Phần 1
Firill và tôi, cả hai người chúng tôi, đang đi dạo bên trong thành phố trước bình minh.
Mặc dù không khí buổi sáng rất lạnh lẽo, nhưng vì chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ cho cái lạnh nên không có vấn đề gì cả. Firill khoác lên mình một chiếc áo khoác trông rất ấm áp và một chiếc mũ được làm từ vật liệu cách điện. Để thuận lợi cho việc chuyển động, tôi đang mang một chiếc áo khoác dày với một chiếc khăn quàng cổ.
Đích đến của chúng tôi là một nơi mà có thể nhìn được toàn bộ thác nước—Địa điểm của trận đấu cuối cùng chống lại Hraesvelgr.
Chúng tôi đang đi bộ từ lâu đài đến chỗ thác nước.
“…Chúng sẽ tấn công chứ?”
Firill thở ra một luồng hơi màu trắng, hạ thấp giọng xuống hỏi tôi.
“Nếu như chúng biết được về ấn rồng đổi màu… Chắc chắn chúng sẽ tới. Bởi vì chúng muốn xử lí mọi chuyện trước khi Hraesvelgr đến.”
Tôi đút tay mình vào túi áo và trả lời trong khi ngước nhìn lên bầu trời đầy mây. Dựa vào những đám mây đang che phủ bầu trời, trông như trời sắp sửa có tuyết rơi.
“Nếu không có gì xảy ra… Thì đây sẽ chỉ là một ngày bình thường thôi, nhỉ?”
“Nếu là vậy, sẽ thật tốt biết bao.”
“…Ừ, tớ đoán vậy.”
Firill khẽ cười và gật đầu đồng ý.
“Mononobe-kun.”
“Vâng?”
“Nếu đây là một cuộc hẹn hò… Chúng ta nắm tay đi.”
Firill rút tay ra khỏi túi áo khoác và nói vậy với tôi.
“Eh? K-Không, umm...”
Tôi cuống cuồng đảo ánh mắt khắp nơi.
Vì bản thân Kili cũng là mục tiêu của NIFL, chúng tôi đã để cô ở lại lâu đài, nhưng những người khác thì đang quan sát chúng tôi từ xa. Tôi đã nhờ họ bảo vệ Firill từ xa phòng trường hợp xảy ra một trận chiến và đừng lo lắng về việc che chắn cho tôi.
Đương nhiên Iris cũng ở trong số họ, vì vậy tôi không thể không lo ngại về ánh mắt của cô ấy.
“Cậu từ chối?”
Nhìn thấy cảm xúc thất vọng đang dao động trong mắt của Firill, tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài từ bỏ việc chống cự. Tôi thở dài.
“Không phải là tớ từ chối, nhưng… Tay của cậu sẽ bị lạnh mất.”
“Vậy thì thế này đi.”
Firill đút tay vào túi áo của tôi đan xen những ngón tay của cô ấy và của tôi.
“N-Này.”
“…Giờ thì nó rất ấm áp.”
Khẽ đỏ mặt, cô ấy nói với tôi.
“Urgh…”
Cảm thấy xấu hổ, tôi quay mặt đi.
Dãy núi phía Đông đã bắt đầu phủ lên mình một màu trắng trong khi những ánh sao đang mờ dần.
“Đây là buổi hẹn đầu tiên của tớ với một chàng trai đấy.”
“Đó là bởi vì cậu là một cô công chúa mà.”
“Đúng vậy… Vì cậu đã mời tớ, một công chúa, ra ngoài hẹn hò, Mononobe-kun… Cậu có đủ quyết tâm để trở thành một hoàng tử chứ?”
Firill nghiêng đầu và mỉm cười tinh nghịch trong khi hỏi tôi.
“Cái gì—Một-Một hoàng tử.”
Về việc này, tôi chợt nhớ lại cô ấy đã từng nói điều gì đó tương tự lúc trước. Vào lần đó, cô ấy nói rằng: “Đừng có đổ tớ nếu như cậu không có đủ quyết tâm để trở thành một hoàng tử.”
“Cậu không có sao?”
Firill siết chặt tay hơn nữa trong túi áo của tôi và nghiêng mình qua. Bộ ngực mềm mại của cô ấy chạm vào tay tôi.
“F-Firill…”
Không biết phần nào trong những gì cô ấy nói là nghiêm túc, tôi cảm thấy khá là bối rối.
“Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng. Dù chỉ là lúc này thôi, nếu cậu trở thành hoàng tử của tớ… tớ sẽ rất hạnh phúc.”
Firill tựa đầu vào vai tôi và nói bằng một giọng run run.
Nghe thấy cô ấy nói vậy, tôi nhận ra rằng cô ấy chỉ đơn giản là đang lo sợ.
“Đây không phải là lần cuối. Tớ nhất định sẽ tìm ra cách giải quyết, do đó, đừng có nói như là một kẻ bại trận như vậy.”
Tôi nắm chặt tay cô ấy và tuyên bố một cách mạnh mẽ.
“Đúng vậy… Cậu nói đúng, tớ xin lỗi. Sau khi được cậu động viên như vậy, Mononobe-kun, tớ cảm thấy rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, nhưng…”
Firill lộ ra vẻ ảm đạm và lặng lẽ nhìn tôi.
“Lúc này đây, Mononobe-kun, cậu đang làm cùng một biểu hiện giống như Ông nội.”
“Biểu hiện giống?”
“Biểu hiện khi quyết định bảo vệ một ai đó. Nó cũng là biểu hiện khiến những người khác tin rằng họ đang được bảo vệ. Tuy nhiên, nó cũng mang tính chất rất ‘‘chênh lệch’’ trong cảm nhận. Chính là loại cảm xúc đó.”
Ánh mắt của Firill không hề rời khỏi tôi nửa khắc trong khi cô nói.
“……”
Nhận thấy những suy nghĩ của mình đã bị nhìn thấu, tôi quay mặt đi, im lặng.
“Vì lợi ích của tớ, Mononobe-kun, cậu có kế hoạch để làm gì đó không?”
“—Không gì nhiều, tớ chỉ đang làm những gì mình có thể thôi.”
“Thật chứ? Tớ đoán mình đã thất bại trong việc truyền tải thông điệp đến cho cậu, giống như với Ông nội vậy.”
Firill nói một cách buồn bã. Làn hơi thở trắng hòa vào trong gió.
“……”
Một lần nữa, tôi chỉ biết đáp lại bằng sự im lặng, bởi vì tôi không biết nói gì.
“Không sao đâu, tớ hiểu mà. Lúc này, tớ sẽ để cậu bảo vệ mình, nhưng nếu còn sống như là một con người… Tớ sẽ trả thù.”
“Huh?”
Tôi bị ngạc bởi tuyên bố đầy bất ngờ này. Tôi quay lại nhìn Firill, chỉ để thấy ánh mắt kiên quyết của cô ấy nhìn thẳng vào tôi.
“Tớ sẽ đơn phương trả thù cậu… Hãy chuẩn bị đi.”
Firill mỉm cười một cách độc đoán.
Mặc dù mồ hôi lạnh đang chảy xuống má tôi, tôi quyết rằng thật tốt khi cô ấy vẫn có thể cân nhắc đến tương lai.
Cho dù là đối với tôi, nó sẽ là một ngày đầy khó khăn.
Phập.
Tôi cảm thấy rùng mình phía trên cổ.
