Hai thảm họa thức tỉnh.
Thình thịch... Thình thịch...
Nhịp đập nặng nề, mạnh mẽ, đều đều.
Không khí rung động theo nhịp đập trong phòng nghiên cứu tối tăm và chật hẹp.
Trong tầng hầm thứ tư của Phòng nghiên cứu thứ nhất tại Chi Nhánh Asgard Viễn Đông—Với nguồn năng lượng bị cắt, ở bên trong bị bóng tối bao trùm. Máy điều hòa không khí và các thiết bị làm lạnh khác đều yên lặng.
Tuy nhiên, phòng nghiên cứu nơi chứa xác của một con rồng đang phát ra ánh sáng tím nhạt.
Nguồn sáng chủ yếu là từ phần còn lại của Kraken được giữ trong quan tài. Một xúc tu bạc với phần cuối bị xé toạc, khúc giữa của nó phình ra một cách không tự nhiên, phát ra ánh sáng tím từ bên trong.
Đang nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài là John Hortensia, một nữ nhân cải nam trang với mái tóc và đôi mắt vàng.
Mặc quân phục, cô đang chĩa súng vào trưởng phòng thí nghiệm, Miyazawa Kenya, trong khi liếc vào bên trong quan tài.
Thình thịch... Thình thịch... Thình thịch...
Kèm theo âm thanh trầm của nhịp đập, ánh sáng bên trong xúc tu cũng sáng lên và mờ đi.
Rồi cuối cùng cô nhận ra. Đây là âm thanh của nhịp tim.
Sự sống mới cư trú bên trong phần còn sót lại. Con của Kraken.
Đúng như Miyazawa Kenya nói trước đó, đây là ánh sáng của sự sống mới.
Thình thịch... Thình thịch... Thình thịch...
Nhịp tim dần nhanh lên và ánh sáng tím cũng sáng chói lên.
Chuyển động báo điềm gỡ của bào thai.
Nó đã đến, không ai có thể ngăn nó nữa.
Trước mặt John, người mà thậm chí đã quên cả thở, một vết nứt xuất hiện trên bề mặt chỗ phình ra của xúc tu.
Một con mắt tím bên trong lộ ra.
Một con quái vật mạnh mẽ vốn đang trong giấc ngủ vĩnh hằng—giờ đã thức giấc.
Hơn nữa... Một thảm họa khác cũng đã thức tỉnh cùng lúc.
Địa điểm là khu rừng Fuji sau khi trận chiến dữ dội kết thúc.
Phần trên của cái cây to quá khổ, đạt đến độ cao 5000m, đã biến mất. Gần gốc của nó, có hai vết nứt khổng lồ.
Với hạt nhân vận hành chức năng của nó bị cướp mất bởi Tia Lightning, nó giờ là một cái vỏ đã mất sức mạnh tính toán của nó, chỉ còn chờ bị mục nát.
Tuy thế, đây là một thay đổi được thúc đẩy bởi Yggdrasil.
Từ những chiếc rễ đã ăn vào đất của Yggdrasil, thứ gì đó như các bong bóng đen kịt chảy ra từ các kẽ hở của nó.
Chúng tương tự các bong bóng xà phòng đen.
Những bong bóng đen kịt từ từ tích tụ lại và chầm chậm vươn lên trời.
Tuy nhiên, không ai chú ý đến sự thay đổi tai họa đang diễn ra trong nơi sâu thẳm của Biển Cây này cả.
Theo cách này, hai thảm họa đã được giải phóng.
Được phóng thích khỏi sự kìm hãm của đất, lao vào bầu trời tự do—
"Đừng lo, Tia sẽ trả kí ức—lại cho Yuu."
Tia ôm tôi như thể đang an ủi tôi, thì thầm vào tai tôi. Cảm thấy cùng một nỗi đau tôi đã phải chịu đựng do mất kí ức, Tia khóc với những hạt lệ lớn rơi lã chã—
Một người lẽ ra phải phản ứng với tin vui như thế bằng niềm vui.
