần chị, nó vẫn chả sẵn sàng tí nào~~]
“…Nghĩa là sao?”
Vẫn như mọi khi, một bà chị mà chẳng ai hiểu nổi. Tuy nhiên, vị hôn phu được người chị này lựa chọn, chắc chắn không thể nào là người xấu được──
***
──cũng vì duyên cớ đó mà tôi đã gặp được ‘Midou Daigo’-san.
“Anh chưa nghe thấy chị hai giải thích gì à?”
“…Anh chưa thấy chị của em bảo gì luôn.”
Mặt anh ta tái mét, đôi vai run lẩy bẩy, mồ hôi mồ kê chảy long tong.
(Người này là chồng của chị hai ấy à…)
Tuy coi bộ không phải là chỗ dựa vững vàng, nhưng thân hình anh ấy lại toát lên vẻ rắn rỏi của một đấng nam nhi. Vậy ra đây là gu của bà chị nhà tôi à? Bất ngờ đấy.
“Á, điện thoại bị mất sóng! Có khi, nguyên nhân là đây chăng?”
Anh ta lẩm bẩm trong khi dán mắt vào chiếc điện thoại. Haizz. Chí ít thì bà chị tắc trách đó cũng đã chủ động liên lạc trước. Ngặt một nỗi, điện thoại của anh rể lại không nhận được tín hiệu.
(Anh chàng này, có khi là típ người hậu đậu cũng nên.)
“À nô. Tạm gác chuyện đó qua một bên, tại sao anh lại nhầm lẫn em với Towa thế?”
“Ế.”
“Vì em với chị hai trông chẳng giống nhau tẹo nào, không có lý do gì để mà nhầm lẫn được.”
Lần này, tới lượt anh ấy ngỡ ngàng nhìn chằm chặp lại tôi.
“Em chưa nghe gì từ ‘Towa’ à?”
“Hế?”
Anh rể đã giải thích cho tôi đầu đuôi câu chuyện. Như là việc anh ấy đã quen chị hai qua ứng dụng mai mối. Hay việc hai người đã tâm sự với nhau biết bao câu chuyện. Rồi việc hai người cùng thực hiện hôn nhân giấu mặt, ghi tên của nhau vào sổ hộ tịch trong khi chưa có lấy một lần gặp trực tiếp.
──Và cả việc hôm nay là buổi hẹn xem mắt lần đầu giữa hai người bọn họ nữa.
“Ca”
“…Ca?”
“Cái bà chị vô trách nhiệm đó!!!!”
Không giữ nổi vẻ điềm tĩnh, tôi bất giác lên giọng quở trách chị hai. Nhưng ngay sau đó, tôi đã nhận ra ánh mắt từ những người xung quanh đang đổ dồn về mình, nên chỉ bèn ho nhẹ một cái rồi lại ngồi xuống. Đối với một người mang hình mẫu thục nữ như tôi, hành vi vừa rồi quả là bất nhã. Phải thật bình tĩnh mới được.
“Thay mặt cho chị hai, em xin gửi đến anh lời cáo lỗi. Chỉ vì người chị dở h… cá tính nhà em mà anh đã phải chịu nhiều phiền phức.”
“Hm? Em vừa định nói là dở hơi à?”
‘Hôn nhân giấu mặt’ ấy hả? Cái này không thể là thứ gì khác ngoài trò ‘Chơi đùa’ của chị hai được. Miễn là bản thân cảm thấy vui vẻ, người đó sẽ chẳng đoái hoài gì đến thứ gì khác. Mỗi lần ham muốn được tiêu khiển trỗi dậy, chị hai sẽ cuốn cả mọi người xung quanh vào cuộc chơi của mình, rồi thực hiện những hành vi tác oai tác quái. Để đến khi đã nhận được một tràng cười bể bụng, chị ấy sẽ lại cảm thấy chán ngấy và lẩn đi nơi khác.
Chị tôi chính là kiểu người như thế, kiểu người quanh năm suốt tháng sống trong cái vòng lặp luẩn quẩn nói trên.
“Em thấy anh nên rút đi thì hơn. Midou-san bị lừa rồi đó. Chắc hẳn bà chị của em chỉ đang trêu đùa với anh thôi. Mà cả bên anh nữa, không cảm thấy có chút đáng ngờ nào à.”
Midou-san nở nụ cười pha chút gượng gạo.
“…Thực sự thì, nói chuyện với ‘Towa’ vui lắm.”
“Ế.”
“Anh đã nghĩ, mình muốn ở bên cạnh người này mãi mãi. Nhất định, ‘Towa’ cũng mang chung tâm nguyện với anh. Dù hai đứa chưa gặp nhau lần nào. Nhưng mà. Nghiêm túc đấy. Không phải trêu đùa gì đâu.”
Bất ngờ thay, những lời bộc bạch của anh lại chan chứa vẻ chân thành đến lạ kỳ. Anh ấy có thể nói năng dứt khoát vậy sao, kể cả trong hoàn cảnh hiện tại á?
(Thật là một anh chàng ngờ nghệch.)
Mà thôi, đành vậy. Dù sao tôi cũng đã cảnh báo anh ấy trước rồi, sau này có lỡ xảy ra cơ sự gì thì chắc là cũng không cần phải áy náy.
“Vậy thôi, chào anh, đến lúc em phải đi rồi.”
“Ế? Tại sao.”
“…Em không thể làm phiền Midou-san hơn được nữa.”
Anh ấy cười.
“Em đang trong giai đoạn khó khăn mà, đúng không. Cả chỗ tạm trú cũng chưa có nhỉ. Cơ mà cứ yên tâm đi nhé. Anh sẽ có cách giải quyết.”
“À nô. Về mặt pháp lý thì em là em vợ của anh, nhưng mà anh đâu cần phải có nghĩa vụ…”
“Nghĩa vụ gì đâu.”
Anh ấy nhìn tôi cứ như muốn nhấn mạnh rằng câu trả lời vừa rồi là một điều hiển nhiên.
“Thấy người khác gặp khó khăn thì anh sẽ giúp đỡ. Chỉ có vậy thôi.”
“……”
Cái này hoàn toàn không phải là ‘Chỉ có vậy thôi’ đâu. Xã hội đương đại phức tạp lắm, anh có hiểu điều ấy không thế?
(Đúng thật, anh ngờ nghệch quá đấy.)
Nhưng ‘ngờ nghệch’ ở đây lại không mang hàm ý tiêu cực. Dù chỉ một chút thôi, nhưng tôi cũng đã bắt đầu hiểu được tại sao chị hai lại chọn người này.
(À rế?)
Tuy vậy, cùng thời điểm đó── tôi lại nhận ra một sự thực khác.
(Nụ cười này. Cảm giác như mình đã thấy ở đâu rồi thì phải…?)
Là ở đâu nhỉ. Không nhớ ra được. Nụ cười của anh ấy. Lẽ ra phải là thứ tôi không được phép quên đi.
Dù cho hôm nay mới là lần đầu tôi gặp mặt anh rể. Vậy mà tại sao.
(Mình, đã từng gặp người này ở nơi nào đó.)
Lạ thay, ngực của tôi bỗng trở nên rạo rực. Tim tôi lên cơn đau quặn như thể nó đang cố nhắc nhở tôi điều gì đó. Trong thoáng chốc, tôi gần như đã không kìm nổi nước mắt.
Vì sao lại vậy, tôi chẳng còn hiểu nổi điều gì đang diễn ra nữa.
***
Xẩm tối, các con phố ở Yokohama lại khoác lên mình tấm áo choàng hào nhoáng được đan dệt nên từ những sợi ánh sáng muôn vẻ sắc màu. Trong lúc hòa mình vào chốn phố phường diễm lệ nơi đây, làn tóc của tôi được những ngọn gió đêm từ phương xa ghé tới dịu dàng mơn trớn.
“Hôm nay thì em cứ qua ở chỗ anh cũng được.”
Sau lời đề xuất, anh rể tiến lên đi trước tôi vài bước.
…Ế. Khoan đã, như vậy, nghĩa là mình sẽ qua đêm ở nhà anh ấy á?
“Midou-san, anh có đang sống cùng với ba mẹ không ạ…?”
“Anh á? Anh ở một mình. Căn hộ độc thân ấy mà.”
“Độc, th…?”
B, biết chứ. Căn hộ độc thân thì có gì mà không biết. Thấy trên phim truyền hình rồi mà. Là cái đó đúng không? Cái căn phòng chật hẹp mà thường dân hay ở ấy. Chắc rộng cũng cỡ phòng kho nhà tôi. Mà không. Cái đấy thì tôi rõ rồi, nhưng mà.
(Một đêm cùng Midou-san, trong căn hộ độc thân, chỉ hai người với nhau?)
Thế chẳng phải là một vấn đề không nhỏ sao. Trong căn phòng chật hẹp, chỉ có một đôi nam nữ. Một đã kết hôn, còn một vẫn là trẻ vị thành niên. Càng ngẫm càng thấy tầm nghiêm trọng của vấn đề.
(Nhưng dù sao thì người ta cũng đã có thiện ý giúp đỡ mình. Mà biết đâu, đây lại là điều bình thường trong tầng lớp thường dân cũng nên…! Vả lại, nghi ngờ lòng tốt của người khác thì thật là thất lễ!)
Những suy nghĩ vẩn vơ cứ vòng vo quanh quẩn trong đầu tôi, rồi sau đó, tôi lên tiếng hỏi anh rể vấn đề trọng tâm nhất.
“À, à nô. Futon, chắc là có 2 tấm, phải không ạ.”
“Ấy, không phải thế. Anh là quản lý của khu trọ. Anh tính để em ngủ qua đêm ở phòng trống nào đấy.”
Ra vậy.
“Sao thế, Shishino-chan. Mặt em đỏ bừng lên rồi kìa.”
“…Chỉ là do em vô ý tự lên dây cót tinh thần thôi, xin anh đừng để tâm ạ.”
Nơi mà Daigo-san dẫn tôi đến là một tòa nhà với kết cấu dài và mỏng, nằm ở Phố người Hoa Yokohama. Một căn nhà trọ nho nhỏ, tuy mang vẻ bề ngoài cũ kỹ, nhưng lại được trang hoàng tử tế. Nằm ngay bên cạnh ngôi nhà ấy là một hàng ăn lớn chuyên phục vụ món Hoa, còn ở đằng trước cổng ra vào là quầy hàng bán hạt dẻ nướng. Khi cả hai đã tiến đến đứng trước cửa phòng 201, anh rể nhấn chuông gọi chủ phòng.
“Gì thế? Là Daigo à… Hm? Đằng kia là ai thế.”
Xuất hiện từ phía sau cánh cửa, là một người phụ nữ với mái tóc đen được tết thành bím đang đu đưa qua lại ở hai bên. Trông cô ấy như thể vẫn còn trong độ tuổi đôi mươi vậy.
(…Áo thun, một mảnh!)
Nửa thân trên của cô ấy là chiếc áo thun đã sờn rách, còn nửa dưới thì không mặc gì ngoài chiếc quần lót. Trời ôi, thật là một bộ dạng đáng hổ thẹn!
Nếu mang bộ dạng này ra gặp mặt với cánh nam giới, thì chắc tôi sẽ chẳng bao giờ dám làm dâu nhà người ta nữa.
“Đây là em vợ của tôi, Shishino-chan. Shishino-chan, đây là Yen Sheehan, bạn của anh.”
“X, xin chào ạ…”
Sau khi trân trân ngó vào người tôi trong chốc lát, Yen-san lẩm bẩm ‘Ờ, vào đi’ với vẻ uể oải. Được cho phép, Daigo-san thản nhiên bước vào phòng cô ấy mà không có lấy một chút do dự.
