Cùng lúc đó, trên hàng ghế khán giả. Một người phụ nữ tóc nâu với chùm tóc mái trắng rủ xuống trước trán, than thở bước đi trên bậc thang đến chỗ ngồi đã được chỉ định. Và ở chiếc ghế bên cạnh cô, một cô gái có ngoại hình thần thái giống hệt, liền bắt đầu oán thầm, lộ ra một ánh mắt tủi thân.
"Huhu~ Hội trưởng~ sao bây giờ chị mới đến vậy."
"Xin lỗi, Teio, có một chút vấn đề cần phải xử lý." Nếu Hoàng Đế đã quyết định sẽ nuông chiều những việc làm của Rei, thì Symboli Rudolf liền phải đi tìm người phụ trách phòng y tế để tiến hành một cuộc trao đổi 'thân thiện' sâu sắc, tránh để tiếng gió của Rei lướt qua phía cô mà trực tiếp đến tai tầng lớp trên của Hiệp hội Trung ương. Bởi vì sau này, nếu cô gái bệnh hoạn đó thực sự xảy ra tai nạn, người đầu tiên hứng chịu chính là các y bác sĩ, sẽ bị quần chúng lôi ra chất vấn và lên án. Vì vậy, bác sĩ chắc chắn sẽ không che giấu tình hình thực tế của Rei. Nếu thực sự xảy ra tai nạn, ông ta chính là tội nhân thế giới bị ngàn người chỉ trích.
(...Cũng may là chỉ ở trong trường đua chứ không phải bị đưa đến một bệnh viện chính quy, chỉ cần đè nén được người chủ trì xử lý khẩn cấp là được.)
Một Nàng Ngựa Tam Quán bất bại, uy nghiêm và sự kinh hoàng của Hoàng Đế vẫn còn ăn sâu vào lòng người. Các Nàng Ngựa và huấn luyện viên ở địa phương chỉ cần nghe đến tên của Symboli là sẽ run rẩy. Huống hồ là một nhân viên y tế nhỏ bé? Dù cho vị bác sĩ đó trong lòng không muốn, cũng phải vì uy danh của Hoàng Đế mà không dám làm càn.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến những việc làm của mình hiện tại, Rudolf lại không rõ tại sao có chút buồn bã, cô rốt cuộc đang làm gì? Lẽ ra nên có những thủ đoạn sắt máu khác có thể xử lý được vấn đề của Rei mới phải, tại sao mình lại nuông chiều cô gái đó như vậy? Lại còn kéo cả người vô tội vào. Có lẽ là bởi vì cô cũng là một Nàng Ngựa. Cùng là Nàng Ngựa, dù cho không hiểu được sự cố chấp của đối phương, cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của đối phương.
"Mà hôi kệ, dù sao với một cơ thể như vậy, em ấy cũng định sẵn là không thể tùy hứng được bao lâu."
Hoàng Đế lắc đầu, Tokai Teio bên cạnh thì không hiểu mà nghiêng đầu.
"Ể? Hội trưởng, chị nói gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là một vài lời cằn nhằn nhỏ thôi. Chúng ta bây giờ hãy tận hưởng thời gian âm nhạc đi." Nếu đã lựa chọn cùng với quả hồ lô vui vẻ của hội học sinh xem Sân khấu Người chiến thắng, bây giờ Hoàng Đế nên tận hưởng thật tốt khoảng thời gian thư giãn thoải mái hiếm hoi. Cô liền cười nhẹ chọc chọc vào má Teio, người sau không những không phản đối mà còn thân mật dựa vào.
"Cũng đúng, không ngờ lần này lại còn có thể xem được màn trình diễn sân khấu của Rei. Xem ra mất nước ngất đi cũng không có gì to tát cả. Hội trưởng chị nói lần này sẽ là một bài hát mới sao?"
"Ừm, đúng đúng..." Rudolf đối mặt với giọng điệu vui vẻ của Teio, vô thức nheo mắt nhếch mép, gật đầu phụ họa theo lời của người sau. Ngay sau đó, một lúc trôi qua, đột ngột run lên một cái.
(Ể?)
Đột nhiên nhận ra lời nói của đứa trẻ bên cạnh có gì đó không ổn, dường như với một vẻ mặt tươi cười đã nói ra một chuyện gì đó ghê gớm lắm. Hoàng Đế lập tức mở to mắt.
Khoan đã, Teio ban nãy nói gì?
(Không ngờ lần này còn có thể xem...?)
Nếu Rudolf không hiểu sai ý của câu nói này... Người phụ nữ tức thì đứng bật dậy khỏi vị trí, trợn to mắt nhìn ra xa về phía cô gái tóc vàng không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên sân khấu phía trước. Cô mỉm cười vẫy tay với tất cả khán giả, hai tay cầm cây đỡ micro, môi kề sát thiết bị âm nhạc trước mặt. Dưới ánh mắt không thể tin nổi của tất cả mọi người, dưới ánh đèn trắng xóa rọi xuống, tiến hành một lời tuyên bố khai mạc sân khấu.
"Kinh ngạc sao? Không thể tin được sao? Cảm thấy khó có thể tin nổi sao? Nhưng, tình hình trước mắt các người không nghi ngờ gì chính là sự thật."
"——" Nếu phải nói trên thế giới này có thứ gì có thể khiến người ta nhìn thấy liền bị sốc tim, không nghi ngờ gì chính là cảnh tượng trước mặt Symboli Rudolf. Người phụ nữ co giật má, miệng hơi hé ra, đầu ngửa ra sau.
