Đêm khuya thanh vắng, khu biệt thự cao cấp Thanh Trúc, thành phố Kim Hải.
Thạch Phong lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế sa lon da mềm mại, trên tay cầm một tập tài liệu, ánh mắt nhìn về phía bể bơi ngoài hiên tràn đầy tiếc nuối cùng tức giận.
Thạch Phong vốn là đội trưởng của U Ảnh Studio – một trong bốn studio lớn nhất thành phố Kim Hải, thống lĩnh mấy trăm ngàn thành viên công hội U Ảnh, hơn nữa còn là game thủ nổi tiếng chơi Kiếm Sư Ma Thuật, nhưng bây giờ lại chỉ có thể ngồi đây uống rượu giải sầu.
10 năm gắn bó với game.
10 năm chém giết đẫm máu.
Trải qua biết bao nhiêu đau đớn cùng gian khổ mới dẫn dắt công hội U Ảnh trong 《 Thần Vực 》 chiếm giữ 10 vương quốc lớn, đã có thể cùng các công hội nhất lưu khác đánh chiến một trận, tận hưởng vô vàn vình quang. Nhưng giờ đây, chỉ 1 tờ giấy trước mặt này đã biến tất cả mọi thứ trở thành mây khói, một đi không trở lại.
Thạch Phong chưa bao giờ nghĩ tới 10 năm công sức của mình sẽ đổ sông đổ biển, vì 《 Thần Vực 》mà hi sinh cả tuổi trẻ, bây giờ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mọi thứ bị người khác cướp lấy. Tất cả chỉ vì Thạch Phong phản đối U Ảnh sáp nhập với Hùng Bá Thiên Hạ nên tập đoàn tài chính Thiên Lam Hoa liền lập tức đuổi đi, cướp lấy tài khoản Kiếm Vương lv 200 vốn là tâm huyết 10 năm trời mà chỉ đền bù một chút tiền.
Thạch Phong chỉ nhận được vỏn vẹn 5 triệu đô cùng một căn biệt thự, nghe tưởng nhiều nhưng so với lượng tiền mà 1 ngày 10 vùng đất trong Thần Vực thu vào thì nhiêu đó không đáng là bao cả.
Bản thân chịu bao cựu khổ, không chỉ có U Ảnh trở thành một công hội lớn mạnh mà còn làm cho tập đoàn Lam Hoa tép riu trở thành một đại tập đoàn tầm cỡ, công lao lớn nhất chính là thuộc về Thạch Phong. Vậy mà giờ đây bọn chúng coi Thạch Phong đi chỉ là một tên rác rưởi, ném đi không suy nghĩ, với bọn khốn này, Thạch Phong thề sẽ trả thù tất cả.
“Ta nhất định sẽ không cam chịu như thế này, chỉ đơn giản là làm lại từ đầu.”
Trong ánh mắt Thạch Phong sáng lên 1 tia hi vọng cùng kiên định, lập tức xé nát tờ hợp đồng trong tay rồi cầm lấy bình rượu bên cạnh uống 1 hơi đến hết.
Dù không còn tài khoản Kiếm Vương, không còn công hội giúp đỡ, thế nhưng kỹ thuật cá nhân cùng với kiến thức của bản thân sẽ không bao giờ phản bội mình. Chỉ cần kỹ thuật không bị mai một thì vẫn có thể làm lại từ đầu, sẽ một lần nữa xây dựng lên vương quốc
của chính mình.
---------------------------------------------------
Sáng sớm, mặt trời vừa lên.
Reng reng reng!
Tiếng chuông báo thức của điện thoại kêu lên inh ỏi.
Thạch Phong mở mắt ra, trong lòng có chút bực bội, miễn cưỡng ngồi dậy vơ lấy chiếc điện thoại ở cạnh giường, chắc hẳn do đêm qua say quá nên ngất đi lúc nào không hay.
“Lô, có việc gì?”
“Phong đại ca, Hắc Tử đây, đại ca nói vậy là sao? Chẳng phải hôm qua chúng ta đã thống nhất là sẽ trở thành game thủ chuyên nghiệp à. Hôm nay chính là ngày U Ảnh studio đến trường chúng ta tuyển dụng, không phải đại ca vẫn luôn muốn trở thành thành viên nòng cốt của U Ảnh sao?”
Thạch Phong bổng cảm thấy có gì đó không đúng.
Vừa mới bị đuổi đi xong, sao mà giờ lại tới U Ảnh ứng tuyển cơ chứ.