(Cứ như thể, đây là chuyện thường ngày ấy!)
Dù cảm thấy bối rối, nhưng tôi vẫn lẽn bẽn theo chân anh rể. Ở phía đằng sau cánh cửa, là một căn phòng độc thân với kích thước thật khiêm tốn, và đang nồng nặc mùi thuốc lá.
(Phòng nhỏ như thế này, mình mới chỉ thấy qua TV thôi! Trông cứ như kho chứa đồ của những chú lùn ấy.)
Trong lúc tôi vẫn còn đang bị sốc văn hóa, quyết định Yen-san sẽ trở thành người trông chừng tôi đã được thông qua. Cũng bởi phải đến ngày mai thì mới có thể thu xếp phòng trống được, vậy nên, hôm nay tôi đành tạm thời tá túc tại phòng của Yen-san.
“M, mong được chị giúp đỡ ạ.”
Yen-san chỉ dửng dưng chấp nhận, nhưng chị ấy không có vẻ gì là đang khó chịu cả.
“Tạm thời cứ thế này đã, ngủ ngon nhé. Shishino-chan.”
“Vâng. Chúc anh ngủ ngon. Daigo-san.”
Daigo-san đáp lại lời thủ thỉ của tôi bằng một nụ cười nhẹ nhàng kèm câu ‘Chúc ngủ ngon’.
(À rế? Đúng là──)
Việc chúc anh ấy ‘ngủ ngon’. Việc được nhận lại lời chúc ‘ngủ ngon’. Và cả việc cả hai cùng trao cho nhau nụ cười dịu dàng nữa. Sao mà hoài niệm, và ấm áp quá. Tâm trí tôi trở nên thẫn thờ, con tim bỗng thắt chặt lại.
Tựa như một thiếu nữ trong ngày tái ngộ với mối tình đầu.
(Không! Mình đang nghĩ cái quái gì thế này!?)
Người này là chồng của chị hai đấy. Thiệt tình, chắc tôi bị trúng gió mất rồi.
■
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Shishino-chan, tôi trèo lên căn phòng có thể bắt sóng tốt của tòa nhà. Tôi thanh toán cước Data thông qua cửa hàng tiện lợi, rồi kiểm tra tin nhắn từ ‘Towa’. Nội dung bao gồm: dù đã hẹn bữa tối nhưng lại không thể đến được; tuy có chút đường đột nhưng mong anh trông coi em gái giúp; bây giờ em đang siêu bận nên chưa thể gặp mặt ngay được.
Và cả── Tối nay, ‘Towa’ muốn gọi điện cho tôi nữa.
Tuy cơn căng thẳng trong người đang dâng lên chút đỉnh, tôi vẫn quyết định gọi cho ‘Towa’. Chuông điện thoại từ đầu máy bên kia nháy lên vài tiếng. Có khi nào cô ấy ngủ mất rồi không? Sau khi chờ thêm một hồi, tiếng bắt máy vang lên.
[Ay ay, đau.]
Là giọng của ‘Towa’.
“Sao thế em?”
[Đầu em, bị đập vào. Ay da.]
“Tại sao?”
[…Thì tại. Daigo-kun. Không trả lời tin nhắn. Cũng chẳng gọi lại. Em sợ anh giận em vì thất hứa. Nên lúc anh gọi, em phi ra từ nhà tắm, thế là bị trượt chân.]
Cô vợ này, thật là đáng yêu quá đi. Dù chưa gặp bao giờ, nhưng mà tôi vẫn thấy cổ đáng yêu đáo để.
“Xin lỗi nhé, anh không để ý tin nhắn. Shishino-chan đang ở chỗ của anh rồi.”
[Vậy à~ Tốt quá rồi… Shiishii, ổn không anh?]
“Em gọi là Shiishii à? Con bé lễ phép lắm, Shishino-chan ấy.”
[Phư phưn. Tuy có hơi khó chiều, nhưng dù sao cũng là đứa em gái dễ thương của em đấy.]
Khó chiều? Mà, quả thật là em ấy có hơi nghiêm nghị quá mức so với một học sinh năm ba sơ trung.
Tuy vậy, vẫn còn một vấn đề quan trọng hơn nữa liên quan tới Shishino-chan──
(Cái mùa đông năm 1962 đó, rốt cuộc là thứ gì?)
Tôi và Shishino. Sự lụi tàn của địa cầu và giáo phái dị đoan. Và cả việc chúng tôi đã trao cho nhau những lời thệ ước tình ái từ tiền kiếp. Những điều này, phải chăng chỉ là một giấc mơ? Nhưng cớ sao, cảm giác ấy lại chân thực đến lạ thường. Shishino mà tôi chứng kiến trong mơ và Shishino-chan mà hôm nay tôi mới lần đầu gặp mặt, cả hai lại có sự tương đồng về diện mạo đến khó tin. Khoảnh khắc em ấy xuất hiện trước mắt, một thứ cảm xúc lạ kỳ bất chợt trào dâng trong tôi.
Tôi cố không suy nghĩ thêm về vấn đề ấy nữa. Vì dẫu sao thì người vợ hiện giờ của tôi đã là ‘Towa’.
“Chắc cũng sắp đến lúc rồi nhỉ, anh muốn được gặp mặt trực tiếp với ‘Towa’.”
[Ặc. X, xin lỗi anh nhé~~ Bên em, có hơi, kiểu như vẫn chưa giải quyết xong việc ấy… nên là.]
“Không sao đâu. Đời người còn dài mà.”
[…ừm.]
Giọng nói lí nhí của cô ấy chất chứa vẻ tội lỗi. Tuy có hơi đáng tiếc, nhưng khi nghe thấy giọng nói này, thì làm sao tôi nỡ gượng ép cô ấy được.
[Em cũng thế. Cũng muốn chóng gặp được anh lắm. Thật đấy?]
“Anh biết mà.”
Đúng, anh biết. Đó là lý do tại sao anh kết hôn với em. Vì anh hiểu em mà.
[…Shiishii, siêu xinh anh nhỉ?]
“Ừ. Thực ra là anh cũng phải phát choáng ấy.”
Cô thiếu nữ mà đến mây cũng phải thua sắc tóc, tuyết cũng phải nhường màu da. Tựa như một nàng tiên bước ra từ những trang truyện cổ tích, em không một chút khúm núm hay e dè, luôn thẳng lưng mà bước, ngẩng đầu mà đi. Ngoài em ấy ra, tôi không còn biết một ai có thể tương xứng với danh xưng ‘Tuyệt thế giai nhân’ hơn nữa.
[Nhưng em, còn XINH hơn nữa cơ đấy.]
“…Thật luôn?”
Cơ mà, không, ừm, đúng rồi nhỉ. Dù gì thì Shishino-chan và ‘Towa’ cũng là chị em chung huyết thống.
[Anh cứ chờ để được chiêm ngưỡng đi nhé.]
“Em làm anh còn hóng hơn nữa rồi đấy~ Nhưng mà không sao đâu nhé? Kể cả em có ăn mặc như Sukekiyo từ nhà Inugami thì anh cũng vẫn yêu em suốt đời đấy?”
[A ha ha. Anh cũng ghê thiệt đó, ông nỡm ạ.]
Buổi tâm sự của chúng cứ thế tiếp diễn. Dưới tiết trời se lạnh của ban đêm. Nói về chuyện của ngày hôm nay. Nói về chuyện của cả hai đứa.
[À mà nhân tiện.]
“Ừm.”
[Em, cỡ H đấy.]
“……………..”
Rốt cuộc tôi đã cưới phải cô vợ nào thế này. Thỉnh thoảng lại làm tôi cóng hết cả người.
***
Hửng sáng, tôi mở mắt tỉnh dậy trong căn phòng độc thân của mình. Căn phòng số 101 mà tôi đang ở tuy có chật hẹp hơn đáng kể so với những căn phòng khác, song điều đó hoàn toàn không thành vấn đề, vì đằng nào thì tôi cũng chỉ dùng để ngủ nghỉ thôi. Tôi ngáp dài một cái trong khi nhổm người dậy.
(Dù gì thì cũng đã nhờ vả Sheehan, chắc là mình nên mời bả một bữa.)
Hiện tại là 9 giờ. Vì hôm qua đã thức đêm trò chuyện với ‘Towa’, nên cơn buồn ngủ trong tôi lúc này vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán. Tôi nhanh chóng thay quần áo để chuẩn bị ra ngoài. Nhưng ngay khi tôi vừa định bước chân ra khỏi phòng, thì ai đó đã đang đứng sẵn ở hành lang. Mái tóc tinh khôi một màu trắng── Là Shishino-chan.
“Pinya….”
Ngay khoảng khắc nhìn thấy tôi, Shishino-chan thốt lên tiếng kêu như thể một chú mèo ghét tắm rửa đang bị ép gội đầu. Em ấy bật nảy người về phía sau.
“À rế? Shishino-chan, sao thế em.”
“A, không. Ơ, ừm, là. Y, Yen-san. Bảo em, gọi anh đến.”
“À, ra thế. Cảm ơn nhé.”
Cơ mà.
“Em cứ ấn chuông cửa là được mà.”
“ư~”
Shishino-chan đánh lảng ánh mắt đi hướng khác.
“…Em, thấy trong người làm sao ấy.”
“Có vấn đề gì à?”
Shishino-chan thỏ thẻ, hai bên má phảng phất sắc đỏ hồng. Tôi nhận ra giọng nói của em đang bị pha chút dao động
“Từ hôm qua đến giờ. Em cứ thấy bị gì ấy. Mỗi lần nghĩ về (lẩm bẩm)…-san, là ngực em lại trở nên kỳ cục.”
Tôi nhìn vào bộ ngực phẳng phiu của Shishino-chan.
“Vừa nãy, lúc nhìn xuống bộ ngực thiếu sức sống của em, có phải anh đã nghĩ đến những điều khiếm nhã không!?”
“K, không. Làm gì có.”
Shishino-chan lườm chằm chằm vào tôi trong thoáng chốc, rồi em ấy xoay mình cái thoắt để chuẩn bị bỏ chạy.
“D, dù gì thì. Việc cần nói cũng đã nói rồi. Em, đi đây.”
“À, gượm đã.”
Khoảnh khắc Shishino-chan sắp rời khỏi, tôi nắm chặt lấy cổ tay của em ấy.
“Pinyaaa!?”
“Em có sao không thế? Nãy giờ mặt em đỏ bừng ra đây này. Có phải bị cảm rồi không?”
“Nông nó nì, không có vấn đề gi đâu mà… Nên là, tay. Tay em~”
Sau khi hất tay tôi ra, em ấy lườm tôi vẻ sừng sộ như một chú mèo, rồi Shishino-chan chạy phắt đi mất trong khi vẫn mang bộ mặt đỏ bừng tưởng chừng như sắp phát khóc. Tốc độ thật đáng nể. Biết đâu em ấy lại đang tham gia các giải chạy điền kinh không chừng.
(Tay của Shishino-chan.)
Nhỏ nhắn và lạnh lẽo. Quả nhiên, những ký ức về cái cảm giác khi tôi tay chạm tay với Shishino-chan vẫn còn đọng lại.
Không, âu cũng chỉ là tưởng tượng của bản thân thôi. Tôi lắc đầu phủ quyết rồi hướng bước chân đến phòng của Sheehan.
***
“Giờ thì! Chào mừng cư dân mới của Mason de Shanghai! Vì sự an khang của Senji Shishino-san? An khang? Chả biết là cái chi nữa, cơ mà! Hãy cùng chúc phúc!! Dzoô!!”
