Tyrant of the Tower Defense Game

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

STAGE 5: Không thể tha thứ - ◈ 092 [Side story] Cởi truồng

"Đừng che giấu gì cả. Nói cho tôi biết. Tại sao anh lại cứu tôi?"

“… ”

God Hand im lặng một lúc trước câu hỏi của Lily. Rồi anh khẽ thở dài.

"Tôi có thể thành thật không?"

"Tất nhiên rồi. Tôi sẽ không tha thứ cho anh nếu anh vẫn tiếp tục nói dối."

“…”

Sau thoáng do dự, God Hand liền mở miệng.

“Thực ra lý do tôi cứu cô rất đơn giản. Tôi chỉ chợt nhớ đến mẹ tôi vào thời khắc Gargoyle Chief tấn công cô.”

Đó giống như một câu trả lời cho có lệ. Lily cau mày.

"Mẹ anh?"

“Mẹ tôi… giống như cô. Bà ấy cũng không thể đi lại."

Cơ thể Lily run lên.

“Bà ấy bị đứt gân chân khi bị một thợ săn nô lệ bắt được. Suốt phần đời còn lại của bà ấy phải ngồi trên xe lăn."

Đôi mắt của God Hand nhìn vào khoảng không vô định.

“Mặc dù bà ấy không thể đi hay đứng dậy. Nhưng mỗi khi mấy gã buôn nô lệ cố gắng đánh tôi, bà ấy sẽ ôm tôi vào lòng và cố gắng dùng cơ thể của bà ấy để che chắn cho tôi.”

“…”

“Không hiểu sao tôi lại nhìn thấy hình ảnh của mẹ tôi trùng lên người cô vào thời khắc đó.”

Miệng Lily hơi há ra một chút trước câu lời bất ngờ này. Cô chỉ vào chân mình và nói một cách khó chịu.

“Vì cái chân này mà anh nhìn tôi thành mẹ anh?”

"Cô cảm thấy không vui khi nghe vậy à?"

"Không vui."

"Không phải Quý cô Lily đã bảo tôi phải thành thật sao?"

“Đúng là như vậy nhưng...”

Lily thở dài.

“Chỉ vì một lý do nực cười như thế mà anh lại chấp nhận bị mất cả hai cánh tay?”

“Về mặt chiến thuật, tôi đã đề cập trước đó. Còn về mặt tình cảm, cô làm tôi nhớ đến mẹ của tôi. Tôi nghĩ từng đó lý do là đã đủ để giải thích tại sao tôi lại quyết định bảo vệ cô vào lúc đó.”

“… ”

Lily, người đang chống tay lên trán, lắc đầu.

"Tôi tưởng anh là kiểu người hành động theo lý trí."

“Còn tôi thì tưởng quý cô Lily là một người hành động theo cảm xúc.”

Tôi đã liều mạng để cứu cô ấy, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng cô ấy lại nghi ngờ ý định đằng sau đó.

Lily là một người sắc sảo và lạnh lùng hơn tôi nghĩ.

"Lily."

God Hand lặng lẽ mở miệng.

"Không có cách nào để cả hai chúng ta có thể thấu hiểu lẫn nhau. Những vết thương mà các chủng tộc gây ra cho nhau... Vốn dĩ đã sâu đến mức không thể nào hàn gắn lại.”

“…”

“Nhưng ngay cả khi chúng ta không thể thấu hiểu được nhau…”

God Hand mỉm cười mơ hồ và hướng ánh mắt ra bên ngoài cửa sổ.

“Chẳng lẽ chúng ta không thể ăn mừng vì đã cùng nhau sống sót sao?”

Những giọng hát lớn vang lên từ bên ngoài cửa sổ.

Trong đại tiệc, những người lính say khướt đang quàng tay trên vai nhau và hát vang bài ca mừng chiến thắng.

Bài quân ca líu lưỡi làm ù tai cả hai người. 

'Đồng chí, súng bên súng, đầu sát bên đầu. Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỉ...'

“…”

“…”

Sau một khoảng im lặng khó xử, Lily mở miệng.