(Tại sao?!)
Rei giơ cao tay mình về phía chân trời, sau đó lại chỉ về phía hàng ghế khán giả phía trước, nháy mắt một cái với tất cả mọi người một cách có vẻ tinh nghịch, siết chặt micro trong tay cất tiếng.
"Bởi vì chỉ vì một cơn cảm mạo nhỏ mà ngã xuống không dậy nổi thực sự là quá mất mặt. Vậy thì, với tư cách là một món quà đáp lễ, hãy để tôi đáp lại các vị bằng một màn trình diễn mạnh nhất! Một sân khấu tuyệt vời nhất! Người được yêu thích nhất! Nhà vô địch của Hopeful Stakes! Rei! Một sự trở lại được mọi người mong đợi!"
Tại sao con ngốc đó bây giờ lại ở trên sân khấu!!!!
Symboli Rudolf nhìn biểu hiện hiên ngang của cô gái tóc vàng, hoàn toàn không thể hiểu được. Cơ thể của đối phương có thể kiên trì đứng trên sân khấu hay không đã là một vấn đề, dù cho có miễn cưỡng đến được hội trường, Rei lại phải giải quyết vấn đề mù lòa của tầm nhìn? Phi lý, không thể nào hiểu nổi. Nhưng một màn hoang đường lúc này thực sự đã xuất hiện trước mắt. Hoàng Đế chỉ cảm thấy cả người mình sắp nứt ra. Cô gái phía trước là chê mình chết chưa đủ nhanh hay là chê phiền phức mình gây ra chưa đủ lớn? Còn phải xuất hiện trước mắt khán giả, còn phải tiến hành một màn trình diễn sân khấu cường độ cao, cơ thể đó sợ rằng tức thì sẽ không chịu nổi mà lại ngất đi.
"Cái đồ ngốc đó——"
Tuy nhiên, chưa đợi Hoàng Đế nói xong, hội trường đã bùng nổ một sự hưởng ứng điếc tai.
"ỒỒỒỒỒỒỒỒỒ——!"
Đợi lâu rồi! Tin rằng cô sẽ trở lại! Thật không hổ là công chúa điện hạ đầy thực lực chạy bằng Đại Đào Tẩu! Với một cơ thể mệt mỏi mà tiến hành biểu diễn sân khấu thật sự không sao chứ?
Những lời hỏi han quan tâm rằng bây giờ nên nghỉ ngơi cho tốt vang vọng bên tai Rei.
Khán giả với một ánh mắt tha thiết nhìn cô gái ở trung tâm sân khấu, cô gái cũng không chút sợ hãi mà chính diện đối mặt với ánh mắt của tất cả mọi người. Không cần nhiều lời, cũng không cần những câu cú từ ngữ hoa mỹ. Chuyện mà mọi người mong đợi, chuyện mà cô gái mong đợi, chỉ cần một câu hỏi đáp làm tín hiệu là có thể trực tiếp bắt đầu bung nở ánh sáng rực rỡ.
"Chuẩn bị xong chưa?!"
Tiếng hỏi đáp, lấy màu sắc làm câu trả lời. Những người dưới sân khấu điên cuồng giơ cao gậy phát sáng vẫy vẫy, đã sớm chờ đợi từ lâu.
Rudolf trên má chảy xuống mồ hôi lạnh. Tokai Teio để lộ ra vẻ hy vọng và háo hức. Các Nàng Ngựa sau bức màn nhìn bóng lưng đang đứng trước sân khấu vạn trượng hào quang phía trước, nở một nụ cười bất đắc dĩ mà chúc phúc. Và cả vị khách đến cuối cùng. Đúng lúc đó, một bóng hình xuất hiện ở phía trên cùng của khán đài. Cô gái tóc đen đẩy cửa, dùng nạng để củng cố bóng dáng lảo đảo mà đến. Bởi vì chân cẳng bất tiện mà khó có khả năng lên sân khấu, nhưng ít nhất vẫn phải có thái độ nghiêm túc xem sân khấu đến cuối cùng, ý là để tự nhắc nhở mình.
Cùng với ánh nhìn chăm chú của Admire Vega, sân khấu trước mắt liền với một biển hoa tường vi màu tím violet mà nở rộ, ánh hào quang lộng lẫy màu đỏ rực nóng bỏng từ dưới đất phun lên. Ngay sau đó, những âm thanh của dây đàn có tiết tấu làm khúc dạo đầu. Tiếng vĩ cầm, bàn phím, tiếng trống dồn dập khuấy động không khí. Vài giây sau bắt đầu thêm vào tiếng bass, rồi lại là tiếng bàn phím quét ngang như cầu vồng. Trần nhà bắt đầu lắc lư những chiếc đèn chùm pha lê, những tác phẩm thủ công hoành tráng và lộng lẫy, cứ thế rơi xuống đất tan nát, chìm vào thế giới nhuốm màu lưu ly mộng ảo.
"Bắt đầu đi xin mời các vị thưởng lãm! Một bài tụng ca nhiệt thành." Giọng người cao vút, làm nền cho ca sĩ chính. Sau đó hòa quyện vào nhau, tiếng trống chuyển sang dồn dập, kéo căng dây đàn vang lên. Cô gái tóc vàng nắm chặt micro, bắt đầu gắng sức cất tiếng.