“Dzoô!” x3
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Non trưa, chúng tôi tụ tập ở công viên Yamashita, rải tấm chiếu lên bề mặt bãi cỏ hướng ra phía biển, rồi cùng nâng những lon rượu mạch nha giá rẻ.
Hất mái tóc vàng óng của mình xuôi theo chiều gió, Lingate oang oang cái miệng.
“Ngày thường mà lại được rượu sớm trà trưa thế này. Phê! QUÁ!! Ơ kìa, Shishino-chan, uống đi, uống đi!”
“Đừng có ép trẻ vị thành niên uống rượu, con hâm (tung đòn chẻ).”
“Daigo cứng nhắc quá à! (giương hai tay trần chụp đòn chẻ).”
Vì đã làm phiền Sheehan nên tôi mới chiêu đãi bả một bữa cho phải đạo. Nhưng tại hiện trường, Lingate chỉ nghe bập bõm được mấy từ rồi tự ý phóng đại sự thật lên. Sau đó, nhỏ đi hô hào tất cả những cư dân đang rảnh rỗi ở Mason de Shanghai cùng nhập hội. Nói chung thì cư dân tại chỗ tôi ở cũng thuộc loại thích tiệc tùng, nên sự tình mới thành ra thế này. Ngồi kế bên tôi là Sheehan, người đang nhoẻn miệng cười bâng quơ.
“Rượu được uống bằng tiền của người khác đúng là số dách. Daigo. Diễn trò đê.”
“Tôi, còn phải đi chuẩn bị phòng cho Shishino-chan đã. Đấu điện này, vặn ga này…”
Sheehan nốc cạn lon bia rồi dùng tay không bóp bẹp nó.
“Hey, Rin.”
“Pikoon! Gì vậy ạ.”
“Hát đê.”
Lingate bắt đầu múa may, hát hò giai điệu của idol từ những năm 70 về trước.
“Khà khà khà.”
Tụi này, không có tí liêm sỉ nào à. Ngay cả trong phố Yokohama── Không, phải nói là ngay cả trong tỉnh Nagakawa, công viên Yamashita vẫn là địa điểm hẹn hò được ưa chuộng bậc nhất. Dù bây giờ mới là buổi trưa, nhưng nơi đây lại đang không thiếu những cặp đôi nam nữ đang cùng nhau tản bộ. Đối với bọn họ lúc này, sự hiện diện của tụi tôi hẳn là chướng tai gai mắt lắm.
(Shishino-chan có ổn không ta.)
Tôi liếc mắt ngó sang xem em ấy đang thế nào. Bị những kẻ đầu óc thiếu thường thức này vây quanh, chẳng biết Shishino-chan có thấy phiền toái không nữa.
“……..”
Để mặc cho làn tóc trắng toát phất phơ trong gió, Shishino-chan đang tròn mắt nhìn chăm chú vào chỗ bánh kẹo được mua từ cửa hàng tiện lợi.
Chắc hẳn, em ấy đang phải huy động toàn bộ các tế bào não bộ để suy tính xem nên ăn món nào trước. Cô em vợ này đúng là dân hardcore rồi.
“A, Daigo-san, vất vả cho cậu rồi~”
“A, giám đốc.”
Bất chợt, một người đàn ông với nụ cười đầy thân thiện tiến đến gần chúng tôi. Trên người anh là bộ suit toát lên vẻ sang trọng, được ăn mặc một cách chỉnh tề. Kèm thêm vào đó, tay của anh còn đang xách theo một chiếc túi giấy lớn.
Anh ấy là giám đốc của công ty bất động sản Maison de Shanghai, Tamanoi Masakatsushi.
“Ớ? Giám đốc, anh đến đây có việc gì đó.”
“Ế? Thấy bảo Daigo-san có chuyện muốn nói, nên anh mới mang bánh kẹo với rượu đến đây…”
Chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau. Khoảnh khắc trông thấy chiếc túi lớn mà giám đốc mang theo, Lingate hô to.
“Thức ăn đến rồi!!”
“Lương lậu của Daigo chả đáng mấy, để mình lão chủ chi thì chắc chẳng bõ dính răng.”
Cư dân của tòa nhà bắt đầu bủa vây giám đốc để đánh chiếm túi lương thực. Sau khi nhận ra tình thế, anh ấy tròn mắt ngơ ngác.
“…Anh, bị lừa mất rồi!?”
“…Chả mấy khi có dịp, nên là làm vài lon không anh.”
Tiền, tài, tướng mạo, tất cả đều hội tụ ở anh. Ấy vậy mà vì bản tính hiền lành của mình, vị giám đốc này lại hay bị chơi xỏ, và thường xuyên bị cư dân ở Maison de Shanghai lôi ra làm món đồ giải trí. Tuổi đời của giám đốc cũng ngang tôi, về phương diện cá nhân mà nói, tôi và ảnh có mối quan hệ khá gần gũi. Chúng tôi ngồi đàng hoàng ngay ngắn trên tấm chiếu, rồi cùng cụng lon với nhau.
“Trông cậu lúc nào cũng vất vả quá nhỉ, Daigo-san.”
Giám đốc buông lời cảm thán trong lúc ngắm nhìn cảnh tượng huyên náo từ các cư dân của khu trọ. Do thường được giám đốc ghé thăm, nên ảnh cũng chẳng còn lạ lẫm gì với văn hóa của bọn tôi. Tôi chỉ còn biết cười gượng mà gật đầu đồng tình.
“Giám đốc. Chuyện của Shishino-chan, em xin cảm ơn anh ạ.”
“Không thành vấn đề. Dù sao thì anh cũng đã giao phó trọng trách quản lý tòa nhà cho Daigo-san rồi mà.”
Chúng tôi đang nói về việc Shishino-chan đã được cấp phòng trống để sinh hoạt tại Maison de Shanghai. Nhưng dù gì thì vẫn cần phải cần có sự phê chuẩn tới từ người của công ty quản lý… Mà, nói vậy thôi chứ giám đốc vốn là người bao dung, nên tôi cũng đã đoán trước được việc anh ấy sẽ đồng ý mà không chút đắn đo.
Giám đốc tươi cười rồi đưa cho tôi một gói túi giấy nhỏ.
“Quan trọng hơn là. Chúc mừng cậu đã kết hôn nhé. Đây là quà mừng tân hôn từ anh, máy làm sữa chua đấy.”
Bất ngờ nhận được tình cảm nồng ấm từ một người vẫn còn thường thức, tôi cảm thấy có phần bối rối.
■
Bị kéo vào buổi tiệc tùng ồn ã khiến tôi không khỏi cảm thấy mất phương hướng.
“Khà khà khà! Ê, uống đê! Daigo, uống đeê!! Há há.”
“Đã rõ! Số 1, Daigo, xin phép bắt đầu! Uống Tequila liên tiếp 10 nháy!”
“Cái chết mới là sự cứu rỗi!! Duy nhất có cái chết thôii! Chỉ khi nào phủ nhận sự sống, con người mới thực sự được sinh raa!!”
“Ớ, nhìn này, cả nhà ơi! Cá đuối! Tôi câu được cá đuối rồi nè!?”
Trông thảm quá.
(Cứ ngỡ Daigo-san với anh giám đốc vẫn còn là người bình thường.)
Ai dè, Daigo-san trong cơn say lại là người gây nhiều náo loạn nhất. Mà cả anh giám đốc nữa, thình lình mang bộ mặt đỏ như ớt chuông đi câu cá ở công viên Yamashita, đến khi kéo thành công được con cá đuối thì bắt đầu gỡ móc câu. Cả hai người đúng là những kẻ quái gở. Lại nói về anh giám đốc, dù gì ảnh cũng đang nắm giữ chức vụ điều hành của cả một công ty, vậy mà vào ngày thường lại đi uống rượu đến say khướt từ giữa trưa thế này thì rõ ràng là người có vấn đề.
(Rượu bia thật là đáng sợ.)
Bao giờ trưởng thành, nhất định mình sẽ chỉ uống có chừng mực thôi. Tôi thầm quyết ý trong lúc quan sát cảnh tượng bệ rạc của cánh người lớn.
“──Người trưởng thành, thường phải canh cánh trong lòng những phiền muộn não nề. Mỗi lần uống rượu là một lần họ cảm thấy tâm hồn mình nguôi ngoai đi phần nào. Tuy vậy, hiệu ứng ấy chỉ là ảo giác thôi. Nhưng biết đâu đấy, họ vẫn uống dù hiểu rõ tất cả những sự nhẹ nhõm mà rượu mang lại chỉ là tưởng tượng của bản thân.”
Bất giác, một giọng nói từ phía kế bên vang tới tai tôi. Tôi quay mặt về hướng của giọng nói, xuất hiện ở đó là một bé gái nhỏ nhắn – tầm 9~12 tuổi?– đang địu trên lưng chiếc balo trẻ em màu đỏ trong lúc quan sát hội người lớn. Một cô bé với gương mặt khả ái.
“Em, Tamanoi Yui. Là em gái của ông anh ngố ở đằng kia.”
“A. Em gái của anh giám đốc?”
Nghe lời em ấy nói tôi mới để ý, nếu chỉ nhìn thoáng qua thôi thì đúng là có điểm chung thật. Bởi diện mạo của cả hai anh em đều toát lên vẻ thanh tú, đủ để khiến khác phải cảm thấy sững sờ.
“Chị là cư dân mới của Mason de Shanghai nhỉ? Nếu thế thì vất vả cho chị quá ha.”
“Bây giờ chị mới bắt đầu thấy thấm câu đó đấy.”
Cho tới khi chị hai quay trở lại, tôi sẽ được tạm trú tại khu trọ mà Daigo-san quản lý.
(…Đồng ý cho người lạ mặt mượn phòng ngay tắp lự, thiệt tình, đúng là khờ khạo quá.)
Cứ thế này thì rồi sẽ có ngày bị người khác lừa gạt lúc nào chẳng hay. Mà thôi, sao chả được. Chuyện của Daigo-san, tôi đâu có liên quan gì. Tôi cũng chẳng buồn quan tâm. Vì dù sao, Daigo-san cũng chỉ là chồng của chị hai thôi.
“Chị là Shishino-chan ha. Tên đẹp đó nghen.”
Yui-chan nhoẻn miệng cười. Bằng đôi mắt to tròn tựa hai hòn bi ve, em chằm chặp quan sát tôi.
“──Chị, thích Daigo-chan à?”
“Pinyaa!”
Tông giọng tuy nhỏ nhẹ, song lại quá đỗi đường đột khiến tôi sửng sốt đến cứng đơ cả người.
“S-s-sao tự nhiên em lại hỏi thế.”
“Thì tại. Nãy giờ chị cứ dòm qua dòm lại về phía nhóc ấy mà.”
“Cái đấy là vì.”
Là vì cảm giác thân quen. Là vì cảm xúc hoài niệm. Mỗi lần được nghe thấy giọng nói của Daigo-san── Được nhìn thấy khuôn mặt của Daigo-san, là trái tim trong lồng ngực lại thình thịch đập liên hồi, gương mặt thì ửng đỏ mà chẳng rõ lý do. Tựa như một cô thiếu nữ khi yêu, đang say đắm ngắm nhìn vị hoàng tử trong định mệnh của mình. Không, không thể như thế được!
(Trời ôi, rốt cuộc mình đang bị cái quái gì thế!?)
