“Hử... Không phải trông cái file đã lưu này hơi lạ à?”
Trong khi tôi còn đang ngu ngơ tự hỏi thế đếch nào bọn tôi lại đi tường thuật trực tiếp về vụ việc của Liselotte, một nữ phản diện tsundere trong một bộ otome game, dưới lốt những vị Thần, tôi nghe thấy tiếng của Kobayashi-san đập vào tai tôi.
Nhìn lên màn hình game trên TV, file đã lưu trông thật sự rất lạ, đúng như cô ấy nói.
Bình thường, mục dữ liệu đã lưu sẽ hiển thị tên route, dữ liệu game, vị trí của nhân vật chính Finne cũng như là lần cuối mở file. Nhưng không hiểu vì lí do nào đó, tên route và phần địa điểm bị lộn xộn hết cả hoặc có thể đã bị sập.
Đáng ra file đã lưu phải hiển thị rằng hôm đó là ngày 18 tháng tư, không lâu sau khi Finne nhập học vào Học viện. Trước đó chúng tôi mới chỉ chọn đi vào sân vườn để gia tăng điểm yêu thích của mục tiêu chinh phục .
Nhân tiện, một route thông thường sẽ kéo dài từ mùa xuân đến mùa thu, và nếu ta dựng đủ flag cũng như kiếm được đủ điểm yêu thích từ một trong 5 đối tượng chinh phục, ta sẽ được tỏ tình trong tiệc khiêu vũ diễn ra vào Lễ hội Mùa thu và bước vào route của người đó.
Trong route harem ngược, bởi mấy nhân vật nam đều cản trở nhau nên Liselotte sẽ là người nhảy cùng Finne.
“Ủaaa...? Sao tôi không copy được cái mục đã lưu nhỉ...?
Kobayashi-san lắc đầu qua lắc đầu lại khi cổ thử vài trò với cái mục đã lưu ấy.
“Cả level của Finne nữa... Sao lại max hết thế này...?”
Khi nhìn vào bảng trạng thái của mục đã lưu, cô ấy tỏ ra ngỡ ngàng.
Bởi MagiKoi là game có yếu tố RPG, ta cũng cần phải nâng cấp cho Finne nữa.
Mặc dù có cao hơn của Finne, level của nhân vật mục tiêu lại thường bị ẩn đi, nhưng có lẽ sức mạnh của họ cũng phụ thuộc vào điểm yêu thích nữa. Và sẽ có một bad end nếu ta bị đánh bại bởi quái vật hay những đối thủ khác trên chiến trường.
Việc dựng flag cho các nhân vật mục tiêu trong các sự kiện sau khi tan trường cũng vô cùng quan trọng, nhưng người chơi cũng không thể tiến xa hơn nếu không nâng cấp cho Finne và để cô ấy trở nên quá yếu trong chiến trận. Cô ấy có thể là nữ chính, nhưng vẫn có thể chết. Các nhân vật trong game này thực sự rất dễ chết.
“Không phải level này đủ cao để đi solo mọi màn rồi à? Sợ thật đấy...”
Tôi nói đúng theo nghĩa đen luôn.
Nếu người chơi quyết định tập trung vào rèn luyện cho Finne, có vẻ như cô ấy có thể đánh bại các sự kiện mà đáng ra chúng ta phải thua vào dịp cuối thu, sau khi Liselotte bị kiểm soát bởi phù thủy. Đây là route solo bí mật.
Để tiến vào route solo, người chơi sẽ không có thời gian để nâng điểm yêu thích với mục tiêu chinh phục, nên ta sẽ chỉ là người quen với họ, không hơn không kém. Liselotte sẽ chết cùng với mụ phù thủy, và Baldur vẫn sẽ chết một cách vô nghĩa trong trận chiến. Đây có lẽ là cái route xàm xí nhất. Thậm chí nó còn chả có cái CG nào đặc biệt cả.
Trận chiến mà đáng ra ta sẽ để thua diễn ra vào sau buổi khiêu vũ của Lễ hội Mùa thu. Liselotte, người bị Hoàng tử đối xử lạnh nhạt, chạy về phòng mình, đuổi theo sau là Finne. Trong khi đó, Baldur, người được giao nhiệm vụ bảo về hai cô gái cũng phải chạy theo họ ra sau vườn, và đó cũng là lúc sự kiện bắt đầu.
Liselotte bị điều khiển bởi mụ phù thủy và chiến đấu với Finne. Sau đó, Finne thất bại và Baldur cũng bị sát hại.