Giống như đang bị đâm bởi một chiếc đinh ghim, tôi cảm nhận được sát ý vừa rõ ràng mà vừa mờ nhạt.
Tôi lập tức tập trung tâm trí để thức tỉnh con quái vật bên trong tiềm thức của mình, sâu thẳm trong trái tim, như một bản thể khác. Tôi thức tỉnh “Fafnir” đang say ngủ bên trong mình.
Những tia sát ý không hướng về phía tôi mà là Firill.
Giáp chống đạn—Damascus 09P.
Keng—!
Tôi sử dụng một mảnh giáp nhỏ để làm chệch hướng viên đạn nhắm vào giữa hai mắt Firill.
“Eh?!”
Nhìn thấy tia lửa lóe lên trước mắt mình, Firill ngạc nhiên.
“Đừng lo lắng gì cả, tớ sẽ kết thúc chuyện này sớm thôi.”
Để trấn an Firill, tôi mỉm cười dịu dàng với cô.
“Oh… V-Vâng.”
Firill gật đầu, má cô hơi ửng lên.
Sau đó tôi tiến lên phía trước và đảo mắt tìm kiếm nơi viên đạn được bắn ra.
‘‘Hắn ta’’ xuất hiện từ chỗ ẩn náu ở phía trước.
Kẻ đang mang bộ giáp bạc phía dưới chiếc áo khoác—Hreidmar. Một tia sáng sắc bén ánh lên từ dưới chiếc mũ trùm đầu. Hắn ta đang tiếp cận chúng tôi. Như dự đoán, Thiếu Tá Loki chắc chắn đã nhận được thông tin ấn rồng của Firill đã đổi màu.
Ngày hôm qua, hắn ta đã áp đảo tôi, nhưng vì một lý do nào đó, lúc này đây… tôi không nghĩ rằng mình sẽ bị đánh bại.
Không còn bất cứ sự do dự nào trong trái tim tôi. Giết chết hắn, thay đổi bản thân mình, không gì trong những thứ đó còn quan trọng nữa.
Chắc là vì tiếp theo đây tôi sẽ đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.
Tôi sợ phải quên đi, sợ hãi đến mức không biết phải làm gì. Thật không ngờ rằng trái tim này của tôi vẫn còn lại nhiều cảm xúc sợ hãi đến như vậy.
So với nỗi sợ hãi này, so với nỗi sợ mất đi thứ gì đó, chỉ thay đổi thôi thì chẳng có gì phải lo lắng cả.
Tâm trí của tôi trở nên sắc bén và rõ ràng hơn bao giờ hết.
Phía sau tôi, hơi thở của Firill, luồng không khí xung quanh cô ấy, những ánh mắt sắc bén hướng về phía này từ khắp mọi nơi, âm thanh yếu ớt của dòng thác ở phía xa, tiếng chim vỗ cánh xuyên qua bầu trời—
Bao gồm cả giác quan thứ sáu, tất cả các giác quan của tôi đều được tăng cường, lấp đầy toàn bộ cơ thể tôi với một cảm giác toàn năng như thể là tôi thống trị thế giới.
“Miễn là ta còn ở đây, ta sẽ không cho phép ngươi chạm đến một sợi tóc của Firill. Nếu ngươi tiếp tục tiến tới, ta sẽ sử dụng vũ lực để cản ngươi.”
Tôi lặng lẽ tuyên bố trong khi Hreidmar đáp lại tôi bằng sát ý.
Như thể tái hiện lại những việc đã xảy ra ngày hôm qua, hắn ta phóng ra một con dao từ bên trong áo khoác mà không hề có bất kì động tác chuẩn bị nào.
Nhưng trong tình trạng hiện tại của mình, tôi dễ dàng đoán trước được chuyển động của hắn. “Fafnir” vượt trội hơn cả hắn ta đang kiểm soát cơ thể tôi.
Trong khi xoay người, tôi sử dụng tay trái để chụp lấy cán dao đang phóng đến.
Vũ khí chống giáp—Enlil.
Rồi sau đó, sử dụng bàn tay phải trống không của mình, tôi tạo ra một khẩu súng để hạ gục kẻ địch được bao bọc bởi giáp, bắn ra một viên đạn xung chấn vào hắn.
Tuy nhiên, hắn đã dự đoán được quỹ đạo của viên đạn, né nó và áp sát tôi.
Tôi nhìn thấy hắn rút ra một khẩu súng từ bên trong áo khoác.
Nhưng trước khi hắn ta có thể bóp cò, tôi ném con dao vào họng súng.
Khi tiếng súng vang lên, một âm thanh kim loại sắc bén vang lên khắp xung quanh.
Sau khi va chạm với viên đạn, con dao lộn vòng trên không trung.
Rồi đến phát bắn tiếp theo—Tiếng súng của Hreidmar và tôi át lẫn nhau.
Để chống lại viên đạn của hắn ta, lần này tôi sử dụng đạn xung chấn. Trong tình hình hiện tại của tôi, tính toán quỹ đạo đạn của hắn ta dễ như ăn bánh.
Sau đó, có thể nghe thấy âm thanh của hai va chạm. Đầu tiên là viên đạn xung chấn đã làm lệch hướng viên đạn của hắn ta. Âm thanh thứ hai đến từ viên đạn xung chấn, tiếp tục phóng thẳng đến tấn công khẩu súng của hắn.
Khẩu súng trong tay Hreidmar bị hất văng đi. Truyền đến cơ thể hắn, những chấn động khiến hắn ta mất thăng bằng.
Không hề bỏ lỡ sơ hở, tôi xả số đạn còn lại của Enlil vào hắn từ khoảng cách gần.
Những tiếng súng đều đều lặp đi lặp lại.
Tấn công hắn, những viên đạn xung chấn xé nát chiếc áo khoác của hắn và khiến hắn ngã người về phía sau.
Nếu là người bình thường thì đã bị ngất đi ngay từ phát bắn đầu tiên. Nhưng dù có bị trúng rất nhiều viên đạn, hắn vẫn đứng vững.
Đây không phải là một thứ gì đó có thể đạt được chỉ thông qua sức mạnh ý chí hay quyết tâm được. Nhiều khả năng, hắn ta đã sử dụng những tinh hoa võ thuật thượng đẳng để truyền hầu hết các tác động xuống mặt đất.
Nhưng rốt cục hắn cũng không phải là không hề hấn gì. Trong một khoảnh khắc, cử động của hắn ta dừng lại.
Chỉ vậy là đủ. Giờ mạng sống của hắn đang nằm gọn trong tay tôi. “Fafnir” chết chóc không bỏ lỡ cơ hội đó. Mở miệng ra, nó đâm những chiếc nanh của mình vào hắn ta.
Vũ khí công phá—Ishtar.
Tôi ném Enlil đi và sử dụng chuyển đổi vật chất để tạo ra một khẩu súng bắn tỉa công phá, đây là vũ khí dùng để bắn tỉa.
Vĩnh biệt, Hreidmar.
Tôi chào tạm biệt hắn trong suy nghĩ của mình.
Tôi không hề biết tên thật, diện mạo, hay là giọng nói của hắn. Nhưng trong trái tim mình, tôi khắc sâu dáng vẻ của người này, người rất mạnh mẽ mà tôi đã từng quan sát chăm chú trước đây, người đầu tiên chết dưới tay tôi.
Tôi chỉa khẩu súng lớn này về phía ngực trái của Hreidmar và bóp cò không chút do dự.
