Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

MOBILE SUIT Z GUNDAM FOUR STORY: AND AS A SOLDIER

(Đang ra)

MOBILE SUIT Z GUNDAM FOUR STORY: AND AS A SOLDIER

Akinori Endoh, Sotsu and Sunrise

Tuy nhiên, trong một bước ngoặt đầy bi kịch, Tiến sĩ Murasame không bao giờ đạt được mục tiêu của mình — bởi cả ba người, Jill, Amari và Four, đã cùng nhau trốn thoát khỏi viện nghiên cứu.

1 4

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

7 15

Nàng gyaru ngây thơ đó đâu phải là bạn gái tôi

(Đang ra)

Nàng gyaru ngây thơ đó đâu phải là bạn gái tôi

Miu Miura

“Chỉ một lần thôi cũng được… xin hãy làm chuyện ấy với tôi!”

5 59

Rồng bán thân

(Đang ra)

Rồng bán thân

글세포

Một ngày nọ, tôi thức dậy và phát hiện mình đã biến thành một con rồng con.Tôi muốn kiếm tiền nên quyết định bán thân.

9 9

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

235 4308

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

90 11343

Quyển 03: Cao Trung - Chương 51: Về quê (C181)

Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, mọi người vẫn phải đi học thêm vài ngày nữa, và ngày cuối cùng chỉ cần học nửa buổi sáng.

Tan học, gia đình của ba bạn nhỏ đều xuất hiện trong đám đông phụ huynh chen chúc.

Bố của Mai Phương là Mai Lợi Quân cùng em gái Mai Nhã, bố của Hạ Duyên là Hạ Tầm, bố của Lâm Hữu Hề là Lâm Quốc Xuyên và người mẹ kế luôn chăm sóc ba bạn nhỏ là Lương Mỹ Quyên.

Đây là lần đầu tiên Lâm Quốc Xuyên theo đoàn đến Giang Thành, thăm trường cấp ba Sư Nhất Phụ Giang Thành nơi Lâm Hữu Hề đang học.

Bình thường ông rất bận rộn với công việc. Có điều đến giờ cũng đã nửa năm chưa gặp con gái, nên ông nghĩ cuối học kỳ rồi, ít nhất cũng phải đến một lần.

Vì vậy ông cố gắng hoàn thành tiến độ dự án, cuối cùng cũng vừa kịp kỳ nghỉ, đi theo xe của Mai Lợi Quân đến Giang Thành.

Lâm Hữu Hề rất bất ngờ khi thấy bố đến, lập tức chạy lại nói chuyện,.Lương Mỹ Quyên cố ý đi ra xa một chút để hai bố con có thời gian riêng.

Lâm Hữu Hề trông có vẻ hơi tức giận.

"Bố, trông bố gầy đi nhiều quá. Ở nhà một mình không chịu ăn uống đàng hoàng à?"

"Ừ... cũng bình thường thôi mà."

"Bố vốn đã có bệnh dạ dày rồi cơ mà, cứ thế này không tốt cho sức khỏe đâu. Con nghĩ học kỳ sau nên nhờ dì Mỹ Quyên về nhà chăm bố một thời gian."

"À... Nhưng vậy thì ai sẽ chăm sóc cho mấy đứa đây?"

Lâm Hữu Hề mỉm cười: "Bây giờ chúng con có thể tự chăm sóc bản thân rồi mà."

Có điều đứa trẻ sẵn sàng thân thiết với bố lúc này chỉ có mỗi Lâm Hữu Hề.

Như Hạ Duyên thấy bố Hạ Tầm đến cũng chẳng có phản ứng gì. Điều đầu tiên cô làm lại là chạy đến thân thiết với em gái Mai Nhã.

"Chị Duyên Duyên!"

Hạ Duyên ôm chầm lấy Mai Nhã 9 tuổi, cười tươi nói:

"Tiểu Nhã, chị Duyên Duyên nhớ em lắm đó. Em cao lên nhiều rồi nè."

Mai Nhã bị Hạ Duyên ôm chặt đến mức thở không ra hơi:

"Chị Duyên Duyên... Chị bây giờ... Béo lên rồi... Á..."

Hạ Duyên lập tức đỏ mặt vì câu nói thẳng thừng của Mai Nhã, không biết nói gì.

Lúc này vẫn phải nhờ đến Mai ca của chúng ta ra tay. Cậu quyết định dạy dỗ em gái, nhẹ nhàng gõ lên đầu Mai Nhã.

"Không được nói chị Duyên Duyên béo nghe chưa. Chị Duyên Duyên gọi là đang phát triển đó, hiểu không hả?"

"Phát... triển?"

Mai Nhã ôm đầu nhìn Hạ Duyên, "Thì ra phát triển có nghĩa là ngực to lên... Tiểu Nhã học được rồi!"

