Từng tia nắng ấm áp dịu dàng vuốt ve khuôn mặt khiến Kyle tỉnh dậy.
“Đây là đâu?”
Thốt lên bằng giọng vẫn còn khàn tiếng, Kyle choàng người dậy nhìn quanh căn phòng.
Nơi đây không phải là một chốn xa lạ với cậu mà ngược lại, chính là khung cảnh xưa kia cậu rất đỗi quen thuộc.
Dựng nơi góc tường vẫn là thanh kiếm trận giả dùng để luyện tập cậu nhận được từ Cha, xếp thẳng tắp trên tủ sách kia vẫn là những cuốn sách cậu nhận đọc từ lời khuyên của Mẹ. Cả chiếc bàn cậu hay dùng, rồi cái ghế xếp đúng vị trí như những gì cậu nhớ, rồi chiếc giường cậu đang nằm đều chắc chắn là thứ cậu từng sử dụng không lẫn vào đâu được.
Chẳng thể có chuyện nhìn nhầm khi đây là nơi cậu đã ở quá nửa đời người. Căn phòng nằm trong ngôi nhà cậu đã lớn lên, nơi chắc chắn đã bị phá hủy trong cuộc Đại Xâm Lược một năm về trước – căn phòng của chính cậu.
“Mình… rốt cuộc thì…”
Kyle cố thôi thúc bộ não hiện tại chỉ hoạt động chưa đến một phần mười ngày thường – có thể vì còn đang mớ ngủ - của mình để tìm lời giải thích thì bỗng cánh cửa phòng cậu chợt mở toang cùng một tiếng gọi tràn trề năng lượng.
“Ông định ngủ đến khi nào nữa đây? Mau mau dậy đi chứ.”
Một cô gái trạc tuổi thiếu niên chợt xông vào phòng. Nổi bật nhất là mái tóc đỏ dài đến kỳ lạ. Cả lời nói lẫn cử chỉ nhanh nhảu của cô đều căng tràn sức sống đến mức có thể khiến người ta hoạt bát hẳn lên chỉ với việc ngắm nhìn.
“Rieze…”
Từ khi sinh ra những ngày họ không gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cậu khẽ thốt lên tên cô bạn thuở nhỏ tựa, một phần trong gia đình, mà những tưởng bản thân không còn có cơ hội gặp lại.
“Tưởng gì, đã dậy rồi à. Thiệt tình… Từ hôm nay ông đã lên 16 rồi đó nhé, trưởng thành hơn chút giùm tôi đi chứ.”
Tay chống nạnh, cô ra lệnh.
Cô gái này từ xưa đã như vậy. Tuy hai người gần như trạc tuổi, nhưng chỉ vì sinh trước Kyle vài tháng mà cô nàng này luôn đối xử với cậu như một đứa em trai.
Mải thẩn thờ ngắm nhìn khuôn mặt Rieze một hồi lâu, Kyle chợt bừng tỉnh.
“Aa, là mơ chăng?”
Cậu cười phá lên.
Một giấc mơ của hạnh phúc xen lẫn sự tàn nhẫn.
Nếu việc nhìn thấy giấc mơ này phút cuối đời là một phần thưởng cho việc cậu đã cứu thế giới thì than ôi… thật mỉa mai làm sao. Không phải thứ gì khác mà chính là cuộc sống thường nhật không gì thay thế được, những tháng ngày mà chỉ đến khi mất đi người ta mới nhận ra nó đáng quý đến nhường nào.
Nhưng, cho dù đây có là mơ hay ảo ảnh thì thế này cũng thật tốt làm sao.
Nếu mình có thể quay trở về quãng thời gian đó, dù chỉ là phút chốc đi chăng nữa…
“Kyle?”
Rieze cất một giọng đầy hoài nghi, đang ngây người quan sát bộ dạng kỳ lạ bạn thuở nhỏ của mình thì giữa lúc ấy, Kyle, từ giường ngồi dậy tiến đến gần cô.
“Vụ gì thế?”
Trước một Kyle ngày càng tiến sát đến mức có thể cảm nhận từng nhịp thở, Rieze chau mày ngờ vực.
Không màn trả lời, Kyle cũng không báo trước, cứ thế ôm chầm lấy Rieze.
“KYKYKY… KYLE!?”
“RIEZE! RIEZE! RIEZE!”
Gọi tên cô hết lần này đến lần khác, vừa hết lòng cầu mong khoảnh khắc này dù một giây cũng sẽ dài như vô tận, cậu càng ôm chặt cô hơn.
“Khoan khoan khoan khoan đã, rốt, rốt… rốt cuộc có chuyện gì vậy!?”
Rieze cố luồn lách hòng thoát khỏi vòng tay Kyle nhưng sự bối rối khiến sức kháng cự của cô trở nên yếu đuối.
“A, ưm…”
Cuối cùng cô dừng việc vùng vẫy. Rieze mặt đỏ gấc không chút phản kháng.
Một hồi lâu, Kyle bắt đầu nhận ra bầu không khí có phần kỳ quặc lúc này.
