◈ 009 [STAGE 0] Trận chiến quyết định (4)
'Lily'
Tôi cố gắng đến gần Lily nhưng cô ấy liền vươn tay ra ngăn cản.
"Tôi không cầm cự được lâu nữa đâu. Tôi có thể chặn lối vào thêm một chút nữa, nhưng lũ nhện bao vây bên ngoài sẽ phá tường vào sớm thôi."
"..."
"Chúng ta không còn nhiều thời gian. Nhanh lên nào."
Lily vừa ngăn chặn hàng chục con nhện đen ở phía sau bằng tấm lưng mảnh mai, vừa cười một cách mạnh mẽ.
"Đừng để sự hy sinh của chúng tôi trở nên vô nghĩa."
Tôi nghiến răng, đứng dậy và hét lên.
"Pháo binh đâu!"
Các pháo binh vẫn chưa thể giữ thăng bằng được do cú sốc khi va đập với mặt đất. Nhưng tôi vẫn hét lên một cách gay gắt.
"Nạp phát đạn cuối cùng!"
"Nhưng, thưa Điện hạ."
Đội trưởng pháo binh, người không thể đi cũng như đứng một cách bình thường vì bị gãy mắt cá chân khi ngã, báo cáo bằng một giọng khàn khàn.
"Tôi đã nói với ngài. Là độ bền của nòng pháo đã tới giới hạn."
"..."
"Lõi ma thuật cũng đã tới giới hạn. Nếu khai hỏa, toàn bộ khẩu pháo rất có thể sẽ phát nổ."
"Nếu không làm gì cả thì chúng ta cũng sẽ chết dưới móng vuốt của lũ nhện thôi."
Tôi đến gần khẩu pháo mana đang nằm ở trên mặt đất.
Bệ đỡ bị vỡ vụn, nhưng rất may phần thân chính của khẩu pháo thì lại không sao cả.
"Trong trường hợp đó, tại sao lại không đánh cược lần cuối cùng? Cho dù có chết cháy thì vẫn phải tung xúc xắc."
Đội trưởng pháo binh lặng lẽ nhìn lên bầu trời.
"Nhưng làm sao để ngắm bắn bây giờ ạ?"
Tôi cũng nhìn lên.
Toàn bộ pháo đài đã bị sập xuống tầng một. Phần còn lại của pháo đài sụp đổ đang tạo thành một bức tường bao quanh chúng tôi.
Cảm giác giống như đang bị mắc kẹt trong một cái giếng vậy. Một bầu trời tròn có thể nhìn thấy ở phía trên và không có cách nào để xác định được vị trí của Nữ hoàng Nhện đen.
"Chúng ta không thể nhìn thấy mục tiêu. Thậm chí còn không có góc ngắm. Bệ đỡ khẩu pháo cũng đã bị phá hủy."
"Khẩu pháo sẽ được vác bằng tay."
Nếu không còn cái răng nào thì tôi sẽ dùng lợi để nhai.
"Chúng ta không cần ngắm. Chỉ cần Damian bắn là đủ rồi."
Tôi không biết chính xác [Thiên lý nhãn] hoạt động như thế nào, nhưng nó sẽ kích hoạt miễn là Damian kéo cần.
Hiện tại tôi không có lựa chọn nào ngoài việc tin tưởng điều đó.
"Nạp phát đạn cuối cùng. Đây là mệnh lệnh."
"Rõ."
Đội trưởng pháo binh không nói gì thêm và bắt đầu lặng lẽ nạp phát đạn cuối cùng.
Tôi bước đến chỗ Damian. Cậu ấy đang ngồi trên mặt đất và thở dốc.
"Damian."
"..."
Damian nhắm mắt lại và quay đầu về phía tôi.
Nước da nhợt nhạt dưới hai con mắt đẫm máu. Damian đang hít thở một cách đau đớn.
"Đây là phát bắn cuối cùng. Chỉ một lần nữa thôi."
