"Vâng... Bố à? Con ở bên này rất ổn ạ."
"Dì Lương nấu ăn ngon lắm, vâng."
"Cãi nhau á? Không có đâu ạ. Con với A Phương và Hữu Hề tình cảm vẫn rất tốt ạ."
"Về nhà dịp Quốc khánh à... Con không muốn về lắm."
"Hữu Hề và A Phương đều không về, con về một mình làm gì chứ?"
"Nhớ mẹ á? Ừm... cũng không hẳn. Con đâu còn là trẻ con nữa đâu. Chắc chắn không thể lúc nào cũng bám lấy bố mẹ được."
"Thôi được rồi, vậy thôi nhé. Không phải bây giờ bố đã có thể dành nhiều thời gian hơn để ở bên mẹ sao! Dẫn mẹ đi chơi nhiều hơn, ở bên mẹ nhiều hơn này."
"Hơn nữa đây không phải là cơ hội tốt để bố mẹ có thời gian riêng tư sao... Mẹ con đẹp thế mà bố lại không ở bên, chắc chắn mẹ sẽ có ý kiến đấy!"
"Thôi được rồi, vậy thôi nhé, không tán nhảm với bố nữa đâu... Vậy nhé, bái bai!"
Hạ Duyên cúp điện thoại, ngồi trên giường suy nghĩ một lúc, rồi vui vẻ ôm gối lăn qua lăn lại trên giường.
Ngày mai chính thức là ngày Quốc khánh, kỳ nghỉ vui vẻ bảy ngày.
Lương Mỹ Quyên dự định nhân dịp Quốc khánh về nhà một chuyến, gặp chồng là Lâm Quốc Xuyên.
Ban đầu dự định là đưa cả ba đứa về nhà, nhưng Lâm Hữu Hề kiên quyết ở lại, Mai Phương cũng không có kế hoạch về nhà, Hạ Duyên đương nhiên cũng thuận theo đó mà ở lại.
Bố của Hạ Duyên là Hạ Tầm rất không đồng tình với chuyện này. Ông đã nhiều lần thương lượng với cô để cô về thăm nhà, nhưng cũng bị Hạ Duyên từ chối bấy nhiêu lần.
Trong lòng cô ấy cũng đã rất rõ. Hoặc là để cả ba cùng về, hoặc là cả ba đều không về.
Đừng nhìn Duyên Duyên có vẻ ngây thơ không nghĩ ngợi gì chứ.
Cô ấy cũng hiểu rất rõ, nếu bây giờ cứ để A Phương và Hữu Hề ở lại đây vài ngày.
Khi cô ấy từ nhà trở lại sau kỳ nghỉ Quốc khánh, chắc chắn giữa A Phương và Hữu Hề sẽ không còn chỗ cho cô ấy xen vào nữa.
Biết đâu kẹo cao su vừa được phát ở trường cũng hết mất...
Hạ Duyên đang nằm sấp trên giường nghịch hộp giấy kẹo cao su thì Lâm Hữu Hề gõ cửa bước vào, khiến cô ấy vội vàng giấu kẹo cao su vào trong chăn.
"Sao... Sao vậy?"
Lâm Hữu Hề hơi tò mò nghiêng đầu nhìn thứ Hạ Duyên giấu vào chăn, rồi mỉm cười nói, "Dì tớ bảo tớ hỏi cậu, dịp Quốc khánh nói chuyện với nhà thế nào rồi? Có muốn về không?"
"Không về không về, bây giờ studio Sữa Hạt Lựu có nhiều việc phải xử lý quá. Tớ lại còn đang bận học soạn nhạc điện tử nữa. Giờ mà về nhà một chuyến thì tốn thời gian lắm..."
Hạ Duyên vừa nói vừa liếc nhìn Lâm Hữu Hề, "Cậu không định đột nhiên cùng A Phương về nhà đấy chứ?"
"Không đâu... Sao bọn tớ lại làm chuyện đó chứ."
"Ừm... Không... không về thì tốt."
"Nhưng lần này tớ muốn nói chuyện khác."
Lâm Hữu Hề ngồi xuống cạnh giường, "Nhạc Hân Di vừa liên lạc bảo muốn đến Giang Thành chơi mấy ngày nhân dịp Quốc khánh đấy. Tớ nghĩ nếu dì về nhà thì cô ấy có thể ở lại đây với chúng ta."