Tiếng súng hạng nặng nổ ầm ầm. Áo giáp trên ngực trái của hắn ta bị thổi bay như thể nổ tung, nhưng—
—Bùm!
Khói trắng, giống như hơi nước, bắn ra từ bên trong chiếc áo giáp với một áp lực đáng sợ.
“Gah!?”
Nhận ra tầm nhìn của mình bị che khuất bởi đám khói, tôi buông Ishtar ra và nới rộng khoảng cách với Hreidmar. Có lẽ là tôi đã bắn xuyên qua một quả bom khỏi ẩn trong cơ thể hắn.
Tôi chắc chắn cảm nhận được rằng mình đã bắn hắn bằng đôi tay này, nhưng tôi vẫn tiếp tục nới rộng khoảng cách với hắn, giữ tư thế phòng thủ để đề phòng một pha phản công cho đến khi làn khói tan đi.
Trong thị trấn yên bình lúc bình minh này, cơn gió lạnh thổi qua, làm lộ ra hình dáng của Hreidmar.
Hắn ta đang nằm dưới mặt đất, hoàn toàn bất động.
Có lẽ là do vụ nổ ban nãy, phần trước của bộ giáp đã bị đục thủng một mảng lớn từ bên trong.
"…?"
Cảm thấy có thứ gì đó không ổn, tôi thận trọng tiến lại gần hắn, và rồi—tôi phát hiện ra bộ giáp kia hoàn toàn trống rỗng.
"Hắn ta… đã trốn thoát?"
Chứng kiến cảnh tượng đó, tôi lẩm bẩm. Tôi không cảm nhận được bất cứ ai trong làn khói và dựa vào vết nứt trên bộ giáp, muốn thoát ra khỏi đó thì khá là khó khăn.
Dù vậy—tôi cũng không thể nghĩ ra bất kì khả năng nào khác ngoài việc đó. Không giống như là "bộ giáp có thể đã trống không từ ban đầu."
Nếu là Hreidmar, không quá ngạc nhiên để hắn ta trốn thoát mà không bị tôi phát hiện. Vì hắn ta đã bị thương tổn nghiêm trọng, tôi có thể kết luận rằng hắn đã được đưa đi.
"Phù…"
Mặc dù chỉ là nghĩ lại, tôi thở phào nhẹ nhõm rằng mình đã có thể xử lý được mọi chuyện mà không hề giết bất cứ ai.
Vấn đề duy nhất còn lại là—
"Sleipnir! Tôi biết rằng các cậu ở đây!"
Tôi hét lên với các thành viên của Sleipnir, đang che dấu sự hiện diện và quan sát tôi từ nhiều nơi.
Nếu tôi tin những gì John đã nói, thì họ chỉ phụ trách việc giám sát và dọn dẹp chiến trận, đó là lý do tai sao đến giờ họ vẫn chưa hành động. Nhưng tôi không biết mệnh lệnh mà họ được giao trong trường hợp Hreidmar bị đánh bại là gì.
"Như các cậu đã thấy, tôi đã đánh bại Hreidmar! Các cậu tốt hơn hết hãy xử lý mọi thứ và rút lui đi!"
Tôi chỉ tay vào bộ giáp của Hreidmar và tiếp tục:
"Nếu các cậu cũng nhắm vào Firill, vậy thì tôi sẽ không nương tay đâu. Cứ xông lên nếu các cậu muốn chết."
Nói xong, tôi tiến về phía Firill.
"Mononobe-kun, cảm ơn vì đã bảo vệ tớ, umm… Cậu rất là ngầu đấy."
Nhìn chằm chằm vào tôi trong trạng thái bị thôi miên nhẹ, Firill cảm ơn tôi.
"Vẫn còn quá sớm để cảm ơn. Trận chiến thực sự giờ chỉ mới bắt đầu thôi."
Nói vậy, tôi bắt đầu đi cùng Firill về phía đích đến của chúng tôi, thác nước.
Cho dù Sleipnir có tiếp tục theo dõi mà không hề tấn công, tôi vẫn dự tính sẽ loại bỏ khả năng chiến đấu của họ. Để tập trung toàn bộ vào trận chiến chống lại Hraesvelgr, tôi phải loại bỏ tất cả các yếu tố bất lợi.
Tôi tiến bước mà không hạ thấp cảnh giác.
Sau khi đi được một lúc, Tôi quay người nhìn lại. Bộ giáp của Hreidmar và sự hiện diện của Sleipnir đề đã biến mất.
Dường như họ đã rút lui.
Vậy thì chỉ còn lại duy nhất một thứ để làm.
Cụ thể là, đặt cược tất cả những gì tôi có—để hạ gục "Kim" Hraevsvelgr, tất cả chỉ có vậy.
Phần 2
Mặt trời xuất hiện từ dãy núi phía Đông. Những đám mây trên bầu trời chuyển từ màu xám đen sang màu của ánh bình minh. Những tia sáng mặt trời đang nhô lên làm dài ra những chiếc bóng dưới chân chúng tôi, tô điểm cho dòng nước lớn chảy ra từ hồ với đầy màu sắc.
Từ trung tâm của quảng trường, ở một khoảng cách khá xa, tôi quan sát Thác Nước Vĩ Đại của Erlia, đang ầm ầm chảy như thường ngày.
Kế bên tôi là Firill, Mitsuki và Iris.
Lisa, Ariella, Ren và Tia được chỉ định đứng ở các góc của quảng trường như thể đang bao quanh chúng tôi.
Vì những con đường xung quanh đã bị niêm phong, ở đây không còn người nào khác.
"Sẽ sớm thôi."
Kiểm tra ấn rồng gần như đã hoàn toàn đổi màu của Firill, Mitsuki thì thầm một cách lo lắng. Vì chúng tôi đang ở xa thác nước hơn lần trước, vậy nên chúng tôi vẫn có thể nghe thấy người khác nói ở âm lượng bình thường.
"Ừ…"
Thời gian đang đến gần—thời điểm để kết thúc "bản thân hiện tại của tôi" đã sắp đến. Trong khi lặp lại liên tiếp những ký ức không muốn quên đi trong tâm trí mình, tôi gật đầu với Mitsuki.
Ký ức của tôi với Mitsuki, những chuyện đã xảy ra sau khi đến Midgard—Nếu có thể, tôi không muốn quên đi những điều này.
"Đừng lo lắng, Mononobe."
Ngay lập tức, Iris nhìn tôi như thể cô hiểu hết mọi thứ và mỉm cười.
Nhìn thấy nụ cười của cô ấy, tôi cảm thấy đôi vai mình nhẹ đi đôi chút. Đúng vậy—Dù có mất đi thứ gì, Iris chắc chắn sẽ nhớ chúng cho tôi.
Nhìn thấy chúng tôi đắm đuối nhìn vào mắt nhau, Mitsuki khẽ ho.
"Ahem, vậy giờ chúng ta hãy xác nhận lại kế hoạch. Sau khi Hraesvelgr tiến vào tầm nhìn, Nii-san sẽ tấn công bằng "át chủ bài" trước khi nó tiếp cận. Nếu Hraesvelgr không thể bị tiêu diệt hoàn toàn, mọi người sẽ tham gia vào trận chiến—Kế hoạch này được chứ?"
"Được."
"Và một điều nữa. Nếu kế hoạch này thất bại, sau đó sẽ thế nào?"
