Tutorial ga Hajimaru Mae ni: Boss Chara-tachi wo Hametsu sasenai Tame ni Ore ga Dekiru Ikutsuka no Koto

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

55 60

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 784

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 24

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 13

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 115

Tập 02 - Chương 6 - Tiến lên hỡi chàng trai, chạy đi hỡi cô gái

◆Tầng 1 Dungeon thứ 336 『Thường Ám』, thành phố Sakura

Sau khi kết thúc trận chiến đầu tiên tại 『Thường Ám』, chúng tôi không gặp bất cứ vấn đề gì và đã đến được cánh cổng chuyển tiếp đến tầng tiếp theo.

À, dĩ nhiên là có một vài trận chiến nữa.

Nhưng mà, khoảng cách sức mạnh giữa chúng tôi và kẻ địch quá lớn nên không đáng kể, hay nói đúng hơn là Haruka-san đã quá hăng hái... Chà, mấy chuyện đó không quan trọng. Tóm lại, chúng tôi đã tìm thấy cổng chuyển tiếp một cách an toàn.

「Xem như đã vượt qua cửa ải đầu tiên rồi」

Chính xác thì vẫn chưa vượt qua cánh cổng, nhưng đã đến được đây thì cũng coi như đã hoàn thành, nên cứ ăn mừng đã.

Trước cánh cổng xoáy tím khổng lồ, tôi và Haruka nhẹ nhàng đập tay với nhau.

Yay, chúc mừng đã vượt qua Tầng 1.

「Tốc độ này cũng khá tốt đấy chứ?」

「Đúng vậy」

Tôi nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay kiểu analog, kiểm tra thời gian. 10 giờ 56 phút sáng. Chúng tôi đã ở đây được hơn một tiếng. Ừm, một thời gian rất tốt.

「Ơ, đồng hồ đeo tay ư? Kyouichirou có điện thoại thông minh mà?」

「Ở đây không có sóng. Với lại, mang theo đồ quý giá khi chiến đấu cũng rất rủi ro」

「Ồ, ra là vậy」

Như thể vừa nghĩ ra, Haruka-san lấy điện thoại từ trong túi ngực ra và nhanh chóng cất vào ba lô dã ngoại của mình.

Chiếc điện thoại đó đã ở trong túi ngực của Haruka khi cậu ấy nhảy, lộn mèo. Thật khó để nói là đáng thương hay đáng ghen tị nữa.

「...Tôi thấy vẻ mặt của cậu có vẻ đang nghĩ chuyện không đứng đắn đấy」

「Không đời nào. Tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến phiêu lưu thôi. Hơn nữa, chúng ta đi tiếp thôi. Đây là nơi các mạo hiểm giả khác cũng sử dụng, nên chúng ta không thể chần chừ mãi được」

Tôi giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đập thình thịch.

Chết tiệt. Cuối cùng thì "khuôn mặt dễ bị người thân đoán được suy nghĩ" của tôi cũng bắt đầu có tác dụng với cả Haruka rồi. Phải làm sao đây, có nên nghiêm túc nghĩ đến việc làm một chiếc mặt nạ không?

「Tôi có cảm giác mặt nạ không hợp với Kyou-san đâu」

「Rốt cuộc khuôn mặt của tôi bị làm sao vậy!?」

Nó đã trở thành một loại siêu năng lực rồi! Dù chẳng có tác dụng gì!

◆Tầng 2 Dungeon thứ 336 『Thường Ám』, thành phố Sakura

Sau đó, cuộc phiêu lưu của chúng tôi tiếp tục thuận lợi.

Tầng 2 là vùng đất hoang màu tím sẫm với những con đường dốc gồ ghề đan xen như đường cao tốc, nhưng đối với chúng tôi, những người đã rèn luyện mỗi ngày thì chẳng hề hấn gì.

Không thể nói là thoải mái như đi dã ngoại, nhưng vừa trò chuyện, vừa tiêu diệt các tinh linh địch xuất hiện (chủ yếu là người thằn lằn, đôi khi cũng có cả Orc, một tinh linh có mặt heo và một con goblin trên vai), và chẳng mấy chốc đã thấy cánh cổng chuyển tiếp tiếp theo.

Thời gian vượt qua tầng này là khoảng một tiếng bốn mươi phút.

Nếu có bản đồ, có lẽ sẽ đến nhanh hơn, nhưng thật không may, các Dungeon ở thế giới này có một quy tắc kỳ lạ là "toàn bộ bản đồ sẽ bị thay đổi bắt buộc sau mỗi 24 giờ", nên bản đồ trở nên vô dụng.