Phản ứng với sự nhẹ nhõm khi được trả lại kí ức đã mất sẽ là phản ứng tự nhiên.
Nhưng tôi thậm chí còn không thể nói lấy một lời "cảm ơn".
Trên đường quay về phòng nghiên cứu ở bờ biển Tokyo, tôi nhìn quanh phía bên trong chiếc xe qua vai Tia.
Sau trận chiến xuyên đêm với Yggdrasil, các cô gái lo lắng nhìn Tia đang khóc.
Dưới những ánh nhìn của các cô gái Lớp Brynhildr, giáo viên chủ nhiệm Shinomiya-sensei và Kili, người tự ý đi theo, tôi xoa đầu Tia.
"Cảm ơn Tia. Nhưng... Cho anh chút thời gian đã."
Để ngăn không cho người khác tình cờ nghe thấy, tôi thì thầm vào tai Tia.
Do nỗi sợ bất chợt trong tim mình, tôi đã không đón lấy cơ hội hiếm hoi này.
"...Anh chắc không?"
"Yeah, anh muốn có vài sự chuẩn bị tinh thần trước."
"Thật sao? Vậy Tia... sẽ ngủ một tí."
Em ấy hẳn là đã ép bản thân mình đến giới hạn vì lợi ích của tôi. Dựa vào tôi, em ấy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thấy mọi người nhìn chăm chăm vào tôi, tôi gượng cười.
"Đừng lo. Em ấy ngủ thêm lần nữa khi đã thấy yên tâm thôi mà."
Tôi giữ Tia trong vòng tay một cách cẩn thận và giải thích.
"—Em ấy có lẽ đang cảm thấy có chút bối rối. Chà, cũng không trách được. Dù sao thì em ấy cũng đang thế chỗ của Yggdrasil mà."
Kili giải thích với một biểu hiện như thể đang nhìn đứa con của mình vậy.
"Căng thẳng hẳn là không tránh được sau khi làm một việc như thế. Chúng ta nên để em ấy nghỉ ngơi cho tốt đi."
Đã chăm sóc Tia suốt bao lâu nay, Lisa nói trong khi nhìn em ấy một cách trìu mến.
Sau khi mọi người nhìn khuôn mặt say ngủ của Tia một lúc, Ariella ngáp.
"Hwah... Nói thật thì chúng mình cũng mệt rồi. Hãy nghỉ ngơi đến khi về tới phòng nghiên cứu đi."
"Mm."
Ngồi cạnh bên tôi, Ren đồng tình với Ariella.
"Yeah... Mình sẽ chợp mắt luôn. Cũng không có tâm trạng để đọc..."
Dụi dụi cặp mắt lim dim của mình, Firill nói thêm vào. Thấy mọi người trong tình trạng này, Đội trưởng Đội Diệt Rồng, Mitsuki, lên tiếng:
"Vậy thì, chúng ta hãy chợp mắt một tí đi. Shinomiya-sensei, vậy có được không ạ?"
"Không vấn đề gì, giờ hãy nghỉ ngơi cho tốt đi. Làm tốt lắm, mọi người đều đã vất vả rồi."
Shinomiya-sensei khen mọi người và chúng tôi nghỉ ngơi trên xe.
"Chúc ngủ ngon, Mononobe."
Iris cười và nói với tôi. Mái tóc màu bạc của cô ấy lấp lánh dưới những tia nắng mặt trời buổi sáng.
"...Chúc ngủ ngon."
Thình thịch. Thấy nụ cười của cô ấy, tim tôi đập rộn lên đáp lại.
Giữa tôi và cô ấy—Chắc chắn có những cảm xúc đặc biệt.
Nhưng một khi tôi lấy lại được kí ức đã mất của mình... Chuyện gì sẽ xảy ra với những cảm xúc này?