“Đại ca, đại ca có đang nghe không đấy? 10h là bọn họ bắt đầu phỏng vấn rồi đấy, nếu không nhanh lên là không kịp đâu!”
“Hắc Tử, đừng đùa nữa, anh vừa mới bị U Ảnh đuổi việc mà.”
“Đuổi việc? Đại ca hôm qua uống bao nhiêu rượu mà giờ vẫn chưa tỉnh thế? Hôm nay mới là ngày đầu tiên U Ảnh tuyển người, làm sao đại ca lại bị đuổi được? Thôi đại ca rửa mặt cho tỉnh rồi nhanh đến đây đi.”
Thạch Phong còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Hắc Tử đã tắt máy.
Thạch Phong ngơ ngác nhìn vào chiếc điện thoại đang cầm trên tay, chợt nhận ra đây không phải điện thoại của mình đang dùng nhưng lại có chút quen quen. Rõ ràng là mới mua Iporn 12 Pro Plus được vài hôm mà.
Ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một lượt.
Căn phòng nhỏ không tới 15m vuông trông như cái ổ lợn, khắp nơi lả tả giấy tờ cùng sách hướng dẫn liên quan đến game, còn cả chiếc laptop cũ nát ở góc bàn nữa. Trong chiếc tủ quần áo đặt sát tường treo vài bộ quần áo cũ vải đã sờn, mà nhìn vào chiếc gương ở cánh tủ hiện lên 1 khuôn mặt quen thuộc.
Thạch Phong nhìn khuôn mặt quen thuộc trong gương không khỏi hoảng hồn.
“Sao mình lại trẻ lại được?” Thạch Phong đi lại gần chiếc gương, nhìn đi nhìn lại mới chắc chắn mình đã trẻ lại.
Tối hôm qua còn ở trong biệt thự rộng rãi xa hoa, hiện giờ lại ở cái nơi tồi tàn tan nát này, hơn nữa lại còn trẻ ra.
Ký ức bỗng nhiên ùa về, 10 năm trước, vì để có vốn chơi Thần Vực, lúc học ĐH năm thứ 4 thì Thạch Phong đành cắn răng thuê một cái phòng trọ nhỏ tàn tạ, thời gian sau kiếm được tiền mới đi thuê một căn phòng hẳn hoi hơn.
Nhớ năm đó đúng là cực kỳ gian khổ, mà hoàn cảnh gia đình cũng khó khăn, vì muốn cho con đi học ĐH mà cha mẹ Thạch Phong chạy vạy ngược xuôi, thiếu nợ một khoản không nhỏ, hàng tháng còn cố gắng gửi tiền sinh hoạt để mong con không phải khổ sở.
Thạch Phong cũng muốn kiếm tiền để cho gia đinh tươm tất lên, thé nhưng mỗi năm sinh viên tốt nghiệp đấy rẫy, muốn có một công việc ổn định cũng rất khó. Lúc ấy game online đang rất HOT nên mới tham gia. Để có thể trở thành cao thủ, hắn cắn răng mua 1 cái mũ trò chơi, lấy mục tiêu trở thành game thủ chuyên nghiệp, ngày đêm không ngừng luyện tập.
VÌ tiết kiệm tiền, Thạch Phong chỉ ăn bánh bao không nhân cùng mì tôm sống qua ngày, mỗi khi lớp tổ chứ liên hoan hay đi chơi thì đều lấy cớ bận rồi không tham gia. Chính vậy nên dần dần bị mọi người xa lánh, con trai thì tỏ ra khing thường, con gái thì luôn cố gắng tránh xa. Mỗi lần vào siêu thị mua mì tôm, trong túi chưa bao giờ có quá 10 đô, nhìn lòng lợn nướng giá chỉ 1 đô cũng không dám mua bao giờ, chị nhân viên thấy Thạch Phong đáng thương liền để giá đặc biệt món thịt chân giò nướng, Thạch Phong nhìn mà nước rãi ứa ra, nhưng đưa tay sờ sờ ví tiền rồi lại cắn răng lắc đầu.
“Chẳng lẽ có người đang trêu đùa mình ư?”
Thạch Phong nhìn cảnh tượng quá đỗi quen thuộc này, còn cả gương mặt trẻ trung trong gương nữa, liền lắc đầu.
Cho dù là Hoa Kỳ cũng không có cái thuốc nào giúp cải lão hoàn đồng, nên là làm gì có ai đi trêu ngươi một thằng đực rựa chứ.