Cậu cảm nhận rõ hơi ấm tỏa ra từ cả cơ thể Rieze, rồi cả mùi hương của loài hoa mà cô nàng ưa thích phảng phất từ mái tóc. Thỏ thẻ từng tiếng bên tai cậu là một giọng ngượng nghịu:
“Tự, tự nhiên ông lại…”
“Người, người ta còn chưa chuẩn bị gì mà…”
Tất cả những thứ đó dần khiến cậu tỉnh táo trở lại.
“Ơ kìa?”
Cảm giác này có hơi quá thực so với một giấc mơ thì phải.
Để kiểm tra, cậu hạ thấp tay trái của mình, lúc này đang ôm vòng ra sau lưng Rieze. Rồi sau đó sờ rồi bóp nhẹ một cái.
“HÍ!?”
Lập tức Rieze giật bắn người.
“Ơ kìa kìa?”
Cái cảm giác âm ấm và mềm mại dễ chịu khi chạm vào đó khiến cậu bất giác tiếp tục sờ nắn chúng.
“Ể? A? K, Không, chờ… Ư ư!”
Tiếng nói đầy bối rối của Rieze cất lên.
Nói về nó, theo Kyle nhớ, dạo trước cậu đúng là có nhận ra việc cặp mông này lớn hơn nhiều so với bọn con gái cùng tuổi.
Nhưng lúc đó, Kyle đã quên một điều.
Rằng một bộ phận nào đó trên người cậu lúc này đang trở nên “mạnh mẽ” do phản ứng sinh lý khi vừa mới ngủ dậy. Kết hợp cùng hành động sờ nắn bờ mông của cô bạn cùng tuổi khác giới khiến “chỗ ấy” lại vô tình càng trở nên “mạnh mẽ” hơn bao giờ hết.
Chưa kể, từ phía Rieze, vì đang trong tư thế ôm nên lẽ dĩ nhiên cảm giác “mạnh mẽ” đó được truyền cho cô rõ hơn tất cả. Đúng hơn, một cảm giác cọ sát bắt đầu chạy dọc cơ thể cô.
“!?”
Đột nhiên, khuôn mặt đỏ gấc của Rieze lập tức chuyển thành trắng bệt.
“K, KHHHHHHHHÔNG ĐƯỢC…!!!”
Đẩy bật Kyle ra bằng một sức mạnh không tưởng, cô hạ thấp tấn, uốn cổ tay mình hệt như một chiếc roi. Không chỉ dừng lại ở lực cổ tay, bắt nguồn từ ngón chân cái trụ, kết hợp với chuyển động eo, Rieze tung một cú tát trời giáng bằng tất cả sức lực trên cơ thể, hướng thẳng một góc hoàn hảo vào cằm của Kyle.
Cơ thể Kyle xoay mòng như con quay khiêu vũ trong không trung, trước khi đâm sầm vào tủ sách.
“Mới sáng sớm mà ông đã làm cái quái gì thế CÁI TÊN NGỐC NÀY!!”
Rieze hét toáng lên, nước mắt rưng rưng rồi mở tung cửa chạy thẳng ra ngoài.
Giữa lúc vẫn còn nằm sấp ngược trong đống sách, cơn đau từ cằm lẫn cổ khiến cậu tỉnh táo hoàn toàn và cuối cùng mới nhận ra được điều kỳ lạ.
“Ơ…? Vậy đây không phải là mơ sao?”
Lúc ấy, tay phải Kyle vốn vẫn nắm chặt đến nỗi cứng đờ từ lúc tỉnh lại, mới chầm chậm mở ra.
CẠCH. Âm thanh của một vật rơi xuống sàn vang lên. Chính là viên bảo thạch với màu đỏ thậm tựa như nhuốm máu ở dàn tế đó.
“Đúng là, không phải mơ rồi.”
Kyle thều thào, lúc này vẫn đang xoa lấy xoa để cằm và cổ đau tê tái.
“Chắc chắn không có giấc mơ nào lại đau đớn thế này… Nhưng mà, nếu thế thì chuyện này là sao?”
Tuy ý thức đã tỉnh táo lại hoàn toàn nhưng cậu vẫn chưa thể nắm được tình hình hiện tại.
Mình chắc chắn đã chiến đấu với Ma Vương trong Ma Vương Điện, tuy đã thắng nhưng bản thân mình cũng bị thương nặng sắp chết… Nếu không phải mơ thì chuyện này là thế nào?
“Đây không phải thôi miên hay ảo giác. Từ đầu mình vốn đã miễn nhiễm với chúng. Quan trọng nhất là, nếu đây là trò của bọn Ma Tộc thì chẳng phải làm vậy chỉ để ngăn một kẻ sắp chết là quá vô nghĩa sao?”
Nghĩ đến đó, cậu kiểm tra tay trái mình. Vết thương vô cùng nghiêm trọng khiến tay trái cậu gần như chắc chắn sẽ tàn phế.
“Lành rồi… Không, không đúng.”
Vết thương cỡ đó, dù cho có sử dụng phép Hồi phục cấp cao nhất cũng không thể cử động trong một khoảng thời gian, hơn nữa ít nhất cũng phải để lại sẹo. Đó là sự thật từ kinh nghiệm của cậu.
