Vào buổi sáng, khi đang 'mua sắm' tại Khu chợ Quý Ông, Lumian nhận thấy rằng cư dân Trier ăn mặc khá tùy tiện, hoặc có lẽ là táo bạo. Điều này thể hiện rõ qua những người phụ nữ mặc áo tay ngắn để lộ cánh tay hoặc những bộ trang phục hở vai để lộ xương quai xanh. Mặt khác, cũng không thiếu những bộ trang phục kỳ lạ.
Ở vùng Dariège, một kẻ như Osta, người khoác áo choàng đen và trùm mũ, trông chẳng khác gì những Vu Sư cổ đại trong truyền thuyết, chắc chắn sẽ không thể nào mà đi lại trên đường phố một cách công khai mà không bị cảnh sát 'hỏi thăm'. Thế nhưng ở Trier, người qua đường nơi đây chẳng mấy ai bận tâm đến ông ta.
Bởi vì những kiểu ăn mặc như vậy quá đỗi bình thường, đủ loại trang phục cổ xưa thi nhau xuất hiện trên đường.
Osta Trul rõ ràng khá thận trọng. Thỉnh thoảng, hắn quay đầu lại để xem có ai khả nghi không, nhưng Lumian giữ khoảng cách đủ xa để cả hai không lọt vào tầm mắt nhau. Lumian bám theo Osta từ con phố này sang con phố khác, lần theo mùi nước hoa rẻ tiền thoang thoảng.
Khi đèn khí bắt đầu chiếu sáng không gian xung quanh, Osta rẽ vào một con phố được che phủ bởi mái vòm kính và khung thép.
Nơi này được chiếu sáng rực rỡ, hai bên là những cửa hàng cao cấp. Mặt đường lát đá cẩm thạch nhẵn bóng, dòng người qua lại tấp nập—đối lập hoàn toàn với những con hẻm tồi tàn của Khu chợ Quý Ông.
Đây là khu mua sắm có mái vòm mà Aurore từng nhắc đến trước đây sao? Lumian quan sát thấy Osta dừng lại trước một cửa hàng để ngắm nhìn đồ trưng bày. Cậu cũng chậm bước, đưa mắt quét quanh khu vực.
Cậu nhanh chóng chú ý đến một nhóm người có hành vi 'bất thường'.
Những người này nam có nữ có, đều ăn vận trang trọng, dắt theo những con rùa đủ kích cỡ đi dạo.
Những con rùa chậm chạp bò về phía trước, còn chủ nhân của chúng, cầm dây dắt, thong thả bước theo sau.
Nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ lễ phục đen, đội mũ chóp lụa, đang dắt rùa đi dạo, Lumian không khỏi thắc mắc:
"Anh bạn, anh đang làm gì vậy?"
Người đàn ông quay lại, để lộ khuôn mặt được thoa phấn.
Ông ta mỉm cười đáp:
"Người xứ khác à, tôi chỉ đang đi dạo thôi, dẫn rùa đi dạo."
"Nhưng tại sao lại là rùa?" Lumian không giấu được sự khó hiểu.
Vị quý ông ăn vận chỉnh tề trông có vẻ rất hứng thú khi chia sẻ triết lý thời trang của mình. Ông ta cười và giải thích:
"Hầu hết người dân Trier thích tản bộ, nhưng họ không hiểu được bản chất của sự thư thái và tao nhã. Họ luôn bước đi vội vã, trông lúc nào cũng tất bật."
"Một cuộc dạo chơi thực thụ là phải chậm hơn cả một con rùa. Vì thế, chúng tôi dắt rùa đi và để chúng dẫn đường nhằm nhấn mạnh nhịp độ thư thả của mình."
"Nó là thước đo tốc độ đi bộ và cũng là chuẩn mực của sự tao nhã."
Lumian phải thừa nhận rằng người Trier luôn biết cách mở rộng tầm mắt của cậu-một kẻ nhà quê đến từ Cordu.
Aurore có lẽ còn chẳng bao giờ nghĩ ra được một câu chuyện về việc dắt rùa đi dạo!
"Quả không hổ danh là người Trier!" Lumian vỗ tay tán thưởng, giọng điệu đầy châm biếm.
Tiếc thay, vị quý ông này không hề nhận ra ẩn ý của cậu. Ông ta chỉ mỉm cười khiêm tốn rồi tiếp tục bước theo con rùa với dáng vẻ ung dung.
Chẳng bao lâu sau, Osta đi đến cuối con phố có mái vòm.
Lumian chờ một lúc rồi thận trọng theo sau.
Ra khỏi khu mua sắm, Osta đứng bên trạm dừng xe ngựa công cộng gần đó.
Chỉ vài phút sau, một chiếc xe ngựa đồ sộ, được kéo bởi hai con ngựa, tiến đến.
