Lumian khom người xuống, nắm chặt ba chiếc bình kim loại trong tay. Cậu liếc nhìn Jenna, khóe môi hiện lên một nụ cười tinh quái.
"Tôi có một cách để phân biệt đấy."
"Cách gì cơ..." Jenna tò mò, nhưng ngay sau khi nhìn thấy nụ cười khó hiểu của Lumian, vẻ lo lắng và hoảng hốt liền xuất hiện trên khuôn mặt cô.
Không để tâm đến phản ứng của cô, Lumian mỉm cười đáp:
"Cô giúp tôi là được ấy mà."
"Đùa gì vậy?" Nếu không phải Lumian đã cứu cô, cộng thêm việc cơ thể đang trong tình trạng yếu ớt, thì Jenna nghĩ mình đã xả ra một tràng chửi rủa vào mặt tên này rồi.
Tuy nhiên, vẻ mặt Lumian rất nghiêm túc.
"Yên tâm đi, nếu đó là khí gây mê, cùng lắm là cô ngất thêm lần nữa thôi. Tôi cũng đâu có làm gì cô, mà cho dù tôi có muốn làm gì đi nữa, cô bây giờ cũng không phản kháng được. Hơn nữa, một khi phân biệt được 2 chiếc bình này, tôi có thể dùng loại khí còn lại để đánh thức cô, thế là cô lại về trạng thá bình thường."
"Còn nếu may mắn gặp phải khí kích thích tỉnh táo, thì cô lại có thể hồi phục phần lớn sức lực rồi." Lumian nói thêm.
Nghe cũng hợp lý. Dù là trường hợp nào thì cũng không có vấn đề gì... Jenna gần như bị thuyết phục.
Nhưng rồi lại sực tỉnh, cô nghiến răng, lên tiếng:
"Nhỡ đâu cậu chọn trúng chiếc bình còn lại thì sao? Ta đâu biết trong đó có cái gì!"
Nhỡ đâu đó là khí độc thì ai cứu được cô?
Lumian đáp lại bằng giọng chế nhạo, khóe môi vẫn giữ nụ cười:
"Cô bị hâm à? Bình chứa khí với chứa chất lỏng có trọng lượng khác nhau hoàn toàn!"
"Chiếc bình này chắc chắn chứa chất lỏng!"
Cậu nhấc một chiếc bình kim loại lên, khẽ lắc.
Cậu 'rõ ràng' nghe thấy âm thanh chất lỏng bên trong đang chuyển động, rồi nhét nó vào túi.
"Vậy sao..." Mặc dù bị mỉa mai, Jenna vẫn tập trung vào việc 'thí nghiệm', cô không còn hơi đâu mà giận nữa.
Sau vài giây do dự, cô nhắm mắt, hơi nghiêng đầu, hạ quyết tâm.
"Được thôi, thử đi!"
Lumian lại cất một chiếc bình kim loại vào túi quần, trên tay chỉ còn lại một chiếc.
Cậu chậm rãi đưa nó lại gần mũi Jenna.
Khoảnh khắc tiếp theo, Jenna hé mở mắt.
Ngay lập tức, một mùi hăng nồng khủng khiếp, giống như phân đã lên men, sộc thẳng lên mũi cô, khiến cô hắt hơi liên tục, nước mắt nước mũi muốn chảy trào ra.
Tuy nhiên, mỗi cái hắt hơi lại giúp cô hồi phục đáng kể sức lực. Khi Lumian đậy nắp chiếc bình và đứng dậy, Jenna cũng bật người đứng lên, theo bản năng duỗi cơ thể.
Jenna vui vẻ chỉnh lại quần áo và váy, lẩm bẩm:
"Có vẻ như mình vẫn còn may chán!"
Ngay lần thử đầu tiên, cô đã 'rút' trúng chiếc bình chứa khí kích thích tỉnh táo!
Nhưng rồi cô lại thấy vẻ tinh nghịch trên mặt Lumian.
Tim Jenna chững lại, cảm giác có gì đó sai sai, không cưỡng lại được tò mò, cô bèn hỏi:
"Ngay từ đầu cậu đã biết chiếc bình nào chứa khí nào phải không?"
Có phải vì thế mà cậu ta mới chọn trúng được chiếc bình chứa khí kích thích tỉnh táo?
Lumian cười cười, đưa chiếc bình kim loại cho cô.
"Cô tự ngửi thử đi."
Jenna nhìn chiếc bình với vẻ đầy nghi hoặc rồi thận trọng đưa lên ngửi.
Có một mùi thoang thoảng còn sót lại, không quá mạnh hay kích thích, nhưng vẫn khó chịu.
"Chiếc bình còn lại chẳng có mùi gì cả." Lumian mỉm cười nói thêm.
Mặt Jenna vốn đã đỏ giờ càng đỏ bừng thêm nữa.