Thế nhưng cánh tay trái của cậu lại hoàn toàn lành lặn, hơn nữa cử động không có gì bất tiện. Như thể, ngay từ đầu nó vốn chưa từng mang vết thương đó.
Vô vàn những vết thương khắp người cậu cũng đã biến mất. Thử cử động nhẹ cơ thể cho cậu cho một cảm giác hoàn hảo. Những cơn đau nhói lẫn mỏi mệt ám ảnh cơ thể cậu một thời gian dài đã hoàn toàn không còn.
Kyle chợt nghĩ một thoáng rồi quyết định ra khỏi phòng kiểm tra.
Khung cảnh bên ngoài căn phòng quả thật như bước ra từ ký ức cậu. Càng kiểm tra xác nhận xung quanh càng khiến cậu chắc chắn rằng đây chính là căn nhà trước kia của mình. Nhìn vào chiếc gương trong phòng khách sau đó mới cuối cùng có thể thuyết phục cậu.
“Đúng như mình nghĩ… Mình đã trẻ lại.”
Ngày qua ngày đắm mình trong cuộc chiến khiến cậu chẳng thể nhớ nổi sinh nhật bản thân, tuy nhiên cậu chắc chắn mình đã hơn 20 tuổi. Nhưng hình ảnh của cậu trong gương lúc này còn chưa đến giữa tuổi thiếu niên cộng thêm việc vết thương khắp người cậu biến mất.
Quê nhà đáng lẽ đã bị thiêu rụi, cô bạn thuở nhỏ đáng lẽ đã mất rồi cả chuyện cơ thể trẻ lại và cách nói chuyện của Rieze lúc nãy… Chỉ có một giả thuyết có thể giải thích cho tất cả những thứ đó.
“… Đây không lẽ là quá khứ? Chẳng lẽ mình đã quay về quá khứ sao?”
Cậu rút viên bảo thạch đỏ thẫm từ trong túi quần ra. Tuy vẫn là vầng ánh sáng tỏa ra đẹp mê hồn đến nỗi không thể tin nó có thể thuộc về thế giới này như trước, nhưng cảm giác của luồng ma lực khủng khiếp bên trong giờ đã không còn.
“Không, thế thì thật vô lý… không thể tồn tại thứ ma thuật giúp trở về quá khứ nhưng… Nhưng mà, ngoài nó ra thì chẳng còn cách nào để lý giải…”
Đứng căng não suy nghĩ một hồi, chợt thứ âm thanh phát ra từ dạ dày rỗng khiến cậu không khỏi cười trừ.
“Dù gì thì gì, có thực mới vực được đạo cái đã… Ây dà, có lẽ đây cũng là minh chứng cho việc mình vẫn bình thường chăng…”
Không biết nhà mình có gì không nhỉ? Vừa nghĩ bụng, cậu bước vào nhà bếp cố tìm xem có món nào đã nấu sẵn chưa.
“Rieze chuẩn bị sẵn mấy món này sao?”
Cô vẫn thường nấu ăn thay cho Kyle và gia đình vốn khá tệ trong khoảng nội trợ. Nhớ lại chuyện không ai có thể bì được cô nàng về khoảng này, cậu bắt đầu nhấm nháp từng món.
Một hương vị thật hoài niệm. Hương vị mà sau gần một năm không còn có cơ hội nếm thử khiến cậu gần như đã quên mất đi.
“Không khéo nguội mất… Ăn thôi nào…”
Như thể muốn ngăn bản thân nhận ra từng giọt nước mắt nghẹn ngào đang tuông trào, Kyle bắt đầu nuốt hồng hộc chỗ đồ ăn.
“Đúng là mình ăn hơi nhiều rồi thì phải.”
Nhìn chỗ đĩa đồ ăn trống trơn, Kyle nhăn nhó thều thào. Chỗ đồ ăn đó vốn được chuẩn bị khá nhiều nhưng cuối cùng cậu lại trót ăn sạch tất cả.
“Lỡ ăn xong xuôi hết rồi sao đây, rõ ràng từng đó đồ ăn không thể là phần ăn của một người được… Hửm?”
Lúc ấy, chợt có tiếng động phát ra từ lối ra vào báo hiệu có người vừa đến.
Cậu căng người cảnh giác nhưng chợt nhận ra chủ nhân âm thanh đó. Bằng tiếng bước chân đầy quen thuộc, y tiến thẳng vào nhà bếp.
“Chào cu.”
Vừa bước vào là một gã với bộ tóc vàng cắt ngắn sẫm màu nhưng nom lại rất hợp với khuôn mặt khiến người ta không khỏi cảm thấy như bọn nhóc nghịch ngợm trong xóm phiên bản to xác. Với trang phục tiện cho việc di chuyển, đeo nơi thắt lưng gã là một thanh kiếm rẻ tiền.
“Seran…”
Như Rieze, cậu chàng là bạn thuở nhỏ của Kyle, một tên bạn xấu dính như keo với cậu. Một mối quan hệ keo sơn thực sự đã dính với cậu cho đến phút trút hơi thở cuối cùng.
“Ô, hiếm thấy nha, cơn gió nào khiến một thằng thích nướng ngày dậy sớm thế kia.”
“À, à ừm… chuyện, chuyện này… lâu rồi không gặp nhỉ.”