Finne được cứu bởi người bạn nhảy của mình ở lễ hội khi cậu ta nghe thấy tiếng ồn lớn và đến hỗ trợ cô. Cùng với Finne, người vừa thức tỉnh sức mạnh của mình trước cái chết của một người bạn, họ chiến đấu chống lại Liselotte đang bị kiểm soát và cùng nhau chạy thoát. Nhân tiện, nếu đó là route của Baldur, Finne thức tỉnh khi chứng kiến anh ta bị thương.
Nhưng với level đạt tối đa như thế này, việc tự mình hoàn thành tất cả cốt truyện và chiến thắng một đối thủ đáng lẽ không thể đánh bại là hoàn toàn khả thi. Nói cách khác, Finne hiện giờ chiến như một con gorilla vậy. Không, cô ấy chính là một con gorilla. Đáng sợ.
“ Uhhh.. Tôi chịu rồi đấy, chả hiểu gì cả!”
Kobayashi-san cạn sạch ý tưởng, ném bộ điều khiển trong bực tức.
“Ồ, chịu rồi à? Còn hai phút nữa thôi đấy, nên quay lại phòng phát thanh thôi nào.”
Đã gần đến giờ phát thanh sau khi tan trường, nhưng có lẽ tôi phải làm một mình.
Tôi gọi cô ấy trong khi giữ cánh cửa cách âm nặng trịch ấy mở, và sau khi thở dài mệt mỏi, Kobayashi-san cũng vào trong phòng.
――――
“Thực sự là tôi vẫn chẳng hiểu gì hết...”
Sau khi kết thúc ca phát thanh của mình, chúng tôi lên đường về nhà.
Bởi tôi đạp xe đến trường cùng hướng với cô ấy đi bộ, tôi quyết định dắt xe đi cùng cô ấy về nhà.
Từ lúc tôi lấy xe ở nhà xe và gặp Kobayashi-san ở cổng trường, cô ấy không ngừng quan tâm tới cái hiện tượng bí ẩn mà chúng tôi vừa trải qua.
“Ừ thì, tôi cũng không hiểu rõ lắm, và nó cũng khá là kì quái nữa, nhưng mọi thứ chỉ diễn ra ở bên kia màn hình thôi mà, chúng ta vẫn có thể thưởng thức nó chứ?”
Khi tôi nói vậy, bước đi phía sau cô ấy một chút, tôi có thể thấy mái tóc đuôi ngựa đen nhánh của cô nàng lắc qua lắc lại cùng nhịp với bước chân cô.
Cô ấy đi chậm lại một chút để tôi theo kịp, tràn đầy suy tư.
Chỉ khi tôi đi cạnh cô ấy như vậy, tôi mới có thể hoàn toàn nhận thức được sự xinh xắn và nhẹ nhàng của Kobayashi-ssn.
Bình thường, cô ấy là một cô gái luôn ồn ào là tràn đầy năng lượng, rất hiếm khi tôi được thấy mặt này của cô nàng.
“Ừ, tôi cũng không thể hiểu nổi, nhưng để thấy được một cái kết viên mãn nhất thì cũng đâu có tệ... Nhưng, tôi không biết nữa, nó có hơi đáng sợ, phải không?”
Cô ấy nói vậy một cách khó xử rồi quay sang nhìn tôi, ánh tà dương chiếu xuống làm trải dài hình bóng của chúng tôi.
“Vậy, có nên dừng lại không?”
Ngày mai là ngày cuối cùng đến trường trước khi nghỉ hè. Dù vẫn tỏ ra khó xử, cô ấy lắc đầu.
“... Tôi sẽ không dừng lại. Bởi vì sau cùng thì tôi thực sự rất muôn Rize-tan được hạnh phúc. Nhưng tôi lại lôi cả ông vào chuyện này...”
Những lời tường thuật và phân tích của chúng tôi sẽ tránh cho Siegward có những hiểu lầm về Liselotte và đạt được một cái kết viên mãn nhất.
Đó là thứ mà cả hai chúng tôi đã quyết định từ lúc còn ngồi chơi game cùng nhau.
Ánh mắt kiên định giống như khi chúng tôi ngồi chơi game một lần nữa trên khuôn mặt cô nàng.
“Tôi cũng đồng ý. Nó vui mà, phải không?”
Nếu Kobayashi-san cảm thấy vui, vậy thì tôi cũng thế. Đó là điều mà tôi muốn nói.
Thật sự thì, nếu làm điều này để được thấy nhiều hơn những tiếng cười của cô ấy thì tôi đồng ý cả nghìn lần cũng được.
“Kobayashi-san này, bà thực sự là fan cuồng của Liselotte đấy nhỉ?”
Tôi vô thức nở một nụ cười khi hỏi vậy, nhưng cô ấy nhanh chóng thu hẹp ngước nhìn tôi, tiến sát lại gần và chọc vào ngực tôi.
