“Chào buổi sáng, Sedol.”
Buổi sáng bắt đầu với tiếng chim ca.
Cậu bé đang ngủ say trên ghế sofa thì bị đánh thức bởi giọng nói của một cô gái.
“Chào buổi sáng, Tou-chan.”
“Ừ, chào buổi sáng.”
Khi cậu dụi mắt, Touri Lowe, mặc trang phục truyền thống của Sabbath, mỉm cười trước mặt anh.
“Em thay đồ nhé. Kusha đang làm bữa sáng cho chúng ta.”
“Daaaaaaạ.”
Sedol Weber là một cậu bé bốn tuổi.
Cậu sinh ra ở Marshdale, một thành phố ở Austin.
Gia đình cậu đã chạy trốn khi liên quân của Flamel và Aerys tuyên chiến, tìm nơi ẩn náu tại ngôi làng Sabbath tên Othello.
Trên đường đi, họ tình cờ gặp Touri Lowe đang hấp hối.
Thực ra, cô đã từng cứu mạng cha của Sedol, Gomuji.
Gomuji đã cứu mạng Touri và chào đón cô vào gia đình mình để trả ơn.
“Daaạ!”
“Giơ hai tay lên nào. Để chị mặc cho.”
Touri Lowe là một cô gái trầm tính và dịu dàng.
Cô có mái tóc ngắn, thân hình nhỏ nhắn và có vẻ hơi khó gần.
Là một cựu chiến binh, bà có tư thế đứng đắn và nói năng lịch sự.
Sở hữu phép thuật chữa lành [Heal], cô làm việc như một y sĩ tại Phòng khám Anita.
“Bây giờ, chúng ta hãy đến bàn ăn thôi.”
“Cõng đi!”
“Được, được, được rồi.”
Sedol cực kỳ bám với Touri.
Cho dù là đi ngủ hay ra ngoài chơi, cậu luôn đi theo cô ấy.
Và Touri hoàn toàn không bận tâm đến điều đó. Cô ấy hết mực yêu thương Sedol.
Hai người họ giống như anh em ruột với khoảng cách tuổi tác khá lớn.
“Tou-chan, chị ăn cà rốt giúp em nhé.”
“Thôi nào, đừng kén chọn nữa.”
Ngày hôm đó, bầu trời trong xanh trải dài tận chân trời.
Ánh nắng mùa hè chiếu xuống mặt đất, thậm chí cỏ cây cũng đung đưa vì nóng.
“Tou-chan, hôm nay chúng ta có thể chơi cùng nhau không?”
Sedol rụt rè kéo tay áo của Touri khi cậu hỏi.
Có những ngày Touri không thể đi chơi vì công việc ở phòng khám.
“Được, hôm nay chị được nghỉ. Chúng ta có thể dành thời gian bên nhau.”
“Thật ư?!”
May mắn thay, hôm nay là ngày nghỉ của phòng khám. Touri rảnh cả ngày.
“Vậy thì chúng ta ra ngoài nhé. Được không?”
“Được chứ, nghe hay đấy.”
“Yay!”
Nghe câu trả lời của cô, Sedol nhảy cẫng lên vì vui mừng.
Touri đưa tay ra và nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
“Được rồi, rửa bát trước đã, rồi chúng ta sẽ đi.”
“Vângggg!”
Cả một ngày chơi với Touri. Đối với cậu trai trẻ Sedol, không gì tuyệt vời hơn.
.
.
.
“Ồ, đúng rồi, Sedol. Tối nay chị có một bất ngờ dành cho em.”
“Bất ngờ?”
Ngay khi họ vừa chuẩn bị xong để ra ngoài:
“Hãy mong chờ nhé.”
“Ehhh?”
Touri nói thêm với nụ cười bí ẩn.
“Nhớ về trước khi mặt trời lặn nhé!”
Kusha nói trước khi họ rời đi.
“Vânggg!”
Và thế là Sedol và Touri cùng nhau lên đường.
Sedol nắm tay Touri và chạy về phía trước trong tâm trạng tràn đầy năng lượng.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Đến quảng trường phía trước! Có sân chơi ở đó.”
“Ồ vậy ư?”
Có một khoảng đất trống rộng lớn ở ngoại ô làng Othello.
Ban đầu, nơi này được dành cho những người di cư trong tương lai, nhưng hiện tại vẫn chưa được sử dụng.