“Chú lảm nhảm gì thế, hôm qua còn mới gặp nhau đây mà?”
Seran trả lời với bộ mặt ngơ ngát.
Kyle hít thở một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, cậu nhìn kỹ một lần nữa khuôn mặt của Seran. Đúng là rất khác.
“… Vẫn là bản mặt đần độn đó nhưng Seran kia lại toát lên vẻ hăm hổ từ bề dày kình nghiệm. Thế nhưng cái tên trước mặt mình lúc này vẫn là cái thằng ăn hại như xưa…”
“Tuy chẳng hiểu lắm nhưng tao biết chú đang lăng mạ đằng này đấy nhé.”
Hơn nữa còn quá trẻ… Có lẽ chỉ trạt tuổi Kyle lúc này.
Tuy lúc nãy do bất ngờ nên cậu không chú ý lắm. Nhưng quả thật cả Rieze cũng trẻ hơn so với những gì cậu nhớ.
“Mà, đằng này cũng không rảnh ngồi quan tâm chuyện của chú. Giờ thì, ăn sáng nào, ăn sáng nào… SAO SẠCH HẾT RỒI!?”
Seran hét toáng lên đầy bàng hoàng khi nhìn chiếc nồi trống không.
“Mày, không lẽ mày chén hết cả đống này sao!?”
“À, ừm, ngon cực.”
Nói đến đây Kyle mới sựt nhớ, quả thật tên này khi trước rất hay đến ăn chực nhà cậu.
“Chết tiệt, từ hôm qua con Rieze ấy đã lục đục chuẩn bị gì đó nên tao mới ghé qua, vậy mà… Con nhỏ đó tuy cục súc thật nhưng mà tay nghề thì khỏi chê. Mày biết tao mong chờ được ăn thế nào không.”
Kyle một lần nữa kiểm tra lại khuôn mặt của tên Seran, lúc này vẫn đang tiếc nuối quẹt tay rồi liếm lấy liếm để đồ ăn còn sót lại trong nồi.
“À~, hỏi ngu chút. Hôm nay là… ngày mấy năm mấy vậy?”
“Hửm? Chú đúng là hỏi ngu thật, không phải là ngày 24 tháng 5 năm 2823 sao?”
Đúng như mình nghĩ, là 4 năm trước. Vậy đây quả thật là quá khứ rồi.
“… Chắc chứ? Có đúng thật vậy không?”
“Sao mày cứ phải nhặng xị lên về chuyện đó vậy? Chắc chắn đấy…”
Nói đến đó, Seran mới chợp BỐP, đập tay như nhận ra điều gì đó.
“Nhắc mới nhớ, hôm nay hình như là sinh nhật chú thì phải, thế mà tao quên béng đi mất… Tưởng gì, muốn vòi quà đúng không, ‘thằng khốn’?”
“À không, tao cũng không muốn quà gì từ ‘thằng khốn’ như mày đâu.”
“Đành vậy, thế chú chịu khó coi bữa sáng là quà sinh nhật luôn đi nhé.”
“Rẻ mạt quá đấy! Oi. Cơ mà ngay từ đầu nó có phải của mày đâu?”
Lờ đi lời Kyle, Seran nhanh nhảu chuồn ra ngoài.
“Đi đâu thế?”
“Đồ ăn không có thì ở lại làm gì. Hết cách rồi nên chắc tao phải qua chỗ Rieze xem có gì xin ăn không?”
Thật sự là mỹ vị đấy… hắn lầm bầm.
“Nếu chịu dập đầu cầu xin đảm bảo nhỏ sẽ nấu gì đó cho tao thôi! Dù có nói thế nào thì đảm bảo con nhỏ đó cũng sẽ có lúc mềm lòng mà.”
Seran nói những lời thảm hại đó bằng vẻ mặt không chút ngượng ngùng.
“Đúng là chẳng thay đổi gì… Ngay từ bé, chỉ cần mày muốn thì gì đó thì đều có thể vứt bỏ lòng tự trọng và làm mọi thứ hòng có nó nhỉ.”
“Đừng có khen tao nữa. Đỏ mặt rồi này.”
“Không phải khen đâu.”
“À mà nhớ đó, sinh nhật tao là 2 tháng 8. Còn quà thì mày muốn tặng châu báu hay giới thiệu cô nào xinh xinh, tao đều ok tất nhé ~”
“Mày đúng là. Không biết nên bảo đó sẽ không thay đổi hay hắn vốn chẳng thay đổi từ đầu đây.”
Kyle cười méo môi trong khi dõi theo y về phía cửa.
Cũng đã khá lâu rồi kể từ lần cuối cậu có một cuộc trò chuyện như thế.
Đây từng là những thứ rất đỗi đời thường với cậu, nhưng sau mọi chuyện đã xảy ra, cậu mới nhận ra mình trân trọng nó đến nhường nào.
“Giờ thì… mình sẽ làm gì tiếp theo đây.”
Hiện tại chuyện cậu đang ở quá khứ đã được chứng minh, nhưng cậu vẫn chưa hiểu chính xác tại sao mình lại đến đây.
Cậu cần một lời khuyên nhưng lại không muốn kể những gì đã xảy ra cho người lạ.