Ngay cả tôi cũng chẳng còn hiểu nổi bản thân nữa. Cái cảm xúc mãnh liệt bất thần từ trên trời rơi xuống này, cứ như thể đang được ai đó ấn vào trong tôi, khiến tôi cảm thấy bối rối và khó xử. Đây mới là lần đầu tiên con tim tôi loạn nhịp khi nhìn vào người khác giới.
“Xem tôi tấu hài này! UMIUSHII!! (Daigo)”
“Tấu hài chi mà chán quá thế, về chỗ đeê!”
…Chứng kiến bộ dạng say quắc cần câu ấy, ngọn lửa đang âm ỉ cháy trong tôi lập tức bị dội một gáo nước lạnh.
“Phư phư. Shishino-chan vẫn chỉ là một cô tiểu thư bé bỏng chưa biết yêu thôi.”
“Em nói gì cơ!?”
Yui-chan mỉm cười như nữ minh tinh trong các bộ Drama ngoại quốc. Tôi gặm một miếng Socola Alfort rồi quả quyết.
“Ng, ngay từ đầu, chị đã chẳng quan tâm gì đến yêu đương rồi. Vì dù gì, ngoài kia vẫn còn đầy rẫy những thứ hay ho. Mà chẳng phải chỉ có những người tự đánh giá thấp bản thân mới đi yêu đương, hòng dựa dẫm vào người khác để cảm thấy mình có giá trị thôi à.”
Đến tận bây giờ, tôi vẫn chẳng có lấy chút hứng thú gì với đám con trai. Vả lại, cũng đâu phải tôi có tình ý gì với Daigo-san. Chỉ là, mỗi lần nhìn thấy anh, người tôi lại bồn chồn không cưỡng nổi, nhịp thở thì trở nên gấp gáp, gương mặt thì nóng phừng phừng. Với cả, tim đập thình thịch liên hồi và phần bụng dưới có chút rạo rực nữa. Đúng rồi, chỉ có mỗi vậy thôi.
Yui-chan cười khúc khích tỏ vẻ người lớn.
“Không sao đâu, bạn đời định mệnh chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện thôi.”
“!”
“Chị sẽ đắm chìm trong thứ tình yêu sâu nặng đến mức bóp nghẹt cả con tim, sẽ có lúc cả thể xác lẫn tâm hồn của chị rệu rã vì bị tổn thương, nhưng dẫu vậy, chị vẫn không từ bỏ. Để rồi một ngày nào đó, chị sẽ được hội ngộ với chân ái. Được nhận lại thứ tình yêu trân quý mà chỉ dành cho một mình chị thôi.”
Bé gái tiểu học ngày nay dậy thì sớm đến mức này cơ á?? Cảm giác như tôi còn thua xa em ấy về độ chững chạc. Tuy tôi chẳng yêu ai, cũng chẳng có hứng thú với yêu đương hay gì cả. Cơ mà cụm từ ‘Bạn đời định mệnh’ khiến tôi có chút để tâm.
(N, nhưng mà người đó đâu nhất thiết phải là Daigo-san!)
Bởi vì típ người khờ khạo ấy không phải gu của tôi. Hơn nữa, anh ấy lại còn là chồng của chị hai. Vậy nên không thể được. Kiểu người như thế, tôi, hoàn toàn chẳng có chút hứng thú nào hết!
“──Shishino-chan.”
Chỉ cần nghe thấy tên gọi của bản thân được cất lên từ giọng nói đó thôi, là tiếng đập thình thình của con tim trong lồng ngực lại như vang vọng ra cả bên ngoài. Tôi ngoảnh mặt lại, Daigo-san đang ở đó. Nhưng kỳ thực, tôi đã biết người đó là anh trước cả khi ngoảnh mặt lại.
(À rế, lông mi của người này, dài đến thế sao.)
Như một con ngố, mặt tôi ửng đỏ ngay tại chỗ, còn cơ thể thì cứng đờ lại. Anh ấy nhẹ nhàng thủ thỉ.
“Khẽ tiếng thôi nhé. Không là đám kia nghe thấy đấy. Cả hội say hết rồi, nếu muốn lẻn đi thì phải nhân lúc này.”
Daigo-san trỏ ngón tay cái về phía những cư dân đang tưng bừng nhảy nhót của Mason de Shanghai. Tiếp đến, anh luồn vào tay Yui-chan một hộp sữa trái cây, rồi nắm chặt lấy tay em ấy mà căn dặn, phần còn lại nhờ cả vào em.
“Thiệt tình, đến bao giờ người lớn bọn anh mới thôi cái suy nghĩ, chỉ cần tưởng thưởng cho đám trẻ con là có thể thao túng được chúng thế hả? Mà thôi, lần này thì tôi chấp thuận.”
Yui-chan nhẹ nhàng hẩy tay Daigo-san ra, rồi xùy xùy xua anh ấy đi chỗ khác. Daigo-san dẫn tôi đi tản bộ. Mới chỉ lúc nãy thôi, mặt anh còn đỏ gay vì men rượu, ấy vậy mà bây giờ đã hoàn toàn bình thường trở lại. Thay vào đó, người đang đỏ mặt tía tai ở đây, lại là tôi.
■
Tôi dẫn Shishino-chan đi bộ dọc bờ biển của thành phố Yokohama. Đích tới là siêu thị Don Quijote nằm ở ven đường quốc lộ. Tại khu vực này, nếu muốn tìm một nơi cung cấp đầy đủ các loại đồ dùng sinh hoạt, thì đương nhiên phải kể đến Yodobashi hoặc Mega Don Quijote.
“Anh đã bàn với giám đốc rồi, điện với gas sẽ do bên công ty dịch vụ lo. Futon cũ với tủ lạnh thì đã có sẵn, cơ mà hình như chưa có bát đĩa thì phải, chắc là giờ phải đi mua thôi. Ề tô, còn cần cái gì nữa không ta.”
Tối qua, tôi đã trao đổi với ‘Towa’ về tương lai trước mắt của Shishino-chan. Cả bố lẫn mẹ của em đều đã qua đời, nên có vẻ là từ trước đến giờ, Shishino-chan luôn được đặt dưới sự săn sóc của những người phục vụ tại dinh cơ của nhà Senji.
(Quả là tiểu thư con nhà tài phiệt hàng thật giá thật…)
Do những cuộc tranh chấp nội bộ của gia tộc mà những người phục vụ đều đã xin thôi việc, vậy nên, Shishino-chan sẽ cần một chốn sinh hoạt mới ở thời điểm hiện tại.
“Shishino-chan, em gần như là đến đây tay không nhỉ. Bây giờ ta đi mua đồ dùng sinh hoạt hết một thể luôn nhé.”
“…Không hẳn. Anh. Không cần phải cất công đâu.”
Dù gì cũng là nữ sinh sơ trung năm ba lần đầu sống một mình ở khu nhà trọ. Vả lại, Shishino-chan còn là em vợ của tôi, tôi muốn hỗ trợ cho em ấy những gì trong khả năng của mình. Bởi ở thời điểm hiện giờ, cuộc sống của cô em vợ này đang gặp phải nhiều trắc trở.
“Xin lỗi nhé. Tự dưng lại bắt em phải tham gia buổi nhậu. Hội bọn anh, lúc nào cũng chỉ kiếm cớ để nhậu nhẹt thôi.”
“Không sao. Em không để bụng.”
“Anh thấy em ghiền món tráng miệng mua bên cửa hàng tiện lợi quá ha. Em thích đồ ngọt à?”
“Có chút.”
À rế. Sao vậy ta? Tôi cảm thấy có chút lấn cấn trước những câu trả lời lạnh nhạt của em ấy.
(Hờ hững quá!)
Mới tối hôm qua còn là những câu đối đáp đầy thân thiện giữa hai anh em. Thế mà hôm nay lại chỉ độc có một tông giọng lạnh ngắt, cứ như thể em ấy đang cố cự tuyệt tôi vậy. Đã thế, em còn nhất quyết không nhìn thẳng về phía tôi nữa.
(Hay là tại em ấy thấy cảnh bê tha của tụi hâm kia nên đâm ra khó chịu với mình.)
Gay go thật, dù sao cũng sắp trở thành người một nhà, nên tôi muốn hai anh em thân thiết hơn một chút. Chẳng lẽ không còn cách nào để em ấy vui vẻ trở lại à.
“Shishino-chan. Nhìn nè.”
“Gì vậy ạ.”
“Umiushii! (Tấu hài siêu cấp)”
“Bufu…u~…………Tự nhiên anh làm trò gì thế?”
Còn vờ kìa, em chẳng cười phát sặc còn gì. Anh thấy rõ mồn một luôn. Em vừa cười sặc trước cái trò đùa nhạt nhẽo của anh đấy. Hóa ra thái độ băng giá nãy giờ chỉ là làm bộ thôi à. Cơ mà, được chứng kiến một khía cạnh có phần trẻ con của Shishino-chan khiến tôi cũng thấy chút ấm lòng.
“Tại nãy giờ, trông Shishino-chan cứ đang khó chịu làm sao ấy.”
“Đâu? Làm gì có? Em vẫn đang bình thường đây?”
“Cả hồi sáng nữa, mặt em đỏ bừng lên luôn. Hay là em thấy không khỏe?”
Nhỡ đâu, em ấy chỉ đang cố giữ vẻ điềm đạm để không khiến tôi phải lo lắng thì sao. Vì tính cách của Shishino-chan lại già dặn một cách thiếu tương xứng so với độ tuổi thật, nên tôi sẽ chẳng bất ngờ nếu em ấy có thể thản nhiên giả vờ khỏe mạnh trước mặt người khác.
“Cho anh mượn trán chút nhé. Để anh kiểm tra xem em có bị sốt không nào…”
“Pinyaa.”
Khoảnh khắc tôi chạm vào trán của Shishino-chan, đôi má em ấy bỗng trở nên ửng đỏ, cơ thể thì cứng đờ lại. Tôi thử so sánh với nhiệt độ từ trán của bản thân. Đúng như tôi nghĩ, người em ấy hình như đang nóng hơn bình thường chút đỉnh.
“Đừng có chạm vào em!”
“!? A, anh xin lỗi.”
“Anh có ý đồ gì mà lại tự tiện sờ vào da của con gái thế hả. Anh sẽ bị áp giải! Bị hầu tòa! Bị treo đầu trước cổng địa ngục!”
“A, anh xin em, đừng buông những lời đáng sợ ấy lên anh nữa mà.”
Quả nhiên, đã là tiểu thư đài các thì sẽ rất kỹ tính trong mấy vấn đề này nhỉ. Shishino-chan đánh một cái lườm đay nghiến về phía tôi.
“Tôi, ghét anh.”
──Lời tuyên bố của em ấy như sét đánh ngang tai tôi.
“Ế~~!? Sao đột nhiên lại thành ra thế này!?
Vẫn biết Shishino-chan đang khó chịu với tôi, nhưng tôi không tài nào mường tưởng nổi lý do bản thân bỗng dưng bị em ấy ghét.
“…T, tại sao ấy à? Ề~ Tồ~”
Ơ kìa, sao bây giờ em lại đắn đo. Sau một hồi vắt óc suy tư, Shishino-chan bắt đầu làu bàu cái lý do mà hình như em ấy chỉ vừa mới nghĩ ra.
“…E, em không chấp nhận anh về mặt sinh học.”
“Em đúng là không có lấy chút nhân từ nào nhỉ.”
Nếu đây thực sự là lý do thì tôi cũng đành bất lực. Tuy vẫn thường nghe người ta nói, con gái tuổi dậy thì chúa ghét cánh đàn ông, nhưng giờ đây tôi mới được trực tiếp trải nghiệm cái cảm giác này. Chắc hẳn là do muốn chữa cháy lại lời nói ban nãy của mình, Shishino-chan phân trần với tôi, kẻ vẫn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc tinh thần.