Chiếc xe có hai tầng. Phần ngoại thất được sơn màu vàng với dòng chữ 'Tuyến số 7' viết bằng tiếng Intis. Người đánh xe mặc áo khoác xanh ngắn và đội một chiếc mũ rộng vành để tránh mưa.
Khi xe dừng lại, một nhân viên soát vé đội chiếc mũ nhỏ, mặc áo sơ mi kẻ sọc và chiếc quần không mấy bắt mắt, xuất hiện bên cửa xe mở, chăm chú quan sát từng hành khách lên xe như thể họ là tội phạm.
Osta là người thứ ba bước lên. Hắn chọn một chỗ gần cửa sổ, lặng lẽ quan sát dòng người qua lại và những hành khách lần lượt ngồi vào chỗ.
Lumian quan sát từ xa mà không tiến lại gần.
Chỉ khi chiếc xe tuyến số 7 rời đi, cậu mới vội vàng bước nhanh hơn, gần như chạy chậm để đuổi theo.
Với tốc độ khá chậm của phương tiện công cộng và quy định dừng ở mỗi trạm, Lumian không hề lo việc sẽ bị cho hít khói.
Trong lúc cậu chạy, một số người đi đường nhìn theo với vẻ tò mò, thậm chí có vài người còn chạy theo, dường như nghĩ rằng đây là một trào lưu mới.
Đầu óc của mấy người có vấn đề à? Lumian không biết nên khóc hay cười.
Sau ba trạm dừng, cậu thấy Osta Trul xuống xe.
Đây là địa phận của Khu chợ Quý Ông.
Osta băng qua hai con phố rồi rẽ vào phố Áo Choàng Trắng-nơi mà Charlie từng nhắc đến.
Ông ta bước vào một tòa nhà chung cư cũ màu be, mang số 20.
Lumian dừng lại trước một quầy báo ven đường, nhặt một tờ báo lên và giả vờ lật xem.
Đồng thời, cậu dùng khóe mắt để quan sát lối vào tòa nhà chung cư.
"Một tờ 11 coppet" Chủ quầy báo nhắc nhở khi thấy Lumian chỉ đọc mà không mua.
Lumian đang cầm một tờ Báo Nhân Dân Trier, chẳng thèm bận tâm, cậu lấy ra hai đồng 5 coppet và một đồng 1 coppet rồi ném lên chồng báo khác.
Chủ quầy báo im lặng. Lumian tiếp tục đọc báo.
"Tòa thị chính thảo luận kế hoạch giá nước mới..."
"Valéry chỉ trích chủ nghĩa tiêu dùng là một thứ sùng bái..."
"Dự án vĩ đại nhất trong lịch sử loài người đang tìm kiếm sự hợp tác..."
Dòng quảng cáo cuối cùng thu hút sự chú ý của Lumian, vì nó gợi nhớ đến một thứ:
Nó bốc mùi như một trò chơi khăm hoặc là mưu đồ lừa đảo!
Vừa quan sát tòa chung cư, cậu vừa đọc kỹ phần nội dung này với sự thích thú ngày càng tăng:
"Tương lai của nhân loại nằm trong những vì sao. Lịch sử loài người được rèn giũa bởi những kẻ dũng cảm dám khám phá."
"Trong kỷ nguyên tiến bộ công nghệ nhanh chóng này, chúng ta thiếu đi những người tiên phong của nền văn minh, những nhà tư tưởng với tầm nhìn vượt trội và sự nhìn xa trông rộng, cũng như những nhà thám hiểm đầy can đảm."
"Lần trước, chúng ta đã bị mắc kẹt trong Biển Cuồng Bạo."
"Lần này, chúng ta bị mắc kẹt trong bầu khí quyển. Tuy nhiên, nền văn minh và công nghệ của nhân loại chắc chắn sẽ vượt qua mọi chướng ngại vật và hiểm nguy để tạo ra một tương lai thực sự."
"Chúng tôi đang tìm kiếm sự hợp tác từ tất cả những kẻ mộng mơ để xây dựng một cây cầu không gian cho phép chúng ta đi bộ từ mặt đất lên mặt trăng đỏ."
"Người liên hệ: Bulle Patil."
"Phương thức liên hệ: số 9, Phố Thánh Martin, tầng 5, Khu 2."
Càng đọc, Lumian càng cảm thấy thú vị, cậu chìm trong dòng suy nghĩ sâu sắc.
Là Vua Chơi Khăm của Cordu, hơn nữa còn chịu ảnh hưởng bởi những ý tưởng kỳ quái của Aurore, cậu chưa bao giờ có thể tưởng tượng được ra một ý tưởng điên rồ, lố bịch và nực cười đến thế này. Thế nhưng, những người này lại công khai quảng cáo nó, như thể họ tin chắc sẽ lừa được một đám người nào đó.
