Khi Kaoru-chan đang nghỉ ngơi thư giãn tại khách sạn sau bữa thịt nướng, điện thoại của Kaoru-chan reo lên thông báo có cuộc gọi đến.
"Ơ, ai gọi nhỉ?"
Kaoru-chan cầm điện thoại lên và kiểm tra xem ai đang gọi, thì thấy tên của một người tiền bối từ thời đại học của mình.
"Từ tiền bối à? Chắc là liên quan đến công việc."
"Alo, là Yusa đây."
"Ôi, Kaoru-chan, xin lỗi vì đã làm phiền em ngay sau khi Comiket kết thúc nhé."
Khi Kaoru-chan nhấc máy, giọng nói đầy áy náy của tiền bối vang lên.
"Không sao đâu ạ, em đang thư giãn thôi nên không vấn đề gì đâu."
"Nghe em nói vậy anh mừng lắm."
"Dù sao thì, hiếm khi chị gọi điện, có chuyện gì vậy ạ?"
"Thật ra là thế này, ngày hôm qua anh có lên kế hoạch chụp hình với một người mẫu và một người mẫu khác, nhưng người mẫu kia lại bị tai nạn giao thông và cần theo dõi trong một tuần. Vì thế anh đang tìm một người mẫu thay thế, nhưng điều kiện thì hơi khó."
"A, em hiểu rồi."
"Đúng vậy, nhưng anh lại quên hỏi số điện thoại của Yuki-chan, nên nghĩ em có thể giúp được."
"Vậy em có nên thay thế không? Phòng của Yuki-kun ngay cạnh phòng em mà."
"Nếu được thì anh cảm ơn lắm! Em ấy đồng ý, anh sẽ lo chuyện tiền phòng cho ba người luôn, em không cần lo lắng gì đâu."
"Hiểu rồi, vậy em sẽ qua phòng Yuki-kun ngay bây giờ, em sẽ tắt âm thanh một chút nhé."
"Ok, anh đợi."
Kaoru-chan rời khỏi phòng và gõ cửa phòng bên cạnh nơi Yuki-kun đang ở.
"Em có ở phòng không!"
Giọng Yuki-kun vang lên từ phía sau cánh cửa.
"Yuki-kun, em có thể mở cửa giúp chị được không?"
Kaoru-chan nói với Yuki-kun khi em ấy tiến đến cửa.
"Không vấn đề gì! em sẽ mở cửa ngay."
Cánh cửa mở ra với tiếng 'cạch'.
"Yuki-kun, xin lỗi đã làm phiền em khi đang thư giãn, chị có thể vào trong một chút không?"
"Có chuyện gì vậy?"
Yuki-kun nhìn Kaoru-chan với vẻ mặt tò mò. Khuôn mặt ấy thật dễ thương.
"em còn nhớ quản lý của GloryCute mà chị đã kể lần trước không?"
"Có, em nhớ!"
"Thật ra người đó có chút việc muốn nhờ em , em có thể nghe điện thoại không?"
"Nếu là việc em có thể làm thì em sẽ giúp!"
"Cảm ơn em, vậy chị sẽ chuyển điện thoại cho em nhé."
"Được thôi!"
Và tôi đưa điện thoại cho Yuki-kun sau khi tắt chế độ tắt âm.
**♢**
"Alo, em đây ạ
"Chào, Yuki-chan, xin lỗi vì đã làm phiền em bất ngờ nhé."
"Không sao đâu ạ! Có chuyện gì mà anh gọi cho em vậy?"
"Anh biết là đột ngột, nhưng anh có thể nhờ em làm người mẫu trong một hoặc hai ngày không?"
"Ơ, em á? Anh đang nói đùa phải không?"
"Thật ra là người mẫu dự kiến tới đã bị tai nạn và không thể tham gia trong một thời gian dài. Vì vậy anh đang tìm người thay thế, nhưng không thể tìm được ai phù hợp, vì thế anh nghĩ đến em ở Tokyo và thử gọi."
"Em có thể làm được không...?"
"Không sao đâu, anh đã thấy bộ trang phục mà em mặc lần trước, và anh nghĩ nó rất hoàn hảo. tin rằng em sẽ làm tốt."
"Nhưng nếu có vấn đề thì em không phải chịu trách nhiệm đâu..."
"Không sao đâu, anh sẽ chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra."
"Vậy thì, em sẽ thử!"
"Cảm ơn em rất nhiều! Để anh nói về chuyện tiền nong nhé, đầu tiên là anh sẽ lo tiền phòng khách sạn cho ba ngày, bao gồm cả ngày dự phòng. Dù việc chụp hình kết thúc sớm, em vẫn có thể sử dụng phòng khách sạn trong ba ngày đó.
Tiếp theo là anh sẽ trả cho em 50.000 yên mỗi ngày, bao gồm cả chi phí đền bù cho sự bất tiện."
"Ôi, nhiều như vậy sao?"
"Việc thông báo đổi người khác rất khó khăn , và chúng ta không thể thuê người mà không phù hợp với hình ảnh đã định trước, vì thế không còn cách nào khác."
"Em hiểu rồi, dù số tiền này hơi nhiều nhưng em sẽ cố gắng hết sức."
"À, còn một chuyện nữa. Khi đăng lên tạp chí, sẽ phải ghi tên em. anh nghĩ em không muốn dùng tên thật, phải không?"
"Đúng rồi, tên thật thì hơi..."
"Vậy anh có thể dùng tên Yuka-chan không?"
"Nếu là tên đó thì được ạ..."
"Anh hiểu rồi, ngày mai anh sẽ gửi nhân viên tới khách sạn của em để đón em, được không?"
"Vâng, không vấn đề gì!"
"Khi ở nơi chụp hình, anh sẽ yêu cầu nhân viên gọi em bằng tên Yuka-chan, em không cần lo lắng đâu."
"Dạ, em hiểu rồi!"
"Vậy thì em sẽ chuyển điện thoại lại cho Kaoru-chan nhé."
"Cảm ơn em, Kaoru-chan. Quản lý muốn nói chuyện với chị thêm một chút."
"Vâng, Kaoru-san, quản lý muốn nói chuyện lại với chị."
"Cảm ơn em."
Kaoru-chan cầm lại điện thoại và quay trở về phòng của mình.
"Chụp hình thì em ấy sẽ phải làm gì nhỉ?"
Kaoru-chan tự hỏi và cảm thấy hơi lo lắng.
**♢**
"Vâng, em đã trở lại phòng."
"Yuki-chan đã đồng ý rồi, cảm ơn em rất nhiều. em có thể tham gia buổi chụp hình vào ngày mai "
"Thật vậy sao!?"
"Em có thể nhìn ngắm vẻ dễ thương của Yuki-chan thật kỹ rồi."
"Em háo hức quá."
"Anh cũng vậy."
Sau đó, cuộc gọi kết thúc.
"Mình chỉ được nhìn từ xa thôi, nhưng được ở gần em ấy một lần nữa làm mình rất hạnh phúc. Ban đầu mình định về nhà vào ngày mai, nhưng giờ thì mình muốn thời gian này kéo dài mãi mãi."
Nghĩ vậy, Kaoru-chan buông mình xuống giường và chìm vào giấc ngủ.