“… Để bàn chuyện này thì chỉ có ‘người đó’ có thể… Ít nhất nếu như bà ấy đã thức dậy.”
Gãi đầu suy nghĩ lý do đằng sau, cậu tạm thời hướng đến chỗ người đó.
*
Nhà Lenard nơi Kyle sống nằm ở thị trấn Limarze ở rìa ngoại ô Vương quốc Jirgus, và biết đến như một dinh thự lớn trong vùng. Tòa nhà gồm ba tầng và sở hữu cả một khu vườn rộng lớn. Kyle hướng thẳng đến một khu nhà biệt lập nơi góc khu vườn đó.
Căn nhà biệt lập được dựng từ những khối đã kiên cố với mái bằng không có cửa sổ. Một khi bước vào, người ta sẽ phải buộc bước xuống một đoạn cầu thang dốc dẫn xuống bên dưới.
Một mùi hương đầy hoài niệm xông vào cánh mũi Kyle khoảnh khắc cậu mở toang cánh cửa nom có vẻ vững chắc của tầng hầm.
Căn phòng chật chội xếp đầy các kệ sách chất đầy những sách và sách.
Treo trên những bức tường không có cửa sổ là những Ma đạo cụ chiếu sáng bằng【Quang Thuật】gần như vĩnh cửu.
Đây là một loại Ma đạo cụ đặc chế để giữ mức sáng phù hợp mà không làm ảnh hưởng đến những cuốn sách.
Căn phòng bán ngầm kiêm thư khố này loại bỏ ánh sáng mặt trời, độ ẩm và nhiệt độ - những thứ là kẻ thù của sách, đồng thời để duy trì nó ngốn một lượng cả ma thuật lẫn tiền bạc nhiều đến mức người thường chẳng thể tưởng tượng đến.
Thư khố này đồng thời cũng là nhà của đủ mọi loại sách từ sách trẻ em tới những cuốn cấm thư từ thời cổ xưa khi Ma tộc còn ngự trị.
Chính giữa căn phòng được đặt một chiếc bàn cùng vô vàn những chồng sách chất đống.
Người phụ nữ gần như đã bị chôn vùi phân nửa trong núi sách ấy nhận ra sự có mặt của Kyle, ngẩng đầu nở một nụ cười.
“Ara, Kyle-chan. Hiếm khi thấy con đến đây mà nhỉ. Chưa kể lại còn vào giờ này nữa.”
Đúng là bà ấy rồi.
Đã cảm nhận được sự hiện diện của bà từ trước, nhưng vì lý do nào đó khiến việc thực sự đứng trước mặt bà vẫn khiến cậu nghẹn ngào.
“Giờ là sáng rồi còn gì. Mẹ lại đọc sách suốt đêm nữa sao?”
“Ể? À… Vậy ra đã sáng rồi sao?... Đúng là nơi này thật sự khiến người ta mất nhận thức về thời gian mà.”
Người phụ nữ vừa ngáp vừa đáp chính là mẹ của Kyle, Selaia.
Với khuôn mặt trẻ con, tóc cắt ngắn cùng cơ thể nhỏ nhắn, bà trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thực của mình.
Tuy đã quá ba mươi nhưng nhiều người vẫn có thể lầm tưởng hai người là chị em nếu đứng cạnh nhau.
“Con có điều muốn hỏi, mẹ có rảnh không?”
Selaia ngây người nhìn con trai mình.
“Con muốn hỏi ta điều gì sao, chuyện hiếm có rồi đây… Nếu chuyện con muốn biết là về cách ta gặp cha con thì ta có thể ngồi kể cả ngày đấy. Đó là chuyện của 20 năm trước khi…”
“Chuyện đó chắc mình để sau đi Mẹ.”
Kyle ngắt lời mẹ mình, lúc này đang có vẻ vô cùng hào hứng.
Mỗi lúc mẹ Kyle bàn về cách bà gặp cha của Kyle thì độ dài câu chuyện cũng phải kéo dài hàng giờ. Từ nhỏ đến tận bây giờ Kyle vẫn còn ám ảnh những ký ức đó.
“Con muốn hỏi một chút về Ma thuật.”
“Ma thuật sao? Chẳng biết ta có biết đủ để trả lời không đây?”
“Biết tường tận hơn mẹ thì con chẳng quen ai đâu.”
Ma thuật chia thành ba nhánh chính.
Những ma thuật mượn sức mạnh của Thần thánh để tạo ra phép màu – Thần Thuật.
Những ma thuật dùng để sai khiến Tinh linh chủ yếu để giúp chủ nhân điều khiển tứ đại nguyên tố: Thổ, Thủy, Phong, Hỏa – Tinh Linh Thuật.
Và sau đó, được phát minh từ thời kỳ Vương quốc Ma Thuật Cổ đại còn tồn tại, những Cổ Ngữ Thuật có được phần lớn từ những học thuyết nghiên cứu.
Trong số chúng, ma thuật được Nhân loại sử dụng nhiều nhất chính là Thần Thuật và Cổ Ngữ Thuật. Selaia là một trong những người sử dụng Cổ Ngữ Thuật.
