Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

MOBILE SUIT Z GUNDAM FOUR STORY: AND AS A SOLDIER

(Đang ra)

MOBILE SUIT Z GUNDAM FOUR STORY: AND AS A SOLDIER

Akinori Endoh, Sotsu and Sunrise

Tuy nhiên, trong một bước ngoặt đầy bi kịch, Tiến sĩ Murasame không bao giờ đạt được mục tiêu của mình — bởi cả ba người, Jill, Amari và Four, đã cùng nhau trốn thoát khỏi viện nghiên cứu.

1 4

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

7 15

Nàng gyaru ngây thơ đó đâu phải là bạn gái tôi

(Đang ra)

Nàng gyaru ngây thơ đó đâu phải là bạn gái tôi

Miu Miura

“Chỉ một lần thôi cũng được… xin hãy làm chuyện ấy với tôi!”

5 59

Rồng bán thân

(Đang ra)

Rồng bán thân

글세포

Một ngày nọ, tôi thức dậy và phát hiện mình đã biến thành một con rồng con.Tôi muốn kiếm tiền nên quyết định bán thân.

9 9

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

235 4308

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

90 11344

Tập 01: Mẫu Giáo - Tiểu Học (Hoàn chính văn) - Chương 27: Phương án của Mai Phương

Sáng sớm ngày thứ hai, Mai Phương dậy sớm hơn bình thường. Cậu đứng đợi Hạ Duyên ở cổng khu tập thể.

Vì trường tiểu học cũng không xa nhà lắm, nên bình thường Hạ Duyên đi học cũng không đi cùng mẹ. Đương nhiên cũng không giống như những đôi thanh mai trúc mã ở đất nước hoa anh đào kia, ngày nào cũng đi học cùng Mai Phương.

Khi Mai Phương gặp Hạ Duyên, cô bé vẫn còn nheo mắt ngáp ngủ, trông như vừa mới tỉnh dậy. Thấy Mai Phương đang đợi ở cổng, cô bé vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

"Chào buổi sáng, cậu đợi tớ lâu chưa?"

"Vừa thấy cậu đi tới nên đợi một lát thôi."

"Vậy à..." Hạ Duyên cúi đầu mím môi suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu lên cười nói, "Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé."

Trên đường đi học cùng Mai Phương, Hạ Duyên kể lại những chuyện xảy ra tối qua và thời gian gần đây ở nhà cô bé.

Việc kinh doanh khách sạn của bố Hạ Duyên tuy bề ngoài có vẻ phát đạt, nhưng thực ra đã lỗ vốn từ lâu. Chính vì thế ông liên tục vay mượn bên ngoài, nợ nần chồng chất.

Sau khi mẹ biết chuyện này liền khuyên bố nên bán khách sạn sớm để cắt lỗ, nhưng bố không định làm vậy. Thậm chí còn muốn đem nhà ra thế chấp để trả nợ.

Cuộc cãi vã của hai người trong phòng đã đánh thức Hạ Duyên. Sau khi không can ngăn được họ ngừng cãi nhau, bố Hạ Duyên đã bỏ đi.

Mẹ Hạ Duyên cũng gọi con gái lại, kể cho cô bé nghe nguyên nhân sự việc. Chỉ hy vọng cô bé cũng khuyên bố đừng quá cố chấp nữa.

"Đây là lần đầu tiên tớ thấy bố có biểu cảm như vậy... Trước đây bố luôn là người rất dịu dàng, chưa bao giờ quát mắng tớ và mẹ cả."

Hạ Duyên tỏ vẻ đau khổ, "Nhưng tối qua khi tớ đi nói chuyện với bố về việc này, ông ấy hoàn toàn không thèm để ý đến tớ, còn dạy đời tớ rằng, chuyện người lớn thì trẻ con không nên can thiệp."

Tuy trong lời nói của Hạ Duyên có pha lẫn cảm nhận chủ quan của cô bé, nhưng Mai Phương cũng đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Khách sạn liên tục thua lỗ, bố muốn tiếp tục đầu tư vốn để vực dậy, còn mẹ thì cho rằng đó là cái hố không đáy.