"Tôi ghét anh."

Đó là lời thật lòng của cô ấy.

“Động cơ thầm kín của anh đã khiến tôi phải mắc nợ anh. Điều đó thật khó chịu.”

“Nói như vậy chẳng phải quá lạnh lùng đối với một người đã mất cả hai cánh tay để bảo vệ cô sao…?”

“Được rồi, ngồi dậy đi.”

Dọn thức ăn ra khay, Lily nhún vai.

"Có thất vọng không khi phải ở đây chết đói một mình trong khi những người khác lại đang mở tiệc và hát hò ngoài kia?”

“Tôi vẫn thích được nghỉ ngơi hơn. Dù sao thì bây giờ, tôi cũng không muốn ăn cho lắm...”

“Thế anh định đi ngủ luôn à? Ít nhất cũng phải ăn gì đó đã chứ? Tôi sẽ đỡ anh dậy.”

Lily rên rỉ trong khi nắm lấy phần thân trên của God Hand để đỡ anh ấy dậy.

Sau đó, cô ấy đặt khay thức ăn cùng với hai cái ly lên bàn cạnh giường ngủ. Tiếp theo, cô rót một thứ chất lỏng vào ly của God Hand.

God Hand nhìn kỹ thứ chất lỏng trong suốt được rót vào ly của mình rồi cau mày.

“Đây là nước lọc à?”

“Chẳng lẽ anh vẫn muốn uống rượu kể cả khi vừa mới được phẫu thuật xong?”

"Tôi không thể uống một ly để kỷ niệm ngày mà tôi mất cả hai tay sao?"

“Thật không ngờ anh lại có khiếu hài hước cơ đấy.”

Sau khi rót nước vào cốc của God Hand, Lily đổ đầy rượu vào ly của mình.

"Vậy thì bây giờ... hãy chúng ta cùng nhau nâng ly để chúc mừng.”

“Nhưng tôi không thể cầm ly vì tôi không có tay.”

“Tôi sẽ làm điều đó thay cho anh.”

Lily cầm hai chiếc ly bằng hai tay rồi cụng hai cái ly lại với nhau. Chúng phát ra âm 'Ting' nghe khá vui tai. Rồi cô ấy đưa chiếc ly đầy nước đến miệng của God Hand.

God Hand và Lily đều nhanh chóng uống cạn ly. 

Sau khi uống xong, Lily vừa khịt mũi vừa nói.

“Thật buồn cười. Trong khi mọi người đang vui vẻ mở tiệc ở ngoài kia. Một người phụ nữ không thể sử dụng chân và một người đàn ông không thể sử dụng tay lại ở cùng nhau trong một căn phòng như thế này. ”

“Nhưng tôi chắc chắn vẫn sẽ nhớ rõ ngày hôm nay.”

God Hand nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

“Nếu đó là một bữa tiệc bình thường, nó sẽ dễ dàng bị lãng quên theo thời gian. Nhưng khung cảnh ngày hôm nay khó mà phai mờ trong tâm trí tôi được.”

“…”

Ánh trăng tròn xuyên qua ô cửa sổ. Bầu trời trong xanh đến mức như thể những đám mây đen dày đặc trong mấy ngày qua chẳng khác gì ảo ảnh.

Lily uống rượu trong khi ngây người nhìn lên mặt trăng. Cô vẫn im lặng trong khi lắng nghe God Hand.

"Thật nực cười khi tôi lại nói vậy. Điều đó chẳng hợp với tôi chút nào."

"..."

“Chúng ta có thể trở thành đồng nghiệp tốt trong tương lai không, Quý cô Lily?”

Lily lặng thinh nhìn chằm chằm vào God Hand,

"Anh hãy tập trung vào việc hồi phục trước đã. Sau đó, tôi sẽ làm tay giả cho anh. Cuối cùng chúng ta mới tính đến chuyện này, God Hand."

Khịt mũi, cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Chỉ khi anh ổn rồi, tôi mới có thể ghét anh, nghi ngờ anh và đối xử tệ bạc với anh."

