Tyrant of the Tower Defense Game

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

STAGE 5: Không thể tha thứ - ◈ 149 [STAGE 5] 155 người

Mệnh lệnh 'tự sát' mà tôi đưa ra không chỉ là một cái chết thông thường mà là một cái chết thực sự.

Hắn phải tự phá vỡ lõi linh hồn của chính hắn cho đến mạng sống cuối cùng.

"Ah...!"

Những tiếng rên rỉ đầy đau đớn liên tục thoát ra từ miệng Celendion.

Hắn móc tim của mình ra rồi phá hủy lõi linh hồn nằm trong đó và lặp lại không ngừng nghỉ.

"Keugh, Ah...!"

'Mệnh lệnh tuyệt đối' đúng như tên gọi của nó, ép buộc đối phương phải tuyệt đối chấp hành, không thể kháng cự.

Celendion trung thành tuân theo mệnh lệnh của tôi, tự kết liễu chính mình từng mạng một.

Chứng kiến Vua Ma cà rồng gặp phải kết cục như vậy, những người xung quanh chỉ im lặng và quan sát.

Một số thì mang vẻ mặt đắc thắng, trong khi một số lại cảm thấy thương hại cho hắn.

Một số thì trợn mắt, không muốn bỏ lỡ một bất kỳ khoảnh khắc nào, trong khi một số thì không đành lòng đứng nhìn mà quay đi.

Khi Celendion chỉ còn mười mạng sống, hắn ta ho ra máu và hét lên.

"Làm ơn dừng lại! Hãy giết ta bằng chính đôi tay của các ngươi!"

"..."

"Làm ơn! Hãy sử dụng khẩu súng làm bằng lõi của Orlop, Nightmare Slayer, bắn vào tim ta đi!"

Hướng về phía Damian, Celendion kêu lên một cách thảm thiết. Nhưng cậu ấy đã quay đầu đi.

"Nếu không thì vũ khí Tinh Bạc cũng được! Dùng nó chém đầu ta! Hoặc xé xác ta thành nhiều mảnh! Đó không phải là công dụng của thứ vũ khí thần thánh đó sao?"

Hắn quay sang cầu xin Lucas và Evangeline, nhưng hai hiệp sĩ chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào con quái vật một cách vô cảm.

"Một vũ khí bạc thông thường thôi cũng được! Không, bất kỳ cái gì cái gì cũng được! Hãy giết ta bằng chính đôi tay của các ngươi, con người!"

Những người lính tỏ ra nao núng trước tiếng la hét của Celendion, nhưng không ai dám bước tới.

Đó là bởi vì tôi đã ra lệnh cho bọn họ chỉ đứng yên đó và quan sát.

Tuyệt đối không được chạm vào hắn. Hãy để hắn ta tự kết liễu đời mình.

Celendion kêu gào thảm thiết.

"Làm ơn! Chí ít hãy để ta chết trong danh dự...!"

“Không có chuyện đó đâu, đồ cặn bã hút máu.”

Tôi lạnh lùng đáp lại.

"Ngươi sẽ chết như một con quái vật, như một cành cỏ dại rác rưởi ven đường."

Sự tuyệt vọng sâu sắc hiện rõ trên khuôn mặt Celendion.

Mười.

Chín.

Tám.

Bảy.

Sáu...

Khi số mạng còn lại giảm dần, khuôn mặt của Celendion già đi nhanh chóng, và hoàn toàn biến thành một ông già khi hắn ta chỉ còn năm mạng.

Sự hoảng sợ dần biến mất trên khuôn mặt hắn. Có vẻ như hắn đã bỏ cuộc.

Hắn thốt lên với giọng nói nặng nề.

"Ở biệt thự nằm sâu bên trong Vương quốc Hồ, ta đã luôn cố gắng tự tử vào mỗi buổi sáng."

Nhìn lõi linh hồn của chính mình đang vỡ vụn trong tay, Celendion cười trong cay đắng.

"Nhưng bây giờ ta mới nhận ra. Đó chỉ là một trò chơi sau tất cả. Bởi vì ta biết mình không thể nào chết được chỉ với những trò trẻ con đó."

"..."

"Có lẽ đúng như ngươi nói, con người."

Hắn ngước lên nhìn tôi với khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn.

“Ta cảm thấy cuộc đời quá dài của mình thật nhàm chán nên ta đã trở nên vô cảm với mọi thứ… Vì thế, ta đã cố gắng tìm kiếm một sự kích thích mới."

Bốn.

"Chỉ khi cái chết thực sự đang ngày một cận kề vào lúc này, ta mới cảm nhận được nỗi sợ hãi tột cùng."

Ba.

"Nhưng chính nhờ cảm giác sợ hãi này mà cuối cùng ta đã nhận ra."