Mitsuki hỏi tôi, và cả Firill người đang ngồi trên một chiếc ghế dài trong quảng trường.
"Chuyện đó…"
Tôi cứng họng một lúc. Không giống lần trước với Iris, Mitsuki đã không cầu xin tôi, "sẽ tốt hơn nếu giết cô ấy còn hơn là để cô ấy trở thành một con rồng." Trong trường hợp tình huống tồi tệ nhất xảy đến, những gì Firill hi vọng thực hiện được—Tôi vẫn không hề biết.
Tôi nhìn Firill. Khẽ thở dài, cô ấy trả lời.
"…Tớ không muốn chết."
"Firill-san, cậu có ổn với việc hóa thành một con rồng không?"
Mitsuki hỏi bằng một giọng thận trọng.
"Thật lòng mà nói, tớ cảm thấy trở thành một con rồng còn tốt hơn là phải chết. Tuy nhiên—Mitsuki, và Lisa nữa, các cậu chắc chắn sẽ không để điều đó xảy ra, đúng chứ?"
"……"
Mitsuki đáp lại bằng sự im lặng và một nét mặt đau đớn.
"Do đó, thay vì khiến cho cậu đau đớn vì việc giết chết tớ, tốt hơn tớ nên tự kết liễu cuộc sống của mình. Mặc dù tớ không muốn chết… Tớ ghét mọi chuyện kết thúc giống như Miyako, buộc cậu và những người khác phải chịu đựng suốt bấy lâu."
Shinomiya Miyako là người bạn thân nhất của Mitsuki người đã bị Kraken nhắm đến và trở thành một con rồng. Do tội lỗi từ việc tự ý giết chết Miyako, Mitsuki đã chịu đựng suốt thời gian qua. Đánh bại tất cả con rồng là một trong những cách của em ấy để chuộc lỗi.
Có lẽ là vì cô ấy đã chứng kiến Mitsuki chịu đựng từ rất lâu về trước, Firill rút ra một con dao chiến đấu từ túi áo khoác trong của cô.
"Cái đó là của Hreidmar—"
Tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy con dao mà Firill đang cầm. Sau khi tôi sử dụng con dao của Hreidmar để cản một viên đạn, tôi không biết nó đã bay về phương nào.
"Vừa nãy tớ đã nhặt nó lên."
Firill gượng cười và lướt những ngón tay dọc theo mặt sau của lưỡi dao.
Tôi theo phản xạ đưa tay ra, cố gắng cướp lấy con dao từ tay cô, nhưng—nhìn thấy ánh sáng quyết tâm trong mắt cô, tôi dừng lại.
"Tớ tuyệt đối sẽ không để cậu sử dụng thứ đó."
Tôi nắm chặt tay mình và từ từ hạ xuống. Như thể ép mình phải nói ra, tôi nói với cô.
"…Ừ."
Firill nắm chặt cán dao và gật đầu.
"Ah—"
Vào lúc này, cô để lộ ra một biểu hiện đau đớn.
"Firill-chan, có chuyện gì vậy?"
Iris cuống cuồng hỏi cô ấy. Firill rên rỉ trong khi lấy tay đè lên ấn rồng trên vai.
"…Nóng quá."
"Đ-Để tớ xem."
Mitsuki luống cuống kéo cổ áo của cô để kiểm tra ấn rồng trên vai cô, chỉ để thấy cái ấn phát ra ánh sáng vàng rực rỡ hoàn toàn vượt qua trước đó.
"Ấn rồng đã hoàn toàn đổi màu. Nii-san, Hraesvelgr đang đến đấy."
Mitsuki thông báo cho tôi rồi giơ cao tay ra hiệu cho mọi người đang đứng ở các góc trong quảng trường.
Do đó, Lisa và những người khác triệu hồi vũ khí tưởng tượng của họ và nhìn lên bầu trời.
"Iris, tớ trông cậy vào cậu."
Tôi nhìn lên bầu trời đầy mây và vươn tay ra về phía Iris.
Mặc dù không rõ loại dữ liệu tôi sẽ nhận được từ Yggdrasil là gì, giả dụ thông số kĩ thuật giống như những vũ khí chống rồng trước đó tôi sử dụng, vật thể hóa nó chắc chắn sẽ đòi hỏi phải mượn vật chất tối từ người khác.
Vì Firill phải hành động thích hợp tại thời điểm quan trọng, nên tôi đã đề nghị Iris cung cấp vật chất tối cho tôi.
Tuy nhiên, Iris nhìn chăm chú vào tay tôi rồi lắc đầu từ chối.
"Mononobe, tớ cảm thấy rằng lần này tốt hơn nên để Mitsuki làm."
"Huh?"
"Mitsuki-chan, cho dù là trong khi chuyển vật chất tối, cậu vẫn có thể ra lệnh cho tất cả mọi người, đúng chứ? Vậy nên xin cậu, cậu có thể thay tớ được chứ?"
Không chờ đợi câu trả lời của tôi, Iris nói vói Mitsuki.
"Sao lại đột ngột như vậy—"
"Xin cậu đấy, nếu là với cậu, Mitsuki-chan, chắc chắn nó sẽ thành công!"
Nhìn thấy Iris thực sự nghiêm túc, Mitsuki miễn cưỡng gật đầu.
"Nếu cậu đã nói vậy… Ổn thôi. Vậy thì cậu hãy đến bên cạnh Firill và bảo vệ cậu ấy, Iris-san."
Mitsuki nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trái của tôi bằng bàn tay phải của em ấy.
Vì tôi đã lớn hơn, cảm giác bàn tay của Mitsuki nhỏ hơn so với khi chúng tôi còn bé.
Chỉ bằng cách nắm tay, rất nhiều ký ức thức tỉnh theo một phản ứng dây chuyền. Đây là bằng chứng của khoảng thời gian Mitsuki và tôi đã trải qua cùng nhau.
Dù cho một vài ký ức đã bị quên đi, chúng tôi đã chia sẻ rất rất nhiều ký ức, kết nối chúng tôi lại như một gia đình.
Em ấy luôn luôn đóng vai trò là hơi ấm gần gũi nhất với tôi, giọng nói quen thuộc nhất với tôi.
Chỉ với điều đó, tôi cảm thấy mình có thể đối mặt với bất kì thử thách nào, dù là gì đi nữa, nhưng—
Iris đã nhường chỗ cạnh tôi cho Mitsuki. Cảm thấy tò mò về suy nghĩ thực sự của cô, tôi nhìn vào Iris.
Bắt gặp ánh mắt của tôi, Iris để lộ ra một nụ cười buồn bã và khẽ gật đầu với tôi.
"Gắng hết sức mình nhé, Mononobe. Miễn là cậu vẫn nắm tay, cậu sẽ không thua đâu, đúng chứ?"
"Iris…"
Iris đã đề nghị đổi với Mitsuki vậy nên tôi ít nhất sẽ không quên về Mitsuki.
Cảm nhận được suy nghĩ và ước muốn của cô, tôi chuyển ánh mắt của mình hướng trở lại bầu trời.
—Cảm ơn.
Dù cho không nắm tay đi nữa, tôi vẫn có thể cảm nhận được mối liên kết mạnh mẽ giữa tôi và Iris. Tôi tuyệt đối sẽ không quên cảm giác còn đọng lại trên môi mình.
"Lúc này, Nii-san… Em cảm thấy hệt như ba năm về trước."
