So với “vòng lặp thời gian” và “con người trở thành cừu,” cảnh tượng trước mắt cũng không kém phần kinh hoàng. Nó khiến Lumian cảm thấy như mắt, tâm linh và tinh thần của cậu bị ô uế nặng nề.
Nếu biết trước sẽ phải chứng kiến cảnh tượng như vậy, chắc chắn cậu sẽ không dám làm những hành động vừa rồi.
"Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?"
"Louis Lund rõ ràng vẫn là một người đàn ông!"
"Ông ta mang thai con của ai? Của vị quan quản lý? Hay của Phu Nhân Pualis?"
"Cái này chính là thế giới thần bí học sao?"
"Bảo sao Aurore không dám để cho mình tiếp xúc với thần bí học..."
Trong một khoảnh khắc, suy nghĩ của Lumian rối bời, tâm trí cậu rơi vào trạng thái hỗn loạn. Cậu chỉ muốn móc mắt mình ra và quên đi những gì vừa nhìn thấy.
“Oe oe oe!”
Đứa bé mà Louis Lund vừa sinh ra khóc lớn, khiến “phòng sinh” bẩn thỉu bỗng chốc như có một hào quang thiêng liêng.
Đó là vẻ đẹp của một sự sống mới. Lumian, người đang nấp bên ngoài cửa sổ, vẫn có thể cảm nhận được niềm vui thuần tuý này của nhân loại.
Tất nhiên, ngoài cái đó ra, cảm giác kỳ quái, vô lý, bẩn thỉu và không hài hòa cũng ngày càng rõ rệt hơn.
Lumian cuối cùng cũng trấn tĩnh lại và vô thức nhìn vào căn phòng một lần nữa.
Đứa bé đã được người phụ nữ trong bộ váy xám tro đặt trên một miếng vải lụa trắng bên cạnh Louis Lund. Đứa bé là một bé trai, cơ thể ngoài việc có nhiều vết máu còn có lớp dầu màu trắng ngà, nhưng ngoài điều đó ra, không có gì bất thường. Nó trông giống như một trẻ sơ sinh bình thường.
Lumian quan sát thêm vài giây và nhận ra rằng mười ngón tay của đứa bé trai đều co quắp. Móng tay của nó dài như móng vuốt của loài chim.
Chính đôi tay này đã xé toạc bụng của Louis Lund!
Trong khi đó, Louis Lund nằm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Vết thương trên bụng ông ta vẫn chưa được khâu lại, máu tiếp tục chảy ra. Bên trong bụng có thể mơ hồ thấy ruột bị ép sang một bên cùng một thứ gì đó kỳ lạ, trông như tổ chim được bọc bởi một lớp màng màu da.
Người phụ nữ quấn đứa bé trong lụa, nhặt lấy kim và chỉ khâu, và bắt đầu niệm chú khi khâu vết thương của Louis Lund đang rên rỉ, “Anh như thế này vẫn là còn nhẹ đấy. Lần trước tôi sinh bốn đứa, đó mới gọi là đau...”
Các cơ mặt của Lumian hơi co giật. Cậu cảm thấy sau khi mắt, não, tâm linh và tinh thần của mình bị ảnh hưởng, thì đến lượt tai cũng bị ô uế.
Cậu lập tức dời ánh mắt khỏi căn phòng, quyết định cần rời khỏi đây ngay.
Lumian nhảy lùi về phía cửa sổ của căn phòng mà cậu đã vào, rồi leo vào phòng.
Sau khi đóng cửa sổ, cậu vội vàng lao ra khỏi phòng và chạy thẳng xuống cầu thang.
Tránh được một người hầu nam, Lumian khẽ bước rồi nhanh chóng quay lại đại sảnh.
“Cậu vừa đi đâu vậy?”
Bỗng nhiên, một giọng nói hơi trầm và dịu dàng vang lên bên tai cậu.
Dù có giác quan của Thợ Săn, Lumian đã không nhận ra có ai đó đang đứng cạnh lối vào cầu thang.
Cậu quay lại và thấy Phu Nhân Pualis trong chiếc váy màu xanh lam, tóc buộc một nửa.
Bà ta không còn nụ cười trên môi. Đôi mắt nâu sáng sắc bén đang phản chiếu hình bóng của cậu.
Tâm trí Lumian căng thẳng. Cậu vừa sợ hãi vừa chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Aurore từ một căn phòng bên cạnh bước ra và hỏi, “Em vừa đi đâu vậy? Xe ngựa đang đợi ngoài cổng kìa.”