Hai.

"Lúc này ta thực sự... đang sống."

Một.

"Cảm ơn, con người. Không, cảm ơn ngươi, Ash. Vì đã giết ta."

"Ngươi vẫn không chịu câm cái miệng lại cho đến giây phút cuối à?"

Tôi nghiến răng.

"Cút xuống địa ngục đi, đồ quái vật."

Sau khi sống lại với mạng sống cuối cùng, Celendion liền phá hủy lõi linh hồn của mình lần cuối.

Shatter!

Một âm thanh nghe như tiếng vỡ của một tác phẩm nghệ thuật làm bằng thủy tinh vang lên.

"Ah."

Celendion khẽ lẩm bẩm.

"Cuối cùng đã kết thúc..."

Thud.

Sau đó, hắn đổ sụp xuống mặt đất giống như một con rối bị đứt dây.

“…Như một lời cảm ơn vì đã giết ta, ta sẽ cho ngươi một lời khuyên…”

Nhìn vào khoảng không vô định với đôi mắt tĩnh lặng giữa biển máu, hắn chậm rãi lẩm bẩm.

"Vua Ác Mộng* biết tất cả mọi thứ. Ngài ấy là một tồn tại ở chiều cao hơn..."

{Ông tác hình như mới chỉnh lại, trước là vua của các vị vua}

"...?"

“Vì thế, đừng cố gắng chống lại ngài ấy…”

Đôi mắt đẫm máu của Celendion từ từ nhắm lại.

“Bởi vì điều đó vốn dĩ là vô ích…”

"Hắn là cái quái gì vậy..."

Tôi định gặng hỏi hắn, nhưng tôi chợt dừng lại.

Bởi vì Celendion đã không còn thở nữa.

"..."

Tôi lặng lẽ nhìn xuống thi thể của hắn.

Hắn là Chúa tể Ma cà rồng, chỉ huy của quân đoàn Huyết tộc và là quái vật trùm của Màn 5.

Celendion, kẻ thù tồi tệ nhất trong số những con quái vật mà chúng tôi từng đối mặt, đã chết như thế này đây.

"Phù..."

Tôi buông một tiếng thở dài khô khốc và từ từ nhìn xung quanh.

"..."

"..."

"..."

Trong tầm mắt của tôi là những người anh hùng và những người lính bị thương với toàn thân dính đầy máu.

Tất cả bọn họ đều đang nhìn tôi với vẻ mặt không biết phải làm gì bây giờ.

Khi lòng căm thù dần nguội lạnh và adrenaline dần cạn kiệt, bọn họ liền sực nhớ.

Những người đồng đội đã cùng mình kề vai sát cánh, giờ đây chỉ còn là những cái xác lạnh lẽo.

Vết sẹo để lại sau trận chiến này.

"..."

Nó nặng.

Nó quá nặng.

Nhưng đây cũng chính là gánh nặng mà một người chỉ huy tiền tuyến phải gánh vác.

Nắm chặt tay, nghiến răng, tôi từ từ mở miệng.

"Hãy thu thập thi thể của đồng minh và lập danh sách những người đã ngã xuống. Kiểm tra và báo cáo lại mức độ thiệt hại, từ các thiết bị chiến đấu đến tường thành."

Tôi ra lệnh một cách rõ ràng với giọng nói đanh thép.

"Thu thập ma thạch từ cơ thể kẻ thù cùng với những chiến lợi phẩm khác."

Khi có nhiệm vụ cần phải làm trước mắt, mọi người sẽ tạm thời không gục ngã.

Sau đó, như những gì tôi thường làm sau mỗi trận chiến phòng thủ, tôi định đọc một bài phát biểu tràn đầy hy vọng để củng cố lại tinh thần của mọi người.

"..."

Nhưng tôi đã không làm vậy.

Thay vào đó, tôi chỉ nói một cách ngắn gọn.

"Trận chiến đã kết thúc."

Tôi không nói rằng chúng ta đã thắng. Không, tôi không thể.

Chúng ta đã mất mát quá nhiều.

Đó đúng là một chiến thắng, nhưng lại là một chiến thắng để lại quá nhiều đau thương.

Nhìn những bức tường đổ nát vấy đầy máu cùng với thi thể của những người đồng đội nằm la liệt khắp nơi.

Tôi nghiến răng và nhấn mạnh lại thêm một lần nữa.

"Trận chiến đã kết thúc."

***

Sau đó, việc thu hồi thi thể đồng minh được tiến hành trên tường thành.

Tôi ép buộc đôi chân đang run rẩy vì kiệt sức của mình chầm chậm đi qua thi thể của những người đã ngã xuống.

"..."

Junior đang lặng lẽ khóc bên cạnh thi thể của Jupiter.

