Sau khi rời khỏi cung điện, nhóm của Kail tiến về cửa hàng của Fesba để nhận lại vũ khí và áo giáp, đồng thời bổ sung thêm những vật dụng trang bị khác.
"Chào mừng quý khách."
Fesba cúi gập người xuống để chào đón họ ngay bên ngoài cửa hàng của ông ta.
"Và, dù có lẽ đã trễ, nhưng tôi vẫn xin được chúc mừng mọi người đã được tặng thưởng huân chương."
"À, cảm ơn nhé. Dù rằng tôi không nghĩ nó là một chủ đề phổ biến đến vậy."
Kail nhún nhún vai, và Fesba đáp lại với một nụ cười gượng.
"Về chuyện này thì, chỉ có thể nói là việc kia xảy ra chả đúng lúc gì cả... Tuy nhiên, vì đó là các ngài, thế nên tôi tin chắc rằng không bao lâu nữa thì các ngài sẽ có được một danh hiệu mới khác thôi."
Fesba nở một nụ cười phải nói là vô cùng nhã nhặn, nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy chúng xuất phát từ một thái độ thiện ý.
Thật sự thì trong con mắt của Fesba, nhóm của cậu đã trở thành những khách V.I.P không thể bỏ lỡ.
Việc sửa chữa tất cả các trang bị lần này đáng ra phải tốn nhiều thời gian hơn, tuy nhiên họ đã cố gắng rút ngắn thời gian lại đến mức không thể tin được.
Bình thường thì việc đó sẽ phải tốn thêm một khoản tiền kha khá, nhưng chỉ riêng số tiền họ kiếm được từ công việc này và từ một lượng lớn dược phẩm phép thuật và pháp thạch bán cho Kail đã là cực kỳ khổng lồ rồi.
Và vì Kail đã thanh toán trước toàn bộ số tiền, thì cũng là lẽ tự nhiên khi họ cũng đáp lại bằng một hành động tử tế đối với những khách hàng "chịu chơi" như vậy.
Tất nhiên, không phải là Fesba không có hứng thú với danh tính thực sự của nhóm Kail.
Dù đến giờ đó vẫn là một ẩn số, rõ ràng là họ có một lượng tài sản lớn không tưởng, đã cứu được công chúa khỏi tình thế hiểm nguy, và nhờ đó, nhận được một tấm huân chương danh dự.
Thế nên, dù bản năng tò mò của ông ta có trỗi dậy đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là điều hiển nhiên thôi, bởi quả thật nó giống y như một bản anh hùng ca vậy.
"Những vật dụng sửa chữa sẽ được mang tới ngay lập tức, mời mọi người vào trong."
Tuy nhiên, sẽ là thất bại đối với một thương gia nếu cứ tỏ vẻ tò mò một cách khiếm nhã vào danh tính của khách hàng.
Với lợi nhuận đạt được thông qua 2 giao dịch với nhóm người này, Fesba cảm thấy thế là quá đủ để coi trọng mối làm ăn quan trọng với bọn họ. Thế nên ông ta đã dẫn nhóm của Kail đến tầng 2, nơi chỉ có một số khách hàng đặc biệt được quyền đặt chân tới.
Kail mặc bộ giáp da đã được sửa chữa để kiểm tra lại.
Urza và Lize thì đang xác nhận số lượng dược phẩm phép thuật và pháp thạch, còn Sildonia thì đang ngập trong đống kẹo ngọt mà người ta mang ra.
"Còn về thanh kiếm của tôi."
Seran lấy thanh kiếm mà cậu ta đã mang cho họ để sửa chữa và kiểm tra lưỡi kiếm.
"Vâng, tuy chúng có vài vết xước nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể sửa chữa được." Fesba cười.
Nhưng khi tôi nói thanh kiếm này chỉ mới sử dụng trong vòng chưa đầy 1 tháng thì đôi mắt của ông ta liền mở to ra.
"Chà, có lẽ mình hơi lạm dụng nó thì phải."