“À không, tất nhiên là em rất cảm kích lòng tốt của anh. Về việc cho em mượn phòng trọ để có chỗ trú chân. Và cả việc anh đã hỗ trợ em nữa. Ơn này, nhất định em sẽ trả lại. Nhất định đấy, với tư cách là thành viên nhà Senji── Dẫu cho có phải đánh đổi sinh mạng này đi chăng nữa.”
“Đừng nói về sinh mạng chứ.”
Nghe sợ thế.
“…Dù sao thì.”
Em nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt ấy thấm đượm vẻ cô đơn, những giọt lệ đọng ở hai bên như chỉ trực chờ để lăn xuống đôi gò má của em.
“Đừng đến gần em nữa. Đừng nhìn em nữa… Đừng, chạm vào em nữa.”
Em quay lưng lại, để mặc mình tôi tại nơi đây mà rảo bước đi mất.
“Shishino-chan.”
“Xin anh hãy về đi. Cứ để em một mình cũng được.”
Lời từ biệt quá đỗi quyết đoán của Shishino-chan khiến tôi không còn có thể đuổi theo em.
***
“Ư~~~~ư~”
Tầm vài chục phút sau, Shishino-chan đã đang thút thít ở bên cạnh tôi.
“Shishino-chan, mức độ mù đường của em phải nói là tuyệt vọng luôn đấy.”
“K, không hề có chuyện đó. Chỉ là, chỉ là do địa mạch ngày hôm nay bị rối loạn thôi.”
Bộ em là chim di cư à. Trước đó, Shishino-chan và tôi đã mỗi người một nẻo, nhưng chỉ vài phút sau, cả hai đã đụng phải nhau trên đường về nhà. Tuy em ấy đã viện cớ là do nhầm lẫn, nhưng lại chỉ vài phút sau, Shishino-chan đã chạm mặt tôi thêm lần nữa. Khi đó, tôi đang thưởng thức cốc cà phê trong lúc chờ đợi ở con hẻm gần nhà, thì bỗng bắt gặp bộ dạng rơm rớm nước mắt của Shishino-chan đang lang thang quanh quẩn ở khu vực lân cận.
“Thật khiếm nhã! Làm gì có chuyện em bị mù đường được!”
“Thế em thử chỉ cho anh xem nhà trọ ở hướng nào đi.”
“Hướng kia!”
“Ngược rồi.”
“Pinya.”
Hổ thẹn vì đã chỉ sai hướng, Shishino-chan ngượng chín cả mặt.
(Dù có cố khoác lên bên ngoài lớp vỏ bọc trưởng thành đi chăng nữa, thì bên trong vẫn chỉ là cô nữ sinh sơ trung năm ba thôi à.)
Là người lớn, tôi không thể ngó lơ con bé được. Kể cũng ngộ ghê, so với hồi trước, vai trò của hai đứa giờ đây lại hoàn toàn bị đảo ngược. Nghĩ bụng, tôi không kìm nổi mà bật cười.
(…Hồi trước?)
Không, làm gì có hồi trước nào. Đây mới là lần đầu tôi và Shishino-chan gặp mặt thôi. Tôi nhẹ nhàng lắc đầu sang hai bên để rũ bỏ cái suy nghĩ vẩn vơ ấy.
“Em, đâu có phải trẻ con. Em thừa sức đi một mình được.”
“Khúc cua tiếp theo, nên quẹo vào đâu?”
“Vào kia!”
“Ngược rồi.”
“Pinya.”
Shishino-san mà tôi bắt gặp trong giấc mộng, không mang những nét trẻ thơ như thế này. Cô ấy lúc nào cũng cau mày khó chịu, nhưng thi thoảng, tôi vẫn có dịp được thấy vẻ mặt tươi cười rạng ngời của cô. Shishino-san là người quá mạnh mẽ, nên không một lần cô để lộ ra những cử chỉ yếu mềm của bản thân. Dẫu cho càn khôn có bị đảo lộn, cũng không đời nào có chuyện cô ấy luống cuống tìm cách lấp liếm việc bản thân lạc đường trong ngượng ngùng được.
(Không, dù gì cũng chỉ là giấc mơ thôi, đương nhiên là sẽ khác ngoài đời rồi.)
Nhưng tại sao, tôi lại không thể ngừng liên tưởng hai người với nhau. Một bên là Shishino-chan trẻ thơ, một bên là Shishino-san điềm đạm.
“S, sao anh lại cười.”
“À không. Không có gì đâu. Chỉ là anh thấy em đáng yêu quá.”
Bất chợt, Shishino-chan ngây như phỗng, tóc tai trên người dựng ngược lên như những nhân vật hoạt hình trong anime của Ghibli. Cũng bởi nước da trắng trẻo, nên thật dễ dàng để nhận thấy đôi má em đã chuyển sang màu hường. Em lườm tôi mà rền rĩ.
“…Ghét.”
“Ế?”
“Cái, thái độ bỡn cợt với phụ nữ của anh, là em chúa ghét!”
Bỡn cợt với phụ nữ. Đây mới là lần đầu có người nói thế với tôi.
“Đã thế! Anh còn đang có vợ rồi, vậy mà lại đi tỏ vẻ thân thiết với mấy cô khác! Quan niệm chung thủy ở Nhật Bản thời nay của anh để đâu rồi hả! Tại sao mọi người lại cứ gần gũi với anh đến khó hiểu thế!”
“Ế, từ ngoài trông vào thì là như vậy á? Mọi người chỉ là cư dân cùng khu trọ thôi mà.”
“Mà ngay từ đầu, anh lại còn đi cưới một đứa con gái chưa gặp mặt bao giờ làm vợ nữa. Khờ khạo cũng phải có chừng mực thôi chứ!”
“Cái đấy thì, chắc là vậy thật…”
Tôi không thể phản bác lại được.
“Nhưng những điều vừa rồi sao lại là lý do Shishino-chan ghét anh được?”
“Ế.”
Shishino-chan sửng sốt nhìn lại tôi.
“…Em, ghét.”
Đôi bờ mi rơm rớm nước mắt, em lảng gương mặt đượm buồn của mình đi hướng khác.
■
Lướt mình qua cánh cửa tự động, cảnh tượng trước mắt tôi không thể là gì khác ngoài dị giới.
“Pinya…”
Bên trong cửa hàng là vùng không gian rộng rãi tựa túi dạ dày của ác ma. Mọc lên tại nơi đây là các gian hàng trưng bày những món bánh kẹo thân quen, những tấm biển quảng cáo bắt mắt đầy cám dỗ, và cả những món hàng ngộ nghĩnh với số lượng không sao đếm xuể. Nơi đây chính là địa điểm mà người dân trong thành phố vẫn thường hay đồn thổi là chốn ma cảnh, nằm ngoài phạm vi hiểu biết của nhân loại──
(──Don Quijote!)
Phía bên trong, là quang cảnh chói lòa trong ánh đèn huỳnh quang của khu siêu thị, được lồng ghép cùng bản nhạc nền du dương đang phảng phất trong không khí. Và còn cả chiếc bể cá cỡ bự chẳng có lấy một chút liên quan gì tới những gian hàng xung quanh nữa! Bị đặt vào trong một vùng không gian có mật độ thông tin quá lớn, đầu óc tôi bỗng trở nên quay cuồng.
“Ta qua gian hàng đồ điện tử trước nhé.”
“D, Daigo-san có không dẫn theo thì em cũng vẫn tự đi được mà.”
“Nhưng như thế thì nhất định Shishino-chan sẽ thành trẻ đi lạc mất.”
Nói đoạn, anh ấy chỉ cho tôi xem bản đồ bên trong của Megadonki.
Trời ôi, số tầng nhiều không kể xiết! Các gian hàng thì được bày biện một cách phức tạp đến rối rắm như tổ kiến lửa! Nơi đây như chiếc nồi chưng cất nghiệp chướng của con người, để rồi thứ đang hừng hực bốc lên là lòng tham thuần túy nhất của nhân loại!
Tôi đã hoảng sợ, đã nao núng.
“C, chẳng phải em sợ thành trẻ lạc hay gì đâu. Cơ mà, nếu anh cương quyết muốn đi theo thì…”
“…Ừ, anh muốn đi theo.”
Thì không còn cách nào khác. Dù tôi chẳng muốn tẹo nào. Cũng bởi không ai có thể xâm phạm quyền tự quyết của người khác mà. Dù tôi chẳng muốn tẹo nào.
(DÙ MÌNH CHẲNG MUỐN TẸO NÀO!)
Tâm trạng trở nên ủ rũ, tôi bèn tránh mặt anh. ‘Nhưng những điều vừa rồi sao lại là lý do Shishino-chan ghét anh được?’. Câu hỏi ấy cứ văng vẳng không dứt trong đầu tôi. Lạ thay, ngực tôi như đang bị những mũi kim sắc nhọn đâm chọc vào. Lý do là vì sao, thì chính bản thân tôi cũng không rõ nữa.
(Lẽ ra, người này phải chẳng đáng để mình bận tâm mới đúng.)
Chỉ là chồng của chị hai thôi. Mối liên kết giữa tôi và người này không hề đáng kể. Cả hai gần như là người dưng nước lã với nhau. Đó là lý do tôi không muốn anh ấy tiếp cận mình. Tôi không muốn bị hành hạ bởi cảm giác bứt rứt khôn nguôi trong người hơn nữa.
(Daigo-san là một người rộng lượng. Anh ấy chỉ đang chăm nom mình thôi.)
Ấy vậy mà, tự dưng tôi lại gặp phải một giấc mơ kỳ lạ như thế, để rồi sau đó, những cảm xúc trong lòng dần trở nên mất kiểm soát. Thật khó chịu. Tôi biết. Nhưng dẫu có biết, tôi cũng không thể kiềm chế chúng lại được. Mỗi lần bóng hình anh hiển hiện trước mắt, là trong tôi lại thổn thức một cảm xúc bất an đến khó hiểu.
──Tuy vậy, nơi này là Don Quijote!
“Món phải mua đầu tiên chắc là lò vi sóng nhỉ.”
“…Lò vi sóng mà lại chỉ có 5000 yên. Bán phá giá hả trời!?”
“Tiếp theo là bát đĩa với cốc chén nữa.”
“Đĩa họa tiết bé mèo nè! A, cái cốc này dễ thương quá chừng! Ui, mình nên chọn cái nào đây ta.”
“Em có cần mua thêm quần áo để thay không?”
“B, bán cả trang phục hầu gái sao! A, ở đây có nhiều bộ dễ thương đáo để.”
Bị dắt mũi bởi cái thế giới đầy tráng lệ này, tôi thậm chí còn quên bẵng đi cả những phiền muộn trước đó. Chính tôi cũng phải thừa nhận rằng mình quả là một con nhỏ dễ dãi. Hào quang chói lọi của chủ nghĩa tư bản đã làm bừng sáng bóng tối trong thâm tâm tôi.
“Tiếp theo là…”
Anh ấp úng. Sau đó, anh chỉ tránh mặt qua hướng khác mà trỏ tay về phía sâu bên trong siêu thị.
“…Có khi em nên mua thêm cả đồ lót nhỉ?”
“Pinyaa.”
Đôi má lại ửng đỏ, tôi vội vàng chạy trốn khỏi anh. Chuyện là, mặc những bộ quần lót mua từ cửa hàng tiện thường gây cảm giác vô cùng khó chịu, đó là lý do mà tôi cần phải mua chúng tại đây. Ấy vậy mà tôi lại hoàn toàn quên khuấy đi mất.
