Truyền Thuyết về Nàng Ngựa Bất Bại Mạnh Nhất

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 46

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 12

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 1

Tập 01 - Chương 28 : Bế lên cao

Tokai Teio đã chạy trốn vào lối đi ở cổng vào, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Rei có hơi ngỡ ngàng.

Theo sự hiểu biết của cô về game và anime, Tokai Teio không phải là một nàng công chúa yếu đuối khó có thể chấp nhận nỗi đau thất bại, mà là một Nàng Ngựa bất khuất có thể phấn chấn trở lại sau khi đối mặt với thất bại. Theo dự tính của Rei, dù cho có thất bại trong trận ra mắt, Teio lúc này tuy sẽ khó có thể chịu đựng được kết cục như vậy, nhưng cô ấy tuyệt đối sẽ cố gắng gượng cười để giữ lại một chút tự tôn ít ỏi của mình, lộ ra vẻ gượng gạo khích lệ. Chứ không phải là tháo chạy một cách thảm hại như thế này.

(Không, thực ra là mình đã nghĩ quá đơn giản rồi...)

Nếu xét kỹ lại, những người có thể bình thản đối mặt với thất bại, đều là những đấu sĩ già dặn có kinh nghiệm thành công. Việc không may sảy chân trong quá trình giành Tam Quán kinh điển, và việc thất bại ngay trong trận ra mắt rõ ràng không phải là chuyện cùng một cấp độ. Tokai Teio còn chưa giành được một lần thành công, đã gặp phải một thất bại triệt để. Lòng tự tôn và sự tự tin cần phải được củng cố và trưởng thành qua những chiến thắng không ngừng. Vì vậy sau khi thất bại trong trận ra mắt, đối phương đã không thể chịu đựng được những âm thanh xung quanh và bắt đầu tháo chạy.

Mặc dù những người xung quanh không có ác ý, nhưng những lời hỏi han an ủi ngược lại lại khiến sự thật rằng cô ấy đã thất bại càng trở nên rõ ràng hơn. Quá sắc bén và chói tai, những thiện ý và lời cổ vũ đó. Sự kỳ vọng không thể chịu đựng nổi và sự chán ghét đối với cảm giác bất lực của chính mình, đã dẫn đến việc nảy sinh cục diện này.

"——" Thế là Rei vô thức bước đi, muốn đuổi theo. Nhưng, lại đột ngột dừng lại. Cô làm như vậy thật sự tốt sao? Từ góc độ của Teio mà nói, mình đuổi theo có thể sẽ trở thành sự chê bai thản nhiên của người chiến thắng đối với kẻ thất bại cũng không chừng? Những lời thừa thãi có thể sẽ phản tác dụng. Để cô ấy một mình bình tĩnh lại có lẽ sẽ tốt hơn? Không...

Cô nghĩ mình nên đuổi theo. Nếu Rei chỉ đơn thuần là một Nàng Ngựa bản địa thì thôi, kết quả của cuộc cạnh tranh lành mạnh nhưng lại tàn khốc có thể yên lòng chấp nhận, không ai có tư cách để không phục ai, càng vì kết quả mà đi an ủi đối phương hoàn toàn là sự không tôn trọng đối với thực lực của người ta. Nhưng trong tình huống hiện tại, biết rõ mà lại làm như không thấy, chẳng phải cũng quá giảo hoạt rồi sao?

Tóm lại, trước tiên cứ hành động đã. Bỏ đi những suy nghĩ phức tạp. Cứ rụt rè thì cuối cùng sẽ chẳng có gì thay đổi và giải quyết được. Trước tiên phải chấn chỉnh suy nghĩ và thái độ của chính mình, hành động được đưa ra dựa trên cơ sở đó tuyệt đối sẽ không sai.

Dòng suy nghĩ rối rắm không kéo dài quá lâu, Rei đã lựa chọn đi theo, đây là chiến thắng của phe hành động. Tuy nhiên, chưa đi được mấy bước, cô đã cảm thấy chân mình mềm nhũn, sau đó cả người không còn sức lực, sắp ngồi xuống đất.

(...) Tình trạng bất thường sau cuộc đua vẫn chưa hoàn toàn hồi phục lại. Cơ thể của cô lúc này dường như không cho phép cô tiếp tục hành động.

Và ngay lúc sắp ngồi xuống đất, Rei cảm thấy khuỷu tay mình bị ai đó đột nhiên đỡ lấy, khiến cả người cô trong tư thế nửa ngồi xổm bị ai đó nhấc lên, gần như là bị một cái móc câu lấy để tránh bị rơi xuống. Cảm giác lơ lửng kỳ lạ và sự vững chắc dưới cánh tay khiến Rei không quen mà run lên mấy cái, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ sau lưng mình.

"Một cuộc đua liều lĩnh như vậy chắc hẳn đã khiến cơ thể mệt mỏi rồi nhỉ. Xin hãy tạm thời đừng gắng sức hoạt động, trước tiên hãy đến phòng y tế nghỉ ngơi và kiểm tra một chút đi~ cô Rei."

Rei quay đầu lại, thứ cô thấy là một màu xanh lá và một nụ cười ôn hòa, một người phụ nữ mang lại cảm giác an tâm đang khuyên nhủ cô. "Cô Tazuna, tại sao cô lại ở đây?"