Ngay lập tức, ánh mắt Mitsuki lộ ra sự lo lắng, nhìn thẳng vào khuôn mặt tôi trong khi tôi đang chăm chú vào bầu trời.
"—Em nghĩ quá nhiều rồi. Không cần phải làm một ánh mắt lo lắng như vậy đâu. Cứ để đó cho anh."
Tuy cảm thấy day dứt trong lòng nhưng tôi trả lời một cách mạnh mẽ.
Tuy nhiên, nét mặt Mitsuki còn cứng đờ hơn nữa.
"Đúng hệt như em nghi ngờ. Cũng như lúc trước, Nii-san, sau khi anh đột nhiên nói để đó cho anh… Hekatonkheir bị đuổi đi. Và rồi, Nii-san, anh biến mất."
Sau khi nói bằng một giọng run rẩy, Mitsuki siết chặt tay tôi hơn.
"Nii-san… Anh sẽ không biến mất lần nữa chứ?"
"Không, anh muốn ở lại cạnh bên em mãi mãi, Mitsuki. Đó là lý do tại sao—Em cần phải giữ chặt anh hơn nữa."
Mặt trời rõ ràng vẫn đang lặng yên sau mép núi nhưng phần còn lại của những đám mây trên bầu trời lại đột ngột bừng sáng.
Nó đang đến...!
Chú ý sự đổ bộ của Hraesvelgr, tôi nhắm mắt lại và thức tỉnh Yggdrasil trong tâm trí tôi.
Hãy cho ta mượn sức mạnh của ngươi, Yggdrasil! Hãy cho ta mượn sức mạnh để đánh bại Hraesvelgr!
—Tiếp nhận yêu cầu, truyền dữ liệu tái khởi động.
Như thể nó đã chờ thời khắc tôi gọi từ lâu, giọng nói vô cảm của Yggdrasil lập tức đáp lại.
Một vài phần trong tâm trí tôi kết nối với nó và một khối lượng lớn dữ liệu chảy vào trong tôi.
"Gah…"
Não tôi gào thét. Áp lực bên trong đến từ luồng thông tin chảy vào đang bóp méo trái tim và linh hồn của tôi.
Suy nghĩ của tôi trở nên hỗn độn. Cảm xúc của tôi bị nuốt chửng.
Những kí ức—dần dần xa mất.
Càng nhiều thông tin chảy vào, tôi càng mất đi nhiều thứ.
Giống như đang bị ép phải xem một bộ phim tua nhanh với tốc độ vài trăm lần mà không để ánh mắt tôi dời đi, khắc lại mọi thứ trong tâm trí tôi.
Quá khứ chồng chất của tôi đang dần bị sụp đổ, như thể bị đẩy ra bởi các thông tin mới được viết đè lên.
Tuy nhiên, tôi không biết mình đã mất đi những gì. Thời điểm mà một điều gì đó rời khỏi tôi, tôi đã quên mất nó là gì.
Thậm chí là cả cảm giác mất mát làm cho tôi muốn gào thét cũng đang bị nhấn chìm bởi cơn lũ thông tin, đến mức thậm chí muốn buồn cũng không được.
Lượng dữ liệu đang tràn vào giống như là một cái rễ cây, từ từ xâm nhập vào các tầng sâu nhất trong tâm trí tôi.
Sự hiện diện trong tâm trí tôi mà không phải là bản thân tôi đang dần dần chiếm tỷ lệ lớn hơn.
Chịu đựng cảm giác khó chịu của một vật thể xa lạ, tôi tìm kiếm những thông tin mình cần.
Bị mất đi thứ nền tảng được gọi là ký ức, tôi tuyệt vọng giữ nhân cách đang đổ vỡ của mình lại với nhau và lao vào biển thông tin.
Đối mặt với Hraesvelgr miễn nhiễm với với mọi loại tác động vật lý, tôi tìm kiếm một loại vũ khí có thể đối phó hiệu quả với con rồng đó.
Bên dưới mí mắt tôi, vô số luồng sáng tiếp tục lóe lên.
Linh hồn, tinh linh—Tôi tiếp tục tìm kiếm dữ liệu vũ khí, trong số chúng bao gồm những thứ mà thế giới hiện đại sẽ xem như là những khái niệm huyền bí.
—Đã tìm thấy đối tượng, vũ khí diệt rồng Marduk, trang bị phụ trợ.
Tôi nghe thấy giọng nói của Yggdrasil trong tâm trí mình.
Rồi từ từ bổ sung dữ liệu của khẩu Marduk vẫn chưa hoàn thiện, tôi tìm kiếm khả năng để vượt qua tình trạng khó khăn hiện tại.
Ngắt kết nối!
Khoảnh khắc mà tôi tiếp nhận lượng thông tin cần thiết về vũ khí, tôi dựng lên hàng phòng thủ trong tâm trí để ngăn chặn lượng dữ liệu chảy thêm vào.
Cắt đứt liên kết với Yggdrasil, tôi được giải phóng khỏi áp lực của luồng thông tin.
Tên tôi là—Mononobe Yuu.
Xác nhận lại tên của mình, tôi mở mắt ra và đảo mắt một vòng.
Phân tán khắp các góc của quảng trường, những cô gái đang giữ trong tay vũ khí tưởng tượng—Tia, Lisa, Ariella, Ren—Tôi nhớ toàn bộ tên của họ.
Đằng sau tôi, đang giữ trong tay một con dao, lặng lẽ quan sát trận chiến là cô công chúa từ Công Quốc Erlia—Firill. Bên cạnh cô, đang quan sát tôi một cách lo lắng là Iris.
Và bây giờ, cô gái đang nắm tay tôi, tôi vẫn nhận ra một cách rõ ràng tên của em ấy là Mitsuki.
Tuy nhiên—
"Ah…"
Tôi không thể ngăn việc mình bật khóc.
"Nii-san?"
Mitsuki nhìn tôi, biểu hiện của em ấy như muốn hỏi "Có chuyện gì vậy?"
"K-Không có gì."
Mặc dù cảm thấy mơ hồ về những gì tôi đã mất, nhưng tôi vẫn chuyển ánh mắt của mình hướng về bầu trời.
Vì tôi không quên đi lý do chiến đấu, tôi có thể tập trung sự chú ý của mình vào kẻ thù cần phải đánh bại, và không nghĩ về những việc không cần thiết lúc này.
Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy bất an như vầy? Rõ ràng là Mitsuki và tôi… đang nắm tay nhau mà.
Dự cảm không lành đó khiến tôi không biết phải làm gì. Ngay lúc đó, tôi trông thấy luồng ánh sáng vàng kim đang bay đến. Một con chim khổng lồ rực sáng xuất hiện, xuyên qua những đám mây. Khoảnh khắc mà tôi nhìn thấy con chim đóm tôi xua tan tất cả những suy nghĩ không cần thiết.
Con rồng vàng—"Kim Long" Hraesveslgr.
Nó là con rồng đang truy tìm Firill, cũng như là kẻ thù cần phải đánh bại.
Và giờ, cách thức để đánh bại nó đang nằm trong đầu tôi.
Có lẽ, tôi đã phải đổi lấy một thứ gì đó không thể thay thế để có được nó.
Mượn vật chất tối của Mitsuki, tôi vật thể hóa thứ vũ khí đã bị thất lạc để tiêu diệt con rồng đó.
"Marduk… Pháo năng lượng tâm linh đa nòng, Noah!"
Vật chất tối đen như mực dần dần được chuyển đổi thành một thứ vũ khí của nền văn minh cổ đại.