Cổ Ngữ Thuật lại được chia theo độ khó thành sáu cấp độ Tối hạ Đẳng thuật, Hạ Đẳng thuật, Trung Đẳng thuật, Thượng Đẳng thuật, Tối thượng đẳng thuật và Đặc Đẳng thuật. Tùy theo cấp độ Ma thuật có thể sử dụng mà người sử dụng sẽ được ban các danh hiệu tương ứng.
Người dùng được Tối hạ Đẳng thuật là những 『Chú Sĩ』, Hạ Đẳng thuật là『Yêu Thuật Sĩ』, Trung Đẳng thuật là 『Ma Pháp Sư』, Thượng Đẳng thuật là 『Ma Đạo Sĩ』, Tối Thượng Đẳng thuật là 『Đại Ma Đạo Sĩ』.
Số người có thể sử dụng ma thuật hàng [Đặc Đẳng] trong tộc Người chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, do đó họ đều được ban tặng một danh hiệu riêng trong đó nổi tiếng nhất phải nhắc đến 『Huy Hoàng』- Nữ hoàng Sekira của Thánh quốc Sula.
Và Selaia chính là một trong số ít những người mang danh hiệu [Đại Ma Đạo Sĩ] trên khắp cả Vương quốc rộng lớn này.
Tin hay không thì tùy, nhưng có vẻ Selaia từng là người trẻ tuổi nhất được tiến cử vào vị trí Ma Đạo Sĩ Hoàng gia của Đế quốc Galgan.
Thế nhưng, hiện tại bà chỉ còn sống cùng thú vui sưu tầm sách của mình bằng phần tiền kiếm được khi còn trẻ cùng gia tài kết xù do Ông Ngoại của Kyle – một nhà tư sản, để lại trước khi mất từ lúc Kyle còn chưa sinh ra đời.
Kyle không biết lý do tại sao bà lại chọn sống ở một vùng quê hẻo lánh như nơi này. Dù có hỏi cậu cũng chỉ nhận được câu trả lời lảng đi.
Nhưng chắc chắn không có ai giỏi hơn bà trong việc giải đáp thắc mắc về Ma thuật.
“Chuyện là… Liệu có tồn tại thứ phép thuật đưa con người ta về quá khứ không ạ?”
“Có đấy.”
Selaia thản nhiên đáp.
“T-Thật ư?!”
“Ừm, dù không được nhiều người biết đến nhưng quả thật có những phép thuật cho phép ta thao túng thời gian.”
“Con thậm chí chưa từng nghĩ chúng có tồn tại nữa là. Một thứ phép thuật tiện dụng… không, phải gọi là bất công như thế.”
“Tất nhiên. Thì bởi vì không phải ai cũng có khả năng sử dụng loại ma thuật đó mà. Nếu đào sâu vào chi tiết thì có tốn bao nhiêu ngày cũng không kể hết nên ta sẽ chỉ nói con nghe về những học thuyết đã được chứng minh về ma thuật can thiệp vào dòng chảy thời gian thôi nhé. Lý do không có nhiều người sử dụng được loại ma thuật này đơn giản là vì lượng ma lực nó yêu cầu.”
Ma lực là nguồn năng lượng mà mỗi người sử dụng phép thuật đều sở hữu, giúp họ có thể thi triển ma thuật.
“Nếu phân hạng cho Ma thuật can thiệp thời gian, có thể nói nó xếp cao hơn [Đặc Đẳng thuật] đến mười bậc. Không tính Nhân tộc, dù có là Long tộc hay Thần thánh cũng không thể sử dụng loại phép thuật này. Nếu thời gian là một con sông lớn nhé, thì con người sẽ to cỡ loài kiến. Tưởng tượng thử xem một con kiến sẽ có thể làm gì trước dòng chảy của con sông đó? Thậm chí dù có là pháp sư vĩ đại nhất trong lịch sử loài người dùng cả một phần sinh mệnh để đổi lấy tất cả ma lực có thể thì cũng có thể thay đổi dòng chảy đó trong chốc lát thôi.”
Đây chính là lý do Selaia đã đề cập đến việc gần như chẳng có ai biết đến sự tồn tại của nó.
“Ra là vậy… Thế giả sử ta muốn quay về nhiều năm trước thì phải làm thế nào?”
“Đơn vị Năm ư? Phải nói là cần sử dụng một lượng ma lực vô cùng kinh khủng. Tích trữ một lượng ma lực khủng như vậy đồng thời… dù nghĩ thế nào thì cũng thật là quá vô lý.”
Bà lắc đầu, như thể muốn nói bản thân ý tưởng đó từ đầu quả thật đã quá hoang đường.
“Giả như… ta dùng một Ma Đạo Cụ cho chuyện đó thì sao ạ?”
Nhắc đến đây, AA! - Selaia chợt thốt lên.
“Hiểu rồi, thú vị đấy. Ma Đạo Cụ có thể tích trữ Ma lực… Cần thời gian và công sức đổ vào nó, nhưng nếu cần thi triển một ma thuật như vậy thì việc sử dụng Ma Đạo Cụ là một lựa chọn tốt.”
Selaia ậm ừ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng, một lần nữa lắc đầu.