“Shishino-chan! Anh chờ em ở đây nheé!”
Tuy là một người thiếu tế nhị, nhưng chí ít, anh rể cũng nhận thức được vấn đề này. Vừa áp chặt bàn tay lên gò má đang nóng phừng của bản thân để làm nguội nó, tôi vừa nhanh nhảu nhét mớ đồ lót xuống đáy của giỏ hàng.
(Mới lúc nãy thôi trong người còn bứt rứt khôn nguôi, thế mà.)
Lần đầu đặt chân vào Don Quijote, nơi này tràn ngập những món hàng mà tôi chưa một lần từng thấy trong đời. Chúng khiến tôi hồ hởi, và thậm chí, là có chút hưng phấn. Được dạo quanh Megadonki cùng Daigo-san, được bốc nhặt những món đồ mới lạ, được đi tìm những vật dụng thiết yếu. Cứ như thể, cả hai đang cùng trên hành trình truy tìm kho báu vậy… Vui thật đấy.
(Hóa ra thường dân lại có chốn mua sắm thú vị đến nhường này cơ à,)
Tại khuôn viên ngôi trường tôi đang theo học, những hoạt động la cà dọc đường đều bị nghiêm cấm. Đã vậy, quản gia ở nhà cũng không cho phép tôi được bén mảng đến gần những khu phố mua sắm. Vậy nên, trước những núi vật phẩm bắt mắt nơi đây, tôi không khỏi cảm thấy xôn xao trong người. Sau khi nỗi phiền não khó chịu ban nãy được xua tan, lý trí của tôi đã bắt đầu lấy lại được chút tỉnh táo vốn có của nó.
(Daigo-san tốt với mình đến thế này. Vậy mà… mình lại bảo là ‘Ghét’ anh ấy.)
Không hề có chuyện tôi ghét anh. Tôi thậm chí còn không biết phải làm thế nào mới có thể ghét được một người tử tế như anh. Tuy vậy, bản năng phòng vệ trong thâm tâm lại đang inh ỏi báo động. Rằng tôi không được phép đến gần người này. Rằng tôi không được phép nhận ra ‘Thứ gì đó’ đang cư ngụ ở sâu trong tiềm thức. Và rằng, tôi phải tránh xa khỏi anh càng sớm càng tốt.
(Nhưng mà, xét cho cùng, đấy cũng chỉ là mớ cảm xúc vớ vẩn, phi lý và không có cơ sở thôi.)
Sau khi tự kiểm điểm bản thân, tôi hít một hơi thật sâu. Dù gì Daigo-san cũng là anh rể của mình, hai đứa nên thân thiết với nhau thì hơn. Đứng trước tấm gương ở quầy đồ lót, tôi dùng tay nâng hai bên khóe miệng để luyện cách mỉm cười.
(Ừm, Ok. Mình làm được.)
Hình ảnh trong tấm gương là nụ cười miễn chê của tôi. Như này thì nhất định anh ấy cũng sẽ phải thấy tôi thật đáng yêu…?
(Không! Mình hoàn toàn, không cần anh ấy thấy mình đáng yêu hay gì hết!?”
Quả nhiên, những nếp suy nghĩ kỳ cục chẳng mấy chốc đã đâu lại vào đấy. Tôi dứt khoát lắc đầu sang hai bên, rồi quay về vị trí mà anh rể đang chờ.
“Daigo-san, cho em xin lỗi. Để anh phải chờ…”
Nhưng tôi lại không tìm thấy Daigo-san tại nơi mà đáng ra anh ấy vẫn phải đang ở đó. Anh đi đâu rồi nhỉ.
“Daigo-san?”
“Gyaa.”
Sau một thoáng tìm kiếm, tôi phát hiện ra anh đang dán chặt mắt vào một góc của siêu thị với vẻ đầy si mê.
“Anh đang nhìn gì vậy ạ?”
“Ấy, cái này, không phải vậy đâu…”
Thứ mà anh ấy đang nhìn──là đồ lót cho phụ nữ. Đã thế lại còn là loại dành cho người lớn, mà đúng hơn là dành cho những người có size lớn. Size lớn ở đây, là loại áo lót phải khoảng cỡ G~I. Anh rể cầm chúng trên tay, ngắm nhìn một cách đắm đuối? Bằng vẻ mặt hết sức dâm tà!?
“…Biến thái.”
“Thực sự là không phải mà!”
“Thì tại, ánh mắt hau háu như thể sắp xuyên thủng cái áo ngực của anh. Làm em không thể tưởng tượng được gì khác ngoài việc anh là kẻ bệnh hoạn.”
“Không phải vậy đâu! Đấy là tại ‘Towa’ bảo anh là cô ấy cỡ H!”
“Ế.”
“A, anh chỉ tò mò không biết cỡ H nó như thế nào. Nên mới ngó qua thử.”
Ra vậy. Vếu của chị hai rất to. Mỗi lần được chị ôm là một lần tôi phải thảng thốt. Trái ngược với chị hai, bộ ngực của tôi lại thật khiêm tốn. Nếu tôi mà thử mặc áo lót cỡ H, thì chắc chắn chiếc áo ấy sẽ thùng thình xõa xuống đến tận rốn cho xem. Dù chị hai có động viên rằng bây giờ tôi mới bắt đầu phát triển, nhưng tới tận thời điểm hiện tại, bộ ngực của tôi vẫn chưa cho thấy dấu hiệu lớn thêm. Vẫn mãi chỉ là bộ ngực cỡ AA thôi. Cơn phẫn nộ trong người khiến tôi siết chặt nắm đấm.
“…thường em.”
“Ế? Sao vậy?”
“Dám coi thường em! Anh dám coi thường em vì bộ ngực phẳng phiu này! Đừng có nhìn vào ngực em bằng ánh mắt thương hại ấy nữa!”
“Ấy không, anh hoàn toàn không nhìn em bằng ánh mắt thương hại đâu mà!?”
“Thế giữa ngực bự với ngực nhỏ, anh chọn bên nào!?”
“Ngực bự.”
“Mukyaaaa!!”
Hứ, cứ thế đi, chẳng sao hết. Bây giờ em mới bắt đầu nuôi chúng lớn lên thôi. Khẩu vị của Daigo-san ra sao, em chẳng quan tâm tẹo nào luôn!
Vừa khóc nghẹn trong uất ức, tôi vừa xách giỏ hàng đến quầy thanh toán.
***
Tôi đang bước đi trên con đường trở về nhà. Phố xá ở Yokohama vẫn nhộn nhịp như vẻ thường ngày của nó.
“Shishino-chan?”
Hình như có ai đó đang ở sau lưng, nhưng tôi chẳng buồn bận tâm.
“Shishino-chan. Em có nghe thấy không thế. Shishino-saan.”
Mặc kệ mặc kệ. Tôi chẳng có hơi đâu mà đi lắng nghe lời của cái người biến thái đó.
“…Ngực lép.”
“Anh chán sống rồi nhỉ!”
“Ra là vẫn nghe được còn gì!”
Tôi đáp lại Daigo-san bằng một cú đá thấp, rồi ngay sau đó phụng phịu đánh mặt qua hướng khác.
(Daigo-san là đồ ngốc. Daigo-san là đồ ngốc. Daigo-san là đồ ngốc.)
Vừa khờ khạo nè, vừa hám gái nè, vừa mê ngực bự nữa nè. Giờ thì đã rõ, tôi chúa ghét người này. Về mặt sinh học đã không thể chấp nhận được rồi. Vả lại, tôi hoàn toàn chẳng có hứng thú gì với anh ta hết, không bao giờ có chuyện tim tôi đập loạn nhịp khi nhìn anh ta đâu.
“Mư Mư!!”
Bất chợt, một ông cụ lạ mặt đứng sững lại mà khàn khàn lên giọng. Ông cụ chỉ trừng mắt nhìn về phía chúng tôi, những người đang đứng chôn chân vì sửng sốt, rồi cứ thế tiến lại gần. Bộp, ông nắm chặt lấy hai bả vai của Daigo-san. Vì sự việc diễn ra trước mắt quá sức đường đột, nên tôi thậm chí còn không thể cất giọng lên thành lời.
“Ô~ Cậu trai! Cậu có biết cậu vừa làm gì cho lão không!”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Ông cụ trỏ ngón tay về phía ngọn cây lớn ở bên cạnh. Đang nở rộ trên tán cây, là những đóa hoa trắng màu tinh khôi hiếm gặp.
“Tương truyền, nếu như có một cặp nam nữ nào đó thực hiện cú đá thấp dưới những đóa hoa trong truyền thuyết này, thì chắc chắn cặp đôi đó sẽ được tác hợp!”
Sao lại có một cái truyền thuyết lố bịch đến mức đấy cơ chứ.
“Hoa ở trên những tán cây này đã không nở trong suốt 100 năm rồi! Đây mới là lần đầu tiên lão được chiêm ngưỡng chúng đấy…! Nhất định, hai anh chị đã được se duyên bởi ‘Định mệnh’! Lão cũng xin chúc phúc cho hai người.”
Dứt lời, ông cụ rời đi với vẻ mặt không thể mãn nguyện hơn. Trong khi đó, tôi và Daigo-san lại đang hướng ánh mắt về phía gương mặt của nhau.
“N, nhất định chỉ là mê tín thôi.”
“Đ, đúng rồi. Đây chỉ là những lời lú lẫn của người già trong lúc cô đơn trống trải thôi.”
Chuyện đó sao có thể xảy ra được. Vì định mệnh chỉ là một khái niệm phi khoa học, không hề tồn tại trên thế giới này. Tôi và Daigo-san được se duyên bởi định mệnh? Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tôi phải cười khẩy.
(Tuyệt đối không thể nào như thế được!)
Đúng là chỉ cần bắt gặp bộ dạng của anh là ánh mắt tôi không thể rời khỏi được, hay chỉ cần trò chuyện chút xíu thôi là con tim trong lồng ngực lại rộn ràng liên hồi không kiềm chế nổi, và cả tôi đã thực sự òa khóc khi biết mình không thuộc kiểu người anh ấy thích. Nhưng mà.
(Không đời nào có chuyện giữa mình và Daigo-san lại có mối duyên tiền định được!)
Một ngọn gió bất thần ập đến. Rồi bộp, vật thể gì đó màu trắng vừa rơi vào trong tay tôi.
“Đây là… một bó hoa?”
Chứng kiến cảnh tượng tôi nhận được bó hoa, một cặp cô dâu chú rể từ phương nào bỗng nhiên chạy đến bằng vẻ hoan hỉ.
“Xin thứ lỗi. Tôi quăng hoa dở quá! Nếu được thì, mong bạn nhận lấy đóa hoa giùm chúng tôi nhé?”
“C, c, cái này, là Bouquet Toss…?
Trước câu hỏi của tôi, người cô dâu nở một nụ cười rạng ngời mà đáp.
“Vâng! Kỳ diệu thật đấy. Khoảng cách từ nhà thờ tới đây không hề ngắn, vậy mà bó hoa lại được cơn gió cuốn đến tận chốn này! Cứ như thể, ‘Định mệnh’ đã sắp đặt hai bạn nhận được bó hoa này ấy!”
Người chủ rể đang đứng bên cạnh vị hôn thê của mình cũng nở một nụ cười niềm nở mà tiếp lời.