Trên một tháp pháo quay, khẩu pháo hai nòng hình thành hình dạng vật lý. Vì nó có cỡ nhỏ hơn vũ khí trước, Noah gần như trong trạng thái hoàn thiện sau khi tôi vật chất hóa nó.
Khẩu pháo đa nòng được thiết kế những đường chạm khắc sinh động trên bề mặt. Chuyển động theo ý muốn của tôi, nó nhắm vào Hraesvelgr.
Tất cả các loại vũ khí chống rồng trước đều được điều khiển bằng một liên kết tâm thức, nhưng ở khẩu pháo đa nòng này, tôi cảm thấy một liên kết thậm chí còn mạnh mẽ hơn nữa.
Sức sống bên trong cơ thể tôi dần dần bị hút đi bởi Noah.
Đọc những thông tin đã được tải xuống, tôi dần hiểu ra loại vũ khí này là gì.
Người tạo ra thứ vũ khí này đã phát hiện ra một lượng nhỏ các hạt trong không khí tương tác với linh hồn—đó chính là thứ hiện nay được gọi là Ête—rồi dường như đã tìm thấy cách ứng dụng cho những hạt đó.
Noah, Con Thuyền khổng lồ đi tới Thế giới bên kia, là một vũ khí khuếch đại và bắn đi ý lực của người xạ thủ. Sau khi được nén đến mật độ, làn sóng tâm thức có thể tạo ra một lượng nhỏ Ête để vật thể hóa, qua đó, có được sức mạnh để tương tác vật lý—
Tôi không biết liệu có phải người tạo ra thứ vũ khí này còn tạo ra một kẻ thù tưởng tượng giống như Hraesvelgr không. Tuy nhiên, vì nó sử dụng năng lượng tâm thức, có khả năng cao nó có thể tác động vào cơ thể linh hồn của Hraesvelgr.
Dựa vào đặc điểm của thứ vũ khí này, tôi đoán rằng nếu càng tăng mật độ của Ête, thì những phát bắn sẽ càng mạnh hơn.
Các hạt vật chất màu vàng đang bắt đầu rơi xuống như tuyết.
Tôi nhắm vào nơi phát sinh ra những hạt đó—Hraesvelgr hạ cánh theo một đường thẳng—và bắn đi linh hồn của tôi.
"—Bắn!"
Khẩu pháo hai nòng bắn ra những viên đạn ánh sáng cùng một lúc
Khi phải đối mặt với những vụ nỗ hạt Pô-zi-tron (Positron)
và đạn phản vật chất, Hraesveglr không hề cất công né tránh, nhưng giờ, nó vỗ cánh một cách khó khăn và nhanh chóng dừng lại giữa không trung.
Nhiều khả năng, nó đã phát hiện được mối nguy hiểm theo bản năng.
Tuy nhiên, hành động né tránh của Hraesvelgr không đủ nhanh. Trong hai phát bắn, một phát đã đánh trúng vào mép cánh của nó.
Những sợi lông màu vàng kim rải rác khắp nơi.
"…Nó hoạt động rồi!"
Iris cổ vũ.
Nhưng Hraesvelgr cuộn người lại trong không trung và chuyển sang bay theo hình xoắn ốc.
Mặc dù tôi đã bắn trúng mục tiêu và gây ra sát thương, nhưng nó chưa đủ để thành một vết thương chí mạng.
Vậy thì tôi chỉ cần tiếp tục bắn cho đến khi kiệt sức.
Xoay tháp pháo hướng vào Hraesvelgr đang bay lượn, tôi bắn đạn liên tục.
"Đổ sập đi!"
Tôi biết rằng sự mệt mỏi của mình sẽ dần tích lũy với mỗi quả pháo ánh sáng được bắn ra. Nguồn gốc của những quả pháo đó là ý lực của tôi—năng lượng tâm thức. Tôi càng bắn, thứ sức mạnh được gọi là tinh thần chiến đấu hay năng lượng tâm thức, thứ hỗ trợ lý trí, sẽ dần cạn kiệt.
Hraesvelgr đang nhanh chóng hướng đến trên không trung phía trên thác nước, né tránh khẩu pháo đa nòng.
Tôi không thể bắn trúng lần nữa, số lượng đòn tấn công là không đủ.
Hraesvelgr đang dần giảm độ cao của nó. Rải rác khắp xung quanh, mật độ các hạt vật chất màu vàng đang dần tăng lên. Nếu nó tiếp cận gần hơn chút nữa, chúng tôi chắc chắn sẽ lại bị bao bọc bởi những hạt vật chất đó và mất khả năng di chuyển.
Trong trường hợp đó—
"Làm ơn, Iris, hãy trao cho tớ vật chất tối của cậu!"
Tôi đưa tay mình ra phía sau mà không hề ngoảnh lại.
Vì vật chất tối của Mitsuki liên tục được chuyển thành năng lượng để điều khiển khẩu pháo, tôi cần sự giúp đỡ của Iris "để tạo ra một khẩu pháo khác".
"T-Tớ hiểu rồi."
Iris nắm chặt lòng bàn tay phải của tôi bằng bàn tay ấm áp của cô, lấp đầy trái tim tôi bằng sức mạnh—Vật chất tối của cô tràn vào trong tôi.
"Noah—Tháp pháo thứ hai!"
Tôi tiếp tục bắn Hraesvelgr trong khi xây dựng một khẩu pháo năng lượng tâm linh đa nòng thứ hai ở kế bên.
Điều này làm căng thẳng đầu óc của tôi, khiến tôi cảm thấy chóng mặt.
Tuy nhiên, sử dụng sức mạnh ý chí, tôi duy trì ý thức gần như đã bị cắt đứt của mình, sau đó tôi nhắm vào Hraesvelgr trên bầu trời.
"BẮN!!"
Những quả đạn pháo của tháp pháo thứ nhất được bắn ra như thể đang đuổi theo Hraesvelgr trong khi những qua đạn pháo được bắn ra như thể chặn đứng hướng tiến tới của nó.
Tuy nhiên, Hraesvelgr nhanh chóng xoay cơ thể của nó. Những quả đạn pháo chỉ sượt qua cánh của nó.
—Trúng đi!!
Tôi nghiến răng và tiếp tục bắn liên tiếp.
Tôi không ngừng bắn vào ánh sáng linh hồn ở trên bầu trời, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Những quả đạn pháo bay sượt qua cơ thể Hraesvlgr rất nhiều lần, nhưng đều bị né trong khoảnh khắc. Không phát nào trúng trực diện cả.
Các hạt phân tử trong môi trường xung quanh đang ngày càng dày đặc hơn. Thời gian giới hạn đang đến gần.
Với tốc độ này, chúng tôi sẽ không làm được.
"Firill nữa… Làm ơn!"
Tôi đánh cược vào canh bạc cuối cùng. Mặc dù não tôi có thể sẽ bị ngắn mạch, nhưng không còn sự lựa chọn nào khác cả.
"Eh, n-nhưng… vào thời khắc quan trọng, tớ phải kết liễu mạng—"
"Quên chuyện đó đi! Nếu bây giờ cậu cố gắng chiến đấu bằng tất cả những gì cậu có, có lẽ sẽ có cách nào đó! Nếu cậu muốn sống—hãy trao cho tớ sức mạnh của cậu!"
"……Được rồi!"
Keng, con dao rơi xuống mặt đất. Firill ôm tôi từ phía sau.