“Chào mừng đến với Công hội Lính đánh thuê Lục địa, chi nhánh Crossroad, Hoàng tử Điện hạ.”

Body Bag và Burnout đang khóc lóc bên cạnh xác của Old Girl và Skull, còn God Hand thì cúi đầu xuống và trong khi ngậm chặt miệng.

"Tam hoàng tử có phải là người tốt không?"

"Ngài ấy có vẻ là người tốt?!"

"Ngài ấy đã cứu chúng ta sau tất cả! Cho dù ngài ấy có một vài động cơ thầm kín đen tối nào đó cũng không sao."

Ba Tanker của Old Hunters cũng đang giúp mọi người thu hồi thi thể của đồng minh mặc dù họ bị thương rất nặng.

Các linh mục bất đắc dĩ phải ép họ lên cáng và đưa họ đến Nhà thờ.

Tôi dừng lại trước những thi thể mà họ đã thu hồi.

Pháp sư của Old Hunters, Yenichi. Và thi thể của năm người thuộc Nhóm lính đánh thuê Dion.

Trái ngược với cái chết khủng khiếp của mình, khuôn mặt của Dion trông rất thanh thản với đôi mắt nhắm nghiền.

"Xin hãy đưa chúng tôi lên tuyến đầu. Chúng tôi sẽ cho ngài thấy chúng tôi có thể làm được gì."

Đội phó của Đội quân Chạng vạng đang quỳ gối bên cạnh thi thể của người đội trưởng.

Người cựu binh già chết lặng khi nhìn vào khuôn mặt của người đồng đội mà ông ấy đã gắn bó gần như suốt cả cuộc đời.

"Không còn bất kỳ con quái vật nào bay đến từ phía nam. Vì thế, việc duy trì hỏa lực đánh chặn đã không còn cần thiết!"

Thi thể của những người lính đang được xếp ngay ngắn thành từng hàng.

Người thì bị cháy đen, người thì bị xé xác thành từng mảnh, người thì bị vụ nổ cuốn đi và không còn lại bất cứ dấu vết nào.

Những người lính đã bật khóc trong khi thu thập thi thể của những người đồng đội đã hy sinh.

"Hoàng tử đến rồi!"

"Chúa tể! Chúa tể! Chúa tể!"

"Vị chỉ huy giỏi nhất miền Nam!"

"Một người đàn ông sinh ra để giết quái vật!"

Tôi bước ngang qua tất cả bọn họ.

Tôi không thể suy sụp được. 

Tôi không thể gục ngã được.

Bởi vì tôi là một người chỉ huy.

Bởi vì không có tiền tuyến nào mà không có sự hy sinh.

Bởi vì trong quá khứ đã có rất nhiều người chết, và trong tương lai sẽ còn nhiều hơn nữa.

Vì vậy, dù người khác có đau đớn đến bật khóc thì tôi vẫn phải kiên cường.

Có một trạm gác nhỏ trong tháp canh ở góc tường thành. Khi tôi bước vào, Lucas, Evangeline và Damian đang đợi ở đó.

“Danh sách những người lính ngã xuống đã được hoàn tất, thưa Chúa tể.”

Lucas mở rộng tài liệu anh ấy đang cầm trên tay. Tôi nhận lấy chúng mà không nói một lời.

"..."

Có phải vì tôi quá mệt mỏi không? Tôi cảm thấy mình không thể đọc nổi văn bản được ghi trên tài liệu.

Khi tôi đang cố gắng tập trung và đọc nội dung, Lucas thận trọng gọi tôi.

"Chúa tể."

"Hả?"

"Chỉ có chúng ta ở đây thôi."

Tôi ngước mắt lên. Thì thấy Lucas đang nở một nụ cười yếu ớt với khuôn mặt xanh xao.

"Ngài có thể thoải mái làm những gì mình muốn."

"..."

Evangeline và Damian cũng nở một nụ cười dịu dàng đối với tôi.

"Tiền bối. Chỉ có chúng ta ở đây... Anh không cần phải kìm nén."

“Hoàng tử, chúng ta là một Tổ đội mà.”

"..."

Chân tôi bỗng nhiên như thể mất hết sức lực.

Lúc tôi loạng choạng sắp té ngã, các thành viên trong Tổ đội vội đỡ lấy tôi và đặt tôi ngồi xuống ghế.

"Chúng ta đã có thể cứu được nhiều người hơn."

Tôi lấy bàn tay run rẩy che đi đôi mắt của mình.

“Giá như tôi chuẩn bị kỹ lưỡng hơn. Thì có lẽ bọn họ đã không chết.”

"Chúa tể."