Đây cũng là lí do vì sao tôi không thể chấp nhận đề nghị của Tia ngay lập tức.
Sợ rằng những cảm xúc và tính cách hiện tại của tôi sẽ biến mất hoàn toàn, tôi do dự và lưỡng lự.
Iris chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Sau khi nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cô ấy, tôi quay sang Mitsuki.
Mitsuki đã không ngủ. Chú ý thấy ánh nhìn của tôi, em ấy khẽ mở mắt.
"Nii-san, anh cũng nên nhanh chóng ngủ tí đi. Thời gian trên đường về phòng nghiên cứu có hạn đấy."
"Yeah, anh biết."
Tôi cười với Mitsuki và nhắm mắt lại.
Tim tôi đau dữ dội. Đó là tội lỗi từ việc phô trương bản thân với tư cách là anh trai của em ấy như thể đó là chuyện hiển nhiên vậy. Hơn nữa, còn có sự thất vọng khi tôi đã quên hết mọi kỉ niệm và lời hứa chung giữa cả hai.
Đã mất đi kí ức của mình, có thể tôi đã vô tình làm tổn thương Mitsuki.
Tuyệt đối—Không thể chấp nhận được.
Nhịp đập mạnh mẽ lấp đầy tim tôi. Nó như thể là "cái tôi thật sự" đang gào thét trong tim.
Cảm xúc tôi dành cho Iris và mặc cảm tội lỗi với Mitsuki đang xung đột hỗn loạn trong tim tôi.
Bị nuốt chửng trong cơn lốc hỗn loạn, tôi từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
Dọc đường, do tắc nghẽn giao thông, nên trời đã chiều khi chúng tôi tới được phòng nghiên cứu của Asgard.
Trục trặc trong các thiết bị điện gây ra bởi Yggdrasil là lí do kẹt xe. Do hạt nhân của Yggdrasil chuyển vào Tia, xe cộ mới có thể di chuyển lại được. Tuy nhiên, mất điện tạm thời đã gây ra nhiều tai nạn, do đó có nhiều con đường bị ùn tắc.
Tuy nhiên, có chuyện không ngờ tới khi con đường vòng dẫn chín tôi về tới phòng nghiên cứu.
"Chuyện gì đã diễn ra ở đây thế...?"
Cõng Tia đang say ngủ trên lưng khi tôi ra khỏi xe, tôi nhìn dãy băng keo phong tỏa quanh khu đất của phòng nghiên cứu và kêu lên trong sự bất ngờ.
"Mình có thể thấy khói... Đừng nói với mình là có lửa nha?"
Iris nhìn vào đám khói bốc lên cuồn cuộn từ phòng nghiên cứu và nghiêng đầu bất an.
"Có tai nạn xảy ra trong lúc mất điện sao...?"
Lisa cau mày và ngó qua dãy băng keo.
Canh gác xung quanh cơ sở không phải cảnh sát mà là lính được vũ trang.
"Bọn họ là lính của NIFL. Dù sao thì, trước tiên chúng ta cũng hỏi xem chuyện gì đã xảy ra."
Sau khi thấy biểu tượng được những người lính mang, Mitsuki và Shinomiya-sensei cùng nhau tiếp cận những người lính đang đứng gần dãy băng keo phong tỏa.
"..Có cảm giác như đã xảy ra thứ gì đó rất rắc rối. Giờ thì khó mà gặp Jeanne-chan—à không, John rồi."
Nhìn ra ngoài qua cửa sổ chiếc xe, Kili nói thầm.
Bị xem là một thảm họa, Kili hiện đang bị săn lùng trên danh sách truy nã của NIFL. Nó sẽ rất tệ nếu cô ta bị phát hiện là đang ở đây.
"Cô nên rời đi trước khi đám đông tập trung lại. Ngay bây giờ—tôi sẽ vờ như mình không thấy gì hết."
Tôi khẽ trả lời Kili.
"Oh trời, tôi có thể sao?"