Tôi có thể cảm nhận được một cảm giác đầy cám dỗ và mềm mại trên lưng mình. Vật chất tối của cô cũng chảy vào trong tôi.
Theo lẽ thường mà nói, tôi không thể nào điều khiển được vật chất tôi từ cả ba người, nhưng vì bản thiết kế vũ khí còn hoạt động như một bộ lọc chính xác, tôi có thể điều khiển và chuyển đổi vật chất tối của Firill cũng thông qua bộ lọc này.
"Noah—T.H.Á.P. P.H.Á.O. T.H.Ứ. B.A!!"
Tôi từ lâu đã vượt qua giới hạn năng lực xử lý của mình. Não tôi gào thét. Cảm thấy đầu tôi nó như sắp nổ tung từ bên trong.
Tuy nhiên, tôi nghiến răng như thể cố gắng nghiền nát chúng thành những hạt bụi, ép ra sức mạnh vượt qua giới hạn của tôi.
Pháo năng lượng tâm linh đa nòng thứ ba dần được hình thành. Tôi cảm nhận được máu đang chảy xuống từ mũi mình.
Dù vậy, tôi vẫn gắng gượng bám víu lấy ý thức của mình, khóa mục tiêu với đôi mắt mờ nhạt, tôi bắn ba khẩu pháo đa nòng cùng lúc.
"BẮN!!"
Hraesvelgr cố gắng nhanh chóng chuyển hướng trong hoảng loạn, nhưng lần này, nó đã bị dồn vào đường cùng.
Hai trong số sáu phát bắn đã trúng trực diện. Con chim màu vàng kim hoàn toàn mất thăng bằng.
—Chiến thắng sẽ được quyết định vào lúc này!
"Bắn, bắn, bắn, bắn—!!"
Tôi tập trung toàn bộ sức mạnh, chuyển ý chí đánh bại con rồng đó vào những viên đạn, liên tiếp bắn ba khẩu Noah.
Với mỗi tác động, những hạt vật chất màu vàng phân tán, làm mỏng dần bộ lông ánh sáng của Hraesvelgr.
Nếu Hraesvelgr tồn tại và sống trên thế giới này, nó phải có một cơ thể sống. Sức mạnh để thực thể linh hồn cũng phải được sử dụng trong trạng thái sống. Đây là một nguyên tắc hiển nhiên.
Bộ lông ánh sáng nhiều khả năng là linh hồn của Hraesvelgr. Không giống như con người có linh hồn được chứa trong cơ thể xác thịt, linh hồn của Hraesvelgr phải đủ lớn để bao bọc cơ thể vật lý của nó.
Và bộ lông ánh sáng đó đang dần bị lột ra. Những quả đạn pháo được bắn ra bởi tôi đang bào mòn và phân tán linh hồn của con chim khổng lồ.
Bên dưới bộ lông vô hiệu hóa mọi đòn tấn công, thứ tồn tại là màu vàng chứ không phải là một bộ lông vàng kim.
"Nếu nó là tuyết, anh nghĩ đòn tấn công của mọi người sẽ có tác dụng! Mitsuki, hãy ra hiệu tấn công đi!"
Tôi tiếp tục bắn những khẩu pháo trong khi nói với Mitsuki.
"V-Vâng, em hiểu rồi! Mọi người—hãy tấn công!"
Mitsuki giơ tay trái của em ấy lên rồi sau đó hạ nó xuống một cách mạnh mẽ. Đó là dấu hiệu để bắt đầu tấn công.
Đứng theo đội hình khắp quảng trường, Lisa và những người khác bắn vũ khí tưởng tượng của họ lên trời.
Do những đòn tấn công của tôi, Hraesvelgr đã gần như hoàn toàn bị lột đi bộ lông ánh sáng của nó. Đòn tấn công của mọi người đang đánh trúng trực tiếp vào Hraesvelgr.
—Kuahhhhhhhhhhhhhhh!!
Hraesvelgr kêu lên đau đớn. Những gì đang rải rác trên không trung không phải là những hạt vật chất mà là những sợi lông thật sự.
Mất đi một bên cánh, Hraesvelgr rơi xuống phía thác nước.
Điều khiển ba khẩu pháo, tôi nhắm và chuyển toàn bộ lượng sức mạnh còn lại của mình vào chúng, chuyển nó thành năng lượng cho Noah.
"—BẮN!!"
Ánh sáng chói lóa phát ra từ nòng pháo, những quả pháo đang bay đi lớn hơn so với trước đó nhiều lần.
Sáu quả cầu ánh sáng hướng thẳng vào cơ thể Hraesvelgr.
Lập tức, một vụ nổ khổng lồ nuốt chửng Hraesvelgr.
Những hạt vật chất màu vàng bị thổi bay bởi áp lực của vụ nổ.
"!"
Tôi nhắm mắt lại một lúc. Khi tôi mở mắt ra lần nữa, con chim khổng lồ đã biến mất.
Những sợi lông màu vàng kim và những hạt vật chất phát sáng đang rơi xuống từ bầu trời như tuyết.
Ngay cả sau khi nhìn khắp bầu trời, tôi không thể tìm thấy bất kì dấu hiệu nào của Hraesvelgr.
Thắng rồi ư…?
Tôi không thể nghe thấy tiếng kêu hay tiếng vỗ cánh của con chim. Âm thanh duy nhất là tiếng ồn của thác nước.
"…Chúng ta đã đánh bại nó?"
Nắm chặt lấy tay tôi, Iris hỏi.
"Đúng vậy—Dường như chúng ta đã thắng."
Mitsuki thì ngây người thì thầm.
Rải rác xung quanh quảng trường, mọi người reo hò và chạy về phía chúng tôi.
Thấy vậy, tôi cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác thực sự chiến thắng.
Tôi hoàn toàn kiệt sức. Tầm nhìn của tôi không ngừng chao đảo.
Nhưng chỉ một chút nữa… Ít nhất cho đến khi những người khác tới, tôi cố hết sức để đứng vững.
"Ah—"
Rời khỏi lưng tôi, Firill kêu lên ngạc nhiên.
"…Có chuyện gì vậy?"
Tôi hỏi trong khi ý thức đang mơ hồ.
"Ông dường như mới ở đây vừa nãy…"
Tôi nhìn về phía ngón tay cô chỉ đến, nhưng chỉ thấy những hạt vật chất dần tan đi và biến mất.
"Oh… Đừng bận tâm, có lẽ chỉ là tớ tưởng tượng thôi."
Firill nở một nụ cười gượng và lắc đầu.
"Không… Có thể là những linh hồn bị Hraesvelgr hấp thụ cuối cùng cũng được tự do. Nếu cậu có lời nào muốn truyền đạt… Sao không dùng cơ hội này để nói chúng ra?"
Tôi cổ vũ Firill và cô ấy gật đầu.
"Ừ, nếu Ông thực sự đang hiện diện… Tớ phải truyền đạt điều này cho ông ấy."
Cô ấy chuyển ánh mắt mình về phía mà cô có thể mơ hồ thấy được ông mình.
Ahhh—Không ổn rồi. Ý thức của tôi… đang—
Sau đó, tầm nhìn của tôi mờ đi và tiếng ồn xung quanh dần mờ nhạt vào không gian.
"…Cảm ơn."
Điều cuối cùng tôi nghe thấy là lời cảm ơn của Firill mà cô đã dồn toàn bộ sức mạnh để nói ra.