Vì có rất ít nhà cửa ở gần đó nên đây là nơi lý tưởng để trẻ em vui chơi.
“Hình như đã có trẻ con chơi rồi.”
“Dạ, ai cũng chơi ở đây cả. Em đã từng chơi với họ rồi.”
Nơi này giống như một công viên công cộng dành cho dân làng Othello.
Khi Touri và Sedol đến, một số trẻ em đã chơi trò đuổi bắt.
“Sedol, em có muốn chơi với những đứa trẻ đó không?”
“Hmm… không phải hôm nay.”
Mặc dù Touri đề nghị cậu tham gia cùng họ, Sedol vẫn lắc đầu.
“Em có thể chơi với mấy bạn bất cứ lúc nào. Hôm nay em muốn chơi với Tou-chan cơ.”
“À, chị hiểu rồi.”
Nói xong, cậu ôm chặt Touri.
“Chúng ta cùng chơi đá đá nhé!”
“Tất nhiên rồi, Sedol.”
Trò chơi của trẻ em ở Làng Othello rất khác với những trò chơi mà Touri biết.
Cho dù là do khác biệt về văn hóa hay do khác biệt về giới tính, nhiều trò chơi đều liên quan đến việc chạy nhảy và vận động cơ thể.
“Chị đặt một hòn đá ở đây, sau đó đá nó sao cho nó rơi vào bên trong vòng tròn đó.”
“Chị hiểu rồi…”
Trò chơi mà họ đang chơi giống như golf thu nhỏ.
Một vòng tròn được vẽ cách đó vài mét và mục tiêu là đá hòn đá sao cho nó rơi vào bên trong.
Việc này được lặp lại nhiều lần. Người nào đưa được nhiều viên đá nhất vào vòng tròn sẽ chiến thắng.
“Nhìn kìa, ba lần liên tiếp!”
“Em giỏi quá, Sedol.”
Sedol đặc biệt giỏi trò chơi này.
Cậu đá những viên đá một cách điêu luyện đến nỗi ngay cả Touri cũng không khỏi ấn tượng.
“Em giỏi trò này nhỉ, Sedol.”
“Vâng?”
Sedol rất vui mừng khi được thể hiện trước Touri.
Nhìn cậu ấy vui vẻ như vậy, Touri cười khẽ.
“Tiếp theo, chúng ta hãy trèo cây.”
“Hãy cẩn thận đừng để bị thương nhé.”
Và thế là Sedol tiếp tục chơi và chạy quanh làng với thân hình nhỏ bé của cậu.
“Em trèo cây này rất nhiều.”
“…Có thực sự an toàn không?”
Sedol bắt đầu trèo lên một cái cây ở bìa rừng làng. Cậu dùng chân tay một cách khéo léo và leo lên được khoảng một mét.
“Nhìn này, em là một con khỉ!”
“Ôi trời, đừng đu đưa như thế. Nguy hiểm lắm! Giữ chân cho vững!”
“Ehehehe.”
Trong khi đang tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong đời, Touri không khỏi lo lắng.
Khuôn mặt cô căng thẳng vì lo lắng khi cô nhìn cậu, tuyệt vọng đảm bảo cậu không bị ngã.
“Trèo cây nguy hiểm lắm. Thôi dừng lại đi, chơi trò khác đi.”
“Được rồi… Ừm, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây…”
Cuối cùng, Sedol chán trò leo cây và trượt xuống một cách dễ dàng.
Khi cậu đang nghĩ về việc nên chơi gì tiếp theo, nép mình vào cánh tay của Touri—
“Hừ. Thì ra là hai người.”
“Ah…”
Đột nhiên, một tiếng xào xạc vang lên từ bóng cây.
Một người đàn ông lực lưỡng với đôi mắt sắc bén và cơ thể đầy sẹo xuất hiện trước mặt hai người.
“Whaaaa!”
“Irigol.”
Chính là cựu chiến binh người Sabbath đã tấn công Touri và Sedol hôm nọ.
“Anh có việc gì với chúng tôi không?”
“Không cần phải cảnh giác như vậy đâu.”
Vừa thấy anh, Sedol tái mặt, vội vàng trốn sau lưng Touri. Cô đưa tay che chắn cho Sedol, lặng lẽ đối mặt với Irigol.