Đã từng rơi vào tình huống tương tự, Lumian với kinh nghiệm dày dặn nói nửa thật nửa giả, “Chẳng phải Phu Nhân Pualis nói rằng ông Lund đang ốm sao? Em từng uống vài ly rượu cùng ông ấy nên cũng muốn thăm, nhưng lâu đài này rộng quá, em không tìm được phòng của ông ấy.”
Aurore gật đầu và nói, “Em có thể hỏi trực tiếp Phu Nhân Pualis mà, không cần phải giấu, dù gì chuyện này cũng không phải là xấu.”
“Tôi sai rồi. Xin lỗi.” Lumian nhìn Phu Nhân Pualis với vẻ chân thành.
Sau khi chứng kiến cảnh tượng trên lầu, Lumian ngày càng sợ hãi và ghê tởm người phụ nữ này.
Cậu nhẹ nhõm khi thấy bà ta cuối cùng cũng mỉm cười, không còn vẻ nghiêm túc như trước.
“Để tôi thay mặt ông Lund cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng ông ấy không khỏe lắm. Ông ấy không muốn xuất hiện trước mặt người khác trong tình trạng tệ hại đó.”
Đúng là tệ hại thật... Lumian âm thầm đồng tình.
“Vậy chúng tôi lên xe ngựa đây. Cảm ơn bà rất nhiều.” Aurore nói với Phu Nhân Pualis.
Lumian chăm chú quan sát bà Pualis, lo sợ bà sẽ tìm cách giữ họ lại lâu hơn.
Nếu bà ta làm vậy, có thể bà ta đã nhận ra có chuyện gì đó xảy ra với nơi ở của Louis Lund!
Dù Lumian nghĩ rằng họ có thể chống lại Phu Nhân Pualis khi đang ở cùng nhau, nhưng đây vẫn là lâu đài của bà ta, bao quanh bởi những người hầu của bà. Đây là môi trường săn bắn tồi tệ nhất cho một Thợ săn.
Phu Nhân Pualis gật đầu và mỉm cười với Aurore.
“Tôi mong chờ món quà mà hai người mang về từ Trier. Tôi luôn khao khát những thứ đang thịnh hành ở đó.”
“Tôi hy vọng sẽ mang đến cho bà một bất ngờ.” Aurore đáp, dù không chắc rằng mình sẽ có cơ hội quay lại làng Cordu. Cô chỉ nói như thế để giữ phép xã giao.
Phu Nhân Pualis tiễn hai chị em ra cửa cùng người hầu Cathy, và nhìn họ bước lên xe ngựa bốn chỗ.
Người đánh xe lực lưỡng, râu nâu, mặc áo đỏ thẫm, quần vàng, đội mũ có lớp sáp. Trông ông ta gần giống như một người đánh xe chuyên nghiệp ở thành phố, chỉ là không đeo cà vạt.
Đây là yêu cầu bắt buộc từ vị quan quản lý Béost.
Trước khi đóng cửa, Aurore nói với người đánh xe một cách lịch sự và lễ phép: “Làm phiền ông rồi.”.
Người đánh xe tên là Sewell, với đôi mắt xanh phổ biến nhất trong Cộng hòa Intis. Ông ta vui mừng trước sự lịch sự của Aurore và mong chờ khoản tiền boa khi đến Dariège.
“Hai người ngồi vững nhé.”
Ông giơ roi lên, những con ngựa bắt đầu chạy nhanh hơn.
Khi xe ngựa đi qua làng Cordu, đột nhiên nó dừng lại. Lumian cảm thấy tim mình thót lên, mặc dù đã biết rằng chuyến đi của họ sẽ không suôn sẻ như mong đợi.
“Có chuyện gì vậy?” cậu hỏi người đánh xe, Sewell.
Sewell giải thích: “Hôm qua bà chủ hứa sẽ đưa Naroka đến làng Junak. Tôi lo rằng sau khi đến Dariège, tôi sẽ không kịp quay về, nên tôi nghĩ đón bà ấy trên đường đi. Đừng lo, sẽ không làm chậm trễ thời gian đâu.”
Làng Junak gần Dariège hơn làng Cordu. Đi qua đó trước thực sự không ảnh hưởng đến thời gian dự kiến mà Aurore và Lumian sẽ đến nơi.
Aurore không có quyền phản đối vì đây không phải là xe của cô, nên cô im lặng chấp nhận.
Điều Lumian quan tâm hơn là tình hình của Naroka. Trong chu kỳ trước, cái chết của bà ấy có khá nhiều điểm đáng ngờ, có thể là do người thân gây ra, hơn nữa còn có thể liên quan đến nhóm người cha xứ.
Sewell bước vào nhà Naroka rồi giúp bà ra ngoài.