Tất nhiên cậu ta không thể nói rằng những vết xước này là do cậu dùng kiếm chém bay giáp của tận 30 hiệp sĩ hoàng gia rồi.
"Chà, thanh kiếm này cũng không tệ lắm, nhưng ngài không còn thanh kiếm nào tốt hơn chút sao?"
"Rất tiếc, nhưng đây đã là thanh kiếm cao cấp nhất mà chúng tôi hiện có ở cửa hàng này..."
Fesba tỏ vẻ thật sự tiếc nuối khi nói ra câu này.
"Không còn thanh kiếm nào tốt hơn sao?" - những lời phàn nàn này của khách hàng đã trở nên quen thuộc đối với Fesba.
Dù vũ khí có không phù hợp đi chăng nữa, ít ra thì nó vẫn có thể vung được.
Là một thương nhân, Fesba sẵn sàng bán vũ khí cho khách hàng của mình miễn sao họ trả đủ tiền cho nó, nhưng lần này, ông ta không thể nào không nghĩ đến một vấn đề khác.
Đồ vật không biết nói dối.
Những nỗi đau mà thanh kiếm này đã gánh chịu cho thấy nó không thể theo kịp với kỹ năng của chủ nhân nó, rõ ràng là như vậy.
Tuy nhiên, việc chuẩn bị một thanh kiếm tốt hơn thanh kiếm này quả là quá khó khăn đối với Fesba, và ông ta chỉ có thể thật lòng xin lỗi từ tận đáy lòng với tư cách một thương nhân, khi không thể bán cho khách hàng món đồ thật sự vừa ý họ.
"Đã hiểu... xem ra mình đành phải sử dụng anh chàng này thêm một thời gian nữa rồi."
"Cũng chẳng còn cách nào khác" Seran nói thế khi tra thanh kiếm của cậu vào bao.
Bình thường thì, chỉ cần hỏi sản phẩm tốt nhất của một cửa tiệm là đã có thể mua được nó miễn sao có đủ tiền, tuy nhiên, Seran cũng hiểu rằng không còn thanh kiếm nào tốt hơn thứ cậu đang cầm trên tay lúc này nữa.
Nếu đây chỉ là một thanh kiếm bình thường, hẳn nó đã bị gãy ngay trong cuộc chiến rồi. Việc nó vẫn còn có thể trụ lại được qua trận chiến đã chứng minh cho chất lượng của nó.
Tuy nhiên, cũng có thể chắc chắc một điều là nếu Seran được sử dụng một thanh kiếm tốt như Sildonia, hẳn là cậu ta đã có thể chiến đấu một cách dễ dàng hơn.
"Xin lỗi... Tôi đã không thể kiếm được thứ vũ khí như đã hứa trước đó, tuy nhiên, tôi có thể dựa vào các mối quan hệ của mình để tìm một thanh kiếm đáng giá với Seran-sama."
"Tuy không kỳ vọng lắm nhưng tôi sẽ chờ tin tốt của ông vậy."
Seran nói và chỉ vào thanh kiếm dắt bên hông của cậu ta.
"Chúng tôi đang chuẩn bị đi Karan, ông có biết gì về nơi này không?"
Sau khi đã kiểm tra lại mọi món hàng, Kail đột nhiên mở miệng hỏi Fesba câu này.
Cả trong kiếp trước cũng thế, Kail chưa từng đến Karan một lần nào. Dù luôn muốn đến đó ít nhất 1 lần nhưng cậu không thể làm được chỉ vì cuộc "Đại Xâm Lược".
Karan là nơi sản xuất vũ khí và bộ giáp chất lượng cao, và thậm chí cả cửa hàng này cũng đang bán những mặt hàng được làm tại Karan.
"Về Karan sao... Nơi này... Chà, tôi chỉ có thể nói nơi này là một địa phương khá cổ hủ. Nơi đó đã có lịch sử lâu đời với một truyền thống không mấy thân thiện với các du khách và luôn giữ khoảng cách với họ."