"..."
"Chỉ một lần nữa. Hãy cho ta mượn sức mạnh của cậu."
"...Hoàng tử."
Damian bất lực lắc đầu.
"Ý nghĩa của việc này là gì vậy ạ? Dù tôi có làm gì đi nữa... Vẫn không có gì thay đổi cả."
"Nếu cậu bắn thêm một lần nữa, con quái vật đó nhất định sẽ chết."
"Không phải. Tôi không nói về chuyện đó."
Khụ! Khụ!
Damian ho dữ dội và lẩm bẩm với một giọng nói vô hồn.
"Cho dù tôi kéo cần thêm một lần nữa và giết được nữ hoàng Nhện với phát bắn tiếp theo. Thì liệu có gì thay đổi không?"
Một nụ cười tuyệt vọng nở trên đôi môi mỏng của Damian.
"Tôi cuối cùng đã nhận ra. Ban của tôi đã chết rồi. Cho dù tôi có cố gắng trả thù cho cô ấy như thế nào đi nữa, cô ấy cũng sẽ không bao giờ quay trở lại."
"..."
"Luôn luôn là như vậy. Dù cố gắng thế nào, dù nỗ lực ra sao, thế giới này vẫn cướp đi mọi thứ khỏi tôi. Không có gì thay đổi cả."
"Damian."
"Tôi muốn dừng lại. Tôi không muốn sống như thế này nữa. Tôi muốn đến bên Ban ngay bây giờ..."
"Damian!"
Sau khi cắt lời cậu ta, tôi hỏi.
"Cậu nghĩ rằng thế giới này là vô lý?"
Damian ngừng lại một lúc, rồi gật đầu.
"Vâng."
"Cậu nghĩ rằng mình vẫn sẽ phải sống một cuộc sống đau khổ cho dù có vượt qua bao thử thách?"
"Vâng."
Tôi mỉm cười với Damian,
"Chúng vốn là những điều hiển nhiên ngay từ đầu rồi, tên ngốc này!"
"Sao cơ ạ?"
Tôi thô bạo túm lấy cổ áo Damian và kéo cậu ta lên sát mũi tôi.
Tôi hét vào mặt cậu ta, người đang thở hổn hển.
"Nếu có một độ khó trong thế giới này, thì đó chính là 'Địa ngục'. Chưa kể, nó còn có cả chế độ Người sắt, bởi vì chúng ta không thể nào 'lưu' hay 'tải' dữ liệu được!"
Đây không phải là một trò chơi có độ khó 'Sắt địa ngục'. Mà là một thế giới, một hiện thực có độ khó 'Sắt địa ngục'.
"Thật sự bất công tới mức vô lý, bất công tới mức nực cười, và chẳng có gì theo ý chúng ta cả! Đó mới là cuộc sống! Đó mới là cách thế giới vận hành! Ai chẳng biết điều đó?"
Chúng ta đang sống trong một thế giới tàn bạo.
Ngay cả như vậy.
"Thế thì sao? Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể từ bỏ, buông tay rồi chết như vậy thôi?"
Chỉ có thể từ bỏ chiến lược này thôi sao?
"Không!"
Chiến lược phải tiếp tục được vạch ra.
Cho tới khi cuộc sống này kết thúc.
"Ta sẽ chiến đấu! Ta sẽ vạch ra chiến lược và đấu tranh cho tới giây phút cuối cùng!"
Tôi liền ném Damian xuống đất.
Damian bất lực gục xuống. Tôi rút thanh kiếm bên hông, thứ mà tôi chưa từng sử dụng trước đây.
"Nếu cậu muốn chết đến như vậy!"
Tôi chĩa thẳng thanh kiếm đã rút ra vào trước mắt Damian. Toàn thân cậu ấy liền cứng đờ.
"Ngay bây giờ hãy tự cắt cổ mình bằng thanh kiếm này đi."
"..."