“À đúng rồi. Trước đây, bọn mình cũng từng gặp nhau tại một lễ cưới. Rồi em cũng bắt được bó hoa từ cô dâu, hệt như hai bạn này…”
“Phư phư, đúng là vậy nhỉ, anh yêu. Dạo đó, em chẳng để tâm gì đến anh luôn, thế mà bọn mình lại yêu nhau nồng thắm từ lúc nào không hay nhỉ? Tiếp đến là lượt của hai bạn đó ♪”
Cặp cô dâu chú rể đang đắm chìm trong hạnh phúc ấy ấn bó hoa trắng vào tay chúng tôi rồi rời khỏi.
“──Không phải là vậy đâu!”
Tôi trỏ tay về phía Daigo-san, người đang trong cơn thất thần, mà hét toáng lên.
“Cái thứ này, chỉ là tình cờ thôi! Anh với em, không phải được se duyên bởi định mệnh hay gì đâu.”
“A, anh biết mà! Dù gì, anh cũng là người có vợ rồi!”
“Với cả, kiểu người như Daigo-san, hoàn toàn không phải gu của em!”
“Anh cũng thế, Shishino-chan đâu có phải kiểu người yêu thích của anh!”
“Haaaaaả!?”
“Sao lại có mỗi em được tức!? Bất công thế!?”
Ừ, đúng là vậy thật. Tôi cũng thấy có chút hối lỗi. Dù gì thì thời đại ngày nay cũng là xã hội của sự bình đẳng giới tính mà. Ừm, phải rồi nhỉ. Làm gì có chuyện Daigo-san lại thích một đứa ngực lép, toàn thân trắng dã như mình. Ừ, đúng rồi. Đương nhiên là phải vậy.
“Cho em xin lỗi nhé, ô hô hô”
“Khiếp hồn. Sao em cười ghê thế.”
Đã nói là sẽ mặc kệ anh ấy, thế mà tôi lại lỡ phản ứng thái quá. Dù tôi chẳng mang chút hứng thú nào với người như thế này hết.
(Cái thứ cảm xúc này, rốt cuộc là gì vậy trời.)
Nào là dưới đóa hoa trong truyền thuyết. Nào là bó hoa trắng từ cô dâu. Nào là chỉ cần lỡ liếc mắt nhìn phải cũng đủ để con tim kêu réo lên.
Mấy điều trên chẳng có ý nghĩa gì cả. Nếu chúng thực sự có ý nghĩa thì sẽ rắc rối lắm. Bởi Daigo-san, là anh rể của tôi mà.
“A, xin phép em nhé. Có cuộc gọi đến.”
Daigo-san đột nhiên dừng lại rồi rút chiếc điện thoại đang reo từ trong túi ra.
(Nhạc chuông này, là bài của ban nhạc mình thích nhất. Hóa ra Daigo-san cũng thích à.)
Khoảnh khắc nhận ra điều này, nhịp tim lại tăng lên, nhưng tôi dứt khoát lắc đầu sang hai bên để rủ bỏ những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.
“Gì thế? Sheehan à. Sao cơ? Ế? Đột nhiên có chuyện gì vậy.”
Tuy không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện, nhưng từ đầu máy bên kia, Yen-san đang thao thao báo lại sự tình gì đó với vẻ cuống cuồng trong tông giọng. Thấy tôi có vẻ tò mò, Daigo-san bèn bật loa ngoài lên để tôi cùng nghe.
[Họ của Shishino-chan là ‘Senji’ phải không? Tui thấy quen quen nên mới đi tìm hiểu thử xem sao.]
Yen-san bảo chúng tôi hãy đọc qua cái email chị ấy vừa gửi. Tuy lộ rõ vẻ ngờ hoặc trên gương mặt, nhưng Daigo-san vẫn nhấp vào cái email ấy.
[Cơn sóng ngầm trong nội bộ nhà Senji── Buổi họp báo với luật sư Kudou Yaiba – hôn phu của trưởng nữ nhà Senji, Senji Towa.]
Có vẻ như đây là bài viết về buổi họp báo liên quan đến cuộc tranh chấp gia sản của nhà Senji. Được phỏng vấn là Kudou-san, người hiện đang là cố vấn pháp lý của nhà Senji, và đồng thời cũng là hôn phu của chị hai. Tuy vậy, ở trên mặt báo toàn là những thông tin mà tôi đã nắm bắt từ trước.
“…Hôn phu, sao. Vậy nghĩa là thế nào.”
Nhận ra sự run rẩy tới từ giọng nói của Daigo-san, tôi quay ra nhìn vào anh ấy. Đồng tử mở rộng. Khuôn mặt nhễ nhại những hạt mồ hôi lạnh toát.
(Aa, có khi nào. Người này.)
Không biết chăng. Việc chị hai đã từng đính hôn với người khác. Chắc hẳn bà chị đó đã không kể cho anh ấy.
“Shishino-chan… Chuyện này nghĩa là thế nào, em có thể cho anh biết không.”
Anh rể lúc này đây, đang mặt cắt không còn một giọt máu.
***
Một ngày nọ, người đàn bà quyền lực nhất gia tộc Senji, Ōoba-sama, đã nói với chị hai thế này.
[Người này là hôn phu của cháu.]
Có mặt ở đó, không phải ai khác ngoài anh Kudou Yaiba. Theo những gì tôi được kể, dù còn trẻ tuổi, nhưng anh ta đã dấn thân vào giới kinh doanh và trở thành một ngôi sao sáng với những thăng tiến không ngừng nghỉ. Tuy vậy, một người yêu tự do hơn bất kỳ ai khác như chị hai, sẽ không đời nào chấp nhận bản thân lại bị ràng buộc bởi cuộc hôn nhân chính trị.
[Nếu muốn khước từ cuộc hôn nhân này, thì hãy dẫn theo gã đàn ông khác đến đây.]
Chị hai là một trong số ít những người thừa kế nhánh chính gia của nhà Senji. Và gia tộc thì không thể không có người nối dõi. Vì vậy, e rằng một người đáng sợ như Ōoba-sama, sẽ vẫn cưỡng ép chị hai phải chấp nhận lời đề nghị trong trường hợp chị ấy từ chối kết hôn.
Tuy vậy, không đời nào chị hai lại có thể dẫn một ‘gã đàn ông khác’ về nhà được. Bởi trước hết, chị hai mắc chứng thiếu tin tưởng đàn ông, hay nói đúng hơn là chị không biết phải ứng xử thế nào với họ (đây cũng là điểm mà tôi cảm thấy lấn cấn nhất), ai cũng chắc mẩm chị hai không có bạn trai hay thậm chí là bạn khác giới, và dù có muốn chị cũng không thể tìm được. Vì chị ấy là kiểu người luôn cảm thấy thoải mái nhất khi được đơn độc mà.
(Đó chính là lý do chị hai bày ra màn kịch này.)
Chị ấy nhắm đến những gã đàn ông cả tin, rồi cương quyết ép họ cùng thực hiện hôn nhân giấu mặt, hòng đoạt được ‘Văn bản pháp lý’, thứ bằng chứng đanh thép nhất để hủy bỏ cuộc hôn nhân mà Ōoba-sama đã cất công dàn dựng. Đó chính là chị hai, người có khả năng thao túng kẻ khác một cách đầy tinh vi nhờ vào bộ não giảo hoạt của mình.
Từ đây, mọi sự kiện đã được thông suốt.
(Việc chị ấy cứng đầu cứng cổ không gặp mặt Daigo-san. Việc chị ấy đột nhiên lải nhải về hôn nhân giấu mặt. Và trên hết, là cả việc chị ấy không hé môi nửa lời về hôn ước của mình với Kudou Yaiba──)
Sáng hôm sau, Daigo-san đã không bước chân ra khỏi phòng.
(Hẳn là sự việc hôm qua khiến anh ấy sốc lắm.)
Tôi đã kể cho anh biết mọi chuyện. Đây là nghĩa vụ tôi cần phải thực hiện với bổn phận làm em gái của Senji Towa. Tuy tôi không ngừng xin lỗi anh, nhưng lần nào anh rể chỉ thờ thẫn đáp lại bằng những câu nói vật vờ với vẻ mặt vô hồn. Chứng kiến tình cảnh đó của anh rể khiến tôi không khỏi đau nhói trong ngực.
“Daigo-san. Yen-san nhờ em chuyển lời. Chị ấy hỏi anh có muốn cùng đi ăn sáng tiếp không ạ.”
Tuy đã ấn chuông cửa, nhưng từ trong phòng, không hề có lấy một tiếng động nào vọng lại. Tôi đành bỏ cuộc và rời đi. Sau đó, tôi tụ hội với Yen-san và Lingate-san, rồi cùng lên đường đến ‘Kouryuutei’.
“Vậy đúng là Daigo đã bị lợi dụng à.”
Chị hai của tôi là người đam mê tự do. Chị không màng đến một người nào khác, luôn tự ý làm những điều mình thích, để rồi sau đó nhận lấy những tràng cười hớn hở chỉ cho riêng mình. Nếu là vì quyền tự do tự tại của bản thân, chị ấy sẽ không từ mọi thủ đoạn hay kiêng nể bất kỳ ai.
“…Có lẽ, em nên rời khỏi khu trọ thì hơn nhỉ?”
“Há? Tại sao.”
“Vì chị hai của em, đã lừa gạt Daigo-san…”
Vết thương lòng anh ấy đang phải chịu đựng, hẳn là cay đắng lắm. Có khi Daigo-san còn chẳng muốn nhìn thấy mặt tôi ấy chứ. Vả lại, anh cũng không còn bị ràng buộc bởi nghĩa vụ chăm sóc tôi nữa. Dẫu vậy, Lingate-san lại mỉm cười mà tiếp lời tôi.
“Đầu óc Daigo không nhanh nhạy đến thế đâu.”
“…Nhanh nhạy.”
“Vì ổng thật thà thí mồ. Nên là một khi Daigo đã quyết định trông chừng đứa trẻ nào, thì sẽ không có chuyện ổng vứt bỏ đứa trẻ ấy đâu.”
Sự thân tín đến lạ thường này, khiến tôi chỉ còn biết chớp mắt trong ngơ ngác. Nhưng tại sao──
(──Linh cảm của mình lại mách bảo, rằng bản thân vẫn luôn biết Daigo-san là kiểu người như vậy.)
Midou Daigo. Đứa bé đó sẽ không bao giờ bỏ mặc người khác. Vì cậu ấy là người nhân hậu mà. Song cũng bởi bản tính này, mà dẫu không biết bao lần bản thân bị tổn thương, cậu vẫn nhất quyết không chịu từ bỏ. Tôi biết chứ, bởi chính tôi đã vô số lần giải cứu cậu ấy khỏi sự liều lĩnh đó mà.
(À rế. Lại nữa rồi, mình lại suy nghĩ những điều kỳ quái.)
Mặc dù tôi và Daigo-san mới chỉ quen biết nhau từ tối hôm kia. Ấy vậy mà, tại sao, tôi lại làm bộ như thể mình hiểu rõ anh ấy.
“Hm~”
Có lẽ là do đã nhận thấy sự bối rối của tôi, nên Yen-san bèn quay về hướng này mà nhoẻn miệng cười.
“Này, nếu em thấy có lỗi thì cứ đến mà động viên lão đê. Lão ấy mà rầu rĩ thì chẳng biết bao giờ mới khỏi đâu.”
Tôi chợt nhận ra lời Yen-san nói cũng có lý.
(Mình vẫn còn nghĩa vụ phải báo ơn người ta mà.)
Nếu lúc này mà không trả ơn thì còn lúc nào nữa! Vì nghĩa vụ cao cả! Dẫu có phải đánh đổi sinh mệnh này!