"Lần này thôi, thì... Tất cả cũng nhờ sự giúp đỡ của cô mà."
Mặc dù việc Kili thực hiện chỉnh sửa trên Tia vì mục đích đánh bại Yggdrasil chắc chắn là phi nhân tính, nhưng đúng là chúng tôi đã không thể trở về bình an nếu cô ta không có ở đó.
"Vậy sao? Cảm ơn. Tạm biệt, Yuu. Hẹn gặp cậu lần sau. Tôi để Tia cho cậu chăm sóc đấy."
Cảm ơn với giọng điệu lơ đãng, Kili nhanh chóng rời xe.
Gần đó, Ariella chú ý thấy hành động của Kili nhưng không làm gì để cản cô ta cả.
"Mặc dù chúng ta có thể là kẻ thù vào lần gặp sau... Không trách được."
Ariella cười gượng gạo và xem Kili rời đi.
"Oh—Mitsuki và Sensei quay lại rồi."
Nghe thấy Firill, tôi nhìn về hướng phòng nghiên cứu.
Sau đó, tôi thấy Mitsuki và Shinomiya-sensei đến, cùng với Miyazawa Kenya, giám đốc phòng nghiên cứu.
"...Mm."
Ren dựa về phía tôi và cúng lúc nắm lấy vạt áo tôi. Miyazawa Kenya là ba của Ren. Nhưng có vẻ Ren vẫn gặp rắc rối khi đối diện với ông ta sau cuộc đối mặt trực tiếp đó. Chắc chắn rằng, em ấy đang có những cảm xúc phức tạp.
Nhìn kĩ hơn, tôi chú ý thấy Miyazawa Kenya có một khuôn bó bột ở tay. Ông ta bị thương, nhưng không biết là nó có liên quan gì với tình trạng phòng nghiên cứu không.
"Chào, tôi mừng khi thấy mọi người đều ổn. Có vẻ như chiến dịch đã thành công và Yggdrasil đã bị đánh bại rồi."
Cười ấm áp, ông ta trông như đang vui vì sự trở về an toàn của chúng tôi, nhưng với một người như tôi, người đã có cái nhìn sâu hơn về nghiên cứu của nơi này, sẽ biết rằng đó chỉ đơn thuần là lời nói xã giao thôi.
"Yeah, thì... tôi đoán đó là một thành công."
Chúng tôi nhìn nhau và tôi trả lời một cách mơ hồ.
Yggdrasil không bị hủy diệt. Thay vào đó, hạt nhân của nó hiện giờ đang nằm dưới sự điều khiển của Tia—Chúng tôi không hề có ý định sẽ báo cáo chuyện này cho ông ta. Nếu không thì rất có thể Tia sẽ trở thành đối tượng thí nghiệm mới của ông ta.
Ít nhất là trước khi quay về Midgard, chúng tôi phải giữ kín chuyện này và không để cho ai khác biết được.
Chúng tôi đã được sự bằng lòng của Shinomiya-sensei trong chuyến đi về trên xe hơi rồi. Ưu tiên sự an toàn và nhân quyền của các D là chính sách của Midgard.
"Thật là tiếc khi mọi thiết bị quan sát đều không thể dùng được, khiến tôi không xem được trận chiến của mọi người. Xin hãy trình bày lại chi tiết nhất có thể trong báo cáo. Cảm ơn."
Miyazawa Kenya nói với tôi như một nhà nghiên cứu. Ren bước lên trước.
"—Đặt nó qua một bên, cái đó."
Chỉ vào phòng nghiên cứu hiện đang bị cấm vào, Ren hỏi.
"Oh, phải rồi... Tôi nên giải thích tình trạng hiện tại của phòng nghiên cứu trước chứ nhỉ. Chắc hẳn nó đã làm mọi người ngạc nhiên khi quay về, phải không?"
"Yeah, vậy chính xác là chuyện gì đã xảy ra?"