God Hand cười.

"Thế thì tôi ước mình vĩnh viễn không thể phục hồi."

“Dừng việc nói những điều vô nghĩa như thế đi…”

Sau đó, cả hai người họ không còn trò chuyện nữa.

Lily đút từng miếng rau nguội ngắt vào miệng của God Hand. God Hand nhận lấy chúng mà không nói gì.

Một bài tiến quân ca say khướt tiếp tục vang lên từ xa.

Đêm chiến thắng... ngày càng rộn ràng.

***

Líu lo! Líu lo

… Tôi nghe thấy tiếng chim từ xa ríu rít thông báo trời đã sáng rồi.

“Ughhhhhhhh.”

Âm thanh không khác gì tiếng xác sống đột nhiên phát ra từ miệng tôi.

Tôi cảm thấy cái đầu mình vô cùng nặng nề và choáng váng. Ughh. 

Đây là triệu chứng điển hình của buồn nôn.

“Aigoo, aigoo…”

Hình như tôi đã uống hơi quá chén. Ughh 

Đến mức tôi cứ tưởng mình sắp chết đến nơi.

Khi tôi cố gắng mở mí mắt ra, một cái gì đó mờ mờ xuất hiện trong tầm nhìn của tôi. Rõ ràng... nó có da có thịt.

Ai đó đang nằm bên cạnh tôi với phần thân trên không mặc áo.

'Cái quái gì vậy?!'

Lẽ nào đây là một câu truyện sáo rỗng điển hình về việc thức dậy sau khi uống rượu và nhìn thấy một người phụ nữ khoả thân nào đó nằm bên cạnh mình?!

Tôi dụi mắt với tâm thế nửa lo lắng nửa chờ mong. Ai đây!

Và bên cạnh tôi... là một ông già có cái bụng phệ.

Bắt gặp ánh nhìn của tôi, ông già vừa ngáp vừa lên tiếng.

"Điện hạ, ngài tỉnh rồi à?”

"Ông là ai?!"

Hoảng sợ, tôi liền bật dậy và nhìn xung quanh.

Đó là một căn phòng chất đầy người bên trong. Nếu không phải là ông già thì cũng là ông chú tầm tuổi trung niên. Cái quái gì thế này?!

“Là chúng tôi. Đội quân Chạng Vạng.”

Ông già, người nằm bên cạnh tôi, ngáp ngắn ngáp dài nói với tôi.

Khi quan sát kỹ, tôi liền nhận ra ông ấy là Đội trưởng của Đội quân Chạng vạng.

“Ngài có sao không, thưa Điện hạ? Hôm qua ngài uống hơi nhiều.”

“À, Ừm, ta ổn. Ta có thể hỏi ông một câu được không?"

Bằng giọng nói run run, tôi liền hỏi một câu hỏi cấp bách nhất trong tình thế này.

“Tại sao tất cả mọi người ở đây đều không mặc áo?”

“Chính ngài đã ra lệnh như vậy, không phải sao? Cởi hết áo ra đi! Hãy cởi bỏ lớp vỏ bên ngoài và uống rượu như những người đàn ông thực thụ! Ngay sau đó ngài liền cởi áo ra và mọi người cũng đã làm theo."

Chính tôi đã ra lệnh?! Chẳng lẽ tôi có một thói quen biến thái như thế khi say rượu?!

Sợ hãi, tôi liền mò mẫm cơ thể mình, và...

Tôi cũng trong tình trạng không mặc áo.

Tên bợm rượu điên khùng Kim Ash!

Khi tôi đang vật lộn để khôi phục lại ký ức bị mất, những người lính của Đội quân Chạng vạng tiến đến xung quanh tôi.

“Hoàng tử, ngày hôm qua thực sự… thật tuyệt vời.”

"Tôi chưa bao giờ uống nhiều như thế trong đời."

“Tôi sẽ không bao giờ quên, ký ức quý giá của ngày hôm qua…”

“Thôi Thôi. Các ông đừng nói nữa. Ta cảm thấy mình bị xúc phạm vô cùng sâu sắc.”