Thạch Phong chú ý đến ngày tháng ghi trên điện thoại.
Ngày 19 tháng 4 năm 2129.
“Chẳng lẽ ta đã trở về quá khứ?” Thạch Phong không khỏi cười khổ.
Hôm nay đúng ra phải là ngày 5 tháng 8 năm 2139 chứ, làm sao có thể là năm 2129 khi còn đang học năm thứ 4 ĐH được.
Thạch Phong rửa mặt, lúc này đã tỉnh táo lại một ít, trong lòng có chút nghi ngờ lại xen chút mong đợi, liền đi tới chiếc ngồi xuống chiếc bàn học, khởi động chiếc laptop cũ.
Điện thoại có thể giả được, nhưng mạng internet thì tuyệt đối không thể làm giả.
Từng phút từng phút trôi qua.
Thạch Phong ngạc nhiên đến há mồm. Sau một hồi lướt internet, xem qua báo điện tử cùng các phương tiện truyền thông khác, hôm nay thật sự là ngày 19 tháng 4 năm 2129. Ngay cả website chính thức của Thần Vực cũng đang đếm ngược đến ngày mở cửa - 25 tháng 4.
“Ta thật sự sống lại rồi! Ta đã trở về 10 năm trước rồi sao?” Thạch Phong nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, sống mũi cay cay, nước mắt cũng không kìm được mà chảy ra.
Lúc này đây tâm trạng Thạch Phong thật khó tả, hối hận có, uất ức có, vui mừng có.
Cứ ngỡ như mọi thứ đều là giấc mơ.
Tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ, còn có hơi lạnh pha chút mùi của chiếc điều hòa cũ, tất cả như nhắc nhở Thạch Phong đây chính là hiện thực.
Nhìn lại tấm ảnh cũ chụp cùng gia đình còn lưu trong điện thoại, bây giờ Thạch Phong mới để ý thấy tóc cha đã bạc trắng rồi, khuôn mặt của mẹ cũng đầy nếp nhăn, cả 2 thật sự đã già rồi, không còn khỏe khắn như xưa nữa.
Khi xưa lúc nhận ra cha mẹ đã già thì cũng là Thần Vực mở được một năm rưỡi rồi, lúc ấy khoản vay nợ đã rất lớn, đè nặng lên vai cha mẹ, khiến cho 2 người đổ bệnh, muốn chữa cũng phải có ít nhất vài triệu đô. Nhưng mà khi ấy Thạch Phong chỉ là một tên tiểu đội trưởng quèn của U Ảnh, không cách nào chi trả khoản tiền lớn như vậy.
Vì có tiền chữa cho cha mẹ, dù đã nghĩ trăm phương ngàn kế, ngày đêm cật lực cố gắng nhưng cũng không đủ, chỉ có thể duy trì tình trạng bệnh. Kết quả là vài tháng 2 người lần lượt qua đời.
Đời người không thể báo hiếu cha mẹ, sự hối hận cùng nỗi đau ấy mấy ai hiểu thấu?
Dù sau này Thạch Phong kiếm được rất nhiều tiền, sống trong giàu sang phú quý, nhưng nỗi đau trong lòng đó thì không bao giò phai.
Không ngờ thượng đế lại cho mình cơ hội này, trở lại 10 năm trước, làm lại từ đầu.
“Tốt rồi, ha ha ha. Ta đã sống lại rồi, ta sẽ thay đổi tất cả, kiếm thật nhiều tiền, chữa khỏi bệnh cho cha mẹ, để cho cả 2 có thể vui vẻ an hưởng tuổi già.” Thạch Phong tuyên thề, đưa ta lên lau đi nước mắt.
Lát sau Hắc Tử vẫn chưa thấy Thạch Phong đến chỗ ứng tuyển, không khỏi sốt ruột gọi điện đến dục liên hồi.
Nhưng Thạch Phong cũng không có vội, mặc quần áo tử tế, đầu tóc gọn gàng rồi mới đi tới ĐH Kim Hải.
10 năm trong U Ảnh, bản thân đã vô cùng quen thuộc rồi.
Nhớ hồi học ĐH, công tử Lam Phi Long của tập đoàn Lam Hoa thành lập U Ảnh studio, đồng thời bơm tiền vào để tìm người tài đến chiến đấu trong Thần Vực. Khi ấy Thạch Phong cũng đi ứng tuyển, trở thành thành viên nòng cốt, còn Hắc Tử chỉ đỗ thành viên dự bị, hồi ấy đúng là mừng rớt nước mắt.