Khi nhắc đến Karan, vẻ mặt của Fesba trở nên âm u một chút, rồi ông ta bắt đầu cất tiếng, tuy chỉ là một câu chuyện xoay quanh nơi này.
"Những kẻ được cho là nắm toàn bộ thực quyền tại Karan là phường hội và có thể nói chủ phường hội chính là người lãnh đạo của thành phố. Những kẻ nằm trong phường hội đó rất tự tin vào kỹ năng của bọn họ, thế nên họ rất tự phụ, nói theo cách tiêu cực thì có thể coi rằng họ rất ngạo mạn và khinh thường người khác... Cũng chính vì thế mà đã xảy ra rất nhiều chuyện đáng bàn."
"Nhiều năm trước, chỉ nội việc vào được thành phố này cũng đã là một việc khó khăn rồi chứ đừng nói đến việc giao dịch với họ." Fesba nói với một nụ cười nhăn nhó.
"Tuy nhiên, vì đã trở thành một thành bang của Jirgs nên giờ đây nó cũng có ít nhiều đổi khác, dường như họ đang thử thay đổi thị trường, và hiện nay, với việc thế hệ trẻ dần trở thành trung tâm, họ đang cố gắng để hội nhập với bên ngoài, đặc biết là với Jirgs để có thể phát triển công việc buôn bán của mình."
Nó đang phát triển theo hướng tốt, hoặc ít nhất thì Fesba cho là như vậy.
"Tôi hiểu rồi... cảm ơn. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ quay lại đây lần nữa, cảm phiền các ông chăm sóc cho chúng tôi lần tới nhé."
Kail nói lời cảm ơn và chuẩn bị rời đi cùng với những người khác.
"À, còn nữa."
Đang chuẩn bị rời đi, Seran bị Fesba gọi giật lại.
"Karan là một thành phố cổ kính với một lịch sử lâu đời, họ cũng đồng thời có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến vũ khí và giáp. Biết đâu họ lại có một thanh kiếm xứng đáng với Seran-sama."
"Hừm... Thường thì khi đến một thành phố mới, điều đầu tiên mình sẽ làm là tìm những cô gái dễ thương, nhưng xem ra lần này mình nên thay đổi chúng 1 chút bằng việc tìm kiếm một thanh kiếm vậy..."
Seran nói với một giọng điệu buồn chán bằng khuôn mặt nghiêm túc, tuy nhiên, cậu ta đột nhiên liếc nhìn Fesba và để ý đến một chuyện.
"Nhưng nếu tôi đến một nơi khác để lựa một thanh kiếm phù hợp liệu có ổn không? Không phải điều này sẽ trở thành phí phạm nếu ông cũng cất sẵn một thanh kiếm khác trong kho sao?"
"Điều đó chỉ có nghĩa là tôi không có duyên được bán thanh kiếm này cho các ngài thôi. Và biết đâu tôi sẽ kiếm lời nhờ nó vào một lúc khác."
"Chúc mọi người may mắn tại Karan", Fesba nói thế và nhìn bọn họ rời đi với một nụ cười trên môi.
2 ngày sau khi rời khỏi Marado, nhóm của Kail đã tiến đến đủ gần để nhìn thấy vùng đất Karan. Bình thường thì, việc này sẽ tốn thời gian hơn nhiều, nhưng nhờ vào [Wind Walker] của Urza, họ đã rút ngắn được một lượng thời gian đáng kể.
"Vậy ra đó là Karan sao... Quả là giống với lời đồn về thành phố này."
Tận mắt chứng kiến Karan, Urza không khỏi thốt ra một câu nói đầy vẻ ngạc nhiên và bị choáng ngợp.
Khu vực này là một vùng đồng bằng với tầm nhìn tới tận đường chân trời, nếu không tính đến một ngọn núi choán ở giữa.