Naroka trông khác hẳn ngày thường. Bà mặc một chiếc váy dài màu đen với các hoa văn tinh xảo và đội mũ trùm tối màu. Mái tóc thưa thớt và bạc trắng của bà được chải chuốt gọn gàng.
“Xin chào các bắp cải bé nhỏ của ta, định đi đâu vậy?” Naroka vui vẻ hỏi khi bà bước vào xe ngựa.
Khuôn mặt lỗ chỗ đầy nếp nhăn của bà tràn ngập niềm vui không thể che giấu, và đôi mắt trước đây hơi đục ngầu nay sáng sủa hơn nhiều.
Aurore nói thật: “Cháu đang đi Trier để tham dự một buổi salon văn học, và cũng để đưa Lumian đi xem các trường đại học ở đó.”
Aurore hỏi Naroka: “Naroka, bà định đi đâu chơi sao?”
Mặc dù việc Naroka mặc đồ đen là bình thường vì bà là góa phụ, nhưng chiếc váy này bà chỉ mặc vào các dịp lễ hội, tiệc tùng, hoặc vào ngày giỗ chồng.
Naroka trông đầy kỳ vọng.
“Đúng vậy, đi gặp một vài người.”
Lumian lặng lẽ quan sát Naroka, cố gắng xem có phát hiện điều gì bất thường không.
Chiếc xe ngựa lại bắt đầu chuyển bánh, rời xa khỏi làng Cordu.
Aurore trò chuyện với Naroka một cách ngắt quãng, đồng thời chú ý đến cảnh vật bên ngoài xe ngựa.
Aurore lo lắng rằng việc họ rời đi đột ngột có thể khiến người khác nghi ngờ.
Khi tiếp tục di chuyển, Lumian nhận ra biểu hiện của Naroka có sự thay đổi. Bà trông nhợt nhạt hơn nhiều so với trước, và ánh mắt thiếu đi sự sống động thường thấy. Chỉ khi được hỏi gì thì bà ấy mới nói chuyện.
Điều này rất giống với hình ảnh Naroka mà Lumian từng thấy giữa đêm trong vòng lặp trước.
Lumian kín đáo kéo tay Aurore để thu hút sự chú ý của cô.
Aurore quay lại nhìn cậu, âm thầm hỏi có chuyện gì.
Lumian lặng lẽ chỉ vào Naroka rồi vẽ một hình chữ 'X' trên lòng bàn tay chị gái, một ký hiệu mà Aurore thường dùng để chỉ lỗi sai khi chấm bài kiểm tra của cậu. Cậu dùng ký hiệu này để ám chỉ trạng thái bất thường của Naroka.
Aurore ngạc nhiên trong chốc lát nhưng nhanh chóng hiểu ra ý của Lumian.
Cô quay sang nhìn Naroka, cảm nhận được điều gì đó bất thường.
Aurore giơ tay lên xoa trán, khiến đôi mắt màu xanh nhạt của cô trở nên tối hơn và sâu hơn.
Chỉ với một cái nhìn, đôi lông mày vàng óng của Aurore nhíu lại, và cô khẽ ngả người ra sau như thể vừa bị thứ gì đó tác động mạnh.
Cô nhắm mắt lại và xoa trán, như thể đang cảm thấy mệt mỏi và đau đớn.
Khi mở mắt ra lần nữa, Aurore quay sang Lumian và nói, “Khi đến Dariège, em phải luôn ở bên cạnh chị. Dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng rời xa chị.”
Giọng cô nghiêm túc, và Lumian hiểu ngay. Cậu biết rằng nếu có chuyện gì xảy ra, cậu phải theo sát chị gái mình. Chị ấy sẽ lo liệu mọi thứ.
Cậu gật đầu nghiêm túc và quyết định chút nữa sẽ kể cho Aurore nghe về chuyện mình đã là Người Phi Phàm.
Aurore quay lại chú ý đến Naroka và hỏi, “Bà thực sự định đến Junak, hay là đi đâu khác?”
Cô lo rằng nếu tiếp tục chờ đợi đến khi xe ngựa đến điểm đích nào đó và tự động dừng lại, lúc đó mọi chuyện đã vô phương cứu chữa. Nếu đã như vậy, thà bây giờ chủ động kích thích, khiến cho dị thường sớm xuất hiện, khiến cho đối phương phải chiến đấu trong hoàn cảnh không mong muốn.
Ánh mắt của Naroka trở nên trống rỗng, bà trả lời bằng giọng sâu thẳm:
"Không, ta không đi đến Junak."
"Nơi ta muốn đi chính là thế giới bỉ ngạn...”
Bà ta vừa dứt lời, Lumian nhận ra bên ngoài cửa sổ xe ngựa bỗng tối đi một cách dị thường.