Tôi nhìn vào phòng nghiên cứu bị phong tỏa nghiêm ngặt và dò hỏi.
"Khi hệ thống điện bị ngắt, các cơ sở trở nên mất kiểm soát. Đã có nhiều vụ nổ dưới lòng đất và tôi bị cuốn vào đó."
Ông ta nhìn cánh tay bó bột của mình và đáp lại.
"Tai nạn cháy nổ huh..."
"Phải, bởi vì điều đó mà việc đi cái phòng nghiên cứu hiện giờ đang bị cấm. Đồ đạc của mọi người đã được mang ra ngoài bởi nhân viên rồi, nên chỉ cần tìm nơi khác để ở."
Nghe những gì ông ta nói, Lisa mang một biểu hiện bối rối trên mặt.
"Kể cả khi ông bảo chúng tôi tìm nơi khác để ở thì dựa vào tình hình giao thông hỗn loạn hiện giờ, phòng ở hẳn đã đầy hết cả rồi. Shinomiya-sensei, chúng ta không thể về thẳng Midgard luôn được à?"
"Chúng ta không thể về ngay được vì còn phải xử lí nhiều hậu quả nữa. Thêm vào đó, phi cơ bị cấm tiệt cho đến khi được xác nhận là sự can thiệp điện từ bất thường đã biến mất hoàn toàn. Có lẽ chúng ta sẽ cần phải ở lại Nhật thêm hai hay ba ngày nữa trước khi có thể rời đi."
Shinomiya-sensei khoanh tay lại và trả lời. Rồi sau đó, Mitsuki giơ tay lên.
"Xin lỗi ạ... Trong trường hợp đó, sao chúng ta không đến nhà của Nii-san và em?"
"Eh? Nhà của Mononobe và Mitsuki?"
Iris ngạc nhiên la lên. Firill vỗ hai tay lại với nhau ở trước ngực.
"Mình... muốn đến. Mình tò mò về nhà của Mononobe."
"M-Mình cũng hứng thú nữa—Nhưng mà, có thật sự ổn khi đòi hỏi đột ngột thế không?"
Lisa lúng túng hỏi Mitsuki.
"Kế hoạch ban đầu là ghé năm nếu thời gian cho phép, nên không vấn đề gì đâu. Shinomiya-sensei, thế có được không ạ?"
Mitsuki trả lời Lisa rồi hỏi Shinomiya-sensei.
"Được... Cô phải ở lại Tokyo để xử lí hậu quả. Tất cả các em hiện giờ có thể thảnh thơi cho tới khi chuẩn bị sẵn để về Midgard. Hãy có một kì nghỉ đi."
"Chân thành cảm ơn cô!"
Mitsuki vui vẻ cúi đầu để tỏ lòng biết ơn. Tuy nhiên, tôi hóa đá trước suy nghĩ đột nhiên quay trở về nhà.
Điều này có nghĩa rằng tôi phải đoàn tụ với ba mẹ, những người mà tôi đã không có cơ hội gặp vì tôi đã ngất trong lễ hội trường.
Thành thật thì tôi chưa hề chuẩn bị gì cả.
"Nii-san, điều này thật kì diệu!"
Tuy nhiên, Mitsuki vui vẻ xin ý kiến của tôi. Tôi ép bản thân mình phải gật đầu.
"Yeah, tuyệt thật."
Cơ hội Tia trao cho tôi để khôi phục kí ức và bỗng nhiên quay trở về nhà—
Định mệnh có vẻ như đang thì thầm với tôi, bảo tôi rằng giờ là lúc để tôi quay trở về lại chính mình.
Tuy nhiên—
"Mononobe?"
Iris chú ý thấy ánh nhìn của tôi và ngẩng đầu lên.
—Mình vẫn chưa thể quay trở lại được.
Quay trở lại con người cũ của tôi mà không báo cho cô ấy, tôi tuyệt đối không thể làm thế.