Đây là một ngọn núi rất lớn như thể chọc thẳng lên thiên đường với đỉnh núi bị băng tuyết bao phủ, và nằm ở trung tâm ngọn núi đó là thành bang Karan như thể gắn chặt vào đó vậy.
Với địa thế chống lưng vào núi và có tường cao bao quanh, thành phố này trông như một pháo đài vậy.
Dù nằm giữa ngọn núi cao, việc giao thông với thế giới bên ngoài vẫn không có gì là bất tiện cả, từ cổng chính, một con đường quốc lộ trải dài đến chân núi có độ dốc vừa phải, trông như thể nó đã được duy trì trong một thời gian dài, và những chiếc xe ngựa chạy trên đó có thể nhìn thấy một cách rõ ràng từ chỗ bọn họ.
"Dù đã nghe nói nó nằm trên núi, nhưng tớ vẫn không ngờ nó lại ở trung tâm, mà không, nó đã hoàn toàn hòa làm 1 với ngọn núi rồi đấy nhỉ."
Seran buột miệng tỏ vẻ bất lực.
"Làm sao mà họ có thể xây dựng được một thành phố ngay chính giữa ngọn núi như vậy được nhỉ."
Lize có chút bối rối, có cảm giác như càng nhìn càng thấy thành phố này khác thường.
"À, thức tế thì ngược lại, không phải là họ xây một thành phố chính giữa ngọn núi, mà là ngọn núi đó được dựng lên bao quanh thành phố."
Sildonia buông một lời giải thích một cách thản nhiên khiến mọi người vô tình bước lùi lại vì ngạc nhiên.
Họ dựng lên một... ngọn núi!?
Lize không tự chủ được mà hết quay sang Sildonia lại quay sang nhìn Karan.
"Ừm, ngay từ đầu thì việc có một ngọn núi khổng lồ đơn độc giữa một vùng đồng bằng không phải là rất lạ sao? Vốn dĩ thành phố đó được xây dựng từ thời vương quốc Zars, với vai trò là một căn cứ, một pháo đài để chống loài quỷ, đồng thời cũng được sử dụng cho các thí nghiệm ma thuật quy mô lớn."
"Ngọn núi này là vậy sao?"
"Đúng thế, vùng đất xung quanh đây có rất nhiều mạch khoáng sản chất lượng cao nhưng lại nằm quá sâu trong lòng đất và rất khó để khai thác. Bởi thế cho nên bọn ta nghĩ đến biện pháp tôn nền đất cùng với các mạch khoáng sản lên, nói một cách khác, bản thân ngọn núi này giống như một mỏ khoáng sản cực lớn vậy."
"Kể ra thì việc vùng này không bị khai thác hết sau cả ngàn năm như vậy đã vượt khỏi tính toán của ta." Sildonia vừa nói vừa cười.
"Phép thuật của quá khứ... quả là tuyệt diệu nhỉ."
"Quả là tôi đã nghe từ những già làng về loại phép thuật có thể thay đổi cảnh quan... nhưng nghĩ đến việc nó thật sự có thật thì..."
Lize và Urza đều nói như thể đã bất lực trước sự thật này, khi nhìn vào ngọn núi trông như thể một phần của thiên đường.
"Mà để tăng khả năng phòng thủ, nó đã được nén lại khi tập trung các mạch khoáng sản với mục đích tăng cường độ cứng hử... Việc đế chế Garugan suýt soát hạ gục cả tuyến phòng thủ của thành phố này quả là ấn tượng đấy."
Vẻ mặt của Seran lại có đôi chút khác biệt.
Chỉ cần nhìn sơ qua là đã đủ hiểu nơi đây là một pháo đài bất khả xâm phạm.
Đường đi thì quá hẹp cho một cuộc tấn công quy mô lớn bởi không có nơi để dàn quân, thậm chí cả những vũ khí quân sự cỡ lớn cũng vô dụng.
Tất nhiên, thành phố đã trữ sẵn lương thực đủ cho cả một năm, còn như quân địch bao vây thì chúng càng đông bao nhiêu, lương thực càng nhanh hết bấy nhiêu.