“Nhưng nghĩ kỹ thêm một chút có thể nhìn nhận được quá nhiều bất cập. Đầu tiên là, con cần phải thu thập được Ma lực trước khi nghĩ đến chuyện tích trữ. Tuy mất thời gian nhưng con vẫn có thể làm được chuyện này. Nhưng nếu là để quay về quá khứ vài năm thì với sức một người, dù là ở đẳng cấp [Đại Ma Đạo Sĩ] thì cũng phải mất cả nghìn năm.”
Thế còn, một Nghi lễ Cấm thuật. Nghe đến đây, khuôn mặt Selaia tối sầm lại.
“Phải… Đồng ý là bằng phương pháp ngoại đạo đó có thể giúp người ta thu được một lượng lớn Ma thuật… Mà con biết thông tin này từ đâu?”
Lễ Cấm Thuật cơ bản là một nghi thức hiến tế liên quan đến việc đánh đổi một phần sinh mạng để đổi lấy ma lực. Bằng cách này, một người có thể thu về một lượng vô cùng lớn Ma thuật. Thi triển Nghi Lễ Cấm Thuật đồng thời cũng không cần đánh đổi gì từ bản thân người sử dụng nó. Từng có một pháp sư bị bóng tối cám dỗ, sau đó đem hiến tế cả một ngôi làng chỉ để thử nghiệm một phép thuật của ông ta trước đây.
Từ đó, sự tồn tại của Nghi Lễ Cấm Thuật không còn được lưu truyền.
“Con có đọc sơ qua nó trong sách. Cụ thể thế nào thì con vẫn chưa rõ lắm.”
Giai đoạn cuối của cuộc chiến mà Kyle đã trải qua, Nhân loại trước những cuộc tàn sát của Ma tộc đã buộc phải sử dụng giải pháp là thứ Cấm Thuật này làm chiến thuật để kìm chân kẻ thù.
Lúc đó, họ bị áp đảo đến nỗi thậm chí không có thời gian để kích hoạt Ma thuật đó. Đây cũng là lý do Nhân loại cuối cùng phải dùng đến những cuộc tấn công phá vây cảm tử.
“Thế à… nhưng kể cả khi con dùng Nghi Lễ Cấm thì cũng không thể. Nếu muốn trở về vài năm, con cần một lượng cực kỳ lớn ma lực. Ít nhất cũng phải cần mất đến phân nữa dân số trên lục địa này tự hiến tế bản thân.”
“… Phải phải… Chẳng thể nào có chuyện biến phân nữa dân số để chế tạo ra một thứ Ma Đạo Cụ như vậy.”
Nói cách khác, cần phải hiến tế chừng ấy người để có thể thi triển ma thuật đó.
Kyle nhớ lại khung cảnh thây chất thành đống xung quanh Lâu đài của Ma Vương lúc đó.
Đó là những thứ còn sót lại của những người bị bắt làm nô lệ. Sinh mệnh của họ đều hoàn toàn bị rút kiệt để đổi lấy ma lực.
“Còn một vấn đề nữa là chất xúc tác. Với ma thuật thông thường ta có thể sử dụng bất kỳ viên ma thạch hay đá quý nào nhặt được. Nhưng với lượng ma lực cỡ đó thì chẳng có thứ nào trên đời chịu đựng nổi đâu.”
Thứ có thể tích trữ được ma lực bên trong được đặt tên là Ma thạch. Rất nhiều những viên đá đặc biệt hay bảo thạch có thể sử dụng làm Ma thạch.
Mỗi viên Ma thạch đều có mức giới hạn có thể hấp thụ. Nếu vượt quá giới hạn sẽ dẫn đến hiện tượng hòn đá bị phá vỡ khiến ma lực bên trở nên bất ổn và cuối cùng phát nổ.
“Giả như có một thứ như vậy tồn tại… thì ít nhất cũng phải cỡ viên [Trái tim Rồng Thần] trong truyền thuyết”
Vừa nói, Selaia vừa đào bới trong núi sách trên bàn rồi chọn ra một cuốn sách cũ kỹ. Có vẻ như dù trông chỗ này có lộn xộn thế nào thì thì vị Thủ thư vẫn nắm chính xác vị trí của chúng.
“A, đây rồi đây rồi. Thứ này chính là [Trái tim Rồng thần] đây.”
Cuốn sách bà đang mở là về một giai thoại về [Trái tim Rồng thần] cùng một bức vẽ.
Ngày xửa ngày xưa, trở về thời Thượng cổ, tương truyền có một con rồng với sức mạnh vượt trên cả chư vị thần linh.
Phần di hài của con rồng đó được cho là chứa đựng sức mạnh trên cả những vị thần bất tử, bị bỏ lại nơi trần thế. Cuối cùng, nó rơi vào tay Vương quốc Ma thuật của loài Người Cổ đại - Zares.
Sau đó nhờ việc chiếm giữ và sử dụng [Trái tim Rồng thần], một nguồn Ma lực gần như vô tận, mà Zares trở nên phồn thịnh trong suốt nghìn năm.
Thế nhưng, sau khi một nghìn năm trôi qua, ma lực trong [Trái tim Rồng thần] cuối cùng cũng cạn. Đi cùng với đó là sự diệt vong của Zares.