“Tôi chỉ có việc ở khu rừng này thôi.”
“Việc gì?”
Họ đang ở sâu trong rừng, xung quanh không có ai cả.
Nếu hắn lại tấn công như lúc trước thì hai người họ sẽ không có cơ hội. Không thể không cảnh giác được.
“Tôi không có ý định làm hại các cô.”
“…Tôi hiểu rồi.”
Tuy nhiên, Irigol không hề có dấu hiệu sẽ ra tay với họ.
Thay vào đó, anh ta liếc nhìn xung quanh trong khi cầm một chiếc giỏ đan bằng cành cây.
“Cô có thấy hoa cơm cháy nào quanh đây không?” [elderflowers]
“Hoa cơm cháy?”
“Đó là những loài hoa màu trắng có mùi thơm ngọt ngào. Tôi đến để hái chúng.”
“…Thưởng thức hoa có phải là sở thích là sở thích của anh à?”
“Tôi không có sở thích nào đặc biệt như vậy cả.”
Touri nghi ngờ, không nhịn được hỏi.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng người cựu chiến binh đáng sợ này sẽ ra ngoài hái hoa.
“Chị gái tôi sắp kết hôn. Chúng sẽ được dùng trong buổi lễ.”
“Ồ vậy ư?”
“Ừ. Là em trai của cô ấy, tôi muốn ăn mừng hết sức có thể.”
Anh giải thích rằng hoa cơm cháy sẽ được dùng làm nguyên liệu cho bó hoa cưới.
Hóa ra đó không phải là sở thích của anh mà là thứ anh ấy cần cho đám cưới.
“Hoa cơm cháy được coi là biểu tượng của sự may mắn. Chúng có mùi thơm dễ chịu và rất thích hợp làm hoa cưới.”
“Thật kinh ngạc.”
“Hoa giờ này chắc phải bắt đầu rồi. Cô có thấy bông nào không?”
Những bông hoa này mọc tự nhiên quanh Làng Othello và nở từ đầu mùa hè trở đi.
Ý nghĩa của loài hoa này là “Tôi hiến dâng mình cho bạn”.
Chúng thường được sử dụng trong đám cưới và những dịp vui khác.
“Tôi không biết nhiều về hoa cơm cháy, nhưng nếu anh muốn hoa màu trắng thì tôi thấy một số bông mọc ở đằng đó.”
“Tôi hiểu rồi.”
Touri nói cho Irigol biết về nơi cô nhìn thấy những bông hoa trắng dọc đường.
Mặc dù giữa họ có chút hiềm khích, nhưng cô không có lý do gì để cản trở đám cưới của chị gái anh.
“Cảm ơn. Tôi sẽ đi xem sao.”
Với một lời cảm ơn ngắn gọn, Irigol liếc nhìn xung quanh một lần nữa trước khi biến mất sâu hơn vào trong rừng.
“Tou-chan…”
“Đó, đó… Thật đáng sợ phải không?”
Sedol chỉ ngẩng mặt lên sau khi xác nhận Irigol đã đi mất.
Chuyện khủng khiếp đó xảy ra chưa lâu, vết thương trong lòng cậu vẫn còn mới.
“Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu. Em không cần phải lo lắng đâu.”
“Dạ…”
Touri ôm chặt Sedol và giữ anh trong vòng tay cho đến khi anh ngừng run rẩy.
.
.
.
“Chúng ta hãy chơi ở sông nhé.”
Sau đó, hai người chuyển ra bờ sông chơi.
Một phần là vì Sedol đã chán việc trèo cây, và một phần khác là vì cả hai đều không muốn nán lại nơi người đàn ông đáng sợ đó từng ở.
“Tou-chan, nhìn kìa! Cá!”
“Đúng, cá đấy.”
Họ đã đến con sông nông chảy ngang qua làng. Có vài con cá nhỏ bơi lội trong nước.
“Bắt chúng nào.”
Sedol cởi quần đùi và giày rồi vụng về nhảy xuống sông.
Cậu cố đuổi theo những con cá để bắt chúng, nhưng lần nào chúng cũng trốn thoát.
“Tou-chan, chị bắt được chúng không?”
“Chị nghĩ chỉ dùng thay thôi thì khó đấy.”
Dòng sông chỉ sâu đến mắt cá chân và rộng khoảng hai mét.