"Cũng do nhiều nguyên nhân khác, như lực lượng ở đây chỉ là quân đội bình thường trong khi đế chế lại có rất nhiều quân chủng đặc biệt, thêm vào đó là những đơn vị pháp sư mạnh mẽ được sử dụng. Ngoài ra, đế chế còn có một đơn vị đặc biệt, đây mới là nguyên nhân chính."
Kail - người nắm rõ thông tin về đế chế Garugan - lên tiếng giải thích.
"Ý cậu nói đăc bi- cái quái gì thế kia?"
Seran đột nhiên phát hiện ra một bóng đen đang bay về hướng Karan từ lưng núi.
Hình dáng của chúng có những nét tương đồng với một con chim nhưng lớn hơn một chút. Chúng đang di chuyển theo một nhóm nhỏ từ phía đông bay lại.
"Đó... chẳng lẽ là một con wyvern?"
Bằng cặp mắt nhạy bén của mình, Lize đã phát hiện ra nhân dạng thực sự của chúng.
Wyvern, một phân loài của rồng, còn được coi là loài rồng bay.
Nếu so với loài rồng thì trí tuệ và sức chiến đầu của một con wyvern khá là yếu, tuy nhiên, khả năng bay của chúng lại vượt trội hơn hẳn - một ma thú điển hình cho việc bay lượn trên bầu trời.
"Có người đang cưỡi trên lưng chúng... nếu tôi không nhầm thì họ có mang biểu tượng của đế chế Garugan."
Đúng như Urza nói, một lá cờ in hình một chiếc khiên có con rắn nhỏ màu hoàng kim có thể thấy trên lưng con wyvern.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là biểu tượng của đến chế Garugan, và tôi có thể chắc chắn về những người đang cưỡi trên lưng chúng.
"Đó là trung đội kỵ sĩ rồng bay đầy kiêu hãnh của đế chế. Ngoài họ ra, không còn một tổ chức nào có thể cưỡi wyvern."
Kail nhìn lên trời một lần nữa và nheo mắt lại.
"Thật ngạc nhiên khi bọn họ có thể thuần hóa được loài wyvern."
Sildonia tỏ vẻ bị ấn tượng.
Việc lấy ma thú làm thú cưỡi cũng không phải là chuyện hiếm gặp gì, nhưng wyvern lại không thể so sánh với những loài ma thú bình thường bởi chúng dễ nôi nóng và hầu hết đều không ưa con người.
Và với việc chỉ sống đơn lẻ, bọn chúng có ý thức cao về lãnh thổ của bản thân, điều này khiến việc tập trung loài wyvern lại với nhau thường là điều bất khả thi, trừ mùa giao phối.
Tuy nhiên, đế chế Garugan đã tìm ra một kỹ thuật để thuần hóa chúng, từ đó thành lập và kết hợp lại thành một đơn vị hoạt động dưới trướng quân đội.
Sự cơ động của bọn chúng vượt xa các loài thú cưỡi khác, tuy rằng khi thành lập 1 đơn vị thì khả năng chiến đấu của bọn chúng không còn hữu dụng nữa, nhưng việc có thể gây dựng một lực lượng trong thời gian ngắn như vậy là 1 trong những lý do chính tạo nên sức mạnh của đế chế.
"Đó là lực lượng đặc biệt mà cậu đang nhắc tới sao?"
Kail gật đầu.
"Ra vậy... và, vấn đề giờ đây là cái mà là niềm tự hào của đế chế, cái thứ 'rồng bay' đó xuất hiện vào thời điểm này, đúng không."
Nhìn đàn wyvern đang đi vào thành phố Karan, Seran hỏi Kail: "Vậy cậu nghĩ sao?".
"...Mong là nó không liên quan đến công chuyện của chúng ta, đó là mơ tưởng của tớ."
Sau tiếng thở dài đi kèm với câu nói thầm đó của Kail, cả nhóm tiếp tục tiến về Karan.