"Nhưng nếu cậu là tên hèn nhát không có đủ dũng khí để làm thế."
Keng!
Tôi thản nhiên ném thanh kiếm đi và ngồi xuống ngang tầm mắt với Damian.
"Vậy thì hãy trở thành cò súng của ta."
"..."
"Đừng nghĩ tới người bạn đã chết nữa. Tất cả những gì cậu cần để sống tiếp bây giờ là ta, chủ nhân của cậu."
Tôi đặt tay lên vai Damian và siết chặt nó.
"Đừng viện cớ không còn gì để sống tiếp. Cậu là quân cờ của ta! Là chìa khóa! Là cò súng! Đó là toàn bộ những gì ta cần ở cậu, Damian."
"..."
Chính là lúc đó.
[Ash (EX) đã thức tỉnh kỹ năng mới!]
[Kỹ năng bị động - Chỉ huy bất khuất]
Cửa sổ hệ thống hiện lên và che khuất một góc nhìn, nhưng tôi không hề bận tâm tới điều đó. Tôi nắm chặt lấy bờ vai của niềm hy vọng duy nhất còn sót lại.
"Ta ra lệnh cho cậu, cò súng của ta."
Một ánh sáng mờ nhạt phát ra từ đầu ngón tay của tôi. Có vẻ như kỹ năng bị động vừa được thức tỉnh đã kích hoạt.
Tôi không biết hiệu ứng là gì, nhưng đôi vai run rẩy của Damian... đang từ từ bình tĩnh lại.
Tôi nặng nề gật đầu.
"Thổi bay con quái vật chết tiệt ấy đi."
"..."
Damian ngồi yên, không phản ứng, tựa như một bức tượng đá bị phong hóa.
Dẫu chỉ vài giây nhưng như thể vô tận.
Cuối cùng.
"...Vâng, thưa Hoàng tử."
Damian chậm rãi gật đầu.
Khuôn mặt trông như thể sắp khóc vậy, nhưng cậu ấy đã không khóc.
"Nếu đó là mệnh lệnh của ngài."
***
"Không có cách nào để làm nguội nòng pháo."
Sau khi nạp viên đạn cuối cùng, đội trưởng pháo binh nói.
"Không còn ma thuật, không có nước để làm mát. Cứ như vậy..."
"Tránh ra."
Tôi tiến đến và đứng bên cạnh khẩu pháo đang nằm trên mặt đất.
"Ta sẽ vác nó."
"Ơ kìa, Điện hạ?!"
Đội trưởng pháo binh khiếp sợ ngăn tôi lại.
"Nó cực nóng! Nếu ngài chạm vào nó, bỏng là nhẹ nhất đấy ạ!"
"Thà bị bỏng mà sống sót còn hơn chết rồi bị thiêu trong lửa địa ngục."
Chỉ cần đứng gần khẩu pháo thôi mà đã cảm thấy hơi nóng như thiêu như đốt.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi quay lại.
"Sẵn sàng chưa, Damian?"
Damian đang ngồi trên đất với đôi mắt nhắm nghiền, một tay đặt trên cần pháo.
"Hoàng tử. Tôi không thể nhìn."
"Không sao."
"Tay tôi không còn cảm giác."
"Không sao."
Tôi nhấn mạnh bằng một giọng nói không hề dao động.
"Không sao cả, Damian."
"..."
Damian cắn chặt đôi môi nhợt nhạt của mình.
Tôi liền nắm lấy nòng pháo mana bằng cả hai tay.
Fwoosh!
Găng tay bốc cháy trong tích tắc, lòng bàn tay bên trong cũng bốc cháy.
"Uugh..."
Có mùi thịt cháy xen lẫn giữa mùi quần áo cháy.
Dù vậy tôi vẫn cố gắng chịu đựng.
Vì đó là tất cả những gì tôi có thể làm ngay lúc này!
"Ugh-ahhhhh!"
Tôi hét lên và vác nòng pháo lên vai.