"Được đấy, được đấy! Để cậu ấy đến chơi đi. Mà chỉ có mình Nhạc Hân Di thôi sao?"
"Cậu ấy có mời Bành Tuyết đi cùng nữa, nhưng Bành Tuyết vẫn chưa chắc có đến không."
"Tiểu Tuyết khách sao quá rồi. Sao không hỏi tớ một tiếng chứ. Chắc chắn tớ sẽ mong cậu ấy đến mà."
Hạ Duyên đang lẩm bẩm thì bỗng nhiên Lâm Hữu Hề thò tay vào chăn, lấy ra thứ mà Hạ Duyên đang giấu trong đó.
"Ái chà!"
Hạ Duyên cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt đỏ bừng lên và cố với lấy, "Hữu Hề, trả lại cho tớ đi!"
"Sao cậu cứ cầm cái này chơi mãi vậy... Giờ đã học xong giáo dục giới tính rồi, bình thường cũng không dùng đến nha."
"Chỉ là tớ chưa nghĩ ra nên để ở đâu cho hợp thôi... Tớ sợ dì Lương nhìn thấy sẽ hiểu lầm mất. Vì trường học ở huyện nhỏ kia chắc chắn không phát thứ này đâu nhỉ?"
Lâm Hữu Hề không có ý trêu chọc Hạ Duyên, thấy cô nói vậy liền trả lại kẹo cao su cho cô.
"Cậu phải giữ gìn cẩn thận đấy. Đừng có lúc nào cũng lôi ra chơi như vậy. Ở nhà thì không sao nhưng ở trường sẽ bị hiểu lầm là con gái nhẹ dạ dễ tính mất. Như vậy dễ gây ra rắc rối không đáng có lắm."
"Điều này đương nhiên là tớ biết rồi..."
Chỉ khi nào ở nhà tớ mới lấy ra chơi thôi mà.
Hạ Duyên cất kẹo cao su vào ngăn kéo, bỗng cảm thán, "Nói đến đây thì... Trước đây Hữu Hề rõ ràng rất nghe lời tớ mà. Sao giờ lại trở thành người giống như chị gái vậy..."
"Cậu không thích bị tớ dạy dỗ sao?"
"Không phải ý đó đâu! Như vậy cũng tốt mà..."
Hạ Duyên vừa lẩm bẩm vừa đi đến bên Lâm Hữu Hề, nắm lấy tay cô và nói:
"Kỳ nghỉ bảy ngày Quốc khánh này, cậu nói xem chúng ta nên sắp xếp thế nào cho hợp lý nhỉ?"
"Còn phải xem Nhạc Hân Di và Bành Tuyết định đến mấy ngày đã."
Lâm Hữu Hề thở dài đầy bất lực, "Nếu có thể, tớ hy vọng họ có thể về sớm."
"Trực tiếp vậy luôn á hả?! Bạn bè lâu ngày mới gặp lại, lẽ ra nên vui vẻ hơn chứ."
"Vậy thì cậu tiếp đón hai người họ đi. Tớ sẽ đi làm cùng A Phương."
"Không, không được đâu! Phải cùng nhau chứ..."
"Thấy chưa, cậu cũng không muốn bỏ lỡ mà."
Lâm Hữu Hề khẽ mỉm cười, "Đây là cơ hội để được ở bên A Phương một khoảng thời gian rất rất rất dài đấy."
Cơ hội rất rất rất dài à...
Mai Phương đang làm việc thì bỗng nhiên hắt xì.
Cậu mở máy tính, thấy Trương Minh đã nhắn tin cho mình trên QQ.
【Hạ Chí Chưa Đến】: Cậu có kế hoạch gì cho Quốc khánh không? Có muốn đi chơi cùng không?
【Tiểu Phương Phương Nghịch Thiên】: Kế hoạch mà tớ bảo cậu viết hôm trước xong chưa? Ngày nào cũng chỉ lo nghĩ đến chơi thôi.
【Hạ Chí Chưa Đến】: Cậu là quỷ à!
【Tiểu Phương Phương Nghịch Thiên】: Đùa thôi, muốn đến thì đến đi. Đến Giang Thành chơi này, tớ một mình một phòng, tối có thể ngủ cùng tớ.
【Hạ Chí Chưa Đến】: Thế thôi tớ ở nhà chơi game vậy. Bên cậu toàn con gái thôi, âm khí quá nặng.
【Tiểu Phương Phương Nghịch Thiên】: Đồ nhát gan.