Đó không phải những lời mấy ông già cơ bắp râu rậm nên nói! Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đã xảy ra? Ký ức ngày hôm qua chừng nào thì mới quay trở về?

“Chúa tể, ngài tỉnh rồi."

Đột nhiên một giọng nói mạnh mẽ vang lên. 

“Lucas!”

Nhân vật chính của trò chơi này, hiệp sĩ hộ tống của tôi, đồng thời là người duy nhất có thể giải cứu tôi thoát khỏi hiểm cảnh này! 

Lucas bước vào phòng... chỉ với mỗi chiếc quần lót trên người.

"Tại sao cậu lại cởi hết quần áo raa!"

Tôi hét lên trong khi vò đầu bứt tai.

Mấy ông già ít nhất còn mặc quần. Còn anh ta thì cởi quần luôn rồi.

Lucas ngượng ngùng gãi đầu.

“Không phải chính ngài đã bảo toàn bộ Tổ đội chính làm điều đó sao...”

“Tôi đã ra lệnh như thế?!”

Hoảng sợ, tôi liền mò mẫm chân mình. 

Và bên dưới... cũng chỉ có mỗi chiếc quần lót độc nhất. 

Tên khốn điên khùng Kim Ash! Anh đã làm cái đ*o gì thế này!

“Ôi, lạnh quá…”

Tôi nghe thấy một âm thanh rên rỉ yếu ớt phát ra từ góc phòng đằng kia. Đó là Damian. Cậu ấy đang run rẩy trong tư thế ngồi xổm chỉ với chiếc quần lót...

“… Tôi xin lỗi. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi đoán đây là lỗi của tôi."

Rốt cuộc đại tiệc điên rồ nào đã được tổ chức vào đêm qua?

Tôi quyết định từ bỏ việc khôi phục ký ức. Sẽ chỉ càng đau khổ hơn nếu tôi nhớ lại.

Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà, lấy hai tay che mặt và lầm bầm.

“Tưởng nhà tắm công cộng là nơi duy nhất phải nhìn đàn ông khỏa thân.”

“Dù sao tôi cũng đang định nói điều đó với ngài.”

Lucas đưa tay ra hiệu.

“Chúa tể, chúng ta hãy đi thôi.”

"Hả? Đi đâu?"

“Không phải chúa tể của tôi vừa mới nói sao?”

Lucas mỉm cười rạng rỡ. 

Trông anh ta bây giờ... chẳng khác gì một tên biến thái cả.

“Nhà tắm công cộng. Nó nằm ở ngay bên cạnh.”

Tôi mở to mắt.

“Nhà tắm công cộng?”

{Trong khi Lily với God Hand tình củm với nhau, main ở đây chơi gei với mấy ông già :))}

***

Nơi tôi đang ở là doanh trại quân đội Hoàng gia.

Ban đầu, nó là một cơ sở được sử dụng bởi Quân đội Hoàng gia. Nhưng Đế Quốc đã rút phần lớn lực lượng khỏi đây và hầu hết những người còn lại đều đã hi sinh trong Màn hướng dẫn

Dó đó, hiện tại nó đang đóng vai trò là chỗ ở cho lính đánh thuê.

“Những người lính thường xuyên bị dính đầy máu sau các trận chiến. Vì vậy, việc một vài cơ sở tắm rửa được xây dựng vốn là một lẽ tự nhiên.”

Lucas nói trong khi dẫn tôi đến nhà tắm công cộng. Thật may mắn khi một nơi như thế lại ở gần đây.

“Không ngờ lại có một nhà tắm công cộng ở Crossroad. Ban đầu, nó là một cơ sở chỉ dành riêng cho binh lính. Nhưng khi quy mô của thành phố tăng lên, nó đã trở thành nơi mà cả người dân bình thường cũng có thể sử dụng, đúng không?

“Ngài nói đúng. Khi thành phố phát triển, các nhà tắm công cộng cũng đã dần được mở rộng và hiện tại quy mô của chúng cũng khá lớn.”