Cùng với quy tắc bất khả xâm phạm của thế giới khác, các nhân viên của Dungeon Magia thực sự thích gây trở ngại cho người khác.

「Không không, như vậy mới hay chứ!」

Tuy nhiên, Haruka lại có vẻ nghĩ khác.

「Lúc nào cũng có thể đi trên những con đường không có trong bản đồ. Mỗi bước đi tình cờ lại trở thành một dấu chân khai phá. Điều này không phải là tuyệt vời nhất sao?」

Haruka-san nói như vậy với một nụ cười rạng rỡ.

Một kẻ ngốc phiêu lưu chân chính, thẳng thắn và thuần khiết. Nhìn cậu ấy lúc này, tôi càng tin rằng thực sự có một nghề nghiệp phù hợp với mỗi người.

Một bước chân trên con đường chưa từng ai đi qua trong một thế giới nơi điện thoại và GPS không hoạt động. Ừm, đúng vậy. Nghĩ như thế thì cũng có chút hồi hộp.

Đi trên con đường không có bản đồ cũng có cái hay của nó.

◆Tầng 3 Dungeon thứ 336 『Thường Ám』, thành phố Sakura

Khi vào Tầng 3, số lượng các loại tinh linh địch xuất hiện tăng lên đáng kể.

Đáng sợ nhất trong số đó là tinh linh có tên 『Chonchon』. Điều đáng sợ ở nó là vẻ ngoài gây sốc.

Chonchon chỉ có một cái đầu. Có thể gọi nó là một loại Durahan ngược, toàn bộ cơ thể của nó chỉ có một cái đầu.

Một cái đầu hói trọc, một cái miệng bị nứt, hốc mắt tròn phát sáng, và đặc biệt nhất là "đôi tai" của chúng.

Đôi tai của Chonchon cực kỳ to. To đến mức có thể dùng để nâng đỡ cái đầu và bay.

Đúng vậy, Chonchon biết bay. Nó bay bằng đôi tai trên cái thân chỉ có mỗi cái đầu của mình.

Hơn nữa, chúng còn có cả thuộc tính ma cà rồng nữa, thật là hết chịu nổi.

Không biết con quái vật này muốn tích lũy bao nhiêu thuộc tính nữa.

「Oa! Đây là kiểu đáng yêu kinh dị sao!」

Với một sự cảm thán kỳ quái như vậy, Haruka-san đã dùng bản sao của 『Soukyuu』, thứ mà cậu ấy triệu hồi bằng Futsu no Mitama, và chém đôi đôi tai của chúng.

Giống như cá mắc cạn trên bờ, chim bị bẻ gãy cánh, những con Chonchon bị mất tai cũng không thể làm gì được.

Tôi chỉ cần dùng Eckesachs nghiền nát chúng là có thể dễ dàng lấy được mạng.

Nghiền nát một cái đầu không có khả năng chống cự là một công việc rất vô vị, nhưng vì Haruka-san đã bảo "Tôi không muốn chém những con vật đáng yêu kinh dị nên nhờ Kyou-san kết liễu nhé", nên tôi đành miễn cưỡng làm theo.

「Chỏe chỏe a gyoburiba!」

Để lại tiếng kêu thảm thiết dơ bẩn, những cái đầu đó trở về thế giới tinh linh.

Tôi thật sự không thể hiểu cái quái vật này có điểm nào đáng yêu cả.

Có lẽ đây là xu hướng của học sinh cấp hai bây giờ chăng.

◆Tầng 4 Dungeon thứ 336 『Thường Ám』, thành phố Sakura

Tầng 4 có địa hình giống như một thung lũng. Nhưng không có sông hay suối.

Chỉ có những khe núi sâu nằm rải rác giữa các vùng đất.

May mắn là có những con đường nối liền các khe núi, nên việc di chuyển không quá khó khăn, nhưng nó vẫn khắc nghiệt hơn nhiều so với những con đường bằng phẳng.

Leo lên, đi xuống, đi bộ, chiến đấu, và lại leo lên...

Với hành lý nặng trên vai, chúng tôi đã thấm mệt vì đi bộ với tốc độ cao. Vì vậy, chúng tôi quyết định trải một tấm bạt màu xanh ra ở một nơi có tầm nhìn tốt để ăn bữa trưa muộn.