Cô thấy mình thật ngu ngốc khi lại tin lời tên này và tự nguyện tham gia cái 'thí nghiệm' kia.
Mọi lời cảm kích cô định nói ra đều tan biến trong phút chốc.
Lờ đi cơn giận của Jenna, Lumian nhét tờ tiền trị giá 8 verl d’or vào túi, rồi khắc một vết lên chiếc bình kim loại trước khi cất nó đi.
Dù gã đàn ông kia có khả năng cảm nhận đồ vật từng thuộc về hắn đi chăng nữa, Lumian chẳng buồn sợ bị lần theo, vì người chết rồi thì còn làm gì được?
Về phần công dụng của thứ chất lỏng trong chiếc bình còn lại, cậu định thử lên vài loại động vật như chuột, chó hoang,...
Hoàn tất mọi thứ, Lumian chỉ vào thi thể tên biến thái và bảo Jenna:
"Nhìn kỹ người này đi, nhớ lấy mặt hắn. Chúng ta cần điều tra hắn là ai."
"Hắn ta chắc chắn có đồng bọn."
"Ừ." Jenna bước tới cái xác, nghiêm túc khắc sâu khuôn mặt này vào trong trí nhớ.
Nhìn được một lúc, ký ức về những gì vừa trải qua chợt ùa về, tiếp thêm phẫn nộ cho cô. Cô giơ chân phải, đá thẳng vào hạ bộ tên biến thái, rồi đá thêm cái nữa, thêm cái nữa, không hề kiềm chế chút nào.
"Đồ cặn bã, biến thái, chết cả nhà mày đi!" Jenna trút hết bực tức.
Lumian nhăn mặt, cảm thấy đau thay tên này, cúi xuống tiếp tục dọn dẹp tàn cuộc.
Đợi đến khi Jenna đã bình tĩnh lại, cậu tiến đến bên cô với một chiếc bao vải xám trắng lớn. Vừa nhét cái xác và quần áo vào trong, cậu vừa khẽ hỏi:
"Hắn bắt cóc cô sao vậy?"
Jenna vuốt lại mái tóc nâu vàng rối bời, buộc thành một cái đuôi ngựa đơn giản.
Cô nghiến răng, kể:
"Tôi gặp hắn ở con hẻm cạnh vũ trường Gió Nhẹ. Hắn nói là hắn fan giọng hát của tôi, xin chữ ký. Tờ giấy hắn đưa có tẩm loại khí không mùi kia. Tôi vừa ký xong, liền cảm thấy không ổn, rồi mất gần hết sức lực."
"Sau đó, hắn tấn công tôi, trói lại, rồi đưa chiếc bình chứa khí mê lên mũi. Thế là tôi ngất."
Lumian không kiềm được mà châm chọc:
"Cô bất cẩn quá đấy."
Jenna không đồng ý:
"Tôi từng thấy hắn vài lần khi đang hát rồi, chắc chắn hắn ta thật sự thích nghe tôi. Nếu không thì tôi đã làm lơ hắn rồi."
"Với một ca sĩ vô danh như tôi, được xin chữ ký là một niềm vinh hạnh..."
"Quan trọng nhất là, thứ khí kia không hề có mùi!"
Ai mà đề phòng nổi thứ như thế?
Lumian lạnh lùng hừ một cái.
"Ý tôi không phải vậy. Rõ ràng là loại khí kia khi được bôi lên giấy thì nó bay hơi rất nhanh. Tức là muốn có tác dụng thì phải được dùng trong thời gian ngắn. Nói cách khác, tên biến thái đó đã theo dõi cô từ lâu, đã nắm rõ lịch trình của cô. Bằng không, hắn đã không thể đợi sẵn ở một con hẻm vắng, tẩm khí lên tờ giấy trước từ 10-20 giây."
"Cô không nhận ra mình bị theo dõi bấy lâu nay sao?"
Jenna im lặng, khi thì tức tối nghiến răng, khi thì ảo não.
Lumian liếc sang cô, thầm bật cười.
Cô không nhận ra cũng là bình thường. Gã đó có khả năng phân biệt thông tin hormone của từng người.
Nếu không phải ông Ive rõ ràng yếu hơn tên biến thái kia, hơn nữa có lẽ còn chưa làm chủ được sức mạnh ở phương diện tình dục, Lumian nghi rằng danh tính tên cướp của mình đã bị bại lộ.
Cậu buộc chặt chiếc bao vải xám trắng, dùng nó xóa thêm mọi dấu vết tại hiện trường. Thấy vậy, Jenna cũng phụ một tay.
Cô nàng này cũng khá rành việc xóa chứng cứ nha... Lumian liếc nhìn Jenna, mang bao xác trên lưng rời khỏi hang, trong lòng có vài nghi ngờ.