Lắc đầu, tôi liền quay lại nhìn.

Damian đang run rẩy đi theo sau lưng tôi. Chắc là cậu ấy đã bị cảm lạnh.

“Cậu sẽ cảm thấy tốt hơn khi ngâm mình trong nước nóng, Damian."

“Vâng, Hoàng tử… ”

Khịt mũi, Damian trả lời với giọng lí nhí không khác gì tiếng muỗi kêu. Rốt cuộc ngày hôm qua tôi đã làm cái quái gì với đứa trẻ này?

Nhà tắm công cộng cách doanh trại không xa. Chỉ cần đi bộ một chút là đã đến nơi. Khi đứng trước cửa và quan sát, tôi đã phải trầm trồ thốt lên.

“Trời, nó khá là to đấy?!”

"Bởi vì nó cần phải chứa được càng nhiều binh lính càng tốt.”

Lối vào nhà tắm công cộng khá lớn. Đánh giá theo quy mô của tòa nhà, bên trong có lẽ cũng khá rộng rãi.

“Không ngờ lại có một cơ sở như vậy ở đây."

Nghĩ lại thì, tôi cũng từng nâng cấp các cơ sở tắm rửa để việc vệ sinh trong thành phố trở nên sạch sẽ hơn trong trò chơi.

Chỉ là tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đi vào trong như thế này.

“Người ta nói rằng các Hoàng đế trong quá khứ thường xuyên đến thăm các nhà tắm công cộng ở thủ đô. Để gặp gỡ người dân và hiểu thêm phần nào về tình hình của đất nước.”

Lucas nói.

“Thưa Điện hạ. Với tư cách là lãnh chúa của nơi này, ngài cũng nên noi gương tổ tiên và thường xuyên đến thăm các nhà tắm công cộng. Điều đó có thể giúp ngài hiểu thêm về các vấn đề hiện tại trong thành phố.”

Đó là một lời khuyên hữu ích.

“Nhưng các cận vệ sẽ gặp nhiều khó khăn trong việc hộ tống nếu Hoàng Đế thường xuyên đến nhà tắm công cộng. Là hiệp sĩ hộ tống của tôi, chắc hẳn cậu cũng hiểu rõ điều đó, đúng không?"

“Thực ra việc hộ tống bình thường cũng đã gặp nhiều khó khăn rồi…”

"Cậu vừa mới nói gì đấy?!"

“Không, tôi có nói gì đâu.”

Lucas liền quay đầu lại và giả vờ ho. Có phải việc nốc quá nhiều rượu bia đã khiến máu cà khịa trong người anh ta nổi lên không?

Khi bước vào nhà tắm công cộng, lối vào được chia thành bên dành cho nam và cho nữ.

Mặc dù đây là một thế giới khác, nhưng không hiểu vì lý do gì mà nhà tắm công cộng lại giống thế giới cũ đến vậy .

'Chẳng lẽ văn hóa nhà tắm công cộng của nhân loại vốn tồn tại trong mọi vũ trụ?'

Người ta nói rằng trái đất đã phát triển một nền văn hóa tắm công cộng từ thời cổ đại. Từ người La Mã cho đến người Hồi giáo.

Trong một thế giới với nền văn minh ma thuật tiên tiến như thế này, có lẽ cũng không có gì lạ khi tồn tại một nhà tắm công cộng cao cấp.

Khoan đã.

Tôi lập tức dừng lại ở ngay lối vào.

Lucas và Damian thấy tôi như vậy liền thắc mắc.

"Chúa tể?"

"Hoàng tử? Có chuyện gì vậy ạ?"

"Có lẽ nào…”

Do dự một lúc, tôi liền nói ra với một giọng thẳng thắn.

“Có lẽ nào chúng ta... sẽ tắm chung với các cô gái ở bên trong."

Chẳng phải một sự kiện như thế thường hay xảy ra trong một câu chuyện lãng mạng điển hình sao?

Thành thật mà nói, tôi đang rất chờ mong điều đó là đằng khác?!