“Ừ thì, tất nhiên rồi, mà Endou-kun này, ý tôi là, ông cũng đọc nhật kí của cô ấy rồi đúng không!? Ông cũng khóc mà, đúng không!?”
“Ừ, tôi có đọc. Và có khóc”
Nhưng mà khóc có tí thôi. Thề luôn, có tí ti thôi mà.
“Vậy thì ông cũng ship cặp Sieg x Rize mà nhỉ? Với tôi, tất cả những gì tôi muốn là Liselotte có thể tìm thấy hạnh phúc cùng với Sieg, chỉ cần vậy thôi...”
Nếu Kobayashi-san ngước nhìn tôi với đôi mắt đẫm nước, chắc chắn tôi sẽ đẩy thuyền cho cổ cả đời cũng được
Ừ thì, một phần nào đó trong tôi muốn được nhìn thấy cái biểu cảm tức giận đáng yêu của cô nàng...
Nhưng tôi không thể nói cái ước nguyện ấy thành lời được, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
“Đúng thế nhỉ!? Nếu Liselotte và Siegward thành đôi, hay ít nhất có thể xóa bỏ tất cả hiểu lầm về cô ấy, vậy thì cổ sẽ không trở thành trùm cuối nữa. Bân cạnh đó, level của Finne cũng tối đa rồi. Tôi có thể thấy nó... Một route mà không ai phải chết...!”
“Kể cả kì nghỉ hè bắt đầu vào ngày kia?”
Tôi bất chợt hối hận vì đã nói điều này với Kobayashi-san, cái biểu cảm tươi rói của cô ấy giờ đã thành một cơn shock luôn rồi. Thực sự cô ấy quên luôn mai là buổi cuối của kì học à? Mà nó viết hết lên mặt cổ rồi còn đâu.
“Ể, thôi nào, thôi nào, tôi muôn thấy cái kết hạnh phúc của Liselotte cơơơơơơ! Làm sao mà chờ được cả tháng chứ!”
Tôi không thể giấu nổi nụ cười của mình khi trông thấy cô ấy lắc đầu nguầy nguậy hờn dỗi như vậy. Cái cách mà cô ấy tràn đầy năng lượng như vậy quá đỗi dễ thương.
Đột nhiên, cô ấy ngừng lắc đầu và nở một nụ cười tươi rói về phía tôi.
“À phải rồi, Endou-kun, cả tôi với ông đều rảnh vào kì nghỉ hè này mà, nên ông tới nhà tôi chơi đi!”
! ?
“Một mình tôi tôi bình luận thì khí lắm, với cả ai biết liệu nó có hoạt động không nếu không có Endou-kun? Đó là lý do tại sao tôi với ông phải ở cùng nhau để chơi hết game suốt kì nghỉ này!? Okay!?”
Kể cả Kobayashi-san có nói vậy với nụ cười tuyệt trần kia đi nữa, tôi không thể tìm nổi từ nào để đáp lại cả.
“Không, tôi... Uhh... Ở nhà Kobayashi-san...?”
Đối với một tên đực rựa cao trung, được crush mời tới nhà không phải là một bước nhảy vọt rồi à?
Khi tôi còn đang có định hình lại những gì cô ấy vừa mới nói bằng giọng run run, cô nàng gật đầu với một nụ cười tươi rói như thể cô chẳng hề để tâm gì đến điều đó vậy.
“Chuẩn, nhà tôi! Nếu ông không đến, tôi với ông không thể gặp nhau đến tận khi kì nghỉ hè kết thúc đâu! Ông muốn vậy à!?”
Ôi mẹ ơi! Tôi nhanh chóng chắp hai tay lại và lắc đầu phủ nhận.
“Không, tôi đâu có ghét phải gặp bà đến thế, Kobayashi-san! Thực ra thì, nếu được tôi còn muốn gặp bà hằng ngày ấy chứ!”
Ôi đệt, rồi, mình nói rồi. Lớ ngớ thế nào lại nói câu ngu ngốc như vậy cơ chứ.
“Rồi, quyết vậy nhé! Đừng có lo quaaaá! Bố mẹ tôi đi làm cả rồi. Còn bà chị tôi là sinh viên đại học nên chắc bả sẽ đi vu vơ đâu đó thôi, nên là tôi sẽ độc chiếm cái nhà này ngoại trừ lễ Obon!”
Kobayashi-san nói vậy với nụ cười đầy phấn khích. Chắc cổ không để ý câu nói hớ của tôi vừa nãy, nhưng lại có vấn đề khác nảy sinh.
“Không, không phải nghe còn ngu ngốc hơn à!? Bà không nghĩ mọi thứ tệ hơn khi tôi ở một mình với bà hả!?”