Phần 3
"Làm tốt lắm, Yuu"
Không xa quảng trường quan sát của thác nước là bao, ở trên một nóc nhà, Kili Surtr Muspellzheimr khẽ nói.
Kili đã lẻn ra khỏi cung điện và chứng kiến tất cả mọi thứ. Quan sát Mononobe từ một khoảng cách xa trong khi cậu ta mất đi ý thức và đang được chăm sóc, cô mỉm cười.
Bị NIFL nhắm tới, mặc dù cô được yêu cầu chuẩn bị trong cung điện, cô không có bất cứ lý do nào để mà tuân theo một yêu cầu như vậy. Một chút nguy hiểm không là gì nếu cô có thể quan sát cậu ta chiến đấu.
"Này! Ngươi, con quỷ cái kia! Cởi bỏ sợi dây này mau!"
Một giọng nói giận dữ phát ra từ dưới chân cô. Kili nhìn xuống với vẻ chán ghét. Bên dưới cô là tay bắn tỉa của Sleipnir đang bị trói cứng bằng dây thừng—John Hortensia.
"Im đi và để ta yên."
Kili trừng mắt nhìn người lính và lập tức tạo ra vật chất tối kế bên miệng John, chuyển hóa thành một cái bịt miệng tròn.
"Ooh, ooh!"
Không thể nói chuyện, John rên rỉ trong khi cựa quậy một cách vô nghĩa.
"Nghe đây, để ta làm rõ điều này… Ta đã cứu ngươi, đúng chứ? Nếu ngươi bắn cô gái kia, thì giờ đây, ngươi đã bị cậu ta giết chết rồi."
Kili liếc nhìn khẩu súng trường bắn tỉa rơi trên mặt đất kế bên mái nhà, rồi thờ dài.
Bỏ qua lời cảnh báo của Mononobe Yuu, John vẫn cố gắng để tỉa Firill từ đây, có lẽ là như một biện pháp phòng ngừa nếu như Hraesvelgr không thể bị đánh bại.
Tuy nhiên, Yuu đã dễ dàng đánh bại Hreidmar. Nếu là khả năng của cậu bây giờ, cậu sẽ cảm nhận được sự hiện diện của John ngay khi hắn vào thế nhắm, rồi sau đó sẽ không thương tiếc tiêu diệt kẻ thù.
Sẽ là một sai lầm lớn khi nghĩ rằng Yuu sẽ để lộ ra bất cứ sơ hở nào khi chiến đấu với Hraesvelgr. Chính bởi vì không có thời gian rỗi nghỉ ngơi, cậu ta sẽ không thể hiện bất cứ sự thương xót nào và chắc chắn sẽ khiến John bốc hơi với khẩu pháo đó.
"Mm~!"
"Ôi trời, ánh mắt đáng sợ làm sao, tuy nhiên, thực sự… Ta chỉ cứu ngươi và cô gái kia khỏi nguy hiểm. Vì ta muốn hỏi ngươi vài thứ.
"Mm~!"
"—Hreidmar là cái thứ quái quỷ gì?"
Ngay khi Kili nói hỏi điều đó, John lập tức ngừng rên rỉ. Nỗi sợ hãi lướt qua trên khuôn mặt hắn và hắn bắt đầu run rẩy.
"Trông ngươi thế này, chắc chắn ngươi đã nhìn thấy thân phận thực sự của hắn."
"……"
Sự im lặng của John đồng nghĩa với câu trả lời có.
"Chỉ huy của ngươi là người ra lệnh cho nó, đúng chứ? Hắn ta là loại người như thế nào? Hắn ta định làm gì với Yuu của ta?"
John cau mày và chỉ lắc đầu.
"Mmmm~!"
Trông hắn rên rỉ như thể là đang mắng nhiếc.
"—Fufu, trông vẻ mặt ngươi như muốn nói 'Yuu không phải của ngươi' vậy. Ngươi ghen tị à?"
"Mmguu~!"
John đỏ mặt đến tận mang tai trong khi cơ thể bị trói buộc của hắn tiếp tục vật lộn.
"Fufu, phản ứng dễ thương làm sao. Vì ta cũng khá là hứng thú với ngươi, hãy để ta cho ngươi vài lời khuyên chân thành nhé. Nếu ngươi không biết gì về Hreidmar, điều đó đồng nghĩa với việc nó là một thứ mà người ở vị trí như ngươi không được phép biết đến, tuy nhiên... qua đôi mắt đó, chúng rất phù hợp với ngươi, ngươi đã thấy."
John đơ người. Kili nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại.
"Trong những trường hợp như vầy, những gì ngươi phải đối mặt tiếp theo nhiều khả năng là một kết thúc bất hạnh. Ta chân thành khuyên ngươi đừng quay lại với chỉ huy của ngươi làm gì."
"......"
John quay mặt đi và vẫn giữ im lặng.
"Ôi trời ôi trời, nhìn vào biểu hiện mất mát đó của ngươi. Theo ta thấy, ngoại trừ NIFL, ngươi không còn nơi nào để đi. Không thể tránh được—Vậy thì ta sẽ bắt cóc ngươi."
John tròn xoe mắt ngạc nhiên.
"Vì những ngày gần đây rất sôi động… Ta sẽ cảm thấy khá là cô đơn nếu như trở về một mình. Vì chúng ta đều không có nơi nào thuộc về, không phải chúng ta là những người bạn đồng hành hoàn hảo sao?"
"Mm~!"
John lắc đầu với toàn bộ sức mạnh để từ chối.
"Ngươi ghét điều đó nhiều vậy sao? Ngay cả nếu ta có nói điều đó là vì lợi ích của Yuu?"
"…?"
Ánh mắt của John trông như muốn hỏi Kili "Ngươi có ý gì?"
"Vì qua sự việc lần này, ta có thể chắc chắn rằng cậu ấy đang bị theo dõi bởi nhiều sự tồn tại chưa xác định được ngoại trừ sĩ quan chỉ huy của ngươi. Cứ thế này, thứ gì đó sẽ đưa cậu ấy đi mất."
Đôi mắt của Kili ánh lên tia sáng điên loạn.
"Ta ghét điều đó. Ngươi cũng vậy, đúng chứ?"
"……"
"Vậy thì, trước khi kẻ thù chung của chúng ta bị loại bỏ, chúng ta hợp tác chứ? Nếu ngươi muốn giết ta, hãy để chuyển đó sau này rồi tính, được không?"
Mỉm cười vui vẻ, Kili bỏ cái bịt miệng hình cầu khỏi John.
"Vậy thì, ta có thể yêu cầu ngươi giới thiệu bản thân mình được chứ? Mặc dù những người khác gọi ngươi là John, nhưng chắc chắn đó không phải là tên thật, đúng chứ? Thưa quý cô?"
John tỏ ra cực kì khó chịu khi phải trả lời câu hỏi đó. Tuy nhiên, cô cuối cùng đã trả lời bằng một giọng lí nhí.
"...Jeanne."
"Một cái tên rất phù hợp với cô đấy, cao thượng, dũng cảm—Và rất bất hạnh, tôi có thể thêm vào."
Kili mỉm cười và cúi người xuống dùng những ngón tay của mình để vuốt ve bờ má nàng thiếu nữ đang cau có—
Phần rất nhỏ của vật chất có điện tích dương và có cùng khối lượng với Electron. Ball gag. Tra Google để biết thêm chi tiết