"Đừng có học mấy thứ đó!"

Hạ Duyên đỏ mặt mắng Mai Nhã vài câu, Mai Phương đứng bên cạnh nhìn hai người thân thiết, lúc này Mai Lợi Quân cũng đi tới.

"......"

"......"

Hai bố con im lặng nhìn nhau một lúc.

Bình thường gọi điện Mai Phương chỉ nói chuyện với mẹ Hướng Hiểu Hà, bố Mai Lợi Quân hầu như không nói gì với cậu, đến nỗi nửa năm không gặp, hai người vẫn chẳng biết nói gì.

Người phá vỡ sự im lặng là bố Mai Lợi Quân. Ông gượng cười vài tiếng, vỗ vai Mai Phương, "Thi cuối kỳ... làm bài thế nào?"

"Cũng tạm được."

"Gọi là tạm được là sao đây? Hồi cấp hai con luôn giữ top ba top năm, giờ e là tụt tới đâu luôn rồi ấy nhỉ?"

"Nói bố cũng không hiểu đâu, chuyện này khác với xếp hạng hồi cấp hai."

"Cứ nói đi xem nào, có trong top 10 không?"

"Ừ, thứ 8."

"Ờ, vậy thì cũng còn đỡ."

Mai Phương lúc này phát hiện ra điều khác thường trên đầu Mai Lợi Quân, cuối cùng cậu đột nhiên dừng lại, dường như không biết nói thế nào cho phải.

Trên khuôn mặt cậu hiện lên vẻ thê lương và đau buồn, môi mấp máy nhưng không thốt thành lời, đến cuối cùng mới run run cất tiếng.

"Bố... bố bị hói rồi!"

Mai Lợi Quân nghe xong liền giận dữ:

"Chỉ là tóc ít đi chút thôi, hói cái con khỉ!"

"Bố xem đường chân tóc của bố chạy đến đâu rồi kìa."

"Đàn ông thành đạt đều như vậy cả thôi, có gì đâu?"

Hạ Duyên sau khi âu yếm Mai Nhã xong cũng bắt đầu giúp Mai Lợi Quân nói tốt.

"A Phương, cậu đừng nói thế! Chú Mai giờ là lãnh đạo lớn, công việc vất vả, như vậy cũng rất bình thường mà."

"Ừm ừm, vẫn là Duyên Duyên biết nói chuyện nghe êm tai..."

Từ khi ba người bạn của chúng ta còn nhỏ, Mai Lợi Quân đã luôn có khuynh hướng theo phe Duyên, nên tự nhiên cũng nói chuyện rất vui vẻ với Hạ Duyên.

Hạ Tầm đứng một bên nhìn chiếc áo bông nhỏ của mình nói chuyện vui vẻ với bố người khác, trong lòng có chút buồn bực không tả được.

Nhưng ông không thể biểu lộ ra.

Đặc biệt là trước mặt những ông bố này, ông phải tiếp tục giữ phong độ của mình.

......

Hạ Tầm mong đợi con gái đến nói chuyện với mình, nhưng suốt quãng đường cô đều nắm tay Mai Nhã, dựa vào cánh tay Mai Phương, cười đùa vui vẻ nói chuyện phiếm với Mai Lợi Quân.

Hạ Tầm cuối cùng cũng sốt ruột, bỏ qua thể diện hỏi con gái: "E hèm... Cái... Duyên Duyên này, lâu lắm rồi con mới gặp bố đấy. Sao không chịu nói chuyện nhiều với bố chút đi?"

"Hihi, chú Hạ ghen rồi." Mai Nhã bên cạnh bụm miệng cười khúc khích.

"Bố... bố đừng như vậy nữa được không ạ?"

Hạ Duyên lập tức cảm thấy xấu hổ vì hành động mất mặt của Hạ Tầm, cô giải thích: "Một chút nữa là con không được gặp mặt chú Mai và Tiểu Nhã nữa rồi. Còn mình về đến nhà thì con vẫn có nhiều thời gian để báo cáo cho bố mẹ về cuộc sống ở Giang Thành mà."

"Ờ... Bố biết rồi, biết rồi."

Hạ Tầm có chút ngượng ngùng xoa xoa mũi: "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta cùng đi ăn cơm đi nhé? Hôm nay bố đãi, các con muốn ăn gì cứ nói."

Lúc này Mai Nhã nghe thế liền chạy ngay đến trước mặt Hạ Tầm, dùng giọng điệu rất đáng yêu kéo tay áo ông:

"Chú Hạ ơi chú Hạ ơi, chúng ta có thể ăn thịt dê không ạ?! Cháu muốn ăn lẩu dê béo ấy, cháu muốn ăn lắm rồi! Nhưng bố mẹ cháu keo kiệt lắm, mãi mà không chịu dẫn cháu đi."