"Nếu tôi lên kế hoạch cho lộ trình khám phá tự do một cách chặt chẽ hơn. Nếu tôi có thể cung cấp được nhiều trang bị quý hiếm hơn. Nếu tôi có thể tìm ra cách mang được quân tiếp viện đến thành phố."

Tôi biết.

"Giá như tôi không phạm sai lầm và quân chính quy rút lui đúng như dự kiến. Giá như tôi huấn luyện Nhóm lính đánh thuê Dion kỹ lưỡng hơn. Giá như tôi cầm chân Celendion được lâu hơn. Giá như tôi có thể bảo vệ Junior tốt hơn để Jupiter không cần phải bước vào."

Tôi biết.

Không có cách nào tốt hơn cả. 

Không có chiến lược nào tốt hơn cả. 

Không có gì ngu ngốc hơn là cứ mãi băn khoăn về những gì đã xảy ra trong quá khứ.

Tôi đã chọn một chiến lược, thực hiện nó và đây là kết quả.

Tuy nhiên.

Bọn họ đã chết.

Những người đó đã cùng cười, cùng khóc, cùng tôi vượt qua bao ranh giới sinh tử. Nhưng giờ đây bọn họ đã trút hơi thở cuối cùng và ngã xuống ngay trước mặt tôi mà tôi lại bất lực không thể làm được gì.

"Khác với trận chiến với Quân đoàn Nhện đen khi mà không thể chuẩn bị được bất cứ điều gì, chúng ta rõ ràng có thể chuẩn bị được tốt hơn. Chúng ta đã có thể cứu được ít nhất một người nữa. Nhưng, bởi vì tôi vẫn còn có quá nhiều thiếu sót..."

Nước mắt nóng hổi cay cay nơi khóe mắt. Tôi cố gắng nhắm chặt mắt lại và nghiến răng.

"Giá như tôi... có thể làm tốt hơn dù chỉ một chút nữa..."

“Chúa tể, ngài đã cố gắng hết sức rồi.”

Lucas ấm áp nói với giọng khàn khàn.

"Tất cả mọi người đều biết điều đó."

Damian và Evangeline nhẹ nhàng vỗ vai tôi.

“Vậy nên, xin ngài đừng tự trách bản thân quá nhiều.”

Tôi lấy tay che mặt và lặng lẽ nức nở.

Tôi đã khóc rất lâu. Với nước mắt và nước mũi chảy dài trên khuôn mặt.

Các thành viên trong Tổ đội cũng đã khóc cùng tôi.

9 anh hùng.

146 binh sĩ.

Đó là những con số được ghi trong danh sách thương vong ngày hôm đó.

***

[STAGE 5 - CLEAR!]

[STAGE MVP - Jupiter Junior(SSR), Ash(EX)]

[Leveled-Up Characters]

> Main Party

- Ash(EX) Lv.41 (↑5)

- Lucas(SSR) Lv.44 (↑3)

- Evangeline(SSR) Lv.44 (↑3)

- Jupiter Junior(SSR) Lv.53 (↑3)

- Damian(N) Lv.41 (↑3)

> Sub Party 1

- God Hand(SR) Lv.41 (↑3)

- Body Bag(R) Lv.36 (↑3)

- Burnout(SR) Lv.34 (↑5)

> Sub Party 3

- Free(R) Lv.34 (↑3)

- Sentence(R) Lv.33 (↑3)

- Viole(R) Lv.33 (↑3)

[Dead and Injured Characters]

>Main Party

- Ash(EX) : Minorly Injuried

- Lucas(SSR) : Minorly Injuried

- Evangeline(SSR) : Minorly Injuried

- Damian(N) : Minorly Injuried

> Sub Party 1

- Old Girl(R) : Dead

- Skull(N) : Dead

- Burnout(SR) : Minorly Injuried

> Sub Party 2

- Dion(N) : Dead

- Ayla(N) : Dead

- Rock(N) : Dead

- Hesen(N) : Dead

- Chay(N) : Dead

> Sub Party 3

- Jupiter(SR) : Dead

- Yenichi(R) : Dead

- Free(R) : Seriously Injuried

- Sentence(R) : Seriously Injuried

- Viole(R) : Seriously Injuried

[Obtained Items]

- Blood Clan Legion Magic Stone : 520

- Vampire Magic Core(SR) : 7

- Vampire General Magic Core(SSR) : 2

- Vampire Lord Magic Core(SSR) : 1

[Stage Clear Rewards have been sent. Please check your inventory.]

- R Rank Reward Box : 5

- SR Rank Reward Box : 7

- SSR Rank Reward Box : 3

>> Get Ready For The Next STAGE

>> [STAGE 6 : Đường chéo đến Seoul!]

2023-10-04 15:36:58

{Cho cái đánh giá nào. Đừng có đọc chùa chứ }