Người đến chính là Hayakawa Tazuna, người phụ trách đăng ký cuộc đua ban nãy. Hai tay cô vòng lại ôm lấy bụng Rei, như đang ôm một con búp bê cỡ lớn, trông có vẻ hơi thân mật. "Ara, xem cuộc đua ở cự ly gần gần đường chạy của trường đua hẳn không phải là chuyện khó hiểu lắm phải không?" Hayakawa Tazuna cười đáp lại. Và lời cô nói cũng thực sự có lý. Đến trường đua là để xem cuộc đua, và sau đó là vấn đề tiếp xúc gần với đường chạy và các tuyển thủ, không phải là một suy nghĩ khó hiểu.

"Cuộc đua của cô tôi đã xem toàn bộ đó. Đã Đại Đào Tẩu trong ngày mưa lại còn đánh bại được cô bé Teio, rốt cuộc phải ghê gớm đến mức nào chứ. Cú nước rút cuối cùng thật sự là rất ngầu."

Nói rồi, Rei còn chưa kịp trả lời, đã cảm thấy má mình bị ai đó dùng ngón tay gãi gãi hơi ngứa. Tiếp đó, cảm giác lơ lửng từ nửa thân dưới càng mạnh hơn, tầm nhìn của cô không ngừng được nâng cao, ngày càng xa mặt đất.

Rei dường như cả người bị bế lên, sau đó lại bị Hayakawa Tazuna mang đi xoay mấy vòng trên không một cách vui vẻ. Chúc phúc? Ca tụng? Nhưng cảm giác giống như biểu hiện vui mừng của các cô gái khi yêu thích một thứ gì đó không muốn rời tay hơn.

"Sau đó chúc mừng cô đã chiến thắng trong trận ra mắt, như vậy cô cũng đã trở thành một Nàng Ngựa có thể tự lập rồi đó."

"Cảm ơn." Rei nói lời cảm ơn, sau đó liền chớp mắt, lộ ra một biểu cảm phức tạp.

"Cái đó... tại sao lại bế tôi lên vậy?" Cô gái không cho rằng mình và Hayakawa Tazuna đã thân mật đến mức này. Hành động của đối phương trong mắt cô thực ra có chút bất thường, lại có thể đối xử như vậy với một người ngoài mới gặp chưa đầy nửa tiếng. Sau đó, bị bế lên như một linh vật giữa chốn đông người thế này, nói thật là có chút xấu hổ.

"Xin hãy thả tôi xuống." Giọng của Rei mang theo chút lo lắng.

"Mư, như vậy không phải càng có cảm giác chân thực hơn về việc giành chiến thắng sao? Và nếu đã chiến thắng rồi, thì việc ăn mừng chiến thắng tự nhiên là chuyện quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Hơi nổi bật và vui đùa một chút cũng không có gì không tốt phải không? Mọi người cũng chỉ mỉm cười thiện ý thôi, cô cũng đừng mang bộ dạng tâm sự nặng trĩu thế này, hoàn toàn không có dáng vẻ của một người chiến thắng."

...Tâm sự nặng trĩu? Tôi sao? Rei bất giác sờ lên má.

Cô gái có lẽ không biết, bộ dạng này của cô trong mắt người ngoài, đặc biệt là trong mắt Hayakawa Tazuna, người biết nội tình, lại mang một cảm giác sai lệch khó có thể một mình chống đỡ đến vậy.

Chiến thắng vốn dĩ nên là vui mừng phải không? Thực lực cũng mạnh mẽ như vậy, một tia chớp trong màn mưa khiến tất cả mọi người phải khâm phục và kích động. Nhưng tại sao? Rõ ràng là mạnh mẽ như vậy, chói lọi như vậy, sau khi chiến thắng, lại vẫn để lộ ra một biểu cảm mỏng manh, một vẻ mặt khó tả.

Đứa trẻ này (Rei) không cười, cũng không lựa chọn tâm sự với bất kỳ ai. Có lẽ là không muốn nói, nhưng có lẽ là không có ai để nói. Dù cho có chiến thắng, nội tâm vẫn không nơi nương tựa. Rõ ràng là ở ngay gần, lại như thể không tồn tại ở nơi này. Trái tim đó dường như không nhìn về phía mình, viên pha lê trống rỗng đó thật sự khiến người ta không nỡ nhìn tiếp.

Vì vậy Hayakawa Tazuna lựa chọn tiếp cận đối phương để ban cho Rei lời chúc phúc về chiến thắng. Với tư cách là một người ở một ý nghĩa nào đó đã biết được một nửa sự thật của cô gái, cô nghĩ mình có trách nhiệm đó. Trách nhiệm gì? Cảm giác nghĩa vụ không rõ nguyên do không hợp lý? Nếu cứ suy nghĩ theo hướng này thì không tốt đâu. Nhìn thấy một đứa trẻ mặt mày ủ rũ mà làm như không thấy, Hayakawa Tazuna không phải là người như vậy.

Muốn dốc hết sức mình cũng không cần lý do gì đặc biệt, chỉ cần hướng theo thiện ý trong lòng là được. Cô cảm thấy mình không thể bỏ mặc đứa trẻ này. Thế là Hayakawa Tazuna dùng một tay chọc chọc vào má Rei, cười nhẹ nói.

"Cô Rei, cô có cảm nghĩ gì về chiến thắng của mình không? Hãy nói cho tôi nghe cảm nhận đó đi, tôi rất quan tâm, bây giờ sẽ không bỏ sót một chữ nào mà lắng nghe toàn bộ đó." Lời nói thể hiện sự tồn tại của một người mỏng manh, cô sẽ nghe và ghi nhớ toàn bộ. Cứ để Hayakawa Tazuna đến khẳng định giá trị và ý nghĩa của Rei.