Việc này, thêm việc Jenna cố tình không nhắc gì đến hành vi bất thường của mình khi bị ảnh hưởng bởi năng lực của tên biến thái, Lumian tin rằng 'Nữ hoàng loè loẹt' này có hiểu biết đôi chút về thế giới siêu phàm, thậm chí có thể chính cô ta cũng là một Người Phi Phàm.
Và nguồn sức mạnh hoặc thông tin của cô khả năng cao là đến từ Franca Bốt Đỏ của băng Savoie.
Khi về đến lại chỗ núp cũ, Lumian thắp lại chiếc đèn cacbua, cầm trên tay, ngoảnh lại nhìn sâu vào con đường phía sau.
Con đường dốc xuống. Bóng tối ở phía xa như một vực thẳm, nằm chờ con mồi tiến vào.
"Cậu nhìn gì thế?" Jenna tò mò hỏi.
Cô cảm thấy Ciel đang cố tỏ ra thần thần bí bí.
Lumian thu ánh mắt, mỉm cười.
"Tôi tự hỏi, nếu tiếp tục đi sâu xuống nữa, liệu có phải ta sẽ đến Trier Kỷ đệ tứ?"
Miệng thì nói vậy, nhưng thực chất, điều cậu đang nghĩ là:
Năng lực dị thường vừa rồi giống ông Ive một cách kỳ lạ. Nếu hai người là đồng bọn, tên này lại theo bản năng mà chọn một nơi quen thuộc trong thế giới dưới lòng đất để ra tay làm việc mờ ám, có khi nào mục đích mà ông Ive xuống lòng đất vào đêm hôm kia cũng là vậy không?
Nếu thực vậy, có lẽ cậu sẽ phát hiện ra gì đó nếu tiếp tục đi xuống dưới.
Jenna thất vọng nhận xét:
"Nơi đó không tốt đẹp gì đâu."
Lumian im lặng, quay gót, men theo con đường trở lại. Jenna chìm trong suy nghĩ riêng, lặng lẽ theo sau, ôm chiếc đèn cacbua tên biến thái bỏ lại.
Gần đến tầng có bố cục tương tự bên trên mặt đất, Lumian dừng lại, nói bằng giọng điệu trêu ngươi:
"Cô cần tôi hộ tống lên mặt đất luôn sao?"
"Cậu không quay về à?" Jenna ngạc nhiên.
Lumian nhún vai.
"Tôi còn phải tìm chỗ xử lý cái xác này."
Jenna gật đầu, không hỏi thêm.
"Tôi tự lên được. Tôi đã từng xuống dưới lòng đất rồi."
Vậy là cô có cách tự bảo vệ mình? Lumian nhìn theo bước chân nhẹ nhàng của Jenna, thầm thở dài.
Chẳng lẽ ở Trier, người người, chó chó đều có sức mạnh siêu phàm?
Là Trier có vấn đề, hay mình mới là thứ có vấn đề? Sao mình toàn gặp loại người này riết vậy?
Cậu lắc đầu, vác xác lên lưng. Vừa xóa dấu chân, vừa tiến về hang đá nơi cậu từng khẩn cầu ban ân.
Dọc đường, cậu thực hiện hai lần phản theo dõi, đảm bảo không có ai lần theo được mình.
Đến mỏ đá khai thác dưới lòng đất, Lumian quăng chiếc bao vải chứa xác xuống rồi bắt đầu dựng tế đàn.
Ban đầu cậu định đêm nay đến nhà xác bệnh viện gần đây để mượn một cái xác còn tươi, nhưng giờ đã có lựa chọn tốt hơn rồi!
Sau khi bố trí xong tế đàn, thắp nến, dựng bức tường linh tính, Lumian lấy ra tờ giấy giả da dê đã vẽ sẵn ký hiệu tương ứng.
Ở trung tâm tờ giấy là hình một vòng gai, bao quanh bởi các ký hiệu tròng mắt, đường cong và dòng sông.
Chỉ mới vẽ những hình này trong phòng 207 thôi đã khiến Lumian cạn kiệt linh tính.
Đặt tờ giấy giả da dê xuống, Lumian lùi lại hai bước, nhìn ngọn nến chập chờn, chuẩn bị cho đoạn chú văn kế tiếp.
Trong nghi thức này, không thể dùng câu "Ta! Nhân danh ta, ta triệu hồi..." để khẩn cầu đến chính mình. Thay vào đó, phải tạo nên một đoạn mô tả ba dòng về bản thân, coi mình như là một sinh vật thuộc Linh Giới.
Có thể viết theo bất cứ cách nào, chỉ cần không đề cập đến quyền năng, miễn là định vị được bản thân ở trong phạm vi bức tường linh tính.
Lumian khẽ hé môi, thì thầm bằng tiếng Hermes:
"Vị vua chơi khăm của Làng Cordu, em trai của Aurore Lee, thực thể mang danh Lumian Lee..."