Trước sức nóng khủng khiếp cùng trọng lượng khổng lồ, toàn thân tôi như muốn sụp đổ. Tôi cảm thấy như mình sẽ tan biến thành tro bụi bất cứ lúc nào!
Vào lúc đó,
"Giúp hoàng tử đi!"
Những pháo binh còn sống lao đến và giữ lấy nòng pháo bên cạnh tôi.
Mùi khét tỏa ra từ bàn tay của những người lính. Tất cả chúng tôi đều hét lên và hướng nòng pháo lên trời.
Thud! Rumble!
Ngay sau đó, Nhện đen Công thành liền phá hủy các bức tường bao quanh và tiến vào bên trong.
Hàng trăm con nhện nhảy qua bức tường đổ sập và lao về phía chúng tôi.
Quay người lại, tôi hét lên.
"Damian!"
Vào lúc đó, Damian mở mắt ra.
Một tia sáng trắng tinh khiết lóe lên bên trong đôi mắt to tròn màu nâu đang nhìn lên bầu trời của cậu.
"Bắn-!"
Cậu ấy liền kéo cần pháo bằng toàn bộ sức lực còn sót lại của mình.
Click!
Mana chảy ra từ lõi ma thuật bị quá tải bùng nổ, giống như một dòng diện chạy qua nòng pháo. Một luồng mana khổng lồ xuyên qua toàn bộ cơ thể tôi, nhưng tôi vẫn gắng gượng để không gục ngã.
Khoảnh khắc tiếp theo,
Boom-!
Với một tiếng nổ kinh thiên động địa, viên đạn pháo cuối cùng đã được bắn ra.
'Trúng đi.'
Ngẩng đầu nhìn viên đạn mana màu xanh lam bay vút lên bầu trời, xuyên qua móng vuốt của lũ nhện đang trút xuống từ mọi phía...
'Trúng đi...'
Tôi bất tỉnh.
***
Viên đạn pháo cuối cùng bắn ra từ căn cứ tiền phương đã sụp đổ bay lên xuyên thủng bầu trời.
Và sau đó, nó bắt đầu hạ cánh.
Vẽ một hình parabol sắc nét, nó đang rơi xuống như sao băng.
Kyaaaaaaaaa-!
Khi Nữ hoàng Nhện đen nhận thấy sự tồn tại của viên đạn ma thuật và hét lên, ngay lập tức ,những con nhện đen đang hộ tống nữ hoàng bắt đầu xếp chồng lên nhau tạo thành các bức tường.
Ngay từ đầu, việc bắn trúng đích đã là bất khả thi.
Một viên đạn bắn ra từ đáy pháo đài bị sập ngắm vào một mục tiêu thậm chí không thể quan sát.
Không chỉ không thể ngắm mục tiêu ở góc độ này, cho dù khẩu pháo mana có hoạt động với công suất tối đa đi nữa, không có cách bắn trúng mục tiêu với độ cao và khoảng cách này.
Tuy nhiên.
Viên đạn vẫn lao thẳng về phía Nữ hoàng Nhện theo một cách không thể chính xác hơn.
Chênh lệch độ cao.
Không cần quan tâm.
Khoảng cách.
Không cần quan tâm.
Trăm con quái vật cản đường.
Không cần quan tâm.
Tựa như đang nhảy múa, viên đạn màu xanh vẽ ra một quỹ đạo không thể tồn tại trên thế giới này và xuyên qua mọi lớp phòng ngự.
Vượt qua tất cả chướng ngại vật và đến được vị trí của Nữ hoàng.
Như thể chỉ là đang tái hiện lại một kết quả đã định trước vậy.
-Screeeeeech-!
Nữ hoàng nhện phát ra một tiếng gầm dữ dội, không biết là đang phẫn nộ hay sợ hãi.
Crush-!
Viên đạn hạ cánh không chút sai sót.
Kaboom...!
Và thổi bay đầu của nữ hoàng quái vật.