Ba năm sau, Thạch Phong trở thành người lãnh đạo U Ảnh studio, làm cho tập đoàn Lam Hoa phát triển mạnh, một bước trở thành một đại tập đoàn. Ấy vậy mà không ngờ lại bị Lam Phi Long đuổi đi.
Bây giờ sống lại, bản thân chính là có ưu thế cực lớn trong Thần Vực, giờ mà đi gia nhập U Ảnh, trở thành công cụ cho người khác, giúp người khác kiếm tiền thì chẳng phải là điên rồi sao. Muốn tự mình phấn đấu cho tương lai, Thạch Phong phải đi một con đường mới, không thể để cho cha mẹ phải cực khổ nữa, vậy nên phải tự gây dựng sự nghiệp, mở studio ủa chính mình, xây nên Đế Quốc ảo của riêng mình, sống những ngày tháng hạnh phúc.
Thạch Phong đi tới lớp học, nhìn thấy một thanh niên cao gầy gò, da đen thui, hồng hộc lao vào. Người này chính là HẮc Tử
“Phong đại ca cuối cùng cũng tới rồi, may mà vẫn kịp giờ đăng kí, chúng ta mau đi thôi.” Hắc Tử lo lắng nhìn Thạch Phong.
Thạch Phong lắc đầu, chầm chậm nói: “ Hắc Tử, ta không muốn ứng tuyển vào U Ảnh nữa, anh muốn tự mình mở studio, chú có đồng ý thanh gia cùng anh không?”
Kỹ thuật chơi game của Hắc Tử cũng rất tốt, đầu óc cũng khá nhanh nhạy, khi xưa 2 người tung hoành ngược xuôi, tựa như 2 anh em ruột vậy. Khi Thạch Phong rời U Ảnh, Hắc Tử dù không quá suất sắc trong game nhưng tài quản lý lại rất tuyệt vời, một mình quản lý cả công hội mấy trăm ngàn người mà mội việc luôn luôn đâu vào đấy, nếu có Hắc Tử giúp sức thì có thể càng nhanh chóng đạt được mục tiêu kia, hơn nữa Hắc Tử cũng là 2 bàn tay trắng, gia cảnh cũng không khá hơn Thạch Phong là mấy, vì kiếm tiền mưu sinh nên mới chọn trở thành game thủ chuyên nghiệp, mong kiếm đủ tiền ổn định cuộc sống.
Hắc Tử ngạc nhiên đến sững sờ, cúi đầu không nói gì, Thạch Phong nói việc này quá đột ngột, hơn nữa hôm nay Thạch Phong cũng không giống thường ngày, phong thái vô cùng bình tĩnh tự tin, không giống ngyaf thường lúc nào cũng nôn nôn nóng nóng.
Một lát sau, Hắc Tử mới ngẩng đầu lên nhìn Thạch Phong.
“Đại ca đừng đùa nữa, đại ca chắc cũng biết mũ trò chơi ảo bao nhiêu tiền 1 cái, là 8000 đô một cái. Muốn mở một cái studio ít nhất cũng cần 6 người, còn cả phòng làm việc, còn tiền lương, vân vân và mây mây… Tính sơ sơ cũng cần 70.000 đến 80.000 đô để bắt đầu, về sau còn cần nhiều tiền hơn thế nữa mới duy trì nổi, đại ca lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Hắc Tử hiểu rất rõ hoàn cảnh của Thạch Phong, biết gia đinh Thạch Phong cũng không khá giả gì, muốn khuyên Thạch Phong bỏ đi ý định điên rồi này.
“Chú nói không sai, bây giờ ngay cả tiền mua mũ trò chơi ảo anh cũng không có.” Thạch Phong chậm rãi gật đầu thừa nhận. Như Hắc Tử vừa nói, dù có 80.000 đô cũng không đủ thật. Nhớ lúc xưa Lam Phi Long tuyển 100 người, cũng cần tới hơn 5.000.000 đô, về sau muốn cải tạo nâng cao chất lượng phòng làm việc, mua sắm trang thiết bị hiện đại để tăng lên chiến lực lại tốn thêm rất rất nhiều tiền nữa.