Có khi nào mình đang đánh giá quá cao IQ trung bình của con người rồi không? Lumian vuốt cằm bằng tay trái đã đeo găng.
Ngay lúc đó, cậu thấy một nhóm người đang tiến vào tòa nhà số 20 Phố Áo Choàng Trắng.
Dẫn đầu là một quý ông có phong thái cao quý, đội mũ lụa cao và mặc bộ vest đen. Ông ta có đường nét sắc sảo, ngậm một chiếc tẩu gỗ gụ trong miệng, và trên tay trái đeo một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới ánh đèn.
Những người đàn ông lực lưỡng đi cùng ông ta trông đầy đe dọa. Họ mặc áo vải thô hoặc áo khoác tối màu, toát lên vẻ giống như một băng nhóm.
Đợi sau khi nhóm người biến mất vào cửa tòa chung cư, Lumian mới cầm tờ báo đi đến.
Ở dưới cầu thang, cậu nhận ra có vài loại nước hoa đang cùng lúc tỏa ra. Một loại rất nhẹ và quen thuộc–chính là loại nước hoa kém chất lượng mà cậu đã xịt lên người Osta. Còn một loại khác thơm hơn, ngọt ngào và nồng nàn vẻ hoang dã. Nước hoa nhài ư? Từ người đàn ông cầm tẩu kia sao? Lumian lần theo mùi hương đó lên tận tầng năm của tòa nhà.
Tại đó, cậu thấy Osta Trul. Tên Vu Sư giả mạo kia giờ đang bị bao vây bởi một nhóm người vừa nãy. Người đàn ông đeo nhẫn kim cương gõ ống tẩu màu gỗ của mình lên trán, mỉm cười lịch thiệp. "Đừng nghĩ là mày có thể thoát khỏi bọn tao chỉ bằng cách chuyển đi nơi khác. Cho đến khi mày trả hết nợ, tao sẽ theo mày mãi mãi, như một cái bóng."
Osta ấp úng sợ hãi: "Tôi sắp có tiền rồi. Tôi có thể trả một phần cho ngài vào ngày mai!"
"Tốt." 'Quý ông' kia gật đầu mỉm cười.
Sau đó, hắn xoay ống tẩu và đâm đầu tẩu vẫn còn đang cháy dở vào mặt Osta.
Osta co người lại vì đau nhưng không dám phát ra tiếng.
"Đây chỉ là một chút tiền lãi. Nếu ngày mai mày vẫn không trả tiền, tao sẽ lấy một ngón tay của mày."
Nói xong, hắn đặt tay lên ngực và cúi chào lịch sự.
"Hẹn gặp lại ngày mai, bạn tôi."
Đứng ở cầu thang, Lumian mím môi, lẩm bẩm một mình: Bây giờ cả người lẫn chó đều học theo Gehrman à?
Kể từ khi loạt truyện Nhà Mạo Hiểm Vĩ Đại của Fors Wall trở nên nổi tiếng, những kẻ bắt chước Gehrman Sparrow bắt đầu xuất hiện nhan nhản khắp Bắc và Nam đại lục. Những câu như 'Đây là phép lịch sự cơ bản' và 'Ban ơn hay nguyền rủa' được lan truyền rộng rãi.
Khi nhóm người kia tiến đến, Lumian cúi đầu và lách sang một bên, giả vờ như một người thuê nhà bình thường tình cờ chạm mặt đám du côn.
`Tiếng bước chân hỗn loạn vang vọng khi họ đi xuống từng tầng` dần dần chìm vào im lặng. Lumian liếc về phía Osta Trul, thấy ông ta đã rút vào phòng và đóng chặt cánh cửa gỗ.
Sau một lúc cân nhắc, Lumian co duỗi bàn tay trái đang đeo găng và chỉnh lại mũ. Cậu bước ra khỏi cầu thang, tiến về phía cửa phòng Osta.
Cộc! Cộc! Cộc! Cậu giơ tay gõ cửa.
Một lúc sau, Osta mở cửa, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng và hoảng sợ. Ông ta run rẩy lắp bắp:
"Tôi... tôi thực sự không có tiền cho đến ngày mai..."
Trước khi kịp nói hết câu, hình bóng Lumian đã rõ nét trong tầm mắt ông ta.
Lumian dang rộng hai tay, nở nụ cười rạng rỡ:
"Bất ngờ không?"
"Ngươi, ngươi, ngươi..." Osta lùi lại như thể vừa nhìn thấy ma.
Lumian bước vào phòng, nhìn Osta Trul và mỉm cười.
"Tôi thực lòng muốn quên đi nỗi đau trong quá khứ, nhưng tôi cũng là người cẩn trọng. Tôi sợ bị lừa, và tệ hơn là bị cười nhạo như một kẻ ngu ngốc."