Ở một nơi như thế, Touri có thể xem Sedol chơi mà không phải lo lắng.
“Hình như cũng có rất nhiều ếch.”
“Vậy thì đi bắt ếch thôi! Bên mương kia ấy—”
“Em không thể qua đó được. Mương ở đó bẩn lắm.”
“Nhưng hôm nọ em thấy mấy bạn chơi ở mương.”
“Đó là những đứa trẻ hư.”
Sedol cuối cùng chơi đùa dưới sông cho đến tận tối. Cậu đuổi bắt cá, bắt ếch và ném đá.
“Tou-chan, nè! Ếch!”
“Đ-Đợi đã! Ahh, đùng ném vào chị!”
“Eheheh!”
Sedol chơi cho đến khi toàn thân anh ướt đẫm mồ hôi và bùn đất.
Touri khen cậu ấy khi những viên đá cậu ấy ném nảy nhiều lần qua mặt nước.
Nhưng cô ấy đã mắng cậu một chút khi cậu ném một con ếch vào cô.
“Em đói.”
“Vậy thì chúng ta về nhà nhé?”
Đó là một ngày bình thường và yên bình.
Cả một ngày chỉ chơi đùa trong rừng và sông với Sedol. Đó là điều Touri hiếm khi trải nghiệm trong cuộc sống thường ngày.
“Hôm nay chị có vui không, Tou-chan?”
Trên đường về nhà, tay trong tay với Touri, gần như vô tình, Sedol đã hỏi điều đó.
“Ừ. Chị đã rất vui.”
Đối với một cựu chiến binh như cô, một ngày bình thường ở vùng nông thôn còn quý hơn vàng.
.
.
.
“Này, Sedol! Con về rồi!”
“Bố!”
Một người đàn ông ngồi xe lăn chào Sedol khi họ trở về nhà. Cha của Sedol, ông Gomuji, vừa trở về sau chuyến đi.
“À, xin lỗi vì đã để Sedol lại với em, tiền bối.”
“Bố ơi, bố ơi!”
“Không, tôi cũng thấy vui.”
“Ừ, bố về rồi.”
Sedol vui mừng ôm chầm lấy cha cậu, Gomuji.
Mặc dù quần áo của Sedol dính đầy bùn đất, Gomuji dường như không bận tâm và ôm lại Sedol.
“Bữa tối nay hơi cầu kỳ một chút. Nhìn kìa, mẹ đang nướng thịt cho chúng ta.”
“Yayyy!”
“Bất ngờ” mà Touri hứa hẹn chính là Gomuji về nhà.
Mắt Sedol sáng lên khi nghe tin Kusha đang chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn.
“…Thời gian riêng tư của anh với Kusha thế nào, Gomuji?”
“À, em biết đấy. Vẫn như mọi khi thôi.”
Touri hỏi nhỏ, liếc nhìn Sedol, người đang bận rộn ăn mừng.
Gomuji thực ra đã trở về từ khoảng buổi trưa, nhưng vì Kusha muốn dành thời gian riêng với Gomuji nên Touri đã đưa Sedol ra ngoài cả ngày.
“Kusha là kiểu người rất coi trọng ngày kỷ niệm. Cô ấy muốn lên kế hoạch cho kỷ niệm ngày cưới sắp tới của chúng tôi.”
“Ôi trời, tuyệt vời quá.”
“Có lẽ tôi lại phải để Sedol cho em chăm sóc khi ngày đó đến.”
Vâng, đó chắc chắn là một ngày vui.
Nếu Sedol có thể quay trở lại chỉ một ngày trong quá khứ, chắc chắn đó sẽ là ngày này.
“Bố ơi, chúng ta cùng ăn nhé.”
“Tất nhiên rồi, Sedol.”
Đêm đó, Sedol vô cùng vui mừng khi nhận được món đồ chơi mới từ Gomuji.
Khi mặt trời lặn, Sedol nằm cạnh bố mẹ trên giường, cả ba đều thở nhẹ trong giấc ngủ.
--------------------
Đọc chap này, nghe văng vảng từ trên trời có ai đó kêu lên: “Không công bằng, thế quái nào thằng nhóc này lại được Touri yêu thương như vậy, tôi đổi cả mạng sống mới được có nụ nôn này!!!” =))