“Em…sẽ cố gắng hết sức!”
“Ồ~ Cố lên, cố lên~"
“Vậy hai chị có thể hỗ trợ em không ạ?”
Đáp lại lời thỉnh cầu của tôi, Yen-san và Lingate-san chỉ đồng thanh “Không, phiền muốn chết.”
***
Sự tình là như vậy đấy. Để có thể hoàn thành được nhiệm vụ cao cả là đền ơn trả nghĩa cho Daigo-san, tôi quyết định sẽ làm gì đó để giúp anh phấn chấn trở lại.
(Cơ mà rốt cuộc, mình nên làm gì đây nhỉ?)
Tôi không biết phải làm thế nào để động viên người trưởng thành cả.
(…Cái này là, bếp gas? Đúng không nhỉ? Sử dụng thế nào đây ta.)
Thậm chí, đến cả cái bếp cảm ứng trong căn hộ độc thân này tôi còn không nắm rõ cách sử dụng. Bắt đầu cảm thấy mất phương hướng, tôi bèn thử ấn chiếc nút cảm ứng ở trên bếp xem sao. Thiệt tình, không biết thường dân họ ninh nước cốt xương kiểu gì trong cái căn bếp chật hẹp như thế này nhỉ. Trong lúc đang trầm tư suy nghĩ, ping pong, một âm thanh ì è vang lên. Tôi tiến đến mở cánh cửa dẫn vào phòng.
“Ara, bất cẩn quá nghen.”
Xuất hiện ở trước cửa là một bé gái nhỏ nhắn, đang khoác ở sau lưng chiếc ba lô cho trẻ em. Nếu tôi nhớ không lầm, cô bé là Yui-chan, em gái của anh giám đốc.
“Thế là không được đâu. Dù gì cũng là thiếu nữ sống đơn thân. Đầu tiên, phải kiểm tra xem đối phương là ai đã. Nhìn nè, người ta còn cất công gắn thêm cả mắt thần lẫn chốt xích mà.”
Quả đúng là vậy. Tôi cảm thấy hổ thẹn vì thường thức của bản thân còn thua cả một bé gái tiểu học. Mặc cho cơn xấu hổ trong lòng còn chưa nguôi ngoai, tôi vẫn lên tiếng hỏi em ấy.
“Nhưng mà em đến đây có việc gì thế, Yui-chan?”
“Ông anh ngố nhà em bảo mang cái này đến đây. Hình như là hợp đồng thuê nhà. Với cả, mấy món đồ hữu dụng cho người sống một mình nữa.”
“Chị cảm ơn. Em vào nhà nhé?”
Vẫn như mọi khi, một đứa trẻ với cách xử sự trưởng thành vượt tuổi. Tuy vậy, chiếc ba lô màu đỏ cùng cây còi nhỏ xinh được móc ở bên cạnh khiến tôi vẫn cảm nhận được vẻ đáng yêu của Yui-chan. Tôi rót hồng trà vào bộ ấm chén được mua từ Don Quijite, rồi đặt tách trà ở phía trước em ấy.
“Em nghe ngóng được sự tình của Daigo-chan rồi. Nhóc ấy, toang thật rồi ha.”
“…Vậy à.”
“Em vừa ghé qua phòng của cậu nhóc. Cơ mà sắc mặt trông tệ hại lắm, hai mắt thì thâm quầng hết cả lên. Hệt như hồi trước ấy.”
Hóa ra Yui-chan đã gặp được Daigo-san. Trong khi đó, tôi thậm chí còn chẳng được anh ấy đáp lại… Không, mình không nên để bụng tới chuyện này nữa. Tập trung vào, tôi ơi. Điều quan trọng bây giờ phải là Daigo-san.
“Hồi trước, ý em là sao?”
“Là 3 năm trước, lúc mà Daigo-chan với vợ bỏ nhau. Đợt ấy── cậu nhóc trầm cảm hơi bị lâu đó.”
Nhắc mới nhớ, Yen-san cũng bảo với tôi là Daigo-san đã từng ly hôn một lần thì phải.
“Thì, chị xem, về cơ bản, cậu nhóc là một chú cún. Daigo-chan kiểu, hay ngộ nhận quá đà… hay si tình… nên nhóc ấy chẳng bao giờ nghĩ đến viễn cảnh bản thân sẽ bị phản bội, lúc nào cũng hết mực tin tưởng mọi người. Chị cũng biết mà, đúng không?”
“…”
“Mặc dù tính cách ấy rất đáng quý, rất thanh cao. Nhưng càng tin tưởng bao nhiêu thì khi bị phản bội, vết thương lại càng sâu nặng bấy nhiêu. Bình thường, không ai lại thiếu cảnh giác đến thế cả. Ngoại trừ cái người này, trước giờ bản tính nhóc ấy vẫn vậy.”
Nói đoạn, Yui-chan tao nhã nhấp môi thưởng thức ly trà. Những dòng suy nghĩ rời rạc cứ vòng vo trong đầu tôi mà không thể cô đọng lại được. Vì tôi biết. Biết cái điều mà đáng ra tôi không thể nào biết được.
(Đúng. Cậu ấy là kiểu người như thế mà. Một đứa trẻ quá đỗi nhân từ, nên chỉ toàn chuốc lấy thương tổn về phía bản thân.)
Chắc hẳn, ngay cả vào thời điểm chị hai đề xuất ‘Hôn nhân giấu mặt’, anh cũng không có lấy chút ngờ vực. Vì người ấy, một khi đã dành tình cảm cho ai đó, thì sẽ luôn tin tưởng đối phương vô điều kiện. Đúng là một chú cún mà.
“Phải làm thế nào, thì chị mới có thể giúp Daigo-san phấn chấn trở lại nhỉ.”
“Ara?”
“Hoàn toàn không phải vì chị thích Daigo-san hay gì đâu nhé!!”
Yui-chan cười khúc khích.
“Cậu nhóc ấy cũng chỉ là một đứa con trai dễ đoán thôi. Chị thử nghĩ xem, thứ con trai thích là gì?”
“Thể thao chăng…?”
“Rượu chè, cờ bạc và gái gú.”
Bộ anh ấy là người thời Showa à.
“Rượu chè thì bọn mình không thể giúp gì rồi. Cũng chẳng có đồng nào để mà cờ bạc. Cơ mà, cái cuối đâu phải là bất khả thi nhỉ?”
“G, gái gú?”
“Chỉ cần Shishino-chan diện bộ đồ bơi mà dỗ dành, thì chắc chẳng mấy chốc, cậu nhóc sẽ lại khỏe như vâm ấy mà.”
“Pinyaa!”
Tôi. Mặc đồ bơi. Rồi dỗ dành Daigo-san? L, liệu có được phép làm vậy không nhỉ. Như vậy có bị coi là phạm pháp không. Với cả, dỗ dành, cụ thể là như thế nào. Cơ mà… Đồ bơi à.
(Biết đâu lại giúp anh ấy phấn chấn lên chút thì sao.)
Nhưng anh ấy thuộc phe thích ngực bự. Liệu bộ ngực còi cọc của mình có thể giúp anh ấy lấy lại sinh khí không nhỉ. Chỉ mới nghĩ thế thôi mà đã khiến tôi có phần nổi quạu.
“Ara? Em chỉ nói giỡn thôi, thế mà chị cũng đắn đo quá nhỉ.”
“K…, Không phải thế!! Chị hoàn toàn không có đắn đo!!”
Chứng kiến khuôn mặt bừng đỏ cùng hành động rối rít phủ nhận của tôi, Yui-chan bật cười. Đứa bé này có thật là học sinh tiểu học không thế.
“Hề hề. Trước mắt, cứ làm cho nhóc ấy bữa tối đi ha.”
“Ế?”
“Nhóc ấy, từ lúc bị như vầy đến giờ vẫn chưa bỏ gì vào bụng đâu. Trong cơn đói, biết đâu tâm trạng còn chuyển xấu hơn nữa thì sao. Nên là bây giờ bọn mình sẽ cùng làm bữa trưa cho Daigo-chan. Shishino-chan cũng phụ giúp nghen.”
Nếu chỉ có chừng ấy. Thì liệu công cuộc đền ơn trả nghĩa của tôi có trở nên hời hợt quá không nhỉ.
──Nhưng mà, chẳng phải cũng đã đến lúc cô nên nhận ra rồi sao?
Giọng nói vang vọng trong đầu khiến tôi bất giác rùng mình. Tôi đã luôn nhận thức được, rằng còn một nhân cách khác đang cư ngụ trong cơ thể này.
(Từ nãy tới giờ, rốt cuộc mình bị sao vậy trời?)
Một thứ cảm xúc xa lạ, đã luôn tồn tại trong tôi.
(Tại sao, chỉ mỗi việc Daigo-san gặp chuyện buồn thôi, mà mình lại cảm thấy đau đớn đến nhường này.)
Phải bảo vệ bằng mọi giá. Suy nghĩ ấy bỗng lóe lên trong tôi. Một phản xạ vô điều kiện. Đây là thứ cảm xúc tựa như khi mèo mẹ muốn bao bọc cho bé mèo con. Cảm xúc này không phải là những khao khát bật chợt trỗi dậy, mà chúng gần như đã trở thành hơi thở của tôi. Một thứ cảm xúc tuyệt đối cần thiết cho sự sống của chính tôi.
(…Có lẽ, đây là thứ mà người ta vẫn gọi là ‘Yêu từ cái nhìn đầu tiên.’)
Nào là trái tim loạn nhịp. Nào là cơn nhói đau trong lồng ngực. Đây là những cảm xúc tưởng chừng như chỉ xuất hiện trong Shoujo Manga, vậy mà, chẳng phải thực tế đã rõ ràng rồi sao? Tuy nhiên, giữa tôi và nữ chính trong truyện lại tồn tại một khoảng cách quá đỗi xa vời.
“Shishino-chan? Sao thế?”
Chợt thấy tôi ngây người bất động, Yui-chan bèn cất tiếng hỏi han. Nhưng tôi thậm chí còn không đủ sức lực để phản ứng lại câu hỏi của em ấy. Trái tim trong lồng ngực đang ầm ầm nổi loạn tựa một bộ động cơ đốt trong, thức ăn từ dạ dày tưởng chừng như sắp trào ngược ra khỏi miệng.
(À rế? Mặt đất, đang chao đảo.)
Đã đến lúc, tôi buộc phải nhớ ra rồi. Tôi không còn có thể ngó lơ chúng lâu hơn được nữa.
──Kình, tiếng chuông xa bất thần văng vẳng đến tai.
Thứ gì đó đang chảy vào trong suy nghĩ của tôi. Một cách thật trơ tráo. Cũng chẳng có lấy chút bận tâm. Chắc hẳn, thứ ấy chính là── ký ức.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Bác gái Bác trai em trai của ông bà, hay còn gọi là “ông bác” bà bác Ông Happoushu: bia ít mạch nha, là một loại rượu Nhật Bản chịu thuế thường dùng để chỉ một loại đồ uống giống bia với hàm lượng mạch nha ít hơn 67% . Thời Showa là từ năm 1926-1989. Câu này là của Shishino. Vì một lý do nào đó mà Yui-chan xưng hô như thể mình mới là người hơn tuổi so với Daigo. Bé gọi Daigo là “あの子” (đứa trẻ ấy). Có lẽ mình phải đọc thêm tập 2 mới rõ được. Không biết ở VN thì thế nào, nhưng trong văn hóa Nhật, khi khen người khác có lông mi dài thường mang theo hàm ý người đó có vẻ mặt rất cuốn hút. dì