Theo kết cục ở kiếp trước, bố Hạ Duyên đã đạt được mục tiêu của mình, nhưng sau đó cũng gây ra tổn thất lớn hơn, đến nỗi tình hình kinh tế gia đình họ cuối cùng rơi vào vực thẳm không đáy, cho đến khi sụp đổ hoàn toàn.

Qua từng năm thì theo quan sát của Mai Phương, bố mẹ Hạ Duyên là những người rất coi trọng "thể diện".

Thể diện của họ thể hiện ở cách ứng xử và giáo dục con gái. Dù là gặp người giàu hay nghèo, họ đều rất hòa nhã trong cách đối nhân xử thế.

Nhưng những phép tắc này chỉ có thể thực hiện được trên nền tảng vật chất dồi dào. Một khi mất đi của cải vật chất thậm chí còn nợ nần chồng chất, "thể diện" của họ sẽ không thể duy trì được nữa.

Bố Hạ Duyên đúng là người rất thích thể diện, trong mắt Mai Phương, mất thể diện với ông còn khó chịu hơn cả cái chết.

Nhưng nếu nói rằng cuối cùng họ sẽ đi đến mức cực đoan đó, thậm chí còn kéo cả con gái mình theo, Mai Phương dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được.

"Tớ nghĩ... cậu chỉ là một đứa trẻ thôi. Nếu chỉ nói lý lẽ, bố cậu chắc chắn sẽ không nghe cậu đâu."

Hạ Duyên gật đầu, "Tớ biết, tớ thực sự không muốn bố mở khách sạn nữa, bố càng ngày càng thích giao tiếp uống rượu với những người bạn đó. Kể từ khi tớ vào tiểu học, số lần tớ gặp bố ở nhà càng ngày càng ít. Hơn nữa nhìn bố cứ bị ám ảnh với khách sạn như vậy... giống như bị ma ám ấy, khiến tớ cảm thấy rất sợ."

"Trẻ con có thể làm được những việc có hạn, bản thân chúng ta với người lớn vốn không ở vị trí ngang hàng, chỉ dựa vào lời nói để thuyết phục đối phương, điều đó gần như là không thể."

Hạ Duyên thất vọng nói, "Tối qua mẹ đã nói rõ với tớ, nếu bố cứ cố chấp như vậy, mẹ sẽ ly hôn với bố, còn hỏi tớ muốn theo ai. Tớ rất sợ bố mẹ thật sự ly hôn... Tớ không muốn phải lựa chọn như vậy."

Mai Phương suy nghĩ một lúc, "Nếu cậu không muốn thấy tình cảm của bố mẹ tan vỡ, lại muốn ngăn bố mình cố chấp... Có lẽ, phương án này có thể có tác dụng..."

"Cậu nói... phương án gì?"

Mai Phương nhìn Hạ Duyên, từng chữ từng chữ nói ra phương án của mình.

"Bỏ... bỏ nhà đi?"

Trẻ con với tư cách là người được giám hộ, muốn thử thuyết phục bố mẹ đồng ý điều gì đó, cơ bản chỉ có thể trông chờ vào việc bố mẹ có chịu nói lý lẽ hay không.

Ví dụ như muốn nuôi mèo, muốn cặp sách mới, muốn đồ chơi, thì sẽ hẹn với bố mẹ kỳ thi sau đạt bao nhiêu điểm, xếp hạng bao nhiêu.

Sau khi đạt được mục tiêu này, đa số phụ huynh cũng sẽ đồng ý đáp ứng mong đợi của con cái.

Nhưng điều này chỉ giới hạn ở một số phần thưởng vật chất.

Đối với bố của Hạ Duyên, những kế hoạch liên quan đến phát triển sự nghiệp tương lai, chỉ có thể thảo luận ý kiến với người lớn.

Quan điểm của trẻ con hoàn toàn không cần thiết phải xem xét.

Trừ phi... có thể khiến bố mẹ hiểu được những mong muốn cấp bách của con cái.