Khi tôi còn đang bối rối với cái ý tưởng bất chợt ấy, Kobayashi-san lại tỏ ra khó hiểu.
“Vậy, nếu không ổn thì, sao ta không đến nhà ông nhỉ, Endou-kun...?”
“Thế, uh, thế cũng không ổn. Nhà tôi không có máy, nên...”
Không có máy không phải vấn đề duy nhất.
Bị nhìn chằm chằm bởi ánh mắt đầy ngây thơ và thuần khiết của Kobayashi-san, trái tim đen tối của tôi như bị đục một lỗ vậy.
“Thế thì cứ đến nhà tôi đi, được không? Tôi không nghĩ mình được lấy bộ điều khiển từ phòng phát thanh về nhà ông vì có mấy senpai lấy nó rồi, với cả tôi cũng không mang cái ở nhà tôi đi được, vì nó là của chị tôi.”
Cô ấy nói như thể tôi đã đồng ý rồi vậy, nhưng cuối cùng tôi cũng gật đầu đáp lại.
“Tôi... Rồi, tôi sẽ đến. Dù sai tôi cũng là đàn ông con trai mà.”
Nói vậy, một phản ứng có phần ngượng hơn tôi nghĩ, Kobayashi bước đến bên cạnh tôi và ép cánh tay cô ấy vào tôi như thể so sánh chúng vậy.
“Ừ, đúng đấy. Không chỉ tay ông, mà cả chiều cao và bàn tay ông đều hơn hẳn tôi, nhỉ?”
Trong khi cô ấy nói vậy với một nụ cười, tôi mơ màng nhìn vào cánh tay mảnh mai cùng đôi bàn tay bé nhỏ của cô ấy.
Cô ấy nói đúng. Tôi có hơi cao hơn bạn bè đồng trang lứa, và tôi luôn chăm sóc sức khỏe bằng cách luyện tập.
Kobayashi thực sự rất nhỏ nhắn so với tôi. Chắc tôi có thể dễ dàng bế cô ấy lên nhỉ?
“Ah. Hay là ông cảm thấy chán khi cứ suốt ngày phải nghe tôi nói về bộ otome game của mình?”
Cô ấy bỗng nhiên hỏi tôi một câu như vậy. Có phải cô ấy nghĩ tôi trăn trở nãy giờ vì thứ này ư?
“Không, tôi có chán hay gì đâu, với cả tôi với bà đi xa đến thế rồi cơ mà... Hơn nữa...nếu Kobayashi-san cảm thấy hạnh phúc, vậy thì tôi cũng thế.”
Tôi có phần hơi bực vì cô nàng không nhận ra trước đó, nhưng nếu tôi được dành cả kì nghỉ hè bên cạnh người con gái tôi yêu, và cùng cô ấy làm những điều cô ấy thích, tôi không có gì để phàn nàn cả.
Khi tôi trả lời thật lòng với cô ấy, Kobayashi-san nở nụ cười hài lòng.
“... Nói vậy chứ, Kobayashi-san rất dễ thương mà, nên đừng có mời tên con trai nào ngoài tôi đến nhà kiểu này nhé, okay?”
Nụ cười ấy quá đỗi đáng yêu đến mức tôi lỡ nói ra một câu đầy tính ghen tị như vậy. Nụ cười của cô ấy lại trở thành ánh nhìn cau có.
“Tôi sẽ không mời tên nào ngoài Endou-kun đến nhà đâu. Ghê lắm, có thể còn đáng sợ nữa.”
À thì, khá mừng khi cô ấy không nghĩ tôi tởm lợm, nhưng mà ý cổ là gì khi kêu tôi không nguy hiểm?
‘Này, thế là ý gì hả? Thế là bà tin tôi hay bà không thèm coi tôi là đàn ông thế?’ Tôi muốn hỏi cổ câu này quá.
“Vậy thì cứ thế nhé, chuẩn bị lên kế hoạch cho kì nghỉ hè vài ngày mai thôi! Hẹn gặp lại~!”
Trong khi tôi còn đang bận rộn với mớ rắc rối trong đầu, hai đưa tôi đã đến nhà Kobayashi-san lúc nào không hay. Cô ấy vẫy tay chào tôi cùng một nụ cười vô tư rồi đi vào trong.
Trái tim tôi lại lỡ một nhịp khi tôi nhìn thấy nụ cười ấy, mong rằng bọn tôi có thể tiến triển thêm chút ít sau kì nghỉ hè này.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
CG là kĩ thuật đồ họa tạo tạo chuyển động. Nếu muốn hiểu rõ hơn thì wiki-sama nhé Lễ hội truyền thống của Nhật diễn ra vào tháng 8. Người ta thả đèn lồng hoa xuống sông như trong anime ấy.