"Đương nhiên là được rồi! Tiểu Nhã muốn ăn, chú Hạ sẽ dẫn cháu đi. Tiểu Nhã ngoan thế này, khi nào về quê ăn Tết chú Hạ sẽ lì xì cho cháu một phong bao to thật to nhé."

Mai Nhã đứng bên lập tức nhảy cẫng lên vui sướng, "Cảm ơn chú Hạ! Chú Hạ vừa đẹp trai lại rộng lượng, tốt hơn bố cháu nhiều lắm ạ! Chú làm bố cháu đi ạ!"

Hạ Tầm nghe vậy bật cười không ngậm được miệng, bên cạnh Mai Lợi Quân thì tức giận đỏ mặt:

"Ơ hay, con bé ngốc này, sao lại phản bội bố nhanh thế? Bình thường bố đối xử với con không tốt hay sao?"

"Bố đối xử tốt với con cũng vô ích. Bố đâu có tiền, tiền của bố đều nằm trong tay mẹ hết... Vẫn là chú Hạ và dì Du tốt hơn. Con muốn đổi chỗ với chị Duyên Duyên, con muốn làm con gái nhà chú dì ạ!"

Vậy ra áo bông nhỏ cũng có lúc bị gió lùa hả?

Cô bé Mai Nhã tinh nghịch quỷ quái khiến bầu không khí trên hành trình về quê của mọi người ngập tràn tiếng cười, sự náo nhiệt gần như không thể dừng lại.

Chỉ đến khi Hữu Hề đến hỏi về tình hình học tập của Tiểu Nhã, thế giới mới chợt trở nên yên tĩnh.

Khi bắt đầu hành trình về nhà, Hạ Tầm lái xe đưa con gái và gia đình Lâm Hữu Hề về huyện Bạch Mai, còn Mai Phương cùng em gái Mai Nhã ngồi lên xe của bố Mai Lợi Quân.

"Bố ơi, khi nào mình về huyện Bạch Mai vậy ạ?"

"Khoảng 28, 29 gì đấy thôi. Bố vốn định đón ông bà ngoại lên đây ở luôn, nhưng hai cụ lại muốn chăm sóc vườn rau của mình."

"Không được đâu ạ. Con đã hẹn với chị Duyên Duyên và chị Hữu Hề cùng đốt pháo hoa rồi."

Mai Nhã nhấn mạnh, "Ở Bạch Châu con lại chẳng có mấy bạn thân, họ ở xa quá."

"Biết rồi biết rồi." Mai Lợi Quân yên tâm lái xe.

Giang Thành hôm qua vừa có một trận tuyết rơi, con đường bị phủ bởi một lớp trắng xóa.

Mai Phương đăm chiêu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa kính.

Nghĩ kỹ lại, từ khi ba người bọn họ quen nhau đến giờ, thì ngoại trừ lần Hạ Duyên lên Giang Thành nghỉ hè, hầu như chưa bao giờ xa nhau quá hai tuần.

Đặc biệt là sau khi lên cấp hai, ba ngày không gặp đã là hiếm.

Lên cấp ba thì khỏi phải nói...

Đúng lúc Mai Phương đang cảm khái, điện thoại của cậu bỗng reo lên.

Mai Phương mở ra xem, là tin nhắn Hạ Duyên gửi cho cậu.

【Tớ xuất phát rồi nè!】

Hạ Duyên gửi kèm một bức ảnh sau tin nhắn.

Là ảnh chụp chung của cô và Lâm Hữu Hề trên xe.

Hạ Duyên giơ tay chữ V về phía ống kính, còn Lâm Hữu Hề bên cạnh vẫn giữ nụ cười dịu dàng đầy e ấp như thường lệ.

【Thuận buồm xuôi gió nhé!】

Mai Phương gửi tin nhắn cho Hạ Duyên.

【Thuận buồm xuôi gió nhé!】

Hạ Duyên gửi tin nhắn đi.

Rồi cô chăm chú nhìn màn hình trò chuyện với Mai Phương, gõ vài chữ rồi lại xóa đi. Cuối cùng chỉ gửi một biểu tượng trái tim đỏ.

...

Mình gửi cái này làm gì nhỉ?

Hạ Duyên mím môi tắt màn hình điện thoại, rồi vòng tay qua cánh tay Lâm Hữu Hề, định dựa vào nghỉ ngơi thì điện thoại bỗng rung lên.

Hạ Duyên lập tức mở điện thoại xem tin nhắn, và thấy Mai Phương cũng gửi lại cho cô một biểu tượng trái tim đỏ y hệt.

Cô vui đến mức muốn chết đi được, lại ôm Lâm Hữu Hề thật chặt hơn nữa.

68!

==============================

Easter Egg: Về quê ăn Tết