「Mời cả nhà ăn cơm!」

Haruka-san hào hứng cắn miếng cơm nắm nhân cá hồi đầy ắp. Những người ăn uống ngon miệng thật là tuyệt... Ôi, nhanh quá! Cậu ấy đã nuốt chửng cả một miếng cơm nắm với tốc độ của một nhân vật háu ăn trong truyện tranh hay anime rồi.

「Không phải khoe, nhưng tôi ăn rất nhanh và rất nhiều đó. Trong giới, người ta gọi tôi là 『Sao băng xanh』」

Đôi mắt lấp lánh, vị kiếm sĩ ngôi sao đó tự tin nói.

Ừm, ra vậy. Cậu cũng là một nhân vật háu ăn. Mà, Sao băng xanh là gì vậy. Có phải là nhanh gấp ba lần hay gì đó không.

「Trong các cuộc thi ăn nhanh, tôi thường đứng đầu, nhưng trong các cuộc thi ăn bền hay ăn nhiều, thì có những người đứng trên tôi. Đặc biệt, hai người là ông hoàng ăn nhiều, Beelzebub 『FUMIKA』 và nữ hoàng vô địch Goddess of Time, là hai tượng đài trong giới ăn nhiều. Đến cả Goddess of Time còn lập được kỷ lục ăn nhanh gần bằng tôi nữa... Kyou-san, cậu làm sao vậy?」

「Không, không có gì. ...Tôi không biết gì cả」

Chắc là trùng tên thôi. Tôi không hề cảm thấy một chút cảm xúc nào khi nghe tên của những người hoàn toàn xa lạ, nhưng tôi sẽ tìm ra những kẻ đã đặt cho FUMI... không phải, cái biệt danh quái đản là "Beelzebub" cho chị gái mình và sẽ đánh chúng một trận ra trò.

Thôi, bữa trưa mà FUMI... không phải, mà chị gái đã làm cho tôi là một hộp cơm năm tầng cực lớn, chứa đầy tình yêu thương.

Trong những chiếc hộp sơn mài, các món ăn ngon như thịt, rau và đồ chiên được sắp xếp theo từng chủ đề, mang đến sức sống cho cái bụng đói của tôi.

Quả thật, FUMI... không, chị gái thật vĩ đại. Tôi dâng lên lòng biết ơn sâu sắc trong lòng và thưởng thức bữa trưa tuyệt vời này.

◆Tiếp tục hành trình

Sau khi ăn trưa xong, chúng tôi lại khoác hành lý nặng lên vai và tiếp tục vượt qua thung lũng.

Sau hai giờ liên tục chiến đấu, khám phá, và đi trên những con đường vô tận, khi chúng tôi cuối cùng cũng thấy cánh cổng chuyển tiếp, chúng tôi đã thở phào nhẹ nhõm.

Đồng hồ đã chỉ 4 giờ 52 phút chiều────sắp 5 giờ rồi. Ra là vậy, thảo nào bầu trời càng lúc càng đỏ hơn.

「Nào Haruka-san. Điều gì đang chờ chúng ta ở phía trước?」

「Vâng thưa đội trưởng! Ở các tầng là bội số của 5 sẽ có một con trung boss đang chờ ạ!」

Trước câu trả lời đầy hoạt bát của Haruka, tôi gật đầu và xác nhận đó là câu trả lời đúng.

Đúng vậy. Vượt qua cánh cổng xoáy tím khổng lồ trước mắt, một con trung boss đang chờ đợi.

Khi nghe đến trung boss, có thể sẽ có một hình ảnh đáng thất vọng do một tên nào đó tạo ra, nhưng hãy yên tâm. Trung boss ở đây (và hầu hết các nơi khác) đều rất mạnh.

「Dù không cần nói, nhưng cũng nên chuẩn bị chiến đấu để đối phó với một cuộc tấn công bất ngờ. Trung boss mạnh hơn rất nhiều so với những con quái vật nhỏ trên đường. Cẩn thận nhé」

「Rõ rồi!」

Chúng tôi rút vũ khí và chuẩn bị chiến đấu.

Về sự quyết tâm────không cần hỏi cũng biết, nhìn mặt cậu ấy là tôi đã hiểu. Cậu ấy đang hào hứng hơn bao giờ hết.

「Đi thôi, Haruka. Đây là trận chiến cao trào đầu tiên của chúng ta」

「Ừ! Hãy tận hưởng nó nhé, Kyouichirou」

Tôi gật đầu và cùng cậu ấy bước qua cánh cổng.

Không biết quỷ hay rắn sẽ xuất hiện. Nếu mọi thứ đúng như tôi đã điều tra…