“Thế nên, dù giờ đã trống rỗng nhưng cũng nhờ đó mà giờ nó có thể tích trữ ma lực mới. Có thể nói nó là một công cụ hoàn hảo. Tuy nhiên, kể từ lúc Zares diệt vong, tung tích của viên bảo thạch này cũng biến mất. Cũng phải cả nghìn năm trôi qua từ lúc đó rồi. Chẳng biết nó còn tồn tại trên thế gian này không nữa. Mà cũng có thể nó đã rời khỏi tầm tay tộc Người, thay vào đó lưu lạc đâu đó ở lãnh thổ Ma tộc không chừng?”
“Ra, là, thế…”
Kyle bất giác nắm chặt viên đá trong túi quần.
Bức tranh trước mặt cậu chắc chắn là viên bảo thạch đó.
“Vậy tóm lại, nếu muốn trở lại vài năm thì cần [Trái tim Rồng thần] và sự hiến tế của phân nửa dân số Nhân loại ạ?”
“Nó đó. Thấy chưa? Quá vô lý đúng không?”
“Ừm, đúng là… vô lý.”
Kyle vừa đáp lại nửa tránh ánh mắt Selaia.
“Nhưng mà kể ra chuyện con hỏi ta cũng lạ thật đấy. Như thể con vừa trở về từ tương lai vậy.”
“Haha, Mẹ nói gì vậy, chuyện đó nghe là thấy vô lý rồi đúng không.”
“Phải ha.”
Cả hai bật cười (Phía Kyle có phần gượng gạo)
“Cũng khá lâu rồi mẹ con ta mới được trò chuyện thế này nhỉ, Kyle-chan”
“Thật sao ạ…”
“Thật đó. Rõ ràng dạo gần đây con cố tình tránh gặp mặt ta mà.”
“A~ Không phải con cố ý đâu.”
Trong thân tâm, Kyle hiểu rõ điều Selaia đang nói là sự thật.
Ngày trước cũng vào khoảng thời gian này, Kyle đã tránh mặt mẹ mình cũng chẳng vì lý do gì đặc biệt.
Có thể vì tuổi mới lớn nhưng cho đến tận lúc này cậu vẫn chẳng hiểu nổi tại sao khi đó mình lại làm thế.
“Thiệt tình mà, làm ta cô đơn muốn chết. Cảm giác bị con trai mình ghét khiến ta nghĩ mình như thể không làm tròn bổn phận của một người mẹ vậy.”
“À thì, nói đúng ra thì cả vẻ ngoài lẫn thái độ của Mẹ chẳng có cái nào ‘tròn’ cả thật ấy chứ… Bản thân thì lúc nào cũng ru rú ở nhà, lại còn chẳng quan tâm đến thư gì ngoài mấy cuốn sách. Việc nhà thì dở tệ lại còn chẳng bao giờ dạy dỗ gì con cái như một người mẹ bình thường. Nói chung xét kiểu gì cũng chẳng thể gọi là một người mẹ tử tế.”
“Ừm, tự ta cũng nhận ra điều đó rồi, nhưng mà khi nghe chính con trai mình nghiêm túc nói thẳng thừng như vậy thì đúng là có đau lòng thật…”
“… Nhưng mà dù có là vậy đi chăng nữa, với con, Mẹ vẫn là duy nhất và không ai có thể thay thế.”
Cậu nhất định sẽ không đánh mất bà lần thứ hai.
“Coi nào, con trai ta nói chuyện đáng yêu chưa kìa.”
Selaia mỉm cười ôm lấy Kyle vào lòng.
Vì Kyle vốn cao hơn Selaia khá nhiều nên nói đúng hơn giống như Selaia đang cố bám vào người cậu. Thường thì Kyle sẽ rời khỏi vòng tay bà ngay, nhưng hôm nay, ngay lúc này, cậu đang bận cầm lại những giọt nước mắt nghẹn ngào giữa lúc những cảm giác bồi hồi, hạnh phúc xen lẫn thẹn thùng đang trào dâng bên trong.
“Giờ thì, nói chuyện thế này khiến ta tự nhiên đói quá. Hình như hôm nay Rieze-chan có làm điểm tâm cho chúng ta thì phải. Những món con bé ấy làm thì phải nói là hết xẩy ha ~”
Nhìn thấy Selaia hớn hở chân sáo chạy về hướng nhà chính khiến khuôn mặt Kyle sững lại.
“À… Con xin lỗi. Chuyện là, con lỡ ấy hết sạch chỗ đó mất rồi.”
Lời nói của Kyle khiến nụ cười của Selaia vụt tắt.
“… Vậy… à, thế thì cũng không còn cách nào khác nhở. Thế thì mẹ sẽ ăn đồ dự trữ như mọi khi thôi nhỉ, fufufu.”
“Thật tình con xin lỗi, thật đó.”
“Không sao đâu mà… A! Nhắc mới nhớ, hôm nay là sinh nhật Kyle-chan thì phải nhỉ. Vậy coi như bữa sáng là quà sinh nhật của ta luôn nhé, fufufu.”
“Trời ạ, thật sự với mọi người quà sinh nhật con rẻ mạt đến vậy sao?”