Chuyện của mình phải do mình làm chủ. Vì vậy thường xảy ra xung đột về tính độc lập với phụ huynh. Việc trẻ con bỏ nhà đi chính là biểu hiện bên ngoài của ý thức độc lập này.

Nguyên nhân trẻ con bỏ nhà đi có rất nhiều, một mặt có thể là do học hành nặng nề, một mặt có thể là do thiếu tình cảm từ phụ huynh lạnh nhạt. Chỉ có số ít thì là chán ngán cuộc sống đơn điệu, muốn ra ngoài phiêu lưu.

Ngoài ra, sự dụ dỗ xúi giục của người xấu cũng là một trong những nguyên nhân khiến trẻ con bỏ nhà đi.

Như Mai Phương chẳng hạn.

"Cậu... cậu nghiêm túc đấy à... bảo tớ bỏ nhà đi?" Hạ Duyên bị đề xuất của Mai Phương làm cho sốc, "Tại sao làm vậy lại có thể giải quyết vấn đề?"

Mai Phương gật đầu, "Cậu thử nghĩ mà xem. Bố mẹ cậu yêu thương cậu như vậy, cậu mà bỏ nhà đi, họ có phải sẽ buông hết mọi việc trong tay để đi tìm cậu không? Như vậy họ cũng sẽ nghiêm túc đối xử với suy nghĩ của cậu. Điều quan trọng nhất trong này, chính là "SUY NGHĨ" của cậu."

"Nhưng mà... làm vậy thì to chuyện quá!" Hạ Duyên lẩm bẩm, "Nếu thật sự bỏ nhà ra đi, chắc chắn bố mẹ tớ sẽ lo lắng phát điên mà đi tìm tớ khắp nơi."

"Cậu vốn chỉ giả vờ bỏ nhà ra đi thôi, thông qua việc khiến họ lo lắng để họ nhìn nhận nghiêm túc suy nghĩ và ý kiến của cậu."

"Giống như trên tivi ấy hả? Nhưng tớ có cãi nhau với người nhà đâu, bỏ nhà ra đi thì kỳ quá."

"Cậu nhìn bố mẹ cãi nhau, bản thân không làm được gì, chẳng lẽ không thấy buồn sao? Mẹ còn nói muốn ly hôn với bố, bắt cậu chọn sống với ai, cậu muốn vậy sao?"

"Nếu thật sự ly hôn, cậu thử nghĩ xem sau này cậu học cấp hai, cấp ba, đại học, thậm chí khi kết hôn, nếu bố cậu cưới cô khác, đến lúc đó thì..."

Lời thì thầm của Mai Phương khiến Hạ Duyên dần nhận ra mối nguy to lớn. Cô bé vội vàng bước tới bịt miệng Mai Phương.

"Đừng nói nữa! Cậu... cậu đáng ghét quá!"

Mai Phương vẫn phát huy ổn định khả năng lừa gạt trẻ con, chỉ một lúc đã khiến Hạ Duyên khóc.

Thấy sắp đến trường rồi, cô vội vàng dùng tay dụi mắt.

"Lời tớ nói đúng là hơi độc mồm độc miệng, nhưng cũng là sự thật. Vì vậy, cậu nhất định phải bỏ nhà ra đi, dùng hành động thể hiện nỗi đau lòng của mình, buộc bố mẹ phải nhìn nhận nghiêm túc ý kiến của cậu. Nếu bố được toại nguyện để gia đình phá sản, hoặc mẹ thật sự ly hôn với bố, những điều này đều không phải là điều cậu muốn thấy, đúng chưa?"

"Nhưng mà... nhưng mà..."

Hạ Duyên nhìn Mai Phương với ánh mắt lo lắng, "Tớ chưa bao giờ có kinh nghiệm bỏ nhà ra đi, tiền trong người cũng không biết có đủ không. Nếu thật sự gặp phải người xấu thì tớ phải làm sao..."

"Cậu sợ gì chứ. Chúng ta là bạn thân như vậy, làm sao có thể yên tâm để cậu đi một mình được."

Mai Phương vỗ vai Hạ Duyên, "Tớ cũng sẽ bỏ nhà ra đi -"

"Giúp cậu bỏ nhà ra đi."