“Đúng vậy, chúng ta tội gì phải mạo hiểm như vậy, gia nhập U Ảnh chẳng phải êm ấm hơn sao. Ít nhất thì U Ảnh cũng cấp cho chúng ta mỗi người một mũ trò chơi ảo. Nếu thiếu cái đó thì chúng ta ngay cả vào chơi cũng không được nói gì trở thành game thủ chuyên nghiệp.” Hắc Tử thấy Thạch Phong hiểu ra vấn đền liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó muốn kéo Thạch Phong đi ứng tuyển.
Thạch Phong chặn tay Hắc Tử lại, đem theo vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hắc Tử, chầm chậm nói: “Nhưng mà anh vẫn có ý định mở studio, không muốn bị người ta sai khiến, chú tham gia cùng anh chứ?”
Thạch Phong sẽ không bắt ép Hắc Tử, dù sao hắn cũng không có gì trong tay cả, cũng không thể nói ra bí mật rằng bản thân đến từ tương lai, giờ đây cũng chỉ có thể hi vọng Hắc Tử tin tưởng mình.
Hắc Tử nhìn thấy Thạch Phong nghiêm túc như vậy, cảm giác kỳ quái ngày càng tăng lên, nhưng đúng là điên rồi. Game online thời kỳ đầu sẽ không kiếm ra tiền, ai ai cũng đều biết, chẳng lẽ Thạch Phong có cách chơi Thần Vực kiếm ra tiền ngay sao? Cho dù nhanh thì cũng phải đôi ba tháng, nhưng mà giờ còn đang ăn mì tôm sống qua ngày thì làm sao chờ được lâu như thế.
Hắc Tử do dự hồi lâu, cắn răng, cuối cùng cũng đồng ý: “Em biết rồi, đại ca đã quyết thì em sẽ đi theo,nhưng mà mũ trò chơi thì lấy đâu ra bâu giờ, không có thì làm sao chơi?”
Thạch Phong lúc này toàn thân mới thả lỏng, vui vẻ vỗ vai Hắc Tử nói: “Vậy mới là anh em chí cốt chứ, mũ trò chơi ảo cứ để anh lo. Không nhầm thì Thần Vực mới mở cửa nên có ưu đãi cho học sinh, sinh viên, chỉ cần có thẻ sinh viên thì có thể mượn mũ chơi thử 10 ngày miễn phí, chúng ta đến đó mượn thôi.”
“Thế qua 10 ngày thì tính sao?” Hắc Tử nghe xong không hỏi hốt hoảng, cảm giác tương lai thật là mù mịt, tại sao lúc nãy lại tin tưởng Thạch Phong cơ chứ? Chẳng lẽ là vì Thạch Phong tỏ ra vô cùng tự tin? ĐI theo Thạch Phong gây dựng sự nghiệp thật sự có thể sao?
10 ngày chơi Thần Vực thì có thể làm được cái gì?
Hết 10 ngày đầu tiên thì chắc chắn các studio cũng ngừng tuyển người rồi, lúc ấy mũ trò chơi ảo cũng không có thì có thể kiếm ra tiền ư?
Nghĩ đến việc 2 thằng đực rựa đơn phương độc mã trong vòng 10 ngày chơi Thần Vực kiếm 16.000 đô, đúng là điên, cho dù game thủ chuyên nghiệp của các studio cũng không làm được!
“Việc tiền nong cứ để anh lo.”
Thạch Phong vỗ vai Hắc Tử, mỉm cười tự tin.
10 ngày kiếm 16.000 đô đúng thật là rất khó, nhưng Thạch Phong đến từ tương lai, hiểu biết rất rõ gần như mọi thứ trong game, dù cho có khó khăn như thế nào cũng sẽ từng bước vượt qua.
Lúc Thần Vực mở cửa sẽ là lúc Thạch Phong trỗi dậy.
Thạch Phong cùng Hắc Tử đi mượn mũ trò chơi chơi thử, ghé qua siêu thị lấy hết tiền trong túi ra để mua mì tôm. Đem về phòng chia ra đủ đồ ăn cho 10 ngày. Sau đó đăng kí tài khoản Thần Vực rồi lẳng lặng chờ ngày Thần Vực mở.
21h ngày 25 tháng 4, giữa buổi tối yên tĩnh, trong căn phòng trọ nhỏ tồi tàn chật hẹp lóe lên ánh sáng nhấp nháy nhè nhẹ.
Thạch Phong nằm yên trên giường, nhẹ nhàng đặt tay lên nút khởi động của mũ trò chơi ảo.
"Thần Vực, ta đến đây."